Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
248@-
Tần Quyên hậm hực dịch thân mình đến gần y.
Triệu Hoài Chi mỉm cười dịu dàng, rồi lấy một bình thuốc đặt bên dưới gối đầu.
Một tay mềm mại quẹt chút thuốc mỡ, tay kia khẽ nâng cằm thiếu niên lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú, đến nỗi thiếu niên lang đỏ bừng cả hai vành tai.
Ngắm đã rồi, y mới thoa thuốc lên mặt Tần Quyên.
Cảm giác vừa lạnh vừa ấm từ những ngón tay dịu dàng, cẩn thận của y, hơi thở khe khẽ của y, khiến trái tim hắn tan như hồ nước xuân.
Sao hắn có thể thích một người đến vậy?
Đến cả bản thân Tần Quyên cũng chẳng dám tin.
Một cảm giác thật kỳ diệu, cứ như rượu ủ lên men, sau nhiều năm mang ra dỡ bỏ lớp bùn đất che kín bên ngoài, để mùi hương ngọt ngào nồng ấm lan tỏa.
"Gầy hốc hác cả rồi, đã thế còn lâu ngày không chịu tắm." Triệu Hoài Chi cau mày nói.
"...." Tần Quyên bị một câu của y làm cho điếng người. Đúng là lâu nay hắn không tắm thật.
Dù sao cũng vừa mới thoát khỏi địa lao mà.....
Đến cả bản thân còn tự cảm thấy ghét bỏ.
Hắn chủ động tách xa khỏi Triệu Hoài Chi một chút, vành tai càng lúc càng đỏ hơn.
"Hả? Sao ngồi xa thế?" Triệu Hoài Chi ngẩng đầu lên, thấy Tần Quyên lùi mãi lùi mãi, sắp lăn ra khỏi xe rồi.
"Ta mà ghét bỏ ngươi thì đã rút đao làm thịt ngươi luôn rồi."
Giọng điệu của y vẫn bình thản, khiến Tần Quyên ngẩn người ra, không hiểu kiểu gì.
Chỉ những lúc tức giận, y mới tươi cười như thế, ba phần châm chọc, bảy phần sắc bén....Ánh mắt lạnh lẽo của y giống một kẻ vô tâm cúi nhìn ván cờ nhân gian của mình.
Đúng là Triệu Hoài Chi giận hắn cũng có lý. Hiểu được điều này, Tần Quyên lập tức mở miệng nói, "Ta tìm chỗ tắm rửa trước, lát lại đến thăm ngươi."
Chưa đợi y lên tiếng, thiếu niên lang đã vội xốc rèm xe, chạy biến đi.
Kỵ binh đánh xe trông thấy Tần Quyên thì hơi sửng sốt.
Nhưng gã vẫn đánh xe chậm lại để Tần Quyên nhảy xuống.
Lúc này, hắn mới trông thấy Thất Ca đang được một kỵ binh BÁ Nha Ngột thị dắt tới. Người đó đưa dây cương cho hắn rồi đi mất.
"Thất Ca! Thất Ca!" Hắn kích động reo lên. Thất Ca hờ hững quay ngoắt đi, bị Tần Quyên kéo tai mấy cái mới chịu hí vài tiếng đáp lại.
Tần Quyên leo lên lưng Thất Ca rồi lập tức thúc ngựa chạy như vay, vượt lên trước. Chỉ một lúc sau, người của Bá Nha Ngột thị đã chẳng còn thấy bóng hắn đâu.
Triệu Hoài Chi vén màn xe, mở cửa sổ ra, nhìn theo bóng lưng thiếu niên kia đi khuất, khóe môi cong lên một nụ cười.
"Đại nhân....Ngài có muốn bắt về không?" Kỵ binh Bá Nha Ngột thị dè dặt hỏi.
Triệu Hoài Chi khẽ lắc đầu, "Không cần, kệ hắn đi."
"Phải rồi đại nhân, có tin của Đán Mộc đại nhân rồi. Tin ở Sơ trấn."
Triệu Hoài Chi hỏi, "Mấy ngày nữa là tới Sơ trấn?'
"Bảy ngày."
"Tin đến từ bao giờ?"
"Chim ưng của chúng ta xuất hiện trên bầu trời thành Ca Na mới hôm qua, cho hẳn là được gửi từ Sơ trấn 3 ngày trước."
Triệu Hoài Chi nghe vậy, nét mặt bỗng trở nên căng thẳng.
