Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)

242@-

Trong hang động sâu hun hút chỉ toàn bóng đêm đen kịp, họ cứ nghĩ con đường phải đi hẳn còn rất dài.


 


Nhưng hóa ra đường hầm này là một góc ngoặt vuông vức, rẽ vào đó là đến ngõ cụt.


 


"Trên tường có chốt mở." Cổ Nguyệt nói.


 


Tần Quyên lại gần xem xét một chút rồi bảo Cổ Nguyệt và Đào Hoa ở đằng sau, "Để ta, các ngươi cứ lùi lại, coi chừng có bẫy."


 


Cổ Nguyệt gật đầu, định kéo Đào Hoa lui về phía sau, nhưng Tiểu Khúc Nhi lại chạy đến ôm lấy Tần Quyên, không chịu đi.


 


"Lùi lại nào." Tần Quyên quát khẽ nhưng Tiểu Khúc Nhi vẫn không buông. Bất đắc dĩ, hắn đành bế Tiểu Khúc Nhi, nhét vào lòng Cổ Nguyệt.


 


Cổ Nguyệt sẽ không nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Khúc Nhi như Đào Hoa. Hắn dùng sức ôm chặt lấy, mặc kệ thằng bé giãy giụa.


 


Cổ Nguyệt còn trừng mắt cặp mắt vô cùng dữ tợn, khiến Tiểu Khúc Nhi sợ đến nín thinh.


 


Tần Quyên nhanh chân bước tới, xoay chốt mở trên tường. Nghe một tiếng răng rắc, hắn lập tức nhảy lùi lại, đến trước mặt Cổ Nguyệt.


 


Bức tường đá sụp đổ ầm ầm.


 


Sau một trận rung chuyển, bụi đất mịt mù, cuối cùng họ đã thấy ánh sáng ở phía lối ra.


 


Tần Quyên nhanh chân đi tới trước.


 


Cổ Nguyệt và Đào Hoa cũng vội theo sau.


 


Họ nghĩ lối đi này sẽ dẫn thẳng ra bìa rừng hoặc là thảo nguyên dưới chân núi, không ngờ lại tới một khoảng đất trống trải.


 


Bốn phía xung quanh đều là tảng đá san sát.


 


"Đây là đâu? Ngươi có biết không?" Cổ Nguyệt quay sang hỏi Đào Hoa.


 


Đào Hoa lắc đầu. Phương sĩ kia không nó đến nơi này.


 


Cổ Nguyệt thả Tiểu Khúc Nhi xuống, tới gần một tảng đá gần nhất.


 


Trên đá khắc loại chữ viết gì đó rất lạ, chẳng phải chữ Quách Nhị cũng không phải chữ Thiên Trúc, chẳng phải chữ Thổ Phiên cũng không phải chữ người Miêu.


 


Lẽ nào là một nền văn minh xa lạ không ai biết tới?


 


Đương nhiên Cổ Nguyệt cũng không quá bận tâm. Bây giờ bọn họ còn chưa biết làm sao giữ mạng, hơi đâu mà để ý đến mấy câu chữ khắc trên đá.


 


"Trước hết cứ tìm xem có đường ra không đã, ngoài ra cũng xem có đồ gì ăn được không." Tần Quyên nói, xốc lại bọc hành lý.


 


Cổ Nguyệt, "Chia nhau ra hay là...."


 


Đào Hoa lập tức lên tiếng, "Đi cùng nhau đi. Những tảng đá ở đây thật quái lạ, cứ nhưng cả một khu rừng đá, nhìn thế này không phân biệt được phương hướng."



 


Câu nói ấy của Đào Hoa lại nhắc nhở Tần Quyên. Hắn nhìn bốn xung quanh, quả thật thấy những tảng đá này hết sức quỷ dị.


 


"Chúng ta đi hướng này trước." Cổ Nguyệt đưa tay chỉ về hướng mặt trời.


 


Tần Quyên gật đầu, cõng Tiểu Khúc Nhi lên.


 


"Đại ca, không cần huynh cõng, đệ tự đi được."


 


"Không sao." Tần Quyên mỉm cười, "Từ bây giờ còn phải đi bộ lâu lắm."


