Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
198@-
Tần Quyên và Viết Viết ở lại đó 2 ngày. 2 ngày ấy, bọn họ không thấy vị Tuyết Biệt Đài tướng quân kia lần nào.
Sáng sớm ngày thứ ba, lúc Tần Quyên rời giường thì lại trông thấy đứa bé xinh đẹp nọ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Tần Quyên cau mày mặc quần áo. Nó không thích người khác tới quá gần giường mình. Chắc vì từng trải qua chuyện bị quân địch tập kích lúc nửa đêm nên sau này thành thói quen.
"...." Đứa bé không hiểu vì sao Tần Quyên giận như thế, có chút sợ hãi, đưa đồ trong tay cho Tần Quyên.
Tần Quyên nhìn một chuỗi xanh lục lúc lắc trong bàn tay nhỏ, trái tim đột nhiên thắt lại.
Là bánh ú, thứ đã nhiều năm qua nó không được ăn....Tần Quyên chợt thấy hốc mắt cay xè.
"VƯơng thế tử Viết Viết ở bảo trướng bên cạnh." Nó nặng nề nói, khom người xỏ giày.
Mãi một lúc sau, đứa bé mới biết Tần Quyên có ý gì, "Ta không đi sai đường. Ta đến tặng cho huynh."
Tần Quyên sửng sốt nhìn nó, "Vương thế tử bảo ngươi tặng ta?"
Đứa bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, "Ta tặng cho huynh, chứ không phải tên vương thế tử xấu hoắc kia."
"Sao lại tặng ta?" Tần Quyên cau mày. Do nhiều năm lăn lộn, điều đầu tiên nó nghĩ, đứa bé này được người ta sai khiến, cho nên không biết chừng trong bánh ú đã bị tẩm độc. Những người đó định giết Viết Viết nên quyết định giết nó đầu tiên.
"Đại ca ca, nhũ danh của ta là Tùng Man, nhưng người hay gọi ta là Hồ Cầu Nhi. Huynh gọi ta là Hồ Cầu Nhi cũng được...." Đứa bé cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, có vẻ ngượng ngùng.
Đại ca ca....
Đứa bé này gọi Hồ Hồ là cha mà lại gọi nó là ca ca.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Quyên lập tức nghiêm lại, khóe môi lộ rõ vẻ không vui.
Tùng Man tuổi nhỏ nhưng biết nhìn sắc mặt người lớn. Nó không hiểu sao Tần Quyên không vui, nên cảm thấy rất luống cuống. Khó lắm mới gặp được một vị ca ca mà nó yêu thích....
Tần Quyên không nói lý do, chỉ bảo, "Ngươi cũng có thể gọi ta là cha."
Nó vừa nói, đứa bé xinh đẹp liền choáng váng. Ngay cả Tần Quyên cũng thẹn đến đỏ mặt, hai vành tai nóng bừng.
Tùng Man, "Hả???"
Tần Quyên vươn tay lau mặt, nở nụ cười lộ ra hai cái răng khểnh đẹp chết người, vội nói, "Ta đùa thôi, gọi sao thì gọi."
Nó nghiêm chỉnh đi đến bên bàn trà, nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới cảm thấy đỡ quê mặt.
Tùng Man cảm thấy giọng nói Tần Quyên dịu xuống rồi, mới vui vẻ gọi, "Tần Quyên đại ca ca !"
Tần Quyên giật thót cả mình. Sao tên nhóc này đã biết tên nó rồi? Nhất định có vấn đề...
"Tùng...?" Tần Quyên quay sang nhìn đứa trẻ.
"Ta tên Tùng Man, nhũ danh là Hồ Cầu Nhi. Ca Ca có thể gọi ta là Hồ Cầu Nhi." Hai hàng mi đứa bé chớp chớp, mắt to lóng lánh. Nếu Tần Quyên ca ca chịu gọi nó là Hồ Cầu Nhi thì vui biết mấy.
"Hồ Cầu Nhi?" Tần Quyên nhíu mày.
"Vâng vâng vâng." Tùng Man gật lia lịa, cái má phúng phính cũng nảy tưng tưng theo. Sao mà vị ca ca này đẹp thế cơ chứ?
"...."
