Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 199: Năm ấy cố nhân về
192@-
Nhưng sau khi Triệu Hoài Chi từ Tống quốc về đây, y không có cách nào về lại Tống quốc nữa. Cố lẽ sau lần đó, Vạn Khê đã thay đổi suy nghĩ, khiến Triệu Hoài Chi không thể nhờ cậy hắn.
Sự thay đổi đó diễn ra sau cái chết của Gia Luật thừa tướng.
Vạn Khê không còn quản lý vận tải đường thủy? Hay là Vạn Khê chỉ đơn giản là cố tình muốn giữ chân Triệu Hoài Chi ở đây?
Hay sau khi Gia Luật thừa tướng qua đời, Vạn Khê không muốn đơn thương độc mã tranh đấu trong triều nên dùng cách này ép Triệu Hoài Chi ở lại....
Có lẽ thế.
Tần Quyên ngồi trên ghế ngoài sân viện, còn Trịnh Sinh Bách và bọn Cổ Nguyệt đang bàn chuyện làm ăn ở trong phòng.
Không biết bao lâu, hắn cứ thế chống cằm gà gật ngủ. Thi thoảng có vài con đom đóm lượn qua mặt hắn, hoặc tiếng dế kêu vọng ra từ bụi cây.
Tới tận khi trời sắp sáng, hắn tỉnh dậy, cảm thấy cổ cứng đờ, quay đầu nhìn vào trong, ấy thế mà mấy người kia còn đang thắp nên tâm sự suốt đêm.
Tần Quyên buồn cười, đưa tay xoa trán. Hắn đứng dậy vươn, vai đi lại trong sân một chút cho đầu óc thêm tỉnh táo.
Một tiểu nô tài đến hỏi hắn có muốn ăn gì không, hắn lắc đầu nói không cần.
Khi trời sáng hẳn, đám Cổ Nguyệt mới ra khỏi phòng.
Mấy người họ thấy Tần Quyên thì không giấu được vẻ ngại ngùng. Đêm qua họ nói chuyện rôm rả, quên luôn cả sự tồn tại của Tần Quyên, cứ thế mặc hắn ngủ ngoài sân.
Áo choàng mỏng ướt đẫm sương đêm, ngay cả tóc cũng vậy.
Sau một đêm, đom đóm đã tắt, lũ dế cũng im re.
Tần Quyên chỉ lạnh nhạt đưa mắt như thể hỏi, cuối cùng đã nói xong chưa?
Trịnh Sinh Bách vội gọi người đến, chuẩn bị đồ ăn.
Tần Quyên xua tay, "Không cần, ta phải về rồi. Chắc bây giờ ba tên ngốc to con kia đang lùng sục ta khắp thành."
Hắn vừa nói vừa vẫy tay đi ra ngoài.
Bọn Cổ Nguyệt định đi theo nhưng Tần Quyên ngăn lại, "Các ngươi cần kiếm tiền thì cứ đi kiếm tiền đi, chỗ Tiểu Khúc Nhi thì chờ ta sắp xếp."
*
Tần Quyên mới đi được nửa đường thì ba tên ngốc to con đã đánh xe tới.
Thấy hắn từ xa, họ đã ê a kêu lớn, cứ như quên mất tiếng mẹ đẻ.
Tần Quyên thấy bộ dạng cuống quýt của họ, thật sự không nhịn nổi cười. Cười xong, hắn mới thản nhiên nói, "Về thôi."
Cuối cùng họ cũng chờ được hắn nói lời này. Suốt mấy ngày nay sống trong lo lắng đề phòng, họ sắp không chịu nổi nữa.
Đến đại môn vương phủ, ba người như trút được gánh nặng trong phòng. Sau khi đánh xe vào trong, họ không thèm quan tâm Tần Quyên muốn đi đâu nữa, vội vã tìm Đóa Nô Tề báo cáo nhiệm vụ.
Tần Quyên nhìn đống đồ hắn bỏ tiền ra mua đang chất trên xe ngựa, xem chừng phải tự thân vận động thôi.
Vừa mới dỡ đồ xuống xe thì tiểu thư Dĩnh Cách cùng tỳ nữ vừa hay đi tới.