 


Đào Hoa bị thương ở chân, nếu còn phải chăm sóc Tiểu Khúc Nhi nữa thì rất bất tiện cho y.


 


Đào Hoa lại không chịu để hắn dìu, cho nên hắn nhận việc cõng Tiểu Khúc Nhi để y bớt gánh nặng.


 


Bọn họ đi được một canh giờ thì tới chính ngọ.


 


Lúc này, mặt trời đã lên trên đỉnh đầu. Cổ Nguyệt cảm thấy đói bụng nên dừng lại. Đám Tần Quyên cũng dừng theo.


 


Xung quanh họ vẫn chỉ là rừng đá san sát như cũ.


 


"........"


 


Mới ban nãy, họ thấy những phiến đá nhỏ dần, rồi tới một đoạn, đá chỉ còn cao bằng Tiểu Khúc Nhi.


 


Họ cứ nghĩ những tảng đá này sẽ biến mất, nhưng tại sao....


 


Chẳng những thế....


 


Tần Quyên thì thầm, "Chúng ta quay lại nơi xuất phát rồi!"


 


Cổ Nguyệt cũng nhận ra điều đó, thậm chí họ còn thấy được lối ra của đường hầm ban nãy.


 


"Đây rốt cuộc là chốn quỷ quái nào!"


 


Tần Quyên nhíu mày. Chỗ này làm hắn nhớ tới những phiến ở tế đàn Băng Vực và cả Đại Oát Nhĩ.


 


"Có phải khu rừng đá này dùng để hiến tế, bày thành trận pháp gì đó không?" Khi nói ra những lời này, ngay cả Tần Quyên cũng không dám tin.


 


Nhưng chuyện lạ kỳ xảy ra ngay trước mắt, hắn không muốn tin cũng không được.


 


Đào Hoa cũng cau mày, "Có thể lắm, nếu không thì chúng ta đâu thể quay lại điểm xuất phát được."


 


Nhưng quả thực Tần Quyên không tin vào chuyện tà môn như thế.


 


Cổ Nguyệt cũng không tim, muốn chọn một hướng khác để đi thử.


 


Tần Quyên nói, "Ăn trước đã, ăn no rồi tính."



 


Bọn họ lại đốt lửa đun nước, nướng bánh và thịt.


 


Sau khi ăn xong, Tần Quyên và Cổ Nguyệt chia nhau ra, đi thử hai hướng khác nhau.


 


Hai người họ cùng thống nhất làm việc, bảo Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi ngồi đó chờ.


 


Đến lúc trời chiều ngả về tây, Tần Quyên đã quay lại nhưng Cổ Nguyệt vẫn chẳng thấy đâu.


 


"Tuy Cổ tướng quân là người ngang ngạnh nhưng vẫn biết chừng mực, ngươi không cần quá lo lắng cho hắn." Đào Hoa cười nói.


 


Tần Quyên không lo cho Cổ Nguyệt, chỉ là....


 


"Ta đã đi từ hướng đó ra phía ngoài, nhưng chẳng hiểu sao lại vòng ngược trở lại." Tần Quyên thấp giọng nói, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Lúc nhận ra mình đã quay về điểm xuất phát, hắn cảm thấy toàn thân tê dại cứ như trúng tà.


 


Đây là trận pháp thật sự sao? Hắn không tin. Chắc chắn họ đã dùng thứ gì đó để tạo ra hiện tượng kỳ quái này.


 


Mặt trời đã xuống núi nhưng Cổ Nguyệt vẫn chưa về. Bọn họ bắt đầu lo lắng.


 


Tần Quyên chợp mắt một lát rồi tỉnh. Trời đã tối đen, vẫn chưa thấy Cổ Nguyệt đâu.


 


Hắn đứng dậy, muốn đi tìm, nhưng chợt thấy ánh sáng lập lòe từ xa chiếu tới.


 


Tần Quyên nheo mắt nhìn, "Hắn quay lại rồi."


 


Nhưng tại sao đi lâu như thế mà giờ mới vòng về?


 


Cổ Nguyệt vừa quay lại, không nói thêm câu nào đã kêu đói.


 


Đào Hoa đưa túi nước và thức ăn cho hắn. Tiểu Khúc Nhi cũng nhìn hắn chằm chằm.


