Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
178@-
"Ta sẽ không giúp ngươi." Tần Quyên khẽ cau mày, dùng sức tránh thoát khỏi bàn tay thiếu niên đang giữ lấy cánh tay nó, lại phát hiện ra y đã buông từ lúc nào.
"Khi ta từ phía tây tới, xác chết la liệt khắp nơi. Hôm ấy, máu trên mặt đất còn đỏ hơn cả mặt trời." Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên lại như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.
Tân Quyên muốn bước nhanh hơn khỏi căn lều, nhưng lại bị âm điệu dịu dàng ấy quấn chặt hai chân, muốn chạy lại không nỡ chạy.
Hai tay nó siết chặt. Nó thật sự hận tên hồ ly này thấu xương. Hồ ly chết tiệt này còn chẳng dễ thương bằng con sói nhỏ trên thảo nguyên. Chết tiệt! Sao cứ cố tình bám lấy nó không biết.
"Sao không bảo thị vệ giúp ngươi!"
"Vì hắn không dũng cảm như ngươi."
"...." Tần Quyên cắn răng.
"Y Văn vương thế tử sẽ không gặp ngươi đâu." Nó xoay người, nhìn về phía thiếu niên trong thau tắm, đột nhiên không sợ hãi, thanh âm thản nhiên hơn rất nhiều.
Thiếu niên hơi ngẩn ra, lúc này mới ngước mắt nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên cau mày, sức sống tràn ngập trên gương mặt mang nét trẻ con, hai tay siết chặt, "Nếu Y Văn vương thế tử thật sự có thể thả ngươi đi thì đêm hôm trước ngươi đã không bỏ trốn. Ta không biết, nhưng chắc chắn ngươi có mục đích khác."
Hồ Hồ lại cười. Nửa năm trước, đoàn đưa y đến tây toàn người của Y Văn vương thế tử. Mấy ngày trước, biểu thúc của y, Gia Luật thừa tướng về đông, Y Văn vương thế tử lại dùng kế buộc y ở Cát Cáp Bố doanh....Thậm chí còn châm ngòi ly gián, khiến Ninh Bách và chư vị đại nhân nghi ngờ thân thế y.
Từ lâu y đã nói với biểu thúc, Y Văn vương thế tử là kẻ hai mặt.
Tiếc là biểu thúc không tin, còn bảo y ở đây "rèn luyện."
"Bản đồ ngươi đưa ta, ta vứt đi rồi. Sau tủ quần áo của ta có cánh cửa nối thẳng ra bên ngoài kỵ binh doanh. Ngươi đi đi." Thiếu niên chợt cười, lạnh nhạt nói.
Tần Quyên nhìn y một lúc, không buồn suy nghĩ đã chạy ra chỗ tủ áo mà y bảo.
Tần Quyên vừa rời đi, không đến 1 khắc sau đã có người mượn cớ Hồ Hồ không quỳ đủ một đêm, tố cáo với Ninh Bách.
Khi những người đó vào trong lều, Hồ Hồ đang nằm trên giường, để thị vệ chữa trị vết thương trên đùi.
Đôi chân trắng như tuyết khiến đám nam nhân nhìn đến lặng người.
Ai nhìn cũng thấy thương xót cho đôi chân trắng như bạch ngọc, không chút tì vết kia, lại rách da đổ máu vì giá rét.
Hồ Hồ ngửa đầu, đôi mắt hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt không có chút biểu hiện đau, trong khi thị vệ không ngừng băng bó, bôi thuốc.
Người ta muốn làm lớn chuyện, nhưng chẳng biết thế nào lại bị một câu nói bâng quơ của Hồ Hồ khiến cho không dám ho he.
Hồ Hồ bảo, nếu y chết thì ai sẽ chế tạo đại pháo cho Hãn Oa Khoát Đài. Muốn hủy hai chân y, cũng được. Nhưng muốn tính mạng y, y không ngại đàn áp cửu tộc của các vị.
GIọng y nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến đám người đang gào thét muốn giết y không làm gì được.
