Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)

200@-

Bị thị vệ đốc thúc, Đào Hoa đành đưa tay cởi áo Tần Quyên, nhưng vì y quay lưng về phía thị vệ nên thị vệ không biết thực ra y đang làm gì.


 


Lúc Đào Hoa mới cởi được áo ngoài, đụng tay đến trung y thì Tần Quyên mở mắt.


 


Ánh mắt hắn quá đỗi sắc bén, khiến Đào Hoa kinh hãi ngẩng lên nhìn. Thiếu chủ đã đốt hương cẩn thận, nhưng nội lực của người này quá mạnh, không bị ảnh hưởng nhiều.


 


Tần Quyên chỉ nheo mắt chứ không nói câu nào. Thái độ của hắn như thế lại khiến Đào Hoa bình tĩnh hơn nhiều.


 


Đào Hoa không tiếp tục c** q**n áo Tần Quyên nữa. Y phải tìm cách đuổi thị vệ đi, sau đó báo tình hình cho Tần Quyên.


 


Thế là y cúi người, ghé đến gần Tần Quyên.


 


Thị vệ kia đứng sau tấm rèm thấy vậy, tưởng là Đào Hoa đang hôn Tần Quyên, nhưng thật ra y thì thầm bên tai Tần Quyên, "Công tử hãy phối hợp với ta, đuổi thị vệ đi đã."


 


Thị vệ kia nhìn cảnh tượng trên giường. cau mày nghĩ đến cảnh hai nam nhân ôm ấp nhau. Gã hừ một tiếng đầy ghê tởm rồi bỏ đi.


 


Gã tin chắc chuyện sẽ đâu vào đó cả, Đào Hoa nào dám trái lệnh thiếu chủ.


 


Sau khi xác định thị vệ đã đi rồi, Đào Hoa mặc lại áo cho Tần Quyên, ngồi xuống bên mép giường.


 


Bấy giờ Tần Quyên mới nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng như băng cứa qua da, "Giờ nói cho ta lý do được chưa?"


 


Đào Hoa nhỏ giọng nói, "Thiếu chủ bảo ta đến hầu hạ ngài."


 


Tần Quyên cười lạnh, "Cho nên mới hạ dược ta?"


 


Tần Quyên nghĩ đồ ăn có vấn đề, bằng không đã chẳng hôn mê đến mức có người tới ngay bên giường mà còn không nhận ra.


 


Hoặc là nhân hoàng thức tỉnh? Nhưng không có khả năng. Hắn nắm được quy luật rồi, nhân hoàng chỉ thức tỉnh khi hắn vận động mãnh liệt, khí huyết dâng trào. Lúc ấy, nhân hoàng sẽ khống chế cơ thể hắn, đến khi hắn gục mới thôi.


 


Đào Hoa cúi đầu, "Là hương. Hương không có mùi, nhưng khiến ngài hôn mê."


 


Tần Quyên khá sửng sốt với sự thẳng thán của y, nhưng hắn vẫn không chấp nhận nổi cảm giác bị người ta lừa gạt. Hắn nhìn đào hoa, "Vì sao hắn sai ngươi đến quyến rũ ta? Hắn không biết trong cơ thể ta có cổ, ai động vào là chết hay sao?


 


Tần Quyên không biết nhân hoàng có giết kẻ nào động vào hắn hay không, chẳng qua hắn chỉ bịa đặt để Đào Hoa sinh lòng nghi ngờ Ngân Thiên Xu.


 


Quả nhiên Tần Quyên đã trông thấy vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt Đào Hoa.


 


Hắn nghĩ Đào Hoa đã bắt đầu hoài nghi ý định của Ngân Thiên Xu rồi.



 


Hắn muốn Đào Hoa biết, Ngân Thiên Xu muốn y chết.


