Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)

220@-

Băng qua vài sa mạc, đi hết vài thảo nguyên, qua một dãy núi tuyết, họ tới một nơi gọi là Thiết Lĩnh. Lúc ấy đã vào mùa đông.


 


Cả nhóm không thể đi lên hướng đông bắc nữa, vì đường đi bị tuyết phủ kín.


 


Họ không biết có phải ở lại đây đến hết mùa đông hay không. Nếu vậy thì phải một thời gian dài nữa mới tiếp tục lên đường được.


 


Không chỉ có riêng họ bị kẹt lại Thiết Lĩnh. Số người kéo đến càng lúc càng đông.


 


Tần Quyên nghĩ, nếu Hồ Hồ đi trước hắn nửa tháng và qua con đường này thì chắc đã đi xa rồi, không bị kẹt lại như hắn.


 


Nghĩ vậy hắn cũng yên lòng.


 


Thành Thiết Lĩnh bằng lòng thu nhận lữ khách mắc kẹt dọc đường, kể cả nông dân hay mục dân, tuy nhiên số quán trọ rất ít mà lượng người muốn nghỉ chân quá đông nên giá trọ tăng cao.


 


Nhóm Tần Quyên muốn ở nhờ các nhà mục dân nhưng không ai đồng ý.


 


Còn quán trọ thì chật ních khách rồi, không thể nhận thêm.


 


Trời tuyết lớn khiến Tiểu Khúc Nhi lạnh run bần bật, cả mặt lẫn mũi đều đỏ ửng. Tần Quyên đem thuốc mỡ quý của mình thoa cho nó.


 


"Chi bằng đến chợ ngựa hỏi xem." Cổ Nguyệt bỗng nhiên đề nghị.


 


"Chúng ta có nhiều ngựa, các mục dân không muốn cho ở nhờ, nhà thường dân thì không có chỗ để ngựa. Chi bằng đến chợ ngựa xem gần đó có chỗ ở không." Nghe Cổ Nguyệt nói thế, Đào Hoa cũng tán thành.


 


Có hai chợ ngựa lớn ở phía bắc thành Thiết Lĩnh.


 


Khi đến đây, họ cũng nhận ra điều mình nghĩ tới được thì các thương nhân khác cũng nghĩ tới.


 


Vô số thương nhân tụ tập ở đây.


 


"Ta đếm thấy có tới bảy tám thương đội." Cổ Nguyệt nói, "Chợ ngựa lớn vậy cơ à...."


 


"Cạnh tranh với thương nhân chẳng được lợi gì đâu. Chúng ta ra ngoài thành xem, nhà tồi tàn chút cũng được." Tần Quyên nói.


 


Họ đang định quay đầu thì một người gọi lại.


 


"Các vị huynh đệ đừng đi. Đang tìm chỗ nghỉ chân sao?"


 


Cả nhóm quay lại nhìn thì bắt gặp một nam nhân trung niên cường tráng.


 


Tần Quyên kinh ngạc, không nói gì, trong lòng suy tư.


 


Đào Hoa chỉ biết một ít tiếng Duy Ngô Nhĩ nên không hiểu lắm, chỉ nhìn Tần Quyên và Cổ Nguyệt.



 


Cổ Nguyệt là quý tộc Ngân Sơn, mà Ngân Sơn thường xuyên giao chiến với người Mông Cổ nên họ cũng được học một ít tiếng Duy Ngô Nhĩ. Cổ Nguyệt nói không thạo, nhưng nghe hiểu một phần, cũng biết những câu giao tiếp cơ bản.


 


"Đúng, chúng ta đang tìm chỗ ở." Cổ Nguyệt trả lời.


 


Nam nhân trung niên cười nói, "Trại của ta vừa hay còn trống một gian. Bốn người các ngươi cùng ở, tuy hơi chật nhưng cũng đủ dùng."