Ninh Bách khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng không nói, nhưng trong lòng ắt là hả hê.
Lũ kiến đó chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi, còn mơ hão rằng có thể mượn chuyện của Hồ Hồ để hạ bệ hắn?
Hồ Hồ không chết, nhưng cũng đã để lộ át chủ bài của mình với Cát Cáp Bố doanh. Hóa ra y là người của Đại Hãn, cũng như biểu thúc Gia Luật thừa tướng của y, chỉ nguyện trung thành với Hãn, không phò trợ bất cứ kẻ nào.
Tả An phó tướng liền nghĩ đến đội quân Chó Đen. Sau lưng đại quân chó đen là trưởng tử của Hãn, Quý Do. Có phải Quý Do sai quân Chó Đen giết Y Văn vương không, vẫn còn là bí ẩn. Hôm đàm phán, tướng quân phe chúng đã khẳng định việc chúng hạ sát Y Văn vương không liên quan đến Quý Do.
Người Mông Cổ đấu đá lẫn nhau đã là chuyện thường ngày ở thảo nguyên.
Hoàng tử muốn giành ngôi hoàng đế, vương tử tranh đấu kéo nhau xuống ngựa, ngươi lừa ta gạt, nhìn mãi cũng quen.
Y Văn vương bị tướng quân của đội quân Chó Đen giết, Y Văn vương thế tử muốn mượn tay Hồ Hồ báo thù cho cha, nên ắt phải giữ Hồ Hồ trong doanh trướng.
Y Văn vương thế tử rốt cuộc là người ra sao, Tả An không biết, nhưng Hồ Hồ biết rõ.
*
Tần Quyên băng qua gió tuyết quay về, một mặt phỉ nhổ mình ham sống sợ chết, một mặt lại bị những lời của Hồ Hồ ám ảnh.
Nó không muốn nghĩ thêm nữa, những gì nó làm cho y đã là hết mức khả năng rồi.
Rầm!
Tần Quyên va phải thứ gì đó, nếu không nhờ có mũ đội trước trán thì có khi đã đau tới té xỉu.
Nó đưa tay xoa đầu, ngẩng lên thì trông thấy một nam nhân vô cùng cao to. Vóc dáng như thế, dù có ở trong vạn người của Cát Cáp Bố doanh cũng rất nổi bật.
Nam nhân kia phủi giáp trước ngực, "Nhóc con! Vương thế tử tìm ngươi!"
Tần Quyên sửng sốt, liếc nhìn bốn phía theo bản năng, chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu niên khoanh tay trước ngực, gương mặt ngạo nghễ nét cười đang nhìn phía này.
Lạ thật, sao trông cứ quen quen.
Khoan đã, người cao lớn kia vừa nói gì cơ? Vương thế tử?
Chết tiệt! Tần Quyên muốn phun ra câu cửa miệng của Nô Nô trước mặt họ!
Người cao lớn ấn đầu Tần Quyên xuống, "Thành thật chút đi!"
Khi Tần Quyên bị khống chế đưa đến trước mặt thiếu niên, nó liền nhận ra hôm đầu tiên nó gặp Hồ Hồ, cũng đã trông thấy gương mặt xấu xí này....
"Nhóc con, bổn thế tử đã nói rồi, ngươi không trốn khỏi tay ta được đâu." Thiếu niên khoanh tay trước ngực, hất cằm nói với nam nhân cao lớn, "Ô Khuông, đeo cho nó cái cùm gỗ."
"Làm gì vậy?" Tần Quyên thấy nam nhân cao lớn kia lấy một tấm ván gỗ tròn lên cổ mình, sau đó đưa đầu của đoạn xích nối với ván gỗ cho thiếu niên.
Trong lòng Tần Quyên chợt bốc lên lửa hận, bao năm nay chưa từng có.
Từ lúc 6 tuổi bị bắt làm nô lệ, nó không hề tự cho mình là nô lệ....Lúc này đây, nó mới biết thế nào là tôn nghiêm bị kẻ khác vần vò trong tay.
