Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 173: Hồ Hồ của ta

202@-

Trận chiến này rõ ràng ràng chỉ là một phần trong thỏa thuận giữa Tháp Tháp vương và Hãn Quý Do, đối với Quý Do chỉ có lợi chứ không có hại.


 


Nếu như đúng theo lời đồn ở Đại Đô, người mà Nãi Mã Chân thị muốn lập lên làm Hãn nhất lúc này là con thứ Khoách Đoan.


 


Sau khi trưởng tử Quý Do quay về kế thừa hãn vị, Nãi Mã Chân vẫn không chịu giao lại quyền hành.


 


Cho nên Nãi Mã Chân mới bị Quý Do bắt về Đại Oát Nhĩ.


 


Tuy lời đồn chưa rõ thực hư, nhưng Lý Lý hà tin chắc rằng Nãi Mã Chân làm nhiều chuyện như vậy cốt chỉ để con mình kế vị, bất kể là con trưởng hay con thứ. Bà ta có phần nghiêng về phía Khoách Đoan hơn, nhưng Quý Do kế vị bà ta cũng tán thành. Dù sao cả hai đều là con của bà.


 


Lý Lý Hà nghĩ vậy, không khỏi nhớ đến Tần Quyên đại nhân. Tần đại nhân được sách phong trong thời điểm Nãi Mã Chân không chịu ủy quyền cho Hãn. Giờ Quý Do đã lên ngôi, chức tướng quân này chắc chắn sẽ bị thu hồi.


 


Thiếu niên cao lớn trước mặt Lý Lý Hà khẽ cau mày, tỏ rõ vẻ không hài lòng trước sự sao nhãng của gã.


 


Người đó chính là trưởng tử của Hãn Quý Do.


 


Không biết có phải Hốt Sát lén tới đây, hoặc nói đúng hơn là hắn muốn tới nhưng Quý Do không cho hắn tới. Quý Do không ngốc đến độ sai chính nhi tử của mình đi tấn công Tháp Tháp vương.


 


Hốt Sát nóng lòng muốn giành quân công. Dù sao từ lúc thành niên tới giờ, hắn chưa trải qua trận đại chiến nào cả.


 


Hốt Sát muốn có quân công, nhưng nơi này không thể cho hắn thứ hắn muốn. Trận chiến ở Hổ Tư Oát Nhĩ chắc sẽ không còn lâu nữa đâu.


 


Bởi quan viên Đại Đô đang trên đường tới. Công tử nói, họ tới để ký kết minh ước.


 


Công tử rời Khả Thất Cáp Nhi trước, ắt hẳn đã tính từ sớm rồi.


 


Hốt Sát ở lại Khả Thất Cáp Nhi không được bao lâu đã lên đường.


 


Cũng ngay trong ngày Tần Quyên hộ tống Triệu Hoài Chi đến đại doanh của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, quan viên Đại Đô đã tới.


 


Tần Quyên lén hộ tống Triệu Hoài Chi là sai, cho nên không vào trong doanh.


 


Hơn nữa, hắn không muốn bị Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi theo dõi. Đúng hơn là hắn không muốn Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi nhớ ra sự tồn tại của mình, bằng không thì mấy lần hắn lén dùng tên của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi làm việc cũng sẽ bị khui ra mất.


 


*


 


Triệu Hoài Chi đã sớm nhận được thư của Vạn Khê, báo rằng Đại Đô sẽ cử quan lớn đến.


 


Không ngờ quan lớn đó chẳng phải ai khác mà chính là Vạn Khê hắn.



 


Khi thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hoài Chi, Vạn Khê liền hiểu ra. Vấn đề là khi gửi thư báo cho Triệu Hoài Chi, hắn cũng không ngờ Hãn Quý Do sẽ cử hắn tới.


 


Quý Do sai Vạn Khê đi cầu hòa với Tháp Tháp vương, vậy chẳng phải là bắt Vạn Khê thay mặt các sĩ phu phương bắc và người Khiết Đan bồi tội sao....


