Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 170: Hồ Hồ của ta

208@-

"Cửa hàng của ngươi còn chưa tắt đèn, cửa đang mở, vẫn còn khách ăn cơm, sao nói là đã đóng cửa?"


 


Tần Quyên đưa mắt ra hiệu, một vị quân y đi tới hỏi tiểu nhị.


 


Tiểu nhị không hiểu ý, nhưng có linh cảm chẳng lành. Gã hốt hoảng quát lớn, "Các ngươi muốn gây sự à? Ta đã nói là không tiếp khách nữa, các người mau đi đi."


 


"Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây." Quân y lại nói.


 


"Chưởng quầy của chúng ta là người các ngươi có thể tùy tiện gặp hay sao?" Tiểu nhị tức giận đi tới, giọng đã bắt đầu oang oang.


 


"Sao, đến cả chúng ta mà cũng không thể gặp?" Giọng nói lạnh lùng của Ngột Thấm Đài vang lên, cặp mắt lóe lên vẻ sắc bén.


 


Trông thấy Ngột Thấm Đài, tiểu nhị vội vàng lui lại. Người này có phong độ lẫn khí khái khác hẳn người gã vừa nói chuyện cùng, chỉ sợ họ tìm đến đây ngay từ đầu là để gây phiền toái.


 


Nghĩ vậy, tiểu nhị chạy ù vào trong, hô to mấy tiếng. Ngay lập tức, vài người cầm gậy gộc trong nhà xông ra.


 


Những kẻ sống trong khu phố cũ quen thói hống hách ngang ngược, chỉ cần không phải binh lính mà trông lạ mặt, họ sẽ đối xử như kẻ xứ khác.


 


Mấy người đó không nói hai lời đã bao vây nhóm Tần Quyên.


 


Ngột Thấm Đài cau mày, xông lên tả xung hữu đột với bọn họ.


 


Tần Quyên đứng tại đó, nói khẽ với quân y, "Đúng là không có mắt, chuốc họa vào thân rồi."


 


Không đánh nhau thì còn dễ nói chuyện, chứ một khi đối phương đã ra tay trước thì chỉ có thể đánh một trận rồi tính sau.


 


"Sao nào? Đã phục chưa?" Chẳng bao lâu, Ngột Thấm Đài đã đánh bọn chúng nằm la liệt, đạp chân lên đầu một tên, khiến tên đó kêu la oai oái.


 


Tiểu nhị thấy to chuyện, bèn chạy mất dạng, hẳn là đi gọi chưởng quầy.


 


Ngột Thấm Đài không ngờ những tên này lại yếu nhớt như thế. Cứ tưởng quyền cước công phu của đám giang hồ chắc cũng không đến nỗi nào, cho nên đánh chúng bảy phần nghiêm túc. Ấy thế nhưng bọn họ chỉ được cái cao to vạm vỡ, không có tí võ nghệ nào.


 


Chưởng quầy vội vàng đi tới, theo sau là ba kẻ mặc áo đen.


 


Ba kẻ áo đen tiến lên, một người đảy Ngột Thấm Đài, muốn Ngột Thấm Đài thả người đang bị đạp dưới chân ra.


 


Ngột Thấm Đài lại tưởng gã muốn đánh lộn nên ra tay đánh trả.


 


Qua mấy chiêu, hắn phát hiện tên áo đen này....Cũng có chút công phu, không như đám đang nằm bò trên đất kia.


 



Chưởng quầy không ngờ lúc này lại có người kéo đến sinh sự. Lão đang nổi giận đùng đùng, muốn trừng trị đám người vô phép kia một trận, nhưng khi thấy đối phương rồi lại cảm thấy có gì đó khang khác. Lão đã lăn lộn ở Khả Thất Cáp Nhi nhiều năm lắm rồi, cảm thấy trong mấy người tới gây phiền phức kia, tên đang đánh nhau với người của lão nhìn rất quen, cả tên mang mặt nạ đứng đằng sau cũng quen nốt.