Viết Viết chỉ cần khẽ cử động, xiềng xích và ván gỗ sẽ cọ vào nhau, kêu chói tai, cho nên Tần Quyên chỉ có thể đi theo hướng của hắn.
Tần Quyên vẫn có tính khí trẻ con, sắp tức đến nổ phổi. Nó cắn chặt môi, quyết không lên tiếng.
Viết Viết không nhận ra, chỉ nằm trên thảm lông uống rượu ăn thịt, còn nói với nam nhân trắng trẻo đối diện, "Ô Đốc, ngươi nhìn con sói con ta mới bắt được này. Đẹp không?"
Viết Viết lắc lắc sợi xích trong tay. Ô Đốc nhìn sang, cũng nói một câu cho có lệ.
"Đúng là xinh đẹp. Sao vậy, thế tử gia không thương nhớ Hồ Hồ kia nữa, muốn dổi người ư?" Ô Đốc cười nói.
Tần Quyên không hiểu họ nói gì, nhưng cũng không phải không bắt được chữ nào.
Viết Viết đùa ngịch sợi xích sắt trong tay, đột nhiên nói, "Con cáo thảo nguyên kia đúng là chẳng có tâm. Ngươi xem, ta nuôi dưỡng y tốt như thế, y đã không chịu yên ổn sống trong ổ ấm, lại còn hay bị kẻ khác thèm muốn. Ngươi không biết đâu, một thân áo lông chồn của y, từ trên xuống dưới có cái nào không phải ta mua cho. Tiền ta tiêu cho y còn nhiều hơn tiêu cho mình. Ấy vậy mà bị tên cẩu tặc Ninh Bách kia dụ dỗ. Đúng là đồ vô tâm...."
Ô Đốc nghe vậy thì kinh hãi, "Gia của ta, ngài nhỏ tiếng chút."
Ninh Bách là biểu đệ của Quý Do, mà Quý Do có thể là thủ phạm sai quân Chó Đen ám sát phụ vương của Viết Viết. Ô Đốc biết Viết Viết không thể nào nói chuyện đường hoàng với Ninh Bách, có lẽ cả đời cũng không thể.
Nhưng ông trời trêu ngươi, hai con người ấy lại phải cùng sống trong một đại doanh, không biết khi nào mới kết thúc. Ít nhất trước khi Tây chinh hoàn thành, bọn họ phải sống trong tình cảnh này.
Nói ra thì Ninh Bách cũng bị oan. Hắn thật sự không biết quân Chó Đen là thuộc cấp của biểu ca Quý Do của hắn, cứ tưởng là tử thù cũ của Y Văn vương.
Tận 5000 thuộc cấp bị chôn sống, là ai cũng không nhịn nổi.
*
Trong doanh trướng, Viết Viết ngồi ngắm Tần Quyên, xem như cảnh đẹp ý vui, còn Tần Quyên nhìn mặt Viết Viết là buồn ói. Không đúng, nó còn không muốn nhìn bản mặt xấu xí này.
Mà Viết Viết không hề cảm thấy mình xấu chút nào. Khi mẹ hắn còn sống vẫn luôn nói, sau này hắn lớn lên sẽ là một mỹ nam tử anh tuấn bậc nhất trên thảo nguyên. Dù sao thân phụ và thúc phụ của hắn đều rất tuấn tú nên từ nhỏ hắn đã rất tự tin, không chút nghi ngờ.
"Ta là Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết, sau này ngươi cứ gọi ta Viết Viết là được. Sói con, ngươi tên gì?" Viết Viết cầm miếng thịt dê nướng trên tay, trêu đùa sói nhỏ của mình.
Tần Quyên bực bội nhíu mày, không thích bị gọi là sói con. Với người Hán, nhắc đến sói thì là sài lang, bạch nhãn lang, lòng lang dạ sói, toàn từ ngữ không tốt. Nó với sói có chỗ nào giống nhau.
