Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 162: Hồ Hồ của ta

174@-

Khi về đến doanh thì trời đã khuya. Triệu Hoài Chi bảo Tần quyên đi nghỉ trước, còn mình thì vào doanh trướng, gọi vài thân tín đến.


 


Tần Quyên tắm rửa xong, định đi ngủ mà thấy doanh trướng bên cạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng. Đêm nay Hồ Hồ chắc lại thắp nến tâm sự cả đêm với các thân tín Bá Nha Ngột thị.


 


Hắn đặt lưng xuống ngủ nhưng chẳng bao lâu sau đã nghe tiếng tù và vang lên bên ngoài. Chỉ mới thổi một hồi, hắn đã bật dậy.


 


Sau khi mặc chiến bào bước ra ngoài thì các kỵ binh nói phía đại doanh Tuyết Biệt Đài vừa phát binh. Bọn họ chỉ cảnh giác nên mới thổi một tiến thôi, bảo hắn quay về ngủ tiếp.


 


Thế này còn ngủ làm sao được nữa!


 


Tần Quyên đi tới chuồng ngựa, dắt Thất Ca ra. Thất Ca vừa rời chuồng đã kiếm chỗ có cỏ để ăn.


 


Hiện giờ đang mùa đông, mấy ngày trước còn có tuyết rơi nữa, nên không tìm được mấy cọng cỏ.


 


Gần đây con ngựa đỏng đảnh này đã bắt đầu chịu ngoan ngoãn ăn cỏ rồi....Tần Quyên dừng một lát, nhìn về phía doanh trướng đằng xa. Thấy các kỵ binh bận rộn tới lui, hắn cũng cảm thấy căng thẳng.


 


Các thám tử phái đi còn chưa quay về. Giờ họ không biết tình hình chiến trận ra sao.


 


Rạng sáng, mật thám đã trở lại, nói đại quân phái ra 3000 quân đi tập kích thăm dò nhưng không chiếm được lợi lộc gì.


 


Ngày qua đi, đêm lại tới.


 


Sáng hôm sau, lại có tin tình báo, nói có thêm 8 vạn quân Tháp Tháp đến chi viện cho Hổ Tư Oát Nhĩ với ý đồ giáp công đại doanh Tuyết Biệt Đài.


 


Không biết tin này là thật hay giả, nhưng tình cảnh của họ bây giờ hết sức nguy nan.


 


Nói cách khác, nếu không chặt đứt được thế liên kết kéo dài hơn 50 dặm của quân Tháp Tháp và Tuy Cừu tì họ sẽ bị giáp công ngược trở lại.


 


Chỉ có mau chóng liên minh với đại quân của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, họ mới có cơ hội thắng.


 


"Hồ Hồ, ta nghĩ tối nay chúng ta theo sau đại doanh Tuyết Biệt Đài. Lúc họ bị tập kích vào ban đêm, chúng ta sẽ nấp phía sau, nhân cơ hội đó vòng đến Khả Thất Cáp Nhi. Nhưng mà trước đó, ngươi phải đến tìm Tuyết Biệt Đài tướng quân để xin cấp lương thực...."


 


Triệu Hoài Chi biết, chỉ những lúc thương lượng với y, Tần Quyên mới gọi y là Hồ Hồ, thậm chí giọng điệu còn có chút gì như làm nũng.



 


Hắn lớn lên trong cảnh cô độc, không làm nũng với ai, chỉ trước mặt Hồ Hồ mới lộ ra tính nết trẻ con.


 


Triệu Hoài Chi dừng ở đây vì muốn tránh gia chiến. Tần Quyên hiểu điều này, nhưng không biết những kẻ Triệu Hoài Chi muốn tránh nhất là Tuyết Biệt Đài và Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.


 


Hai người này đều là con cháu của Thành Cát Tư Hãn, cũng đại diện cho các thế lực khác nhau của vương tộc Mông Cổ.


 


Cuộc đấu tranh trong vương tộc khốc liệt chừng nào, cứ nhìn Y Văn vương bị người thân hại chết, Hiên Ca phải tự giết chính mình là đủ biết.