 


Nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là ai.


 


Lão cân nhắc một hồi, rồi đột nhiên đá người còn nằm trên mặt đất, "KHông mau đứng dậy? Cả các ngươi nữa, lui hết cho lão tử."


 


Ba gã áo đen nghe vậy thì dừng lại. Một tên còn bị Ngột Thấm Đài giáng cho một quyền.


 


"Bọn chúng không biết các vị đại nhân tới đây nên cư xử thất lễ rồi...." Chưởng quầy đi tới hành lễ với Ngột Thấm Đài và Tần Quyên. Thật ra lão cũng không nhận ra thân phận của những người này, chỉ lựa lời theo cảm giác mà thôi.


 


Hơn nữa, dám đánh người của lão trên địa bàn của lão, thì chỉ có thể là quan.


 


Tuy trong lòng e sợ nhưng lão không mảy may biểu hiện ra chút nào.


 


Tần Quyên còn đang nghi hoặc, nhưng Ngột Thấm Đài đã lên tiếng trước, "Biết chúng ta là ai rồi thì còn không mau bảo đám người của ngươi hành xử cho đàng hoàng."


 


Trong khi hắn nói, một nhóm người đã âm thầm cầm đao tiếp cận bọn họ.


 


".....Hỗn xược!" Chưởng quầy rất kinh hãi. Chỉ tại thường ngày họ đã quen dùng cách đó để xử lý vấn đề, một khi đánh không lại thì bày kế đánh lén.


 


Nhưng những người trước mặt đã nhận mình là quan lớn.


 


Ngột Thấm Đài túm lấy một tên, vung chân đá văng đao trên tay gã xuống.


 


Đối phương còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã lãnh thêm một cước nữa của Ngột Thấm Đài, ngã lăn lộn trên mặt đất.


 


Chưởng quầy chỉ biết cúi gằm mặt, không dám nói gì.


 


Tần Quyên vốn chỉ định thăm dò những kẻ này một chút, nào ngờ Ngột Thấm Đài đã nhanh nhảu nhận mình là quan mất rồi.


 


Thôi vậy, lộ rồi thì cứ tra hỏi thẳng.


 


Bên ngoài gió lạnh, mới đứng một lát đã có kẻ phát run.


 


Chưởng quầy đương nhiên không muốn mời bọn họ vào quán rượu nên chưa một lần đề xuất. Dù cả đám đều đã run cầm cập nhưng vẫn cắn răng đứng ngoài.


 


Tần Quyên hỏi lão, "Ở con phố phía trước có bao nhiêu người nhiễm phong hàn?"


 


Khu phố đằng trước chính là con phố cũ nghèo nàn bẩn thỉu, nhiều ăn mày nhất trong thành.


 


"Không rõ lắm, ngài đi hỏi người khác đi." Chưởng quầy thấp giọng nói.



Không thể không rõ được. Quán rượu này chính là quán rượu lớn nhất thành, hơn nữa còn nằm ngay cạnh tiệm thuốc. Dù gần đây họ đóng cửa nhưng chỉ cần tinh mắt là có thể nhận ra ngay, hiệu thuốc đó do chính quán rượu mở.


 


Mở hiệu thuốc mà còn không biết số người nhiễm phong hàn nữa hay sao?


 


"Hiệu thuốc này không phải của ngươi à?" Tần Quyên nhướn đôi lông mày, chỉ ngón tay vào bảng hiệu viết bằng chữ Duy Ngô Nhĩ.


 


Chưởng quầy nói, "......Không phải."


 


Tần Quyên nheo mắt dưới tấm mặt nạ, giọng cũng lớn hơn, "A Táo Đông, ngươi đến đúng lúc lắm. Gọi người tới đây."


 


A Táo Đông vừa dẫn một vị lang trung tới, mới tới đã được Tần Quyên gọi, khiến hắn hết sức vui mừng, "Lang trung mà ngài cần đã đến rồi. Vùng này có ba vị lang trung nhưng chỉ có vị này chịu theo ta. Ngài có gì cứ hỏi."