 


Ai sáng suốt cũng có thể nhận ra, Bá Nha Ngột thị không tránh khỏi liên lụy.


 


Đánh lâu như vậy rồi, chết bao nhiêu người như vậy rồi, giờ đột nhiên phái người đến cầu hòa, mà người cầu hòa chẳng hiểu xui xẻo thế nào lại là sư huynh của Hồ Hồ.


 


Dù sao bây giờ cũng chẳng có ai ưa Vạn Khê. Vạn Khê nghĩ, mình mà còn chần chờ ở đây nữa thì có khi mất mạng.


 


Ngày đầu tiên tới quân doanh, hắn đã muốn đánh bài chuồn, mặc kệ cho các quan viên tướng sĩ dưới trướng mình tự xử lý.


 


Hắn không chơi nổi ván này, trốn đi thì hơn.


 


Vạn Khê không biết, muộn thế này rồi mà không ở trong quân trướng thì còn có thể đi đâu nữa.


 


Nhưng hắn không thể ở đó được.


 


Hắn nổi giận đùng đùng cưỡi ngựa phóng ra ngoài, không một ai ngăn cản.


 


Khi hắn chạy đủ xa, đám người kia mới kịp phản ứng, không biết có nên đuổi theo không.


 


Loanh quanh mãi, cuối cùng không ai đuổi theo cả. Bọn lính ai thay ca cứ thay ca, ai ngủ cứ ngủ, xem như không hay biết gì.


 


Chờ đến khi Vạn Khê đi xa rồi, quay đầu nhìn lại mới thấy lo sợ. Hắn lang thang một mình trong đêm như thế, không biết có bị mãnh thú tấn công hay không.


 


Hoặc là bị kẻ khác theo dõi.


 


Thật ra, Tần Quyên đã sớm bám theo hắn từ lâu rồi. Ngay từ lúc Vạn Khê cưỡi ngựa rời doanh trước, hắn đã theo sát nút.


 


Dù Vạn Khê chạy rất nhanh nhưng hắn không hề vội vã, còn nhường cho chạy một quãng mới thong dong đuổi theo.


 


Không lâu sau, Vạn Khê đã phát hiện có người đi theo mình. Người này ắt hẳn không phải vừa mới xuất hiện, chẳng qua bây giờ mới cố tình để lộ dấu vết. Hứn đoán ra được, bèn đi chậm lại.


 


Một người thì hắn tin mình vẫn ứng phó được.


 


Cho nên hắn chờ đối phương ra mặt.


 


Lúc Tần Quyên thấy có kẻ rời doanh trướng lúc nửa đêm, hắn không biết đối phương là ai, chỉ cảm thấy bóng dáng rất quen thuộc.



 


Cho nên hắn mới bám theo suốt dọc đường.


 


"Ngươi từ quân trướng ra đây à?" Tần Quyên đột nhiên la lớn, biết chắc chắn người phía trước sẽ nghe được.


 


Vạn Khê thấy giọng này sao quen quen.


 


Bàn tay nắm lấy chuôi đao bên hông cũng từ từ buông lỏng.


 


"Ta cứ tưởng là dã thú muốn ăn thịt ta, ai ngờ là tiểu súc sinh nhà ngươi."


 


Tần Quyên nghĩ, nếu không tu tâm dưỡng tính bao năm nay thì với tính nết vốn có của hắn, đã đánh nhau một trận rồi.


 


Vạn Khê chó chết, đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi.


 


"Ngươi, ngươi đi đâu vậy?" Vạn Khê thấy hắn quay đầu, lại vội vàng đuổi theo.


 


Tần Quyên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý hắn. Biết đối phương không phải gián điệp của Tháp Tháo là được, chẳng lẽ còn phải đi theo tên chó má này.


 


"Ơ kìa, ngươi không ở trong quân trước mà ở bên ngoài là sao? Đại Vĩnh vương sai ngươi à? Đúng lúc lắm, cho ta ở cùng đi!" Vạn Khê nói liến thoắng. Mẹ kiếp, nếu không phải Tần Quyên nhanh nhạy thì đã mụ hết cả đầu rồi.


