Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 207: Năm ấy cố nhân về

170@-

Vạn Khê dẫn Tần Quyên vào thôn trang.


 


Cánh cổng bị cây che rậm rạp, cỏ mọc um tùm khắp lối đi cho thấy vẻ hoang vu tiêu điều.


 


Hắn cứ tưởng không ai sống ở đây, cho tới khi một ông lão xuất hiện.


 


"........." Thấy Vạn Khê, ông lão nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng sau một hồi trấn tĩnh lại, ông lão quỳ xuống hành lễ.


 


Trong ánh đèn lay động, Vạn Khê đỡ ông lão dậy, "Được rồi, không cần đâu, mau đi nghỉ đi. Về sau ta sẽ còn tới đây có việc, lúc đó lại tính."


 


Nghe Vạn Khê nói, ông lão nhìn hắn rồi nhìn Tần Quyên, sau đó xoay người rời đi.


 


Đầu tiên, Vạn Khê dẫn Tần Quyên đi một vòng thôn trang.


 


Hắn nói hắn muôn nguyên cả thôn trang này sau khi rời Oát Nan tới Trung Nguyên là bởi hắn biết mẹ ruột của mình sinh ở Túc Châu.


 


Tần Quyên mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.


 


Vạn Khê có gì giấu hắn....Nhưng hắn hiểu ai cũng có nỗi đau thầm kín trong lòng, không muốn cho người ngoài biết.


 


Hắn mỉm cười, hỏi Vạn Khê có nhớ mẹ mình trông thế nào không.


 


Vạn Khê nói rất nhiều, nhưng Tần Quyên không hiểu được thế nào là dịu dàng nhưng nghiêm khắc, ôn hòa nhưnh lạnh nhạt....


 


Tại sao lại có sự mâu thuẫn đó? Khi nhìn về phía Vạn Khê, không hiểu sao hắn lại hiểu được đôi phần.


 


Chẳng phải chính con người Vạn Khê cũng có sự mâu thuẫn ấy sao?


 


Rõ ràng gương mặt phong lưu, nhìn lướt qua thì ai cũng tưởng hắn đang cười, đôi khi trong một phút lơ đãng còn cảm thấy hắn dịu dàng nữa.....Nhưng chính vì thế mà khi biết hắn tàn nhẫn, vô tình đến mức nào, người ta mới càng hận hắn thấu tin gan....


 


Một Vạn Khê vô tâm vô tình, và một Vạn Khê mâu thuẫn giằng xé, một Vạn Khê phóng khoáng ung dung....Có lẽ đều xuất phát từ thái độ của hắn đối với mẹ mình.


 


Từ một đứa trẻ mong cầu tình thương của mẹ, trải qua sự khao khát lẫn thất vọng, sau đó từ bỏ, rồi cuối cùng đánh mất luôn hứng thú với con người.



 


Cứ thế, cộng thêm thiên thời địa lợi dẫn dắt, hắn trở thành một mưu thần lạnh lùng, tàn nhẫn, đặt lợi ích lên hàng đầu.


 


*


 


"Ngươi có bao giờ nghĩ, dù mẫu thân ta tên Lâm Nguyệt An, nhưng có khi chẳng phải Lâm Nguyệt An của Lâm phủ kia không?" Tần Quyên bất chợt khàn giọng hỏi, hai mắt mông lung không nhìn Vạn Khê mà hướng lên bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ.


 


Vạn Khê mỉm cười, "Ngươi nghĩ một kẻ đa nghi như ta mà còn không điều tra rõ ràng à?"


 


"Có phải ngươi muốn biết mẫu thân mình sinh ra ở đâu, lớn lên thế nào, được ai nhận nuôi? Nếu ngươi muốn biết thì cứ hỏi thẳng ta, không cần lòng vòng. Ngươi làm vậy không phải là hoài nghi huyết thống của ta, mà là hoài nghi năng lực làm việc của ta."


