Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
230@-
Ở Thiết Lĩnh có một loại vải đủ màu sắc, giá rất rẻ, lại mỏng nhẹ thoáng khí nên Tần Quyên mua tới trăm cuộn.
Hắn thấy vải này rất hợp làm giày, may áo mùa hè vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Lúc về đến La Bặc, chắc cũng vừa vào hè, chỗ vải này sẽ bán được bộn tiền đây.
Hắn sẽ dùng tiền đó xây nhà cho Đào Hoa và Cổ Nguyệt.
Tần Quyên gói chặt hàng lại, dùng vải dầu không thấm nước bọc kín.
Sau đó, hắn dạo một vòng trong chợ, thấy có một số món hàng được ưa chuộng, giá cả tương đối cao.
Một trong số đó là đá quý.
Có điều giá của thứ này không phụ thuộc vào giá trị của nó, mà dựa vào tài ăn nói của thương nhân. Thương nhân có cái miệng sắc bén thì sẽ bán được giá cao.
Tần Quyên không cảm thấy mình có năng khiếu về mặt này nên không cân nhắc nữa.
*
Khi Tần Quyên đưa Tiểu Khúc Nhi về tới trại ngựa thì Đào Hoa và Cổ Nguyệt cũng lục tục quay về.
Cổ Nguyệt nói, "Ta cứ tưởng sẽ gặp nhau ngoài chợ chứ, mất công đợi cả ngày."
Đào Hoa giải thích, "Vậy chắc ngươi nhớ lầm rồi."
Cổ Nguyệt không nói gì thêm, đặt một túi đồ lỉnh kỉnh lên bàn rồi đi rót trà uống.
Tần Quyên hỏi, "Cái gì đây?"
Cổ Nguyệt uống cạn chén trà, hình như đang vui vẻ lắm. Hắn cởi cái bọc đồ ra, "Đồ tốt giá rẻ."
Khi thấy đồ bên trong, Tần Quyên trợn tròn mắt.
Đây là ngọc thạch đá quý mà?
"Mặt ngươi như thế là sao?" Cổ Nguyệt hừ nhẹ.
Tần Quyên mím môi, hỏi, "Sao ngươi có tiền mua mấy thứ này?"
"Không đắt đâu mà, ta không biết ngươi nghĩ thế nào chứ phỉ thúy bình thường không có rẻ như vậy. Ta nhặt về nhiều lắm. Còn cả san hô nữa, chắc là do thương nhân Thiên Trúc mang tới. Kia là ngọc lam, mã não, không đắt chút nào. Không biết mang về thành La Bặc chỗ ngươi bán được bao nhiêu."
Tần Quyên không hiểu lắm, chỉ có thể gật gù, "Được rồi, lúc nào có dịp thì đưa ngươi đến Lương Châu."
Hắn nghĩ Lương Châu rất lớn, mấy cái này sẽ bán được giá hơn ở La Bặc.
Nhóm Tần Quyên định qua Nguyên Tiêu sẽ khởi hành, miễn là không đổ tuyết lớn thì đường không quá khó đi.
Hôm sau, Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi cùng mừng sinh nhật. Đào Hoa nấu mì cho họ, cùng một ít trứng gà của ngày hôm trước còn dư.
Sợi mì do y tự tay làm, nhào bột rồi kéo thành sợi, tuy không đẹp mắt nhưng ăn rất ngon.
Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi ăn liền hai bát lớn, phần còn lại được Cổ Nguyệt đánh chén sạch sẽ.
Lúc bóc trứng gà ăn, Cổ Nguyệt và Đào Hoa tặng họ quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trước.
Cổ Nguyệt nói, "Của ít lòng nhiều, cầm đi."
Tần Quyên, "Sao tự nhiên ta thấy ngại quá vậy...."
"Đừng có ngại, ta bàn với Đào Hoa rồi, sau này chúng ta sẽ cùng tổ chức sinh nhật với nhau."
"Ta sinh mùng 3 tháng 4, Đào Hoa thì sao?"
"Mùng 3 tháng 3."
Y sinh đúng lúc sang xuân, hoa đào nở rộ.
Tiểu Khúc Nhi ngạc nhiên cười, "Đào Hoa, huynh sinh cùng tháng với cha Hồ Hồ."
Tần Quyên dường như hơi giật mình một chút, bất chợt ngẩng lên nhìn Đào Hoa.
