Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
93@-
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
"Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết! Tên hỗn xược xấu xí ngu ngốc nhà ngươi! Có phải ngươi lại nhân lúc ta không có mặt để bắt nạt người khác hay không?"
Một lưỡi đao sắc nhọn kèm thanh âm bén ngọt cắt qua màn trướng.
Đứng ngoài doanh trướng là một bóng dáng xinh đẹp, chừng trên dưới 17 tuổi, gương mặt mỹ lệ, môi đỏ như son, da trắng như tuyết.
Đó là một cô nương kiều diễm mặc trang phục, đeo trang sức quý tộc Mông Cổ vô cùng lộng lẫy..
"Biểu tỷ....Sao, sao tỷ lại tới đây?" Viết Viết trợn tròn hai mắt, "Đây là quân doanh đó! Tỷ, tỷ không lẽ đến là vì...."
Viết Viết liếc nhìn sang Ninh Bách, lập tức đoán ra nữ nhân ngốc này ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì.
"Biểu tỷ, tỷ lại đến gây thêm phiền phức cho ta rồi." Viết Viết tức giận phủi tay.
"Nếu ta không đến thì ngươi còn định bắt nạt người khác à? Tên vô công rồi nghề này, đến chết cũng không bỏ thói ăn chơi. Ngoài ta ra còn ai trị được ngươi!" Hi Cát thò tay véo tai Viết Viết lôi dậy.
"Ui ui ui......Tỷ! Không ! Bà cô ơi, ngài nhẹ tay chút! Ui da....!" Viết Viết la oai oái. Đám nô tài liền che miệng trộm cười, chỉ có Ninh Bách cau mày nhìn một lát, rồi liếc sang Hồ Hồ đang ngồi trên giường.
Hồ Hồ thở dài, bước xuống giường. Nói chuyện suốt cả đêm, y thật sự mệt mỏi.
Hi Cát dạy dỗ Viết Viết nửa ngày, chờ đến lúc cả hai nhận ra thì Ninh Bách đã dẫn Hồ Hồ đi rồi. Nàng buồn bã buông Viết Viết ra.
Viết Viết ôm chỗ đau, bất mãn nói, "Ngài đây ngàn dặm đường xa tới chẳng phải để dạy bảo bổn thế tử đâu nhỉ? Chưa kịp nhìn mấy cái đã đi rồi, mất công lại mất của ghê!"
"Ngươi câm miệng!" Hi Cát vỗ ầm một cái xuống bàn, khiến chén trà trên bàn nảy cả lên.
Viết Viết sợ tới nhắm tịt mắt, không dám ho he nửa lời.
Hi Cát là con gái độc nhất của cữu cữu Viết Viết. Chỗ dựa của Viết Viết chính là vị cữu cữu này. Trong tay ông ta có 3 vạn binh mã, gấp ba lần binh mã của thúc thúc hắn.
Viết Viết ngồi ngẩn ra, huynh đệ Ô Đốc và Ô Khuông cũng ngây như phỗng, không ai dám chọc bà cô dữ hơn hổ này.
Rất lâu sau, Viết Viết mới dám đưa mắt ra hiệu cho huynh đệ Ô gia. Ô Đốc hiểu ý, sai người đi làm đồ ăn sáng cho đại tiểu thư.
Viết Viết cũng đói. Lúc trước có Hồ Hồ ở đây, nghe Hồ Hồ giảng hăng hái đến quên cơn đói, vậy mà giờ đã thấy bải hoải cả người.
Thấy bọn nô tài lục tục mang đồ lên, Viết Viết mới dám hỏi.
"Tỷ, tỷ tới khi nào?"
Hi Cát khẽ cong khóe môi xinh đẹp, "Cũng chừng 1 khắc thôi, đã thấy ngươi bắt nạt người của Ninh Bách. Sao ngươi lại bất trị như thế hả?"
Nàng nói, lại đập một cái xuống bàn. Đám Viết Viết sợ co rúm người.