 


Cổ Nguyệt ăn no rồi mới bắt đầu kể, "......Hình như ta gặp quỷ rồi!"


 


"Sao vậy?" Tiểu Khúc Nhi nhanh nhảu nói trước, nhưng sau đó vội che miệng, nhìn đám người lớn.


 


Cổ Nguyệt nói với Tần Quyên, "Ngươi quay lại từ lúc nào?"


 


"Trước khi mặt trời xuống núi." Tần Quyên đáp.


 


Cổ Nguyệt nói, "Vậy chắc khi ấy ta còn đang ngủ."


 


"Hả?" Đào Hoa cũng ngẩng lên nhìn Cổ Nguyệt, vô cùng thắc mắc.


 


Cổ Nguyệt nói, "Lần đầu tiên ta phát hiện ra, ta có bản lĩnh vừa đi vừa ngủ! Lúc tỉnh lại, ta hoảng quá, rút đao ra chém lung tung khắp nơi mà không thấy một bóng người nào! Thật là hoang đường."


 


Tần Quyên nghe vậy liển hỏi, "Vậy tức là không phải ngươi đi miết rồi bị quay về chỗ cũ, mà ngươi chủ động vòng ngược trở lại đây?"


 


Quả đúng là vậy.



Do tự nhiên bất tỉnh giữa đường, Cổ Nguyệt cảm thấy hoang mang. Hắn không tin ma quỷ, nghĩ rằng chuyện này do con người làm ra nên không dám đi tiếp nữa, sợ mất mạng nên quay về đường cũ.


 


Tần Quyên nói, "Nói vậy, lối ra có khả năng nằm ở cuối con đường ngươi đi ban nãy."


 


Đào Hoa cũng gật đầu đồng tình.


 


Cổ Nguyệt nói, "Theo lời ngươi thì chẳng lẽ có kẻ nào đó hạ mê dược với ta mà thần không biết quỷ không hay, thậm chí chính bản thân ta cũng không phát hiện."


 


Tần Quyên biết, nếu so với ngoài kia, võ công của Cổ Nguyệt không kém, hơn nữa hắn còn là cổ sư nên rất nhạy bén với độc dược.


 


"Chẳng những thế, họ hạ dược ngươi nhưng không giết ngươi." Đào Hoa bổ sung.


 


Đúng, điều này cũng rất đáng ngờ.


 


"Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm mai ta và ngươi lại đi xem sao." Tần Quyên vỗ vỗ vai Cổ Nguyệt.


 


Cổ Nguyệt gật đầu, "Được, để ta nghỉ một lát đã." Nói thật, khi tỉnh dậy giữa đường, nhìn thấy hoàng hôn đỏ như máu, hắn thật sự kinh hãi, lập tức rút đao chém điên cuồng.


 


Hắn sống 20 năm qua ở Ngân Sơn, chưa xuống núi lần nào, cũng chưa bao giờ chứng kiến chuyện lạ lùng như vậy.


 


Cổ Nguyệt vừa đặt lưng xuống thì bỗng nói, "Đúng rồi, trong người ngươi có cổ, ngài mai dù có kẻ hạ dược chúng ta, chắc ngươi cũng không sao."


 


Câu nói của Cổ Nguyệt khiến Tần Quyên nhớ đến cổ trong thân thể mình


 


Hai ngày nay, nó không có động tĩnh gì cả....?


 


Hắn không tự nhiên lăn ra ngất xỉu, cũng không cảm thấy máu nóng dâng trào....Đúng là kỳ lạ.


 


Tần Quyên vô thức đặt tay lên ngực, nhắm mắt thử cảm nhận bên trong.....


 


"Tiểu Khúc Nhi...." Tần Quyên gọi một tiếng, Tiểu Khúc Nhi liền chạy tới.


 


"Đại ca!"


 


"Bắt mạch cho ta, xem cái gân trên cổ ta...."


 


Tiểu Khúc Nhi thì tay tháo cổ áo Tần Quyên.


 


Tần Quyên thấy nhột nhột, hơi rụt lại theo bản năng, nhưng rồi lại thẳng cổ ra như cũ.


