Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)

600@-

Tần Quyên không khỏi thắc mắc, "Ngươi và Bác Bác Nộ cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ ngươi không hiểu hắn sao?"


 


Viết Viết nghe vậy thì nổi đóa, "Con mẹ nó ai thanh mai trúc mã với hắn? Ai mà thèm cùng một hạng với hắn? Hắn với Vạn Khê mới đúng là thanh mai trúc mã. Lúc ta 6 tuổi, sống ở sông Oát Nan, hắn đã 9 10 tuổi rồi, làm sao mà chơi chung được. Hắn lại còn cậy mình cao lớn, xem thường người nhỏ bé như ta, cho nên càng không chơi cùng. Sau này lớn lên thì ta lại rời sông Oát Nan."


 


"Vậy Vạn Khê bằng tuổi hắn, có biết hắn là người thế nào không?" Tần Quyên lại hỏi.


 


"Chắc là biết, cũng có thể không. Tên Bác Bác Nộ đó từ sau năm 12 tuổi là bắt đâu lưu luyến đám hoa thơm cỏ dại ven đường, thường đi thâu đêm không về, có khi cả năm Vạn Khê cũng chỉ gặp được hắn mấy lần." Viết Viết chống cằm nói, "Ngươi thấy người ta gọi hắn là Đông Hà lang quân Bác Bác Nộ rồi đấy. Đông Hà ở đây là bờ đông sông Khiếp Lục, ở đó toàn là kỹ viện. Hắn lui tới thường xuyên nên mới có cái danh hào như vậy. Mà khi đó, Vạn Khê ở trong thành Đại Oát Nhĩ, cho nên chắc là họ không thường xuyên gặp nhau, cùng lắm là Vạn Khê đến tìm Bác Bác Nộ để vay tiền."


 


Tần Quyên lại nhíu mày hỏi, "Vạn Khê và Hồ Hồ có phải là sư huynh đệ không? Hay là thanh mai trúc mã?"


 


Vạn Khê cũng tầm tuổi Hồ Hồ.


 


"Nói ra thì cũng đúng là như vậy. Gia Luật thừa tướng thường dạy đệ tử, học trò của ông ta nhiều không kể hết, nhưng duy nhất chỉ có một người kế thừa y bát là Bá Nha Ngột Hồ Hồ thôi, cho nên quan hệ giữa Vạn Khê và Hồ Hồ cũng khó nói. Ít nhất, từ khi ta quen Vạn Khê đến nay, chưa bao giờ thấy hắn nhắc đến Hồ Hồ." Viết Viết giải thích.


 


Nghe vậy, Tần Quyên lại có chút nghi hoặc.


 


Hắn rũ mắt trầm tư một hồi, sau đó vẫn quyết định tin trực giác của bản thân. Vạn Khê và Hồ Hồ có mối quan hệ ngầm nào đó.


 


Viết Viết bỗng nói, "Phụ vương từng nói với ta, trên đời này người có thể nhìn thấy cách cục thiên hạ chỉ mình gia chủ Bá Nha ngột thị, cho nên trước khi qua đời đã dặn ta dù dùng cách nào cũng phải ép Hồ Hồ chỉ dạy mình. Ông nói, nếu kéo được Hồ Hồ vào thế cuộc thì có thể định hình phần nào cục diện thiên hạ. Nhưng bây giờ Hồ Hồ ở đâu ta còn không biết...."


 


"Hồ Hồ biết rất nhiều thứ nhưng sẽ không nói cho người khác. Phụ vương bảo Hồ Hồ hiểu thiên hạ. Nếu có điều kiện, y còn có thể trị thiên hạ. Người như Hồ Hồ nếu như phục vụ một đế vương vô tiền khoáng hậu thì hẳn có thể thống nhất non sông rời rạc này."


 


"Y không muốn vậy." Giọng nói trầm thấp của Tần Quyên cắt ngang Viết Viết.


 


Viết Viết hơi ngạc nhiên, quay nhìn hắn.


 


"Có lẽ trong lòng y sáng tỏ đại khái thế cuộc, nhưng y không muốn. Y không muốn thấy xác phơi đầy đồng, không muốn máu trên thảo nguyên đỏ rực hơn hoàng hôn, cho nên y tìm cách rời đại quân Tây Chinh. Có lẽ y đã từng muốn non sông thống nhất, bá tánh an cư sau trăm năm ly tán....Nhưng cuối cùng y vẫn từ bỏ, bởi y biết loạn thế này sẽ còn phải kéo dài ít nhất vài thập niên...." Ánh mắt kiên nghị của Tần Quyên nhìn Viết Viết, giọng nói cũng đều đều như vậy, "Y có quá nhiều người phải bảo vệ, cũng đồng nghĩa có quá nhiều thứ để mất. Từ lúc y mất đi các gia thần của Bá Nha Ngột thị, y đã thất vọng với Đại Đô, thất vọng với chính mình.....Cái y muốn không phải một giang sơn như thế. Nếu non sông thống nhất mà thân nhân chẳng còn thì với y cũng chỉ là vùng đất hoang mà thôi. Y sẽ không quan tâm nữa, ngươi hiểu chưa?"


 


Viết Viết sững sờ hồi lâu. Hắn nghe ngóng bao lâu nay mà không hay tin tức gì về Bá Nha Ngột Hồ Hồ. Hóa ra Hồ Hồ cũng như nguyên gia chủ của Bá Nha Ngột thị, biến mất ngay giữa thảo nguyên rộng lớn.


 


5 năm trước, gia chủ Bá Nha Ngột thị cũng đột nhiên bặt vô âm tín. Dù Hãn Oa Khoát Đài đã phái vô số người tìm nhưng chẳng nghe được một thông tin.


 


Viết Viết dường như đã hiểu, nhưng lại cũng mơ hồ. Nếu phụ vương còn lừa hắn.....Thì trên đời hắn có thể tin ai đây?


 


Vì sao phụ vương lừa hắn chứ?


 


Bá Nha Ngột thị suy yếu, là do vận mệnh chú định, hay có kẻ cao tay bày mưu tính kế?


 


Bọn họ chỉ thấy được vẻ bề ngoài....