"Hồ Hồ là người của Ninh Bách khi nào? Ta...." Viết Viết định phản bác một câu nhưng lại ngậm miệng. Hóa ra đại tỷ ngốc này hoàn toàn không hiểu tình hình mà đã đến quấy phá hắn....Hồ Hồ sao có thể là người của Ninh Bách được. Hồ Hồ vừa biết Ninh Bách được mấy hôm, rõ ràng Ninh Bách kia muốn Hồ Hồ chế tạo vũ khí cho hắn nên mới tìm cách dây dưa.
Hi Cát đập bàn quát, "Ngươi còn ngụy biện!"
"...." Viết Viết không còn biết nói gì nữa.
*
HI Cát đến khiến quân doanh lạnh lẽo này thêm phần hương sắc.
Thiếu nữ xinh đẹp khiến đám lính ngừng bước chân, thậm chí có kẻ vì mải ngoái cổ nhìn mà đi đường đâm vào cột.
Sau đó bị những người khác cười ê mặt.
Mộc Nhã ngồi trên bãi cỏ, nhìn đám lính ngây ngô kia, cảm thấy rất lạ. Hồ Hồ và Tần Quyên cũng đẹp lắm, sao không có ai vì ngắm bọn họ mà tông vào cột?
Cho nên ở quân doanh, các cô nương vẫn được yêu thích hơn.
Chân của Mộc Nhã mãi đến tháng tư năm nay mới khỏi hẳn, cuối cùng cũng có thể cưỡi ngựa bắn tên rồi. Việc đầu tiên hắn làm là túm lấy Tần Quyên, lôi nó chạy một vòng quanh đồng cỏ.
"Ngươi cẩn thận chút!" Tần Quyên bị Mộc Nhã túm chặt lấy, tuy lo cho chân của hắn nhưng cũng vui khi thấy Mộc Nhã phấn chấn như vậy.
"Tần, lũ ngựa mà A Dịch Cát đại nhân bảo ngươi chăm sóc đâu? Ở đâu ở đâu? Cho ta cưỡi thử!" Mộc Nhã hào hứng như đứa trẻ con.
A Dịch Cát bị Lỗ Ba đại nhân điều đi mua ngựa. Kỵ binh doanh cần gấp tuấn mã, 9 con ngựa này là do A Dịch Cát mua giá thấp từ một thương nhân người Túc Đặc. Giao cho người khác không an tâm, hắn bèn giao cho Tần Quyên, sau đó lại cùng Tang Ba Can và đám Đại Ưng ra ngoài mua ngựa.
Còn về Đại Ưng, Tang Ba Can cùng các thuộc hạ tìm thấy hắn ở một thị trấn nhỏ nằm ở tận cùng phía nam sa mạc Gobi. Vì không còn tiền nên hắn mắc kẹt ở đó suốt mấy tháng, chờ đại quân đi ngang.
Tang Ba Can vẫn làm bách phu trưởng như trước, còn Đại Ưng trở thành 50 phu trưởng.
Nghe Mộc Nhã nói, Đại Ưng mang về cho Lỗ Ba thiên hộ một tin tức vô cùng hữu ích.
Mộc Nhã cưỡi ngựa chạy trên đồng cỏ hai vòng, "Tần, con ngựa này sợ người lạ, khó cưỡi lắm."
Tần Quyên cong môi cười nhưng không nói gì.
Mỗi lần dắt ngựa, dọn chuồng, thêm cỏ, đều quen liếc nhìn về doanh trướng phía nam, mong trông thấy một bóng người áo trắng.
Nhưng nửa tháng nay, thiếu niên kia vẫn không xuất hiện.
Tần Quyên không biết, Hồ Hồ đã bí mật về đông.
Tháng 4 năm ấy, Bá Nha Ngột Hồ Hồ đã kết thúc chuyến Tây chinh kéo dài 9 tháng để về đông.
Y Văn vương thế tử Viết Viết phái một đội thị vệ gồm 10 người hộ tống Hồ Hồ đi, vị thúc phụ đại tướng quân lẫn Ninh Bách thiên hộ đều không cản, cho nên những người khác cũng không dám nói gì.
