Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2

178@-

Tần Quyên dẫn Y Văn vương thế tử đi tiếp hai ngày.


 


Kỳ lạ thay Viết Viết không hỏi nó muốn đi đâu, cũng không yêu cầu nó phải hộ tống mình đến đâu để hội hợp với phụ thân của Hi Cát. Nó đi thẳng hướng nam, Viết Viết cũng không hỏi.


 


Tuy Tần Quyên ít hơn Viết Viết hai tuổi nhưng vẫn biết vương thế tử này có vấn đề.


 


Viết Viết vẫn luôn giả vờ, giả vờ điên, giả vờ ngu ngốc, giả vờ cười hềnh hệch.


 


Nhưng trực giác của nó không sai, Viết Viết nhất định chỉ đang giả vờ thôi.


 


Nó thậm chí còn hoài nghi lúc gặp nhau ở thị trấn nọ, hắn đã thừa biết nó muốn trốn rồi nhưng vẫn làm bộ không biết gì, nói toàn những câu ngu ngốc.


 


Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Quyên nổi lên mối nghi ngờ, vì sao Viết Viết lại đi theo nó? Chỉ có một nguyên nhân mà thôi, hắn cũng muốn đi về phía nam.


 


Vậy thì tại sao Viết Viết lại cử Ô Đốc đi tìm phụ thân của Hi Cát?


 


Chẳng lẽ Viết Viết chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi Ô gia huynh đệ? Không thể nào, Viết Viết từng nói Ô gia huynh đệ đã theo hắn 6 năm rồi.


 


Tần Quyên cảm thấy bất an, tốc độ chạy cũng chậm lại.


 


Viết Viết ghé vào vai Tần Quyên ngủ gục. Tần Quyên nghe tiếng ngáy, phát hiện ra hắn đang ngủ, đột nhiên ngây cả người. Nó lại nghĩ, nếu tên vương thế tử này đang giả vờ, liệu hắn có xuống tay tàn nhẫn, g**t ch*t nó hoặc hất nó xuống để cướp ngựa hay không?


 


Tần Quyên trong lòng bực bội. Nó không thích cảm giác này, cứ như mình ở ngoài sáng, còn Viết Viết ở chỗ tối trộm cười.


 


Đến khi trời chuyển đen, Tần Quyên mới dừng lại. Ánh sáng từ vài ngôi nhà lác đác xuốt hiện trên vùng đồng quê tiêu điều trước mắt, lập lòe như ánh sao. Biết nơi này có thôn xóm, Tần Quyên cũng an tâm nghỉ chân.


 


"Tỉnh dậy! Mau dậy cho ta!" Nó lạnh giọng nói, chuẩn bị xuống ngựa.


 


Nó vừa động, Viết Viết liền buông ra.


 


Tần Quyên tức khắc nhảy xuống. Nó sờ túi đựng cung, lấy ra một cái ống đánh lửa bằng đồng.


 


Đây là thứ xa xỉ, Nô Nô Mạt Hách lấy được từ tay đám thương nhân Túc Đặc, đánh lửa rất nhanh.


 



Nó tìm một chỗ dốc, có thể ngăn ánh lửa.


 


Có khô bén lửa rất nhau, lập tức bốc cháy.


 


"Chỉ có bánh bột ngô, ta ăn rồi đi ngủ, ngươi canh." Tần Quyên nói.


 


"...." Viết Viết muốn phản bác nhưng không tìm thấy lý do, bèn cố tình quấy phá, "Đó không phải bánh bột ngô, là bánh nướng lò chứ."


 


Tần Quyên đã quen tính hắn, người ta nói cái gì hắn cũng có thể cãi.


 


Nếu nói đạo lý với Viết Viết rằng người Hán ở Giang Nam gọi đây là bánh bột ngô, thì người Kim hoặc người Tây Vực gọi là bánh nướng lò, nhưng kể cả thế thì Viết Viết vẫn có thể cãi thêm 10 câu.


 


Cho nên Tần Quyên chỉ đơn giản là không thèm để ý, lẳng lặng ăn bánh uống nước.


