Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất

236@-

Tiểu thân tín nhìn quanh một lúc, rồi nhảy xổ ra, "Ta nghe thấy rồi nhá!"


 


Hắn thình lình xuất hiện khiến cho tên cao lớn sợ ngã lăn ra đất, khỏi nói cũng biết khó coi cỡ nào.


 


"Ta.....Đại nhân tha mạng, đều do vương thế tử phân phó....Bằng không, tiểu nhân nào dám mang nước ấm tới...." Gã ta khóc tru tréo.


 


Tiểu thân tín nhướn mày, "Ngươi không muốn kéo người tới thì bé cái mồm thôi."


 


Tên cao lớn vội đưa tay che miệng.


 


Tiểu thân tín gật đầu, "Tốt lắm, giờ nói xem vì sao đêm hôm ngươi lại lén lút ở đây?"


 


"Ta....Ta...." Gã cao lớn không biết trả lời thế nào.


 


Tiểu thân tín chống hông, "Chẳng bằng cứ đưa ta tới xem. Ta là đại nhân quản lý nhà bếp ở đây."


 


"Ngươi.....Chức nhỏ như vậy thôi à?'


 


"Ngươi có ý gì? Xem thường bản đại nhân? Ngươi có tin bản đại nhân báo chuyện ngươi lén lút ra đây cho vương thượng không?"


 


"Xin đừng!"


 


"Vậy còn không mau nói đi, còn dong dài cía gì nữa?" Thấy gã nhát gan, lại sợ phiền phức, tiểu thân tín càng tỏ ra ngạo mạn.


 


"Vương thế tử bảo nô tài đến đây."


 


"Muộn thế này rồi, vương thế tử còn sai ngươi ra đây lấy nước ấm? Ngươi nghĩ ta tin được chắc?" Tiểu thân tín khoanh tay trước ngực.


 


Gã cao lớn vừa định nói, vương thế tử đang bị giam trong địa lao, thì lập tức che miệng lại, "Ngài tha cho tiểu nhân."


 


Gã cao lớn còn lấy một viên đậu bạc hối lộ hắn.


 


Tiểu thân tín nheo mắt, giả vờ như lần này chỉ cảnh cáo thôi. Hắn nhận viên đậu bạc đó rồi bỏ đi.


 


Chờ tên cao lớn lấy nước ấm xong, hắn cũng lén đi theo.


 


Theo tới thẳng bên ngoài địa lao.


 


Mẹ kiếp, vương tử mà lại ở địa lao? Chẳng lẽ tên đầy tớ đó dụ dỗ hắn vào bẫy?


 


Vì quá đa nghi nên tiểu thân tín chưa đến gần địa lao đã bỏ chạy.


 


Đêm hôm sau, tên cao lớn đó lại tới lấy nước. Tiểu thân tín vẫn bám theo hắn như lần trước.


 


Lạ thật, sao lần này lại tới địa lao nữa?


 



Đây rốt cuộc có phải cái bẫy để dụ hắn vào không?


 


Hay là tên Tháp Tháp vương thế tử có sở thích đặc biệt, đêm nào cũng phải tắm trong địa lao mới chịu?


 


Lần này tiểu thân tín quyết tâm theo vào.


 


Lúc vào, hắn thấy mấy tên lính canh đang ngồi chơi xúc xắc.


 


Thấy gã cao lớn tới, họ chỉ hỏi vài câu rồi cho qua.


 


Gã cao lớn đi vào, tiểu thân tín cũng nhân lúc chúng không để ý mà lẻn đi theo.


 


Tiểu thân tín qua được chỗ mấy tên lính canh tụ tập, tưởng là đã thoát, không ngờ lại bị người gọi lại.


 


"Ngươi làm gì đấy?" Một gã ngẩng đầu lên quát.


 


Tiểu thân tín sợ đến mức hồn siêu phách lạc, vội nói, "Mang xà phòng tới...."


 


"Vậy thì nhanh chân lên."


 


"....." Tiểu thân tín run rẩy đi vào trong. Nghe thấy tiếng nói chuyện, hắn bất chợt dừng lại.


 


*


 


Trời ơi, ai thế kia? Tần đại nhân? Chẳng phải Tần đại nhân đấy sao? Sao ngài ấy lại ở trong địa lao của quân Tháp Tháp?