"Tần? Tần đại nhân?" Đây là lần đầu Dĩnh Cách gọi tên Tần Quyên, thậm chí còn không biết phải xưng hô thế nào mới chuẩn.
Tần Quyên nhìn sang, thấy nha đầu mập mạp kia đang lon ton chạy tới, vừa đi vừa nhảy nhót, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn sửa dánh đi về đúng quy củ.
"Dĩnh Cách tiểu thư cát tường." Tuy hắn nói thế nhưng không hành lễ như những người khác. Mà xét về vai vế, hắn không cần hành lễ với các con của Khoách Đoan.
Dĩnh Cách đi tới, đứng cách Tần Quyên một quãng, nhìn hắn khuân đồ xuống xe.
Cô bé hỏi hắn có cần gọi nô tài đến giúp không.
Hắn lại không để ý tới.
Thật ra Tần Quyên đang mải nghĩ không biết đồ của mình có đủ không, có quên gì ở quán rượu hay không, ba tên ngốc to con có bỏ sót gì không....
Do tập trung kiểm kê nên không nghe thấy mấy câu Dĩnh Cách hỏi.
Dĩnh Cách vừa giận vừa tủi thân, "Cáp Na Đa Cát nói với ta, huynh là con nuôi của cha ta thì cũng xem như huynh trưởng của ta, sao huynh không đối xử với ta như các ca ca?"
Tần Quyên quay đầu lại, không hiểu chuyện gì. Đến lúc nhận ra, hắn mới bật cười, "Cáp Na Đa Cát sẽ không nói với ngươi những câu này đâu."
Bị người ta vạch trần, Dĩnh Cách đỏ mặt, "Thì là Đóa Nô Tề! Đóa Nô Tề không nói dối."
Tần Quyên nói với cô bé, "Đó là ý của mình Đóa Nô Tề, muội nên hỏi ý ta chứ."
Dĩnh Cách không hiểu Tần Quyên muốn nói gì, chỉ chớp mặt mắt tròn xoe nhìn hắn.
"Ngươi có biết Na Biệt Chi không?" Hắn cười hỏi.
Dĩnh Cách gật đầu, "Có biết một chút."
"Vậy có biết Ninh Bách với Bá Nha Ngột Hồ Hồ không?"
"Đương nhiên, họ là tình lang trong mộng của các cô cô tỷ tỷ ta. Cô Cô ta thích Ninh bách, đường tỷ ta lại thích Hồ Hồ. Ta chưa gặp họ lần nào, chỉ nghe các cô các tỷ nói thôi." Dĩnh Cách không hề giấu diếm, nói hết cho Tần Quyên.
Tần Quyên gật đầu, nụ cười bên khóe môi có chút khác lạ. Không hiểu sao khi thấy nụ cười này, Dĩnh Cách cảm thấy hắn thật đáng sợ. Chắc là tưởng tượng thôi.
Khi nghe hồ ly chết tiệt kia được rất nhiều nữ nhân thầm thương trộm nhớ, trong lòng Tần Quyên vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu cũng phải chịu thôi.
"Na Biệt Chi và Hồ Hồ đều là huynh đệ của ta, mà họ là người cùng thế hệ với phụ thân của ngươi. Nói thế đã hiểu chưa? Nếu ở hoàn cảnh bình thường, ta và Khoách Đoan ngang hàng nhau."
Dĩnh Cách nghe xong, im lặng hồi lâu mới ngẩng lên nhìn mặt hắn, "Không đúng, huynh là huynh đệ với Đại Vĩnh vương, mà Đại Vĩnh vương là tộc huynh của ta."
"........"
"Ta mặc kệ, huynh là con nuôi của phụ thân ta, là huynh trưởng của Dĩnh Cách ta." Dĩnh Cách còn nhỏ tuổi nên suy nghĩ rất đơn giản.
Tần Quyên chỉ hừ trong lòng một tiếng, nghĩ bụng đám ca ca kia không muốn thế đâu, nhưng hắn sẽ không tranh cãi chuyện này với một tiểu nha đầu.
Nó nghĩ thế thì kệ nó.
Hắn không nói gì thêm, dùng dây thừng cột những món đồ vừa dọn từ xe ngựa xuống, khiêng lên vai.
