Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 105: Khi bão tố sắp đến

216@-

Cổ Đạt có thân hình cao lớn khác thường, đồng nghĩa với sức mạnh vô song, nhưng có điểm yếu là sức bền không tốt.


 


Chỉ cần Tần Quyên tránh được vài lần, thể lực hắn sẽ xuống dốc nhanh chóng.


 


Thấy Tần Quyên liên tục tránh được rìu của Cổ Đạt, đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao.


 


"Đại ca, cẩn thận!" Tiểu Khúc Nhi rất sợ Tần Quyên sẽ bị rìu chém trúng. Chỉ mình nó biết, bây giờ đầu óc Tần Quyên không tỉnh táo.


 


Hơn nữa, hắn đang cắn răng chịu đau để giao chiến với Cổ Đạt.


 


Lúc đánh với Cổ Đạt, Tần Quyên cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu trên ngọn lửa.


 


Nhưng dù dùng bao nhiêu sức lực, hắn vẫn không cảm thấy mệt mỏi.


 


Trong khi bọn họ giằng co, nam nhân áo bạc kia quan sát Tần Quyên rất chặt chẽ, như thể đang xác nhận điều gì.


 


Cổ Đạt vung liền một lúc ba đường rìu, sức mạnh kinh hồn, tốc độ cũng nhanh hơn trước. Tần Quyên phản ứng không kịp, chỉ né được trong tíc tắc, tóc bị cắt mất một đoạn.


 


Đúng lúc đó, ánh mắt Tần Quyên chợt lóe lên. Động tác của hắn nhanh hơn trước đến năm lần.


 


"Tên đó...." Những người đứng xem cũng nhận ra sự lạ. Tiếc là tốc độ của Tần Quyên nhanh hơn tốc độ bàn tán của họ.


 


Trong lúc bọn họ còn chưa đoán ra Tần Quyên sẽ tấn công như thế nào, cả cánh tay Tần Quyên đã.....xuyên thẳng qua bụng Cổ Đạt


 


Tất cả mọi người đề sững sờ.


 


Tiểu Khúc Nhi cũng ngã ra bất tỉnh vì kinh hãi.


 


Tần Quyên khẽ giật cánh tay đang đâm xuyên người địch thủ.....Hắn không nhận ra, có thứ gì đó bò từ tay hắn, qua thân rồi lên đến cổ, cuối cùng dừng lại ở mạch máu đỏ sẫm trên cổ.


 


Tất cả những chuyện này đều không thoát khỏi con mắt của nam nhân áo bạc.


 


Tần Quyên vội chạy đến ôm Tiểu Khúc Nhi đã bất tỉnh rồi ngã gục xuống.


 


Hai tay hắn còn dính máu ròng ròng.


 


Cổ Đạt ôm bụng, dù máu chảy ồ ạt vẫn muốn vung rìu bổ về phía Tần Quyên.


 


Nhưng một thanh thương bạc lạnh lẽo đã ngăn rìu của gã.


 


"Cổ Đạt, lui ra." Chủ nhân cây thương lạnh giọng nói.


 



Cổ Đạt miễn cưỡng lui xuống. Nắm tay gã siết chặt, run rẩy, không rõ vì đau đớn hay nhục nhã khi thất thủ trước mặt thủ hạ của mình.


 


Mà điều khiến hắn khó hiểu và uất ức nhất là, đối phương đã gục rồi, vì sao còn không cho gã lấy mạng hắn?


 


Có người hỏi Cổ Đạt có muốn băng bó vết thương không, nhưng chưa lại gần đã bị Cổ Đạt tát văng ra, "Cút!"


 


Nam nhân áo bạc sai người đưa Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi lên xe ngựa.


 


Sau đó, hắn dẫn đoàn về phía bắc thành rồi rời đi.


 


"Thiếu chủ có ý định gì? Sao lại đích thân đưa bọn họ đi?"


 


"Thiếu chủ bảo chúng ta đi tiếp ứng cho các vị tướng quân....."


 


Còn bản thân hắn lại rút khỏi trận chiến, không hiểu có việc gì mà gấp như vậy.