 


*


 


Ban đêm, quan viên địa phương ở Hạ Châu mở tiệc chiêu đãi đoàn của Đại Vĩnh vương.


 


Quan viên Hạ Châu rất hoan nghênh Viết Viết, vì bọn họ biết rõ ở sa mạc này, binh mã thưa thớt, vật chất thiếu thốn, không ai quan tâm đến. Bọn họ không biết trông cậy ai, chi bằng trước mắt cứ xây dựng quan hệ tốt đẹp với vương gia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai biết lỡ đâu về sau vương gia trỗi dậy, họ lại được nhờ?


 


Đêm ấy, người Hạ Châu rất nhiệt tình tiếp đón. Lửa trại sáng rực cả góc trời, kể từ lúc mặt trời lặn tới tảng sáng còn chưa tắt.


 


Ca múa suốt cả đêm, cổ họng A Dịch Cát cũng khản đặc.


 


Cực Bố Trát uống say như chết, Tùng Man nhảy múa đến hơn nửa đêm, tới tận lúc chân không nhấc lên nổi nữa mới được nô tài ôm vào doanh trướng dỗ ngủ.


 


Tần Quyên chưa từng chơi đùa như vậy từ bé đến giờ. Quan binh Hạ Châu khiến hắn mở mang tầm mắt, là nam nhân mà còn nhảy múa ca hát hay hơn các cô nương.


 


A Dịch Cát còn máu lửa hơn, gân cổ thi hát với bọn họ, tới nỗi hôm sau mất cả tiếng, mở mồm nói chuyện chỉ nghe giọng thều thào.


 


Sáng sớm tinh mơ, người nằm la liệt từ trong ra ngoài. Tần Quyên ngồi một mình ven bờ sông cách đó không xa, vốc nước rửa mặt.


 


Nếu giờ có người tập kích thành Hạ Châu thì bọn họ chỉ có nước đầu hàng.


 


Rửa mặt xong, gió thổi lạnh tê tái, khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.


 


Con sông nhỏ này chảy qua phía nam thành Hạ Châu. Thực ra, không phải bốn phía thành Hạ Châu chỉ toàn sa mạc.


 


Có lẽ bởi trong thành có mấy con sông nhỏ chảy qua, cung cấp nguồn nước cho người dân sinh sống nên nơi này dần dần phát triển, từ thôn xóm thành thị trấn, rồi thành thành thị có quy mô tương đối như lúc này đây.


 


Bá tánh trong thành Hạ Châu lên tới gần 10 vạn, cả quân lẫn dân. Thậm chí còn nhiều người vẫn mặc trang phục truyền thống thời vương triều Tây Hạ.


 


Thi thoảng lúc đi ngang qua phố còn thấy chữ viết Tây Hạ, nghe người ta nói tiếng Tây Hạ.


 


Nữ tử ở đây da trắng như đặc thù của nữ tử Trung Nguyên, nhưng lại mắt to mày đậm.


 


Ngày ấy, khi quân đội cưỡi ngựa vào thành, các nữ nhân sẽ ném về phía họ những sợi dây đủ màu sắc. Khi các kỵ binh quay đầu nhìn, có người che miệng cười, có người ngại ngùng bỏ chạy.


 


Nữ nhân nơi này hơi khác, họ không bài xích binh lính mà thậm chí còn khá thân thiện.


 


*


 


Ngày hôm ấy, Tần Quyên cởi bỏ nhung trang, tháo mặt nạ, cõng Tùng Man rong chơi trên phố.


 


Hắn được cho nghỉ phép nửa tuần, đủ để thăm thú đến chán thì thôi.


 


Có lẽ Viết Viết lo nếu chiến sự giữa Mông Cổ và Tống quốc lan rộng thì Tần Quyên sẽ chẳng có cơ hội mà nghỉ ngơi như vậy nữa.


 


Trước lúc ra khỏi cửa, A Dịch Cát còn cho hắn một túi đậu bạc, nên hắn có thể mua cho Tùng Man đủ thứ linh tinh.


 


"Ca ca, sao đi lâu như vậy mà không thấy có quán mì? Hồ Cầu Nhi khát...." Tùng Man ôm đùi hắn làm nũng.


 


Tần Quyên không biết nó học chiêu này ở đâu ra, nhưng vô cùng hiệu quả. Mỗi khi Tùng Man tung chiêu, hắn muốn đi đâu cũng không đi được, nó đòi cái gì phải cho cái đó....


 


Gần tháng 6, trời nóng, trong thành lặng gió, quả thật hơi bức bối.


 


Tần Quyên bảo, "Chắc phía trước sẽ có chợ."


 


Họ đi thêm một đoạn, gánh hàng rong và quán xá càng lúc càng nhiều. Tần Quyên dừng lại mua trái cây lạnh bỏ vào bát cho Tùng man, sau đó trả tiền người bán rong.


 


Tùng Man đang khát khô cổ, vừa nhận được là ăn lấy ăn để.


 


Trong lúc Tần Quyên cúi đầu lấy bạc, người bán rong cười nói, "Đứa bé đáng yêu quá. Nhi tử của ngươi à?'


 


Tần Quyên trả bạc cho gã. Lúc này, người bán rong mới đỏ mặt, rõ ràng đây chỉ là một đứa trẻ, sao đẻ được nhi tử lớn thế này. Ai bảo vóc dáng hắn cao ráo làm chi.


 


Gã vội xua tay nói, "Xin lỗi, ta nhìn lầm!"


 


"Không sao."


 


"Một viên đậu bạc là 3 bát." Người bán rong đặt trái cây trước mặt hắn.


 


Tần Quyên cũng rất thèm trái cây tươi, liền nhận lấy ăn.


 


Tùng Man ăn nhanh như rồng cuốn, bát dưa hấu cắt nhỏ loáng cái đã hết mà vẫn chưa đã cơm thèm, bèn duỗi tay khều khều.


 


Tần Quyên đưa nốt cho nó bát còn lại. Tùng Man toét miệng cười, lại cặm cụi ăn.


 


Lúc ăn xong, họ chợt thấy ở cổng chợ cách đó không xa có rất nhiều người vây quanh.


 


"Cái gì vậy...." Tùng Man tò mò hỏi. Vì ăn đã no nên bỏ lại trái cây thừa trong bát.