Tần Quyên nghĩ bụng, "Nếu là con của Hồ Hồ thì quả thực có thể gọi vậy, nhưng không hiểu sao nó lại thấy trong lòng không thoải mái lắm. Suy cho cùng đứa bé này cũng đáng thương, cha chết trận, mẹ nghe tin dữ bèn nhảy sông tự vẫn, để lại đứa nhỏ chưa đầy 1 tuổi. Hồ Hồ là người thừa kế gia tộc, quả thực nên nuôi dưỡng tốt giọt máu cuối cùng của vị thuộc hạ đã hy sinh.
"Không ai bảo đệ tới đây chứ?" Tần Quyên nghiêm trang hỏi.
"Không có mà!" Tùng Man lớn tiếng đáp. Lũ trẻ trên thảo nguyên đều có giọng nói âm lượng khủng
"Ta chỉ muốn đến gặp huynh. Ta lén chạy ra. Các đại nhân bảo gần đây tình hình bên ngoài không yên ổn, không cho ta ra ngoài. Ta không biết, ta chỉ muốn gặp huynh." Nói rồi, dường như ý thức mình làm sai, nó có chút bất an, nhưng nó thật sự muốn gặp Tần Quyên ca ca mà.
Lúc này Tần Quyên mới vươn tay, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ, "Cảm ơn bánh ú của đệ. Hôm nay đệ muốn chơi gì ta cũng theo."
Tuy lòng còn chút hiềm nghi, nó vẫn cảm tạ ý tốt của đứa bé này. Nếu thực sự đứa trẻ này không bị ai sai khiến, nó sẽ khắc ghi trong lòng.
Bởi 6 năm nay chưa từng trông thấy lại bánh ú quê hương.
Tùng Man vui vẻ nói, "Ta muốn ca ca đưa ta đi cưỡi ngựa."
Tần Quyên do dự một lát rồi đáp, "Được."
Tần Quyên không dám dẫn Tùng Man chạy xa quá, chỉ cưỡi ngựa đi bộ trên đồng cỏ gần doanh trướng. Chiều một đứa nhóc quá dễ dàng. Năm 4 5 tuổi, nó cũng muốn có người chơi cùng, khi ấy còn có muội muội chịu theo.
Mà Tần Cốc lúc 4 5 tuổi chắc còn đáng yêu hơn cả Hồ Cầu Nhi.
"Đại ca ca, đại ca ca, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi!"
Tần Quyên bế Tùng Man lên ngựa nhưng Tùng Man không hài lòng, muốn được cưỡi chung ngựa với Tần Quyên.
Tần Quyên hơi nhíu mày, khẽ nói, "Ta đỡ đệ, không phải sợ, sẽ không ngã đâu. Nam nhi thì phải dũng cảm."
Tùng Man nghe mà phát khóc. Nó có sợ đâu, chỉ muốn cùng cưỡi ngựa với ca ca thôi.
Tần Quyên thấy mặt nó nhăn nhó, tim hơi run lên, liếc mắt nhìn quanh, "Đệ mau cưỡi đi. Lát nữa có người tới là không chơi được nữa đâu."
Tùng Man chơi cưỡi ngựa cả buổi sáng, sau đó Tần Quyên dẫn nó đến doanh trướng của Viết Viết ăn cơm trưa.
Viết Viết thấy Tần Quyên dắt Tùng Man vào, liền tỏ vẻ không vui, "Ta còn đang thắc mắc sao không thấy vác mặt tới đây, hóa ra là bận hầu thằng nhóc này."
Tần Quyên chẳng nói gì, chỉ thấy đói bụng nên ngồi xuống ăn cơm. Tùng Man cũng không thèm để ý đến Viết Viết, đi theo Tần Quyên, ngồi trước mặt Viết Viết.
Tần Quyên đưa một đĩa thịt nướng cho Tùng Man, Viết Viết thấy vậy thì bực mình, "Các ngươi thân nhau như vậy từ lúc nào?"
Tần Quyên bất đắc dĩ nói, "Nó chỉ là trẻ con thôi mà."
"Tùng Man thiếu gia." Ngoài trướng, người tùy tùng của Tùng Man đã đến tìm.
Tùng Man nghe hắn gọi, tức giận đáp, "Ta đang dùng bữa."
Tùy tùng sửng sốt, "Tiểu nhân chỉ tới nhắc nhở người, ăn xong phải nghỉ trưa."
Tùng Man, "Ta đến chỗ Tần Quyên ca ca nghỉ trưa, ngươi về trước đi."
