Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 166: Hồ Hồ của ta

220@-

Trời vừa tờ mờ sáng, A Táo Đông đã đến gõ cửa. Tần Quyên mở cánh cửa ra, một trận gió lạnh buốt mang theo bông tuyết ùa thẳng vào phòng.


 


A Táo Đông định đi vào nhưng Tần Quyên đẩy hắn một cái, rồi bước qua ngạch cửa, khép cửa lại.


 


A Táo Đông không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ trong phòng có cái gì mà không cho ai thấy được.


 


Hắn cũng không rảnh rỗi hỏi chuyện này, chỉ quan tâm, "Đại nhân đã làm xong việc chưa?"


 


Tần Quyên nói, "Bận rộn cả đêm, ngươi thử nói xem?"


 


A Táo Đông đáp, "Vậy thì tốt quá rồi. Ngài có cần nước ấm không, để ta đi lấy cho."


 


"Phó tướng không cần làm những việc này." Tần Quyên nhíu mày.


 


"Vậy ta về ngủ đây." A Táo Đông nói rồi chạy nhanh như chớp, chạy được vài bước thì trượt trên nền tuyết, ngã sấp mặt như chó gặm bùn.


 


"......"


 


Tần Quyên xoa xoa hai tay quay vào trong thì thấy Triệu Hoài Chi đã tỉnh, vạt áo mở rộng, nửa hở nửa che nhìn hắn đăm đăm, "Bận rộn cả đêm? Làm cả đêm?"


 


Tần Quyên ngơ ngác gật đầu.


 


Triệu Hoài Chi vẫy tay gọi hắn.


 


Tần Quyên đi tới.


 


"Vậy có muốn làm tiếp hay không?" Giọng y dịu dàng như nước chảy, ngón tay cũng mềm mại trơn tru.


 


Thấy ánh mắt này, nghe giọng điệu này của Triệu Hoài Chi, Tần Quyên lập tức hiểu ra.


 


Yêu tinh! Sáng bảnh mắt ra rồi còn nghĩ mấy chuyện này.


 


"Đừng có mà đốt lửa....."


 


"Đừng gì cơ?" Môi y ghé lại gần, đôi mắt đẹp hút hồn nhìn hắn đăm đăm.


 


Tần Quyên bối rối lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách với Triệu Hoài Chi, nhưng lại sợ Triệu Hoài Chi ngã nên đưa tay ra đỡ.


 


"Ta....ta đi lấy quần áo cho ngươi. Trời sáng rồi, ngươi biết mà....." Dù sao thiếu niên lang mới biết chuyện trăng gió nên nhát như thỏ đế, chỉ là thỏ không đỏ mặt, còn hắn thì đỏ mặt tay run.


 


"Không hiểu."


 


"...."



 


Tần Quyên tức xù cả lông sói mà không nói được câu nào. Hồ ly chết tiệt kia tài trí như vậy, làm gì có chuyện không hiểu ý hắn.


 


Hắn mở tủ, lấy vài bộ quần áo A Táo Đông đã sai người chuẩn bị cho.


 


"Đồ còn mới, ta chưa mặc lần nào. Đã từng giặt với nước một lần nên co lại, chắc là ngươi mặc vừa." Tần Quyên đặt quần áo trước mặt Triệu Hoài Chi.


 


Ở chỗ thiếu niên lang chẳng có mấy món quần áo ra hồn. Xiêm y đắt đỏ mà Viết Viết sắm cho ngày trước vẫn còn, nhưng hắn nghĩ mình thường xuyên phải lăn lộn trong quân doanh, sợ làm bẩn nên cứ cất mãi không đem ra mặc, giờ muốn mặc cũng chẳng vừa nữa.


 


Hắn tiếc lắm, nhưng may mà vẫn còn Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi....Để lại cho chúng là được.


 


Triệu Hoài Chi không thèm liếc mắt đến chỗ xiêm y, chỉ nhìn Tần Quyên chằm chằm. Tần Quyên bị y nhìn đến đỏ mặt, đành phải tự cầm áo lên, mặc cho Triệu Hoài Chi.


