Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 210: Năm ấy cố nhân về

188@-

Cuối xuân tới, Vạn Khê đi vắng vài ngày.


 


Mấy này, có mấy con cá nhỏ bơi ra từ con sông trong rừng. Tần Quyên dẫn lính đi bắt cá, cá lớn mang về, cá nhỏ thả đi.


 


Tần Quyên dạy họ cách nấu canh cá, căn cùng cơm hoặc bẻ bánh nướng thành từng miếng nhỏ, chấm canh ăn như ăn với súp thịt dê cũng rất ngon.


 


Qua mấy ngày, Vạn Khê vẫn chưa về. Tần Quyên bắt đầu dẫn lính đi khai hoang trong rừng, gieo hạt giống mua ở Lương Châu.


 


Củ cải và rau hẹ là thứ thường bán ngoài chợ, nhưng rất khó trồn ở Túc Châu. Người của Tần Quyên là nhóm đầu tiên canh tác thứ rau này, chỉ cần nảy mầm được là có hy vọng, còn không thì chết luôn trong tầng đất.


 


Đợt gieo hạt đầu tiên không thành, nhưng cũng vì thế mà đám lính sinh ra chấp niệm với củ cải và rau hẹ, nhất quyết muốn trồng cho bằng được.


 


Họ bắt đầu nghiên cứu xem nên gieo hạt thế nào, bón phân ra sao, thậm chí còn đốt nhiều củi để lấy tro, làm phân bón cho đất trồng hẹ. Một thời gian sau, cuối cùng đã có vài mầm xanh nhú lên.


 


Quân lính vô cùng phấn khởi, cảm thấy cách thức này có vẻ dùng được, chi bằng thử gieo thêm nhiều loại hạt khác, dù sao họ cũng mua nhiều hạt giống.


 


Tần Quyên sai lính dựng trạm gác bên ngoài cánh rừng để quan sát tình hình xung quanh.


 


Không biết phía Lương Châu thế nào, Đóa Nô Tề có phái người đi tìm hắn hay không. Còn phía Viết Viết, có khả năng đã phái người đến Lương Châu tìm. Nếu người của Viết Viết không thấy hắn ở đó thì chắc cũng không ở lại Lương Châu quá lâu.


 


Hắn lo lắng nhiều chuyện, nào là đại quân của Hãn Quý Do đi hướng nào, Hồ Hồ có viết thư cho hắn không, Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi có nhớ hắn không....


 


*


 


Vạn Khê đi suốt mười mấy hôm không về, cũng chẳng sai người báo tin cho hắn.


 


Chỉ vậy thôi, Tần Quyên cũng đủ hiểu, hẳn là xảy ra chuyện gì lớn rồi.


 


Cho nên sáng ngày 12 tháng 3, Tần Quyên sai A Táo Đông dẫn vài người tới thành Túc Châu để hỏi thăm tin tức.


 


Lúc này, Tạp Lục đứng dậy nói gã là người biết đường đi lối lại ở Túc Châu nhất, đến cả có bao nhiêu lỗ chó chui cũng nắm được luôn. Nếu cần thăm dò tin tức thì giao cho gã.


 


Tần Quyên đồng ý.


 


*


 



A Táo Đông dẫn người đến Túc Châu, rình mò một ngày một đêm thì gặp được người của Vạn Khê.


 


Nhưng đêm ngày 13, A Táo Đông vẫn không thấy Vạn Khê đâu, chỉ có thuộc hạ của Vạn Khê chuyển thư Vạn Khê viết cho A Táo Đông.


 


"Giao thư này cho Tần đại nhân. Còn nữa, chủ tử ta nói, dù nghe được tin tức hay bất cứ lời đồn nào cũng đừng vào thành Túc Châu, đừng đi nơi khác, ở yên tại chỗ là được."


 


Màn đêm buông, A Táo Đông dẫn bọn Tạp Lục quay về.


 


A Táo Đông đưa thư của Vạn Khê cho Tần Quyên, đồng thời thuật lại lời dặn.


 


Tần Quyên lặng lẽ mở thư ra, nhưng khi nhìn thấy chữ viết trên đó thì giật mình.


 


A Táo Đông thấy hắn biến sắc, vội hỏi, "Đại nhân?"


 


Tần Quyên không muốn che giấu, nói, "Quý Do chết rồi."


 


A Táo Đông mặt mày trắng bệnh, lắp bắp, "Đại nhân, việc này không nên cho quân lính biết, nên giấu một thời gian chăng?"


 


Tần Quyên cau mày, nặng nề ừ một tiếng. Hắn cảm thấy rối bời, có nhiều việc vẫn chưa nghĩ thông.


 


Quý Do bệnh tật từ nhỏ, trong những năm chinh chiến cũng chịu nhiều vết thương, do đó ngã bệnh mà chết.