 


Hai mắt Cổ Nguyệt sáng lên, "Chúng ta muốn chờ đến lúc tuyết tan, chắc sẽ ở lại lâu đấy."


 


Nam nhân trung niên lại cười, "Ta biết, các ngươi cứ ở bao lâu tùy thích."


 


Đào Hoa hỏi, "Giá ngài cho thuê thế nào?"


 


Nam nhân đáp, "Tuy điều kiện thua quán trọ nhưng cũng có nước nóng và lò sưởi, ta lấy 1 ngày 1 lượng bạc."


 


Giá không khác gì quán trọ, chủ yếu do người nhân tận dụng thời cơ nâng giá vô tội vạ. Chứ đến mùa xuân, có rẻ tới mấy cũng chẳng ai thèm trọ.


 


Dù sao cũng có một niềm an ủi duy nhất là có chỗ dung thân.


 


Cổ Nguyệt và Đào Hoa bằng lòng rồi, Tần Quyên cũng chẳng nói gì thêm. Hắn chỉ mím môi quan sát nam nhân trung niên này, trong lòng nghi hoặc.


 


Nam nhân dường như cũng nhận ra thái độ của hắn, liền nói, "Mấy ngày gần đây, đã có ba đoàn đến xin ở nhờ trại ngựa của ta rồi, chỉ còn trống duy nhất một phòng thôi. Những thương đội khác thì đông quá, không thể ở được. Ta thấy nhóm các ngươi chỉ có 4 người, tuy hơi chật chội nhưng cố thì cũng ở được."


 


Tần Quyên không dò xét nữa, chỉ lạnh giọng nói, "Ngươi chỉ còn một căn mà tìm mãi không có khách trọ thích hợp, chi bằng lấy rẻ chút đi."


 


"Hả?" Nam nhân sửng sốt.


 


Tần Quyên giải thích, "Một tháng 20 lượng, ta trả hết một lần. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ vào ở, còn không đồng ý, ta ra ngoài thành dùng 20 lượng mua nguyên một căn nông trại cũng đủ."


 


Nam nhân không ngờ người này sẽ nói vậy. Gã lúng túng, "Chuyện này...."


 


Nhưng nghĩ một hồi, gã đành phải đáp, "Đành vậy, các ngươi ở lại đi."


 


Đối với Tần Quyên, tiết kiệm một đồng cũng là tiền.


 


*


 


Quản sự ở trại ngựa nói không sai, chỗ ở của họ rất chật hẹp. Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi ngủ chung một giường nhỏ, Giường lớn chừa cho Cổ Nguyệt và Đào Hoa.


 


Nhưng Cổ Nguyệt không chịu.


 


Đào Hoa mỉm cười, "Vậy ta ngủ với Tiểu Khúc Nhi, ngài ngủ với Tần Quyên."


 


Đào Hoa vừa dứt lời, Tần Quyên đã nhìn Cổ Nguyệt, "Mỗi đêm trước khi ngủ, ta đấm ngươi một cái, chịu không?"



 


"......"


 


Nghe Tần Quyên nói, cơn giận trong lòng Cổ Nguyệt dâng trào, vung tay phải muốn đánh Tần Quyên.


 


Tần Quyên trừng mắt nhìn hắn, nghiêng người tránh đi, "Nhà bé bằng cái mắt muỗi, ngươi đánh xong chắc là sập tan tành. Ngồi xuống cho ta."


 


"......"


 


Sau khi thương lượng một phen, cuối cùng Cổ Nguyệt vẫn phải ngủ với Đào Hoa.


 


Lý do là vì Tần Quyên và Cổ Nguyệt đều quá cao lớn, không chen nổi một cái giường, chỉ có ngủ cùng Đào Hoa mới may ra.....


 


Nói thật, lúc nghỉ ngơi ban đêm, Tần Quyên phải thừa nhận giường này nhỏ quá đi, chân của hắn thò cả ra bên ngoài.


 


Hắn rời giường, xỏ thêm tất rồi lại nằm xuống.


