Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
184@-
Tang Ba Can nhìn Tần Quyên, "Ngươi theo ta, còn hắn..."
"Ta tên Mộc Nhã." Mộc Nhã nói.
"Mộc Nhã, ngươi đi theo huynh đệ Đại Ưng của ta."
Đại Ưng 16 tuổi, là người Kim quốc nhưng mẫu thân là người dân tộc Mông Cổ. Hắn là phụ tá đắc lực của Tang Ba Can, có tài gảy bàn tính cực kỳ điệu nghệ, cũng rất biết buôn bán mặc cả với người ta.
Tần Quyên nghĩ bụng, nếu cha nó còn sống, chắc sẽ thích Đại Ưng lắm. Năm xưa, cha vẫn luôn muốn tìm một quản sự giỏi việc tính toán để quản lý thay mình.
Tang Ba Can cưỡi chung ngựa với Tần Quyên, bọn họ đi về hướng nam, mau chóng về Cát Cáp Bố doanh để báo cáo tình hình ở đây cho Tả An đại nhân.
Xuôi nam chừng 20 dặm, không biết đã mấy giờ, Tần Quyên chợt lên tiếng, "Bách phu trưởng..."
"Gọi ta là Tang Ba Can."
"Tang Ba Can." Tần Quyên chợt cao giọng, lớn tiếng nói, "Ta thấy có nghi hoặc."
Mấy người khác đi theo phía sau, Đại Ưng và Mộc Nhã đều về phía bọn họ: "Có chuyện gì thế?"
Tang Ba Can giải thích, "Tần Quyên có chuyện muốn nói với ta."
Tần Quyên chỉ vào một phong hỏa đài hoang tàn đổ nát đằng xa, "Từ lúc rời Cát Cáp Bố doanh, ta đếm được tổng cộng 13 cái phong hỏa đài* như vậy."
*Phong hỏa đài : Một dạng công trình thắp lửa để truyền tin khi có kẻ địch tấn công, thường nằm dọc những tuyến đường quan trọng hay những khu vực trọng yếu.
Nó vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ da dê trong ngực áo. Tang Ba Can nhìn chữ viết của Tần Quyên chi chít trong đó, đương nhiên chẳng hiểu chữ nào....
"Rõ là lắm chuyện." Mộc Nhã cười.
Tần Quyên đỏ mặt, nhưng ánh mắt kiên định, tiếp tục nói, "Đây là phong hỏa đài đằng kia, là cái thứ tư kể từ lúc chúng ta quay về, nhưng lại không phải cái thứ 10 chúng ta thấy từ khi xuất phát."
Mộc Nhã là loại cơ bắp phát triển hơn trí não, nghĩ mãi không hiểu, "Sao lại là cái thứ 10? Không phải thứ 9 à? 13 trừ 4 là 9, theo số thì phải là 9 chứ?"
Đại Ưng vỗ đầu hắn một cái, "Không phải đâu, đồ ngốc. Ngươi tính toán chút đi, tổng cộng có 13 cái, đếm xuôi là cái thứ 10 thì đếm ngược sẽ là cái thứ 4. Tần Quyên nói không sai đâu, ngươi đừng có ngắt lời."
Mộc Nhã vẫn mơ mơ màng màng. Hắn đếm thì quả thật đếm xuông tới cái thứ 10 thì đếm ngược sẽ là cái thứ 4.....Nhưng rõ ràng 4 phải thêm 9 mới là 13 mà, sao lại thế được? Cho nên mấy năm nay, thành tích học số của của hắn trong quân ngũ luôn đứng thứ 2 từ dưới lên là chẳng sai.
Tần Quyên tiếp tục nói, "Phong hỏa đài thứ 4 này hẳn là phong hỏa đài thứ 8 chúng ta gặp kể từ lúc xuất phát."
Nghe vậy, Đại Ưng nhướn mày, "Ngươi chắc không?"
Tần Quyên gật đầu, "Chắc chắn."
