Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 180: Hồ Hồ của ta
210@-
Mũi đao kề ngay trước cổ Tần Quyên, chỉ cần hắn di chuyển về phía trước thêm một chút là có thể cắt đứt yết hầu.
Ngột Lâm Nộ nhìn Tân Quyên, trong mắt bừng bừng lửa giận. Hắn mím môi, dường như đang suy tính, nếu giết Tần Quyên và gửi cái xác này về La Bặc thì vị đệ đệ của của gã có đau đớn khổ sở hay không?
Chẳng phải mong muốn lớn nhất của gã là muốn Viết Viết phải khốn đốn sao?
Từ khi nào mối quan hệ của bọn họ trở nên như thế này? Thực ra, gã và Viết Viết cũng từng là đôi huynh đệ khiến người ta hâm mộ đấy chứ. Năm đó, ở sông Oát Nan, Viết Viết mới sáu bảy tuổi, bị người ta lên án, ghét bỏ, gã lại vẫn thân thiết với Viết Viết, nên được tán dương.
Nhưng sau này lớn lên, họ được các tiên sinh khác nhau dạy dỗ, cũng từ đó mà chí hướng trái nhau....
Huyết nhục tình thân bị vứt bỏ. Bọn họ từ những đứa trẻ chỉ quan tâm đến đồ chơi mới lạ, ăn ngon mặc đẹp, sang quan tâm đến vị trí vương gia, quyền lực, quân đội.
Những chuyển biến ấy dường như chỉ diễn ra sau một đêm. Hai người còn chưa kịp trò chuyện thì đã huynh đệ tương tàn.
Hồi nhỏ không phân biệt đích thứ, cũng không có vương vị hay quân đội nào cả.
Nhưng sau này, người lớn áp đặt lên họ các danh hiệu, nói với họ rằng muốn có thứ gì thì phải tự mình đoạt lấy.
Bàn tay cầm đao của Ngột Lâm nộ run lên, đến khi một thanh đao khác bất chợt chen vào, hất văng đao của gã.
Lúc ngườ iđó xuất hiện, tiếng gió rất lớn nên khi hai người nhận ra thì hai quân đã ở thế giằng co rồi.
Người của Bá Nha ngột thị giương cung bạt kiếm cùng đám thuộc hạ của Ngột Lâm Nộ.
"Ngươi định giết quan ngũ phẩm sao?"
Giọng nói điềm đạm, hờ hững vang lên, ánh mắt lạnh băng cũng hướng thẳng vào mặt Ngột Lâm Nộ, không chút e dè.
Ngột Lâm Nộ ngẩng đầu lên, thoáng vẻ khiếp sợ. Năm xưa, hắn và gia chủ Bá Nha Ngột thị không có quan hệ tốt, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt.
"Hồ Hồ." Ngột Lâm Nộ nói, "Ta không định giết hắn."
Nếu muốn giết thì ngay từ đầu gã đã báo việc Tần Quyên mạo danh cho Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi rồi.
Nhưng gã không làm thế. Vốn dĩ gã không có ý định lấy mạng Tần Quyên.
Chẳng rõ vì sao.
Nếu biết, chắc gã và Viết Viết cũng đâu thành ra thế này.
"Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bảo ngươi ở lại Cáp Nhi Mật làm gì?" Triệu Hoài Chi hỏi.
"Thế Bá Nha Ngột đại nhân ở Cáp Nhi Mật làm gì?"
Triệu Hoài Chi biết ngay Ngột Lâm Nộ sẽ hỏi thế, cho nên điềm nhiên mỉm cười, "Gia chủ Na Biệt gia bị bệnh."
Ngột Lâm Nộ sửng sốt, "Vậy thì chúng ta cần làm gì?"
"Trả lại quân y cho ta." Triệu Hoài Chi không phải người lòng vòng. Đối phương đã hỏi, y tất nhiên sẽ nói thẳng yêu cầu.
"......" Ngột Lâm Nộ nghẹn cứng họng, khuôn mặt tối sầm.
Nhưng y đã nói vậy, không trả lại vài quân y thì không được.
Thế chẳng phải bọn họ cố tình không muốn chữa bệnh cho Na Biệt gia chủ hay sao?
Ngột Lâm Nộ đành phải sai người gọi quân y đến.