 


*


 


Người Miêu ở Ngân Sơn.


 


Họ là một nhóm người di cư từ Đại Lý đến Ngân Sơn từ thời Bắc Tống, nghe đồn là một nhánh của hậu duệ quý tộc Đại Lý.


 


Còn Ngân Sơn thì nằm ở nơi giáp ranh giữa Quách Nhị và Thổ Phiên.


 


Người Miêu sống di cư, nhìn trang phục của họ cũng có thể nhận ra, chúng vô cùng gọn nhẹ để có thể di chuyển bất cứ lức nào.


 


Người Miêu ở Ngân Sơn tự đặt cho mình chữ Miêu chứ họ không phải người dân tộc Miêu chính thống. Họ bị ảnh hưởng nhiều bởi Quách Nhị, là người Miêu đã bị Hồ hóa. Nhưng họ có một đặc điểm quan trọng, chính là thừa kế cổ thuật được truyền thừa qua các đời quý tộc.


 


Cổ thuật của họ cùng cổ thuật của các vu cổ sư Trung Nguyên rất khác nhau. Cổ do họ nuôi có tính cách hung dữ, thường được dùng trong các cuộc tranh chấp.


 


Người Ngân Sơn thường nuôi cổ trên cơ thể, hơn một nửa dân chúng đều là cổ nhân. Điều này cũng khác với các vu cổ sư Trung Nguyên. Vu cổ sư Trung Nguyên nuôi cổ trong nước, cho nên họ cũng thường sống ven các con sông.


 


"Mau lên." Ngân Thiên Xu giục phu xe. Phu xe lau mồ hôi trán, chẳng biết phải làm sao đi nhanh hơn nữa, như thế này đã là hanh hết mức có thể rồi.


 


Hơn nửa canh giờ sau, phu xe hỏi lại, "Thiếu chủ, chúng ta về doanh hay là...."


 


"Về Ngân Sơn!"


 


Ngân Thiên Xu quát khẽ.


 


Phu xe gật đầu, đánh xe băng qua quân doanh của họ.


 


Đêm đó, xe ngựa đến được chân núi Ngân Sơn, nhưng Ngân Sơn rất lớn, kéo dài vài trăm dặm, phải mất hơn một canh giờ nữa mới tới được căn cứ của họ nằm sâu trong đó.



 


Lúc này, Tiểu Khúc Nhi đã tỉnh lại.


 


Xe ngựa xóc nảy khiến chiếc chuông bạc treo ở đầu xe kêu leng leng. Tiểu Khúc Nhi mơ màng, suýt nữa thì nhắm mất thiếp đi tiếp.


 


Nó chớp chớp vài ba cái, còn chưa cảm nhận được nguy hiểm xung quanh thì người đang ngồi bên cạnh đã để ý tới nó.


 


Lúc nhận ra, Tiểu Khúc Nhi cảm thấy toàn thân mình lạnh toán, mồ hôi trên trán túa ra đầm đìa, suýt chút nữa quên cả tình cảnh của bản thân.


 


Nó thầm kêu đại ca trong lòng, sau đó bất chợt nhìn sang bên cạnh, thấy Tần Quyên đang nằm giữa sàn xe. Nó vội kiểm tra mạch đập của Tần Quyên....May mà vẫn còn thở....


 


Lúc này, nó cũng bắt đầu kìm nén được cơn hoảng loạn.


 


Đến khi đứa bé đã bình tĩnh hơn, Ngân Thiên Xu mới lên tiếng hỏi, "Tỉnh rồi à? Vậy nói cho bản thiếu chủ, các ngươi là ai? Vì sao lại ở Quách Nhị."


 


Người này nói tiếng Hán không chuẩn, gương mặt cũng không giống người Hán, đó là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Khúc Nhi đối với Ngân Thiên Xu.


 


"Ta là Tiểu Khúc Nhi, tiểu đạo sĩ. Còn đây là đại ca ta."


 


Tiểu Khúc Nhi đàng hoàng đáp.