 


Thấy vậy, Tần Quyên lại nói thêm, "Trong người ta có thứ cổ rất mạnh, là vua của các loại cổ, gặp phải cổ khác thì sẽ nuốt chửng. Thiếu chủ các ngươi giam ta ở đây, mà trên người ngươi không có cổ, thiếu chủ lại sai ngươi hành sự cùng ta. Với nội lực của ngươi thì chắc chắn không thể chịu nổi, chỉ có con đường chết."


 


Ánh mắt hắn kiên nghị, giọng điệu vững vàng, khiến Đào Hoa không thể nghi ngờ.


 


Đào Hoa run lên. Y bán mạng cho Ngân Thiên Xu nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Ấy vậy mà Ngân Thiên Xu đối đãi y như thế.


 


Y khổng hiểu, vì sao Ngân Thiên Xu lại vứt bỏ y?


 


Tần Quyên thấy Đào Hoa biến sắc nên im lặng cho y tự mình suy nghĩ.


 


Đào Hoa nhìn Tần Quyên, cất giọng nặng nề, "Vì sao hắn phải giết ta?"


 


Hỏi người nhưng dường như tự hỏi mình.


 


Tần Quyên đáp, "Hắn chỉ muốn dùng ngươi để dụ dỗ ta."


 


"Còn nhiều người khác nữa mà, vì sao lại là ta?"


 


"Có lẽ hắn chỉ tiện tay không, không nghĩ nhiều."


 


Lý do này thực ra rất hợp lý. Hôm nay nếu không phải y tới thì cũng có người khác tới. Thị vệ chỉ tình cờ bắt gặp y.


 


Đào Hoa nhìn Tần Quyên. Y làm sao không đoán ra, Tần Quyên nói với y nhiều lời như vậy chẳng qua chỉ vì muốn y giúp hắn trốn.


 


Có lẽ vì thấy hắn đẹp, hoặc có lẽ là lý do nào khác, nhưng y rất mến thiếu niên này. Lúc thiếu chủ sai y đến đây hầu hạ, y có chút vui sướng.


 


Thiếu chủ nói với y, trong người Tần Quyên có cổ, cần y hỗ trợ để dụ cổ ra, nhưng những thông tin còn lại thì hoàn toàn khác.


 


Thiếu chủ nói, cổ có khả năng khiến thiếu niên này hôn mê vĩnh viễn nhưng không mất mạng, sau này chỉ cần y chăm sóc tử tế là được.


 


Tần Quyên tiếp tục nói, "Cổ này đang ở trong thân thể ta. Ngươi cảm thấy nên tin ta hay tin tên thiếu chủ kia? Tuy hắn là cổ sư nhưng cũng chỉ lần đầu biết loại cổ này thôi. Ta mới chính là đượng sự."


 


Người không giỏi bịa chuyện thường có thói quen giải thích rất nhiều để khiến người khác tin tưởng.


 


Quả thực đây là lần đầu Tần Quyên bịa chuyện một cách trắng trợn như thế. Hắn biết rõ, ở Ngân Sơn ngày nào, mình còn gặp nguy ngày đó.


 


Ngân Thiên Xu tính khí bất thường, mới mấy canh giờ trước còn đồng ý cho hắn thời gian suy nghĩ, mấy canh giờ sau đã sai Đào Hoa đến ngủ với hắn để dẫn cổ.



 


Loại người này không thể lường được. Hắn vốn định cân nhắc cẩn thận mới hành động, nhưng xem ra không được rồi.


 


Đào Hoa bán tín bán nghi những lời của Tần Quyên. Y đâu phải thiếu niên không rành thế sự. Dù sao y cũng sống lâu hơn Tần Quyên mấy năm, khả năng phân biệt trái phải mạnh hơn hắn nhiều.


 


Y cũng nghi Tần Quyên đang bịa đặt, nhưng đôi mắt hắn quá trong trẻo, khiến y phân vân. Hơn nữa, thật lòng y rất mến thiếu niên này.


 


Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng một lát. Đào Hoa nhìn Tần Quyên, khẽ nói, "Ta có thể giúp ngài, nhưng ta có điều kiện."


