Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)

224@-

Chưởng quầy trông thấy cái bàn nát vụn, tức giận quát lên, "Ngươi có ý gì? Muốn đánh nhau phải không? Nói tới đánh nhau thì ta không ngán ai đâu?" Lão khoát tay ra lệnh cho đám nam nhân cao lớn sau lưng mình.


 


Chưởng quầy là người Đại Lý, thấy Tần Quyên giống người Hán nên nói thẳng bằng tiếng Hán.


 


Đám nam nhân đi đến, Tần Quyên chỉ lạnh lùng đảo mắt. Bọn chúng hơi đắn đo một chút, rồi chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, đi tới đẩy ngực Tần Quyên.


 


Tần Quyên nhướn mày, gần như chỉ phất tay một cái đã quật ngã một tên cao to.


 


Hắn chỉ dùng chút chiêu vặt, không khiến tên đó bị thương, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để dọa những tên khác sợ chết khiếp rồi.


 


Đám còn lại sợ lãi lui về sau, mãi một lúc mới sực tỉnh, chạy đến đỡ tên vừa ngã.


 


"Đại gia, chúng ta sai rồi. Đồ trong phòng này, ngài thích đập cái gì thì đập, hết phòng này sang phòng khác đập tiếp cũng được....Ta, ta xin phép...." Chưởng quầy người Đại Lý định cong đuôi bỏ chạy nhưng bị Tần Quyên nắm lấy cổ áo.


 


Tần Quyên hừ lạnh, "Ta còn có việc muốn hỏi ông, ông chạy đi đâu hả?"


 


Chưởng quầy run như cầy sấy, "Ngài, ngài cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói hết."


 


Tần Quyên, "Các ngươi đã bỏ gì vào trong rượu?"


 


"??" Chưởng quầy người Đại Lý ngẩn ra, "Đâu có thêm gì? Làm sao vậy?"


 


"Ngươi không thêm thì cớ sao cả người ta nóng bừng bừng, hết sức khó chịu!" Tần Quyên gầm khẽ.


 


Chưởng quầy hết sức hoang mang, "Chỉ là thêm ít hoa....ít hoa tửu để trợ hứng thôi mà....Đâu đến mức...."


 


"....." Tần Quyên ngây ra một lúc, nhưng rồi cũng hiểu.


 


Nơi này đúng không phải chỗ đứng đắn gì mà, lại còn trợ hứng!


 


Tần Quyên vừa nghĩ đã muốn đánh người!


 


"......Ấy, xin ngài đừng động tay động chân! Chỗ chúng ta đúng là chỉ bỏ thêm chút....đồ trợ hứng thông, không hại thân thể." Chưởng quầy vội giải thích.


 


Tần Quyên gầm gừ, "Vậy tại sao ta lại cảm thấy khó chịu thế này?"


 


Chưởng quầy nghĩ ngợi một lát, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên dâm tà, "Thế ngài có cần ta tìm mấy cô nương đến....?"


 


Tần Quyên vỗ bốp một cái vào trán ông ta, "Yêu vật!"


 


Chưởng quầy bị vỗ một cái mà hoa mày chóng mặt.


 


Nhưng vẫn có tên khác không sợ chết, xen mồm vào, "Hay là ngài muốn gọi mấy thiếu niên lang?"



 


Gã vừa dứt lời thì bị đá nằm lăn ra a đất, may là da dày thịt béo nên không đau đớn gì.


 


"Nếu ngài không cần....thì chúng ta cũng chẳng biết phải làm sao. Những vị khách khác cũng uống rượu chỗ ta mà có vấn đề gì đâu...." Trưởng quầy khổ sở nói.


 


Tiểu nhị khôn khéo hơn, lên tiếng, "Hay để ta gọi lang trung đến cho ngài?"


 


Tần Quyên nghe vậy, bèn gật đầu, "Được, gọi lang trung đến đây xem."


 


Chưởng quầy quát lên, "Còn không nhanh chân lên."