"Ngươi tên gì, ta hỏi ngươi mà. Ta là Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết."
Tần Quyên quay đi chỗ khác. Khi nghe đến cái dòng họ Bột Nhi Chỉ Cân này, ý định bắt cóc tên xấu xí kia để bỏ trốn liền tan thành mây khói.
Bởi bốn chữ ấy, chính là hoàng tộc Mông Cổ.
"Bộ dạng ngươi thật đẹp, một con sói đẹp như thế sao không cho người ta nhìn, còn khó thuần phục hơn cả con cáo Hồ Hồ kia. Ít ra, khi ta bày ra mấy quyển sách, hồ ly kia còn chịu nhìn ta một chút." Viết Viết cười híp mắt, hai mắt gần như biến thành sợi chỉ vắt ngang.
Tần Quyên chỉ muốn hắn cút cho mau, hoặc có người tới đây cứu nó, tốt nhất là Tả An phó tướng, hay là A Dịch Cát cũng được....Tới đây nói cho rõ, nó là kỵ binh, không phải con chó con mèo để mua vui cho người khác.
"Muốn ăn không?" Viết Viết cầm thịt dê quơ quơ trước mũi Tần Quyên.
Tần Quyên nghiến răng, Ta con mẹ nó muốn ăn tươi nuốt sống ngươi!
Đương nhiên nó chỉ dám nghĩ thôi chứ không nói.
Nhưng bụng thì không biết nói dối, rầm rì hai tiếng rõ to. Lỗ tai nó đỏ lên, chỉ mong sao thế tử ngốc này không nghe thấy.
Lỗ tai Viết Viết dựng thẳng, toét miệng cười, càng hăng hái ném thịt dê đi, bưng lên một đĩa thịt bò nướng.
"Muốn ăn không, ta đút ngươi. Đây là bò nuôi bên bờ sông, thịt khác những nơi khác, mềm cực kỳ."
Lúc Viết Viết lấy tay cầm một miếng thị bò định đặt lên môi Tần Quyên, Tần Quyên bất chợt đẩy hắn ra.
Không ngờ Viết Viết không phòng bị, liền ngã lăn ra đất, đầu còn đập vào cạnh bàn.
"Hỗn xược!" Ô Khuông vung tay tát một cái vào mặt Tần Quyên. Tần Quyên bị đánh ngã, đầu cũng đau ong ong.
"Ai cho ngươi đánh nó!" Viết Viết ôm đầu quát, vội chạy đến xem Tần Quyên, thấy sói nhỏ của hắn nhắm chặt mắt, khóe miệng rỉ máu.
"...." Viết Viết không thốt nên lời, quay lại quát lớn với Ô Khuông, "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi quân y đến đây."
Tần Quyên nhắm mắt nghĩ, tên vương tử ngốc này muốn tra tấn nó thì cứ tra tấn, còn làm nhục nó làm gì.
Trên thẻ bài nô lệ của nó đã viết rõ chủng tộc, nó không ăn thịt bò. Theo tín ngưỡng của nó, bò là vị thần nông nghiệp, chỉ được thờ phụng chứ không được ăn. Vương thế tử rõ ràng đang cố tình hạ nhục nó.
* Không biết Tần Quyên thuộc dân tộc nào nhỉ?
Hắn chắn chắn là một kẻ tâm cơ, bảo sao có thể khống chế một người như Hồ Hồ. Giờ nghĩ lại, nó đã hiểu ý của Hồ Hồ rồi.
Lão quân y tới bôi thuốc cho Tần Quyên, lại nói, "Đứa trẻ này thân thể không tốt, nếu vương gia muốn nuôi dưỡng lâu dài thì đừng hành hạ."
"Được rồi được rồi, mau cút đi." Viết Viết ném cho lão một viên đậu bạc.
Tần Quyên chợt thấy, vương thế tử này có gì đó giống Nô Nô Mạt Hách, trước mặt kẻ khác luôn ra vẻ bản lĩnh...