"Dĩnh Cách tiểu thư, nhường đường chút." Trong giọng nói bình tĩnh của hắn có cảm giác lạnh nhạt.
Dĩnh Cách hoang mang tránh sang bên, ngơ ngác nhìn hắn đi khuất.
Cô bé hỏi tỳ nữ, "Vì sao hắn không dịu dàng chiều chuộng ta một chút? Ta thấy hắn đối xử với Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi tốt lắm cơ mà."
Tỳ nữ đau đầu suy nghĩ mãi rồi mới nói, "Bởi vì Tùng Man và Văn Khúc là con nuôi của Tần đại nhân."
Dĩnh Cách trố mắt nhìn tỳ nữ, "Ngươi nghe ai nói?"
Tỳ nữ thì thầm, "Nghe trộm."
"Tùng Man cùng thế hệ với ta, lại gọi Tần đại nhân là cha, vậy có phải vì lý do đó nên Tần đại nhân mới không chịu làm nhi tử của cha ta?" Dĩnh Cách lẩm bẩm.
Tỳ nữ gật đầu, "Tiểu thư nói đúng. Nhưng mà tiểu thư, không phải chúng ta đang đi tìm thế tử sao? Sao giờ còn ở đây?"
"Không muốn đi." Dĩnh Cách nói rồi quay ngoắt đi.
Tỳ nữ vội chạy theo, "Vậy có ra ngoài thành cưỡi ngựa không?"
"Không đi."
*
Tin Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bị ám sát được báo về đêm hôm đó.
Nghe người ta nói, mũi têm đâm xuyên ngực phải của hắn, hiện giờ đã cầm máu được rồi.
Thời điểm xảy ra vụ ám sát là lúc hoàng hôn, khi ấy Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đang cưỡi ngựa săn thú ở cách thành Lương Châu 50 dặm về phía đông.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bị ám hại khi đi săn một mình, bên cạnh không có tùy tùng. Lúc ấy, có một người giao đấu với hắn, sau đó thì một mũi tên từ trong rừng bắn vọt ra từ phía sau lưng Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.
Nhưng dù bị trúng tên, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi vẫn tiếp tục giao đấu với đối phương mười mấy chiêu nữa.
May sao chỉ có hai thích khách trong khu rừng này. Kỵ binh cũng mau chóng chạy tới ứng cứu, nếu không thì hậu quả khó lường.
Thích khác thấy có quân kéo tới thì vội bỏ chạy, không để lại dấu vết.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi giữ được mạng, nhưng các kỵ binh theo hắn ngày hôm ấy đều bị cách chức.
Quan phủ Tây Lương cũng phái người đến xử lý chuyện này, đó là một quan viên tên Ngột Đạt Đạt.
*
Tần Quyên nghe Đoạt Lỗ kể lại chuyện ất, thầm nghĩ may sao sáng nay mình đã về tới nơi, không thì sợ rằng tên mình cũng có trong danh sách bị tình nghi.
Nhưng những kẻ đó nếu muốn gán tội cho hắn thì vẫn có cách, tỷ như nói mấy ngày qua hắn ra ngoài là để lên kế hoạch, sắp xếp người ám sát Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, hôm nay cố ý quay về để tránh hiềm nghi.
Đoạt Lỗ đi lấy nước ấm. Tần Quyên thấy đói bụng nên tranh thủ xuống phòng bếp.
Lúc này, trong bếp có nhiều tiếng người nói chuyện xôn xao. Xem ra hôm nay không chỉ có mình hắn đói bụng.
Tần Quyên vừa vào đã thấy vài gương mặt thân quen.
"Ngươi không phải là Ngột Đạt Đạt sao?" Tần Quyên bưng đĩa thức ăn, ngồi xuống đối diện người nọ.
"Đúng vậy." Ngột Đạt Đạt gật đầu, tiếp tục ăn mì, ăn được một nửa thì nhìn Tần Quyên, "Chuyện hôm đó, xin lỗi ngươi."
Tần Quyên hơi sửng sốt, sau đó cười xòa, "Không sao, ta hiểu tình cảnh của ngươi, cũng biết ngươi không giống bọn họ."
Ngột Đạt Đạt nghe xong, đứng lên, đặt một bàn tay lên vai Tần Quyên, "Hột Nhan Ngột Đạt Đạt."