 


"Tùy ngươi." Tần Quyên nói mỗi hai chữ rồi đi thẳng.


 


Vạn Khê thấy đi theo Tần Quyên cũng không tệ. Tên này quen độc vãng độc lai, không kéo bè kéo cánh, không phiền toái chút nào.


 


Hắn mừng thầm, gặp được Tần Quyên ở đây thì còn gì bằng.


 


"Thế doanh của ngươi ở đâu?"


 


Vạn Khê theo Tần Quyên về doanh, dọc đường cứ cúi đầu lén lút, sợ người khác nhận ra.


 


Tần Quyên dừng lại, xoay người. Vạn Khê không để ý, suýt chút nữa đâm sầm vào hắn.


 


"Sao ngươi tự nhiên dừng lại, dọa lão tử sợ chết khiếp."


 


Tần Quyên lạnh mặt, "Ngươi lảm nhảm thêm một câu thì ra chuồng heo mà ở, biết chưa?"


 


"...." Vạn Khê định quát tháo um trời nhưng một kỵ binh đi tới, khiến hắn im phăng phắc, không dám để người khác nhận ra.


 


Tần Quyên liếc Vạn Khê một cái, mặt viết "lão tử chịu thu nhận ngươi đã là tử tế lắm rồi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."



"......"


 


Kỵ binh kia nói đã chuẩn bị xong đồ ăn và nước ấm.


 


Tần Quyên cảm ơn rồi đi vào trong lều.


 


Vạn Khê rón rén theo đằng sau.


 


Sau khi họ vào doanh trướng, hai kỵ binh bên ngoài thì thầm với nhau, "Tần đại nhân đưa người về à? Ai vậy?"


 


"Không biết, ban nãy ta cũng muốn nhìn mặt người kia nhưng hắn lại cúi đầu, cứ như cố tình không cho ta thấy....."


 


"Không ổn rồi, có cần báo cho gia chủ không? Tần đại nhân đưa người về doanh trướng ở qua đêm."'


 


"Ừ, ta nghĩ phải báo thôi. Để ta vào quân trướng một chuyến."


 


Tần Quyên không ngờ, chỉ một chuyện bé bằng râu tôm thế thôi mà đám kỵ binh đã coi như đại sự, vội vàng tố giác với Hồ Hồ.


 


Về đến doanh trướng, hắn lập tức rửa tay ăn cơm. Vì mải đuổi theo Vạn Khê nên đến giờ hắn vẫn chưa được hạt cơm nào vào bụng.


 


Thấy hắn chè chén no nê, Vạn Khê nhìn mà đói bụng, cũng đặt mông ngồi xuống.....


 


"Ngươi trốn ra là vì ôn dịch trong quân còn chưa giải quyết được?" Tần Quyên bỗng nhiên hỏi.


 


Vạn Khê lập tức gật đầu, thò tay muốn lấy miếng thịt dê.


 


Tần Quyên bất chợt ngẩng lên nhìn Vạn Khê như nhắn nhủ, lão tử cho ngươi ăn à?


 


Vạn Khê đỏ mặt, nhưng vẫn trừng mắt nhìn lại Tần Quyên, một tay sờ lần bên hông.


 


Tần Quyên sửng sốt, thấy Vạn Khê chìa ra một thỏi bạc lớn.


 


Những lời đang định nói bỗng dưng bị nuốt ngược trở về. Ừ thôi, coi như cũng sòng phẳng.


 


Hắn thản nhiên cầm lấy, đút vào túi.


 


Vạn Khê nhìn hắn đầy mỉa mai, "Coi cái bộ dạng hủ lậu nghèo kiết của ngươi kìa."


 


"Sao? Ngươi tiếp tế cho ta được chắc?" Tần Quyên sẽ không vì thể diện mà bỏ qua tiền bạc đâu.