Thấy vậy, người của Bá Nha ngột thị cười thầm, chỉ riêng gia chủ vẫn luôn lạnh mặt, ngay cả nụ cười trên môi cũng lạnh như băng.
Tần Quyên nghĩ mà thấy sợ, bèn vươn tay khẽ túm ống tay áo Triệu Hoài Chi.
".....' Hắn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không biết nói lời nào. Hắn đâu ngờ sẽ gặp Triệu Hoài Chi ở đây. Vậy là chuyện hắn không nghe lời, bị Vạn Khê bắt đi hòa đàm với Tháp Tháp vương cũng lộ tẩy rồi.
Triệu Hoài Chi lạnh mặt như thế, chắc chắn là đang giận hắn.
Tần Quyên hít một hơi thật sâu, liếc nhìn mặt Triệu Hoài Chi, xem không biết vẻ mặt y đã hòa hoãn thêm chút nào chưa.
Mãi đến khi quân y được đưa tới, quỳ trước mặt Triệu Hoài Chi hành lễ, sắc mặt y vẫn chưa hề thay đổi.
"Hồ Hồ, có cần ta tiễn ngươi không?" Ngột Lâm Nộ đi theo vài bước. Triệu Hoài Chi quay đầu, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến gã im phăng phắc.
Ngột Lâm Nộ không hiểu vì sao Triệu Hoài Chi còn đưa Tần Quyên đi luôn, nhưng gã không dám hỏi.
Gã cưỡi ngựa đi được vài bước, nhưng vẫn do dự nhìn theo bọn họ
"Đại nhân." Có người đến, nhỏ giọng thưa, "Để họ đi như thế có sao không?"
Ngột Lâm Nộ cầm cương ngựa, quát khẽ, "KHông được để lộ chuyện này ra. Hôm nay các ngươi không gặp ai hết, nghe rõ chưa?"
"Vâng....."
Ngột Lâm Nộ quay người đi thẳng.
*
Vì Na Biệt Chi lâm bệnh, bọn họ ở lại Cáp Nhi Mật chừng 5 ngày rồi, còn Ngột Lâm Nộ thì hôm qua vừa tới.
May sao Triệu Hoài Chi có cài người ở Cáp Nhi Mật nên hay tin, Tần Quyên đã vào cổng thành trước đó nửa canh giờ.
Mật thám không nói rõ đó là Tần Quyên, chỉ bảo là có người khả nghi từ phương bắc tới.
Y vẫn quyết định đi xem, kết quả vừa đến nơi thì thấy Ngột Lâm Nộ cầm đao kề cổ, đe dọa Tần Quyên.
Tần quyên cưỡi trên lưng Thất Ca, bỗng có chút lo sợ bị Triệu Hoài Chi gọi đến mắng. Ấy thế mà chẳng hiểu sao Thất Ca lại có tình đến gần, dụi vào người Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi vốn đã giận bung nóc. Y không thể tin nổi, đứa trẻ y quan sát từ nhỏ đến lớn lại có bản lĩnh này. Không những không nghe lời, mà còn lừa gạt y....
Triệu Hoài Chi bình thường khoan dung với mọi người, nhưng giờ đây y mới nhận ra, chuyện liên quan đến Tần Quyên thì y không khoan dung được.
Thất Ca cứ dụi vào người Triệu Hoài Chi. Tần Quyên sợ chết khiếp, mồ hôi lạnh vã đầm đìa. Con ngựa của hắn không biết sống chết gì cả, cố tình làm nũng, muốn Triệu Hoài Chi xoa đầu nó.
Tần Quyên nghiến răng nghiến lợi kéo cương ngựa. Con ngựa ngốc này mà còn làm loạn nữa, có ngày hắn sẽ bị nó hại chết mất thôi....
Quả nhiên Triệu Hoài Chi thấy phiền, dừng ngựa lại, lạnh lùng quắc mắt. Một người một ngựa tức thì co rúm lại.
Hay lắm, giờ nhà ngươi mới biết sợ làm gì?
Thất Ca bị Triệu Hoài Chi lườm như thế, bèn rũ cái đầu xuống, khôm dám lại gần đòi quan tâm nữa.
Tần Quyên thì ba hồn bảy vía bay sạch.