Khi một người xưng đủ tên họ trước mặt ngươi mới thực sự xem ngươi là bằng hữu.
Tần Quyên hiểu, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, vì cái họ Hột Nhan này.
Hắn không ngờ có ngày mình lại kết bằng hữu với người họ Hột Nhan, hoặc bởi Bát Bác Nộ nên từ trước đến nay, hắn luôn mang thành kiến với người thuộc tộc này.
"Ta, Tần...." Hắn hơi thất thần, đứng dậy.
Ngột Đạt Đạt khá ngạc nhiên vì Tần Quyên không xưng họ.
"........" Tần Quyên sực tỉnh lại, nói tiếp "Ta là cô nhi, khi ở Cáp Cáp Bố doanh, ta nhận Trát Đáp Lan A Dịch Cát làm huynh trưởng. Sở dĩ ta có được ngày hôm nay đều nhờ huynh ấy thương tình, cho nên nếu nhất định phải xưng một cái họ thì ta là Trát Đáp Lan Tần."
Đó cũng xem như lời ghi tạc tình nghĩa huynh đệ với A Dịch Cát khi xưa.
Nghe hắn nói vậy, Ngột Đạt Đạt càng cảm thấy hắn là người có thể thâm giao, cho nên nói với hắn rất nhiều, thậm chí còn tâm sự, bản thân dốc lòng làm quan vì muốn tìm vị ca ca song sinh của mình.
"Song sinh?" Tần Quyên cau mày thắc mắc, nhìn Ngột Đạt Đạt, "Ta thấy ngươi và người ta quen không có gì giống nhau về hình thức, nhưng tên lại rất giống. Hắn tên là Ngột Đa Đa....."
"Cái gì!" Ngột Đạt Đạt kích động đứng bật dậy.
----------------------
Lời editor : Dù thuyền Tần Quyên x A Dịch Cát đã chìm từ sớm, nhưng bạn nào từng bơi thuyền này vẫn có thể tự ảo tưởng tinh thần rằng Tần Quyên mang họ của A Dịch Cát, chẳng khác kết hôn xong theo họ chồng
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Nhưng sau khi Triệu Hoài Chi từ Tống quốc về đây, y không có cách nào về lại Tống quốc nữa. Cố lẽ sau lần đó, Vạn Khê đã thay đổi suy nghĩ, khiến Triệu Hoài Chi không thể nhờ cậy hắn.
Sự thay đổi đó diễn ra sau cái chết của Gia Luật thừa tướng.
Vạn Khê không còn quản lý vận tải đường thủy? Hay là Vạn Khê chỉ đơn giản là cố tình muốn giữ chân Triệu Hoài Chi ở đây?
Hay sau khi Gia Luật thừa tướng qua đời, Vạn Khê không muốn đơn thương độc mã tranh đấu trong triều nên dùng cách này ép Triệu Hoài Chi ở lại....
Có lẽ thế.
Tần Quyên ngồi trên ghế ngoài sân viện, còn Trịnh Sinh Bách và bọn Cổ Nguyệt đang bàn chuyện làm ăn ở trong phòng.
Không biết bao lâu, hắn cứ thế chống cằm gà gật ngủ. Thi thoảng có vài con đom đóm lượn qua mặt hắn, hoặc tiếng dế kêu vọng ra từ bụi cây.
Tới tận khi trời sắp sáng, hắn tỉnh dậy, cảm thấy cổ cứng đờ, quay đầu nhìn vào trong, ấy thế mà mấy người kia còn đang thắp nên tâm sự suốt đêm.
Tần Quyên buồn cười, đưa tay xoa trán. Hắn đứng dậy vươn, vai đi lại trong sân một chút cho đầu óc thêm tỉnh táo.
Một tiểu nô tài đến hỏi hắn có muốn ăn gì không, hắn lắc đầu nói không cần.
Khi trời sáng hẳn, đám Cổ Nguyệt mới ra khỏi phòng.
Mấy người họ thấy Tần Quyên thì không giấu được vẻ ngại ngùng. Đêm qua họ nói chuyện rôm rả, quên luôn cả sự tồn tại của Tần Quyên, cứ thế mặc hắn ngủ ngoài sân.