 


Tiểu Khúc Nhi bị lạnh, cứ rúc vào lòng hắn.


 


Nghĩ ngợi một hồi, Tần Quyên vẫn quyết định dậy thắp lò sưởi. Dù than đắt đỏ nhưng tiền có thể kiếm, thân thể vẫn quan trọng hơn. Lỡ ngã bệnh thì mất nhiều hơn được.


 


Căn nhà dần ấm lên, khi ấy mới nghe thấy tiếng thở đều đặn. Mọi người ngủ cả rồi.


 


Hôm sau, Đào Hoa đem hết áo quần đã chuẩn bị cho mùa đông ra.


 


Tiểu Khúc Nhi bị bọc thành cái bánh ú, Đào Hoa quấn chặt đai lưng cho nó, đảm bảo không lọt chút gió nào.


 


Cổ Nguyệt mang nước ấm về, còn Tần Quyên thì cắt nhỏ lương khô.


 


Bọn họ phải tự mình mang lương khô xuống nhà bếp của trại ngựa để nướng.


 


Gió tuyết quá lớn, Tần Quyên vào phòng, lập tức đóng chặt cửa.


 


Đào Hoa thấy họ qua về, chợt hỏi, "Lúc ta mới tỉnh ngủ, hình như có nghe tiếng người nói chuyện ngoài sân. Các ngươi có để ý không?"


 


Hai người đều sửng sốt, rồi gật đầu.


 


Đào Hoa còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ quả thực có người đứng nói chuyện ngoài sân.


 


Tần Quyên cũng nghe thấy, nhưng vì ngủ ngon quá nên không muốn mở mắt. Lúc hắn bắt đầu thấy nghi hoặc thì tiếng nói chuyện biến mất rồi.


 


"Cứ ăn trước đi đã." Tần Quyên chia bánh nóng cho bọn họ.


 


Lúc ăn cơm, Tần Quyên nói với những người khác, hắn muốn ra chợ bán ít đồ.



 


Bọn họ còn bao nhiêu bạc? Tần Quyên đã gần hết rồi. Cổ Nguyệt có một ít trang sức đeo trên người. Đào Hoa thì chưa rõ, nhưng trong cả ba bọn họ, Đào Hoa là người đi có chuẩn bị nhất nên chắc chắn y mang theo toàn bộ của cải.


 


Tần Quyên ra khỏi phòng, thấy những người cùng sống trong viện, chừng mười mấy người. Nhưng vì trời lạnh, không mấy ai muốn ra khỏi phòng.


 


Có hai người vốn đang định nói gì đó, nhưng khi thấy Tần Quyên bước từ trong phòng ra thì im bặt.


 


Tần Quyên thoáng ngờ vực, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi. Hai người đó chẳng biết là phản ứng chậm hay có ý gì, một lúc sau mới đáp lại hắn.


 


Chào hỏi xong, bọn họ rời đi, một người vào nhà, một người ra ngoài.


 


Tần Quyên không để ý, đi về phía chuồng ngựa.


 


Hắn tới đó cho sáu con ngựa ăn, rồi lại mang một cái chăn rách đến choàng cho Thất Ca.


 


Thất Ca lắc mình hất cái chăn rách xuống như thể nói, ta không lạnh, khỏi phải nhọc lòng, lo cho các huynh đệ khác đi.


 


Tần Quyên đắp chăn cho mấy con ngựa khác, chúng ngoan ngoãn hơn Thất Ca nhiều, không chống đối chút nào.


 


Tần Quyên đứng đó một hồi, đang định đi thì Thất Ca bất chợt hí lên.


 


Tần Quyên quay đầu nhìn, dường như hiểu Thất Ca muốn nói gì với hắn.


 


Nói đang nói, "Ngươi đi thật đấy hả? Đồ vô lương tâm, không cưỡi ta đi dạo."


