Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
166@-
"Ngài có điều tra ra vì sao lại xảy ra cuộc tấn công thành Ích Ly không?" Tần Quyên vẫn luôn im lặng nãy giờ, chợt cất tiếng hỏi.
An Đa Ni Ma quay sang nhìn, hóa ra là đứa bé này.
Từ lúc bữa tiệc bắt đầu, ông ta đã để ý tới nó. Một đứa trẻ tuấn mỹ, khá kiệm lời, cho ăn gì thì ăn cái đó, cặp mắt trong trẻo lại điềm tĩnh, sống mũi thanh tú, tai cao hơn mày, vầng trán sáng rộng, một gương mặt tràn đầy trí tuệ, ắt hẳn là một thiếu niên thông minh.
Viết Viết giới thiệu, "Ta đưa nó tới, nó là kỵ binh ở Cát Cáp Bố đại doanh."
An Đa Ni Ma gật đầu chào, Tần Quyên cũng chắp tay đáp lễ.
An Đa Ni Ma liền nhận ra đứa bé này người Hán. Quanh đây cũng có nhiều người Hán nhưng phần đông là người Hán ở Kim quốc, ông ta không biết Tần Quyên thực ra là người Hán ở Tống quốc.
Nói tới cuộc tàn sát Ích Ly thành, An Đa Ni Ma cau mày, "Ta nghe nói đều do một tên cờ bạc mà ra."
"Ồ?"
Tần Quyên, Viết VIết và Cực Bố Trát đều nhìn sang. Hiển nhiên câu trả lời này của An Đa Ni Ma không thuyết phục được họ.
"Có một tên cờ bạc trốn nợ đến thành Ích Ly dưới quyền kiểm soát của Đại Âm tộc. Người Đại Âm tộc không chịu hợp tác. Đám người truy đuổi hắn tìm khắp nơi không thấy, bèn giết mấy người Đại Âm. Người Đại Âm cũng giết mấy người gây rối đó, dẫn đến trận chiến này."
"Tên cờ bạc đó không xuất hiện lại ư?" Viết Viết như cười như không, hỏi.
An Đa Ni Ma gật đầu.
"Thế thì thật quá đáng." Tần Quyên không nhịn được, quát.
Viết Viết cười hỏi, "Không phải người Mông Cổ, vậy An Đa Ni Ma tiên sinh nghĩ là người ở đâu?"
An Đa Ni Ma đáp, "Không dám, tiểu nhân chỉ cảm thấy, có nhiều khả năng nhất, đây là kế ly gián của người tộc Tháp Tháp."
Tháp Tháp là cách gọi tắt của tộc Cổ Tri Tháp Tháp, nhưng nguồn gốc chính xác của bọn họ là đâu, không ai biết rõ.
Sau triều Đường, thiên hạ đại loạn. Khởi nghĩa Hoàng Sào kết thúc, loạn ngũ đại thập quốc nổ ra, người Cổ Tư Tháp Tháp đã nhân cơ hội ấy chiếm lấy quê nhà của Lý Bạch là thành Toái Diệp ở Tây Vực. Sau đó, vào thời Khiết Đan, họ di cư về phía đông, đến vùng bình nguyên cực tây của Đại Âm sơn.
Mãi đến khi Gia Luật Đại Thạch lập nên Tây Liêu, Cổ Tri Tháp Tháp rời lên phía bắc. Lại tới lúc người Mông Cổ nổi lên diệt Tây Liêu, Cổ Tri Tháp Tháp mới bị đánh đuổi khỏi Tây Vực và Bắc Cương.
Nhưng Cổ Tri Tháp Tháp vẫn luôn quấy rầy Mông Cổ, thường nhân lúc bọn họ thiếu thốn lực lượng mà đánh cướp, người bị hại chỉ có dân du mục.
"Bổn thế tử đã nói từ đầu mà, người Đại Âm tộc không đủ thông minh mà chơi trò ly gián với kết minh thế này đâu." Viết Viết vuốt cằm cười to.
An Đa Ni Ma nói một hồi lâu như vậy nhưng vẫn chưa thăm dò được tính nết vị thế tử này, thấy hắn cười to cũng không dám nhiều lời.