Nói đúng hơn là hắn cảm thấy tức giận. Đến hắn còn không biết sinh nhật hồ ly kia. Rõ ràng hắn đã từng hỏi, hồ ly lúc thì nói tháng chín, lúc thì nói tháng chạp, toàn là qua loa lấy lệ, giờ nghĩ lại, đúng là không thể tin được.
Tần Quyên tức đến run người, không ngờ hồ ly đó nói cho Tiểu Khúc Nhi mà không chịu nói cho hắn!
Tiểu Khúc Nhi bảo, "Đệ nghe các thị vệ thúc thúc nói nên vẫn nhớ."
Tần Quyên nhướn mày.
Vậy thì chưa chắc đã là thật....
Có phải bản thân Triệu Hoài Chi cũng không biết y sinh ngày nào? Nhiều khả năng là thế....
Một người phải ở hoàn cảnh nào thì mới không muốn nói tới sinh nhật của mình?
Tần Quyên xoa trán, không muốn nghĩ nữa. Hắn v**t v* món quà Đào Hoa và Cổ Nguyệt tặng, thấp giọng nói, "Cảm ơn. Về sau, năm nào chúng ta cũng sẽ tặng quà cho nhau."
Tiểu Khúc Nhi chưa bao giờ nhận được nhiều quà như vậy. Nó mở hộp ra xem, cầm lấy mân mê đến nửa đêm mới chịu ngủ.
"Dậy mau! Mặt trời lên cao rồi còn phơi mông ra đó!"
Hôm sau, đến tận giờ cơm trưa mà Tiểu Khúc Nhi còn không thức dậy, Tần Quyên phải tới vỗ mông nó.
Tiểu Khúc Nhi mơ mơ màng màng tỉnh, nhìn thấy bên ngoài sáng trưng, sợ tới mức hết cả buồn ngủ.
Má ơi, lần đầu tiên nó dậy muộn như vậy. Sư phụ nó ở đây thì nhất định sẽ đánh đòn.
Nó cuống cuồng mặc quần áo, nhưng sau đó lại hít sâu một hơi, tự nhủ mình từ tốn một chút....Bình tĩnh bình tĩnh, đạo nhân lúc nào cũng phải điềm tĩnh.
Tần Quyên thấy Tiểu Khúc Nhi như vậy thì dở khóc dở cười.
"Xong rồi ra ăn cơm."
Cổ Nguyệt và Đào Hoa cũng vừa bước vào.
Cổ Nguyệt cười, "Ô, đã chịu dậy rồi à?"
"Vừa đúng giờ cơm." Đào Hoa đặt đĩa bánh nướng lên bàn.
*
Sau bữa trưa, Tần Quyên ra chuồng ngựa. Vì nhiều thương nhân đã khởi hành nên chuồng ngựa lúc này tương đối vắng.
Bọn họ lo tuyết sẽ lại rơi nên quyết định chờ qua Nguyên Tiêu mới đi. Quả nhiên mấy hôm nay sắc trời ảm đạm, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đổ tuyết.
Tới chuồng ngựa, Tần Quyên cho lũ ngựa ăn cỏ và chải lông, nhưng lúc chuẩn bị rời đi, hắn trông thấy một nam nhân đứng cách đó không xa.
Nhận ra người đó, Tần Quyên liền đi tới.
Nam nhân kia quay nhìn hắn, thấp giọng hỏi, "Có việc gì?"
"Khi nào ngươi đi?" Tần Quyên hỏi một câu rất khó hiểu.
Nam nhân kia rất ngạc nhiên, "Liên quan gì tới ngươi?"
Tần Qyên nghẹn họng, hỏi ngược lại, "Có phải ngươi biết Thất Ca từ trước không?"
Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao? Ta nói ta biết thì ngươi bán nó lại cho ta à?"
Tần Quyên mỉm cười, "Tức là ngươi biết?"
Người kia không nói gì.
Tần Quyên mỉm cười, đoán chắc hẳn tên này im lặng là bởi Thất Ca là ngựa của quân doanh, hắn sẽ không dám thừa nhận.
Tần Quyên không biết người này có thực sự biết Thất Ca không, nhưng cảm giác hắn có ý đồ gì đó với Thất Ca.