 


Nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ ở đây chờ đại doanh Tuyết Biệt Đài thắng lợi quay về. Bọn phải tìm cơ hội cho mình. Nếu chuyện Tháp Tháp cử viện quân đến là thật thì họ ở lại đây chẳng khác nào chờ địch tới đánh.


 


Triệu Hoài Chi mỉm cười, khẽ gật đầu.


 


Được Triệu Hoài Chi cho phép, Tần Quyên cũng toét miệng cười theo, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Dù Triệu Hoài Chi tâm cơ đến mấy cũng sẽ lắng nghe ý kiến của hắn.


 


Hắn lập tức dẫn theo 300 người, ra roi thúc ngựa đên đại doanh Tuyết Biệt Đài.


 


Khi đưa ra quyết định này, Triệu Hoài Chi đã nghĩ đến khả năng Tuyết Biệt Đài sẽ bắt họ ở lại tham gia tập kích ban đêm chứ không cho họ đi tới Khả Thất Cáp Nhi trước.


 


Nhưng không ngờ Tuyết Biệt Đài lại nói, "Ta phát cho Bá Nha Ngột đại nhân 200 cân bột mì, 200 cân thịt khô. Đại nhân có thể dẫn tướng sĩ Bá Nha Ngột thị tới Khả Thất Cáp Nhi trước, ta vừa hay cũng có tin quan trọng muốn báo cho cháu trai Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi của ta.


 


Triệu Hoài Chi rất kinh ngạc trước chấp thuận dễ dàng của Tuyết Biệt Đài, nhưng rồi y cũng nhanh chóng nhận ra lỗ hổng trong lời nói của hắn. Hắn bảo y dẫn người của Bá Nha Ngột thị đi trước, hẳn là vì....


 


Triệu Hoài Chi bất chợt nhìn Tuyết Biệt Đài, "Tướng quân?"


 


Tuyết Biệt Đài cười, "Đúng vậy, ta muốn Tần đại nhân ở lại."


 


Nghe vậy, Tần Quyên đứng im lặng nãy giờ cũng phải kinh ngạc ngẩng lên nhìn Tuyết Biệt Đài. Sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, cất giọng, "Tuyết Biệt Đài tướng quân, gia chủ Bá Nha Ngột thị vẫn còn vết thương cũ trên người, mạt tướng hi vọng có thể hộ tống y đến Khả Thất Cáp Nhi."


 


"Việc này cứ giao cho ta, ta sẽ cử 2 phó tướng đi cùng." Đương nhiên Tuyết Biệt Đài sẽ không đồng ý.


 


Tần Quyên cắn răng, "Ta không yên tâm giao cho người khác."


 


Lần này đến lượt Triệu Hoài Chi sửng sốt. Thiếu niên lang bình thường ngoan ngoãn lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngang ngược như vậy.



Tuyết Biệt Đài lại cười lớn, "Người này không phải ai xa lạ, ngươi cũng rất quen đấy. Tả An, vào đi."


 


Tả An....


 


Nhất thời, Tần Quyên không biết là ai, chợt thoáng nhớ ra rồi lại không dám chắc.


 


Đến khi nam nhân kia tiến vào doanh trướng, hắn mới nhận ra gương mặt ấy.


 


Đôi mắt hắn đã thêm vài phần tang thương, tóc chuyển màu hoa râm, mới hơn 30 tuổi nhưng trừ khí thế sắc bén ra thì dung mạo đã giống trung niên rồi.


 


"Tả....tướng quân." Tần Quyên lên tiếng, rồi chắp tay thi lễ.


 


Nam nhân nhìn Tần Quyên, trong mắt đầy vẻ vui mừng, tán thưởng. Nhiều năm trước, khi lần đầu gặp đứa bé này, hắn mới chỉ là một hạt giống kỵ binh mười mấy tuổi, thậm chí còn chưa được coi là kỵ binh.