"......."
Nhìn bộ dạng lúng túng của chủ tớ bọn họ, Triệu Hoài Chi hít sâu một hơi. Thật ra, y cũng có mắng được đâu, cho nên dứt khoát dong ngựa đi trước.
Tần Quyên và Thất Ca như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Bình tĩnh lại rồi, Tần Quyên mới tát cho Thất ca mấy cái vào tai.
Nó cụp tai xuống im phăng phắc, tới khi dừng trước cửa quán trọ cũng không dám dựng lên.
*
Bệnh của Na Biệt Chi ắt hẳn là phong hàn. Quân y Bá Nha ngột đến khám, sau đó đi bốc thuốc.
Người trong viện bận rộn tới lui. Đám thuộc hạ của Bá Nha Ngột thị và Na Biệt thị ra ra vào vào, chỉ có một người một ngựa ngồi thui thủi một góc như bị bỏ rơi. Gia chủ làm ngơ bọn họ thì lũ người hầu cũng không dám lên tiếng.
Tần Quyên không biết chuồng ngựa ở đâu, cũng không có tiểu nhị nào đến dẫn đi.
Thất Ca không ngừng cắn áo hắn kêu đói.
Người bốc thuốc đã quay về, bếp trong viện lại nổi lửa.
Mãi lúc này mới có người đi về phía họ. Tần Quyên nhận ra, là người của Bá Nha Ngột thị.
Hắn tưởng Hồ Hồ cuối cùng đã chịu để ý đến mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà người đó chỉ đến dắt Thất Ca đi.
Con ngựa láo toét. Biết người ta đến đưa về chuồng, kiếm đồ cho mình ăn, nó liền thong dong bước đi, không quên vẩy cái mông vào mặt Tần Quyên.
Tần Quyên nhìn đuôi ngựa lắc lư của nó mà tức muốn xì khói....
Hắn nhồi trên thềm đá ở ngoài viện, vừa đói lại vừa mệt.
Hắn nghĩ, sao Triệu Hoài Chi còn ở đây? Rốt cuộc bệnh của Na Biệt gia chủ nặng cỡ nào? Có phải Nãi Mã Chân đã chết thật rồi không?
À phải, hình như sinh nhật y cũng qua mất rồi.
Bảo sao mà Triệu Hoài Chi tức giận.
Lúc này trời đã tối, rét căm căm. Không biết bao giờ Triệu Hoài Chi mới cho hắn vào nhà.
Triệu Hoài Chi ăn cơm xong, đến thăm Na Biệt Chi, giục hắn uống thuốc. Hai người hình như còn chơi một ván cờ rồi y mới về phòng.
Tần Quyên cố tình lảng vảng trước mặt, gây sự chú ý, nhưng Triệu Hoài Chi làm như không thấy.
Biết Triệu Hoài Chi cố ý, mình bị bỏ rơi thật rồi, hai tai Tần quyên cũng cụp xuống chẳng khác nào Thất Ca hồ ichiều.
Triệu Hoài Chi vào nhà, sai người mang nước ấm để tắm gội.
Y tắm rất lâu, đến lúc người hầu mang nước ra thì đã là nửa đêm.
Sau đó, trong viện vô cùng yên tĩnh. Tần Quyên chỉ còn nghe được tiếng hít thở của mình.
Cuối cùng, cánh cửa cũng cọt kẹt mở.
Tần Quyên thấy tim mình vọt lên đến cổ, nhưng không dám quay đầu nhìn.
Hóa ra hắn cả đời liều lĩnh xông xáo, làm xằng làm bậy, vậy mà cũng có lúc chết nhát thế này.
Hắn thật sự sợ lắm. Sợ Triệu Hoài Chi không yêu hắn nữa.
Cảm giác này cứ như cả thế giới hóa thành màu xám, có làm cách nào cũng không vui lên được.
Hắn nghĩ, nếu Triệu Hoài Chi bỏ hắn, hắn phải làm thế nào bây giờ.
Y là thanh phong tễ nguyệt, là tia sáng duy nhất của hắn.
"Còn định ngồi đó đến bao giờ?"
Người nọ dựa lưng vào cửa, giọng nói thanh thoát mà điềm tĩnh.