 


Tần Quyên cau mày, "Hồ Cầu Nhi hư quá, không được lãng phí đồ ăn."



 


Tùng Man phụng phịu, "Nhưng đệ không ăn nổi nữa."


 


"Không phải là không ăn nổi mà là muốn đi xem náo nhiệt đằng kia đúng không? Nếu thật sự không ăn nổi, chúng ta ngồi đây thêm một lúc nữa rồi đệ ăn cho hết, được không?" Tần Quyên không thèm nhướn mắt, bình tĩnh nói.


 


Tùng Man mếu máo, "Lúc trước ta bỏ thừa đồ ăn, Cực Bố Trát cũng không trách, ca ca xấu quá..."


 


"Ta mặc kệ lúc trước, còn giờ đệ đi theo ta. Hơn nữa, đệ có biết đồ ăn quý giá thế nào không? Sau này chúng ta ở phía tây Hà Tây, cũng như thành Hạ Châu này, đâu đâu cũng là sa mạc. Ở đó trái cây vô cùng quý giá, không phải vì nó đắt mà vì căn bản là không trồng được. Hồ Cầu Nhi đã hiểu chưa?"


 


Tùng Man há mồm muốn khóc. Tần Quyên mím môi, "Không được khóc."


 


Tùng Man không dám khóc nữa, nhưng dáng vẻ phụng phịu trông rất tội nghiệp, khiến cho người bán rong đứng đằng kia cũng thấy thương, định đến khuyên nhủ mấy câu nhưng bị ánh mắt của Tần Quyên dọa sợ.


 


Gã lau mồ hôi trên mặt, ngoan ngoãn quay về quầy.


 


Tần Quyên chỉ muốn báo trước cho Tùng Man, con đường của họ sau này là nơi gió cát bất tận, gian khổ hiểm nguy, khí hậu khắc nghiệt.


 


Tùng Man lại ch** n**c mắt hai hàng nhưng không dám phát ra tiếng. Nó biết Tần Quyên ca ca muốn tốt cho mình, không dám lãng phí nữa.


 


Đúng là không phải nó không ăn hết, mà chỉ tò mò chuyện gì xảy ra đằng kia mà tập trung nhiều người thế.


 


Tùng Man hiểu mình sai, cắm đầu ăn hết bát dưa hấu còn dư lại, lau khô nước mắt rồi nhìn Tần Quyên.


 


Tần Quyên cuối cùng vẫn đau lòng không chịu nổi, vươn tay xoa đầu nhỏ của nó, "Hồ Cầu Nhi ngoan lắm."


 


"Huhu, Hồ Cầu Nhi không muốn ca ca giận. Sau này Hồ Cầu Nhi không bao giờ làm ca ca giận nữa." Tùng Man nhào đến ôm, vùi mặt vào ngực Tần Quyên.


 


Tần Quyên bế nó lên, dịu dàng nói, "Ta bế đệ đi ra chợ xem nhé."


 


Tùng Man ôm cổ hắn, chỉ muốn làm sao để ca ca vĩnh viễn ở bên mình.


 


Lúc này, nó nghĩ vĩnh viễn tức là thật lâu, thật lâu. Nó đã trải qua một lần chia lìa khắc cốt ghi tâm, không muốn chịu đựng thêm một lần nào nữa. Nó sợ mình chỉ mới ngủ một giấc dậy, thân nhân đã chẳng còn một ai.


 


Hóa ra ngoài cổng chợ có mấy người xứ khác tới biểu diễn tiết mục chưa ai thấy bao giờ nên dân mới kéo đến xem chật như nêm cối.


 


Lâu lâu lại nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi từ trong vọng ra.


 


Tần Quyên cũng thấy tò mò, bế Tùng man lách vào bên trong.


 


"Ca ca, huynh làm ngựa cho Hồ Cầu Nhi cưỡi đi, như vậy mới xem được." Tùng Man kéo kéo ngực áo hắn.


 


Cưỡi ngựa?


 


Tần Quyên nghĩ một lúc mới hiểu ra. Lúc còn nhỏ, cha cũng từng cõng nó trên vai, hai chân ngắn cũn được cha đỡ lấy, còn tay ôm lấy búi tóc cha.


 


Hóa ra cái này gọi là cưỡi ngựa....


 


Tần Quyên nâng tay, Tùng Man nhanh nhẹn bò lên vai hắn. Lần đầu Tần Quyên làm như vậy, cũng rất lóng ngóng, mãi đến khi Tùng Man ngồi vững, hắn mới yên tâm.


 


"Ca ca, huynh tiến vào trong thêm chút nữa, Hồ Cầu Nhi không thấy gì."


 


Tùng Man nói, Tần Quyên cũng chiều theo.


 


"Thấy rồi. Có một người nằm trên ghế, đặt tảng đá lớn trên ngực. Còn một người nữa tay cầm cái búa lớn....." Tùng Man lắp bắp giải thích.


 


Tần Quyên vừa nghe đã thấy quen, buột miệng nói, "Đây là trò đập đá trên ngực mà."


 


Lúc trước ở Giang Tả, đối diện cây cầu, vào lúc nông nhàn sẽ có gánh hát tạp kỹ đi qua biểu diễn, mùa hè hàng năm có thể thấy ít nhất 5 6 lần.


 


Vì ở đó nhiều thương nhân, kiếm được kha khá tiền thưởng nên các phường tạp kỹ rất hay lui tới diễn.


 


Lúc ấy cảnh tượng cũng như thế này, người đông nghìn nghịt, trẻ con rất khó chen vào.


 


Chỉ cần kiếm được tiền, nghệ sĩ sẽ bán mạng mà diễn. Cũng may sao khi đó không có xảy ra tai nạn chết người nào.


 


Lúc này, tiếng hô hào mỗi lúc một to. Chắc là có phú thương đại giả nào ở thành Hạ Châu tới.


 


Vị này nói gì đó Tần Quyên không hiểu, hình như là tiếng Sắc Mục.


 


Có người hiểu tiếng nên dịch ra cho người khác nghe, đại khái là nếu đập vỡ được 3 tảng đá lớn thì sẽ thưởng bọn họ một thỏi bạc.