 


Vậy mà hôm nay, hắn đã thành tướng quân có phẩm cấp rồi.


 


Cát Cáp Bố doanh đúng là một kỳ tích....


 


"Sinh thời, Lỗ Ba thiên hộ nói ngươi không phải người đơn giản, quả nhiên là vậy." Tả An nói. Hắn là người Kim quốc biểu cảm có phần kín đáo hơn so với Tuyết Biệt Đài.


 


Tuyết Biệt Đài chống cằm cười nói, "Giờ đã yên tâm chưa?"


 


Tần Quyên muốn nói không yên tâm, nhưng hắn không ngốc. Dù thế nào Tuyết Biệt Đài cũng sẽ không đồng ý, cho nên vòng đi vòng lại, họ chỉ muốn khống chế gia chủ Bá Nha Ngột thị mà thôi.


 


Hắn hiểu, chỉ là không muốn nói toạc ra.


 


Hồ Hồ không phải người thường, không dễ dàng bị quản chế. Chỉ mong Tuyết Biệt Đài không có ý định hại chết Hồ Hồ.....


 


Nếu thật sự dùng cách đó để tiêu diệt gia chủ Bá Nha Ngột thị thì họ cùng lắm chỉ giành được một ít quân đội và tài sản. Hắn tin Tuyết Biệt Đài sẽ không làm thế....


 


Tần Quyên hít sâu một hơi, không nói gì thêm mà lặng lẽ lui xuống, thể hiện lập trường.


 


Gia chủ Bá Nha Ngột thị dẫn theo 300 kỵ binh, đi theo đại quân tập kích ban đêm.


 



 


Triệu Hoài Chi nhìn hắn, mỉm cười. Thấy vẻ hụt hẫng của thiếu niên lang, y vốn đang bình tĩnh cũng chợt thấy sống mũi cay xè....


 


Cháu trai của Tuyết Biệt Đài tướng quân dẫn đầu đại quân, muốn lên tiếng thúc giục họ.


 


Lúc này, Tả An lại cười nói, "Quay về đi, ta sẽ chăm sóc công tử."


 


Tần Quyên đột nhiên hiểu ra. Hắn không do dự nữa, cưỡi Thất Ca rời đi.


 


Tả An gọi y là công tử chứ không phải gia chủ Bá Nha Ngột thị, cũng không phải Bá Nha Ngột đại nhân.


 


Hắn muốn nói với Tần Quyên, bất kể cấp trên hạ lệnh thế nào, hắn sẽ đảm bảo Hồ Hồ bình yên vô sự.


 


Nhưng Tần Quyên không biết rằng, ngay khi hắn giục ngựa rời đi, Triệu Hoài Chi đã nói với Tả An, "Tả đại nhân, thay ta cảm ơn Tuyết Biệt Đài đại nhân đã giữ mạng cho hắn."


 


Tả An kinh ngạc nhìn Triệu Hoài Chi, "Ngươi....." Vì sao lại biết?


 


"Bảy năm trước, ở Cát Cáp Bố đại doanh, lúc ngươi muốn giết ta, cũng gọi ta là công tử." Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Tính tình hắn trong sáng lương thiện, dù trải qua thế gian hiểm ác cũng chỉ nhớ điểm tốt của người ta. Ta không muốn hắn đánh mất trái tim chân thành ấy. Sau khi đại nhân giết ta, hãy báo cho hắn rằng ta đã mất tích. Còn kỵ binh Bá Nha Ngột thị, bọn họ vô tội. Hãy tha cho họ một con đường sống."


 


".......Công tử đại nhân đại nghĩa, Tả An kiếp này chỉ có thể làm một tên bất nhân bất nghĩa mà thôi.... Để công tử chết được rõ ràng, Tả An chỉ có thể báo cho công tử, việc ngài ra vào thành Sơ trấn đã bị kẻ khác mật báo, cho nên...." Tả An vừa nói vừa tuốt đao khỏi vỏ.