Cực Bố Trát không nhịn được mà hỏi, "Nếu chỉ là hiểu lầm, sao không cử sứ thần đi hòa giải để kết thúc trận chiến?"
Tần Quyên cúi mặt. Nó đã nghĩ tới điều này, nhưng An Đa Ni Ma điều tra được tới đó, hẳn cũng đã phái sứ thần đi rồi. Vậy thì chỉ có khả năng, Đại Âm tộc tin tưởng lời nói của người Cổ Tri Tháp Tháp hơn người Mông Cổ.
"Liệu có phải Cổ Tri Tháp Tháp đã giả làm quân Mông Cổ, tấn công Ích Ly, để kết mối thù không đội trời chung này." Tần Quyên thấp giọng nói.
Viết Viết mím môi, trong lòng cũng hiểu rõ, khả năng đó là rất cao. Nhưng hắn không lên tiếng phản đối hay đồng tình.
Trong điện yên tĩnh kéo dài. An Đa Ni Ma sai cung nữ và tỳ nữ lui ra.
Lúc này, có người ở ngoài điện chạy vào báo, "An Đa đại nhân! Thiên Lang quân lại tới công thành!"
"Mau ra nghênh địch, bản quan sẽ tới ngay. Tiếp tục sai người hỏi thăm tin tức viện quân của Ninh Bách đại nhân, có tin gì lập tức báo cho bản quan." An Đa Ni Ma vội phân phó.
Viết Viết nói, "An Đa đại nhân, dẫn ta lên thành lâu."
An Đa sửng sốt, "Thưa vâng."
*
Trên thành lâu Hổ Tư Oát Nhĩ, chỉ có lính gác lâu canh giữ. Cách dựng lầu quan sát trên tường thành vốn là học theo kiến trúc của người Hán.
Tường cao dễ thủ khó công. Năm xưa, Thành Cát Tư Hãn tấn công Kim quốc nhiều năm, không phá được chủ yếu bởi thành Kim quốc cao lớn đồ sộ, thế là Thành Cát Tư Hán đi khắp nơi, tìm các tộc người biết chế đại pháo.
Sau khi tiến đánh Kim quốc, Thành Cát Tư Hãn bắt được vô số tù binh có giá trị, bao gồm Gia Luật thừa tướng hiện tại, còn cả những người thợ xây thành lành nghề ở xứ này.
Mà Hổ Tư Oát Nhĩ chính là nơi Thành Cát Tư Hãn kiểm chứng tay nghề của những người thợ đó. Tường thành này quả không làm Thiết Mộc Chân thất vọng.
Đó cũng là lý do Thiên Lang quân đã tấn công hơn 1 tháng cũng không hạ được thành.
Nhưng dù phòng thủ kiên cố đến đâu, cũng sẽ có ngày bị công phá.
Bằng không, người Mông Cổ đã không diệt được Kim.
Y Văn vương thế tử đứng trên thành lầu, nín lặng nhìn đội quân đông nghìn nghịt bên ngoài thành, có chút hoang mang.
"Sai lính kêu gọi, hỏi xem họ có đồng ý trao đổi sứ thần không." Viết Viết nói với An Đa Ni Ma.
An Đa Ni Ma liền sắp xếp người, nhưng lính kêu gọi chưa hô được mấy câu đã bị một mũi tên bay ra đâm chết. Thiên Lang quân không định cho họ cơ hội thương thảo.
"Tiếp tục kêu gọi." Viết Viết nói, "Tường thuật ngắn gọn tình hình cho bọn họ, trừ khi bị giết, không thì phải tiếp tục hô."
"....."
Tần Quyên tuy cảm thấy hơi vô nghĩa nhưng dù sao cũng có thể xem là một cách. Suy cho cùng, cách nghĩ của Y Văn vương thế tử vẫn luôn khác thường.
Việc sai lính đứng trên thành lâu hô hào có hai tác dụng, thứ nhất là khiến Thiên Lang quân tin bọn họ "oan uổng", nhận ra tất cả mọi chuyện chỉ là âm mưu, thứ hai là dù có thể không thể làm Thiên Lang quân tin họ, nhưng cũng có thể khiến lòng quân lung lay.