Tần Quyên hơi giật mình. Viết Viết chỉ hận không thể lộn cái bàn.
Tùng Man ung dung ăn thịt dê nướng trong đĩa, dùng dao nhỏ trong tay, cắt lấy một phần nó cho là ngon nhất, thả vào đĩa của Tần Quyên.
Tần Quyên lẳng lặng ăn cơm. Đã lâu lắm rồi không được ăn cơm nên ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Nó chợt nghĩ, sau này phải hành quân, chỉ có thể ăn lúa mì, ăn ngô thì phải làm sao bây giờ.
Tới lúc nhìn thấy mấy miếng thịt dê trên đĩa thì sửng sốt.
Tùng Man dùng dao còn thành thạo hơn Tần Quyên, khiến Tần Quyên kinh ngạc.
Viết Viết ăn được hai miếng, cuối cùng không chịu được nữa, cuối cùng cắm phập dao xuống bàn, bực mình đứng dậy, "Ta không ăn, các ngươi ăn đi."
"...."
*
Sau khi ăn cơm ở chỗ Y Văn vương thế tử, Tùng Man theo Tần Quyên về.
Tùng Man nằm trên giường Tần Quyên, còn Tần Quyên ngồi bên bàn vẽ bản đồ. Đây là bản đồ Viết Viết xin được của An Đông thiên hộ, Viết Viết bảo nó sao chép lại một phần.
Tùng Man không ngủ được nên bắt Tần Quyên nói chuyện. Tần Quyên nói câu được câu không, đến lúc Tùng Man nhắc tới Hồ Hồ, nó mới dừng bút,
Tuy Tùng Man còn nhỏ nhưng cũng nhận ra, nếu cứ nói tới chuyện của Hồ Hồ a cha, Tần Quyên ca ca sẽ rất chăm chú nghe, cho nên nó càng ra sức nói, "Bọn họ đều nghĩ ta sẽ không nhớ mặt cha Hồ Hồ, nhưng mà ta nhớ hết. Cha Hồ Hồ thường ôm ta kể chuyện, còn nói sẽ mang ta lên thuyền lớn, còn nói ở Tống quốc có rất nhiều thuyền."
"Cha Hồ Hồ? Rốt cuộc đệ có bao nhiêu cha vậy?" Tần Quyên nhíu mày, ra vẻ bâng quơ hỏi.
"Ba người....Cha Hồ Hồ, cha Tuyết Biệt Đài, còn cả cha An Đông nữa....Nhưng cha Hồ Hồ vẫn là tốt nhất, vừa đẹp vừa hiền....Cho nên ta mới thích người ta gọi là Hồ Cầu Nhi....Oáp...." Đứa bé ngáp dài một cái rồi lăn ra ngủ.
"Nhiều cha như vậy, thêm ta thì có sao đâu...." Tần Quyên đỏ mặt nói, lúc này mới phát hiện ra đứa nhỏ đã ngáy pho pho rồi.
"...."
Cưỡi ngựa thôi mà cũng mệt thành cái dạng này, đúng là giỏi!
Tần Quyên buông bút, xoa xoa mắt, đứng dậy đi về giường.
Trời đã nóng lên, Tùng Man mặc đồ mỏng mà vẫn đổ mồ hôi ròng ròng. Tần Quyên bèn cởi khăn bên hông, lau sạch cho nó.
"....Ca ca..." Tùng Man ú ớ gọi.
Tần Quyên ghé tai vào muốn nghe cho rõ.
Tùng Man lại trở mình gọi, "Cha Hồ Hồ..."
"..." Tần Quyên nghe thấy, có chút bực bội rút khăn về, mấy ngón tay dài nhéo nhéo mặt Tùng Man.
Nó lấy làm ngạc nhiên, hóa ra sờ mặt trẻ con sướng như thế, bảo sao khi còn nhỏ toàn bị người lớn véo má.
Tần Quyên không nhịn được, véo thêm mấy cái.
"...." Bấy giờ Tần Quyên mới rụt tay về.
Thằng nhóc này ngủ rõ nhanh, ngủ rồi mà vẫn lắm lời....Mấy năm nay Tần Quyên không gặp đứa trẻ nào, tuy không tỏ rõ thái độ nhưng tận sông trong lòng nó cảm thấy rất vui.