 


*


 


Một lát sau, lang trung người Hán đến bắt mạch cho Tần Quyên, vuốt râu nói, "Tiểu tử ngươi khỏe mạnh như hùm, sức lực tựa mặt trời ban trưa, còn gọi lão phu đến làm gì?"


 


Chưởng quầy thắc mắc, "Hoa tửu kia.....không ảnh hưởng gì đến hắn sao?"


 


"Hoa tửu? Hoa tử nào...."


 


"Hoa tửu còn sót lại...." Chưởng quầy thì thầm.


 


"Đã giải từ lâu rồi mà!" Lang trung bực mình vác hòm thuốc lên, "Bảo lão tử đến đây một chuyến công cốc, chẳng hiểu các ngươi có ý gì."


 


Nói rồi, ông ta hùng hùng hổ hổ bỏ đi.


 


Tần Quyên hết sức nghi hoặc? Chẳng lẽ thân thể hắn không vấn đề gì thật? Chỉ là sáng sớm tỉnh dậy còn chưa quen, lát nữa sẽ quen sao?


 


Sau khi người trong phòng bỏ đi hết, Tần Quyên hỏi tiểu nô tài mang đồ ăn sáng cho mình, "Chủ tử nhà ngươi còn chưa quay lại sao?"


 


"Tiểu nhân không biết. Tiểu nhân đã nói với ngài, sáng sớm nay công tử có việc gấp rồi mà...."


 


Tần Quyên sốt ruột vô cùng.


 


Hắn chờ Triệu Hoài Chi cả ngày, nhưng lại thấy lo cho Tiểu Khúc Nhi nên định quay về quán trọ. Nào ngờ vừa đứng dậy, khí huyết đột ngột xông lên, khiến hắn choáng váng ngã vật xuống.


 


Một lúc lâu sau, tiểu nô tài mới vào phòng hắn xem.


 


Thấy Tần Quyên bất tỉnh, gã cuống hết cả lên, một lúc sau mới nghĩ ra phải đi gọi lang trung. Đúng lúc này thì Triệu Hoài Chi quay lại.


 


Thấy cảnh đó, y không hỏi nhiều, lập tức bắt mạch cho Tần Quyên. Nghe mạch, y hoàn toàn sững sờ....


 


Y bế Tần Quyên lên, lần này phải cố hết sức mới bế được....


 


"Mau chuẩn bị xe ngựa." Triệu Hoài Chi ra lệnh.



Tiểu nô tài chạy như bay. Lúc Triệu Hoài Chi ra khỏi cửa quán trọ, xe ngựa đã sẵn sàng.


 


Y ôm Tần Quyên lên xe, đọc một địa chỉ.


 


Tiểu nô tài hơi thắc mắc. Gã nghĩ, lúc này thay vì đánh xe ra khỏi thành, chi bằng tìm một lang trung nào nó vẫn hơn chứ. Có điều gã không dám cãi lệnh công tử.


 


Lúc xe ngựa ra đến bên ngoài, họ dừng ở một cồn cát.


 


Khu vực này đã giáp với sa mạc rồi, chỉ có thể thấy vài căn nhà nhỏ thấp thoáng. Triệu Hoài Chi ôm Tần Quyên đến một căn trong số đó.


 


Tiểu nô tài cột xe ngựa chờ bên hông nhà.


 


Một người từ trong nhà chạy ra. Đó là một nữ tử Quách Nhị, đúng là nô tỳ của Cung Hi Nhiên. Thấy Triệu Hoài Chi tới, nàng vội chạy vào báo cho Cung Hi Nhiên.


 


"Hoài Chi." Cung Hi Nhiên ra đón, thấy Triệu Hoài Chi ôm Tần Quyên thở hồng hộc, hắn định giúp một tay đón lấy Tần Quyên nhưng bị Triệu Hoài Chi tránh.


 


Cung Hi Nhiên há mồm sửng sốt, rồi theo họ vào.


 


Ở trong một gian phòng, Triệu Hoài Chi bảo hắn bắt mạch cho Tần Quyên.


 


"Ta....." Cung Hi Nhiên muốn nói hắn không thông y thuật.