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
"Ta sẽ không giúp ngươi." Tần Quyên khẽ cau mày, dùng sức tránh thoát khỏi bàn tay thiếu niên đang giữ lấy cánh tay nó, lại phát hiện ra y đã buông từ lúc nào.
"Khi ta từ phía tây tới, xác chết la liệt khắp nơi. Hôm ấy, máu trên mặt đất còn đỏ hơn cả mặt trời." Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên lại như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.
Tân Quyên muốn bước nhanh hơn khỏi căn lều, nhưng lại bị âm điệu dịu dàng ấy quấn chặt hai chân, muốn chạy lại không nỡ chạy.
Hai tay nó siết chặt. Nó thật sự hận tên hồ ly này thấu xương. Hồ ly chết tiệt này còn chẳng dễ thương bằng con sói nhỏ trên thảo nguyên. Chết tiệt! Sao cứ cố tình bám lấy nó không biết.
"Sao không bảo thị vệ giúp ngươi!"
"Vì hắn không dũng cảm như ngươi."
"...." Tần Quyên cắn răng.
"Y Văn vương thế tử sẽ không gặp ngươi đâu." Nó xoay người, nhìn về phía thiếu niên trong thau tắm, đột nhiên không sợ hãi, thanh âm thản nhiên hơn rất nhiều.
Thiếu niên hơi ngẩn ra, lúc này mới ngước mắt nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên cau mày, sức sống tràn ngập trên gương mặt mang nét trẻ con, hai tay siết chặt, "Nếu Y Văn vương thế tử thật sự có thể thả ngươi đi thì đêm hôm trước ngươi đã không bỏ trốn. Ta không biết, nhưng chắc chắn ngươi có mục đích khác."
Hồ Hồ lại cười. Nửa năm trước, đoàn đưa y đến tây toàn người của Y Văn vương thế tử. Mấy ngày trước, biểu thúc của y, Gia Luật thừa tướng về đông, Y Văn vương thế tử lại dùng kế buộc y ở Cát Cáp Bố doanh....Thậm chí còn châm ngòi ly gián, khiến Ninh Bách và chư vị đại nhân nghi ngờ thân thế y.
Từ lâu y đã nói với biểu thúc, Y Văn vương thế tử là kẻ hai mặt.
Tiếc là biểu thúc không tin, còn bảo y ở đây "rèn luyện."
"Bản đồ ngươi đưa ta, ta vứt đi rồi. Sau tủ quần áo của ta có cánh cửa nối thẳng ra bên ngoài kỵ binh doanh. Ngươi đi đi." Thiếu niên chợt cười, lạnh nhạt nói.
Tần Quyên nhìn y một lúc, không buồn suy nghĩ đã chạy ra chỗ tủ áo mà y bảo.
Tần Quyên vừa rời đi, không đến 1 khắc sau đã có người mượn cớ Hồ Hồ không quỳ đủ một đêm, tố cáo với Ninh Bách.
Khi những người đó vào trong lều, Hồ Hồ đang nằm trên giường, để thị vệ chữa trị vết thương trên đùi.
Đôi chân trắng như tuyết khiến đám nam nhân nhìn đến lặng người.
Ai nhìn cũng thấy thương xót cho đôi chân trắng như bạch ngọc, không chút tì vết kia, lại rách da đổ máu vì giá rét.
Hồ Hồ ngửa đầu, đôi mắt hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt không có chút biểu hiện đau, trong khi thị vệ không ngừng băng bó, bôi thuốc.
Người ta muốn làm lớn chuyện, nhưng chẳng biết thế nào lại bị một câu nói bâng quơ của Hồ Hồ khiến cho không dám ho he.
Hồ Hồ bảo, nếu y chết thì ai sẽ chế tạo đại pháo cho Hãn Oa Khoát Đài. Muốn hủy hai chân y, cũng được. Nhưng muốn tính mạng y, y không ngại đàn áp cửu tộc của các vị.
GIọng y nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến đám người đang gào thét muốn giết y không làm gì được.