Hồ Hồ rời đi được vì y đã hứa với Viết Viết một chuyện. Lúc đi, y mang theo một phong thư mà vương thế tử Viết Viết soạn, muốn y giao cho mẫu phi của Quý Do, hoàng phi Nãi Mã Trân thị.
Thuộc cấp của Quý Do vương là đại quân Chó Đen giết hại phụ thân Viết Viết. Dù Quý Do vương không biết, hay cái chết của Y Văn vương là do hắn đứng sau, Viết Viết vẫn nghi ngờ có kẻ mượn đao của Quý Do để giết Hồ Hồ....
Mà ở Cát Cáp Bố doanh, trừ Viết Viết ra không ai biết chuyện này, họ chỉ nghĩ vương thế tử Viết Viết nhân hậu, thả Hồ Hồ về đông.
VIết Viết quá hiểu loại người như Hồ Hồ. Một khi y đã hứa thì nhất định sẽ làm.
Sau khi Hồ Hồ về đông, Tần Quyên chẳng thể hỏi thăm tình hình sống chết của y, mà Viết Viết cũng không nói cho nó biết.
Dù Viết Viết muốn mượn đao Nãi Mã Trân thị hoàng phi giết Hồ Hồ hay không.....Chắc chắn tình cảnh của y sau khi về đông sẽ chẳng hề tốt đẹp.
*
Đến tận tháng 5, Tần Quyên mới hoàn toàn ý thức được, thiếu niên dịu dàng với nó nhưng hờ hững với thế gian kia, đã không còn ở Cát Cáp Bố doanh nữa.
Thiếu niên đạp lên gió tuyết để xuất hiện ở nơi này, đã biến mất lặng yên không tiếng động....thậm chí còn chẳng kịp nói một lời từ biệt.
Nhìn mặt cỏ bát ngát mênh mông, Tần Quyên thấy khóe mắt cay cay. Nó nghĩ, tuy ngoài miệng tỏ ra chán ghét hồ ly kia, tận sâu trong lòng nó vẫn cảm thấy chút yêu thích.....Không biết y có sống tốt không.
Mong là y sống tốt, ít ra cũng tốt hơn nó.
*
"Tần!"
Mộc Nhã nhìn nữ nhân quý tộc xinh đẹp kia cưỡi ngựa tới. Sao nàng lại tới đây, lại còn gọi người huynh đệ của mình rõ là thân thiết? Có lầm hay không? Đại tiểu thư đó vừa mới gọi "Tần" đấy!
Mộc Nhã trợn mắt choáng váng. Đại tiểu thư quen Tần Quyên khi nào? Sao hắn không biết?
"Hi Cát tỷ tỷ." Tần Quyên đáp.
Mộc Nhã không nhịn nổi, ngoáy ngoáy lỗ tai. Hắn có nghe lầm không? Tần Quyên gọi một đại tiểu thư quý tộc là tỷ tỷ? Tên nhóc thối này quen Hi Cát tiểu thư lúc nào? Sao dám che giấu hắn?
Hơn nữa, con sói con kia còn nhìn Hi Cát tiểu thư cười toe toét. Mẹ nó, quỷ ám rồi!
Một tháng trước, Hi Cát đến bếp doanh tặng 50 con dê, 10 xe trái cây, mấy trăm cân ngũ cốc. Tần Quyên giúp Nô Nô Mạt Hách quản kho nên biết Hi Cát từ lúc ấy.
Nó biết Hi Cát là người tốt, nhưng Hi Cát lại là biểu tỷ của vương thế tử.
Hi Cát rất thích Tần Quyên, giống như yêu thích đệ đệ trong nhà. Nàng chưa bao giờ gặp một đứa bé ngoan như vậy, bảo gì làm nấy, không cãi nửa câu, cho nên bảo Tần Quyên gọi nàng là tỷ tỷ.
Biểu đệ Viết Viết của nàng khiến nàng đau đầu bao nhiêu thì Tần Quyên ngoan ngoãn bấy nhiêu, hơn nữa vẻ ngoài còn đẹp, nàng càng lúc càng yêu thích.