 


"......." Hắn vội che miệng lại, không dám nói thêm lần nào, cũng không dám dừng quá lâu, vội xoay người ra khỏi địa lao.


 


Sao Tháp Tháp vương thế tử cũng bị nhốt cùng Tần đại nhân?


 


Hắn phải làm sao để cứu Tần đại nhân ra đây?


 


Tiểu thân tín hết sức hoang mang. Hắn nhất định phải báo việc này cho phía gia chủ, không thể ở đây lâu được.


 


Nhưng hắn cũng phải nghĩ cách gì đó để báo cho Tần đại nhân rằng gia chủ Bá Nha Ngột thị cũng đã đến thành Ca Na mới được, để Tần đại nhân còn có chuẩn bị.


 


Tiểu thân tín thấy sắp về đến bếp doanh nên đi chậm lại.


 


Hắn còn đang mải suy nghĩ nên khi bị một bàn tay to lớn vỗ vào vai, hắn giật mình chết khiếp.


 


Đấm vào ngực kẻ phía sau, tiểu thân tín tức đến giậm chân bình bịch, "Ngươi làm trò gì thế hả? Có biết sẽ dọa chết người không?"


 


Gã cao lớn vò đầu, "Ta tự nhiên trống thấy ngươi nên định gọi ngươi thôi...."


 


"Gọi cái con khỉ!" Tiểu thân tín tức đến ngứa răng.


 


"Cái gì đây?" Gã cao lớn đột nhiên để ý đai lưng hắn, "Đẹp quá. Sao ta chưa thấy bao giờ nhỉ?"



 


Tiểu thân tín cúi đầu nhìn thắt lưng, kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh. Thắt lưng lỏng ra từ lúc nào rồi, may mà quần còn chưa tuột.


 


"......." Tiểu thân tín vừa đưa tay sửa lại đai lưng thì đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn ngẩng đầu nhìn tên cao lớn, "Ngươi thích đai lưng của ta hả?"


 


Gã cao lớn gật đầu, "Đẹp. Ta chưa thấy màu tím này bao giờ."


 


"Ừ, màu tím này phải dùng thứ đá quý từ phương tây, mài ra làm thuốc nhuộm, cho nên đương nhiên là hiếm thấy." Tiểu thân tín nheo mắt nói, "Nếu ngươi thích thì ta cho ngươi."


 


Gã cao lớn vui vẻ đưa tay ra.


 


Tiểu thân tín hỏi, "Làm gì thế?"


 


"Không phải ngươi bảo cho ta sao?"


 


"Cởi cái của ngươi ra, đổi cho nhau." Tiểu thân tín nói, chủ động cởi đai lưng trước.


 


Hai người cứ thế đổi thắt lưng cho nhau.


 


Gã cao lớn đeo thắt lưng mới, phấn chấn rời đi. Tiểu thân tín cũng quyết định sẽ rời khỏi đây ngay trong đêm.


 


Trang phục của Bá Nha Ngột thị thường có sắc trắng, đỏ, tím. Các thân tín của gia chủ Bá Nha Ngột thị mặc quần đỏ đeo đai lưng tím, phần cuối đai lưng có khắc một cái đầu báo ánh kim.


 


Biểu tượng này bắt nguồn từ sự tích Bá Nha Ngột thị thuần báo làm thú săn.


 


Vì thế, tổ tiên Bá Nha Ngột thị mới vẽ đầu báo lên đai lưng.


 


Nếu Tần đại nhân hiểu biết chút ít về Bá Nha Ngột thị thì chắc chắn sẽ nhận ra, cũng hay tin gia chủ nhà họ không quản ngàn dặm xa xôi, tới đây tìm hắn.


 


*


 


Trong địa lao, Tần Quyên kéo rèm trước mặt. Sau rèm có tiếng nước ào ào.


 


Đối với Tần Quyên, bốn năm ngày không tắm chẳng đáng là gì. Dù sao có những lúc vội vã lên đường, hắn cả tháng không đụng vào nước.