 


Đại thương vừa nói thế, dân chúng đứng xem bắt đầu xì xào. Có rất nhiều người sống cả đời cũng chưa từng thấy một thỏi bạc trông ra sao.


 


Tần Quyên đứng xa, không thấy người bán nghệ đó dùng tảng đá lớn cỡ nào, chỉ biết Tùng Man ngồi trên đỉnh đầu mình khoa chân múa tay, "To lắm lắm, to hơn cả đùi Cực Bố Trát nữa cơ...."


 


"...." Tần Quyên quả thực không biết đùi Cực Bố Trát to cỡ nào.


 


Chờ đã....


 


"Vị lão gia này, đá của chúng ta dùng lớn hơn những nơi khác mấy lần, ba tảng thì không được, hai tảng không biết có được không?"


 


Người vừa nói là người Hán, lại còn mang khẩu âm vùng Giang Tả.


 


Chẳng hiểu sao, Tần Quyên bắt đầu cuống cuồng lách qua đám người vào bên trong.


 


Khi hắn len được lên phái trước thì thấy gánh tạp kỹ trên sân khấu....Nhưng lại không nghĩ ra gánh tạp kỹ mình từng gặp hồi nhỏ trông thề nào.


 


Hắn thấy mất mát đễn thẫn thờ, chẳng màng đến tiếng hô hào của những người xung quanh.


 


Không ngờ rằng có một ngày, hắn đã quên đi nhiều như thế.


 


Hối hả bôn ba, tìm mọi cách để sống, nhưng rồi lại quên, có cố gắng nhặt lấy ký ức vụn vỡ đến đâu rồi cũng đánh mất..


 


Nhân sinh hải hải, sơn sơn mà xuyên.


 


(Ý nghĩa : đời mênh mông như biển rộng hay thăng trầm như sông núi thì cuối cùng cũng hóa phù du).


 


Hắn đã lạc mất đứa trẻ năm xưa rồi.


 


*


 


"Sao, các ngươi không dám à? Một khối bạc này trị giá 50 lượng, các ngươi có chạy từ bắc chí nam suốt 10 năm chưa chắc đã kiếm được đâu." Vị đại thương cầm thỏi bạc trong tay, giọng nói dửng dưng, lại có phần đắc ý.


 


Nghe vậy, trong đám đông cũng có người xôn xao, "Ta muốn xem đập 3 tảng đá, mau đồng ý đi!"


 


"Làm đi!"


 


Số người hưởng ứng càng lúc càng đông, ngay cả Tùng man cũng hô theo, "Làm đi!"


 


Thương nhân kia dùng khối bạc lớn như vậy để dụ dỗ, lão đại của phường tạp kỹ sao có thể không động lòng.


 


Gã nhìn nam nhân nằm trên ghế, dùng ánh mắt ra hiệu.


 


Ba tảng đá quá lớn, nam nhân đương nhiên không muốn. Hơn nữa, nếu thất bại thì danh tiếng của anh ta cũng bị hủy hoại luôn.


 


Nam nhân lắc đầu từ chối.


 


Lão đại phường tạp kỹ hơi tức giận. Gã muốn kiếm 50 lượng bạc này. Dù sao bọn họ vào nam ra bắc khắp các thành trấn vẫn chưa bao giờ gặp được đại thương nào hào phóng thế.


 


Lão đại đi tới nói vài câu với nam nhân, dùng tiếng địa phương của bọn họ, Tần Quyên nghe không hiểu.



 


Chẳng biết vì sao, nam nhân bèn đồng ý. Hai học đồ chất thêm đá lên ngực hắn, bá tính xung quanh vỗ tay khen hay.


 


Đại thương sai thủ hạ đến kiểm tra xem tảng đá kia có phải đồ thật hay không, sau đó mới đặt khối bạc lên mặt bàn cách đó không xa, hai bên đều tỏ rõ thành ý.


 


Tần Quyên cảm nhận được, khi bị tảng đá thứ hai đè lên ngực, nam nhân kia đã chịu không nổi nữa rồi.


 


Nếu thật sự là cao thủ có nội lực cao cường thì họ đã đến các thành thị lớn biểu diễn, việc gì phải rong ruổi mấy thành nhỏ như thế này.


 


Cho nên Tần Quyên khẳng định, hắn ta không chịu nổi ba tảng đá đâu. Hai đã là cực hạn rồi.


 


Khi tảng đá thứ 3 được đặt lên, sắc máu trên má nam nhân thoáng chốc không còn lại gì, nhưng gương mặt thì sung huyết.


 


Tần Quyên lo lắng, như vậy thì không ổn, sẽ có án mạng mất.


 


Vị học đồ hỏi nam nhân kia chịu nổi không, hắn không nói gì. Tần Quyên nghi ngờ nam nhân này không còn đủ sức trả lời nữa.


 


Giữa tiếng hô hào của dân chúng, một người cao lớn bước tới giữa sân với cây búa lớn trong tay, vung vài nhát khởi động.


 


Ngay cả vung búa cũng là một loại kỹ năng hấp dẫn người xem. Tần Quyên có chút ấn tượng với người này.


 


Người cầm búa biết rõ, ba tảng đá kia chỉ đè lên ngực thôi đã đủ để chết người.


 


Chẳng bằng kết thúc sớm một chút, bớt đau khổ.


 


Tần Quyên nhìn hắn, không cầm lòng được mà gọi, "Làm vậy.....sẽ chết người đấy."


 


Nhưng không ai để ý đến hắn, câu đó bị vùi lấp trong tiếng cổ vũ rung trời.


 


Tần Quyên không nỡ nhìn. Lúc cây búa lớn giáng xuống, tảng đá đột nhiên nứt toác.


 


Tần Quyên trợn tròn mắt, hắn còn chưa nghe thấy tiếng búa nện cơ mà. Chắc hẳn rất nhiều người vây xem cũng nghĩ như thế.


 


Nhưng dù vậy vẫn không át được tiếng hoan hô. Lúc này, một viên đá nhỏ lăn từ chiếc ghế đến bên chân hắn. Tần Quyên liền hiểu ra.


 


Hắn đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một người đội mũ cói cưỡi ngựa rời đi.