Nó ngồi một lúc, nhìn đứa bé ngủ say. Dù lúc này ở trong căn lều tràn ngập hương thơm và trà, nhưng lòng vẫn đầy vướng bận. Nó nhớ người thân duy nhất của mình, cũng lo cho Nô Nô Mạt Hách và A Dịch Cát, thi thoảng còn nhớ đến Hồ Hồ.
Nó trước kia không như vậy, chỉ lo sống sót, muốn về Giang Tả, vuốn tìm muội muội....
Nhưng Giang Tả cách xa như thế, mong ước dần trở thành một giấc mộng viển vông.
Cho nên nó mới bắt đầu để ý người gần bên, những người từng đối xử tốt với nó.
Nó nghĩ, trước nay nó không chạy trốn, cũng không tìm chết, hẳn là vì những người này cho nó một tia hy vọng bé nhỏ, một nỗi vướng bận với thế gian này.
Dù nó biết về sau họ đều sẽ rời bỏ nó mà đi.
*
"Tần Quyên, Tần Quyên, mau ra đây!"
Tần Quyên sực tỉnh, nghe Viết Viết gọi ở ngoài lều.
Tần Quyên vội chạy ra.
"Có chuyện gì sao?" Nó hỏi.
Viết Viết trầm giọng nói, "Mặc giáp vào, theo ta tới nơi này."
Thấy Viết Viết nghiêm túc như vậy, Tần Quyên cũng không nhiều lời, chỉ hỏi, "Vậy Tùng Man thì phải làm sao?"
Viết Viết cau mày, "Ngươi theo ta, tùy tùng sẽ đưa nó đi sau. Chuyện quan trọng."
"Được." Tần Quyên không nghi ngờ, liền mặc giáp lên, hạ màn trướng, đuổi theo Viết Viết.
Hai người tới chuồng ngựa. Tần Quyên dùng ngựa của mình, Viết Viết chọn đại một con, lưu loát xoay người nhảy lên.
Tần Quyên kinh ngạc vô cùng. Viết Viết xưa nay luôn tỏ ra là một vương thế tử lười nhác, không ngờ còn có thân thủ bậc này.
Hóa ra từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn giả vờ yếu ớt?
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên và Viết Viết ở lại đó 2 ngày. 2 ngày ấy, bọn họ không thấy vị Tuyết Biệt Đài tướng quân kia lần nào.
Sáng sớm ngày thứ ba, lúc Tần Quyên rời giường thì lại trông thấy đứa bé xinh đẹp nọ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Tần Quyên cau mày mặc quần áo. Nó không thích người khác tới quá gần giường mình. Chắc vì từng trải qua chuyện bị quân địch tập kích lúc nửa đêm nên sau này thành thói quen.
"...." Đứa bé không hiểu vì sao Tần Quyên giận như thế, có chút sợ hãi, đưa đồ trong tay cho Tần Quyên.
Tần Quyên nhìn một chuỗi xanh lục lúc lắc trong bàn tay nhỏ, trái tim đột nhiên thắt lại.
Là bánh ú, thứ đã nhiều năm qua nó không được ăn....Tần Quyên chợt thấy hốc mắt cay xè.
"VƯơng thế tử Viết Viết ở bảo trướng bên cạnh." Nó nặng nề nói, khom người xỏ giày.
Mãi một lúc sau, đứa bé mới biết Tần Quyên có ý gì, "Ta không đi sai đường. Ta đến tặng cho huynh."
Tần Quyên sửng sốt nhìn nó, "Vương thế tử bảo ngươi tặng ta?"
Đứa bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, "Ta tặng cho huynh, chứ không phải tên vương thế tử xấu hoắc kia."
"Sao lại tặng ta?" Tần Quyên cau mày. Do nhiều năm lăn lộn, điều đầu tiên nó nghĩ, đứa bé này được người ta sai khiến, cho nên không biết chừng trong bánh ú đã bị tẩm độc. Những người đó định giết Viết Viết nên quyết định giết nó đầu tiên.
"Đại ca ca, nhũ danh của ta là Tùng Man, nhưng người hay gọi ta là Hồ Cầu Nhi. Huynh gọi ta là Hồ Cầu Nhi cũng được...." Đứa bé cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, có vẻ ngượng ngùng.
Đại ca ca....
Đứa bé này gọi Hồ Hồ là cha mà lại gọi nó là ca ca.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Quyên lập tức nghiêm lại, khóe môi lộ rõ vẻ không vui.