An Đa Ni Ma không ngờ tới lúc này mà Thiên Lang quân còn chưa rút, vẫn cứ đánh từ sáng đến đêm. Tiếng chém giết vang vọng ngoài thành.
Ngoài cổng thành, kỵ binh Mông Cổ cùng tán binh nếu như đánh không thắng thì lui vào trong thành. Khi họ lui, Thiên Lang quân sẽ nhân lúc đó tấn công thành môn....Cứ thế lặp lại, không biết đã qua mấy chục lần.
May là thành trì phòng thủ kiên cố, Thiên Lang quân vẫn chưa phá được.
"Nếu không có tiếp viện thì ta còn chống đỡ được bao lâu?" Tần Quyên không khỏi hỏi.
"Về lương thảo trong thành thì chống đỡ thêm 1 tháng cũng không vấn đề gì." An Đa Ni Ma đáp.
Tần Quyên nhẩm tính, vậy thì người của Ninh Bách lúc đó cũng tới rồi. Thiên Lang quân chưa chắc đã thắng được, trừ khi họ triệu hồi 10 vạn quân đang tấn công Tuyết Biệt Đài tướng quân kia về đây, chỉ tập trung tấn công Hổ Tư Oát Nhĩ.
Nhưng nó cũng hiểu được suy nghĩ của Thiên Lang quân. Tốc độ tiếp ứng của người Mông Cổ nhanh đến khó tin. Hai đại doanh gần Hổ Tư Oát Nhĩ nhất lần lượt là Cát Cáp Bố danh và Thác Lôi vương phân doanh của Tuyết Biệt Đài tướng quân.
Cát Cáp Bố doanh đã bị tập kích, Thiên Lang quân cảm thấy bọn họ không còn đáng sợ nữa, nên chia nửa binh lực đi cầm chân quân của Tuyết Biệt Đài tướng Quân, như vậy là chúng có thể tập trung sức mạnh tấn công Hổ Tư Oát Nhĩ. Lần này, không ai chi viện được cho Hổ Tư Oát Nhĩ. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như chúng tưởng. Chúng không tính đến trường hợp Hổ Tư Oát Nhĩ dễ thủ khó công như vậy.
Nói tới vị trí địa lý, nếu mất Hổ Tư Oát Nhĩ thì tương đương với mất cả phía Tây và Tây Bắc của Đại Âm Sơn, lưu vực sông Thùy, hồ Diệc Tư Khoan, thậm chí cả lưu vực sông Liệt....Nơi này từng là thủ đô Tây Liêu, dù về sau bị Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt nhưng vẫn có ý nghĩa vô cùng lớn. Việc Tây Liêu lập quốc ở đây cũng đủ hiểu rồi.
Tần Quyên còn từng nghe, tòa thành này có ý nghĩa hồi ức rất lớn với Y Văn vương thế tử Viết Viết. Nhưng nó cũng không quên, sau khi Cát Cáp Bố doanh bị tập kích, Viết Viết không chạy về hướng đông, trốn đến Hổ Tư Oát Nhĩ, mà chọn tìm kiếm đại doanh của quân Mông Cổ ở phương nam.
Vì sao hắn làm như vậy?
Hay là Y Văn vương thế tử....tự biết bản thân mình là mối phiền toái lớn. Nghĩ thế, Tần Quyên không khỏi cau mày.
Hẳn là vậy rồi.
"Báo!!! An Đa đại nhân, không thủ được cổng thành nữa. Ngài xem có nên rút lui không...." Người lính quỳ xuống đất, vẫn còn thở hổn hển.
"Hỗn xược!" An Đa Ni Ma vung chân đá tên lính kia, "Phòng thủ cho ta! Có chết cũng phải thủ ! Không thủ được cũng chết!"
"Chưa có tin gì từ viện quân của Ninh Bách đại nhân sao? Bao lâu nữa sẽ tới?"
"Vẫn chưa có...."
"Cút!"
"Giờ phải làm sao đây?" Có tướng sĩ hỏi.