 


Không hiểu sao hắn thấy người nay quen lắm, bèn cõng Tùng Man đuổi theo.


 


Đằng kia, thương nhân cùng chủ gánh tạp kỹ đang tranh luận, còn cả tiếng reo hò của quần chúng nữa.


 


Người kia cưỡi ngựa khá nhanh. Do khu chợ ồn ào đông đúc nên Tần Quyên không đuổi theo được.


 


Tùng Man hỏi, "Ca ca đuổi theo ai vậy?"


 


"Thấy có một người trông hơi quen."


 


Nhưng nhanh quá, hắn không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy quen vậy thôi.


 


Lúc quay lại khu chợ, gánh tạp kỹ đang thu dọn. Nghe người qua đường nói thỏi bạc của thương nhân đã về tay gánh tạp kỹ, nhưng rất nhiều người bảo họ không hề nhìn thấy búa nện xuống đá.


 


Thanh danh của gánh xem như hỏng, đêm nay phải chạy lấy người.


 


Nếu vậy, Tần Quyên nghĩ nếu bây giờ mình hỏi xem gánh tạp kỹ này từ đâu đến thì họ có trả lời thật không? Đâu ai muốn tự bôi nhọ quê nhà mình.


 


Nhưng không cầm lòng được, Tần Quyên vẫn bước đến hỏi thăm, dùng tiếng Hán đã lâu không nói của mình.


 


Sau 6 tuổi, người dạy chữ Hán tiếng Hán cho hắn là người Nữ Chân, nên khẩu âm nghe giống giọng Kim quốc.


 


Người của gánh tạp kỹ sửng sốt một lúc rồi mới nói, "Đến từ phủ Bình Giang."


 


Phủ Bình Giang nằm phía bắc phủ Lâm An, đô thành của Tống quốc. Phủ Bình Giang là thành trì lớn, Tần Quyên không tin, hoặc có lẽ họ chỉ đến từ huyện nhỏ, làng nhỏ ven phủ Bình Giang mà thôi.


 


Tần Quyên nghĩ ngợi một chút rồi hỏi, "Các ngươi chắc là đã đi qua nhiều nơi rồi, có biết cầu Khúc Thủy không?"


 


Cách nhà hắn không xa, có một cây cầu nhỏ, chính là câu cầu thường hiện lên trong ký ức, hình như gọi là cầu Khúc Thủy, hay là cầu Tiểu Khúc, hắn cũng không nhớ rõ.


 


Người kia lắc đầu.


 


Nam nhân cầm búa nói, "Ta nghe quá nhiều cầu có tên như vậy rồi, không biết ngươi hỏi cái nào."


 


Tần Quyên lập tức nhìn hắn, "Ở Giang Tả, cầu không lớn nhưng rất đẹp, hai bên nhịp cầu khắc hoa cỏ tinh xảo lắm..."


 


Hắn chỉ nhớ được bấy nhiêu. Sở dĩ hình ảnh cây cầu ấy vẫn thường hiện ra trong ký ức, là bởi đối với hắn, đó là cây cầy đẹp nhất từng gặp.


 


Nam nhân kia nghĩ ngợi một hồi, rồi vò đầu, "Ta nhớ là chưa bao giờ thấy cây cầu nào như vậy.....Hoặc là đã gặp rồi nhưng người phàm phu như ta thì nào có để ý hoa văn trên cầu. Lên cầu là để qua sông, đẹp cũng có ai ngắm......Nhưng đúng là Giang Tả có rất nhiều cầu tên Khúc Thủy, cứ hỏi dần từng cái là có thể tìm ra thôi. Tiểu huynh đệ muốn hỏi thăm ai à?"


 


Tần Quyên bỗng nhiên gật đầu, không nhận ra môi mình đang run rẩy. Thậm chí, hắn còn không thể mở miệng thốt lên một câu.


 


Cảm xúc mất mát bao trùm. Tới khi ý thức được, bàn tay béo múp của Tùng Man đang mò mẫm gương mặt hắn, lúc ấy mới hoàn hồn


 


"Phải, tìm người....Tìm một người rất quan trọng." Hắn run giọng đáp.


 


Có Tần Cốc, có tổ mẫu....Còn cả bản thân thời thơ bé.


 


"Thế nhưng khó lắm. Riêng ở phủ Bình Giang, ta đã biết đến năm bảy chỗ gọi là cầu Khúc Thủy rồi. Giang Tả lớn như vậy, mấy cây cầu tên Khúc chắc chắn còn nhiều hơn. Ta khuyên ngươi, nếu có thể về Tống quốc thì báo quan tìm đi, biết đâu dăm ba năm nữa sẽ có tin tức. Thời loạn lạc này tìm người khó lắm." Nam nhân kia cũng nhận ra nỗi lòng nó.


 


"Xin đa tạ...."


 


Tần Quyên chắp tay thi lễ với đối phương.


 


Ít nhất, ở một nơi cách Giang Tả cả ngàn dặm mà nghe được giọng quê hương đã là ban ân lớn rồi.


 


Hắn xoay người rời đi, thân hình mảnh khảnh giữa ngày hè lại thoáng run rẩy.


 


Tùng Man quay đầu, vẫy vẫy tay chào gánh tạp kỹ.


 


Những người kia hơi sửng sốt, đáp lễ nó.


 


Hôm sau, Tần Quyên lại đưa Tùng Man đến chợ. Người bán trái cây nói cho hắn biết gánh tạp kỹ đi về hướng Tây rồi, nghe nói là đi phủ Tây Bình, còn bảo là sẽ gom đủ bạc để về Tống quốc.


 


Bây giờ có rất ít thuyền về Tống quốc, nhưng chỉ cần trả đủ bạc thì vẫn có người chịu mạo hiểm.


 


Ngồi ở quán trái cây một lúc, Tần Quyên lại dẫn Tùng Man đi tìm quán mì. Hôm qua thất hứa nên hôm nay Tùng Man đòi hắn bồi thường.


 


Sau khi vào chợ, cuối cùng họ cũng tìm được tiệm mì.


 


"Bún gạo là gì? Cũng là mì à?"


 


Nếu không phải Tùng Man nhắc thì Tần Quyên cũng không phát hiện ra ở đây có bún gạo.