 


Viết Viết cảm thấy đứa nhóc này thật chán ngắt, lòng nhớ đến Hồ Hồ. Dù Hồ Hồ biết hắn chỉ đang cãi ngang nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, nghe hắn tranh luận. Tần Quyên lại khác, xem hắn là tên ngốc.


 


Nghĩ vậy, Viết Viết cũng không nhiều lời nữa. Nó đi đến đống lửa, cầm lấy miếng bánh nướng còn đang hơ trên lửa. Nhưng nó không muốn ăn thứ thịt vụn khô khốc trong bánh này, cảm thấy cuộc sống như thế chẳng khác nào khổ hạnh tăng.


 


Người Mông Cổ quen ăn thịt uống sữa, sữa dê sữa bò là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Tần Quyên biết bắt một tên vương thế tử đi theo mình, chỉ được ăn bánh bột ngô và nước trắng, có chút bạc đãi. Nhưng với tình cảnh của họ lúc này, phải ăn tiêu dè xẻn từng tí một, nếu không sẽ chết chắc.


 


"Sắp đến núi tuyết rồi." Tần Quyên ăn xong rồi nằm ra cỏ, bỗng nói một câu.


 


Viết Viết định cãi, "Ta thấy quanh đây toàn cỏ là cỏ, lấy đâu ra tuyết", nhưng sau cùng cũng nhịn được, không tranh luận nữa.


 


"Ngựa sẽ không chịu được, chúng ta phải mua lạc đà." Tần Quyên nói rồi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi. Nó chỉ đơn giản là tường thuật một câu, không có ý định thương lượng với Viết Viết.


 


Viết Viết bấy giờ không chịu nổi nữa, ném miếng bánh đi, đứng bật dậy, "Chúng ta lấy đâu ra tiền mua lạc đà? Đại gia nhà ngươi không biết lạc đà đắt thế nào mà mở mồm nói mua là mua à? Nếu xót con ngựa thì ngươi tự bỏ tiền ra mà mua."


 


"Nô Nô từng nói một thỏi bạc có thể mua hai con, khi ấy ông ta mua cho thúc thúc của ngươi." Tần Quyên bực bội trở mình. Nó không thích những lúc Viết Viết mở mồm chửi mắng một tràng.


 


Thúc thúc của Viết Viết đương nhiên là đại tướng quân của Cát Cáp Bố doanh, dù Tần Quyên chưa gặp ông ta lần nào.


 


"Một thỏi bạc mà mua được hai con, ngươi lừa quỷ à?" Viết Viết gầm lên. Khi còn nhỏ, mưu sĩ của Y Văn vương cha hắn lúc trước từng mua cho quân doanh 9 con lạc đà, mất cả ngàn lượng bạc. Cho đến giờ hắn còn nhớ y nguyên.


 


Tần Quyên không muốn tranh cãi, huống hồ nó nói cũng không sai, nhưng lại cũng không thể bảo Viết Viết im miệng, nên cách tốt nhất là nói lảng sang chuyện khác.



"La bàn của ngươi đâu, đưa cho ta mượn." Tần Quyên nhíu mày nói.


 


Viết Viết sửng sốt, đang định mò la bàn trong ngực áo thì bỗng dừng lại. La bàn của hắn làm bằng vàng ròng, nhưng cố ý bảo thợ thủ công sơn thành màu đồng. Hóa ra thằng nhãi này biết la bàn bằng vàng nên có âm mưu cuỗm lấy, định bán la bàn mua lạc đà đây. Mẹ nó!


 


"Không có." Viết Viết nói dối mà mặt vẫn lạnh tanh.


 


"...." Tần Quyên cạn lời. Nếu không phải phải lúc trước nó nhìn thấy la bàn của Viết Viết thì tuyệt đối không có ý định mượn.


 


Vấn đề là, giờ không còn la bàn nữa rồi.


 


Viết Viết chỉ lên sao trên trời, nói, "Nhìn thấy không, kia là Bắc đẩu thất tinh. Bá Nha Ngột Hồ Hồ đã dạy ta, nhìn sao Bắc Đẩu là có thể phân biệt được nam bắc."