 


"Ngươi cứ thử bắt mạch cho hắn đi. Ta muốn xác nhận một việc.


 


Cung Hi Nhiên thấy sắc mặt Triệu Hoài Chi lạnh lùng như thế, cũng thầm cảm thấy căng thẳng. Hắn vươn tay bắt mạch cho Tần Quyên.


 


Một lúc sau, chính Cung Hi Nhiên cũng nhảy dựng lên, "Hoài Chi, hắn...."


 


Cung Hi Nhiên nhìn Triệu Hoài Chi đăm đăm, trong mắt đầy sự hoảng sợ và khó tin.


 


Triệu Hoài Chi hơi cúi đầu, lúc này y cũng đã xác định.


 


Triệu Hoài Chi đưa tay ôm trán, "Ta cũng không biết phải nói với hắn thế nào...."


 


Cung Hi Nhiên nghe được câu này của y, đoán ra có lẽ hai ngày này, bọn họ đã.....Hắn trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên kinh hãi nói, "Không, ngươi không thể nói với hắn. Hắn sẽ hận chết ngươi...."


 


"Không được, ta phải nói cho rõ ràng...." Triệu Hoài Chi lắc đầu.


 


Cung Hi Nhiên gầm nhẹ, "Ngươi cứ việc nói, nhưng không phải lúc này. Nếu ngươi bị cảm xúc chi phối thì rất bất lợi với phe ta...."


 


Hắn lo Tần Quyên sẽ tức giận bỏ đi. Nếu vậy, Triệu Hoài Chi chắc chắn sẽ đuổi theo hắn. Vậy cục diện rối rắm ở đây sẽ do ai xử lý? Hắn chẳng những có vợ mang thai, còn phải gánh vác tính mạng của người trong phủ. Không những thế, hắn cũng phải che giấu giúp các huynh đệ Tống quốc đang ẩn mình ở Đại Lý và Quách Nhị.


 


Bọn họ không thể sống cho riêng mình.


 



 


Hôm sau, lúc Tần Quyên tỉnh lại thì thấy mình đang ở quán rượu. Hắn nhớ đêm qua đã chờ Triệu Hoài Chi ở quán rượu đến tận đêm khuya, kết quả là....


 


Ngã lăn ra bất tỉnh.


 


Tần Quyên hết sức nghi ngờ đây là di chứng của thứ hoa tửu gì đó kia.


 


Hắn ngồi dậy, cảm giác nóng rực trong thân thể vẫn không cách nào tan....


 


Nghĩ một hồi, cảm thấy không ổn, hắn quyết định tìm đến khám ở chỗ mấy vị lang trung Quách Nhị.


 


Cơ thể hắn có vấn đề, hắn là người biết rõ nhất.


 


Ngày trước, hắn đi đường liên tục ba bốn ngày không ăn một hạt cơm mà còn chưa ngất xỉu, sao lần này lại thế được?


 


Vừa mặc quần áo xong, nô tài hôm qua lại chạy vào.


 


Gã đặt đồ ăn xuống hỏi, "Ngài định đi đâu?"


 


"Đêm qua ngươi chăm sóc ta à?" Tần Quyên hỏi lại.


 


Nô tài cúi đầu không đáp, "Ngài ăn sáng trước đã, rồi ta đưa ngài ra ngoài."


 


Tần Quyên cảm thấy tên này thật hôn khéo.


 


Cả Đán Mộc lẫn Tiểu Đậu Tử cũng không khéo bằng người này. Gã không giống người của Bá Nha Ngột thị.


 


Tần Quyên ngồi xuống ăn, ăn xong định đứng dậy thì nô tài vào báo, "Đã chuẩn bị ngựa."


 


Tần Quyên bước nhanh ra ngoài, "Ngươi đừng theo ta."


 


Nô tài xua tay, "Sẽ không đi cùng."


 


Nhưng Tần Quyên mới cưỡi ngựa ra phố đã phát hiện có người khác theo đuôi.


 


Hắn biết chính là nô tài đó.