"Tần Quyên, bọn chúng chưa phát quần áo mới cho đệ sao? Sao giờ còn mặc đồ mùa đông thế kia?" Hi Cát nói, lập tức sai nô tài tặng cho Tần Quyên quần áo mùa xuân.
Mộc Nhã ngây người nhìn Tần Quyên thay áo, hâm mộ đến phát điên. Công bằng ở đâu? Chỉ cần đẹp mã là được đại tiểu thư tặng áo? Hắn phát khóc đến nơi rồi.
"Đệ mặc áo da này hợp lắm. Bảo Ô Đốc đến tết tóc cho đệ nhé." Hi Cát bảo nô tài tìm Ô Đốc tới.
Tần Quyên cau mày, vội nói không cần. Nó không quen tết tóc như người Mông Cổ, búi lên cũng không tiện, vì còn chưa đến tuổi vấn tóc của người Hán. Vậy nên nó bắt chước những thiếu niên người Kim, bện một cái đuôi sam để ứng phó. Dù sao để tóc lôi thôi cũng cản trở tầm nhìn.
Hi Cát thấy vẻ mặt Tần Quyên không tự nhiên thì cũng không ép nữa. Nàng cười nói, "Vậy đệ cứ làm việc đi, ta đi tìm Viết Viết."
Mãi đến lúc Hi Cát đi xa, Mộc Nhã mới hỏi, "Khi nào mà..."
Hắn còn chưa nói xong, Tần Quyên đã ngắt lời, "Hi Cát tỷ tỷ tặng lương thực và dê cho nhà bếp. Lúc ta quản kho giúp Nô Nô thì gặp được."
Không biết vì sao, nó vẫn thấy có gì không ổn nên thêm vào, "Tỷ ấy chỉ coi ta như đệ đệ."
Mộc Nhã không nhịn được mà xì một tiếng. Hắn có phải đám lắm mồm trong quân doanh đâu, thèm vào mà thêm mắm dặm muối.
Tần Quyên bảo Mộc Nhã cẩn thận, dừng làm lũ ngựa con sợ.
"Chúng nó không yếu vậy đâu. Ta cũng không nói lớn." Mộc Nhã khoanh tay.
"Chúng nó còn nhỏ mà bị sợ thì sẽ nổi điên trong chuồng." Tần Quyên lạnh nhạt nói, xách nước đi vào chuồng ngựa.
Mộc Nhã định cãi tiếp nhưng thấy có hai người đi về phía này. Hắn không biết mặt họ nhưng nhận ra quân áo trên người họ ắt hẳn là đến từ kỵ binh doanh nên không nói chuyện nữa
Tần Quyên nghe thấy tiếng chân, ngiêng đầu nhìn sang, tay đổ nước vào máng cũng dừng.
"Ngài là...." Mộc Nhã hỏi.
"Đây là Ngột Lâm Nộ thiếu gia."
Nghe thế, Tần Quyên cau mày. Mộc Nhã phản ứng nhanh, lập tức hành lễ.
Bột Nhi Chỉ Cân Ngột Lâm Nộ, trưởng tử cũng là người con duy nhất của đại tướng quân.
Hắn ta 14 tuổi, hơn đường đệ Y Văn vương thế tử Viết Viết 1 tuổi, có chống lưng cực mạnh ở Cát Cáp Bố doanh.
Nghe người ta nói hắn tốt bụng trượng nghĩa, từng theo Thác Lôi vương gia học cách dụng binh chừng nửa năm.
Là trưởng tử nhưng dù sao cũng chỉ là thứ tử, chuyện Thác Lôi vương có thật sự gặp thiếu gia này hay không vẫn còn là nghi vấn. Có lẽ thiếu gia chỉ đơn giản là đã từng tới doanh trướng của Thác Lôi doanh thôi.
Tần Quyên dừng một chút rồi mới hành lễ. Nó nghĩ thiếu gia này đến đây, nhiều khả năng là có ý đồ với ngựa của nó.