 


Hắn làm nhanh thoăn thoắt, động tác cũng nhẹ nhàng. Hồi nhỏ, hắn từng hầu hạ Nô Nô mặc áo, lúc lớn lên cũng thường giúp Tùng Man.


 


Cho nên có thể xem là một tay lành nghề.


 


Mặc áo cho Triệu Hoài Chi xong, hắn lại giúp y mang giày, thấp giọng nói, "Giờ đứng lên được chưa?"


 


Nào ngờ Triệu Hoài Chi chỉ giang hai tay ra, không nói câu nào.


 


"...."


 


Tần Quyên sửng sốt, bèn đưa tay ôm eo y, nhấc dậy khỏi giường. Đến khi hai mui chân Triệu Hoài Chi chạm đất, hắn mới buông ra.


 


Hắn còn chu đáo khoác thêm cho Triệu Hoài Chi một tấm áo lông. Lông này sờ vào rất mềm mại, không giống lông cáo mà như lông thỏ.


 


Cũng phải....Đán Mộc còn mở một quán thỏ nướng cơ mà.


 


Nhưng dệt lông thỏ mà giống như lông cáo thế này thì tay nghề tốt thật.


 


Tần Quyên thở dài một tiếng, thầm nghĩ trời sáng hẳn rồi, chắc Triệu Hoài Chi sắp phải rời đi.


 


Lát nữa vị đại nhân từ Đại Đô sẽ tới. Nếu chuyện của bọn họ bị phát hiện ra, khôn biết cá gia thần Bá Nha Ngột thị ở Đại Oát Nhĩ có lột da hắn hay không?


 


Triệu Hoài Chi ngắm nhìn Tần Quyên hồi lâu, khẽ mỉm cười, "Ta đi đây."


 


Hoa mà không phải hoa, sương mù mà chẳng phải sương mù. Nửa đêm tới, bình minh đi.


 


Câu ấy chợt lướt qua trong tâm trí Tần Quyên, khiến hắn bỗng chốc run lên. Hắn lắc đầu, mọi suy nghĩ rối tung hết cả.


 


Nhìn Hồ Hồ đi xa qua ô cửa sổ, xung quanh không có thủ vệ nào phát hiện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.


 


Hắn về bàn, sắp xếp lại chồng công văn, rồi quay lại giường nằm thêm một lát.



 


Trong chăn vẫn còn hơi ấm và mùi hương của Hồ Hồ.


 


Vì sao trên người Hồ Hồ lại có hương thơm mà hắn thì không nhỉ....


 


Có thể là từ xà phòng tắm y thường dùng.....


 


Hắn đột nhiên nhớ đến một khuôn mặt. Đứa trẻ kia rất giống Hồ Hồ, ngay cả đến mùi hương trên người cũng giống.


 


Không lẽ đám con cháu quý có dung mạo đẹp đều thích dùng xà phòng tắm ngay từ bé?


 


Ở chỗ này, xà phòng quý như bạc, không rẻ như quê nhà của hắn. Hồi còn ở quê, xà phòng rất phổ biến, vài đồng là mua được rồi.


 


Tần Quyên ngẫm lại ký ức trước năm 6 tuổi. Hồi nhỏ, cứ mỗi đêm, hắn sẽ lại hồi tưởng những ngày xưa ấy.


 


Bởi hắn sợ sẽ có một ngày, chính mình sẽ quên mất hình dáng quê hương....


 


Đó đã từng là nỗi sợ lớn nhất trong lòng hắn.


 


Hắn sợ quên đi, sợ không tìm được đường về nhà.


 


Rồi tới cái lần hắn bị Nô Nô ném một khúc củi vào đầu, chảy máu đầm đìa.


 


Về sau hắn ngạc nhiên phát hiện ra, một vài chuyện xưa cũ đã hao mòn từng chút như tằm săn dâu. Bao nhiêu ký ức đã dần dần biến mất.