 


Cho nên chẳng hiểu vì sao, khi đang hành quân với cường độ cao như thế mà Ngọc Tuyết Độ vẫn nhất quyết bắt toàn quân dừng nghỉ để nó tắm gội thay quần áo mới được lên đường.


 


Cũng không hiểu nó nghĩ gì mà nhất quyết đòi tắm trong địa lao.....


 


Nghe tiếng nước bên kia rèm, Tần Quyên chỉ muốn cụp lỗ tai xuống, cảm thấy rất không tự nhiên.


 


Ngọc Tuyết Độ đã tắm nửa canh giờ rồi, tắm như vậy thì nước có nóng cũng thành nguội.


 


Vậy mà tiếng nước vẫn cứ róc rách không ngừng. Tần Quyên nghe mấy ngày nay, đã quen đến mức dựa vào âm thanh cũng biết nó đang tẩy rửa bộ phận nào đó.


 


Rốt cuộc, Tần Quyên không chịu nổi nữa, đành phải lên tiếng, "Đã tắm xong chưa vậy?"


 



Tiếng nước ngừng lại, rồi đột nhiên không phát ra âm thanh nào nữa.


 


Tần Quyên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc Ngọc Tuyết Độ đã tắm xong, chuẩn bị thay quần áo rồi.


 


Nghĩ bụng cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ, hắn nằm xuống, nhắm mắt lại.


 


Nhưng chờ một lúc lâu sau vẫn không nghe tiếng quần áo, lại không thấy tấm rèm ngăn ánh sáng kia được vén lên.


 


Sao thế nhỉ?


 


Tần Quyên đột nhiên ngồi dậy, gọi một tiếng, "Ngọc Tuyết Độ?"


 


Không ai trả lời.


 


Hắn nghĩ thằng nhóc đang hờn dỗi, cố tình không đáp lại mình, bèn gọi thêm hai tiếng, có chút bực bội.


 


Sau cùng, cảm thấy không an tâm, hắn đứng dậy, vén rèm lên.


 


Đối với hắn, Ngọc Tuyết Độ chỉ là một đứa trẻ con không lớn hơn Tùng Man bao nhiêu, cho nên có cái mành này hay không thì cũng vậy.


 


Chẳng qua Ngọc Tuyết Độ tính tình kín đáo, điềm đạm hơn, cho nên hắn cũng tôn trọng cách hành xử của nó.


 


Vén rèm lên, nhìn về phía thùng tắm, không thấy Ngọc Tuyết Độ đâu cả.


 


Hắn lại gần thì phát hiện ra, thằng bé đã chìm hẳn vào trong thùng.


 


Tần Quyên hốt hoảng, vội nắm cánh tay Ngọc Tuyết Độ, vớt nó ra.


 


"Ngọc Tuyết Độ!" Hắn vỗ vỗ vào mặt nó mấy cái, "Tắm rửa thôi mà còn chết đuối được! Thế thì ngươi chính là tên vương thế tử ngu ngốc nhất trần đời."


 


"Còn cả cái thùng tắm này nữa!" Hắn đá một cái vào thùng, "Sao kiếm cái cao như vậy, định dìm chết người à?"


 


Tần Quyên vừa nói vừa nhấc Ngọc Tuyết Độ ra khỏi thùng, tiện tay ẵm vào lòng.


 


Bất giờ hắn mới chợt trông thấy thân hình tr*n tr** của thằng bé....


 


Mẹ nó, Tùng Man chỉ nhỏ hơn Ngọc Tuyết Độ có mấy tháng mà sao chiều cao chênh lệch lớn thế. Hơn nữa, cái chỗ ph*t d*c kia sao mà.....


 


To dữ vậy???


 


Hay đây là thiên phú dị bẩm của tộc Tháp Tháp?


 


Gương mặt thì xinh xắn như Hồ Hồ, mà cái đó lại....


 


Không đúng, của Hồ Hồ có nhỏ đâu.


 


"....." Khi Tần Quyên phát hiện ra đầu mình toàn những chuyện không đứng đắn, mặt hắn đỏ bừng lên.



 


Hắn vội lấy quần áo của Ngọc Tuyết Độ, bọc quanh người nó.


 


Tim mà ngừng đập thì chắc chắn sẽ chết. Hắn đành dùng sức, ấn nước trong bụng Ngọc Tuyết Độ ra.


