Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm

226@-

Lúc trước, Khiên Giác không cài mật thám theo dõi Tần Quyên, dù sao Ninh Bách đại nhân cũng không đồng ý. Nhưng tính tình Tần Quyên không thành thật, gã ngại phiền toái, nên nhân lúc Ninh Bách không ở đây, gã đành tính toán một chút, để mắt đến Tần Quyên xem sao.


 


Thế là Khiên Giác đổi hết binh lính chăm lo cuộc sống hàng ngày cho Tần Quyên thành người của mình.


 


Tần Quyên không ngốc, từ lúc thấy hai lính khiêng nước tắm đi vào là hai kẻ lạ mặt, hắn đã biết người của doanh mình bị điều động đi rồi.


 


Tuy không vui vẻ gì nhưng hắn cũng biết, Khiên Giác không vạch trần hắn đã là kết quả tốt nhất rồi. Bây giờ Khiên Giác không an tâm về hắn thì hắn để cho họ giám sát vài ba ngày, một thời gian nữa thì đổi người sau.


 


Tần Quyên đọc sách đến khuya, mãi tới khi buồn ngủ mới đặt lưng xuống.


 


Hôm sau, khi trời vừa sáng, Tần Quyên bò dậy, mặc chiến bào, đi ra đồng cỏ.


 


Những binh lính đang luyện tập buổi sáng trông thấy hắn thì khom người hành lễ.


 


Hắn đến bếp doanh, ma xui quỷ khiến thế nào mà gặp lại Đán Mộc.


 


Đán Mộc chớp chớp đôi mắt đẹp của mình nhìn hắn, đồng tử xanh biếc như tỏa sáng long lanh.


 


Tần Quyên ngẩn ra một lúc, rồi mới hỏi y, "Sao ngươi ở đây?"


 


Ở doanh trướng của Bá Nha Ngột thị cũng có bếp doanh riêng, Đán Mộc đâu cần chạy đến đây để lấy đồ ăn sáng.


 


"Lý đại nhân sai ta đến lấy bột mì. Bột mì của chúng ta sắp hết rồi, hàng mua thêm vẫn còn chưa về tới." Đán Mộc đáp.


 


Tần Quyên gật đầu, "Vậy ngươi mau lấy về đi."


 


Nói rồi, hắn vào bếp lấy đồ ăn của mình.


 


Đầu bếp cười nói với hắn, "Đại nhân đâu cần đích thân xuống lấy."


 


Tần Quyên đáp, "Ta phải tự xuống mới được ăn đồ nóng hổi chứ."


 


Các đầu bếp cũng hiểu hắn đang nói đùa, thi nhau cười lớn.


 


Thật ra ai tinh mắt cũng biết, Tần Quyên tới đây để tìm binh lính hầu hạ hắn mấy hôm trước.


 


Không sai, họ đều bị Khiên Giác đuổi xuống bếp doanh làm việc.


 


Mấy người kia trông thấy Tần Quyên thì nước mắt lưng tròng, không không dám nói.


 


Tần Quyên buồn cười, nhưng lại cố ý làm bản mặt lạnh tanh, bưng đồ ăn đi ra.


 


Đán Mộc lúc này đã chất xong 3 xe bột mì, nhìn Tần Quyên đang tiến ra đồng cỏ.


 



Bá NHa Ngột doanh mà đến cả bột mỳ còn thiếu hay sao? Lạ thật.


 


Người khác nghĩ sao, Tần Quyên không biết, nhưng hắn vô cùng hoài nghi.


 


Bá Nha Ngột thị có tới 1000 kỵ binh, tính thêm 1500 quân y, dược sư và thương binh mà họ đang phụ trách nữa.


 


Hơn 2500 người mà đường tiếp tế lương thảo lại bị cắt đứt sao? Nếu không phải không tiếp tế được thì Đán Mộc việc gì phải đến chủ doanh của đại tướng quân để vay bột mì.


 


Hoặc không phải do đường tiếp tế có vấn đề, mà là Triệu Hoài Chi cố ý.


 


Nhưng Tần Quyên không nghĩ Triệu Hoài Chi cố tình làm cạn kiệt lương thực, mà chỉ là y đã đoán trước được điều gì đó mà thôi.