 


Nếu Vạn Khê vừa hay tin Quý Do chết, dựa vào tốc độ nhận tin của hắn thì có lẽ Quý Do mới chết chưa lâu.


 


Hiện giờ, đại quân của Quý Do hẳn là rối như ong vỡ tổ. Kỳ thực, muốn biết sự tình hiện nay ra sao thì chẳng cần tìm đâu xa, cứ hỏi đệ đệ ruột của Quý Do là Khoách Đoan là được. Hoặc tra từ chỗ Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi có khi còn nhanh hơn.


 


Nhưng bây giờ Tần Quyên đã gần như cắt đứt liên hệ với Lương Châu rồi.


 


*


 


Vài ngày sau, Vạn Khê vẫn chưa về.


 


Một ngày nọ, sau khi vận động buổi sáng, Tần Quyên xuống bếp, vốn chỉ định kiểm tra một chút thôi, nhưng vô tình trông thấy Diêu Tứ Lang.


 


Hôm nay y chải tóc gọn gàng, quần áo tươm tất, đang lấy cỏ cho ngựa ăn.


 


Tần Quyên khá kinh ngạc nhìn y, rồi sau đó bật cười.



Diêu Tứ Lang dường như nhận ra, bèn quay đầu lại, thấy thiếu niên tuấn dật đằng đó đang cười với mình, không hiểu sao lại bối rối.


 


Đã từ rất lâu, không có ai trừ các thủ vệ và lũ cướp nhìn y bằng ánh mắt tán thưởng....


 


Lâu lắm rồi...


 


Lúc này, y lại nghẹn ngào không nói nên lời.


 


Tần Quyên đi tới, lấy món đồ kia ra, trả cho Diêu Tứ Lang. Chiếc lục lạc duy nhất đung đưa, phát ra âm thanh rỉ sét.


 


Diêu Tứ Lang không nhận lấy, mà nói với hắn, "Vào ngày thứ mười kể từ khi ngươi lấy nó đi, ta bỗng nhiên cảm thấy nó không còn quan trọng nữa."


 


"......" Tần Quyên thầm nghĩ, dù vậy ngươi đã chịu chải đầu gọn ghẽ, mặc quần áo sạch, rửa mặt đàng hoàng, như thế là đủ.


 


Diêu Tứ Lang buộc bó củi đã chẻ xong, lau khô tay rồi nhận lấy món đồ Tần Quyên đưa trả, bỗng nhiên cười nói, "Bởi vì nó đã khắc sâu vào lòng ta, vực ta dậy, giúp ta sống lại lần nữa."


 


Tần Quyên không khỏi hỏi, "Có thể cho ta biết lai lịch của món đồ này không?"


 


Diêu Tứ Lang sửng sốt, ánh mắt ngây thơ chất phác nhìn hắn, tựa như đang cố sức hồi tưởng.


 


Mười bốn năm trước, Diêu Tứ Lang 9 tuổi, được phụ thân cho ở một căn nhà, hàng ngày chỉ có một việc là đọc sách.


 


Có khi, suốt mấy tháng, thậm chí nửa năm, y không gặp phụ thân lấy một lần,


 


Bầu bạn với y chỉ có vị tiên sinh ba ngày tới một lần, cùng hai huynh đệ Nhân Nô An và Nhân Nô Hòa.


 


Thời niên thiếu, y trầm mặc, u buồn, ít nói....Mà thực ra đâu có gì đáng để buồn, chỉ là y mẫn cảm hơn những đứa trẻ khác một chút thôi.


 


Hôm đó, lần đầu tiên y trèo lên tường viện, đứng trên đó ngắm nhìn.


 


Một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác chạy đến trước mặt y, kêu, "Ngươi đang làm gì vậy....Không phải định tự sát đấy chứ?"


 


Lúc này y mới biết, hóa ra có người đã chuyển đến sống ở nhà kế bên. Người này chắc mới dọn vào đêm hôm trước, ban ngày không có tiếng động, nên y mới tưởng lầm không ai sống ở đó.


 


Y nhìn đứa bé xinh đẹp kia, không nói gì, chắc tại bộ dạng của y trông hệt như "Chẳng còn thiết sống."


 


Đứa bé sợ hãi nhưng không dám gọi người, đành phải đứng lại đó.



 


"Ngươi đừng có nhảy nhé. Cao như vậy, nhảy là chết đấy."


 


Diêu Tứ Lang biết tường viện nhà mình cao. Bởi vì phụ thân lo cho an toàn của y mới dựng tường cao như thế, sợ trộm trèo vào.


 


Y không nói gì, khiến đứa bé kia càng luống cuống.


 


Một lúc lâu sau, Diêu Tứ Lang mới lạnh nhạt nói, "Hôm nay là sinh nhật ta, chắc là cha ta đã quên, nên ta không vui."