 


"Muốn ăn không?" Tần Quyên dắt nó vào.


 


"Ăn." Tùng Man gật đầu, lập tức tìm chỗ ngồi trống.


 


Quán mì này rất lớn, tổng cộng có đến 3 gian, gian nào cũng đầy khách.


 


Chẳng trách trong thành Hạ Châu ít quán mì như vậy. Ngay trung tâm có một quán lớn thế này, hẳn là không ai cạnh tranh nổi.


 


Tần Quyên gọi hai bát bún gạo. Trong lúc chờ, Tùng Man để ý tới một người ngồi trong góc phòng.



 


Nó dụi mắt nửa ngày, xác nhận mình không nhìn lầm mới nói với Tần Quyên. "Ca ca....Đệ thấy ai kia trông giống Vạn Khê đại nhân...."


 


Tần Quyên nghe vậy, bèn nhìn theo ánh mắt Tùng Man.


 


Trong góc, bên cửa sổ, có một thiếu niên mặc HSm, chẳng phải Vạn Khê thì là ai?


 


Tần Quyên đứng dậy, Tùng Man cũng lon ton chạy theo.


 


Vì khí thế của Tần Quyên quá dữ, ai thấy hắn cũng phải nhường đường.


 


Ngay cả Vạn Khê đang ăn mì cũng cảm nhận được, bèn nhìn sang.


 


Hóa ra là con sói nhỏ đang nhe nanh tiến về phía mình.


 


Phản ứng đầu tiên của Vạn Khê là muốn nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn, nhưng lại nghĩ, sao phải chạy? Thế khác nào có tật giật mình.


 


Nghĩ lại, hắn càng thản nhiên hơn, tay cầm quạt phe phẩy.


 


Lúc Tần Quyên bước đến trước mặt, hắn thấp giọng nói, "Có chuyện gì thì trình bày, không có thì cút. Ta tới làm việc, đừng làm ta bại lộ."


 


Tần Quyên "hừ" một tiếng, nhìn về phía Tùng Man. Tùng Man liền hiểu ý, ngồi xuống ghế đối diện Vạn Khê.


 


Tần Quyên xoa đầu nó, cũng ngồi xuống theo.


 


Vạn Khe tức nổ phổi, định chạy nhưng bị Tần Quyên túm lấy cổ tay, "Xem ra ngươi đến từ hôm qua rồi. À không, có lẽ còn sớm hơn."


 


Giọng điệu thì mềm mỏng nhưng ngữ khí không tốt chút nào.


 


Vạn Khê muốn vùng ra nhưng lại không dám quyết liệt, sợ người ta chú ý.


 


Tần Quyên biết hắn cố kỵ ánh mắt người ngoài nên mới không lo Vạn Khê sẽ động thủ với mình.


 


Lúc này, Tần Quyên mới biết nội lực của Vạn Khê rất thâm hậu. Hóa ra hắn chỉ giả vờ làm một tên quan văn trói gà không chặt mà thôi.


 


Chẳng trách khi Nam Cổ tạo phản, lúc chạy trên đường, Vạn Khê chỉ dùng ba chiêu là phá được thế công của hắn, trói hắn mang đi. Khi ấy hắn đã hoài nghi nhưng không có chứng cớ.


 


Giờ đã có thể khẳng định, võ nghệ của Vạn Khê không tồi. Hôm qua cũng chính hắn đã dùng một viên đá nhỏ, đánh vỡ ba tảng đá lớn. Tài nghệ bậc này, không đến nỗi hiếm như sao trên trời, nhưng đi trăm dặm may ra mới tìm được một.


 


Một nhân vật lợi hại như thế, ắt hẳn đã được bồi dưỡng từ nhỏ, hơn nữa lại còn là sư huynh đệ với Hồ Hồ....Từ đây liệu có thể phỏng đoán, võ nghệ của Hồ Hồ cũng tương đương với Vạn Khê không?


 


Rất có khả năng.


 


"Tới Hạ Châu làm gì? Đừng nói ngươi đến chỉ để đập đá." Giọng Tần Quyên nhẹ nhàng dửng dưng.


 


Vạn Khê hít sâu một hơi, cố lắm mới nhịn được mà không quát thằng nhãi này. Xem ra hắn đã bị chú ý từ hôm qua rồi, không giấu nổi võ công nữa.


 


Vạn Khê dùng tay kia nhấc chén trà, uống một ngụm mới nói, "Có việc."


 


"Vạn đại nhân chắc đến không vì việc công mà là việc tư rồi?" Tần Quyên nhướn mày.


 


Vạn Khê buông chén trà, nhìn hắn, nói bằng giọng nhỏ đến gần như không thể nghe được, "Một tên nhãi ranh như người thì quan tâm làm gì? Sao không nhìn lại vị trí của bản thân?"


 


Ngoài dự đoán, Tần Quyên buông ra. Vạn Khê còn tưởng hắn sợ, thằng nhóc này chỉ có bản lĩnh bấy nhiêu thôi ư?


 


Nào ngờ Tần Quyên giơ ra một tờ công văn, thấp giọng nói, "Công văn của đại nhân là giả hay thật? Ta vừa quen Hạ Châu đại nhân cách đây ít lâu, chi bằng đem công văn này tới cho ông ấy giám định một chút xem sao?"


 


Vạn Khê nhìn công văn trong tay hắn, lại nhìn tay nải bên cạnh mình.


 


Chết tiệt, thằng nhãi này mở tay nải của hắn khi nào?


 


"Tiểu huynh đệ, có gì từ từ thương lượng...."


 


"Ban nãy ngươi đâu có nói thế...."


 


"...."


 


Vạn Khê nói lí nhí như muỗi kêu, "Là tính xấu của ta, ta không hiểu quy củ...."


 


"Ồ?" Tần Quyên nghiêng lỗ tai.


 


"Tần Quyên, ngươi đừng có quá đáng!" Vạn Khê tức ứa gan mà không dám đập bàn.


 


"Ừ, vậy ngươi làm giả công văn, từ Đại Đô đến Hạ Châu làm gì?" Ánh mắt Tần Quyên lạnh lẽo.


 


Vạn Khê muốn đáp : Liên quan mẹ gì đến ngươi?