Tần Quyên dường như phải dùng hết sức mới bò dậy được, nhưng quay đầu lại rồi vẫn không dám nhìn.
Mãi đến khi y lên tiếng lần nữa, "Vào đi."
Lúc này, Tần Quyên mới dám đi theo.
Triệu Hoài Chi đóng cửa, cài then lại.
Trong phfong, thiếu niên lang đứng cúi gằm mặt. Vóc dáng cao ráo dưới ánh đèn vàng trong có vẻ gầy guộc, tiêu điều.
Mãi tới lúc Triệu Hoài Chi tới trước mặt hắn, đưa tay nâng cằm hắn, hắn mới dám nhìn Triệu Hoài Chi.
Mỹ nhân đẹp ở dung nhan, cũng ở cốt cách.
Triệu Hoài Chi dẹp bởi từ dung nhan đến cốt cách của y đều quá đỗi phi phàm, khắc Mạc Bắc và thảo nguyên không có ai như vậy.
Y là kiệt tác giữa thế loạn phân tranh. Chẳng biết trời cao vô tình hay cố ý, lại đặt một người khí khái Giang Nam ở ngay Mạc Bắc, bắt y trải qua thời niên thiếu bên sông Oát Nan.
Vì vậy, y chất chứa sự tình tứ phong lưu đất Giang Nam, cũng mang khí phách hiên ngang của người cha đất bắc.
Duy Ngô Nhĩ, Khiết Đan, Nữ Chân.... Những vị tiên sinh ưu tú nhất của các tộc đều từng dạy dỗ đưuá trẻ này. Tương lai y sẽ là người kế thừa Bá Nha Ngột thị.
Đồng thời, vô số nữ tử xinh đẹp muốn vây quanh lấy lòng y.
Y lớn lên trong cảnh phú quý như cô tịch.
Thấm nhuần tư tưởng Nho giáo Đạo giáo, khiến đôi mất y tràn đầy thông tuệ mà lại bi thương.
Tần Quyên đưa tay v**t v* gương mặt còn ẩm ướt Triệu Hoài Chi. Dưới ánh đèn, từng dường nét ấy khắc sâu như họa.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Mũi đao kề ngay trước cổ Tần Quyên, chỉ cần hắn di chuyển về phía trước thêm một chút là có thể cắt đứt yết hầu.
Ngột Lâm Nộ nhìn Tân Quyên, trong mắt bừng bừng lửa giận. Hắn mím môi, dường như đang suy tính, nếu giết Tần Quyên và gửi cái xác này về La Bặc thì vị đệ đệ của của gã có đau đớn khổ sở hay không?
Chẳng phải mong muốn lớn nhất của gã là muốn Viết Viết phải khốn đốn sao?
Từ khi nào mối quan hệ của bọn họ trở nên như thế này? Thực ra, gã và Viết Viết cũng từng là đôi huynh đệ khiến người ta hâm mộ đấy chứ. Năm đó, ở sông Oát Nan, Viết Viết mới sáu bảy tuổi, bị người ta lên án, ghét bỏ, gã lại vẫn thân thiết với Viết Viết, nên được tán dương.
Nhưng sau này lớn lên, họ được các tiên sinh khác nhau dạy dỗ, cũng từ đó mà chí hướng trái nhau....
Huyết nhục tình thân bị vứt bỏ. Bọn họ từ những đứa trẻ chỉ quan tâm đến đồ chơi mới lạ, ăn ngon mặc đẹp, sang quan tâm đến vị trí vương gia, quyền lực, quân đội.
Những chuyển biến ấy dường như chỉ diễn ra sau một đêm. Hai người còn chưa kịp trò chuyện thì đã huynh đệ tương tàn.
Hồi nhỏ không phân biệt đích thứ, cũng không có vương vị hay quân đội nào cả.
Nhưng sau này, người lớn áp đặt lên họ các danh hiệu, nói với họ rằng muốn có thứ gì thì phải tự mình đoạt lấy.
Bàn tay cầm đao của Ngột Lâm nộ run lên, đến khi một thanh đao khác bất chợt chen vào, hất văng đao của gã.
Lúc ngườ iđó xuất hiện, tiếng gió rất lớn nên khi hai người nhận ra thì hai quân đã ở thế giằng co rồi.