 


Ngân Thiên Xu không rành tiếng Hán nên phản ứng hơi chậm, "Chữ Khúc nào?"


 


"Khúc trong Văn Khúc tinh." Hôm sư phụ nhặt được nó, sao Văn Khúc trên trời vô cùng sáng. Sự phụ sợ mệnh nó không gánh nổi hai chữ Văn Khúc nên chỉ lấy chữ Khúc đặt tên cho ta nó.


 


Kể từ ấy, người ở đạo quan gọi nó là Tiểu Khúc Nhi.


 


Ngân Thiên Xu gật đầu, "Tên ta cũng là tên tinh tú như ngươi, hai ta có duyên đấy." Nói rồi, hắn còn thò tay véo má Tiểu Khúc Nhi.


 


Tiểu Khúc Nhi không hiểu hắn muốn gì, nhưng nó biết sống chết của bọn họ bây giờ đều phụ thuộc vào nam nhân đẹp đẽ nhưng xa lạ này.


 


Nó không muốn chết, càng không muốn đại ca chết. Nó không rõ thực lực lẫn ý đồ của đối phương, nhưng miễn hắn còn có điều gì muốn hỏi thì họ sẽ chưa giết họ ngay lập tức.


 


Tiểu Khúc Nhi nhìn Ngân Thiên Xu chằm chằm, Ngân Thiên Xu cũng nhìn nó. Gương mặt non nớt, đôi mắt trong veo, tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không khó nhận ra phong thái khí định thần nhàn của đứa trẻ này. Lũ trẻ ở Ngân Sơn không có đứa nào được như thế.


 


"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Ngân Thiên Xu bỗng hỏi.


 


Tiểu Khúc Nhi được Lạc Sanh đạo nhân nhặt về nuôi, đương nhiên không biết rõ tuổi thật. Nó chỉ áng chừng, đáp, "Bảy tuổi."


 


"Nhỏ quá, nhưng phong thái cứ như mười mấy tuổi rồi." Đúng là một đứa bé hiểu chuyện. Ngân Thiên Xu vẫy tay, gọi nó đến gần.


 


Tiểu Khúc Nhi cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng ráng làm theo lời Ngân Thiên Xu.


 



Ngân Thiên Xu oa đầu nó, khen nó ngoan, rồi hỏi, "Trước tiên nói ta nghe, các ngươi từ đâu tới? Vì sao lại ở Quách Nhị? Đại ca ngươi là người thế nào?"


 


Tiểu Khúc Nhi vừa nghe đã hiểu vì sao người này hỏi vậy. Nó liền liền khóc nấc lên, "Tiểu Khúc Nhi.....sợ đại ca không tỉnh lại.....Tiểu Khúc Nhi có biết gì đâu......"


 


Tuy Tiểu Khúc Nhi rất thông minh nhưng làm sao qua mắt được cáo già Ngân Thiên Xu. Ngân Thiên Xu biết ngay thằng nhóc đang giả ngây. Bây giờ hắn càng chắc chắn, đứa bé này không tầm thường.


 


Hắn xoa đầu Tiểu Khúc Nhi, biết thằng bé không dọa được cũng không dụ được, đành phải chờ một thời gian rồi nghĩ cách thôi.


 


"Ngươi cứ dựa vào người đại ca ngươi ngủ một lát đi." Ngân Thiên Xu nhắm mắt nói, "Đến nơi ta sẽ nghĩ cách khiến đại ca ngươi tỉnh lại."


 


Ngân Thiên Xu mỉm cười. Hắn không tin mình không xử lý nổi một thằng nhóc.


 


*


 


Sau khi đến vương điện Ngân Sơn, mọi việc diễn ra thế này.


 


Tần Quyên được bọn lính nâng xuống, Ngân Thiên Xu đánh thức Tiểu Khúc Nhi.


 


Tiểu Khúc Nhi tưởng mình sẽ không ngủ nổi, nào ngờ vẫn mệt quá thiếp đi. Nó hơi tự trách, vội chạy theo đám lính đang khiêng Tần Quyên.


 


Giọng nói lạnh lùng của Ngân Thiên Xu cũng vang lên.