 


"Tần đại nhân."


 


Tần Quyên bị gọi, quay đầu nhìn người đang đi tới.


 


Tần Quyên hỏi, "Ngươi còn chưa về Đại Đô à?"


 


Vạn Khê nhướn mày, "Có ý gì hả? Ta về Đại Đô khi nào thì liên quan đến ngươi chắc?"


 


Tần Quyên hơi mím môi, "Ta không có ý đó. Ngươi là quan viên Đại Đô, không phải chỉ được rời đi một thời gian nhất định thôi sao?"


 


"Ta có thể ra ngoài nửa năm, giờ còn chưa vội." Vạn Khê đắc ý nhe răng cười.


 


"........"


 


Thấy cái bộ dạng vênh váo của Vạn Khê, Tần Quyên lại nhớ tới một việc.


 


Vạn Khê sửng sốt, "Vẻ mặt ngươi thế là sao hả? Tự nhiên nghiêm trọng thế?"


 


Tần Quyên cũng không muốn giải thích với hắn, "Tối đến doanh của ta."


 


Vạn Khê hốt hoảng ôm ngực, còn chưa kịp rú lên thì Tần Quyên đã nói tiếp, "Hoặc là ta đến doanh trướng của ngươi."


 


"Cái gì vậy? Lão tử không thích nam nhân!" Vạn Khê không cầm lòng được, gào lên.


 


Tần Quyên bị tiếng tru tréo của hắn làm cho điếng người. Tới lúc hiểu ra, hắn điên tiết đến mức khóe môi run rẩy, nghiến răng nói, "Ngươi tự tin quá nhỉ? Tiểu gia mà thèm coi trọng cái bộ dạng này của ngươi à?"


 


Nói rồi, Tần Quyên dứt khoát bỏ đi. Vạn Khê nhìn theo lưng hắn, chửi ầm ĩ, "Đồ dê cụ khốn kiếp. Lão tử tự tin đấy. Thời lão tử phong lưu khoái hoạt, ngươi còn chưa sinh ra đâu!"


 


Chuyện này người nói vô tâm nhưng người nghe cố ý, cứ thế lan truyền khắp nơi, còn sinh ra đủ mọi phiên bản.


 


Nào là Vạn Khê tư thông với Tần Quyên, nào là Tần Quyên có ý với Vạn Khê, hai người còn hẹn nhau đêm đó cùng làm gì....


 


Lúc việc tới tai Khiên Giác thì trời đã tối mịt, Tần Quyên tới gặp Vạn Khê.



 


Vạn Khê còn tức tối chuyện ban ngày, quên mất lời Tần Quyên nên không chủ động đến gặp hắn. Lúc này, hắn ăn uống no nê, tắm rửa sạch sẽ rồi lăn ra ngủ mất tiêu.


 


Tần Quyên tới thì bị tiểu binh ngăn lại, "Tần đại nhân, đại nhân nhà chúng ta đi nghỉ rồi."


 


"Sớm vậy đã ngủ, đã thế còn dậy muộn. Hắn là heo à?" Tần Quyên nói liến thoắng, đến lúc tiểu binh phản ứng lại thì hắn đã đi lướt qua bọn họ, vào thẳng trong lều rồi.


 


"Đại nhân, ngài không thể vào...." Binh lính vội vàng đuổi theo.


 


Ồn ào như thế, đương nhiên Vạn Khê cũng tỉnh lại.


 


Vạn Khê ngồi dậy khỏi giường, đang định mở miệng thì Tần Quyên đã bước tới.


 


Hắn sợ tới mức ôm chăn kêu la, "Tần, Tần, ngươi định làm gì?"


 


Chỉ kém một câu "Lão tử không thích nam nhân", nhưng đám lính còn đang ở đây, hắn không thốt ra được.


 


Dù sao hắn cũng là quan, cần tí sĩ diện chứ?


 


Tần Quyên quơ tay quăng quần áo của Vạn Khê lên giường, "Tự mặc vào hay để ta gọi người đến? Dậy nói chuyện mau!"


 


Vạn Khê run rẩy trong chăn một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hóa ra hắn trông gà hóa cuốc.