E là thành Hổ Tư Oát Nhĩ lại bị Tháp Tháp và Tuy Cừu chiếm lĩnh rồi.
Không phải y coi thường Ninh Bách, nhưng một khi sư thúc của y thân chinh ra trận thì không ai có thể chống đỡ.
Triệu Hoài Chi nhìn thân tín, "Nếu ta không lầm, có lẽ bây giờ Ninh Bách đại nhân đa lui đại quân về giữ Khả Thất Cáp Nhi."
Trận chiến đã diễn ra liên tục nửa năm, mất Hổ Tư Oát Nhĩ vào tay địch, lui về giữ Khả Thất Cáp Nhi. Trong hoàn cảnh đó, thứ Ninh Bách phải đối mặt không chỉ có quân Tháp Tháp và Tuy Cừu, mà còn cả áp lực từ Đại Đô nữa.
Các đại thần Đại Đô lúc này chắc đang ngày đêm tìm cách phế chức Ninh Bách.
"Lúc ta quay về, e là đã có tướng quân mới được ử đến rồi." Y cười mà như không.
Vị thân tín kia ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi, "Vậy gia chủ nghĩ Đại Đô sẽ cử ai tới....?"
Triệu Hoài Chi không hề úp mở, thẳng thừng đưa ra câu trả lời, "Hải Mê Thất (hoàng hậu của Hãn Quý Do) sẽ phái nhi tử của Khoách Đoan, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi."
Vị thân tín bừng tỉnh, "Gia chủ anh minh."
Triệu Hoài Chi xoa trán, lạnh nhạt nói, "Đi thôi, ta mệt rồi."
"Ti chức sẽ gọi quân y tới."
*
Tần Quyên thúc ngựa chạy hơn mười dặm thì thấy một khúc sông nhỏ vắt qua. Hắn xuống ngựa, c** q**n áo gói lên yên cương của Thất Ca.
"Đừng có chạy đi đâu đất. Nếu làm bẩn quần áo ta, coi chừng...."
Tần Quyên còn chưa nói xong, Thất Ca đã phấn chấn hất cái đầu, khiến bờm ngựa quất thẳng vào mặt hắn.
"...."
Hết cách, con ngựa này quá ngang bướng. Tần Quyên đành cột chặt quần áo vào yên ngựa mới dám an tâm xuống sông tắm rửa.
Đến lúc Tần Quyên tắm xong, con ngựa ban nãy còn đang ngoan ngoãn ăn cỏ ven bờ, giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Mẹ kiếp! Con ngựa chết tiệt kia!!!"
Tần Quyên mặc mỗi một cái quần lửng, ngửa đầu chửi om trời."
Bao nhiêu từ ngữ bậy bạ học được ở quân doanh đều đem ra dùng hết.
Tần Quyên đành phải xỏ tạm đôi ủng, nhìn bốn phía xung quanh. Bấy giờ, đội quân của Bá Nha Ngột thị đã đi tới.
Họ hành quân nhanh thật, chỉ mới một khắc đã bắt kịp. May sao vừa lúc Tần Quyên tắm xong.
Tần Quyên thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn ước tính thời gian vừa khớp, chứ không thì chẳng biết phải đứng phơi lưng ở đây cho gió thổi đến bao giờ.
Thất Ca ngang ngược này! Đến lúc nó về, phải đánh cho mấy roi mới được.
*
Người của Bá Nha Ngột thị trông thấy Tần Quyên chỉ mặc mỗi cái quần lửng đứng ở bên đường.
Lồng ngực trắng nõn đến mức có thể phát sáng trong đêm trăng....
Trời đất, cơ thể thằng nhóc này sao mà trắng vậy, không thua gia chủ nhà họ hồi còn bé.
Bây giờ màu da của da chủ đã tối đi nhiều rồi đấy.
"Nhìn cái gì mà nhì? Có quần áo cho ta không?" Tần Quyên nhíu mày hỏi.
"Ngựa của ngài đâu?" Một người thắc mắc.
"Nó mang quần áo của ta chạy mất rồi. Ngươi có định đi tìm nó về không?"
"Phụt....." Xung quanh có mấy anh lính không nhịn được mà phì cười.
"Nếu ngài không ngại thì vào xe tìm gia chủ, chứ chỗ chúng ta không có xiêm y cho ngài thay."