Tùng Man tuổi nhỏ nhưng biết nhìn sắc mặt người lớn. Nó không hiểu sao Tần Quyên không vui, nên cảm thấy rất luống cuống. Khó lắm mới gặp được một vị ca ca mà nó yêu thích....
Tần Quyên không nói lý do, chỉ bảo, "Ngươi cũng có thể gọi ta là cha."
Nó vừa nói, đứa bé xinh đẹp liền choáng váng. Ngay cả Tần Quyên cũng thẹn đến đỏ mặt, hai vành tai nóng bừng.
Tùng Man, "Hả???"
Tần Quyên vươn tay lau mặt, nở nụ cười lộ ra hai cái răng khểnh đẹp chết người, vội nói, "Ta đùa thôi, gọi sao thì gọi."
Nó nghiêm chỉnh đi đến bên bàn trà, nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới cảm thấy đỡ quê mặt.
Tùng Man cảm thấy giọng nói Tần Quyên dịu xuống rồi, mới vui vẻ gọi, "Tần Quyên đại ca ca !"
Tần Quyên giật thót cả mình. Sao tên nhóc này đã biết tên nó rồi? Nhất định có vấn đề...
"Tùng...?" Tần Quyên quay sang nhìn đứa trẻ.
"Ta tên Tùng Man, nhũ danh là Hồ Cầu Nhi. Ca Ca có thể gọi ta là Hồ Cầu Nhi." Hai hàng mi đứa bé chớp chớp, mắt to lóng lánh. Nếu Tần Quyên ca ca chịu gọi nó là Hồ Cầu Nhi thì vui biết mấy.
"Hồ Cầu Nhi?" Tần Quyên nhíu mày.
"Vâng vâng vâng." Tùng Man gật lia lịa, cái má phúng phính cũng nảy tưng tưng theo. Sao mà vị ca ca này đẹp thế cơ chứ?
"...."
Tần Quyên nghĩ bụng, "Nếu là con của Hồ Hồ thì quả thực có thể gọi vậy, nhưng không hiểu sao nó lại thấy trong lòng không thoải mái lắm. Suy cho cùng đứa bé này cũng đáng thương, cha chết trận, mẹ nghe tin dữ bèn nhảy sông tự vẫn, để lại đứa nhỏ chưa đầy 1 tuổi. Hồ Hồ là người thừa kế gia tộc, quả thực nên nuôi dưỡng tốt giọt máu cuối cùng của vị thuộc hạ đã hy sinh.
"Không ai bảo đệ tới đây chứ?" Tần Quyên nghiêm trang hỏi.
"Không có mà!" Tùng Man lớn tiếng đáp. Lũ trẻ trên thảo nguyên đều có giọng nói âm lượng khủng
"Ta chỉ muốn đến gặp huynh. Ta lén chạy ra. Các đại nhân bảo gần đây tình hình bên ngoài không yên ổn, không cho ta ra ngoài. Ta không biết, ta chỉ muốn gặp huynh." Nói rồi, dường như ý thức mình làm sai, nó có chút bất an, nhưng nó thật sự muốn gặp Tần Quyên ca ca mà.
Lúc này Tần Quyên mới vươn tay, dịu dàng xoa cái đầu nhỏ, "Cảm ơn bánh ú của đệ. Hôm nay đệ muốn chơi gì ta cũng theo."
Tuy lòng còn chút hiềm nghi, nó vẫn cảm tạ ý tốt của đứa bé này. Nếu thực sự đứa trẻ này không bị ai sai khiến, nó sẽ khắc ghi trong lòng.
Bởi 6 năm nay chưa từng trông thấy lại bánh ú quê hương.
Tùng Man vui vẻ nói, "Ta muốn ca ca đưa ta đi cưỡi ngựa."
Tần Quyên do dự một lát rồi đáp, "Được."
Tần Quyên không dám dẫn Tùng Man chạy xa quá, chỉ cưỡi ngựa đi bộ trên đồng cỏ gần doanh trướng. Chiều một đứa nhóc quá dễ dàng. Năm 4 5 tuổi, nó cũng muốn có người chơi cùng, khi ấy còn có muội muội chịu theo.
Mà Tần Cốc lúc 4 5 tuổi chắc còn đáng yêu hơn cả Hồ Cầu Nhi.