 


"Ô, không thấy đâu cả!" Tiểu Khúc Nhi kinh hãi kêu lên. Sao không thấy nữa? Từ lúc nào?


 


Tiểu Khúc Nhi vội bắt mạch cho Tần Quyên. Nó không rành lắm, nhưng có thể khẳng định, mạch đập của Tần Quyên đại ca hoàn toàn không giống với hôm bị Ngân Thiên Xu bắt tới Ngân Sơn.


 


"Ta biết rồi. Có khi đại ca đã hấp thụ cổ trùng rồi!"


 


Nghe vậy, Cổ Nguyệt hừ một tiếng.


 



"Không thể nào có chuyện hấp thu cổ trùng, cùng lắm là thích ứng được thôi."Đào Hoa nhỏ nhẹ giải thích cho Tiểu Khúc Nhi.


 


Tiểu Khúc Nhi chạy đến ôm Đào Hoa, "Đào Hoa biết nhiều quá!"


 


Đào Hoa cũng nựng hai má nó.


 


Cổ Nguyệt nhướn mày, không nhịn được, hỏi, "Sao ngươi gọi y là Đào Hoa rồi?" Mấy hôm trước rõ ràng còn một câu Đào Hoa ca ca, hai câu Đào Hoa ca ca?


 


Tiểu Khúc Nhi giải thích, "Vì Đào Hoa muốn nhận ta làm con, nhưng ta phải hỏi ý cha Hồ Hồ. Nếu cha Hồ Hồ bằng lòng thì Đào Hoa là cha ta, cứ gọi là ca ca mãi thì sau này khó sửa miệng. Giờ ta cứ gọi là Đào Hoa đã."


 


Nghe Tiểu Khúc Nhi nói thế, Tần Quyên và Cổ Nguyệt lại mỗi người một suy nghĩ.


 


Tần Quyên nghĩ bụng, đệ gọi ta là đại ca lâu như thế rồi, sau này làm sao sửa thành gọi cha được đây?


 


Cổ Nguyệt thì nghĩ, sao lúc tên này gọi Đào Hoa trống không, mình lại muốn đấm nó một cái? Hơn nữa....


 


"Hồ Hồ là ai?" Cổ Nguyệt vừa nói dứt mồm đã thấy mặt đau tê tái.


 


Nắm đấm quá nhanh, quá nguy hiểm!


 


Cổ Nguyệt định đánh trả nhưng Tần Quyên đã quăng cho hắn bọc hành lý, "Ngủ đi, không được nói chuyện nữa. Ai lên tiếng thì ăn đòn!"


 


HẮn vừa dứt lời thì bị Cổ Nguyệt đè xuống đất, hai người cứ thế đánh lộn một trận.


 


Tần Quyên không ngờ tên này học nhanh như thế, ra tay chớp nhoáng hơn cả hắn.


 


Nhưng đánh một trân xong, bọn họ cũng biết thân biết phận, im lặng đi ngủ.


 


Tiểu Khúc Nhi ôm cổ Đào Hoa, càng nhìn càng thấy Đào Hoa thông minh sáng suốt.


 


Lúc sói với sư tử đánh nhau, ngàn vạn lần chớ có đến can, không là ăn đòn vô ích. Bọn họ đánh chán sẽ tự đường ai nấy đi thôi.


 


*


 


Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tần Quyên đã dậy sớm, đi cùng Cổ Nguyệt về hướng hôm qua.


 


Hai người không ăn sáng, chỉ dặn dò Đào Hoa mấy câu rồi lên đường.


 


Giữa đường, họ nghỉ uống chút nước.


 


Đi được chừng nửa canh giờ, Tần Quyên nhỏ giọng hỏi Cổ Nguyệt, từ đây đến chỗ hắn thiếp đi hôm qua còn bao xa nữa.


 


Cổ Nguyệt nói, ít cũng phải đi thêm một canh giờ.


 


*


 


Đi thêm một canh giờ, ngay cả Cổ Nguyệt cũng cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào hôm qua hắn gặp quỷ thật.


 


Hắn tóm vai Tần Quyên, "Này, ngươi đừng nghĩ ta nói láo!"


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 118: Quay đầu chốn quạnh hiu (8)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...