 


"Ta vừa nói cái gì?"


 


A Táo Đông, "Hả?"


 


Ngột Thấm Đài, "...."


 


Tần Quyên xoay người về phía A Táo Đông, ánh mắt lạnh lẽo chợt khiến A Táo Đông co rúm lại.


 


"Ngài bảo ta gọi người, thì ta gọi rồi....."


 


Tần Quyên cong môi cười, "Gọi người tới, niêm phong hiệu thuốc này, tịch thu toàn bộ dược liệu để cứu chữa bá tính trong thành."


 


"???"


 


Chưởng quầy kia chỉ hận không thể móc lỗ tai ra nghe cho thủng.


 


"Đại nhân, xin đừng. Đây là tiệm thuốc của tiểu nhân!"


 


Tần Quyên cười lạnh, quay đầu nhìn, "Ban nãy ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi nói không phải. Giờ ta đành phải cho người niệm phong."


 


"Không không, là do tiểu nhân hồ đồ." Chưởng quầy vội nói.


 


"Thế giờ không hồ đồ nữa sao? Vậy ngươi nghe cho rõ đây, toàn bộ thuốc trong cửa tiệm này sẽ được dùng để chữa bệnh cho bá tánh mắc phong hàn. Đến khi trong thành không còn người bệnh nữa, quan địa phương sẽ thưởng huân công cho ngươi và bồi thường cho ngươi chút ngân lượng. Thấy thế nào?"


 


Chưởng quầy đắn đo suy nghĩ rồi nói, "Cho ta bao nhiêu bạc?"


 


Tần Quyệt vuốt cằm, "Một thỏi bạc."


 


Chưởng quầy lập tức nói, "Đại nhân đùa ta sao? Chỗ thuốc này của ta không tới 1000 lượng thì cũng đáng 800, sao ngài có thể...."



 


Lão còn đang tàng trữ dược liệu, đợi giá cả lên cao để kiếm lời, bây giờ phải làm sao!


 


Người vui mừng nhất là vị lang trung. Lang trung đi tới, chắp tay thi lễ với Tần Quyên, sau đó bái chưởng quầy mấy bái, "Đa tạ đại nhân, đa tạ chưởng quầy lão gia. Ta thay mặt bá tánh cảm tạ ân đức của các vị!" Hắn vốn là bị ép tới đây, không ngờ lại được nghe tin tốt.


 


"Vì cớ gì lại niêm phong hiệu thuốc của ta? Các ngươi lấy đâu tư cách?" Chưởng quầy bất mãn kêu lớn.


 


"Tư cách gì à?" Tần Quyên nhướn mày nhìn lão, "Được thôi, nếu ngươi để ta điều tra cho ngươi được tỏ tường thì ta tra đến nơi đến chốn. A Táo Đông, ngươi còn đứng đó làm gì, không mau làm đi."


 


"....." A Táo Đông đến sau, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây thì đã lại bị gọi đến tên.


 


Không dám nghĩ nhiều, hắn vội chạy đi gọi người.


 


*


 


"Không phải ngươi muốn công bằng sao? Được, nếu ngươi chịu phối hợp điều tra, ta sẽ trả công bằng cho ngươi." Giọng Tần Quyên không lớn cũng không hùng hồn, nhưng lại khiến người nghe dựng hết lông tơ, sống lưng lạnh ngắt.


 


"Sao nào, không muốn chúng ta điều tra à?"


 


Thấy đám người đứng chắn trước quán rượu, Ngột Thấm Đài khoanh tay nói.


 


Đám người ở đây đều biết rõ, khắp con phố này, làm gì có cửa hàng nào làm ăn minh bạch.


 


Nào là buôn muối buôn sắt, làm ăn với bọn mã tặc, thậm chí cấu kết với kỹ viện lầu xanh....Một khi bị moi ra thì tội nào tội nấy đều tù mọt gông.