"Ngươi không chịu bán nó cho ta thì việc ta biết nó hay không chẳng liên quan gì đến ngươi hết. Được rồi, ngày mai ta đi, ngươi chăm sóc nó cho cẩn thận." Nói rồi, hắn đóng chuồng ngựa lại.
Lúc nam nhân đi được một quãng, Tần Quyên do dự lên tiếng, "Mai tuyết lớn, không nên ra ngoài."
Nam nhân cau mày nghi hoặc.
Vì khoảng cách khá gần nên Tần Quyên cố tình quan sát bàn tay của nam nhân.
Thấy những vết chai dày quanh hổ khẩu, hắn hơi nheo mắt.
Nam nhân không dừng bước lâu, cũng chẳng nói câu nào mà rời đi ngay.
Nhìn bóng lưng hắn, Tần Quyên khẳng định tên này không phải thương nhân mà là binh lính.
Chẳng lẽ hắn biết Thất Ca?
Tần Quyên quay lại chuồng ngựa của mình. Thất Ca đang uống nước. Tần Quyên bỗng nói, "Thất Ca, ngươi có quen tên cẩu tặc kia không?"
Thất Ca làm ngơ hắn.
Tần Quyên hừ một tiếng, lại nói, "Ngươi mà dám theo hắn, ta đánh gãy chân chó của ngươi."
Thất Ca hừ hừ mấy tiếng rồi tiếp tục uống nước.
Chẳng hiểu sao Tần Quyên lại nhớ Hồ Hồ (con ngựa) của hắn.
Tất nhiên là hắn càng nhớ Triệu Hoài Chi hơn.
*
Hôm sau, quả nhiên trời đổ tuyết.
Suy đoán của Tần Quyên thành hiện thực, ấy thế nhưng số thương nhân rời trại ngựa vẫn rất đông.
Họ nghĩ tuyết không quá lớn, một hai ngày nữa là qua được ngọn núi phía bắc rồi.
Cho nên nhiều người vẫn xuất phát theo thời gian đã định.
Ngoài cổng trại ngựa, Tần Quyên lại trông thấy nam nhân kia. Hắn là thành viên của thương đội lớn nhất trọ ở trại ngựa này.
Lúc lên ngựa, nam nhân cũng nhìn hắn. Mãi đến tới khi hắn lên đường, hai người họ cũng chỉ có một cái liếc mắt giao lưu như vậy thôi.
Tuyết bay vào người lộp độp. Tần Quyên nhìn bọn họ đi xa, một lúc lâu sau mới quay trở vào trong.
Tuyết chỉ rơi một ngày một đêm ấy, giữa trưa hôm sau đã thấy mặt trời.
Tần Quyên nhìn tầng không, quay vào nhà nói với nhóm Đào Hoa, "Mai chúng ta lên đường thôi."
Những người khác cũng bằng lòng như thế.
Buổi chiều, họ bắt đầu thu dọn hành lý rồi ngủ sớm để sáng mai thức dậy.
Rạng sáng, sáu con ngựa đã được dắt vào sân. Trong lúc Cổ Nguyệt chất hành lý, Tần Quyên đi gặp A Nỗ Y chào từ biệt.
Hắn giao thiệp với A Nỗ Y đã lâu, hôm sinh nhật hắn còn đến gặp A Nỗ nhờ hướng dẫn đi đường. A Nỗ Y đưa hắn ít công văn, nói những thứ này có thể giúp hắn đến được ít nhất là thành Ích Ly.
Như vậy là đủ rồi.
Lúc Tần Quyên quay đi, A Nỗ Y bất chợt nói, "Này tiểu tử, ngươi là lính phải không?'
Tần Quyên sợ tới mức lông tóc dựng đứng, không trả lời.A Nỗ Y chỉ cười, "Thật ra, trong những người vào trọ ở đây, ta có thể đoán được hầu hết thân phận từng người. Dù sao chỗ chúng ta cũng chuyên đón người qua lại, bao gồm cả những kẻ thân phận khó điều tra. Miễn là không làm chuyện phóng hỏa giết người thì ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua hết, còn nếu là kẻ phạm trọng tội thì lập tức báo quan. Ta biết ngươi là đứa trẻ tốt, không định nói gì ngươi, nhưng rời khỏi đây rồi thì mau về quân doanh đi, không trốn được đâu....Quanh đây toàn là thiết kỵ Mông Cổ, trốn chỉ chịu thiệt thôi."