Đại ưng hỏi, "Có nghĩa chúng ta quay về từ phong hỏa đài thứ 11?"
"Không, chúng ta quay về từ phong hỏa đài thứ 13, đi qua 3 cái, đến cái thứ 4 thì lại lại biến thành cái thứ 8 tính từ lúc xuất phát." Tần Quyên nói chắc nịch.
Sự quả quyết ấy của nó khiến những người khác thấy lo sợ.
Mộc Nhã không kiềm chế được mà nói, "Tần, ngươi làm ta nổi hết cả da gà. Ngươi không lầm đấy chứ? Mà không, trước giờ ngươi chỉ cần thấy một lần là không nhớ sai....Nhưng nếu đúng là như vậy thì thật đáng sợ."
Đại Ưng bỗng quát, "Hai trong số 13 phong hỏa đài (thứ 9 và thứ 10) đã biến mất ư?"
Tần Quyên nhìn Tang Ba Can, "Bách phu trưởng đại nhân, chắc chắn hai phong hỏa đài ấy có vấn đề. Chúng ta vội bỏ trốn nên không chú ý. Trên đường đi, ta chỉ nhớ đã đi ngang qua mấy phong hỏa đài, nhưng trời tối lại đang hoảng loạn nên không quan sát được. Ta nghi ngờ hai phong hỏa đài này có thể giải đáp được vấn đề cho chúng ta. Vậy nên bách phu trưởng, Tần Quyên đề nghị, cùng là quay về, thay vì làm đào binh trốn thoát trở về, sao không mang về thông tin có giá trị?"
Nghe nó nói, tuy mọi người có động tâm, nhưng cũng vì thế mà mâu thuẫn.
"Không có vũ khí, đồ ăn thức uống cũng vứt đi, trong túi chẳng còn lại gì nhiều, 9 người chúng ta không thể ở đây quá hai ngày được."
"Vậy thì bảo vài người quay về báo cáo, chia thức ăn nước uống ra, một số người khác đi tìm hiểu..."
Nghe tới đây, liền có người hô, "Ta muốn về, ta không muốn tìm hiểu gì hết. Ta không cần công lao, chỉ cần sống sót thôi. Các huynh đệ ta chết cả rồi. Lũ người đó quá đáng sợ, ta không...."
"...."
Hết người này đến người kia tranh luận, lại đang giữa cảnh sa mạc hoang vu, bầu không khi lo lắng sợ hãi bao trùm cả nhóm người.
Sau một hồi cân nhắc, Tang Ba Can bảo mọi người chia thức ăn nước uống thành hai phần.
"Ta, Đại Ưng, Tần Quyên và Mộc Nhã sẽ đi điều tra. 5 người các ngươi về Cát Cáp Bố doanh, báo cáo mọi chuyện với Tả An đại nhân. Phải mau lên."
"Tang Ba Can, chúng ta cũng muốn theo ngươi!" Một huynh đệ khác của Tang Ba Can nói, bọn họ không muốn quay về cùng đám hèn này.
"Không được." Tang Ba Can yêu cầu hai trong ba huynh đệ của mình quay về là có lý do. Một trong số đó là vì hắn sợ ba người còn lại quay về rồi sẽ nói dối với Tả An phó tướng. Có huynh đệ hắn đi cùng, chuyện này sẽ không xảy ra.
Tang Ba Can lại nói, "Nhưng ta còn một yêu cầu cuối cùng. Các ngươi cưỡi 3 con ngựa này về, còn 4 con, mỗi người chúng ta một con."
Các huynh đệ của Tang Ba Can đương nhiên không phản đối. Những người kia im lặng đắn đó một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.
Vậy là 5 người quay về, các huynh đệ của Tang Ba Can vỗ vai hắn, "Chờ ngươi về doanh uống rượu."
Bóng dáng họ xa dần, nhòe tan trong gió cát.