"Còn làm sao nữa, đánh!" Viết Viết vui vẻ nói, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng. Đã lâu như vậy rồi, nếu thật sự đến chi viện thì dù có bò cũng phải bò tới nơi rồi. Hắn hoài nghi tên cẩu tặc Ninh Bách kia muốn báo tư thù. Hắn không hiểu mình đắc tội tên cẩu tặc ấy khi nào, chỉ mong đừng làm liên lụy đến cữu cữu và biểu tỷ....
Khi lòng họ đang như lửa đốt, giọng Tần Quyên chợt vang lên, "Có bao nhiêu người ứng chiến? Ngoài cổng thành còn bao nhiêu quân? Còn bao nhiêu người chưa ra trận?"
Nó vừa lên tiếng, tướng sĩ trên lầu đều há hốc mồm quay sang nhìn.
An Đa Ni Ma không do dự, đáp, "Toàn bộ tướng sĩ trông thành đã ra phòng thủ thành môn rồi. Cổng bắc bị địch tấn công ác liệt nháta, cổng nam bị tấn công ít nhất, đông và tây thì không chênh lệch nhiều..."
"Cổng nam còn bao nhiêu người?" Tần Quyên lại hỏi.
An Đa Ni Ma sửng sốt, "Địch có 7 vạn người, ta có khoảng 4000 người."
Tần Quyên nghe xong, nghĩ ngợi một hồi, rồi nhìn Viết Viết, "Ta có kế này."
Viết Viết cười nói, "Nói nghe xem nào."
Tần Quyên rất ghét cái bộ dáng cười hềnh hệch của hắn, cứ như đang trêu đùa con chó con mèo.
Nó cúi mặt nói, "Tập hợp 3000 quân trong số 4000 quân ở cổng nam, lén lút rời đi, vòng đến cổng bắc, giả làm viện quân, hô to rằng chúng ta có 1 vạn người. Khi ấy, phe địch quân tâm đại loạn, phe ta sĩ khí dâng cao, nội ngoại phối hợp, một nhà tác chiến. Nghe tin có viện quân, đương nhiên ai nấy đều sẽ tăng thêm tinh thần chiến đấu rồi."
Thật ra, đây là kế sách A Dịch Cát đã dùng trong đại thắng Phong Hỏa đài. Nó quan sát thấy cách này rất hữu hiệu.
Viết Viết nghe xong, cười nói, "Cũng có thể coi là một ý hay."
Nhưng có tướng sĩ khác cho rằng Tần Quyên chỉ là đứa con nít ham chơi trò đánh trận. Hiện giờ họ chỉ còn lại 8000 quân, hơn nữa cắt 3000 quân ở cửa nam đi giả làm viện quân thì bên ngoài vẫn còn 7 vạn Thiên Lang quân nữa, phải làm sao?
"Thiên Lang quân không phải lũ ngốc. 3000 người đánh với 7 vạn mà bọn họ không nhận ra sao?" Một người lớn tiếng phản đối, "Nếu lộ ra, bá tánh trong thành đều bỏ mạng! Ta không thể đánh cuộc với tính mạng người dân toàn thành. Ta đề nghị lui binh!"
"Nếu không nắm chắc 10 phần thì hành động này quá sức mạo hiểm, cứ như một ván cược, mà quan trọng là cược toàn bộ tính mạng người dân trong này....Cái giá phải trả quá lớn....." An Đa Ni Ma do dự nói, "Nhưng nếu đã là cược, một khi cược thắng thì lợi ích cũng rất lớn. Ta đánh giá cao dũng khí và mưu trí của vị tiẻu huynh đệ này, nhưng mà...."
Viết Viết ngắt lời ông ta, "Không có nhưng gì cả, không còn kịp nữa rồi. Ta tin Tần Quyên. An Đa Ni Ma, ngươi chọn vài người đáng tin cậy, theo Tần Quyên đến thành nam."
Tần Quyên nhìn Viết Viết, "Còn ngươi?"
Viết Viết híp mắt cười, "Bổn thế tử đương nhiên phải ở đây chờ Tần Lang khải hoàn trở về."
"...." Tần Quyên thật lòng chỉ muốn đấm hắn một cái bay thẳng vào hồ Diệc Tư Khoan ở kế bên.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
"Ngài có điều tra ra vì sao lại xảy ra cuộc tấn công thành Ích Ly không?" Tần Quyên vẫn luôn im lặng nãy giờ, chợt cất tiếng hỏi.