"Đại ca ca, đại ca ca, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi!"
Tần Quyên bế Tùng Man lên ngựa nhưng Tùng Man không hài lòng, muốn được cưỡi chung ngựa với Tần Quyên.
Tần Quyên hơi nhíu mày, khẽ nói, "Ta đỡ đệ, không phải sợ, sẽ không ngã đâu. Nam nhi thì phải dũng cảm."
Tùng Man nghe mà phát khóc. Nó có sợ đâu, chỉ muốn cùng cưỡi ngựa với ca ca thôi.
Tần Quyên thấy mặt nó nhăn nhó, tim hơi run lên, liếc mắt nhìn quanh, "Đệ mau cưỡi đi. Lát nữa có người tới là không chơi được nữa đâu."
Tùng Man chơi cưỡi ngựa cả buổi sáng, sau đó Tần Quyên dẫn nó đến doanh trướng của Viết Viết ăn cơm trưa.
Viết Viết thấy Tần Quyên dắt Tùng Man vào, liền tỏ vẻ không vui, "Ta còn đang thắc mắc sao không thấy vác mặt tới đây, hóa ra là bận hầu thằng nhóc này."
Tần Quyên chẳng nói gì, chỉ thấy đói bụng nên ngồi xuống ăn cơm. Tùng Man cũng không thèm để ý đến Viết Viết, đi theo Tần Quyên, ngồi trước mặt Viết Viết.
Tần Quyên đưa một đĩa thịt nướng cho Tùng Man, Viết Viết thấy vậy thì bực mình, "Các ngươi thân nhau như vậy từ lúc nào?"
Tần Quyên bất đắc dĩ nói, "Nó chỉ là trẻ con thôi mà."
"Tùng Man thiếu gia." Ngoài trướng, người tùy tùng của Tùng Man đã đến tìm.
Tùng Man nghe hắn gọi, tức giận đáp, "Ta đang dùng bữa."
Tùy tùng sửng sốt, "Tiểu nhân chỉ tới nhắc nhở người, ăn xong phải nghỉ trưa."
Tùng Man, "Ta đến chỗ Tần Quyên ca ca nghỉ trưa, ngươi về trước đi."
Tần Quyên hơi giật mình. Viết Viết chỉ hận không thể lộn cái bàn.
Tùng Man ung dung ăn thịt dê nướng trong đĩa, dùng dao nhỏ trong tay, cắt lấy một phần nó cho là ngon nhất, thả vào đĩa của Tần Quyên.
Tần Quyên lẳng lặng ăn cơm. Đã lâu lắm rồi không được ăn cơm nên ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Nó chợt nghĩ, sau này phải hành quân, chỉ có thể ăn lúa mì, ăn ngô thì phải làm sao bây giờ.
Tới lúc nhìn thấy mấy miếng thịt dê trên đĩa thì sửng sốt.
Tùng Man dùng dao còn thành thạo hơn Tần Quyên, khiến Tần Quyên kinh ngạc.
Viết Viết ăn được hai miếng, cuối cùng không chịu được nữa, cuối cùng cắm phập dao xuống bàn, bực mình đứng dậy, "Ta không ăn, các ngươi ăn đi."
"...."
*
Sau khi ăn cơm ở chỗ Y Văn vương thế tử, Tùng Man theo Tần Quyên về.
Tùng Man nằm trên giường Tần Quyên, còn Tần Quyên ngồi bên bàn vẽ bản đồ. Đây là bản đồ Viết Viết xin được của An Đông thiên hộ, Viết Viết bảo nó sao chép lại một phần.
Tùng Man không ngủ được nên bắt Tần Quyên nói chuyện. Tần Quyên nói câu được câu không, đến lúc Tùng Man nhắc tới Hồ Hồ, nó mới dừng bút,
Tuy Tùng Man còn nhỏ nhưng cũng nhận ra, nếu cứ nói tới chuyện của Hồ Hồ a cha, Tần Quyên ca ca sẽ rất chăm chú nghe, cho nên nó càng ra sức nói, "Bọn họ đều nghĩ ta sẽ không nhớ mặt cha Hồ Hồ, nhưng mà ta nhớ hết. Cha Hồ Hồ thường ôm ta kể chuyện, còn nói sẽ mang ta lên thuyền lớn, còn nói ở Tống quốc có rất nhiều thuyền."