Tang Ba Can nhìn về phía Tần Quyên, "Giờ ngươi nói xem, vì sao ngươi tin chắc phong hỏa đài kia là đám thứ 8 từ lúc ta xuất phát?"
"Vì ở đó có một đống xương khô rất lớn. Lúc ta đi qua đây đã nghĩ, không biết có phải từng có một thương đội lớn đi ngang không. Bọn họ bị cướp tấn công nên mới có nhiều xương cốt như thế." Tần Quyên đáp.
Tang Ba Can cau mày, nhưng cũng tin phán đoán của nó.
"Tần Quyên, ngươi cưỡi ngựa của ta. Mỗi người 1 con, chúng ta đi về phía bắc." Tang Ba Can xuống ngựa, đưa dây cương cho Tần Quyên. Tần Quyên bước tới, Tang Ba Can gỡ mũ nỉ của mình xuống, đội lên đầu cho nó. Tần Quyên sửng sốt một lúc.
Tang Ba Can không có mũ nỉ nhưng vẫn còn trụ giáp sắt. Hắn thấy Tần Quyên ngoài áo giáp ra thì chẳng mặc gì nhiều, mũ cũng không có. Từ lúc chạy trốn đến giờ, thằng bé chỉ có một cái áo choàng rách nát.
Sau khi đám Tần Quyên lên ngựa, Đại Ưng nói, "Ngươi có nhớ gần phong hỏa đài thứ 9 có đặc thù gì không?"
"Đám thứ chín có vài gốc hồ dương." Tần Quyên đáp. Nhưng trên đường trốn về bọn họ không đi ngang cây hồ dương nào. Tần Quyên chỉ mải lo chú ý phong hỏa đài lửa mà quên mất cây hồ dương, nên nó không nói cho những người khác biết chuyện này.
*
Quả nhiên điều Tần Quyên lo lắng đã thành hiện thực.
Bởi vì phong hỏa đài biến mất nên bọn họ phải tìm mấy cây hồ dương, nhưng đi qua đi lại mấy lần không thấy có hồ dương đâu cả.
Thậm chí, họ bắt đầu nghi ngờ Tần Quyên nhớ sai.
"Ta cảm giác phong hỏa đài hẳn là ở quanh đây. Nếu không tìm thấy cây hồ dương, vậy..." Tần Quyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Có khả năng hồ dương cũng bị chặt rồi. Chỉ có thể như vậy thôi."
Hồ dương là giống cây cao duy nhất có thể mọc trên sa mạc. Ở phong hỏa đài thứ 9, có khả năng trước kia từng tồn tại một ốc đảo, thậm chí còn có một rừng hồ dương lớn. Nhưng qua thời gian, gió cát chồng chất, thời đại đổi thay, phong hỏa đài trở nên hoang tàn mục nát, còn rừng hồ dương chỉ còn vài cây lơ thơ.
*
Đám Tần Quyên phải đi rất lâu mới tìm được gốc hồ dương. Tần Quyên dựa vào vị trí của gốc hồ dương ấy để đoán ra vị trí của phong hỏa đài thứ 9.
Từ trên lưng ngựa, nó chậm rãi vươn tay, chỉ về một phía. Nó khẳng định mấy ngày trước chắc chắn có một tòa phong hỏa đài cũ nát ở đó. Nhưng cũng quá sức khó tin. Chỉ mới mấy ngày mà phong hỏa đài biến mất, hồ dương thì bị chặt...?
Bốn người đều cảm thấy khác thường. Tang Ba Can xuống ngựa, Đại Ưng và Mộc Nhã cũng xuống theo. Họ buộc ngựa vào gốc cây hồ dương đã bị chặt.
"Chúng ta sẽ đi xem sao, hai người các ngươi ở lại đây, thấy nguy hiểm thì chạy mau, biết chưa?"
Không ai biết sau đụn cát đằng kia là gì....
Tang Ba Can đưa túi nước cho Tần Quyên. Hắn và Đại Ưng nhân lúc trời tối mà lên đường.