"Chẳng nói sớm!" Tần Quyên đỏ mặt, vội vàng chạy vào xe của Hồ Hồ.
"Ngài cẩn thận một chút, coi chừng tụt luôn cả quần đấy."
"Ha ha ha ha ha ha....."
"......"
*
Lúc Tần Quyên vào được tới xe ngựa thì sắc mặt đã đỏ chẳng kém gan heo là bao.
Hắn kéo rèm xe ra, vốn tưởng Triệu Hoài Chi đang ngủ, không ngờ y lại dựa vào thành xe, yên tĩnh đọc sách.
Hắn sợ tới mức suýt nữa lăn ra ngoài.
"Không vào đây, muốn bị cảm hả?" Giọng của y không dễ chịu chút nào.
Tần Quyên co rúm lại, đành phải bẽn lẽn đi vào.
Việc đầu tiên Tần Quyên làm là tìm tấm mặt nạ ở chỗ hắn ngồi ban nãy. Lúc trước hắn tháo mặt nạ ra rồi đi, giờ mới thấy hối hận vì đã không cầm theo.
Sau hôm nay, mặt mũi biết để đâu cho đỡ nhục bây giờ.
Triệu Hoài Chi biết hắn tìm cái gì, chỉ lẳng lặng mím môi, đưa mắt ra hiệu cho hắn chỗ hòm quần áo.
Tần Quyên vội vàng kiếm quần áo mặc vào. Giữa chốn đồng không mông quạnh, gió thổi lạnh thấu xương, huống hồ còn đang giữa mùa thu.
Dưới án đèn vàng, trên lồng ngực trắng nõn của Tần Quyên, vết sẹo đỏ hồng do tên bắn trông đến chói mắt.
Triệu Hoài Chi kinh hãi. Đã lâu như vậy rồi mà người của y vẫn không thể tra ra được, Tần Quyên bị vết thương trí mạng ấy là do đâu.
Y không hỏi, nhưng mơ hồ đoán được là liên quan tới ai.
Điều đó cũng giải thích vì sao, chỉ sau một thời gian xa cách ngắn ngủ mà nội lực lẫn võ công của Tần Quyên tăng tiến vượt bậc như thế.
Tần Quyên biết Triệu Hoài Chi đang nhìn mình chằm chằm. Hắn xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể cố hết sức mặc quần áo vào thật nhanh. Nhưng mà đồ của Triệu Hoài Chi chật quá, hắn chật vật mãi vẫn không thể buộc nổi thắt lưng.
Mấy thứ này mà Triệu Hoài Chi có thể mặc vừa sao?
Cuối cùng cũng mặc xong quần áo, hắn nghe thấy tiếng ngựa hí vang bên ngoài, nhưng vừa định bò ra thì bị Triệu Hoài Chi gọi lại.
"Tên Lục Dự Chương kia rất thân với con ngựa của ngươi."
Câu này của Triệu Hoài Chi không phải câu hỏi mà rõ ràng là khẳng định.
Tần Quyên hơi nao núng nhưng không biết trả lời thế nào. Từ câu nói này của y, hắn cũng đoán được thêm vài chuyện.
Hẳn là Ngột Thấm Đài đã được Triệu Hoài Chi đưa về rồi.
Tần Quyên im lặng một lát, quay về ngồi trên sập.
Giờ lại đến lượt Triệu Hoài Chi cảm thấy hoang mang.
Thoáng nhìn vẻ mặt y, Tần Quyên nheo đôi mắt.
"Ngươi ngủ đi." Hắn kiên quyết nắm lấy vai Triệu Hoài Chi, gần như dùng sức ấn y xuống gối, bắt y phải ngủ.
Thực ra Triệu Hoài Chi đã rất mệt mỏi, vốn định xem qua bản đồ, tính toán chuyện ở Hổ Tư Oát Nhĩ một chút rồi đi ngủ, không ngờ mới được một lúc thì Tần Quyên đã về.
Giờ bị Tần Quyên ấn xuống gối, y lại cảm thấy hai mắt díu lại.
Tần Quyên cũng nằm xuống bên cạnh y.
Chợt cảm thấy có gì đó cồm cộm dưới lưng, hắn lần mò một chút, tìm thấy một cuốn sách.
"....."
Hắn không buồn nhìn, đặt sang một bên.
Tần Quyên vỗ lưng Triệu Hoài Chi, giống như khi dỗ Tùng Man ngủ hồi bé.