Ninh Bách khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng không nói, nhưng trong lòng ắt là hả hê.
Lũ kiến đó chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi, còn mơ hão rằng có thể mượn chuyện của Hồ Hồ để hạ bệ hắn?
Hồ Hồ không chết, nhưng cũng đã để lộ át chủ bài của mình với Cát Cáp Bố doanh. Hóa ra y là người của Đại Hãn, cũng như biểu thúc Gia Luật thừa tướng của y, chỉ nguyện trung thành với Hãn, không phò trợ bất cứ kẻ nào.
Tả An phó tướng liền nghĩ đến đội quân Chó Đen. Sau lưng đại quân chó đen là trưởng tử của Hãn, Quý Do. Có phải Quý Do sai quân Chó Đen giết Y Văn vương không, vẫn còn là bí ẩn. Hôm đàm phán, tướng quân phe chúng đã khẳng định việc chúng hạ sát Y Văn vương không liên quan đến Quý Do.
Người Mông Cổ đấu đá lẫn nhau đã là chuyện thường ngày ở thảo nguyên.
Hoàng tử muốn giành ngôi hoàng đế, vương tử tranh đấu kéo nhau xuống ngựa, ngươi lừa ta gạt, nhìn mãi cũng quen.
Y Văn vương bị tướng quân của đội quân Chó Đen giết, Y Văn vương thế tử muốn mượn tay Hồ Hồ báo thù cho cha, nên ắt phải giữ Hồ Hồ trong doanh trướng.
Y Văn vương thế tử rốt cuộc là người ra sao, Tả An không biết, nhưng Hồ Hồ biết rõ.
*
Tần Quyên băng qua gió tuyết quay về, một mặt phỉ nhổ mình ham sống sợ chết, một mặt lại bị những lời của Hồ Hồ ám ảnh.
Nó không muốn nghĩ thêm nữa, những gì nó làm cho y đã là hết mức khả năng rồi.
Rầm!
Tần Quyên va phải thứ gì đó, nếu không nhờ có mũ đội trước trán thì có khi đã đau tới té xỉu.
Nó đưa tay xoa đầu, ngẩng lên thì trông thấy một nam nhân vô cùng cao to. Vóc dáng như thế, dù có ở trong vạn người của Cát Cáp Bố doanh cũng rất nổi bật.
Nam nhân kia phủi giáp trước ngực, "Nhóc con! Vương thế tử tìm ngươi!"
Tần Quyên sửng sốt, liếc nhìn bốn phía theo bản năng, chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu niên khoanh tay trước ngực, gương mặt ngạo nghễ nét cười đang nhìn phía này.
Lạ thật, sao trông cứ quen quen.
Khoan đã, người cao lớn kia vừa nói gì cơ? Vương thế tử?
Chết tiệt! Tần Quyên muốn phun ra câu cửa miệng của Nô Nô trước mặt họ!
Người cao lớn ấn đầu Tần Quyên xuống, "Thành thật chút đi!"
Khi Tần Quyên bị khống chế đưa đến trước mặt thiếu niên, nó liền nhận ra hôm đầu tiên nó gặp Hồ Hồ, cũng đã trông thấy gương mặt xấu xí này....
"Nhóc con, bổn thế tử đã nói rồi, ngươi không trốn khỏi tay ta được đâu." Thiếu niên khoanh tay trước ngực, hất cằm nói với nam nhân cao lớn, "Ô Khuông, đeo cho nó cái cùm gỗ."
"Làm gì vậy?" Tần Quyên thấy nam nhân cao lớn kia lấy một tấm ván gỗ tròn lên cổ mình, sau đó đưa đầu của đoạn xích nối với ván gỗ cho thiếu niên.
Trong lòng Tần Quyên chợt bốc lên lửa hận, bao năm nay chưa từng có.
Từ lúc 6 tuổi bị bắt làm nô lệ, nó không hề tự cho mình là nô lệ....Lúc này đây, nó mới biết thế nào là tôn nghiêm bị kẻ khác vần vò trong tay.