 


Tần Quyên không nghĩ Vạn Khê sẽ nói toạc ra suy nghĩ của hắn....Nhưng giờ hắn đã nhận ra, Vạn Khê chẳng những là kẻ thủ đoạn tàn ác, còn rất tự tin vào khả năng của mình.....Tự tin đến mức tự phụ.


 


Vạn Khê không hề keo kiệt nói cho hắn biết, "Người mua mẫu thân ngươi là một quý tộc Đảng Hạng (vương tộc Tây Hạ) ở phủ Trung Hưng, Tây Hạ. Theo ta điều tra, vị phụ nhân đó mua rất nhiều bé gái, nuôi tới khi các bé đủ mười hai mười ba tuổi thì bán cho những nhân vật quan trọng như quan viên, mưu sĩ hay đại thương. Nhưng ta không rõ vì lý do gì mà bà ta giữ mẫu thân ngươi lại. Sau này, Tây Hạ suy vong, bà đổi tên thành tên người Hán. Ta đoán, bà ngoại hờ đó của ngươi cũng biết mẫu thân ngươi đến từ Lâm thị Túc Châu. Dù sao khi ấy, Lâm thị khá có danh tiếng ở Túc Châu, việc họ tìm con gái thì trong thành ai cũng biết. Nữ nhân này giao thiệp với nhiều quan viên, hẳn có nghe qua. Khi sắp qua đời, bà ta gả nàng cho phụ thân ngươi, bởi vì khi ấy người Mông Cổ lùng sục truy tìm quý tộc Đảng Hạng và các hậu duệ, cho nên bà ta muốn mẫu thân ngươi một hộ tịch của người Hán chân chính. Sau khi đến Nam Tống, nàng chưa một lần quay trở lại."


 


"Dù trước đó xảy ra chuyện gì thì chí ít lúc cuối đời, bà ta vẫn mong mẫu thân ngươi an toàn."


 


Nghe Vạn Khể kể lại chuyện xưa của bà ngoại và mẫu thân, Tần Quyên thất thần thật lâu. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao hắn thấy cảnh tượng chỉ toàn những màu sắc mơ hồ


 


Đây là lần đầu hắn nghe về mẫu thân mình từ lời người khác.


 


Điều này bỗng cho hắn cảm giác mình thực sự tồn tại, chứk hông phải một cô hồn dã quỷ đã rời xa thân nhân đến mấy vạn dặm, thậm chí quên mất đường về.


 


Ít nhất có người biết hắn là ai, từ đâu tới, biết lai lịch mẫu thân hắn.


 


Ít nhất ở đây hắn vẫn có một biểu ca....


 


Cảm giác ấy khiến hắn vừa bỡ ngỡ, vừa lo sợ.


 


Hắn trầm ngâm thật lâu, mãi vẫn chưa hoàn hồn.


 


Trong ký ức, mẫy thân hắn dịu dàng, điềm đạm tựa thiên tiên, giọng nói nhỏ nhẹ, bước đi uyển chuyển, nhưng cũng không giống với những nử tử Giang Nam trong ký ức hắn. Bà có đoan trang ưu nhã, nhưng cũng phóng khoáng, thong dong của người phương bắc.


 


Vạn Khê nói, "Lâm thị vốn là dòng dõi thư hương của nho học Hà Tây, từng có hôn ước với hai nhà đại nho Hà Tây là họ Quách và họ Lưu....Nhưng đến thời tằng tổ phụ của Lâm Trầm An thì Lâm gia bắt đầu nghiên cứu về luyện sắt, đến thế hệ của Lâm Trầm An vẫn chưa ngừng. Lâm Trầm An học được chân truyền của dòng họ. Nhưng sau này không biết do ai mật báo, quan phủ Túc Châu biết chuyện, bèn nhiều lần phong tỏa, tra xét Lâm phủ."