 


Nhưng sự thật rằng Hồ Hồ thích nam nhân khiến hắn bị đả kích dữ quá, giờ cứ thấy nam nhân là tự nhiên "ghê ghê".


 


Vạn Khê nói, "Ngươi ra ngoài chờ đi."


 


Tần Quyên chẳng buồn đáp, xoay người ra khỏi doanh.


 


Chừng một khắc sau, Vạn Khê gọi hắn vào.


 


Tần Quyên nhanh chân vào lều, lần này đám lính không cản nữa.


 


Vạn Khê ngồi nghiêm chỉnh trước thư án với dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi.


 


Quả thực gương mặt bọn họ có nét giống nhau, nhất là khi Tần Quyên lớn lên thì càng giống hơn nữa.


 


Vạn Khê nhận ra điều này, ấy vậy mà có chút tự mãn. Dù sao thằng nhóc này cũng đẹp quá đi, đẹp từ nhỏ rồi, giống một người xinh đẹp như vậy cũng đáng để hãnh diện đấy chứ.


 


Chỉ là tính tình thằng nhóc khó ưa, hắn vốn không thích kiểu người này.


 


Tần Quyên cũng ghét Vạn Khê nhiều hơn là thích. Trong mắt hắn, Vạn Khê có cả núi khuyết điểm.


 


Dù sao ngày trước tên cẩu tặc Vạn Khê này còn suýt hại chết hắn.


 



Ích kỷ tận cùng, đê tiện vô liêm sĩ....


 


Tần Quyên nghĩ, có lấy bao nhiêu từ ngữ để tổng sỉ vả Vạn Khê cũng không đủ.


 


Hắn không hiểu sao trên đời này có người xấu xa như thế?


 


"Ngươi mà còn nghiến răng nữa thì ra ngoài kia ngồi chung với mấy con chó săn đi." Vạn Khê thật sự không nhịn nổi, đập một cái lên thư án, "Có gì nói toạc ra đi, lão tử không dậy để nghe ngươi nghiến răng."


 


"......."


 


Tần Quyên không cự cãi câu nào, trái lại còn nhếch môi lên cười.


 


"........."


 


Vạn Khê đang định mắng thì thấy nụ cười này, vừa tuấn dật vừa quyến rũ, nhất là còn trong ánh nến mờ ảo nữa chứ....


 


Thôi xong rồi!


 


Vạn Khê chỉ hận không thể vả cho mình mấy cái. Sao hắn tự nhiên thấy thằng nãi này đẹp đến điên đảo như thế chứ?


 


Chắc chắn thằng nhóc cố ý rồi!


 


Trong lúc Vạn Khê còn đang xoắn xuýt, Tần Quyên đã tự rót cho mình một chén trà rồi kể những chuyện mình điều tra được ở An Địch Can.


 


"Tiểu tử, ngươi tới An Địch Can làm gì?" Vạn Khê nghiến răng nghiến lợi hỏi.


 


Tần Quyên tỉnh bơ bịa chuyện, "Vẫn còn binh mã của Cát Cáp Bố doánh sót tại An Địch Can. Vương gia phái ta đi thu hồi về." Chứ đương nhiên hắn sẽ không nói ra chuyện thỏa thuận làm ăn giữa Ninh Bách và Viết Viết cho Vạn Khê. Đến cả Hồ Hồ hắn còn không nói nữa là.


 


Vạn Khê híp mắt. Tần Quyên nói chuyện hợp tình hợp lý, nhưng hắn vẫn không tin.


 


Tần Quyên chỉ muốn nói tới trọng điểm : Đại Đô có giao dịch mua sắt với An Địch Can.


 


"Chuyện này ngươi nói với ta làm gì?" Vạn Khê tuy tỏ ra dửng dưng nhưng lông mày đã cau lại.


 


Tần Quyên hơi rướn về phía trước, nhìn Vạn Khê bằng cặp mắt lạnh lùng, "Khi ta lẻn vào phòng quản sự ở chợ sắt, xem trộm con dấu đóng trên khế ước của quan viên Đại Đô. Cái tên khắc trên đó chính là tên ngươi."


 


Vạn Khê cợt nhả đã quen, dù giận cũng vẫn cong môi mỉm cười, nhưng chén trà trong tay lại bị bóp nát.