"Cha Hồ Hồ? Rốt cuộc đệ có bao nhiêu cha vậy?" Tần Quyên nhíu mày, ra vẻ bâng quơ hỏi.
"Ba người....Cha Hồ Hồ, cha Tuyết Biệt Đài, còn cả cha An Đông nữa....Nhưng cha Hồ Hồ vẫn là tốt nhất, vừa đẹp vừa hiền....Cho nên ta mới thích người ta gọi là Hồ Cầu Nhi....Oáp...." Đứa bé ngáp dài một cái rồi lăn ra ngủ.
"Nhiều cha như vậy, thêm ta thì có sao đâu...." Tần Quyên đỏ mặt nói, lúc này mới phát hiện ra đứa nhỏ đã ngáy pho pho rồi.
"...."
Cưỡi ngựa thôi mà cũng mệt thành cái dạng này, đúng là giỏi!
Tần Quyên buông bút, xoa xoa mắt, đứng dậy đi về giường.
Trời đã nóng lên, Tùng Man mặc đồ mỏng mà vẫn đổ mồ hôi ròng ròng. Tần Quyên bèn cởi khăn bên hông, lau sạch cho nó.
"....Ca ca..." Tùng Man ú ớ gọi.
Tần Quyên ghé tai vào muốn nghe cho rõ.
Tùng Man lại trở mình gọi, "Cha Hồ Hồ..."
"..." Tần Quyên nghe thấy, có chút bực bội rút khăn về, mấy ngón tay dài nhéo nhéo mặt Tùng Man.
Nó lấy làm ngạc nhiên, hóa ra sờ mặt trẻ con sướng như thế, bảo sao khi còn nhỏ toàn bị người lớn véo má.
Tần Quyên không nhịn được, véo thêm mấy cái.
"...." Bấy giờ Tần Quyên mới rụt tay về.
Thằng nhóc này ngủ rõ nhanh, ngủ rồi mà vẫn lắm lời....Mấy năm nay Tần Quyên không gặp đứa trẻ nào, tuy không tỏ rõ thái độ nhưng tận sông trong lòng nó cảm thấy rất vui.
Nó ngồi một lúc, nhìn đứa bé ngủ say. Dù lúc này ở trong căn lều tràn ngập hương thơm và trà, nhưng lòng vẫn đầy vướng bận. Nó nhớ người thân duy nhất của mình, cũng lo cho Nô Nô Mạt Hách và A Dịch Cát, thi thoảng còn nhớ đến Hồ Hồ.
Nó trước kia không như vậy, chỉ lo sống sót, muốn về Giang Tả, vuốn tìm muội muội....
Nhưng Giang Tả cách xa như thế, mong ước dần trở thành một giấc mộng viển vông.
Cho nên nó mới bắt đầu để ý người gần bên, những người từng đối xử tốt với nó.
Nó nghĩ, trước nay nó không chạy trốn, cũng không tìm chết, hẳn là vì những người này cho nó một tia hy vọng bé nhỏ, một nỗi vướng bận với thế gian này.
Dù nó biết về sau họ đều sẽ rời bỏ nó mà đi.
*
"Tần Quyên, Tần Quyên, mau ra đây!"
Tần Quyên sực tỉnh, nghe Viết Viết gọi ở ngoài lều.
Tần Quyên vội chạy ra.
"Có chuyện gì sao?" Nó hỏi.
Viết Viết trầm giọng nói, "Mặc giáp vào, theo ta tới nơi này."
Thấy Viết Viết nghiêm túc như vậy, Tần Quyên cũng không nhiều lời, chỉ hỏi, "Vậy Tùng Man thì phải làm sao?"
Viết Viết cau mày, "Ngươi theo ta, tùy tùng sẽ đưa nó đi sau. Chuyện quan trọng."
"Được." Tần Quyên không nghi ngờ, liền mặc giáp lên, hạ màn trướng, đuổi theo Viết Viết.
Hai người tới chuồng ngựa. Tần Quyên dùng ngựa của mình, Viết Viết chọn đại một con, lưu loát xoay người nhảy lên.
Tần Quyên kinh ngạc vô cùng. Viết Viết xưa nay luôn tỏ ra là một vương thế tử lười nhác, không ngờ còn có thân thủ bậc này.
Hóa ra từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn giả vờ yếu ớt?
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 25: Vương vấn Hồ Hồ 5
10.0/10 từ 21 lượt.