 


Tần Quyên gật đầu. Hắn biết lúc gặp cữu cữu lần đầu là lúc y rời Túc Châu để trốn quan phủ truy bắt nhiều năm.


 


Nếu khi ấy không tình cờ gặp được, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội gặp nhau.


 


Nghĩ tới đây, hắn chợt thấy sống lưng lạnh ngắt.


 


Chỉ trong một buổi tối, hắn đã trải qua cả nỗi khiếp sợ lẫn cảm động, còn cả bỡ ngỡ và bàng hoàng...


 


Cũng chính khoảnh khắc này, hắn mới bắt đầu cảm thán sự vi diệu của số phận.


 


Trong cuộc đời, nếu thiếu đi một lần xúc động, một cái ngoảnh đầu, một nụ cười rạng rỡ, thì tất cả những cuộc gặp gỡ sẽ khác đi.


 


Nếu mùa đông năm ấy, hắn không lấy hết can đảm bước vào Taklimakand, hắn sẽ không bao giờ gặp cữu cữu.


 


Cữu cữu có lẽ sẽ như bao kẻ bộ hành khác, đi qua Taklimakand, về những mảnh đất xa xôi, và khi trở lại Trung Nguyên nhiều năm sau đó thì tóc đã bạc rồi.


 


Lại nói, nếu mùa đông năm ấy, con sói nhỏ trốn khỏi Samarkand, chạy thẳng một đường về phương nam, tới Ấn Độ, thì sẽ không gặp được Viết Viết, không gặp Tuyết Biệt Đài hay Ninh Bách, mà sẽ an cư lạc nghiệp ở Ấn Độ xa xôi, trốn tránh quân Mông Cổ, không một lần dám về Trung Nguyên.


 


Vì thế mà bỏ lỡ Hồ Hồ, bỏ lỡ Vạn Khê....


 


Cuộc đời hắn sẽ không bảy nổi ba chìm, nhưng cũng sẽ không có những điều tốt đẹp khắc cốt ghi tâm như vậy....


 


Khi con sói đã già, thi thoảng nhớ về Tống quốc, chắc cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.


 


Nhưng nhân sinh không có chữ nếu.


 


Trời sinh ra hắn với thứ dũng khí đáng sợ. Đó là di sản phụ thân để lại, cũng là tài sản quý giá nhất.


 


Năm đó, Tần Quảng không vì chiến tranh ở Kim quốc mà ngừng buôn bán.


 


Năm đó, Tần Quảng cũng nhờ dũng khí không chịu khuất phục ấy mà làm ăn thuận lợi với Kim quốc, thậm chí còn qua cả Thiên Trúc và Ả Rập.


 


Năm đó, Tần Quảng đã không co mình trong cái làng nhỏ ở Tống quốc. Lòng can đảm phi thường kia giúp ông có bản lĩnh vào nam ra bắc, thậm chí còn cưới mẫu thân mỹ lệ vinh quy.



 


Năm đó, dù Kim quốc bị diệt, Tần Quảng bệnh nặng, vật vã trong trại nô lệ Mông Cổ cũng không mất đi tinh thần, dù chết vẫn căn dặn hắn phải sống sót.


 


Dũng khí mà Tần Quảng truyền lại đã giúp hắn sinh tồn trong Cát Cáp Bố doanh nổi danh thảm khốc, giúp hắn hết lần này đến người khác thắng người, thắng số mệnh.


 


......


 


Hắn thừa nhận, hắn rất nhớ cha.


 


Dưới chín suối, Tần Quảng nhất định sẽ phù hộ cho hắn tìm được đường về nhà.


 


*


 


Hôm sau, khi A Táo Đông đến hội hợp thì xảy ra chút chuyện.


 


Hóa ra lúc đi qua Túc Châu, bọn họ bất cẩn bị một nhóm quan binh Túc Châu đuổi theo, tịch thu mất một nửa "hàng hóa", phải mang bạc đến chuộc.