 


Tần Quyên đáp không nể nang, "Tuyết kín đường rồi, cưỡi cái con khỉ! Nằm mơ!"


 


Thất Ca không kêu gào nữa, ngoan ngoãn quay vào trong góc.


 


Tần Quyên nhìn nói, cười, "Coi bộ ngươi cũng biết điều hơn rồi đấy."


 


Nói rồi hắn nhanh chân rời đi.


 


Không biết thế nào, buổi trưa họ lại nghe nói có quan binh đến kiểm tra. Quản sự A Nỗ Y báo cho họ, nếu không có việc gì thì nhất định đừng ra ngoài.


 


Họ không muốn chọc phải quan binh, đương nhiên là không dám, nhưng không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


 


Tầm chiều tối, những tiếng xôn xao mới nhỏ dần, chắc là quan binh đi rồi.


 


Sau khi quan binh quay về, trại ngựa yên tĩnh trở lại, đặc biệt là trong viện. Không một ai bước ra, ngay cả chút thanh âm cũng không có.


 


Ngủ tạm được một giấc, hôm sau Tần Quyên dậy sớm, sắp xếp lại đồ đạc. Hơn phân nửa hành lý còn ở trong chuồng ngựa nên hắn phải tới đó lấy.


 


Quản sự A Nỗ Y bắt gặp hắn đến chuồng ngựa, bèn hỏi thăm.



 


"Ta muốn ra chợ một chuyến." Tần Quyên đáp.


 


A Nỗ Y, "Ba ngày này không được ra ngoài."


 


"Ai nói?"


 


"Hôm qua quan binh có lệnh."


 


Tần Quyên càng thắc mắc, "Hôm qua quan binh tới làm gì vậy?"


 


"Không rõ, ta không quản được, ngươi cũng không quản được." A Nỗ Y đáp.


 


Tần Quyên nhìn nam nhân trung niên. Hắn chắc chắn ông ta biết nhưng không muốn nói với mình.


 


Như vậy, Tần Quyên lại càng muốn biết hơn. Dù sao hắn cũng không ở đây một mình. Nếu hoàn cảnh bất lợi, hắn cần phải tính toán sớm.


 


Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, giờ không phải lúc hắn muốn đi là đi.


 


A Nỗ Y không cho hắn ra ngoài, còn lấy quan phủ ra uy h**p, hắn đành phải tạm thời quay về phòng.


 


Sau khi về, hắn kể lại sự việc cho Cổ Nguyệt và Đào Hoa. Hắn cmả thấy việc quan phủ tra xét hôm qua vô cùng kỳ quái, muốn tìm hiểu đôi chút.


 


"Trèo tường leo mái không phải sở trường của ngươi sao? Đêm nay đi đi." Cổ Nguyệt thản nhiên nói.


 


Đào Hoa cau mày, ".....Sao ta cảm giác như chuyện này liên quan đến mạng người."


 


Nghe y nói thế, Cổ Nguyệt đang nằm, bèn ngồi dậy.


 


"Ta nhớ rồi, hôm ấy khi ta mơ màng ngủ, không phải là nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, mà là tiếng cãi nhau thì đúng hơn."


 


Trước khi vào làm thị vệ trong vương điện, Cổ Nguyệt từng nhiều năm xử án ở điện nha.


 


Vì có kinh nghiệm xử án nên trực giác của hắn về mặt này rất mạnh mẽ.


 


"Có hứng đi điều tra với ta không?" Tần Quyên nói.


 


Cổ Nguyệt nằm xuống, không hứng thú.


 


Tần Quyên nhún vai, đứng dậy chuẩn bị đi ăn.


 


Cổ Nguyệt hỏi, "Vừa mới ăn rồi mà?"


 


"Có ít chân dê, ta định tối nay hầm lên ăn. Giờ lấy ra ngâm rồi rửa sạch đã." Tần Quyên vừa nói vừa bới trong túi đồ.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 128: Quay đầu chốn quạnh hiu (18)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...