Áo choàng mỏng ướt đẫm sương đêm, ngay cả tóc cũng vậy.
Sau một đêm, đom đóm đã tắt, lũ dế cũng im re.
Tần Quyên chỉ lạnh nhạt đưa mắt như thể hỏi, cuối cùng đã nói xong chưa?
Trịnh Sinh Bách vội gọi người đến, chuẩn bị đồ ăn.
Tần Quyên xua tay, "Không cần, ta phải về rồi. Chắc bây giờ ba tên ngốc to con kia đang lùng sục ta khắp thành."
Hắn vừa nói vừa vẫy tay đi ra ngoài.
Bọn Cổ Nguyệt định đi theo nhưng Tần Quyên ngăn lại, "Các ngươi cần kiếm tiền thì cứ đi kiếm tiền đi, chỗ Tiểu Khúc Nhi thì chờ ta sắp xếp."
*
Tần Quyên mới đi được nửa đường thì ba tên ngốc to con đã đánh xe tới.
Thấy hắn từ xa, họ đã ê a kêu lớn, cứ như quên mất tiếng mẹ đẻ.
Tần Quyên thấy bộ dạng cuống quýt của họ, thật sự không nhịn nổi cười. Cười xong, hắn mới thản nhiên nói, "Về thôi."
Cuối cùng họ cũng chờ được hắn nói lời này. Suốt mấy ngày nay sống trong lo lắng đề phòng, họ sắp không chịu nổi nữa.
Đến đại môn vương phủ, ba người như trút được gánh nặng trong phòng. Sau khi đánh xe vào trong, họ không thèm quan tâm Tần Quyên muốn đi đâu nữa, vội vã tìm Đóa Nô Tề báo cáo nhiệm vụ.
Tần Quyên nhìn đống đồ hắn bỏ tiền ra mua đang chất trên xe ngựa, xem chừng phải tự thân vận động thôi.
Vừa mới dỡ đồ xuống xe thì tiểu thư Dĩnh Cách cùng tỳ nữ vừa hay đi tới.
"Tần? Tần đại nhân?" Đây là lần đầu Dĩnh Cách gọi tên Tần Quyên, thậm chí còn không biết phải xưng hô thế nào mới chuẩn.
Tần Quyên nhìn sang, thấy nha đầu mập mạp kia đang lon ton chạy tới, vừa đi vừa nhảy nhót, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn sửa dánh đi về đúng quy củ.
"Dĩnh Cách tiểu thư cát tường." Tuy hắn nói thế nhưng không hành lễ như những người khác. Mà xét về vai vế, hắn không cần hành lễ với các con của Khoách Đoan.
Dĩnh Cách đi tới, đứng cách Tần Quyên một quãng, nhìn hắn khuân đồ xuống xe.
Cô bé hỏi hắn có cần gọi nô tài đến giúp không.
Hắn lại không để ý tới.
Thật ra Tần Quyên đang mải nghĩ không biết đồ của mình có đủ không, có quên gì ở quán rượu hay không, ba tên ngốc to con có bỏ sót gì không....
Do tập trung kiểm kê nên không nghe thấy mấy câu Dĩnh Cách hỏi.
Dĩnh Cách vừa giận vừa tủi thân, "Cáp Na Đa Cát nói với ta, huynh là con nuôi của cha ta thì cũng xem như huynh trưởng của ta, sao huynh không đối xử với ta như các ca ca?"
Tần Quyên quay đầu lại, không hiểu chuyện gì. Đến lúc nhận ra, hắn mới bật cười, "Cáp Na Đa Cát sẽ không nói với ngươi những câu này đâu."
Bị người ta vạch trần, Dĩnh Cách đỏ mặt, "Thì là Đóa Nô Tề! Đóa Nô Tề không nói dối."
Tần Quyên nói với cô bé, "Đó là ý của mình Đóa Nô Tề, muội nên hỏi ý ta chứ."
Dĩnh Cách không hiểu Tần Quyên muốn nói gì, chỉ chớp mặt mắt tròn xoe nhìn hắn.
"Ngươi có biết Na Biệt Chi không?" Hắn cười hỏi.
Dĩnh Cách gật đầu, "Có biết một chút."
"Vậy có biết Ninh Bách với Bá Nha Ngột Hồ Hồ không?"