 


A Táo Đông không mang theo bạc, đành để vài người lại đó kéo dài thời gian, hắn dẫn vài người khác cùng số "hàng" còn lại đi trước.


 


Tần Quyên hỏi, "Quan binh có biết đó là lương thảo không?"


 


A Táo Đông lắc đầu, "Tạm thời chưa biết, ít nhất khi hạ quan đến tìm ngài thì họ vẫn chưa kiểm tra. Trước khi đi, ta cũng dặn dò là nhất định không được để quan binh kiểm tra hàng hóa."


 


Nếu quan binh biết đây là lương thảo thì sẽ hoài nghi, vì bọn họ dự trữ lương thảo quá nhiều, cứ như để nuôi nguyên một đội quân. Vậy thì sẽ bị quy vào tội mưu phản.


 


"Ta đưa bạc cho ngươi, ngươi cứ chuộc lương thảo về cái đã. Nhớ là chuộc xong thì đi đường vòng một đoạn, còn ta dẫn người đến Tháp Thủy Nguyên đón ngươi." Tần Quyên sai người chuẩn bị bạc.


 


A Táo Đông nhận lấy, "Lúc nào hội hợp với ngài?"


 


"Giờ Tỵ ngày mai."


 


"Được."


 


Sau khi A Táo Đông dẫn người rời đi, màn đêm buông xuống, Tần Quyên cùng 10 kỵ binh đi về phía Tháp Thủy Nguyên.



 


Cũng đêm này, Vạn Khê sai người chuyển hết số lương thảo mà A Táo Đông vừa chuyển tới.


 


Trong thôn trang còn hầm ngầm, do hắn sai người đào từ vài năm trước, vốn để chuẩn bị cho đại chiến, vừa có thể tị nạn, vừa có thể trữ đồ.


 


Xưa nay hắn luôn là kẻ phòng ngừa chu đáo.


 


*


 


Tần Quyên chờ đến giờ Tỵ canh ba mà không thấy A Táo Đông xuất hiện. Một canh giừo trước, hắn phái người đi nhưng chưa thấy quay về. Lúc hắn định hạ lệnh đi về phía Túc Châu thêm mười mấy gặm thì thấy một người cưỡi ngựa từ xa đi tới.


 


Trực giác cho hắn biết, hẳn là A Táo ĐSi người đến báo tin.


 


Tần Quyên dẫn người tới đó hội hợp.


 


Người nọ báo, "Đêm qua, A Táo Đông đại nhân đã chuộc xong hàng rồi, nhưng không hiểu sao bọn họ chưa quay về...."


 


Người này này vốn là lính được A Táo Đông lén phái đến Túc Châu thăm dò tin tức sau khi bị quan binh theo dõi, không ngờ lại còn đến trước A Táo Đông.


 


Tần Quyên lập tức cảm thấy có gì không ổn, bèn ra lệnh, "Theo ta đi tìm bọn họ."


 


Dù có xảy ra chuyện thì cũng xảy ra ở quanh Tháp Thủy Nguyên này mới đúng.


 


Tần Quyên đoán, có lẽ lũ mã tặc chết tiệt lại xuất hiện rồi.


 


Đúng là chán sống, người của hắn mà cũng dám cướp, khi dễ hắn vừa đến vùng này sao?


 


Nhưng đây không phải vấn đề, mà vấn đề là họ không thể để ai phát hiện ra hàng hóa là lương thảo, kể cả bọn cướp.


 


Như vậy sẽ có lời đồn ra.


 


Tỷ như, Đóa Nô Tề biết hắn dẫn quân về hướng tây nhưng không phái người truy tìm vì hắn có thể mượn danh nghĩa hội hợp với quân Tây chinh.


 


Nhưng nếu Đóa Nô Tề biết hắn gom 3000 thạch lương thảo thì nhất định không thể ngồi yên, cho mã tặc cũng không được biết chuyện.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 207: Năm ấy cố nhân về
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...