Nghĩ vậy, Tần Quyên không khỏi lo lắng.
Một lưỡi đao sắc nhọn kèm thanh âm bén ngọt cắt qua màn trướng.
Đứng ngoài doanh trướng là một bóng dáng xinh đẹp, chừng trên dưới 17 tuổi, gương mặt mỹ lệ, môi đỏ như son, da trắng như tuyết.
Đó là một cô nương kiều diễm mặc trang phục, đeo trang sức quý tộc Mông Cổ vô cùng lộng lẫy..
"Biểu tỷ....Sao, sao tỷ lại tới đây?" Viết Viết trợn tròn hai mắt, "Đây là quân doanh đó! Tỷ, tỷ không lẽ đến là vì...."
Viết Viết liếc nhìn sang Ninh Bách, lập tức đoán ra nữ nhân ngốc này ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì.
"Biểu tỷ, tỷ lại đến gây thêm phiền phức cho ta rồi." Viết Viết tức giận phủi tay.
"Nếu ta không đến thì ngươi còn định bắt nạt người khác à? Tên vô công rồi nghề này, đến chết cũng không bỏ thói ăn chơi. Ngoài ta ra còn ai trị được ngươi!" Hi Cát thò tay véo tai Viết Viết lôi dậy.
"Ui ui ui......Tỷ! Không ! Bà cô ơi, ngài nhẹ tay chút! Ui da....!" Viết Viết la oai oái. Đám nô tài liền che miệng trộm cười, chỉ có Ninh Bách cau mày nhìn một lát, rồi liếc sang Hồ Hồ đang ngồi trên giường.
Hồ Hồ thở dài, bước xuống giường. Nói chuyện suốt cả đêm, y thật sự mệt mỏi.
Hi Cát dạy dỗ Viết Viết nửa ngày, chờ đến lúc cả hai nhận ra thì Ninh Bách đã dẫn Hồ Hồ đi rồi. Nàng buồn bã buông Viết Viết ra.
Viết Viết ôm chỗ đau, bất mãn nói, "Ngài đây ngàn dặm đường xa tới chẳng phải để dạy bảo bổn thế tử đâu nhỉ? Chưa kịp nhìn mấy cái đã đi rồi, mất công lại mất của ghê!"
"Ngươi câm miệng!" Hi Cát vỗ ầm một cái xuống bàn, khiến chén trà trên bàn nảy cả lên.
Viết Viết sợ tới nhắm tịt mắt, không dám ho he nửa lời.
Hi Cát là con gái độc nhất của cữu cữu Viết Viết. Chỗ dựa của Viết Viết chính là vị cữu cữu này. Trong tay ông ta có 3 vạn binh mã, gấp ba lần binh mã của thúc thúc hắn.
Viết Viết ngồi ngẩn ra, huynh đệ Ô Đốc và Ô Khuông cũng ngây như phỗng, không ai dám chọc bà cô dữ hơn hổ này.
Rất lâu sau, Viết Viết mới dám đưa mắt ra hiệu cho huynh đệ Ô gia. Ô Đốc hiểu ý, sai người đi làm đồ ăn sáng cho đại tiểu thư.
Viết Viết cũng đói. Lúc trước có Hồ Hồ ở đây, nghe Hồ Hồ giảng hăng hái đến quên cơn đói, vậy mà giờ đã thấy bải hoải cả người.
Thấy bọn nô tài lục tục mang đồ lên, Viết Viết mới dám hỏi.
"Tỷ, tỷ tới khi nào?"
Hi Cát khẽ cong khóe môi xinh đẹp, "Cũng chừng 1 khắc thôi, đã thấy ngươi bắt nạt người của Ninh Bách. Sao ngươi lại bất trị như thế hả?"
Nàng nói, lại đập một cái xuống bàn. Đám Viết Viết sợ co rúm người.