 


"Được. Vậy giao cho ngươi, ta ngủ đây.' Dù sao cũng là trẻ con, vừa ngả lưng đã ngủ. Nhưng Viết Viết cảm thấy lạ, sao ngủ say thế mà không nghe tiếng ngáy. Hơn nữa, tư thế ngủ rất ngoan, cứ như một đứa con gái.


 


Một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp như vậy, sao lại hung dữ với hắn thế?


 


Viết Viết giận, sau khi uống nước xong cũng bắt đầu buồn ngủ, nhưng Tần Quyên bảo hắn gác đêm, hắn không dám ngủ, đành suy nghĩ xem làm sao để về sau con sói con này chịu nghe theo mình.


 


Đánh chửi là không được, lúc trước hắn thử rồi. Tặng đồ lấy lòng cũng không được nốt, hắn đã từng làm qua. Lì lợm la l**m càng vô ích.


 


Viết Viết có thể dễ dàng thu phục từ đám tiểu thiếp của cha hắn, cho đến đám thị nữ tùy tùng, ấy vậy mà lại thua một con sói con đất bắc, càng nghĩ càng không phục.


 


Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, lúc Viết Viết sắp không chịu nổi nữa thì Tần Quyên tỉnh ngủ.


 


Tần Quyên vừa tỉnh, lập tức túm lấy cánh tay Viết Viết, quát, "Mang đồ quan trọng lên ngựa!"


 


Viết Viết nó đang hoảng sợ, định hỏi vì sao, thì thấy đám nam nhân ăn mặc như thợ săn cưỡi ngựa về phía họ.


 


Bọn họ hô lên, "Bắt lấy chúng! Chúng là quân Mông Cổ!"


 


"Trời đất ơi, họ làm gì thế...." Viết Viết còn chưa nói xong, Tần Quyên đã kéo hắn đi.


 


Tần Quyên giục ngựa, Viết Viết ôm đồ đạc quan trọng ngồi phía sau.


 


Lũ thợ săn lại hô, "Bắn tên! g**t ch*t chúng!"



 


Viết Viết ôm tay nải gào thét, "Mau chạy đi! Chúng bắn tên đó! A a a a a !!!"


 


"Đừng ồn!" Tần Quyên dù sao cũng là kỵ binh, ít nhiều gì cũng có khả năng ứng biến. Hơn nữa thợ săn nơi sơn dã thì có được mấy mũi tên? Nó không hề sợ hãi.


 


Tần Quyên cưỡi ngựa thay đổi vị trí, những mũi tên kia không đâm tới chỗ họ.


 


Đúng lúc này, Viết Viết chợt nảy ra một ý, kêu to lên, "Tần!"


 


Tần Quyên sửng sốt, nó phát hiện ra, tên vương thế tử ngu ngốc kia trúng tên rồi.


 


Tần Quyên cau mày, tay nắm cương ngựa căng thẳng....


 


Đúng như Tần Quyên nghĩ, thợ săn không có mấy mũi tên, sau khi bắn trúng Viết Viết thì không đuổi theo nữa.


 


"Ngươi bị thương ở đâu?" Tần Quyên hỏi.


 


Viết Viết híp mắt cười, "Không sao, mũi tên ban nãy nguy hiểm quá, suýt đâm vào ngươi. Ta lo ngươi trúng tên nên dùng tay chắn....."


 


Tần Quyên càng siết chặt dây cương, trong lòng thầm chửi mắng.....Mấy tên thợ săn đó đều là người già ở lại trong làng. Mũi tên họ b*n r* chẳng có bao nhiêu uy lực, nó hoàn toàn tránh được. Chẳng qua tên ngốc này cố ý bày trò thôi.


 


Tần Quyên ghìm cương dừng lại.


 


Viết Viết sợ hú vía, "Ngươi, ngươi định làm gì..."


 


Tần Quyên không nó hai lời, xé vạt áo Viết Viết.