 


"Nói đi." Tần Quyên hơi kích động, khiến xích sắt trên cổ tay kêu leng keng.


 


"Ngài đưa ta ra ngoài, không được bỏ ta giữa đường. Ta tin công tử hiểu ý ta." Đào Hoa nở nụ cười.


 


Nụ cười ấy khiến gương mặt vốn mờ nhạt của y đẹp hơn rất nhiều.


 


Tần Quyên bấy giờ mới hiểu vì sao Đào Hoa có tên là Đào Hoa. Người này không sở hữu dung nhan diễm lệ nhưng có thể lấy sắc hầu người, ấy là nhờ vốn liếng sẵn có. Y cười lên rất đẹp, như hoa đào nở bên sông, một trận gió thổi, cuốn hoa rơi vào dòng nước.


 


Tần Quyên thấp giọng hỏi, "Ta không hiểu. Ngươi nói rõ đi."


 


"Túc là ngươi tới đâu thì sắp xếp cho ta ở đó." Cả đơi y chỉ mong sống sót. Bởi chỉ có sống sót, y mới có cơ hội giành lại vị trí vốn thuộc về mình.


 


Đám người kia không giết y. Mẫu thân bán y đi nhưng cũng không ai dám giết. Bởi vi....chỉ mình y có quyền thừa kế vị trí kia.


 


Dù sao ngoại tổ mẫu của y đã truyền lại cho y trước khi bà mất.


 


Nếu y rời đi, tới một nơi bọn chúng không tìm được, chờ khi thời cuộc ổn định, y sẽ tính kế phản công.


 


Như vậy càng tốt.


 


Sau nhiều năm yên ổn, y nghi ngờ có lẽ mẫu thân y muốn Ngân Thiên Xu giết y.


 


Dù sao mẫu thân đâu chỉ có một nhu tử là y. Trong khi các trưởng lão ủng hộ ngoại tổ mẫu của y bây giờ đã chết gần hết rồi....


 


Nếu họ chết, y cũng không còn người bảo hộ.


 


Thứ duy nhất y còn lại chỉ là.....


 


Đào Hoa cúi đầu buồn bã, "Ngài đồng ý chứ?"


 


Tần Quyên nói, "Ta đâu có lựa chọn nào khác."



 


"Vậy thì nói phải giữ lời."


 


Lúc ấy, Tần Quyên lần đầu nhìn thấy ánh mắt kiên định, quả quyết của Đào Hoa, chứ không phải dáng vẻ khúm núm, hèn mọn lúc trước.....


 


Tần Quyên nói, "Ta đồng ý. Ta nói được làm được."


 


Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm. Y hành lễ cảm tạ, sau đó nói, "Mấy ngày nữa, đại quân Ngân Sơn tấn công Điệt Nhi Mật sẽ quay về, ban đêm sẽ tổ chức yến hội mừng chiến thắng. Các tướng quân và phó tướng đều tham dự, binh lực của vương điện tập trung vào một chỗ. Nếu khi ấy ngài còn ở đây, ta sẽ đến đưa ngài ra ngoài. Còn nếu thiếu chủ muốn ngài dự yến hội thì rất khó nói. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến."


 


Tần Quyên nghe vậy, gật đầu.


 


Nghe Đào Hoa nhắc đến Điệt Nhi Mật, hắn liền hỏi, "Tình hình Điệt Nhi Mật bây giờ ra sao?"


 


"Cướp được rất nhiều đồ, còn đốt cả phủ quan, thiêu vào quân doanh Mông Cổ."


 


Tần Quyên sửng sốt. Hắn biết dù quân Mông Cổ bị uy h**p như vậy nhưng cũng sẽ không cử binh tấn công Ngân Sơn.


 


Bởi vì có tấn công cũng vô ích.


 


Điệt Nhi Mật đâu có nhiều binh lực.


 


Cho nên Ngân Sơn mới chiến thắng dễ dàng.