 


Tần Quyên lại nói tiếp, "Hay là ngươi biết Bá Nha Ngột Hồ Hồ ở đâu, đi thêm trăm dặm nữa là có thể gặp?"


 


Sói con híp mắt, quan sát từng biến đổi trên vẻ mặt Vạn Khê.


 


Vạn Khê thật sự kinh sợ, nhưng cũng chỉ giật mình chốc lát thôi. Hắn hành tẩu tromh triều đã quen, sao có thể bị một tên nhóc uy h**p được.


 


Mà thằng nhóc này không muốn sống hay sao? Cái gì cũng đoán, coi chừng bị giết người diệt khẩu.


 


Vạn Khê nhếch môi cười, "Vì quân Tống phục kích quân Mông Cổ nên ta mới tới, liên quan gì đến Bá Nha Ngột Hồ Hồ?"


 


Tần Quyên ngây ra, lần này đến lượt hắn sửng sốt. Vạn Khê nhân lúc đó đoạt lại công văn, xách tay nải lên.


 


Tần Quyên cũng nhoài người đoạt lại, Vạn Khê vung tay đánh trả.


 


Trong quán mì có hai kẻ đánh nhau, khách khứa chạy ra ngoài hết.


 


Tần Quyên sợ gây rối sẽ ảnh hưởng đến Viết Viết nên không dám thật sự mạnh tay với Vạn Khê.


 


Vạn Khê đánh cho Tần Quyên mấy đòn, sau đó tung người ra khỏi cửa sổ, cưỡi ngựa chạy thoát.


 


"Nhóc con, còn non tay lắm! Binh bất yếm trá! Ha ha ha...."


 


"Cẩu tặc!"


 


Tần Quyên cắn răng chạy theo, nhưng Vạn Khê đã đi mất dạng.


 


Cả Tần Quyên lẫn Tùng Man đều không được ăn bún gạo, trái lại chủ quán mì còn bắt bọn họ bồi thường vì gây rối.


 


Lúc Viết Viết tìm tới, một lớn một nhỏ đang ngồi xổm ngoài cửa quán mì, rửa bát cho người ta.


 


Tùng Man tèm lem nước mắt nước mũi, mất mặt vô cùng.


 


Chủ quán mì bảo, tiền là chuyện vặt, chủ yếu muốn bắt họ nhớ cho kỹ, không được tự ý gây rối, cho nên dù đền bạc cũng không thể miễn hình phạt rửa bát. Nếu họ không chịu thì sẽ báo quan.


 


Bọn họ nào dám đi gặp quan.


 


Cho nên vì thanh danh của Đại Vĩnh vương, hai huynh đệ đành phải ngồi xổm rửa cả chậu bát lớn.


 


"Huhuhu...." Tùng Man khóc không phải vì rửa bát mệt, mà vì từ khi có ký ức đến nay, nó đã là thiếu gia Bá Nha Ngột, chưa bao giờ tủi nhục thế này.


 


Lỡ những người khác biết thì sao? Mất mặt quá!


 


Viết Viết nhìn hai người họ, ôm bụng cười to. Mãi đến lúc ánh mắt lạnh lùng của sói con cắt qua, hắn mới tém tém lại.



 


Viết Viết đến gặp chủ quán mì. Cũng may hắn chỉ ăn vận bình thường nên người khác không đoán ra thân phận.


 


"Hai người kia, một là đệ đệ của ta, một là nhi tử của ta, xin lỗi đã gây phiền toái cho ngài." Dù Viết Viết nói xin lỗi nhưng thật ra đang nhịn cười dữ dội, khóe miệng cũng run lên.


 


Chủ Quán mì chấp nhận lời xin lỗi của Viết Viết, "Trẻ nhỏ thì phải dạy dỗ đàng hoàng. Ta biết ngươi không nỡ nhẫn tâm nghiêm khắc với chúng, cho nên hôm nay ta làm kẻ ác thay ngươi. Chuyện này ngươi đừng can thiệp, ta cũng không báo quan đâu, đừng lo."


 


Viết Viết nghĩ ông chủ này thật cứng đầu, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện, đành ngồi trong quán mì chờ.


 


Tần Quyên lặng lẽ ngồi rửa xong bồn bát, lại ra giếng múc nước tráng lại một lần.


 


Tiểu nhị đến kiểm tra, thấy có ba cái bát vỡ do Tùng Man không cẩn thận làm rơi, định mắng chửi nhưng Tần Quyên tự nhận là do mình làm.


 


Tần Quyên biết hôm nay Tùng Man chịu thiệt thòi đủ rồi, trẻ con không chịu nổi, nhất là tiểu thiếu gia được cưng chiều từ bé như nó.


 


Cho nên hắn tình nguyện nhận một bài chửi bới từ tiểu nhị.


 


Mắng xong, tiểu nhị báo với ông chủ, sau đó bọn họ mới được thả đi.


 


Trên đường về, Viết Viết nhìn Tần Quyên và Tùng Man đang rầu rĩ không vui, bỗng nói, "Hay là chúng ta đi dạo Câu Lan viện? Nghe nói có mấy người trông được lắm."


 


"Câu Lan? Là đâu?" Một lớn một nhỏ đồng thanh hỏi.


 


"Chính là chỗ kia đó." Viết Viết nhướn mày.


 


*


 


Đến khi hai kẻ khờ theo Viết Viết vào Câu Lan viện ở thành Hạ Châu mới biết, chỗ kia là chỗ nào....


 


"Mỹ ....mỹ nhân tỷ tỷ.....Ta, ta không ăn nổi nữa...." Tùng Man nước mắt lưng tròng, được hai cô nương chừng 13 14 tuổi đút cho ăn. Cách đó không xa, Viết Viết cũng được một thiếu nữ chừng 15 tuổi rót rượu.


 


Chỉ có Tần Quyên lạnh mặt ngồi cách bọn họ hai thước, trên mặt viết chữ "Người sống chớ gần", cho nên các cô nương đều bị dọa sợ, không dám trêu đùa.


 


Trên sân khấu, có đám xướng kịch, gồm cả nam và nữ.


 


Còn có vài vị khách đến xem kịch nữa.


 


Nhưng xem kịch có nhất thiết phải gọi cô nương đến hầu không?