An Đa Ni Ma quay sang nhìn, hóa ra là đứa bé này.
Từ lúc bữa tiệc bắt đầu, ông ta đã để ý tới nó. Một đứa trẻ tuấn mỹ, khá kiệm lời, cho ăn gì thì ăn cái đó, cặp mắt trong trẻo lại điềm tĩnh, sống mũi thanh tú, tai cao hơn mày, vầng trán sáng rộng, một gương mặt tràn đầy trí tuệ, ắt hẳn là một thiếu niên thông minh.
Viết Viết giới thiệu, "Ta đưa nó tới, nó là kỵ binh ở Cát Cáp Bố đại doanh."
An Đa Ni Ma gật đầu chào, Tần Quyên cũng chắp tay đáp lễ.
An Đa Ni Ma liền nhận ra đứa bé này người Hán. Quanh đây cũng có nhiều người Hán nhưng phần đông là người Hán ở Kim quốc, ông ta không biết Tần Quyên thực ra là người Hán ở Tống quốc.
Nói tới cuộc tàn sát Ích Ly thành, An Đa Ni Ma cau mày, "Ta nghe nói đều do một tên cờ bạc mà ra."
"Ồ?"
Tần Quyên, Viết VIết và Cực Bố Trát đều nhìn sang. Hiển nhiên câu trả lời này của An Đa Ni Ma không thuyết phục được họ.
"Có một tên cờ bạc trốn nợ đến thành Ích Ly dưới quyền kiểm soát của Đại Âm tộc. Người Đại Âm tộc không chịu hợp tác. Đám người truy đuổi hắn tìm khắp nơi không thấy, bèn giết mấy người Đại Âm. Người Đại Âm cũng giết mấy người gây rối đó, dẫn đến trận chiến này."
"Tên cờ bạc đó không xuất hiện lại ư?" Viết Viết như cười như không, hỏi.
An Đa Ni Ma gật đầu.
"Thế thì thật quá đáng." Tần Quyên không nhịn được, quát.
Viết Viết cười hỏi, "Không phải người Mông Cổ, vậy An Đa Ni Ma tiên sinh nghĩ là người ở đâu?"
An Đa Ni Ma đáp, "Không dám, tiểu nhân chỉ cảm thấy, có nhiều khả năng nhất, đây là kế ly gián của người tộc Tháp Tháp."
Tháp Tháp là cách gọi tắt của tộc Cổ Tri Tháp Tháp, nhưng nguồn gốc chính xác của bọn họ là đâu, không ai biết rõ.
Sau triều Đường, thiên hạ đại loạn. Khởi nghĩa Hoàng Sào kết thúc, loạn ngũ đại thập quốc nổ ra, người Cổ Tư Tháp Tháp đã nhân cơ hội ấy chiếm lấy quê nhà của Lý Bạch là thành Toái Diệp ở Tây Vực. Sau đó, vào thời Khiết Đan, họ di cư về phía đông, đến vùng bình nguyên cực tây của Đại Âm sơn.
Mãi đến khi Gia Luật Đại Thạch lập nên Tây Liêu, Cổ Tri Tháp Tháp rời lên phía bắc. Lại tới lúc người Mông Cổ nổi lên diệt Tây Liêu, Cổ Tri Tháp Tháp mới bị đánh đuổi khỏi Tây Vực và Bắc Cương.
Nhưng Cổ Tri Tháp Tháp vẫn luôn quấy rầy Mông Cổ, thường nhân lúc bọn họ thiếu thốn lực lượng mà đánh cướp, người bị hại chỉ có dân du mục.
"Bổn thế tử đã nói từ đầu mà, người Đại Âm tộc không đủ thông minh mà chơi trò ly gián với kết minh thế này đâu." Viết Viết vuốt cằm cười to.
An Đa Ni Ma nói một hồi lâu như vậy nhưng vẫn chưa thăm dò được tính nết vị thế tử này, thấy hắn cười to cũng không dám nhiều lời.