 



"Phải rồi, ta vẫn muốn hỏi ngươi. Thời trẻ ngươi làm thế nào mà lừa được nhiều tiền như thế?" Tần Quyên vừa ăn vừa nói.


 


Trong tam đại ác sông Oát Nan, Vạn Khê là tên đại ác chuyên đi lừa tiền người khác.


 


"Lão tử đời nào lại đi lừa....mà thôi, ngươi nói sao cũng được...." Vạn Khê vỗ bàn một cái nhưng chỉ tổ tự làm đau mình, đành thở dài, "Đúng là lừa tiền. Lúc ấy không còn cách nào khác."


 


"Lão tử hỏi ngươi làm cách nào cơ mà?" Tần Quyên nghiến răng nghiến lợi.


 


"Làm làm thế nào được nữa? Mỗi cô nương cho ta một ít, tích tiểu thành đại, dùng làm vốn để buôn bán. Đầu tiên là tìm đám thương nhân Ả Rập mua ít đồ...."


 


"Ngươi giỏi thật...." Tần Quyên tỏ vẻ kinh hãi, thứ này hắn không học nổi rồi.


 


"Đương nhiên. Thương nhiên Ả Rập không dễ thương lượng đâu. Ca ca ta đây muốn mua hàng của họ thì trình độ phải...."


 


"Ta không nói chuyện này. Ý ta là chuyện ngươi xin bạc của các cô nương mới giỏi. Chỉ phong cho ngươi vị trí thứ hai trong Oát Nan tam đại ác đúng là thật có lỗi...."


 


"Ngươi muốn chết hả? Nói chuyện không biết trên biết dưới gì hết!" Vạn Khê thò tay muốn túm cổ Tần Quyên.


 


Tần Quyên né đi, "Ngươi còn dám xin tiền nữ nhân, mặt mũi để đâu hả?"


 


"Về sau lão tử kiếm được tiền đều trả lại hết! Trả hết! Lão tử đã giải thích mấy trăm lần rồi. Ngươi không biết thì đừng có nói bậy!"


 


"......" Tần Quyên nhướn mày. Ồ, thế thì xem ra hắn hiểu nhầm.


 


Lang nhi lại ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói nữa.


 


Vạn Khe tiếp tục, "Còn muốn nghe nữa không? Không nghe thì dẹp!"


 


Lang nhi nghiêm túc gật đầu.


 


Vạn Khê tỏ vẻ đắc ý, vừa ăn vừa uống, vừa cố tình ra vẻ, úp úp mở mở mấy hồi mới nói, "Chuyện xưa của ta ấy mà, đem ra soạn thành sách luôn cũng được. Muốn buôn bán với người Ả Rập thì không được mua những thứ bọn họ mời chào, mà phải mua những thứ giá thấp, thứ mà họ coi là vô dụng đến mức chỉ muốn vứt đi...."


 


"Nhưng sau khi mua được rồi, thì lại phải tính xem làm thế nào để bán được giá cao. Mấy thứ đó thì thương gia Ả Rập nào cũng bán, vậy làm sao bán hàng rẻ với giá cao được. Giờ mới cần đến học vấn chuyên sâu này." Vạn Khê nói rồi liếc mắt nhìn Tần Quyên.


 


Thiếu niên lang nghe như nuốt từng lời.


 


"Lão tử đang hỏi ngươi đó, ngươi nhìn lão tử làm gì." Bất mãn với vẻ mặt ngốc nghếch của Tần Quyên, Vạn Khê gõ hắn một đũa.


 


Tần Quyên đang không để ý, đau đến nhe răng, "Ngươi mà cũng dám tự nhân mình là sĩ phu, chưa nói mấy câu đã động chân động tay, lại còn úp úp mở mở. Nếu là Hồ Hồ thì đã nói xong từ đời tám hoánh rồi."


 


".....?" Vạn Khê tự nhiên bị so sánh với sư đệ của mình, tức đến nổ phổi.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 173: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...