Người của Bá Nha ngột thị giương cung bạt kiếm cùng đám thuộc hạ của Ngột Lâm Nộ.
"Ngươi định giết quan ngũ phẩm sao?"
Giọng nói điềm đạm, hờ hững vang lên, ánh mắt lạnh băng cũng hướng thẳng vào mặt Ngột Lâm Nộ, không chút e dè.
Ngột Lâm Nộ ngẩng đầu lên, thoáng vẻ khiếp sợ. Năm xưa, hắn và gia chủ Bá Nha Ngột thị không có quan hệ tốt, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt.
"Hồ Hồ." Ngột Lâm Nộ nói, "Ta không định giết hắn."
Nếu muốn giết thì ngay từ đầu gã đã báo việc Tần Quyên mạo danh cho Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi rồi.
Nhưng gã không làm thế. Vốn dĩ gã không có ý định lấy mạng Tần Quyên.
Chẳng rõ vì sao.
Nếu biết, chắc gã và Viết Viết cũng đâu thành ra thế này.
"Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bảo ngươi ở lại Cáp Nhi Mật làm gì?" Triệu Hoài Chi hỏi.
"Thế Bá Nha Ngột đại nhân ở Cáp Nhi Mật làm gì?"
Triệu Hoài Chi biết ngay Ngột Lâm Nộ sẽ hỏi thế, cho nên điềm nhiên mỉm cười, "Gia chủ Na Biệt gia bị bệnh."
Ngột Lâm Nộ sửng sốt, "Vậy thì chúng ta cần làm gì?"
"Trả lại quân y cho ta." Triệu Hoài Chi không phải người lòng vòng. Đối phương đã hỏi, y tất nhiên sẽ nói thẳng yêu cầu.
"......" Ngột Lâm Nộ nghẹn cứng họng, khuôn mặt tối sầm.
Nhưng y đã nói vậy, không trả lại vài quân y thì không được.
Thế chẳng phải bọn họ cố tình không muốn chữa bệnh cho Na Biệt gia chủ hay sao?
Ngột Lâm Nộ đành phải sai người gọi quân y đến.
Thấy vậy, người của Bá Nha ngột thị cười thầm, chỉ riêng gia chủ vẫn luôn lạnh mặt, ngay cả nụ cười trên môi cũng lạnh như băng.
Tần Quyên nghĩ mà thấy sợ, bèn vươn tay khẽ túm ống tay áo Triệu Hoài Chi.
".....' Hắn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không biết nói lời nào. Hắn đâu ngờ sẽ gặp Triệu Hoài Chi ở đây. Vậy là chuyện hắn không nghe lời, bị Vạn Khê bắt đi hòa đàm với Tháp Tháp vương cũng lộ tẩy rồi.
Triệu Hoài Chi lạnh mặt như thế, chắc chắn là đang giận hắn.
Tần Quyên hít một hơi thật sâu, liếc nhìn mặt Triệu Hoài Chi, xem không biết vẻ mặt y đã hòa hoãn thêm chút nào chưa.
Mãi đến khi quân y được đưa tới, quỳ trước mặt Triệu Hoài Chi hành lễ, sắc mặt y vẫn chưa hề thay đổi.
"Hồ Hồ, có cần ta tiễn ngươi không?" Ngột Lâm Nộ đi theo vài bước. Triệu Hoài Chi quay đầu, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến gã im phăng phắc.
Ngột Lâm Nộ không hiểu vì sao Triệu Hoài Chi còn đưa Tần Quyên đi luôn, nhưng gã không dám hỏi.
Gã cưỡi ngựa đi được vài bước, nhưng vẫn do dự nhìn theo bọn họ
"Đại nhân." Có người đến, nhỏ giọng thưa, "Để họ đi như thế có sao không?"
Ngột Lâm Nộ cầm cương ngựa, quát khẽ, "KHông được để lộ chuyện này ra. Hôm nay các ngươi không gặp ai hết, nghe rõ chưa?"
"Vâng....."
Ngột Lâm Nộ quay người đi thẳng.
*
Vì Na Biệt Chi lâm bệnh, bọn họ ở lại Cáp Nhi Mật chừng 5 ngày rồi, còn Ngột Lâm Nộ thì hôm qua vừa tới.