"Đương nhiên, họ là tình lang trong mộng của các cô cô tỷ tỷ ta. Cô Cô ta thích Ninh bách, đường tỷ ta lại thích Hồ Hồ. Ta chưa gặp họ lần nào, chỉ nghe các cô các tỷ nói thôi." Dĩnh Cách không hề giấu diếm, nói hết cho Tần Quyên.
Tần Quyên gật đầu, nụ cười bên khóe môi có chút khác lạ. Không hiểu sao khi thấy nụ cười này, Dĩnh Cách cảm thấy hắn thật đáng sợ. Chắc là tưởng tượng thôi.
Khi nghe hồ ly chết tiệt kia được rất nhiều nữ nhân thầm thương trộm nhớ, trong lòng Tần Quyên vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu cũng phải chịu thôi.
"Na Biệt Chi và Hồ Hồ đều là huynh đệ của ta, mà họ là người cùng thế hệ với phụ thân của ngươi. Nói thế đã hiểu chưa? Nếu ở hoàn cảnh bình thường, ta và Khoách Đoan ngang hàng nhau."
Dĩnh Cách nghe xong, im lặng hồi lâu mới ngẩng lên nhìn mặt hắn, "Không đúng, huynh là huynh đệ với Đại Vĩnh vương, mà Đại Vĩnh vương là tộc huynh của ta."
"........"
"Ta mặc kệ, huynh là con nuôi của phụ thân ta, là huynh trưởng của Dĩnh Cách ta." Dĩnh Cách còn nhỏ tuổi nên suy nghĩ rất đơn giản.
Tần Quyên chỉ hừ trong lòng một tiếng, nghĩ bụng đám ca ca kia không muốn thế đâu, nhưng hắn sẽ không tranh cãi chuyện này với một tiểu nha đầu.
Nó nghĩ thế thì kệ nó.
Hắn không nói gì thêm, dùng dây thừng cột những món đồ vừa dọn từ xe ngựa xuống, khiêng lên vai.
"Dĩnh Cách tiểu thư, nhường đường chút." Trong giọng nói bình tĩnh của hắn có cảm giác lạnh nhạt.
Dĩnh Cách hoang mang tránh sang bên, ngơ ngác nhìn hắn đi khuất.
Cô bé hỏi tỳ nữ, "Vì sao hắn không dịu dàng chiều chuộng ta một chút? Ta thấy hắn đối xử với Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi tốt lắm cơ mà."
Tỳ nữ đau đầu suy nghĩ mãi rồi mới nói, "Bởi vì Tùng Man và Văn Khúc là con nuôi của Tần đại nhân."
Dĩnh Cách trố mắt nhìn tỳ nữ, "Ngươi nghe ai nói?"
Tỳ nữ thì thầm, "Nghe trộm."
"Tùng Man cùng thế hệ với ta, lại gọi Tần đại nhân là cha, vậy có phải vì lý do đó nên Tần đại nhân mới không chịu làm nhi tử của cha ta?" Dĩnh Cách lẩm bẩm.
Tỳ nữ gật đầu, "Tiểu thư nói đúng. Nhưng mà tiểu thư, không phải chúng ta đang đi tìm thế tử sao? Sao giờ còn ở đây?"
"Không muốn đi." Dĩnh Cách nói rồi quay ngoắt đi.
Tỳ nữ vội chạy theo, "Vậy có ra ngoài thành cưỡi ngựa không?"
"Không đi."
*
Tin Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bị ám sát được báo về đêm hôm đó.
Nghe người ta nói, mũi têm đâm xuyên ngực phải của hắn, hiện giờ đã cầm máu được rồi.
Thời điểm xảy ra vụ ám sát là lúc hoàng hôn, khi ấy Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đang cưỡi ngựa săn thú ở cách thành Lương Châu 50 dặm về phía đông.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bị ám hại khi đi săn một mình, bên cạnh không có tùy tùng. Lúc ấy, có một người giao đấu với hắn, sau đó thì một mũi tên từ trong rừng bắn vọt ra từ phía sau lưng Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.
Nhưng dù bị trúng tên, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi vẫn tiếp tục giao đấu với đối phương mười mấy chiêu nữa.