Triệu Hoài Chi buồn cười, nhưng mà cũng rất hưởng thụ.
Không biết là do y quá mệt mỏi hay do tiếng hít thở của Tần Quyên có ma lực, khiến y lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Triệu Hoài Chi đã ngủ, nhưng Tần Quyên lại không ngủ được....
Ôm Triệu Hoài Chi thế này, khiến lòng hắn "rạo rực" khó nhịn.
Hắn bò dậy, cách xa Triệu Hoài Chi một chút, rồi mò tìm túi nước, uống một hơi cho tỉnh táo.
Nước lạnh trôi xuống bụng khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều....
Thân thể này của hắn đã bát đầu có những phản ứng "không biết xấu hổ" rồi....Phải, cảm giác này khiến hắn không thể chịu nổi.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, nhân hoàng đang quấy phá trong người hắn.
Tần Quyên hít sâu một hơi, bấy giờ mới để ý đến cuốn sách mình vừa đặt sang bên.
*
Là một cuốn bản đồ! E là trên thế gian, chẳng có mấy người sở hữu một cuốn bản đồ chi tiết đến như thế.
Một cuốn chỉ có 12 trang, mô tả kỹ càng khu vực từ Túc Châu đến Hổ Tư Oát Nhĩ.
Sông, hồ, sa mạc, thảo nguyên, đầm lầy, thành trấn, thôn xóm...đều được đánh dấu một cách tỉ mỉ.
Đây là bản đồ do người của Triệu Hoài Chi vẽ ra ư?
Nếu y có thể làm được như thế thì muốn nghiên cứu hướng đi của quân đội, hoặc muốn đi đâu, bố trí người ở đâu, đều dễ như trở bàn tay.
Năng lực của Triệu Hoài Chi không ngừng khiến hắn mở mang tầm mắt.
Hắn hít sâu một hơi, để bản đồ xuống dưới gối của Triệu Hoài Chi....
Nhìn gương mặt Triệu Hoài Chi, bỗng nhiên hắn cảm thấy, người này đẹp đến nỗi không chân thực.
Đẹp đến nỗi....trở nên xa xôi ngoài tầm với.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên hậm hực dịch thân mình đến gần y.
Triệu Hoài Chi mỉm cười dịu dàng, rồi lấy một bình thuốc đặt bên dưới gối đầu.
Một tay mềm mại quẹt chút thuốc mỡ, tay kia khẽ nâng cằm thiếu niên lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú, đến nỗi thiếu niên lang đỏ bừng cả hai vành tai.
Ngắm đã rồi, y mới thoa thuốc lên mặt Tần Quyên.
Cảm giác vừa lạnh vừa ấm từ những ngón tay dịu dàng, cẩn thận của y, hơi thở khe khẽ của y, khiến trái tim hắn tan như hồ nước xuân.
Sao hắn có thể thích một người đến vậy?
Đến cả bản thân Tần Quyên cũng chẳng dám tin.
Một cảm giác thật kỳ diệu, cứ như rượu ủ lên men, sau nhiều năm mang ra dỡ bỏ lớp bùn đất che kín bên ngoài, để mùi hương ngọt ngào nồng ấm lan tỏa.
"Gầy hốc hác cả rồi, đã thế còn lâu ngày không chịu tắm." Triệu Hoài Chi cau mày nói.
"...." Tần Quyên bị một câu của y làm cho điếng người. Đúng là lâu nay hắn không tắm thật.
Dù sao cũng vừa mới thoát khỏi địa lao mà.....
Đến cả bản thân còn tự cảm thấy ghét bỏ.
Hắn chủ động tách xa khỏi Triệu Hoài Chi một chút, vành tai càng lúc càng đỏ hơn.
"Hả? Sao ngồi xa thế?" Triệu Hoài Chi ngẩng đầu lên, thấy Tần Quyên lùi mãi lùi mãi, sắp lăn ra khỏi xe rồi.
"Ta mà ghét bỏ ngươi thì đã rút đao làm thịt ngươi luôn rồi."
Giọng điệu của y vẫn bình thản, khiến Tần Quyên ngẩn người ra, không hiểu kiểu gì.
Chỉ những lúc tức giận, y mới tươi cười như thế, ba phần châm chọc, bảy phần sắc bén....Ánh mắt lạnh lẽo của y giống một kẻ vô tâm cúi nhìn ván cờ nhân gian của mình.