"Hồ Hồ là người của Ninh Bách khi nào? Ta...." Viết Viết định phản bác một câu nhưng lại ngậm miệng. Hóa ra đại tỷ ngốc này hoàn toàn không hiểu tình hình mà đã đến quấy phá hắn....Hồ Hồ sao có thể là người của Ninh Bách được. Hồ Hồ vừa biết Ninh Bách được mấy hôm, rõ ràng Ninh Bách kia muốn Hồ Hồ chế tạo vũ khí cho hắn nên mới tìm cách dây dưa.
Hi Cát đập bàn quát, "Ngươi còn ngụy biện!"
"...." Viết Viết không còn biết nói gì nữa.
*
HI Cát đến khiến quân doanh lạnh lẽo này thêm phần hương sắc.
Thiếu nữ xinh đẹp khiến đám lính ngừng bước chân, thậm chí có kẻ vì mải ngoái cổ nhìn mà đi đường đâm vào cột.
Sau đó bị những người khác cười ê mặt.
Mộc Nhã ngồi trên bãi cỏ, nhìn đám lính ngây ngô kia, cảm thấy rất lạ. Hồ Hồ và Tần Quyên cũng đẹp lắm, sao không có ai vì ngắm bọn họ mà tông vào cột?
Cho nên ở quân doanh, các cô nương vẫn được yêu thích hơn.
Chân của Mộc Nhã mãi đến tháng tư năm nay mới khỏi hẳn, cuối cùng cũng có thể cưỡi ngựa bắn tên rồi. Việc đầu tiên hắn làm là túm lấy Tần Quyên, lôi nó chạy một vòng quanh đồng cỏ.
"Ngươi cẩn thận chút!" Tần Quyên bị Mộc Nhã túm chặt lấy, tuy lo cho chân của hắn nhưng cũng vui khi thấy Mộc Nhã phấn chấn như vậy.
"Tần, lũ ngựa mà A Dịch Cát đại nhân bảo ngươi chăm sóc đâu? Ở đâu ở đâu? Cho ta cưỡi thử!" Mộc Nhã hào hứng như đứa trẻ con.
A Dịch Cát bị Lỗ Ba đại nhân điều đi mua ngựa. Kỵ binh doanh cần gấp tuấn mã, 9 con ngựa này là do A Dịch Cát mua giá thấp từ một thương nhân người Túc Đặc. Giao cho người khác không an tâm, hắn bèn giao cho Tần Quyên, sau đó lại cùng Tang Ba Can và đám Đại Ưng ra ngoài mua ngựa.
Còn về Đại Ưng, Tang Ba Can cùng các thuộc hạ tìm thấy hắn ở một thị trấn nhỏ nằm ở tận cùng phía nam sa mạc Gobi. Vì không còn tiền nên hắn mắc kẹt ở đó suốt mấy tháng, chờ đại quân đi ngang.
Tang Ba Can vẫn làm bách phu trưởng như trước, còn Đại Ưng trở thành 50 phu trưởng.
Nghe Mộc Nhã nói, Đại Ưng mang về cho Lỗ Ba thiên hộ một tin tức vô cùng hữu ích.
Mộc Nhã cưỡi ngựa chạy trên đồng cỏ hai vòng, "Tần, con ngựa này sợ người lạ, khó cưỡi lắm."
Tần Quyên cong môi cười nhưng không nói gì.
Mỗi lần dắt ngựa, dọn chuồng, thêm cỏ, đều quen liếc nhìn về doanh trướng phía nam, mong trông thấy một bóng người áo trắng.
Nhưng nửa tháng nay, thiếu niên kia vẫn không xuất hiện.
Tần Quyên không biết, Hồ Hồ đã bí mật về đông.
Tháng 4 năm ấy, Bá Nha Ngột Hồ Hồ đã kết thúc chuyến Tây chinh kéo dài 9 tháng để về đông.
Y Văn vương thế tử Viết Viết phái một đội thị vệ gồm 10 người hộ tống Hồ Hồ đi, vị thúc phụ đại tướng quân lẫn Ninh Bách thiên hộ đều không cản, cho nên những người khác cũng không dám nói gì.