 


Lũ chó này....


 


Lại còn bắt người ta đút rượu đút thịt.... Không có tay à?


 


......


 


Tần Quyên thầm mắng trong lòng mấy chục câu.


 


Viết Viết chỉ đơn giản là tò mò, Tùng Man thì còn đơn giản hơn nữa, thích các mỹ nhân tỷ tỷ vừa đẹp vừa dịu dàng. Nó mồ côi cha mẹ từ nhỏ, giờ có nhiều mỹ nhân chăm sóc thế, cảm thấy giống như được mẹ cưng chiều.


 


Tùng Man mặt mũi trắng trẻo như ngọc, các cô nương rất thích, còn hỏi nó có biết hát không?


 


Tùng Man đỏ mặt gật đầu, lớn giọng xướng một bài đồng giao thảo nguyên.


 


"...." Tần Quyên ngây người nhìn thằng nhóc này! Con mẹ nó, hóa ra đây cũng là một mầm non phong lưu đa tình trong tương lai!


 


Người ta bảo gần mực thì đen gần đèn thì sáng.


 


Chỉ là không biết, rốt cuộc Tùng Man giống ai? (Nhìn lại mình đi cha nội)


 


Vở kịch kết thúc nhưng thật ra Tần Quyên không nghe được câu nào, trong đầu toàn tiếng rống của Tùng Man.


 


Lạ nhất là các cô nương kia khen ngợi không ngớt.


 


Các cô nương lui xuống, Viết Viết và Tùng Man cũng lảo đảo đứng dậy đi về.


 


Người Viết Viết sực mùi rượu, nhưng hắn say nhanh tỉnh cũng nhanh, ra ngoài cho gió thổi một lúc là tỉnh.


 


Tùng Man thì choáng váng, hai chân mềm như cọng bún, ôm đùi Tần Quyên đòi bế.


 


Tần Quyên ấy vậy mà không ôm nó lên.


 


Viết Viết ngờ vực hỏi, "Không phải ngươi thích bế nó lắm sao? Sao không chịu?"


 


Sau đó lại khom lưng nói, "Hồ Cầu Nhi, Tần ca ca của ngươi không ôm ngươi, cha ôm ngươi. Hồ Cầu Nhi, đến đây nào...."


 


"Không cần, ngươi không phải cha ta. Ta chỉ có một cha là gia chủ Bá Nha Ngột thị thôi! Không có cha Hồ Hồ thì Hồ Cầu Nhi chỉ cần ca ca thôi." Tùng Man ôm chân Tần Quyên, dùng sức leo lên đùi hắn, "Ca ca, bế!"


 


Tần Quyên muốn nhấc chân đá nó về Đại Trạch lắm, cả người sực nức mùi son phấn, muốn ngộp luôn rồi.


 


Mãi đến khi Tần Quyên hắt xì mấy cái, Viết Viết mới hiểu ra.


 


"Được rồi, Hồ Cầu Nhi, nếu hôm nay ngươi về mà không tắm rửa đàng hoàng, coi chừng ca ca không bao giờ ôm ngươi đâu." Viết Viết buồn bực lắm, thẳng tay xách nó lên, "Lão tử tuy không thể sánh với Hồ Hồ nhưng tên hồ ly đó chỉ biết trốn. Mau theo lão tử về!"


 


Hồ ly kia chỉ biết trốn.....


 


Câu này như hòn đá ném vào lòng hồ trong tim Tần Quyên. Cả đáy hồ dậy sóng.


 


*


 


Hôm sau, Viết Viết nhận được chiến báo.


 


Chiến sự phía tây đã ngừng, quân Tống không còn động tĩnh, đại khái đã rút lui.


 


Quân Tống có ý gì? Sau hai lần tập kích thành công lại không được đà lấn tới?


 


Đến sau buổi trưa, lại có tin báo về. Lần này là về nhóm quân Tống đã phục kích quân Sừng Dê.


 


"Bọn họ chỉ có 500 người. Sau hai lần đánh thắng, quân Sừng Dê tổn thất gần 1800 người." A Dịch Cát trầm giọng nói.


 


Số liệu này quả thực đáng sợ.


 


Cực Bố Trát cũng nói, "Nhưng sao họ chỉ đánh hai lần là rút lui, hơn nữa dường như chỉ giao chiến với mỗi quân Sừng dê."


 


Viết Viết nhếch môi cười, "Ta cả thấy bọn họ không ai có tiếp viện, cả hai lần phục kích giống như trả thù riêng."


 


Lời giải thích ấy của Viết Viết khiến người ta mở rộng tầm mắt. A Dịch Cát tán thành đầu tiên, "Ta đồng ý với cách nói của vương gia. Tống quốc hoàng đế không dám đánh, lần này giống như tổ chức tự phát để giải quyết thù riêng, cho nên mới không điều tra được thủ lĩnh của 500 quân Tống ấy là ai. Đến cả mấy đại doanh Tống quốc cũng không có động thái xuất binh."


 


Tần Quyên nghiêm túc lắng nghe, trong lòng xác định, đây không giống phương thức tác chiến của quân Tống.


 


Lấy 500 quân tập kích nhiều ngàn quân, lại còn tập kích 2 lần, hành động liều lĩnh như vậy khiến người ta kinh sợ.


 


Hắn nghĩ, những bậc lão tướng sẽ không làm như thế, khả năng người chỉ huy tuổi hãy còn rất trẻ. Chỉ tuổi trẻ khí thịnh mới có tính khí hung ác cùng tinh thần quả quyết như vậy.


 


Viết Viết nói, "Vậy chúng ta khởi hành về tây trong ngày hôm nay. Tần Quyên, ngươi đi từ biệt quan viên Hạ Châu thay ta, bảo là đã quấy rầy họ nhiều ngày, hẹn khi khác gặp lại."


 


Tần Quyên nhận lệnh rồi đi.


 


Trong đầu hắn vẫn hơi rối loạn. Quân Tống đột nhiên lui binh, chuyện xảy ra sau khi Vạn Khê đến....


 


Rốt cuộc vì sao Vạn Khê lại rời khỏi Đại Đô?


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 47: Ngàn dặm tìm chồng (2)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...