 


"Đại nhân....Chúng ta thương lượng một chút, có được không?" Chưởng quầy khổ sở nói.


 


Ngột Thấm Đài cười lạnh, "Ngươi đúng là không đáng tin. Không muốn bỏ dược liệu, nhưng cũng không dám cho chúng ta điều tra. Muốn ương ngạnh nhưng lại không vững lý, muốn lấy lòng nhưng lại không thành thật."


 


"Đại nhân, ngài đừng chỉ nhắm vào mình ta như thế. Trên phố này vẫn còn....." Chưởng quầy chưa nói dứt lời, đám người đang ăn uống vui chơi trong quán rượu đều đồng loạt đưa mắt về phía lão.


 


Nếu không lầm, đa phần trong số họ đều là người làm trong các cửa hàng khác như tiền trang, tiệm cầm đồ trong con phố này.


 


Cho nên chưởng quầy vội nuốt nửa câu sau vào bụng.


 


Đành chịu thôi, ai bảo lão gặp xui xẻo.


 


*


 


Giằng co đến nửa đêm, tới khi cả đám sắp lạnh cóng, chưởng quầy mới run run rẩy rẩy đồng ý mở hàng dược liệu, lấy thuốc cứu người.


 



 


Cố đấm ăn xôi, chẳng bằng chấp nhận số phận. Chưởng quầy đấu tranh tâm lý hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ. Không kiếm được lợi thì cầu cái danh cũng tốt mà. Chẳng qua là số tiền đen tối ngày trước kiếm được, giờ bị người ta bắt nôn ra.


 


Đám thủ hạ còn không cam lòng, liên tục can gián trưởng quầy.


 


Lão chưởng quầy hiểu chúng nghĩ gì, nhưng bản thân lão đâu có cách nào khác. Đám quan viên kia mà kéo binh mã tới thì lão hết đường chạy.


 


"Cảm ơn lão gia, cảm ơn lão gia, lão gia là người tốt." Vị lang trung trẻ tuổi vẫn luôn miệng cảm tạ chưởng quầy.


 


Chưởng quầy tức đến nỗi muốn đã lang trung ngã lăn ra. Lão nở nụ cười mà mặt trắng như giấy.


 


Tần Quyên vẫy tay với lang trung. Lang trung thấy vậy, tươi cười đi tới.


 


Vì trời lạnh, hắn ta quấn khăn kín mít nên từ xa không thấy rõ dung mạo. Tần Quyên chỉ dựa vào phong thái và giọng nói để đoán, hắn ta còn rất trẻ.


 


"Tên gì?"


 


"Ngột Đa Đa."


 


"Người Mông Cổ?"


 


"Thưa vâng."


 


Khi trả lời, lang trung vẫn luôn tươi cười, khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Tần Quyên đánh giá khá cao lang trung trẻ này.


 


"Họ gì?"


 


"Họ....." Nói tới đây, Ngột Đa Đa chợt ngừng, nụ cười cũng chợt tắt.


 


Tần Quyên không thấy được bàn tay Ngột Đa Đa siết chặt lại, chỉ nghĩ chắc hắn không muốn nói cho nên không ép, chuyển sang hỏi hắn bao nhiêu tuổi.


 


"22......"


 


"Được, ta có chuyện này giao cho ngươi. Ngươi có thể triệu tập các lang trung trong thành để chữa bệnh cho dân không?"


 


"Đương nhiên là được." Hai mắt Ngột Đa Đa lập tức sáng quắc nhìn Tần Quyên. Một gương mặt góc cạnh nhưng cũng tròn trịa, hai mắt lại to nên có nét trẻ con không tương xứng với tuổi.


 


"Ta giao cả cho ngươi. Ngoài ra, ta nghi ngờ bệnh này không phải phong hàn mà là ôn dịch, cho nên lang trung các ngươi cũng phải chú ý đề phòng."


 


Ôn dịch?


 


Thân là lang trung, lần đầu tiên Ngột Đa Đa nghe thấy từ này.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 170: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...