 


Mãi tới khi nghe tiếng ho sặc sụa, hắn mới lặng lẽ thở phào.


 


"Ngọc Tuyết Độ." Hắn gọi.


 


Đứa bé nằm trên đống cỏ khô không trả lời hắn.


 


Tần Quyên biết nó tỉnh rồi nhưng không cố ý vạch trần, định đứng dậy về lại chỗ nằm, nhưng đã bị Ngọc Tuyết Độ nắm lấy cổ tay.


 


Ngọc Tuyết Độ níu rất khẽ, ngón tay lại mềm, vừa thanh thoát như thiếu niên, vừa mượt mà như trẻ nhỏ..


 


Trong chớp mắt, Tần Quyên thoáng nghi hoặc, định hất ra, nhưng rồi lại bị níu chặt lấy.


 


Ngọc Tuyết Độ không mở mắt, môi mỏng mím chặt, chẳng nói lời nào.


 


Dáng vẻ bất lực, yếu ớt của đứa bé khiến Tần Quyên không nỡ lòng bỏ đi ngay.


 


"Cô* vừa mới nghĩ, mười một năm qua, cô luôn muốn cố gắng trở thành một vương tử có tư cách. Từ lúc cô có nhận thức, mẫu thân luôn nói rằng, cô là lợi thế duy nhất để bà giành chiến thắng trong cuộc đời này. Trong 15 vị huynh đệ, cô đã trổ hết tài năng, cuối cùng trở thành vương thế tử của tộc Tháp Tháp, thành niềm kiêu hãnh của mẫu thân. Cuối cùng giúp bà trở thành người đứng đầu trong các phi của vương thượng. Cô ngày ngày như đứng đống lửa, ngồi đống than, như đi trên băng mỏng....Chỉ sợ mình không khéo, khiến người khác nhận ra sai lầm, rồi kiếm cớ kéo khỏi địa vị....Các huynh đệ của cô lá mặt lá trái, tâm địa khó lường. Còn mẫu thân, mỗi lần gặp là một lần giáo huấn....."


 


*Chú thích : Cô là cách xưng hô của vương tử quý tộc, gần giống với Quả nhân. Cô trong cô độc, quả trong cô quả, đều để chỉ người cô đơn. Giới quý tộc gọi mình là cô hay quả nhân để tự nhận mình là người cô độc, không ai san sẻ được.


 


Ban nãy, khi tắm rửa, nỗi uất ức cũng nhân lúc cao trào mà ùn ùn kéo tới.


 


Bất chợt khiến nó đau lòng đến mức chỉ muốn chết quách đi....


 


Phía bên kia tấm rèm là người nó yêu thích, một người có thực lực mạnh mẽ, dung mạo cũng vô song....


 


Nhưng trong nháy mắt, khi niềm vui sướng dâng tràn cũng là lúc nỗi đau ùa tới.


 


Phụ vương và mẫu thân sẽ không bằng lòng, Tần Quyên cũng không dễ khống chế....Tất cả những điều đó như một đòn trí mạng.


 


Nó nhớ về tất thảy những gì đã trải qua trong 11 năm ấy.


 


Nên không nhận ra mình chìm từ lúc nào.


 


Có những lời nó chôn giấu trong lòng từ lâu, định bụng sẽ chẳng bao giờ nói cho ai biết, nhưng vô tình lại nói trước mặt Tần Quyên.


 


Nói ra rồi, nỗi uất ức trong lòng cũng vơi bớt, kéo theo sau đó là nỗi chờ mong.


 


"Đời người ngắn ngủi, vui buồn bất thường. Quá quá nhiều chuyện thân bất do kỷ. Hơn nữa, chúng ta đều sinh ra trong chiến tranh loạn lạc. Nếu mười chuyện đã có chín chuyện không theo ý mình, chẳng bằng làm một chuyện thật sự khiến mình vui sướng."


 


---------------


 


Lời editor : Chương này tác giả chỉ mô tả một cách ý nhị thôi, nhưng chắc các bạn cũng hình dung được, Ngọc Tuyết Độ thật ra đã.....ờm....tự xử....trong bồn tắm đó :)


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 156: Thiếu niên khó quên nhất
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...