 


Nghe câu này, đứa bé tuấn tú kia dường như ngây ra, suy nghĩ hồi lâu.


 


Có tiếng gọi phát ra phía bên kia cánh cửa, ai đó đang gọi đứa bé kia.


 


Đứa bé đáp sẽ tới ngay, sau đó quay nhìn Diêu Tứ Lang bằng đôi mắt trong trẻo, dè dặt nói, "Ta sắp phải theo cha rời khỏi đây. Ngươi có thể hứa với ta sẽ không nhảy xuống không? Cha ta nói, mỗi người chỉ có một cái mạng, đừng nên lãng phí. Ta nghĩ cha ngươi nhất định cũng thương ngươi. Ông ấy không quên sinh nhật của ngươi đâu, chẳng qua chỉ đang trên đường tới....À phải rồi."


 


Đứa bé lấy một món đồ trong tay nải buộc trên vai.


 


"Ta tặng quà thay cho cha ngươi. Ngươi đừng nhảy được không."


 


Đứa bé rất khỏe, có thể ném món đồ qua tường viện.


 


Nhưng Diêu Tứ Lang biết, đứa bé kia chắc chắn chỉ ném cho y món đồ chơi nó không thích nữa mà thôi.


 


Nghĩ vậy, Diêu Tứ Lang bật cười.


 


Thấy y cười, đứa bé rất vui, nghĩ rằng y sẽ không chết nữa.


 


Đứa bé buộc chặt tay nải, nói với y, "Ta phải theo cha lên thuyền rồi. Ngươi nhất định phải sống tốt đấy nhé."


 


Đứa bé đi rồi, trong viện lặng yên không tiếng động.


 


Y không biết đứa bé kia và cha nó có kịp lên thuyền hay không.


 


Nhưng y thì không chờ được cha mình đến mừng sinh nhật.


 


Bởi ngay đêm đó, người Mông Cổ đánh vào.


 



 


Thời gian dường như dừng lại ở thời điểm y chín tuổi.


 


Sau này, đời y không vui không buồn. Y không có tri giác, mỗi khi cảm thấy không thiết sống, y lại nhìn "món quà sinh nhật này."


 


Dường như đứa bé kia đang nói với y, bảo y đừng chết, phải sống cho tốt.


 


*


 


Y không biết, đứa bé kia không kịp lên thuyền, thậm chí còn quên khuấy chuyện này rồi.


 


Bây giờ, khi đứa bé ấy nghe Diêu Tứ Lang kể lại cũng chẳng nhớ ra, đây chính là vị tiểu ca ca hắn từng nói chuyện trước khi bị bắt vào trại nô lệ Mông Cổ.


 


Dù sao cũng chỉ gặp có một lần.


 


*


 


"Thật ra ta cũng chẳng rõ đây là thứ gì, nhưng vẫn luôn mang theo." Khi nói chuyện, Diêu Tứ Lang mở món đồ kia ra. Tần Quyên lập tức chú ý.


 


Diêu Tứ lang không biết, động tác nhỏ vô thức này của y lại mở ra một cánh cửa.


 


Nếu không có động tác ấy, bọn họ vĩnh viễn sẽ chỉ là những người bạn mới quen.


 


"Khi còn nhỏ, ta đã phát hiện ra bên trong này còn có thứ gì." Diêu Tứ Lang nói, lấy món đồ bên trong ra. Là một miếng bạc nhỏ, trên đó khắc hai chứ Tần Cốc. Ta đoán đứa bé đó tên là Tần Cốc."


 


Nghe tới đây, Tần Quyên như thể sét đánh ngang tai. Hắn giật lấy món đồ trong tay Diêu Tứ Lang, hai mắt sững sờ nhìn hai chữ "Tần Cốc" khắcc trên đó.


 


Đứa bé xinh đẹp nọ chỉ chọn một món đồ chơi mình không thích lắm để đưa cho vị tiểu ca ca lạ mặt, chứ không biết đó là miếng bạc cha đánh cho muội muội. Tuy nhiên, còn chưa tìm được người đưa thư để gửi về thì họ đã phải chạy trốn."


 


Lúc này, Tần Quyên đã có thể khẳng định, người này có liên quan đến mình, nhưng hắn không nhớ gì hết, thậm chí không có một chút ấn tượng.


 


Hắn chỉ khẳng định, món đồ này là thẻ tên của muội muội hắn.


 


Người Tống có trào lưu gả con gái vô cùng hậu hĩnh. Hắn đoán, hằng năm cha đều đánh cho Tần Cốc một thẻ tên bạc cùng đồ trang sức để tích góp làm của hồi môn.


 


Diêu Tứ Lang nhìn Tần Quyên, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.


 


Y không nhớ dung mạo đứa bé kia, nhưng vẫn luôn cảm thấy đứa bé ấy tồn tại trong sinh mệnh của mình.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 210: Năm ấy cố nhân về
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...