 


Hắn dừng một lát, nô tài kia cũng dừng theo. Đương nhiên gã không hề ngốc đến mức cưỡi ngựa đến thẳng trước mặt Tần Quyên.


 


"Ta đã bảo đừng theo ta." Tần Quyên có chút bực mình.


 


"Nơi này không yên ổn. Tuy có rất nhiều thương lữ cưỡi ngựa trong thành, có thể che giấu, nhưng cũng không thể quá công khai, lỡ bị ai theo dõi thì không ổn. Có tiểu nhân đi cùng sẽ tiện ứng cứu lẫn nhau."


 


Tần Quyên nghe gã nói vậy cũng chẳng biết nói gì hơn.



Hắn đi qua vài con đường, lang thang nửa ngày mà không tìm được lang trung Quách Nhị nào cả. Bất chợt, hắn thoáng nghe tiếng người ta xì xào.


 


Mấy ngày trước, quân doanh Mông Cổ bị tập kích. Có người nói là do người Quách Nhị làm, có người bảo đó là do người Thiên Trúc....


 


Lúc này, An Địch Can đã phát binh tới đây.


 


Tần Quyên được biết, thành Ban bây giờ do Mục Hột cai quản. Mục Hột chính là vị tướng quân giao chiến với hắn hôm trước, nhưng không phải vương thất. Tần Quyên không nghe được hắn họ gì, nhưng thấy người ta nói, cữu cữu hắn thuộc Hột Nhan thị.


 


Nếu nằm trong lực lượng Tây Chinh, vậy chắc hẳn Mục Hột thuộc gia tộc của trưởng tử.


 


Nhưng thành Ban này không có gì đặc biệt, đâu cần quân Mông Cổ đến cai quản.


 


Việc đại doanh ở đây bị tập kích cũng chẳng có gì khó đoán.


 


Tần Quyên chỉ mong Triệu Hoài Chi không dính tới vụ này, hoặc ít nhất là không đích thân tham gia. Hắn chỉ lo thân phận y bị bại lộ.


 


Hắn không dám nghĩ, nếu thân phận Triệu Hoài Chi lộ ra gì y sẽ gặp phải chuyện gì.....Bị xử tử, hay là cầm tù vĩnh viễn.


 


Trong chớp mắt, bỗng nhiên hắn nhớ đến thành Băng Vực ở phía nam Đại Trạch, cùng với gương mặt nam nhân yên tĩnh nằm trong cỗ quan tài....


 


Cha Hồ Hồ chết ở Băng Vực.


 


Chỉ để lại một câu hỏi bỏ lửng.


 


Nghe nói, Băng Vực vốn là nơi giam cầm đến chết những tù nhân Mông Cổ quan trọng....


 


Cho nên các viện trưởng lão cùng tế đàn nằm san sát nhau.


 


Lúc văn minh của người Hán còn chưa lan tới Đại Trạch, người Mông Cổ vốn rất kiêng nói đến cái chết.


 


Hắn lại nghĩ, nếu Hồ Hồ bị giam cầm thì mình phải làm sao.


 


Lúc này, hắn rất muốn Triệu Hoài Chi đưa mình về Tống quốc.


 


Hắn biết, nếu Triệu Hoài Chi có thể thật sự về Tống Quốc thì hẳn sẽ đến Thiên Trúc, tìm thuyền để về Tống quốc rồi.


 


Nhưng nghe các thương lữ kia nói, hiện giờ biên giới phía bắc để tiến vào các thành trì quan trọng của Thiên Trúc đã bị phong bế, ngay cả thương nhân cũng rất khó lui tới.....


 


Tiểu nô tài gọi mấy tiếng, Tần Quyên mới sực tỉnh.


 


Nô tài thở dài, "Ngài đứng ngẩn người ở đây cả ngày rồi, rốt cuộc có muốn đi đâu không?"


 


"Đến y quán."


 


Tiểu nô tài nóng nảy nói, "Ngài không bị bệnh thì đến y quán làm gì?"


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 103: Khi bão tố sắp đến (13)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...