May sao Triệu Hoài Chi có cài người ở Cáp Nhi Mật nên hay tin, Tần Quyên đã vào cổng thành trước đó nửa canh giờ.
Mật thám không nói rõ đó là Tần Quyên, chỉ bảo là có người khả nghi từ phương bắc tới.
Y vẫn quyết định đi xem, kết quả vừa đến nơi thì thấy Ngột Lâm Nộ cầm đao kề cổ, đe dọa Tần Quyên.
Tần quyên cưỡi trên lưng Thất Ca, bỗng có chút lo sợ bị Triệu Hoài Chi gọi đến mắng. Ấy thế mà chẳng hiểu sao Thất Ca lại có tình đến gần, dụi vào người Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi vốn đã giận bung nóc. Y không thể tin nổi, đứa trẻ y quan sát từ nhỏ đến lớn lại có bản lĩnh này. Không những không nghe lời, mà còn lừa gạt y....
Triệu Hoài Chi bình thường khoan dung với mọi người, nhưng giờ đây y mới nhận ra, chuyện liên quan đến Tần Quyên thì y không khoan dung được.
Thất Ca cứ dụi vào người Triệu Hoài Chi. Tần Quyên sợ chết khiếp, mồ hôi lạnh vã đầm đìa. Con ngựa của hắn không biết sống chết gì cả, cố tình làm nũng, muốn Triệu Hoài Chi xoa đầu nó.
Tần Quyên nghiến răng nghiến lợi kéo cương ngựa. Con ngựa ngốc này mà còn làm loạn nữa, có ngày hắn sẽ bị nó hại chết mất thôi....
Quả nhiên Triệu Hoài Chi thấy phiền, dừng ngựa lại, lạnh lùng quắc mắt. Một người một ngựa tức thì co rúm lại.
Hay lắm, giờ nhà ngươi mới biết sợ làm gì?
Thất Ca bị Triệu Hoài Chi lườm như thế, bèn rũ cái đầu xuống, khôm dám lại gần đòi quan tâm nữa.
Tần Quyên thì ba hồn bảy vía bay sạch.
"......."
Nhìn bộ dạng lúng túng của chủ tớ bọn họ, Triệu Hoài Chi hít sâu một hơi. Thật ra, y cũng có mắng được đâu, cho nên dứt khoát dong ngựa đi trước.
Tần Quyên và Thất Ca như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Bình tĩnh lại rồi, Tần Quyên mới tát cho Thất ca mấy cái vào tai.
Nó cụp tai xuống im phăng phắc, tới khi dừng trước cửa quán trọ cũng không dám dựng lên.
*
Bệnh của Na Biệt Chi ắt hẳn là phong hàn. Quân y Bá Nha ngột đến khám, sau đó đi bốc thuốc.
Người trong viện bận rộn tới lui. Đám thuộc hạ của Bá Nha Ngột thị và Na Biệt thị ra ra vào vào, chỉ có một người một ngựa ngồi thui thủi một góc như bị bỏ rơi. Gia chủ làm ngơ bọn họ thì lũ người hầu cũng không dám lên tiếng.
Tần Quyên không biết chuồng ngựa ở đâu, cũng không có tiểu nhị nào đến dẫn đi.
Thất Ca không ngừng cắn áo hắn kêu đói.
Người bốc thuốc đã quay về, bếp trong viện lại nổi lửa.
Mãi lúc này mới có người đi về phía họ. Tần Quyên nhận ra, là người của Bá Nha Ngột thị.
Hắn tưởng Hồ Hồ cuối cùng đã chịu để ý đến mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà người đó chỉ đến dắt Thất Ca đi.
Con ngựa láo toét. Biết người ta đến đưa về chuồng, kiếm đồ cho mình ăn, nó liền thong dong bước đi, không quên vẩy cái mông vào mặt Tần Quyên.
Tần Quyên nhìn đuôi ngựa lắc lư của nó mà tức muốn xì khói....
Hắn nhồi trên thềm đá ở ngoài viện, vừa đói lại vừa mệt.
Hắn nghĩ, sao Triệu Hoài Chi còn ở đây? Rốt cuộc bệnh của Na Biệt gia chủ nặng cỡ nào? Có phải Nãi Mã Chân đã chết thật rồi không?