 


Tần Quyên đắn đo một hồi rồi nói, "Vậy ngày mai thiếu chủ của ngươi lại tới à?"


 


Đào Hoa cũng nghĩ tới việc này. Thiếu chủ cần xác nhận y và Tần Quyên đã hành sự.....


 


Y ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Chi bằng cả ta và ngài đều cáo bệnh...."


 


"Nhưng nếu sáng mai, chúng ta đều cáo bệnh, thiếu chủ nhà ngươi gọi lang trung đến kiểm tra thì thế nào? Ta thì còn dễ, ta có thể khống chế nội lực để khiến thể trạng có biểu hiện suy yếu giả, nhưng ngươi thì sao?"


 


Đào Hoa đáp, "Ta không sao. Ta cũng hiểu phần nào con người tên thiếu chủ này. Ngày mai, nếu hắn đã phát hiện nội lực của ngài suy yếu thì sẽ không kiểm tra đến ta đâu."


 


Tần Quyên thấy hơi khó tin, nhưng cũng không có cách nào khác nên tạm theo như vậy.


 


*


 


Hôm sau, khi Ngân Thiên Xu đến điện thì thấy cảnh tượng này.


 


Đào Hoa nằm vật trên sàn, thân mình tr*n tr**, chỉ có một mảnh lụa mỏng che nơi yếu hại, sắc mặt trắng bệch, trên vai có vô số dấu vết....



 


Hắn chỉ liếc một cái rồi không để ý đến Đào Hoa nữa.


 


Sau rèm mỏng, Tần Quyên cũng không khá hơn chút nào. Hắn gục xuống giường, khóe miệng chảy máu.....


 


Ngân Thiên Xu trừng mắt, vội chạy đến xem.


 


Hắn nín thở, thăm dò mạch đập của Tần Quyên. Thấy Tần Quyên suy kiệt nhưng không nguy đến tính mạng, hắn mới thở phào một hơi.


 


Liếc mắt thấy Đòa Hoa vẫn tr*n tr** nằm trên sàn, hắn gọi thị vệ vào, "Đưa y đi, gọi lang trung đến khám cho một chút."


 


Tuy kẻ này ti tiện nhưng không thể để y chết.


 


Bên kia đã hạ lệnh, làm gì thì làm nhưng không được giết y. Giờ hắn không có tâm trạng đâu quan tâm đến một tên tiện nô.


 


Đám thị vệ đưa Đào Hoa đi rồi, Ngân Thiên Xu bắt đầu kiểm tra cổ trong cơ thể Tần Quyên có chui vào chén bạc không. Nhưng nước trong chén vẫn trong veo thấy đáy. Hấn tức giận quát, "Vô dụng!"


 


Vậy mà không dẫn được cổ ra!


 


Nhưng sau khi phát hỏa, hắn lại nghĩ mình hơi chủ quan rồi.


 


Thiếu niên này có nội lực kinh người, không tìm một người có nội lực tương đương để dẫn cổ thì không xong.


 


Nhân hoàng là vua của các loại cổ, kẻ có nội lực tầm thường không thể thu hút nó.


 


Cho nên cần phải chọn người.


 


Đây chỉ là giả thiết của hắn thôi. Hắn không dám lấy mình ra thử nghiệm, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội có được nhân hoàng.


 


Chỉ cần có nhân hoàng, tất cả các cổ sư đều phải thần phục hắn.


 


Ngoài cách dẫn cổ này ra thì còn cách nào khác không?


 


Lúc Ngân Thiên Xu đang bực bội thì thị vệ quay trở lại.


 


"Thiếu chủ, đại quân của ta đã đến núi Kền Kền." Thị vệ nói.


 


Phụ vương hắn khải hoàn về triều, sự phụ và các huynh đệ có lẽ ngày mai sẽ về tới Ngân Sơn.


 


Ngài mai, trong tiệc mừng công ở Ngân Sơn, hẳn sẽ có một phen lục đục.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 108: Khi bão tố sắp đến (18)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...