 


Kẻ chết dẫm nào dám dùng tên hắn mua bán sắt!


 


Dùng danh nghĩa của Đại Đô để mua sắt, lại còn mượn tên hắn! Nếu việc này lộ ra, Vạn Khê chắc chắn sẽ thành kẻ chết thay.


 


Vạn Khê suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nói ra một lời chẳng liên quan, "Nếu năm sau, Quý Do quay về ngồi lên Hãn vị, kẻ nào sẽ gặp bất lợi lớn nhất?"


 


Tần Quyên lười nghĩ mấy chuyện này. Đến cả Thành Cát Tư Hãn có mấy người con, mấy người cháu hắn còn chẳng rõ, hơi đâu mà tìm hiểu.



 


Tần Quyên bỗng nhiên đứng dậy, "Ta chỉ kể cho ngươi nghe những chuyện ta biết. Tuy ngươi từng hại ta nhưng ngươi là sư huynh duy nhất của Hồ Hồ. Ta nghĩ nếu ngươi chết, Hồ Hồ chẳng những sẽ buồn, mà còn bị ngươi làm cho liên lụy"


 


Nói rồi hắn quay người bỏ đi.


 


Vạn Khê nghe câu này, cảm thấy như nghẹn ứ một cục máu trong cổ họng mà không thể phun ra.


 


Nhưng đôi mắt vẫn vững vàng như đang cân nhắc điều gì.


 


Có kẻ muốn hại hắn? Cũng không hẳn là hại hắn, mà chẳng qua hắn là đối tượng tốt nhất để lợi dụng mà thôi.


 


Cái thực sự khiến hắn điên tiết là việc này đây. Sao phải là hắn? Là do hắn dễ dắt mũi sao?


 


Vậy thì cứ chờ xem.


 


Vạn Khê cười lạnh, tới lúc cúi đầu nhấc ấm trà mới phát hiện ra cái ly đã vỡ tan tành.


 


Bí mật tàng trữ sắt chắc chắn là để âm mưu làm phản. Hiện giờ thời cuộc nhìn như an ổn nhưng chừng nào Hãn vị còn bỏ không, các gia tộc sẽ không yên phận.


 


Dòng chính của Hãn Oa Khoát Đài không có người thừa kế. Hai nhi tử của Nãi Mã Chân, Quý Do và Khoách Đoan, là lựa chọn hàng đầu.


 


Khoách Đoan vì muốn chiếm Thổ Phiên nên ở lại Lương Châu. Ông ta không muốn kế thừa vương vị sao? Điều đó cho thấy Khoách Đoan bằng lòng trung thành với huynh trưởng của mình.


 


Hiện giờ thế lực nhà nào cũng mạnh, vẫn còn chưa lộ con át chủ bài.


 


"Thiên hạ này sớm muộn cũng loạn, nhưng...."


 


Các ngươi muốn loạn cũng đừng động đến ta.


 


Sư phụ hắn là Gia Luật thừa tướng, cả đời lao tâm khổ tứ vì thiên hạ, nhưng bị một nữ nhân (Nãi Mã Chân thị) làm cho tức chết.


 


Cái chết của Gia Luật thừa tướng là cú sốc lớn với hắn, khiến hắn buông tay rất nhiều chuyện.


 


Hắn từng dốc toàn lực để khống chế đại cục, muốn giải thế nguy của Đại Đô.


 


Khi các gia tộc mưu phản, hắn bôn ba âm thầm ngăn cơn sóng dữ, nhờ vậy mà mười năm nay đã tránh được bao nhiêu chiến sự.


 


Nhưng triều đình cho lại hắn cái gì?


 


Sau khi sự phụ mất, hắn bị biếm hết lần này đến lần khác.


 


Đến bây giờ chỉ còn đồng cấp với thằng nhóc kia.


 


Vạn Khê giận đến run tay, quát ra ngoài doanh trướng, "Người đâu!"


 


Đám lính kinh hãi. Ban nãy khi Tần đại nhân bước ra, họ đã chết khiếp rồi, giờ lại bị tiếng quát của Vạn đại nhân làm cho thót tim.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 145: Hồ Hồ trộm hương đêm
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...