 


Viết Viết mặt đỏ bừng, "Ngươi ngươi ngươi...."


 


Tần Quyên thấy bộ dạng trinh tiết liệt nữ này của hắn, quát, "Xé áo lót của ngươi để băng vết thương!"


 


"....Khoan, sao không xé của ngươi mà lại xé của ta?" Viết Viết hỏi.


 


Tần Quyên hừ lạnh, "Người khác hầu hạ ngươi, ta thì đừng hòng." Trong lúc nói, nó đã xé được một mảnh vải trắng từ áo lót của Viết Viết.


 



 


Sắc mặt Viết Viết trắng bệch, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thì thầm rất khẽ của Tần Quyên, "Ngươi không cần làm thế, ta cũng sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Ngươi cũng không phải sợ ta sẽ bỏ ngươi lại, dù lúc trước ta ghét ngươi cay đắng."


 


Viết Viết đáp, "Vậy là tốt rồi. Giờ ta là ca của ngươi. Theo quy tắc trên thảo nguyên, ai đổ máu vì ngươi, người đó là ca."


 


"..."


 


Tần Quyên giật giật khóe miệng. Nó định nói "Đừng có mà điêu!" Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Dù sao Viết Viết vẫn đang bị thương. Chắc vương thế tử này từ bé đến lớn chưa từng đổ máu.


 


Nó nghĩ chắc Viết Viết rất sợ bị nó bỏ lại.


 


Tần Quyên đỡ hắn ngồi xuống, bỗng nhiên nói, "Ô Khuông gặp phải chuyện không may rồi phải không."


 


Nó cảm nhận được thân mình Viết Viết chấn động. Thật ra, Tần Quyên đã đoán ra từ sớm, Ô Khuông hoặc là đã chết, hoặc bị ai đó bắt đi. Hướng đôi mắt tuyệt đẹp về chân trời phía xa, nó nghĩ, với tình cảm của vị vương thể tử Viết Viết này với Ô Khuông thì trừ phi Ô Khuông đã gặp chuyện chằng lành, Viết Viết sẽ không bỏ hắn lại để lên đường một mình.


 


Tần Quyên không nói thêm nữa, tiếp tục đưa Viết Viết lên đường.


 


*


 


Sớm mùng 10 tháng 5, khi Tần Quyên trông thấy sa mạc, liền biết tên vương thế tử ngu như chó này chỉ sai đường cho nó rồi.


 


Theo Đại Đường Tây Vực ký, nếu đi đúng hướng nam thì sẽ tới núi tuyết, vượt qua núi tuyết là Thiên Trúc. Tuy nó không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn là không có sa mạc.


 


Lần này, nó thật sự chỉ muốn đá Viết Viết bay thẳng về bắc Đại Trạch (nay là hồ Baikal).


 


Viết Viết ôm đầu cười hề hề, "Bổn thế tử cũng không biết xem Bắc Đẩu thất tinh thế nào. Đều là tại Hồ Hồ hết! Dạy ta thứ không đâu!"


 


Tần Quyên không tin Hồ Hồ dạy có vấn đề, chỉ tin tên vương tử ngốc này học không đến nơi đến chốn mà đem ra khoe khoang.


 


Nó không mắng Viết Viết nữa, có trách cũng chỉ trách mình, thật sự đi tin lời một tên ngốc. Tức chết được.


 


Giờ làm sao đây, lạc tới sa mạc mất rồi.


 


-----------


 


Lời editor: mối quan hệ giữa Nô Nô Mạt Hách và Tần Quyên rất là thú vị. Dù Nô Nô Mạt Hách hay mắng chửi, đánh đập Tần Quyên, nhưng lại dạy Tần Quyên rất cẩn thận, cho Tần Quyên rất nhiều đồ tốt (lúc đầu là quyển Thiên Tự Kinh, sau là dao, lần này là ống đánh lửa bằng đồng. Ngay cả quyển Đại Đường Tây Vực Ký mà gã quý như mạng cũng đưa cho Tần Quyên đọc)


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 22: Vương vấn Hồ Hồ 2
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...