Đúng là Triệu Hoài Chi giận hắn cũng có lý. Hiểu được điều này, Tần Quyên lập tức mở miệng nói, "Ta tìm chỗ tắm rửa trước, lát lại đến thăm ngươi."
Chưa đợi y lên tiếng, thiếu niên lang đã vội xốc rèm xe, chạy biến đi.
Kỵ binh đánh xe trông thấy Tần Quyên thì hơi sửng sốt.
Nhưng gã vẫn đánh xe chậm lại để Tần Quyên nhảy xuống.
Lúc này, hắn mới trông thấy Thất Ca đang được một kỵ binh BÁ Nha Ngột thị dắt tới. Người đó đưa dây cương cho hắn rồi đi mất.
"Thất Ca! Thất Ca!" Hắn kích động reo lên. Thất Ca hờ hững quay ngoắt đi, bị Tần Quyên kéo tai mấy cái mới chịu hí vài tiếng đáp lại.
Tần Quyên leo lên lưng Thất Ca rồi lập tức thúc ngựa chạy như vay, vượt lên trước. Chỉ một lúc sau, người của Bá Nha Ngột thị đã chẳng còn thấy bóng hắn đâu.
Triệu Hoài Chi vén màn xe, mở cửa sổ ra, nhìn theo bóng lưng thiếu niên kia đi khuất, khóe môi cong lên một nụ cười.
"Đại nhân....Ngài có muốn bắt về không?" Kỵ binh Bá Nha Ngột thị dè dặt hỏi.
Triệu Hoài Chi khẽ lắc đầu, "Không cần, kệ hắn đi."
"Phải rồi đại nhân, có tin của Đán Mộc đại nhân rồi. Tin ở Sơ trấn."
Triệu Hoài Chi hỏi, "Mấy ngày nữa là tới Sơ trấn?'
"Bảy ngày."
"Tin đến từ bao giờ?"
"Chim ưng của chúng ta xuất hiện trên bầu trời thành Ca Na mới hôm qua, cho hẳn là được gửi từ Sơ trấn 3 ngày trước."
Triệu Hoài Chi nghe vậy, nét mặt bỗng trở nên căng thẳng.
E là thành Hổ Tư Oát Nhĩ lại bị Tháp Tháp và Tuy Cừu chiếm lĩnh rồi.
Không phải y coi thường Ninh Bách, nhưng một khi sư thúc của y thân chinh ra trận thì không ai có thể chống đỡ.
Triệu Hoài Chi nhìn thân tín, "Nếu ta không lầm, có lẽ bây giờ Ninh Bách đại nhân đa lui đại quân về giữ Khả Thất Cáp Nhi."
Trận chiến đã diễn ra liên tục nửa năm, mất Hổ Tư Oát Nhĩ vào tay địch, lui về giữ Khả Thất Cáp Nhi. Trong hoàn cảnh đó, thứ Ninh Bách phải đối mặt không chỉ có quân Tháp Tháp và Tuy Cừu, mà còn cả áp lực từ Đại Đô nữa.
Các đại thần Đại Đô lúc này chắc đang ngày đêm tìm cách phế chức Ninh Bách.
"Lúc ta quay về, e là đã có tướng quân mới được ử đến rồi." Y cười mà như không.
Vị thân tín kia ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi, "Vậy gia chủ nghĩ Đại Đô sẽ cử ai tới....?"
Triệu Hoài Chi không hề úp mở, thẳng thừng đưa ra câu trả lời, "Hải Mê Thất (hoàng hậu của Hãn Quý Do) sẽ phái nhi tử của Khoách Đoan, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi."
Vị thân tín bừng tỉnh, "Gia chủ anh minh."
Triệu Hoài Chi xoa trán, lạnh nhạt nói, "Đi thôi, ta mệt rồi."
"Ti chức sẽ gọi quân y tới."
*
Tần Quyên thúc ngựa chạy hơn mười dặm thì thấy một khúc sông nhỏ vắt qua. Hắn xuống ngựa, c** q**n áo gói lên yên cương của Thất Ca.
"Đừng có chạy đi đâu đất. Nếu làm bẩn quần áo ta, coi chừng...."
Tần Quyên còn chưa nói xong, Thất Ca đã phấn chấn hất cái đầu, khiến bờm ngựa quất thẳng vào mặt hắn.
"...."