Tần Quyên hít sâu một hơi, quay lưng về phía ông ta, "Cảm ơn đã chỉ dẫn, nhưng ông nghĩ nhiều rồi. Ta đang trên đường quay về mà. Về sau nếu có duyên thì còn gặp lại, nhưng ta nghĩ là sẽ khó."
Nói rồi hắn mở cổng bước ra.
"..." A Nỗ Y nhìn Tần Quyên, chẳng biết phải nói gì.
Lúc nhóm Tần Quyên khởi hành thì trời sắp sáng hẳn. Đúng lúc ra khỏi Thiết Lĩnh, họ thấy trên sườn núi phía trước họ có một thương đội, đằng sau cũng có một thương đội khác.
"Qua đường núi này chính là thảo nguyên A Lặc." Người của thương đội cho họ biết.
*
Ba ngày sau, họ thấy thảo nguyên A Lặc cùng vài thôn làng rải rác.
Trong thôn có chợ nhỏ, Tần Quyên mua ít nước và lương khô ở đó.
Dân làng không nhận bạc, chỉ nhận đổi vật phẩm.
Tần Quuyên dùng ba cuốn vải đổi lấy hai cái đùi dê, Đào Hoa dùng một cái ấm đồng đổi mười túi nước.
Những thứ Đào Hoa mua ở Thiết Lĩnh đều là đồ thực dụng như chảo sắt, ấm đồng, tuy nặng nhưng được dân làng vô cùng ưa chuộng.
Một thương nhân qua đường bảo bọn họ chuẩn bị ít lương khô quá, sắp tới có một đoạn đường tuyết rất hẹp, sau đó là thảo nguyên và sa mạc, nên mua thêm lương khô.
Nhờ thương nhân này nhắc nhở, Đào Hoa mang hết nồi niêu đi đổi lấy thịt khô.
Cách xử lý thịt của người dân ở đây rất độc đáo, họ dùng muối ướp thịt, sau đó hun trên than đỏ.
Như vậy, thịt bò thịt dê sẽ giữ được lâu, khi ăn còn cảm nhận được mùi khói.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Ở Thiết Lĩnh có một loại vải đủ màu sắc, giá rất rẻ, lại mỏng nhẹ thoáng khí nên Tần Quyên mua tới trăm cuộn.
Hắn thấy vải này rất hợp làm giày, may áo mùa hè vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Lúc về đến La Bặc, chắc cũng vừa vào hè, chỗ vải này sẽ bán được bộn tiền đây.
Hắn sẽ dùng tiền đó xây nhà cho Đào Hoa và Cổ Nguyệt.
Tần Quyên gói chặt hàng lại, dùng vải dầu không thấm nước bọc kín.
Sau đó, hắn dạo một vòng trong chợ, thấy có một số món hàng được ưa chuộng, giá cả tương đối cao.
Một trong số đó là đá quý.
Có điều giá của thứ này không phụ thuộc vào giá trị của nó, mà dựa vào tài ăn nói của thương nhân. Thương nhân có cái miệng sắc bén thì sẽ bán được giá cao.
Tần Quyên không cảm thấy mình có năng khiếu về mặt này nên không cân nhắc nữa.
*
Khi Tần Quyên đưa Tiểu Khúc Nhi về tới trại ngựa thì Đào Hoa và Cổ Nguyệt cũng lục tục quay về.
Cổ Nguyệt nói, "Ta cứ tưởng sẽ gặp nhau ngoài chợ chứ, mất công đợi cả ngày."
Đào Hoa giải thích, "Vậy chắc ngươi nhớ lầm rồi."
Cổ Nguyệt không nói gì thêm, đặt một túi đồ lỉnh kỉnh lên bàn rồi đi rót trà uống.
Tần Quyên hỏi, "Cái gì đây?"
Cổ Nguyệt uống cạn chén trà, hình như đang vui vẻ lắm. Hắn cởi cái bọc đồ ra, "Đồ tốt giá rẻ."
Khi thấy đồ bên trong, Tần Quyên trợn tròn mắt.
Đây là ngọc thạch đá quý mà?
"Mặt ngươi như thế là sao?" Cổ Nguyệt hừ nhẹ.
Tần Quyên mím môi, hỏi, "Sao ngươi có tiền mua mấy thứ này?"