 


Chẳng biết là tại vết thương khi ấy hay là do thời gian bào mòn.


 


Trí nhớ của hắn bắt dầu hỗn loạn, không biết mình tới từ chỗ nào ở Tống quốc, là cầu Khúc Thủy, trấn Khúc Thủy, hay là lan đình Khúc Thủy....


 


Đó là nỗi tuyệt vọng lớn nhất trong đời.


 


Thậm chí, cả gương mặt mẫu thân và tổ mẫu cũng trở nên mơ hồ. Hắn sợ rồi đến một ngày, hắn sẽ quên nốt dung mạo của cha, cho nên mới không ngừng tìm kiếm những người có dáng vẻ giống với thân nhân của mình để ghi nhớ.


 


Trong số những người đã gặp, mẫu thân của Lục Văn Xuân Hoa trông có vài nét giống mẫu thân hắn.


 


Ngoài ra, hắn nhớ mình còn một vị thúc thúc. Lúc mẫu thân hắn qua đời, thúc thúc có về thăm một lần. Sở dĩ hắn còn ấn tượng về việc đó là vì khi gặp nam nhân kia, cha đã ấn hắn quỳ xuống dập đầu.


 


Hồi nhỏ tính tình hắn ngang bướng, bị ép dập đầu như vậy nên tức tối rất lâu.


 


Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trái tim Tần Quyên lại đập mạnh.


 


Vì sao bao năm qua, ký ức của hắn vẫn luôn "né tránh" vị thúc thúc này?


 


Có lẽ là bởi hồi nhỏ, nhà hắn giàu có, được cha mẹ nuông chiều ra tính kiêu căng ngạo mạn, lần đầu bị cha ấn xuống dập đầu trước người khác cho nên trong lòng sinh ra cảm giác chống đối, không muốn nhớ đến nam nhân này.



 


Nhưng hắn không thể ngờ, nhiều năm sau này, hắn sẽ phải cảm tạ cái sự "chống đối" ấy. Từ cảm giác "chống đối" khi còn nhỏ khiến cho một Tần Quyên lưu lạc tha phương nhiều năm tìm được đường quay về nhà.


 


Nam nhân ấy sẽ là con đường duy nhất đưa hắn về Tống quốc.


 


*


 


Sau khi bàn giao công văn và tiễn quan viên Đại Đô, Tần Quyên thay một bộ áo chàong xám trắng, đi tìm Hồ Hồ.


 


Quần áo của hắn đa số là sẫm màu, chỉ hôm nay mới bất ngờ đổi phong cách.


 


Hắn muốn gặp Triệu Hoài Chi nhưng không muốn nhiều người để ý nên mới cố tình ăn mặc khác mọi khi, đội thêm nón cói. Nếu chỉ nhìn thoáng thì sẽ không nhận ran gay.


 


May là tuyết còn rơi, bên ngoài không có mấy ai qua lại.


 


Hắn đi tới cửa viện của Triệu Hoài Chi, bảo Đán Mộc báo cho Triệu Hoài Chi biết.


 


Phải hai khắc sau, Triệu Hoài Chi mới bước ra.


 


Hai người ngầm hiểu ý, không cưỡi ngựa.


 


Đến một quãng vắng, Triệu Hoài Chi mới lên tiếng, "Đi đâu?"


 


".....Dẫn ngươi tới gặp vài người, đồng thời hỏi ngươi chút chuyện."


 


"Không thèm nhìn ta một cái à?"


 


"......"


 


Tần Quyên cứng họng, căng thẳng quay nhìn y.


 


Ngay sau đó, hắn ngây ra như trời trồng....


 


"Mặt ngươi làm sao vậy?" Tần Quyên không biết vẻ mặt mình lúc này trông như sắp giết người.


 


"Bị mèo của Na Biệt gia cào, may mà không chảy máu."


 


Tần Quyên đột nhiên dừng lại, đưa tay nâng cằm Triệu Hoài Chi, quan sát hồi lâu, "Không chảy máu à? Không được, ta dẫn ngươi đi gặp quân y."