 


Nhưng khi Tả An vừa rút đao, Hứa Thành vương nãy giờ vẫn đứng im lặng, bất chợt vung rìu lên cản, "Muốn giết y, đã hỏi ý bổn vương chưa?"


 


Tả An kinh ngạc nhìn hắn. Hứa Thành vương này bị làm sao vậy?"


 


"Vương gia, thúc thúc người lệnh cho tại hạ...."


 


"Chuyện này can hệ gì với bổn vương? Hôm nay bổn vương sẽ không để ngươi giết người này."


 


"???"


 


Tả An không tin vào mắt mình. Tên vương gia này bỗng nhiên lên cơn gì vậy?


 


Giống như Đại Vĩnh vương, Hứa Thành vương được phong vương từ khi còn trẻ, chỉ vì một lý do duy nhất là cha mất sớm, không có huynh đệ, bản thân là người thừa kế duy nhất. Tuy có chức tước nhưng thật ra trong tay chẳng có bao nhiêu binh quyền.



Tên nhóc này rốt cuộc bị làm sao vậy?


 


Hứa Thành vương cũng không nhìn Triệu Hoài Chi mà xông thẳng đến giằng co với Tả An, đến cả thuộc hạ của hắn cũng không hiểu.


 


Hứa Thành vương nói, "Được, nếu tiếp tục thế này, để chậm trễ hành trình tập kích đêm nay, Tả An phó tướng ngươi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."


 


Tả An nghiến răng nghiến lợi. Đêm qua, trong quân trướng của Tuyết Biệt Đài tướng quân, lúc ba người họ nói đến việc giết Hồ Hồ, vị vương gia này cũng ở đó mà không lên tiếng, hóa ra là giả vờ.


 


"......" Tả An khổ không sao nói hết. Ý đồ của tướng quân đã lộ. Nếu Hồ Hồ không chết, về sau bọn họ biết giải thích thế nào?


 


Hơn nữa, không một ai rõ Bá Nha Ngột thị rốt cuộc định làm gì.


 


Tướng quân không muốn đoán mò nên mới hạ lệnh giết y.


 


Dù sao gia chủ Bá Nha Ngột thị đã mất tích một thời gian rồi. Nếu y chết thật, người khác cũng tra ra được là ai làm.


 


Nhưng một khi Bá Nha Ngột Hồ Hồ qua lại Khả Thất Cáp Nhi thì họ sẽ mất cơ hội.


 


Tả An lúc này không thể hiểu được rốt cuộc trong đầu Hứa Thành vương nghĩ cái gì.


 


Âm mưu đã được tính toán kỹ bỗng chốc biến thành trò cười, một người cẩn trọng như Tả An không thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ người lãnh binh là Hứa Thành vương, hắn không có đủ quyền hành để phản kháng.


 


Thực ra, chính Triệu Hoài Chi cũng không hiểu ý Hứa Thành vương. Vinh quang của Bá Nha Ngột thị đã trôi vào dĩ vãng. Hiện nay, gia tộc y đã xuống dốc hoàn toàn. Không còn nhiều thị tộc muốn dựa vào Bá Nha Ngột thị nữa, chỉ những kẻ rơi vào cảnh bần cùng hơn thì may ra.


 


Một gia chủ của thị tộc không mang lại lợi ích gì thì cứu chẳng bằng không cứu.


 


Triệu Hoài Chi nhìn không thấu tính tình Hứa Thành Vương. Thái độ của hắn lúc nào cũng bất cần, như Bác Bác Nộ năm xưa vậy.


 


Hơn nữa, từ lúc mới tiếp xúc đến giờ, Hứa Thành vương chưa từng tỏ ra có hảo cảm với y.


 


Tác phong làm việc của người này hết sức tùy ý.


 


Năm mươi dặm đường chỉ đi một buổi tối là đến. Trận tập kích nổ ra vào canh ba.


 


Triệu Hoài Chi muốn nhân lúc này, dẫn kỵ binh Bá Nha Ngột thị rời khỏi chiến trường, hướng tới thành Khả Thất Cáp Nhi.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 162: Hồ Hồ của ta
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...