Hồ Hồ rời đi được vì y đã hứa với Viết Viết một chuyện. Lúc đi, y mang theo một phong thư mà vương thế tử Viết Viết soạn, muốn y giao cho mẫu phi của Quý Do, hoàng phi Nãi Mã Trân thị.
Thuộc cấp của Quý Do vương là đại quân Chó Đen giết hại phụ thân Viết Viết. Dù Quý Do vương không biết, hay cái chết của Y Văn vương là do hắn đứng sau, Viết Viết vẫn nghi ngờ có kẻ mượn đao của Quý Do để giết Hồ Hồ....
Mà ở Cát Cáp Bố doanh, trừ Viết Viết ra không ai biết chuyện này, họ chỉ nghĩ vương thế tử Viết Viết nhân hậu, thả Hồ Hồ về đông.
VIết Viết quá hiểu loại người như Hồ Hồ. Một khi y đã hứa thì nhất định sẽ làm.
Sau khi Hồ Hồ về đông, Tần Quyên chẳng thể hỏi thăm tình hình sống chết của y, mà Viết Viết cũng không nói cho nó biết.
Dù Viết Viết muốn mượn đao Nãi Mã Trân thị hoàng phi giết Hồ Hồ hay không.....Chắc chắn tình cảnh của y sau khi về đông sẽ chẳng hề tốt đẹp.
*
Đến tận tháng 5, Tần Quyên mới hoàn toàn ý thức được, thiếu niên dịu dàng với nó nhưng hờ hững với thế gian kia, đã không còn ở Cát Cáp Bố doanh nữa.
Thiếu niên đạp lên gió tuyết để xuất hiện ở nơi này, đã biến mất lặng yên không tiếng động....thậm chí còn chẳng kịp nói một lời từ biệt.
Nhìn mặt cỏ bát ngát mênh mông, Tần Quyên thấy khóe mắt cay cay. Nó nghĩ, tuy ngoài miệng tỏ ra chán ghét hồ ly kia, tận sâu trong lòng nó vẫn cảm thấy chút yêu thích.....Không biết y có sống tốt không.
Mong là y sống tốt, ít ra cũng tốt hơn nó.
*
"Tần!"
Mộc Nhã nhìn nữ nhân quý tộc xinh đẹp kia cưỡi ngựa tới. Sao nàng lại tới đây, lại còn gọi người huynh đệ của mình rõ là thân thiết? Có lầm hay không? Đại tiểu thư đó vừa mới gọi "Tần" đấy!
Mộc Nhã trợn mắt choáng váng. Đại tiểu thư quen Tần Quyên khi nào? Sao hắn không biết?
"Hi Cát tỷ tỷ." Tần Quyên đáp.
Mộc Nhã không nhịn nổi, ngoáy ngoáy lỗ tai. Hắn có nghe lầm không? Tần Quyên gọi một đại tiểu thư quý tộc là tỷ tỷ? Tên nhóc thối này quen Hi Cát tiểu thư lúc nào? Sao dám che giấu hắn?
Hơn nữa, con sói con kia còn nhìn Hi Cát tiểu thư cười toe toét. Mẹ nó, quỷ ám rồi!
Một tháng trước, Hi Cát đến bếp doanh tặng 50 con dê, 10 xe trái cây, mấy trăm cân ngũ cốc. Tần Quyên giúp Nô Nô Mạt Hách quản kho nên biết Hi Cát từ lúc ấy.
Nó biết Hi Cát là người tốt, nhưng Hi Cát lại là biểu tỷ của vương thế tử.
Hi Cát rất thích Tần Quyên, giống như yêu thích đệ đệ trong nhà. Nàng chưa bao giờ gặp một đứa bé ngoan như vậy, bảo gì làm nấy, không cãi nửa câu, cho nên bảo Tần Quyên gọi nàng là tỷ tỷ.
Biểu đệ Viết Viết của nàng khiến nàng đau đầu bao nhiêu thì Tần Quyên ngoan ngoãn bấy nhiêu, hơn nữa vẻ ngoài còn đẹp, nàng càng lúc càng yêu thích.