Cực Bố Trát không nhịn được mà hỏi, "Nếu chỉ là hiểu lầm, sao không cử sứ thần đi hòa giải để kết thúc trận chiến?"
Tần Quyên cúi mặt. Nó đã nghĩ tới điều này, nhưng An Đa Ni Ma điều tra được tới đó, hẳn cũng đã phái sứ thần đi rồi. Vậy thì chỉ có khả năng, Đại Âm tộc tin tưởng lời nói của người Cổ Tri Tháp Tháp hơn người Mông Cổ.
"Liệu có phải Cổ Tri Tháp Tháp đã giả làm quân Mông Cổ, tấn công Ích Ly, để kết mối thù không đội trời chung này." Tần Quyên thấp giọng nói.
Viết Viết mím môi, trong lòng cũng hiểu rõ, khả năng đó là rất cao. Nhưng hắn không lên tiếng phản đối hay đồng tình.
Trong điện yên tĩnh kéo dài. An Đa Ni Ma sai cung nữ và tỳ nữ lui ra.
Lúc này, có người ở ngoài điện chạy vào báo, "An Đa đại nhân! Thiên Lang quân lại tới công thành!"
"Mau ra nghênh địch, bản quan sẽ tới ngay. Tiếp tục sai người hỏi thăm tin tức viện quân của Ninh Bách đại nhân, có tin gì lập tức báo cho bản quan." An Đa Ni Ma vội phân phó.
Viết Viết nói, "An Đa đại nhân, dẫn ta lên thành lâu."
An Đa sửng sốt, "Thưa vâng."
*
Trên thành lâu Hổ Tư Oát Nhĩ, chỉ có lính gác lâu canh giữ. Cách dựng lầu quan sát trên tường thành vốn là học theo kiến trúc của người Hán.
Tường cao dễ thủ khó công. Năm xưa, Thành Cát Tư Hãn tấn công Kim quốc nhiều năm, không phá được chủ yếu bởi thành Kim quốc cao lớn đồ sộ, thế là Thành Cát Tư Hán đi khắp nơi, tìm các tộc người biết chế đại pháo.
Sau khi tiến đánh Kim quốc, Thành Cát Tư Hãn bắt được vô số tù binh có giá trị, bao gồm Gia Luật thừa tướng hiện tại, còn cả những người thợ xây thành lành nghề ở xứ này.
Mà Hổ Tư Oát Nhĩ chính là nơi Thành Cát Tư Hãn kiểm chứng tay nghề của những người thợ đó. Tường thành này quả không làm Thiết Mộc Chân thất vọng.
Đó cũng là lý do Thiên Lang quân đã tấn công hơn 1 tháng cũng không hạ được thành.
Nhưng dù phòng thủ kiên cố đến đâu, cũng sẽ có ngày bị công phá.
Bằng không, người Mông Cổ đã không diệt được Kim.
Y Văn vương thế tử đứng trên thành lầu, nín lặng nhìn đội quân đông nghìn nghịt bên ngoài thành, có chút hoang mang.
"Sai lính kêu gọi, hỏi xem họ có đồng ý trao đổi sứ thần không." Viết Viết nói với An Đa Ni Ma.
An Đa Ni Ma liền sắp xếp người, nhưng lính kêu gọi chưa hô được mấy câu đã bị một mũi tên bay ra đâm chết. Thiên Lang quân không định cho họ cơ hội thương thảo.
"Tiếp tục kêu gọi." Viết Viết nói, "Tường thuật ngắn gọn tình hình cho bọn họ, trừ khi bị giết, không thì phải tiếp tục hô."
"....."
Tần Quyên tuy cảm thấy hơi vô nghĩa nhưng dù sao cũng có thể xem là một cách. Suy cho cùng, cách nghĩ của Y Văn vương thế tử vẫn luôn khác thường.
Việc sai lính đứng trên thành lâu hô hào có hai tác dụng, thứ nhất là khiến Thiên Lang quân tin bọn họ "oan uổng", nhận ra tất cả mọi chuyện chỉ là âm mưu, thứ hai là dù có thể không thể làm Thiên Lang quân tin họ, nhưng cũng có thể khiến lòng quân lung lay.