May sao chỉ có hai thích khách trong khu rừng này. Kỵ binh cũng mau chóng chạy tới ứng cứu, nếu không thì hậu quả khó lường.
Thích khác thấy có quân kéo tới thì vội bỏ chạy, không để lại dấu vết.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi giữ được mạng, nhưng các kỵ binh theo hắn ngày hôm ấy đều bị cách chức.
Quan phủ Tây Lương cũng phái người đến xử lý chuyện này, đó là một quan viên tên Ngột Đạt Đạt.
*
Tần Quyên nghe Đoạt Lỗ kể lại chuyện ất, thầm nghĩ may sao sáng nay mình đã về tới nơi, không thì sợ rằng tên mình cũng có trong danh sách bị tình nghi.
Nhưng những kẻ đó nếu muốn gán tội cho hắn thì vẫn có cách, tỷ như nói mấy ngày qua hắn ra ngoài là để lên kế hoạch, sắp xếp người ám sát Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, hôm nay cố ý quay về để tránh hiềm nghi.
Đoạt Lỗ đi lấy nước ấm. Tần Quyên thấy đói bụng nên tranh thủ xuống phòng bếp.
Lúc này, trong bếp có nhiều tiếng người nói chuyện xôn xao. Xem ra hôm nay không chỉ có mình hắn đói bụng.
Tần Quyên vừa vào đã thấy vài gương mặt thân quen.
"Ngươi không phải là Ngột Đạt Đạt sao?" Tần Quyên bưng đĩa thức ăn, ngồi xuống đối diện người nọ.
"Đúng vậy." Ngột Đạt Đạt gật đầu, tiếp tục ăn mì, ăn được một nửa thì nhìn Tần Quyên, "Chuyện hôm đó, xin lỗi ngươi."
Tần Quyên hơi sửng sốt, sau đó cười xòa, "Không sao, ta hiểu tình cảnh của ngươi, cũng biết ngươi không giống bọn họ."
Ngột Đạt Đạt nghe xong, đứng lên, đặt một bàn tay lên vai Tần Quyên, "Hột Nhan Ngột Đạt Đạt."
Khi một người xưng đủ tên họ trước mặt ngươi mới thực sự xem ngươi là bằng hữu.
Tần Quyên hiểu, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, vì cái họ Hột Nhan này.
Hắn không ngờ có ngày mình lại kết bằng hữu với người họ Hột Nhan, hoặc bởi Bát Bác Nộ nên từ trước đến nay, hắn luôn mang thành kiến với người thuộc tộc này.
"Ta, Tần...." Hắn hơi thất thần, đứng dậy.
Ngột Đạt Đạt khá ngạc nhiên vì Tần Quyên không xưng họ.
"........" Tần Quyên sực tỉnh lại, nói tiếp "Ta là cô nhi, khi ở Cáp Cáp Bố doanh, ta nhận Trát Đáp Lan A Dịch Cát làm huynh trưởng. Sở dĩ ta có được ngày hôm nay đều nhờ huynh ấy thương tình, cho nên nếu nhất định phải xưng một cái họ thì ta là Trát Đáp Lan Tần."
Đó cũng xem như lời ghi tạc tình nghĩa huynh đệ với A Dịch Cát khi xưa.
Nghe hắn nói vậy, Ngột Đạt Đạt càng cảm thấy hắn là người có thể thâm giao, cho nên nói với hắn rất nhiều, thậm chí còn tâm sự, bản thân dốc lòng làm quan vì muốn tìm vị ca ca song sinh của mình.
"Song sinh?" Tần Quyên cau mày thắc mắc, nhìn Ngột Đạt Đạt, "Ta thấy ngươi và người ta quen không có gì giống nhau về hình thức, nhưng tên lại rất giống. Hắn tên là Ngột Đa Đa....."
"Cái gì!" Ngột Đạt Đạt kích động đứng bật dậy.
----------------------
Lời editor : Dù thuyền Tần Quyên x A Dịch Cát đã chìm từ sớm, nhưng bạn nào từng bơi thuyền này vẫn có thể tự ảo tưởng tinh thần rằng Tần Quyên mang họ của A Dịch Cát, chẳng khác kết hôn xong theo họ chồng
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 199: Năm ấy cố nhân về
10.0/10 từ 21 lượt.