Hết cách, con ngựa này quá ngang bướng. Tần Quyên đành cột chặt quần áo vào yên ngựa mới dám an tâm xuống sông tắm rửa.
Đến lúc Tần Quyên tắm xong, con ngựa ban nãy còn đang ngoan ngoãn ăn cỏ ven bờ, giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Mẹ kiếp! Con ngựa chết tiệt kia!!!"
Tần Quyên mặc mỗi một cái quần lửng, ngửa đầu chửi om trời."
Bao nhiêu từ ngữ bậy bạ học được ở quân doanh đều đem ra dùng hết.
Tần Quyên đành phải xỏ tạm đôi ủng, nhìn bốn phía xung quanh. Bấy giờ, đội quân của Bá Nha Ngột thị đã đi tới.
Họ hành quân nhanh thật, chỉ mới một khắc đã bắt kịp. May sao vừa lúc Tần Quyên tắm xong.
Tần Quyên thở phào nhẹ nhõm. May mà hắn ước tính thời gian vừa khớp, chứ không thì chẳng biết phải đứng phơi lưng ở đây cho gió thổi đến bao giờ.
Thất Ca ngang ngược này! Đến lúc nó về, phải đánh cho mấy roi mới được.
*
Người của Bá Nha Ngột thị trông thấy Tần Quyên chỉ mặc mỗi cái quần lửng đứng ở bên đường.
Lồng ngực trắng nõn đến mức có thể phát sáng trong đêm trăng....
Trời đất, cơ thể thằng nhóc này sao mà trắng vậy, không thua gia chủ nhà họ hồi còn bé.
Bây giờ màu da của da chủ đã tối đi nhiều rồi đấy.
"Nhìn cái gì mà nhì? Có quần áo cho ta không?" Tần Quyên nhíu mày hỏi.
"Ngựa của ngài đâu?" Một người thắc mắc.
"Nó mang quần áo của ta chạy mất rồi. Ngươi có định đi tìm nó về không?"
"Phụt....." Xung quanh có mấy anh lính không nhịn được mà phì cười.
"Nếu ngài không ngại thì vào xe tìm gia chủ, chứ chỗ chúng ta không có xiêm y cho ngài thay."
"Chẳng nói sớm!" Tần Quyên đỏ mặt, vội vàng chạy vào xe của Hồ Hồ.
"Ngài cẩn thận một chút, coi chừng tụt luôn cả quần đấy."
"Ha ha ha ha ha ha....."
"......"
*
Lúc Tần Quyên vào được tới xe ngựa thì sắc mặt đã đỏ chẳng kém gan heo là bao.
Hắn kéo rèm xe ra, vốn tưởng Triệu Hoài Chi đang ngủ, không ngờ y lại dựa vào thành xe, yên tĩnh đọc sách.
Hắn sợ tới mức suýt nữa lăn ra ngoài.
"Không vào đây, muốn bị cảm hả?" Giọng của y không dễ chịu chút nào.
Tần Quyên co rúm lại, đành phải bẽn lẽn đi vào.
Việc đầu tiên Tần Quyên làm là tìm tấm mặt nạ ở chỗ hắn ngồi ban nãy. Lúc trước hắn tháo mặt nạ ra rồi đi, giờ mới thấy hối hận vì đã không cầm theo.
Sau hôm nay, mặt mũi biết để đâu cho đỡ nhục bây giờ.
Triệu Hoài Chi biết hắn tìm cái gì, chỉ lẳng lặng mím môi, đưa mắt ra hiệu cho hắn chỗ hòm quần áo.
Tần Quyên vội vàng kiếm quần áo mặc vào. Giữa chốn đồng không mông quạnh, gió thổi lạnh thấu xương, huống hồ còn đang giữa mùa thu.
Dưới án đèn vàng, trên lồng ngực trắng nõn của Tần Quyên, vết sẹo đỏ hồng do tên bắn trông đến chói mắt.
Triệu Hoài Chi kinh hãi. Đã lâu như vậy rồi mà người của y vẫn không thể tra ra được, Tần Quyên bị vết thương trí mạng ấy là do đâu.
Y không hỏi, nhưng mơ hồ đoán được là liên quan tới ai.
Điều đó cũng giải thích vì sao, chỉ sau một thời gian xa cách ngắn ngủ mà nội lực lẫn võ công của Tần Quyên tăng tiến vượt bậc như thế.