 


"Đừng có hồ đồ, ta làm sao lại không gọi quân y tới khám chứ." Triệu Hoài Chi mỉm cười.


 


Tần Quyên thở phào một hơi. Hắn đúng là hồ đồ thật, các quân y của Bá Nha Ngột thị sao lại không quan tâm đến thân thể của gia chủ?


 


"Giờ ta hỏi ngươi đấy, đi đâu vậy?"



 


"Chắc ngươi quên luôn nhi tử Tiểu Khúc Nhi của ngươi rồi."


 


"......" Triệu Hoài Chi mím môi, nhíu mày, "Đâu có."


 


Lúc y đến nơi này đã sai người tìm rồi, chẳng qua hôm trước trông thấy Tần Quyên thân thiết với Ngột Thấm Đài thì tức phát điên nên không có tâm trạng gì nữa.


 


"Nó là đứa trẻ ngoan, lại rất thích ngươi."


 


Triệu Hoài Chi hơi sửng sốt nhìn hắn, rồi gật đầu.


 


"Đương nhiên ta biết không phải ngươi không quan tâm đến lũ trẻ, mà vì có quá nhiều việc cần xử lý...." Tần Quyên cười, để lộ ra hai cái răng khểnh, giọng nói vẫn rất hiền hòa.


 


Tùng Man là con nối dõi duy nhất của một vị gia thần hy sinh cho Bá Nha Ngột thị. Đán Mộc nói những đứa giống Tùng Man có đến bảy tám người, chẳng qua Tùng Man hơi đặc biệt một chút.


 


Tình thương của Hồ Hồ phải phân chia cho quá nhiều người, nhưng thời gian của y có hạn, chứ không phải y không quan tâm.


 


Hai người đi được một quãng thì tới khu chợ của thành Khả Thất Cáp Nhi. Tần Quyên bảo muốn vào đó ngó nghiêng một chút.


 


May là vẫn còn hai cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán.


 


Tần Quyên mua hai cái chân dê, hết năm lượng bạc.


 


"Cổ Nguyệt và Đào Hoa thích ăn món này."


 


"Tiểu Khúc Nhi ít được ăn thịt cho nên gầy trơ xương, ta muốn nuôi nó phổng phao một chút. Giá mà Tùng Man chia chỗ thịt thừa của nó cho Tiểu Khúc Nhi được thì tốt biết bao nhiêu. Hơn một năm rồi ta chưa về La Bặc, chẳng biết Tùng Man béo thành cái dạng gì? Ta cũng nhớ Tùng Man lắm."


 


Triệu Hoài Chi không nhận ra bản thân y vẫn luôn vô thức mỉm cười nãy giờ. Y rất thích những lúc Tần Quyên trò chuyện vu vơ như thế.


 


Cuối cùng, hai người ra khỏi thành, đi theo địa chỉ mà người của Tề Lâm giao cho hắn lúc trước, đến y quán cách thành nam chừng ba dặm.


 


"Chắc ngươi còn chuyện khác muốn hỏi ta. Cứ nói đi."


 


Sau khi ra khỏi thành, trên đường đã không còn bóng người qua lại. Đến cả tuyết rơi cũng mang vẻ thanh lãnh hoang vu. Bấy giờ, Triệu Hoài Chi mới mở lời.


 


Tần Quyên nghĩ lại chuyện ban sáng, sau khi Triệu Hoài Chi đi, hắn nhớ tới vị thúc thúc năm đó.


 


"Hồ Hồ, sáng nay lúc ngươi vừa đi, ta nhớ ra mình còn một thúc thúc...."


 


Triệu Hoài Chi lấy làm ngạc nhiên, nhưng vì hai tiếng Hồ Hồ của hắn mà đáy lòng mềm nhũn.


 


Tần Quyên từng kể hắn có muội muội chứ chưa bao giờ nói là có thúc thúc.


 


Cho nên hắn tin Tần Quyên quả thực chỉ mới nhớ ra chứ không phải luôn che giấu mình.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 166: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...