Viết Viết chỉ cần khẽ cử động, xiềng xích và ván gỗ sẽ cọ vào nhau, kêu chói tai, cho nên Tần Quyên chỉ có thể đi theo hướng của hắn.
Tần Quyên vẫn có tính khí trẻ con, sắp tức đến nổ phổi. Nó cắn chặt môi, quyết không lên tiếng.
Viết Viết không nhận ra, chỉ nằm trên thảm lông uống rượu ăn thịt, còn nói với nam nhân trắng trẻo đối diện, "Ô Đốc, ngươi nhìn con sói con ta mới bắt được này. Đẹp không?"
Viết Viết lắc lắc sợi xích trong tay. Ô Đốc nhìn sang, cũng nói một câu cho có lệ.
"Đúng là xinh đẹp. Sao vậy, thế tử gia không thương nhớ Hồ Hồ kia nữa, muốn dổi người ư?" Ô Đốc cười nói.
Tần Quyên không hiểu họ nói gì, nhưng cũng không phải không bắt được chữ nào.
Viết Viết đùa ngịch sợi xích sắt trong tay, đột nhiên nói, "Con cáo thảo nguyên kia đúng là chẳng có tâm. Ngươi xem, ta nuôi dưỡng y tốt như thế, y đã không chịu yên ổn sống trong ổ ấm, lại còn hay bị kẻ khác thèm muốn. Ngươi không biết đâu, một thân áo lông chồn của y, từ trên xuống dưới có cái nào không phải ta mua cho. Tiền ta tiêu cho y còn nhiều hơn tiêu cho mình. Ấy vậy mà bị tên cẩu tặc Ninh Bách kia dụ dỗ. Đúng là đồ vô tâm...."
Ô Đốc nghe vậy thì kinh hãi, "Gia của ta, ngài nhỏ tiếng chút."
Ninh Bách là biểu đệ của Quý Do, mà Quý Do có thể là thủ phạm sai quân Chó Đen ám sát phụ vương của Viết Viết. Ô Đốc biết Viết Viết không thể nào nói chuyện đường hoàng với Ninh Bách, có lẽ cả đời cũng không thể.
Nhưng ông trời trêu ngươi, hai con người ấy lại phải cùng sống trong một đại doanh, không biết khi nào mới kết thúc. Ít nhất trước khi Tây chinh hoàn thành, bọn họ phải sống trong tình cảnh này.
Nói ra thì Ninh Bách cũng bị oan. Hắn thật sự không biết quân Chó Đen là thuộc cấp của biểu ca Quý Do của hắn, cứ tưởng là tử thù cũ của Y Văn vương.
Tận 5000 thuộc cấp bị chôn sống, là ai cũng không nhịn nổi.
*
Trong doanh trướng, Viết Viết ngồi ngắm Tần Quyên, xem như cảnh đẹp ý vui, còn Tần Quyên nhìn mặt Viết Viết là buồn ói. Không đúng, nó còn không muốn nhìn bản mặt xấu xí này.
Mà Viết Viết không hề cảm thấy mình xấu chút nào. Khi mẹ hắn còn sống vẫn luôn nói, sau này hắn lớn lên sẽ là một mỹ nam tử anh tuấn bậc nhất trên thảo nguyên. Dù sao thân phụ và thúc phụ của hắn đều rất tuấn tú nên từ nhỏ hắn đã rất tự tin, không chút nghi ngờ.
"Ta là Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết, sau này ngươi cứ gọi ta Viết Viết là được. Sói con, ngươi tên gì?" Viết Viết cầm miếng thịt dê nướng trên tay, trêu đùa sói nhỏ của mình.
Tần Quyên bực bội nhíu mày, không thích bị gọi là sói con. Với người Hán, nhắc đến sói thì là sài lang, bạch nhãn lang, lòng lang dạ sói, toàn từ ngữ không tốt. Nó với sói có chỗ nào giống nhau.
"Ngươi tên gì, ta hỏi ngươi mà. Ta là Bột Nhi Chỉ Cân Viết Viết."