An Đa Ni Ma không ngờ tới lúc này mà Thiên Lang quân còn chưa rút, vẫn cứ đánh từ sáng đến đêm. Tiếng chém giết vang vọng ngoài thành.
Ngoài cổng thành, kỵ binh Mông Cổ cùng tán binh nếu như đánh không thắng thì lui vào trong thành. Khi họ lui, Thiên Lang quân sẽ nhân lúc đó tấn công thành môn....Cứ thế lặp lại, không biết đã qua mấy chục lần.
May là thành trì phòng thủ kiên cố, Thiên Lang quân vẫn chưa phá được.
"Nếu không có tiếp viện thì ta còn chống đỡ được bao lâu?" Tần Quyên không khỏi hỏi.
"Về lương thảo trong thành thì chống đỡ thêm 1 tháng cũng không vấn đề gì." An Đa Ni Ma đáp.
Tần Quyên nhẩm tính, vậy thì người của Ninh Bách lúc đó cũng tới rồi. Thiên Lang quân chưa chắc đã thắng được, trừ khi họ triệu hồi 10 vạn quân đang tấn công Tuyết Biệt Đài tướng quân kia về đây, chỉ tập trung tấn công Hổ Tư Oát Nhĩ.
Nhưng nó cũng hiểu được suy nghĩ của Thiên Lang quân. Tốc độ tiếp ứng của người Mông Cổ nhanh đến khó tin. Hai đại doanh gần Hổ Tư Oát Nhĩ nhất lần lượt là Cát Cáp Bố danh và Thác Lôi vương phân doanh của Tuyết Biệt Đài tướng quân.
Cát Cáp Bố doanh đã bị tập kích, Thiên Lang quân cảm thấy bọn họ không còn đáng sợ nữa, nên chia nửa binh lực đi cầm chân quân của Tuyết Biệt Đài tướng Quân, như vậy là chúng có thể tập trung sức mạnh tấn công Hổ Tư Oát Nhĩ. Lần này, không ai chi viện được cho Hổ Tư Oát Nhĩ. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như chúng tưởng. Chúng không tính đến trường hợp Hổ Tư Oát Nhĩ dễ thủ khó công như vậy.
Nói tới vị trí địa lý, nếu mất Hổ Tư Oát Nhĩ thì tương đương với mất cả phía Tây và Tây Bắc của Đại Âm Sơn, lưu vực sông Thùy, hồ Diệc Tư Khoan, thậm chí cả lưu vực sông Liệt....Nơi này từng là thủ đô Tây Liêu, dù về sau bị Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt nhưng vẫn có ý nghĩa vô cùng lớn. Việc Tây Liêu lập quốc ở đây cũng đủ hiểu rồi.
Tần Quyên còn từng nghe, tòa thành này có ý nghĩa hồi ức rất lớn với Y Văn vương thế tử Viết Viết. Nhưng nó cũng không quên, sau khi Cát Cáp Bố doanh bị tập kích, Viết Viết không chạy về hướng đông, trốn đến Hổ Tư Oát Nhĩ, mà chọn tìm kiếm đại doanh của quân Mông Cổ ở phương nam.
Vì sao hắn làm như vậy?
Hay là Y Văn vương thế tử....tự biết bản thân mình là mối phiền toái lớn. Nghĩ thế, Tần Quyên không khỏi cau mày.
Hẳn là vậy rồi.
"Báo!!! An Đa đại nhân, không thủ được cổng thành nữa. Ngài xem có nên rút lui không...." Người lính quỳ xuống đất, vẫn còn thở hổn hển.
"Hỗn xược!" An Đa Ni Ma vung chân đá tên lính kia, "Phòng thủ cho ta! Có chết cũng phải thủ ! Không thủ được cũng chết!"
"Chưa có tin gì từ viện quân của Ninh Bách đại nhân sao? Bao lâu nữa sẽ tới?"
"Vẫn chưa có...."
"Cút!"
"Giờ phải làm sao đây?" Có tướng sĩ hỏi.