Tần Quyên biết Triệu Hoài Chi đang nhìn mình chằm chằm. Hắn xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể cố hết sức mặc quần áo vào thật nhanh. Nhưng mà đồ của Triệu Hoài Chi chật quá, hắn chật vật mãi vẫn không thể buộc nổi thắt lưng.
Mấy thứ này mà Triệu Hoài Chi có thể mặc vừa sao?
Cuối cùng cũng mặc xong quần áo, hắn nghe thấy tiếng ngựa hí vang bên ngoài, nhưng vừa định bò ra thì bị Triệu Hoài Chi gọi lại.
"Tên Lục Dự Chương kia rất thân với con ngựa của ngươi."
Câu này của Triệu Hoài Chi không phải câu hỏi mà rõ ràng là khẳng định.
Tần Quyên hơi nao núng nhưng không biết trả lời thế nào. Từ câu nói này của y, hắn cũng đoán được thêm vài chuyện.
Hẳn là Ngột Thấm Đài đã được Triệu Hoài Chi đưa về rồi.
Tần Quyên im lặng một lát, quay về ngồi trên sập.
Giờ lại đến lượt Triệu Hoài Chi cảm thấy hoang mang.
Thoáng nhìn vẻ mặt y, Tần Quyên nheo đôi mắt.
"Ngươi ngủ đi." Hắn kiên quyết nắm lấy vai Triệu Hoài Chi, gần như dùng sức ấn y xuống gối, bắt y phải ngủ.
Thực ra Triệu Hoài Chi đã rất mệt mỏi, vốn định xem qua bản đồ, tính toán chuyện ở Hổ Tư Oát Nhĩ một chút rồi đi ngủ, không ngờ mới được một lúc thì Tần Quyên đã về.
Giờ bị Tần Quyên ấn xuống gối, y lại cảm thấy hai mắt díu lại.
Tần Quyên cũng nằm xuống bên cạnh y.
Chợt cảm thấy có gì đó cồm cộm dưới lưng, hắn lần mò một chút, tìm thấy một cuốn sách.
"....."
Hắn không buồn nhìn, đặt sang một bên.
Tần Quyên vỗ lưng Triệu Hoài Chi, giống như khi dỗ Tùng Man ngủ hồi bé.
Triệu Hoài Chi buồn cười, nhưng mà cũng rất hưởng thụ.
Không biết là do y quá mệt mỏi hay do tiếng hít thở của Tần Quyên có ma lực, khiến y lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Triệu Hoài Chi đã ngủ, nhưng Tần Quyên lại không ngủ được....
Ôm Triệu Hoài Chi thế này, khiến lòng hắn "rạo rực" khó nhịn.
Hắn bò dậy, cách xa Triệu Hoài Chi một chút, rồi mò tìm túi nước, uống một hơi cho tỉnh táo.
Nước lạnh trôi xuống bụng khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều....
Thân thể này của hắn đã bát đầu có những phản ứng "không biết xấu hổ" rồi....Phải, cảm giác này khiến hắn không thể chịu nổi.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, nhân hoàng đang quấy phá trong người hắn.
Tần Quyên hít sâu một hơi, bấy giờ mới để ý đến cuốn sách mình vừa đặt sang bên.
*
Là một cuốn bản đồ! E là trên thế gian, chẳng có mấy người sở hữu một cuốn bản đồ chi tiết đến như thế.
Một cuốn chỉ có 12 trang, mô tả kỹ càng khu vực từ Túc Châu đến Hổ Tư Oát Nhĩ.
Sông, hồ, sa mạc, thảo nguyên, đầm lầy, thành trấn, thôn xóm...đều được đánh dấu một cách tỉ mỉ.
Đây là bản đồ do người của Triệu Hoài Chi vẽ ra ư?
Nếu y có thể làm được như thế thì muốn nghiên cứu hướng đi của quân đội, hoặc muốn đi đâu, bố trí người ở đâu, đều dễ như trở bàn tay.
Năng lực của Triệu Hoài Chi không ngừng khiến hắn mở mang tầm mắt.
Hắn hít sâu một hơi, để bản đồ xuống dưới gối của Triệu Hoài Chi....
Nhìn gương mặt Triệu Hoài Chi, bỗng nhiên hắn cảm thấy, người này đẹp đến nỗi không chân thực.
Đẹp đến nỗi....trở nên xa xôi ngoài tầm với.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 158: Thiếu niên khó quên nhất
10.0/10 từ 21 lượt.