"Không đắt đâu mà, ta không biết ngươi nghĩ thế nào chứ phỉ thúy bình thường không có rẻ như vậy. Ta nhặt về nhiều lắm. Còn cả san hô nữa, chắc là do thương nhân Thiên Trúc mang tới. Kia là ngọc lam, mã não, không đắt chút nào. Không biết mang về thành La Bặc chỗ ngươi bán được bao nhiêu."
Tần Quyên không hiểu lắm, chỉ có thể gật gù, "Được rồi, lúc nào có dịp thì đưa ngươi đến Lương Châu."
Hắn nghĩ Lương Châu rất lớn, mấy cái này sẽ bán được giá hơn ở La Bặc.
Nhóm Tần Quyên định qua Nguyên Tiêu sẽ khởi hành, miễn là không đổ tuyết lớn thì đường không quá khó đi.
Hôm sau, Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi cùng mừng sinh nhật. Đào Hoa nấu mì cho họ, cùng một ít trứng gà của ngày hôm trước còn dư.
Sợi mì do y tự tay làm, nhào bột rồi kéo thành sợi, tuy không đẹp mắt nhưng ăn rất ngon.
Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi ăn liền hai bát lớn, phần còn lại được Cổ Nguyệt đánh chén sạch sẽ.
Lúc bóc trứng gà ăn, Cổ Nguyệt và Đào Hoa tặng họ quà sinh nhật đã chuẩn bị từ trước.
Cổ Nguyệt nói, "Của ít lòng nhiều, cầm đi."
Tần Quyên, "Sao tự nhiên ta thấy ngại quá vậy...."
"Đừng có ngại, ta bàn với Đào Hoa rồi, sau này chúng ta sẽ cùng tổ chức sinh nhật với nhau."
"Ta sinh mùng 3 tháng 4, Đào Hoa thì sao?"
"Mùng 3 tháng 3."
Y sinh đúng lúc sang xuân, hoa đào nở rộ.
Tiểu Khúc Nhi ngạc nhiên cười, "Đào Hoa, huynh sinh cùng tháng với cha Hồ Hồ."
Tần Quyên dường như hơi giật mình một chút, bất chợt ngẩng lên nhìn Đào Hoa.
Nói đúng hơn là hắn cảm thấy tức giận. Đến hắn còn không biết sinh nhật hồ ly kia. Rõ ràng hắn đã từng hỏi, hồ ly lúc thì nói tháng chín, lúc thì nói tháng chạp, toàn là qua loa lấy lệ, giờ nghĩ lại, đúng là không thể tin được.
Tần Quyên tức đến run người, không ngờ hồ ly đó nói cho Tiểu Khúc Nhi mà không chịu nói cho hắn!
Tiểu Khúc Nhi bảo, "Đệ nghe các thị vệ thúc thúc nói nên vẫn nhớ."
Tần Quyên nhướn mày.
Vậy thì chưa chắc đã là thật....
Có phải bản thân Triệu Hoài Chi cũng không biết y sinh ngày nào? Nhiều khả năng là thế....
Một người phải ở hoàn cảnh nào thì mới không muốn nói tới sinh nhật của mình?
Tần Quyên xoa trán, không muốn nghĩ nữa. Hắn v**t v* món quà Đào Hoa và Cổ Nguyệt tặng, thấp giọng nói, "Cảm ơn. Về sau, năm nào chúng ta cũng sẽ tặng quà cho nhau."
Tiểu Khúc Nhi chưa bao giờ nhận được nhiều quà như vậy. Nó mở hộp ra xem, cầm lấy mân mê đến nửa đêm mới chịu ngủ.
"Dậy mau! Mặt trời lên cao rồi còn phơi mông ra đó!"
Hôm sau, đến tận giờ cơm trưa mà Tiểu Khúc Nhi còn không thức dậy, Tần Quyên phải tới vỗ mông nó.
Tiểu Khúc Nhi mơ mơ màng màng tỉnh, nhìn thấy bên ngoài sáng trưng, sợ tới mức hết cả buồn ngủ.
Má ơi, lần đầu tiên nó dậy muộn như vậy. Sư phụ nó ở đây thì nhất định sẽ đánh đòn.
Nó cuống cuồng mặc quần áo, nhưng sau đó lại hít sâu một hơi, tự nhủ mình từ tốn một chút....Bình tĩnh bình tĩnh, đạo nhân lúc nào cũng phải điềm tĩnh.