"Còn làm sao nữa, đánh!" Viết Viết vui vẻ nói, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng. Đã lâu như vậy rồi, nếu thật sự đến chi viện thì dù có bò cũng phải bò tới nơi rồi. Hắn hoài nghi tên cẩu tặc Ninh Bách kia muốn báo tư thù. Hắn không hiểu mình đắc tội tên cẩu tặc ấy khi nào, chỉ mong đừng làm liên lụy đến cữu cữu và biểu tỷ....
Khi lòng họ đang như lửa đốt, giọng Tần Quyên chợt vang lên, "Có bao nhiêu người ứng chiến? Ngoài cổng thành còn bao nhiêu quân? Còn bao nhiêu người chưa ra trận?"
Nó vừa lên tiếng, tướng sĩ trên lầu đều há hốc mồm quay sang nhìn.
An Đa Ni Ma không do dự, đáp, "Toàn bộ tướng sĩ trông thành đã ra phòng thủ thành môn rồi. Cổng bắc bị địch tấn công ác liệt nháta, cổng nam bị tấn công ít nhất, đông và tây thì không chênh lệch nhiều..."
"Cổng nam còn bao nhiêu người?" Tần Quyên lại hỏi.
An Đa Ni Ma sửng sốt, "Địch có 7 vạn người, ta có khoảng 4000 người."
Tần Quyên nghe xong, nghĩ ngợi một hồi, rồi nhìn Viết Viết, "Ta có kế này."
Viết Viết cười nói, "Nói nghe xem nào."
Tần Quyên rất ghét cái bộ dáng cười hềnh hệch của hắn, cứ như đang trêu đùa con chó con mèo.
Nó cúi mặt nói, "Tập hợp 3000 quân trong số 4000 quân ở cổng nam, lén lút rời đi, vòng đến cổng bắc, giả làm viện quân, hô to rằng chúng ta có 1 vạn người. Khi ấy, phe địch quân tâm đại loạn, phe ta sĩ khí dâng cao, nội ngoại phối hợp, một nhà tác chiến. Nghe tin có viện quân, đương nhiên ai nấy đều sẽ tăng thêm tinh thần chiến đấu rồi."
Thật ra, đây là kế sách A Dịch Cát đã dùng trong đại thắng Phong Hỏa đài. Nó quan sát thấy cách này rất hữu hiệu.
Viết Viết nghe xong, cười nói, "Cũng có thể coi là một ý hay."
Nhưng có tướng sĩ khác cho rằng Tần Quyên chỉ là đứa con nít ham chơi trò đánh trận. Hiện giờ họ chỉ còn lại 8000 quân, hơn nữa cắt 3000 quân ở cửa nam đi giả làm viện quân thì bên ngoài vẫn còn 7 vạn Thiên Lang quân nữa, phải làm sao?
"Thiên Lang quân không phải lũ ngốc. 3000 người đánh với 7 vạn mà bọn họ không nhận ra sao?" Một người lớn tiếng phản đối, "Nếu lộ ra, bá tánh trong thành đều bỏ mạng! Ta không thể đánh cuộc với tính mạng người dân toàn thành. Ta đề nghị lui binh!"
"Nếu không nắm chắc 10 phần thì hành động này quá sức mạo hiểm, cứ như một ván cược, mà quan trọng là cược toàn bộ tính mạng người dân trong này....Cái giá phải trả quá lớn....." An Đa Ni Ma do dự nói, "Nhưng nếu đã là cược, một khi cược thắng thì lợi ích cũng rất lớn. Ta đánh giá cao dũng khí và mưu trí của vị tiẻu huynh đệ này, nhưng mà...."
Viết Viết ngắt lời ông ta, "Không có nhưng gì cả, không còn kịp nữa rồi. Ta tin Tần Quyên. An Đa Ni Ma, ngươi chọn vài người đáng tin cậy, theo Tần Quyên đến thành nam."
Tần Quyên nhìn Viết Viết, "Còn ngươi?"
Viết Viết híp mắt cười, "Bổn thế tử đương nhiên phải ở đây chờ Tần Lang khải hoàn trở về."
"...." Tần Quyên thật lòng chỉ muốn đấm hắn một cái bay thẳng vào hồ Diệc Tư Khoan ở kế bên.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 29: Nhất tiễn hạ Thiên Lang 4
10.0/10 từ 21 lượt.