À phải, hình như sinh nhật y cũng qua mất rồi.
Bảo sao mà Triệu Hoài Chi tức giận.
Lúc này trời đã tối, rét căm căm. Không biết bao giờ Triệu Hoài Chi mới cho hắn vào nhà.
Triệu Hoài Chi ăn cơm xong, đến thăm Na Biệt Chi, giục hắn uống thuốc. Hai người hình như còn chơi một ván cờ rồi y mới về phòng.
Tần Quyên cố tình lảng vảng trước mặt, gây sự chú ý, nhưng Triệu Hoài Chi làm như không thấy.
Biết Triệu Hoài Chi cố ý, mình bị bỏ rơi thật rồi, hai tai Tần quyên cũng cụp xuống chẳng khác nào Thất Ca hồ ichiều.
Triệu Hoài Chi vào nhà, sai người mang nước ấm để tắm gội.
Y tắm rất lâu, đến lúc người hầu mang nước ra thì đã là nửa đêm.
Sau đó, trong viện vô cùng yên tĩnh. Tần Quyên chỉ còn nghe được tiếng hít thở của mình.
Cuối cùng, cánh cửa cũng cọt kẹt mở.
Tần Quyên thấy tim mình vọt lên đến cổ, nhưng không dám quay đầu nhìn.
Hóa ra hắn cả đời liều lĩnh xông xáo, làm xằng làm bậy, vậy mà cũng có lúc chết nhát thế này.
Hắn thật sự sợ lắm. Sợ Triệu Hoài Chi không yêu hắn nữa.
Cảm giác này cứ như cả thế giới hóa thành màu xám, có làm cách nào cũng không vui lên được.
Hắn nghĩ, nếu Triệu Hoài Chi bỏ hắn, hắn phải làm thế nào bây giờ.
Y là thanh phong tễ nguyệt, là tia sáng duy nhất của hắn.
"Còn định ngồi đó đến bao giờ?"
Người nọ dựa lưng vào cửa, giọng nói thanh thoát mà điềm tĩnh.
Tần Quyên dường như phải dùng hết sức mới bò dậy được, nhưng quay đầu lại rồi vẫn không dám nhìn.
Mãi đến khi y lên tiếng lần nữa, "Vào đi."
Lúc này, Tần Quyên mới dám đi theo.
Triệu Hoài Chi đóng cửa, cài then lại.
Trong phfong, thiếu niên lang đứng cúi gằm mặt. Vóc dáng cao ráo dưới ánh đèn vàng trong có vẻ gầy guộc, tiêu điều.
Mãi tới lúc Triệu Hoài Chi tới trước mặt hắn, đưa tay nâng cằm hắn, hắn mới dám nhìn Triệu Hoài Chi.
Mỹ nhân đẹp ở dung nhan, cũng ở cốt cách.
Triệu Hoài Chi dẹp bởi từ dung nhan đến cốt cách của y đều quá đỗi phi phàm, khắc Mạc Bắc và thảo nguyên không có ai như vậy.
Y là kiệt tác giữa thế loạn phân tranh. Chẳng biết trời cao vô tình hay cố ý, lại đặt một người khí khái Giang Nam ở ngay Mạc Bắc, bắt y trải qua thời niên thiếu bên sông Oát Nan.
Vì vậy, y chất chứa sự tình tứ phong lưu đất Giang Nam, cũng mang khí phách hiên ngang của người cha đất bắc.
Duy Ngô Nhĩ, Khiết Đan, Nữ Chân.... Những vị tiên sinh ưu tú nhất của các tộc đều từng dạy dỗ đưuá trẻ này. Tương lai y sẽ là người kế thừa Bá Nha Ngột thị.
Đồng thời, vô số nữ tử xinh đẹp muốn vây quanh lấy lòng y.
Y lớn lên trong cảnh phú quý như cô tịch.
Thấm nhuần tư tưởng Nho giáo Đạo giáo, khiến đôi mất y tràn đầy thông tuệ mà lại bi thương.
Tần Quyên đưa tay v**t v* gương mặt còn ẩm ướt Triệu Hoài Chi. Dưới ánh đèn, từng dường nét ấy khắc sâu như họa.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 180: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.