Tần Quyên thấy Tiểu Khúc Nhi như vậy thì dở khóc dở cười.
"Xong rồi ra ăn cơm."
Cổ Nguyệt và Đào Hoa cũng vừa bước vào.
Cổ Nguyệt cười, "Ô, đã chịu dậy rồi à?"
"Vừa đúng giờ cơm." Đào Hoa đặt đĩa bánh nướng lên bàn.
*
Sau bữa trưa, Tần Quyên ra chuồng ngựa. Vì nhiều thương nhân đã khởi hành nên chuồng ngựa lúc này tương đối vắng.
Bọn họ lo tuyết sẽ lại rơi nên quyết định chờ qua Nguyên Tiêu mới đi. Quả nhiên mấy hôm nay sắc trời ảm đạm, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đổ tuyết.
Tới chuồng ngựa, Tần Quyên cho lũ ngựa ăn cỏ và chải lông, nhưng lúc chuẩn bị rời đi, hắn trông thấy một nam nhân đứng cách đó không xa.
Nhận ra người đó, Tần Quyên liền đi tới.
Nam nhân kia quay nhìn hắn, thấp giọng hỏi, "Có việc gì?"
"Khi nào ngươi đi?" Tần Quyên hỏi một câu rất khó hiểu.
Nam nhân kia rất ngạc nhiên, "Liên quan gì tới ngươi?"
Tần Qyên nghẹn họng, hỏi ngược lại, "Có phải ngươi biết Thất Ca từ trước không?"
Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao? Ta nói ta biết thì ngươi bán nó lại cho ta à?"
Tần Quyên mỉm cười, "Tức là ngươi biết?"
Người kia không nói gì.
Tần Quyên mỉm cười, đoán chắc hẳn tên này im lặng là bởi Thất Ca là ngựa của quân doanh, hắn sẽ không dám thừa nhận.
Tần Quyên không biết người này có thực sự biết Thất Ca không, nhưng cảm giác hắn có ý đồ gì đó với Thất Ca.
"Ngươi không chịu bán nó cho ta thì việc ta biết nó hay không chẳng liên quan gì đến ngươi hết. Được rồi, ngày mai ta đi, ngươi chăm sóc nó cho cẩn thận." Nói rồi, hắn đóng chuồng ngựa lại.
Lúc nam nhân đi được một quãng, Tần Quyên do dự lên tiếng, "Mai tuyết lớn, không nên ra ngoài."
Nam nhân cau mày nghi hoặc.
Vì khoảng cách khá gần nên Tần Quyên cố tình quan sát bàn tay của nam nhân.
Thấy những vết chai dày quanh hổ khẩu, hắn hơi nheo mắt.
Nam nhân không dừng bước lâu, cũng chẳng nói câu nào mà rời đi ngay.
Nhìn bóng lưng hắn, Tần Quyên khẳng định tên này không phải thương nhân mà là binh lính.
Chẳng lẽ hắn biết Thất Ca?
Tần Quyên quay lại chuồng ngựa của mình. Thất Ca đang uống nước. Tần Quyên bỗng nói, "Thất Ca, ngươi có quen tên cẩu tặc kia không?"
Thất Ca làm ngơ hắn.
Tần Quyên hừ một tiếng, lại nói, "Ngươi mà dám theo hắn, ta đánh gãy chân chó của ngươi."
Thất Ca hừ hừ mấy tiếng rồi tiếp tục uống nước.
Chẳng hiểu sao Tần Quyên lại nhớ Hồ Hồ (con ngựa) của hắn.
Tất nhiên là hắn càng nhớ Triệu Hoài Chi hơn.
*
Hôm sau, quả nhiên trời đổ tuyết.
Suy đoán của Tần Quyên thành hiện thực, ấy thế nhưng số thương nhân rời trại ngựa vẫn rất đông.
Họ nghĩ tuyết không quá lớn, một hai ngày nữa là qua được ngọn núi phía bắc rồi.
Cho nên nhiều người vẫn xuất phát theo thời gian đã định.
Ngoài cổng trại ngựa, Tần Quyên lại trông thấy nam nhân kia. Hắn là thành viên của thương đội lớn nhất trọ ở trại ngựa này.