 


"Hắn sẽ không sao đâu. Hắn còn tác dụng nên ta sẽ giữ mạng cho hắn."


 


"......" Tiểu Khúc Nhi bán tín bán nghi.


 


Một trận gió lùa tới, lúc này Tiểu Khúc Nhi mới cảm nhận được cái lạnh....


 


Nơi này có địa hình cao nên lạnh hơn hẳn so với lúc ở Điệt Nhi Mật.


 


Tiểu Khúc Nhi không hiểu sao mới có qua một nửa ngày nửa đêm mà đã nhìn thấy tuyết phủ....Thật kỳ lạ.


 


"Đi theo ta. Nơi này xe ngựa không đi qua được, còn phải đi bộ thêm một canh giờ nữa. Nếu bị tụt lại phía sau thì không ai quay lại tìm ngươi đâu." Ngân Thiên Xu vừa nói vừa đi về phía trước.


 


Tiểu Khúc Nhi vội chạy theo. Trong lòng nó thầm nghĩ, miễn Tần Quyên đại ca không có việc gì thì nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời bọn họ.


 


Ngân Thiên Xu thấy Tiểu Khúc Nhi biết điều như vậy thì mỉm cười.


 


Hắn cũng biết ý, bước đi chậm hơn cho nó bắt kịp.


 


*


 


Dù đang đi đường, Tiểu Khúc Nhi vẫn cảm thấy lạnh buốt tâm can. Núi cao, gió lớn, xa xa còn thấy mấy ngọn núi phủ trắng tuyết.



 


Lạnh quá đi mất!


 


Lúc ở Điệt Nhi Mật, nó chỉ mặc có một lớp áo, giờ không chịu nổi khí hậu này.


 


Ngân Thiên Xu cũng nhận ra Tiểu Khúc Nhi sợ lạnh nên ném cho nó một cái choàng lông.


 


Tiểu Khúc Nhi nhận lấy, khoác lên người, nhưng tấm áo dài quá, chỉ đành kéo lê trên mặt đất.


 


Một canh giờ sau, họ đã đến được vương điện Ngân Sơn dưới chân một ngọn núi. Lúc này, Tiểu Khúc Nhi đã vừa đói vừa khát.


 


"Đến rồi." Ngân Thiên Xu thông báo.


 


Tiểu Khúc Nhi ngẩng lên nhìn tòa cung điện nguy nga, cảm thấy rất quen, trông giống các cung điện Tống quốc, và cả Liêu Châu cung chỗ bọn họ nữa.


 


Chẳng trách người này biết nói tiếng Hán.


 


"Ngẩn ra đó làm gì, vào đi." Ngân Thiên Xu khẽ thúc giục.


 


Tiểu Khúc Nhi vội leo lên thềm đá.


 


Thềm rất cao, chưa được mấy bước, hai chân nó đã run rẩy đứng không vững.


 


Ngân Thiên Xu có vẻ bực mình khi nó đi quá chậm, mà đám lính đã đưa Tần Quyên vào điện rồi, hắn bèn bế Tiểu Khúc Nhi lên, đi phăm phăm.


 


Tiểu Khúc Nhi sợ điếng người.


 


*


 


Trong vương điện, Tiểu Khúc Nhi kinh sợ thấy đồ dùng bằng bạc ở khắp mọi nơi.


 


Sao những người này lại thích bạc như thế?


 


Nó thắc mắc.


 


Nhưng cũng chỉ kịp nhìn trong chốc lát, nó vội chạy vào trong điện. Sau tấm rèm mỏng, nó thấy Tần Quyên nằm trên giường.


 


"Đại ca...."


 


"Ngươi cứ ở sau rèm, không được vào." Giọng nói lạnh lẽo một lần nữa vang lên, ngăn bước chân nó ngoài bậc cửa.


 


Tiểu Khúc Nhi đành dừng trước tấm rèm, không dám tiến thêm một bước.


 


Nó thấy nam nhân kia bưng một cái chén bạc, đi về phía Tần Quyên.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 105: Khi bão tố sắp đến
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...