"Tần Quyên, bọn chúng chưa phát quần áo mới cho đệ sao? Sao giờ còn mặc đồ mùa đông thế kia?" Hi Cát nói, lập tức sai nô tài tặng cho Tần Quyên quần áo mùa xuân.
Mộc Nhã ngây người nhìn Tần Quyên thay áo, hâm mộ đến phát điên. Công bằng ở đâu? Chỉ cần đẹp mã là được đại tiểu thư tặng áo? Hắn phát khóc đến nơi rồi.
"Đệ mặc áo da này hợp lắm. Bảo Ô Đốc đến tết tóc cho đệ nhé." Hi Cát bảo nô tài tìm Ô Đốc tới.
Tần Quyên cau mày, vội nói không cần. Nó không quen tết tóc như người Mông Cổ, búi lên cũng không tiện, vì còn chưa đến tuổi vấn tóc của người Hán. Vậy nên nó bắt chước những thiếu niên người Kim, bện một cái đuôi sam để ứng phó. Dù sao để tóc lôi thôi cũng cản trở tầm nhìn.
Hi Cát thấy vẻ mặt Tần Quyên không tự nhiên thì cũng không ép nữa. Nàng cười nói, "Vậy đệ cứ làm việc đi, ta đi tìm Viết Viết."
Mãi đến lúc Hi Cát đi xa, Mộc Nhã mới hỏi, "Khi nào mà..."
Hắn còn chưa nói xong, Tần Quyên đã ngắt lời, "Hi Cát tỷ tỷ tặng lương thực và dê cho nhà bếp. Lúc ta quản kho giúp Nô Nô thì gặp được."
Không biết vì sao, nó vẫn thấy có gì không ổn nên thêm vào, "Tỷ ấy chỉ coi ta như đệ đệ."
Mộc Nhã không nhịn được mà xì một tiếng. Hắn có phải đám lắm mồm trong quân doanh đâu, thèm vào mà thêm mắm dặm muối.
Tần Quyên bảo Mộc Nhã cẩn thận, dừng làm lũ ngựa con sợ.
"Chúng nó không yếu vậy đâu. Ta cũng không nói lớn." Mộc Nhã khoanh tay.
"Chúng nó còn nhỏ mà bị sợ thì sẽ nổi điên trong chuồng." Tần Quyên lạnh nhạt nói, xách nước đi vào chuồng ngựa.
Mộc Nhã định cãi tiếp nhưng thấy có hai người đi về phía này. Hắn không biết mặt họ nhưng nhận ra quân áo trên người họ ắt hẳn là đến từ kỵ binh doanh nên không nói chuyện nữa
Tần Quyên nghe thấy tiếng chân, ngiêng đầu nhìn sang, tay đổ nước vào máng cũng dừng.
"Ngài là...." Mộc Nhã hỏi.
"Đây là Ngột Lâm Nộ thiếu gia."
Nghe thế, Tần Quyên cau mày. Mộc Nhã phản ứng nhanh, lập tức hành lễ.
Bột Nhi Chỉ Cân Ngột Lâm Nộ, trưởng tử cũng là người con duy nhất của đại tướng quân.
Hắn ta 14 tuổi, hơn đường đệ Y Văn vương thế tử Viết Viết 1 tuổi, có chống lưng cực mạnh ở Cát Cáp Bố doanh.
Nghe người ta nói hắn tốt bụng trượng nghĩa, từng theo Thác Lôi vương gia học cách dụng binh chừng nửa năm.
Là trưởng tử nhưng dù sao cũng chỉ là thứ tử, chuyện Thác Lôi vương có thật sự gặp thiếu gia này hay không vẫn còn là nghi vấn. Có lẽ thiếu gia chỉ đơn giản là đã từng tới doanh trướng của Thác Lôi doanh thôi.
Tần Quyên dừng một chút rồi mới hành lễ. Nó nghĩ thiếu gia này đến đây, nhiều khả năng là có ý đồ với ngựa của nó.
Nghĩ vậy, Tần Quyên không khỏi lo lắng.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 18: Y Văn vương thế tử 3
10.0/10 từ 21 lượt.