Tần Quyên quay đi chỗ khác. Khi nghe đến cái dòng họ Bột Nhi Chỉ Cân này, ý định bắt cóc tên xấu xí kia để bỏ trốn liền tan thành mây khói.
Bởi bốn chữ ấy, chính là hoàng tộc Mông Cổ.
"Bộ dạng ngươi thật đẹp, một con sói đẹp như thế sao không cho người ta nhìn, còn khó thuần phục hơn cả con cáo Hồ Hồ kia. Ít ra, khi ta bày ra mấy quyển sách, hồ ly kia còn chịu nhìn ta một chút." Viết Viết cười híp mắt, hai mắt gần như biến thành sợi chỉ vắt ngang.
Tần Quyên chỉ muốn hắn cút cho mau, hoặc có người tới đây cứu nó, tốt nhất là Tả An phó tướng, hay là A Dịch Cát cũng được....Tới đây nói cho rõ, nó là kỵ binh, không phải con chó con mèo để mua vui cho người khác.
"Muốn ăn không?" Viết Viết cầm thịt dê quơ quơ trước mũi Tần Quyên.
Tần Quyên nghiến răng, Ta con mẹ nó muốn ăn tươi nuốt sống ngươi!
Đương nhiên nó chỉ dám nghĩ thôi chứ không nói.
Nhưng bụng thì không biết nói dối, rầm rì hai tiếng rõ to. Lỗ tai nó đỏ lên, chỉ mong sao thế tử ngốc này không nghe thấy.
Lỗ tai Viết Viết dựng thẳng, toét miệng cười, càng hăng hái ném thịt dê đi, bưng lên một đĩa thịt bò nướng.
"Muốn ăn không, ta đút ngươi. Đây là bò nuôi bên bờ sông, thịt khác những nơi khác, mềm cực kỳ."
Lúc Viết Viết lấy tay cầm một miếng thị bò định đặt lên môi Tần Quyên, Tần Quyên bất chợt đẩy hắn ra.
Không ngờ Viết Viết không phòng bị, liền ngã lăn ra đất, đầu còn đập vào cạnh bàn.
"Hỗn xược!" Ô Khuông vung tay tát một cái vào mặt Tần Quyên. Tần Quyên bị đánh ngã, đầu cũng đau ong ong.
"Ai cho ngươi đánh nó!" Viết Viết ôm đầu quát, vội chạy đến xem Tần Quyên, thấy sói nhỏ của hắn nhắm chặt mắt, khóe miệng rỉ máu.
"...." Viết Viết không thốt nên lời, quay lại quát lớn với Ô Khuông, "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi quân y đến đây."
Tần Quyên nhắm mắt nghĩ, tên vương tử ngốc này muốn tra tấn nó thì cứ tra tấn, còn làm nhục nó làm gì.
Trên thẻ bài nô lệ của nó đã viết rõ chủng tộc, nó không ăn thịt bò. Theo tín ngưỡng của nó, bò là vị thần nông nghiệp, chỉ được thờ phụng chứ không được ăn. Vương thế tử rõ ràng đang cố tình hạ nhục nó.
* Không biết Tần Quyên thuộc dân tộc nào nhỉ?
Hắn chắn chắn là một kẻ tâm cơ, bảo sao có thể khống chế một người như Hồ Hồ. Giờ nghĩ lại, nó đã hiểu ý của Hồ Hồ rồi.
Lão quân y tới bôi thuốc cho Tần Quyên, lại nói, "Đứa trẻ này thân thể không tốt, nếu vương gia muốn nuôi dưỡng lâu dài thì đừng hành hạ."
"Được rồi được rồi, mau cút đi." Viết Viết ném cho lão một viên đậu bạc.
Tần Quyên chợt thấy, vương thế tử này có gì đó giống Nô Nô Mạt Hách, trước mặt kẻ khác luôn ra vẻ bản lĩnh...
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 16: Y Văn vương thế tử 1
10.0/10 từ 21 lượt.