Lúc lên ngựa, nam nhân cũng nhìn hắn. Mãi đến tới khi hắn lên đường, hai người họ cũng chỉ có một cái liếc mắt giao lưu như vậy thôi.
Tuyết bay vào người lộp độp. Tần Quyên nhìn bọn họ đi xa, một lúc lâu sau mới quay trở vào trong.
Tuyết chỉ rơi một ngày một đêm ấy, giữa trưa hôm sau đã thấy mặt trời.
Tần Quyên nhìn tầng không, quay vào nhà nói với nhóm Đào Hoa, "Mai chúng ta lên đường thôi."
Những người khác cũng bằng lòng như thế.
Buổi chiều, họ bắt đầu thu dọn hành lý rồi ngủ sớm để sáng mai thức dậy.
Rạng sáng, sáu con ngựa đã được dắt vào sân. Trong lúc Cổ Nguyệt chất hành lý, Tần Quyên đi gặp A Nỗ Y chào từ biệt.
Hắn giao thiệp với A Nỗ Y đã lâu, hôm sinh nhật hắn còn đến gặp A Nỗ nhờ hướng dẫn đi đường. A Nỗ Y đưa hắn ít công văn, nói những thứ này có thể giúp hắn đến được ít nhất là thành Ích Ly.
Như vậy là đủ rồi.
Lúc Tần Quyên quay đi, A Nỗ Y bất chợt nói, "Này tiểu tử, ngươi là lính phải không?'
Tần Quyên sợ tới mức lông tóc dựng đứng, không trả lời.A Nỗ Y chỉ cười, "Thật ra, trong những người vào trọ ở đây, ta có thể đoán được hầu hết thân phận từng người. Dù sao chỗ chúng ta cũng chuyên đón người qua lại, bao gồm cả những kẻ thân phận khó điều tra. Miễn là không làm chuyện phóng hỏa giết người thì ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua hết, còn nếu là kẻ phạm trọng tội thì lập tức báo quan. Ta biết ngươi là đứa trẻ tốt, không định nói gì ngươi, nhưng rời khỏi đây rồi thì mau về quân doanh đi, không trốn được đâu....Quanh đây toàn là thiết kỵ Mông Cổ, trốn chỉ chịu thiệt thôi."
Tần Quyên hít sâu một hơi, quay lưng về phía ông ta, "Cảm ơn đã chỉ dẫn, nhưng ông nghĩ nhiều rồi. Ta đang trên đường quay về mà. Về sau nếu có duyên thì còn gặp lại, nhưng ta nghĩ là sẽ khó."
Nói rồi hắn mở cổng bước ra.
"..." A Nỗ Y nhìn Tần Quyên, chẳng biết phải nói gì.
Lúc nhóm Tần Quyên khởi hành thì trời sắp sáng hẳn. Đúng lúc ra khỏi Thiết Lĩnh, họ thấy trên sườn núi phía trước họ có một thương đội, đằng sau cũng có một thương đội khác.
"Qua đường núi này chính là thảo nguyên A Lặc." Người của thương đội cho họ biết.
*
Ba ngày sau, họ thấy thảo nguyên A Lặc cùng vài thôn làng rải rác.
Trong thôn có chợ nhỏ, Tần Quyên mua ít nước và lương khô ở đó.
Dân làng không nhận bạc, chỉ nhận đổi vật phẩm.
Tần Quuyên dùng ba cuốn vải đổi lấy hai cái đùi dê, Đào Hoa dùng một cái ấm đồng đổi mười túi nước.
Những thứ Đào Hoa mua ở Thiết Lĩnh đều là đồ thực dụng như chảo sắt, ấm đồng, tuy nặng nhưng được dân làng vô cùng ưa chuộng.
Một thương nhân qua đường bảo bọn họ chuẩn bị ít lương khô quá, sắp tới có một đoạn đường tuyết rất hẹp, sau đó là thảo nguyên và sa mạc, nên mua thêm lương khô.
Nhờ thương nhân này nhắc nhở, Đào Hoa mang hết nồi niêu đi đổi lấy thịt khô.
Cách xử lý thịt của người dân ở đây rất độc đáo, họ dùng muối ướp thịt, sau đó hun trên than đỏ.
Như vậy, thịt bò thịt dê sẽ giữ được lâu, khi ăn còn cảm nhận được mùi khói.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 132: Thời thanh mai trúc mã (2)
10.0/10 từ 21 lượt.