Tháng giêng, trên sa mạc, hạt cát cũng như hạt băng. Bọn họ không dám đứng, chỉ có thể ngồi xổm.
Thời gian chờ đợi tưởng chừng dài đằng đẵng. Mãi đến khi Tang Ba can và Đại Ưng quay về, sắc mặt họ trắng bệch. Tang Ba Can bần thần rất lâu, còn Đại Ưng sợ tới nỗi nói cũng lắp bắp.
"Rốt cuộc có chuyện gì...." Mộc Nhã tình tình nóng nảy, không nhịn được mà hỏi.
"Chạy trước đã!" Tang Ba Can trầm mặt, gần như run rẩy lên ngựa.
Tần Quyên không nghi ngờ hắn, lập tức làm theo. Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.
Đại Ưng quát lên, "Trước tiên đừng hoảng. Bọn họ thường xuyên đột kích nhưng chưa chắc đã biết chúng ta nấp ở đây. Dù sao chúng ta không phải quân đội mà chỉ là đám tán binh."
Nghe giọng nói run bần bật của hắn, Tần Quyên liền hiểu ý.
"Chúng ta mau đi thôi." Tang Ba Can nói.
Đại Ưng, "Đừng đi hướng nam. Nghe tiếng vó ngựa đi, bọn chúng cũng đi từ hướng bắc xuống nam giống như ngày trước. Chúng ta chạy về hướng vuông góc với họ đi."
Mộc Nhã sốt ruột hỏi, "Vậy thì là đông hay tây?"
"Phía đông." Tang Ba Can nói.
Bốn người quyết định đi về phía đông.
Phía sau bọn họ, đội quân Chó Đen vọt qua. Bấy giờ, bốn người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Nhã hỏi Đại Ưng, "Phong hỏa đài kia làm sao mà khi trở về mặt các ngươi trắng bệch như vậy?"
Nghe thế, Đại Ưng một lần nữa tái mét, nửa ngày sau mới dám nói, "Hố chôn tù binh."
Nghe vậy, Mộc Nhã cũng biến sắc, "Chẳng lẽ...."
"Hố chôn tù binh của đại quân Y Văn vương, ít nhất cũng 1000 người." Tang Ba Can trầm giọng, bàn tay lặng lẽ siết chặt cán chùy.
Có lẽ vì quá kinh hoảng, khi bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa mà quay đầu nhìn, đám Chó Đen đã phát hiện ra họ đang chạy về hướng đông.
Tang Ba Can hô lớn, "Đừng do dự. Tần Quyên, Đại Ưng, Mộc Nhã, các ngươi tách nhau ra, ta ngăn chúng lại. Nhanh lên!"
Nói rồi, hắn ném cho Tần Quyên một vật, "Phải sống sót quay về, giao cái này cho Tả An đại nhân, kể hết chuyện hôm nay cho Tả An đại nhân biết."
Tần Quyên dù sao cũng là trẻ nhỏ, hoảng sợ gọi, "Bách phu trưởng!"
"Mau cút đi! Nhớ báo thù cho lão tử!"
"Tang Ba Can!" Hai mắt Đại Ưng đỏ ngầu, kêu lớn.
"Cút mau! Tách nhau ra mà chạy, đừng chạy chung! Nhớ rõ, ngày này năm sau, mua cho lão tử nhiều rượu một chút!"
Tần Quyên nắm dây cương đến suýt bật máu.
Khi bọn họ tách ra, Tần Quyên cũng không biết mình rốt cuộc đã chạy hướng nào, đông tây hay nam bắc...
Khi quân Chó Đen đuổi đến, chúng bao vây Tang Ba Can.
Tang Ba Can khi ấy mới 17 tuổi, một thiếu niên cường tráng. Hắn phải giúp đám Tần Quyên tranh thủ thêm thời gian bỏ trốn.
Hắn giơ cao cây chùy trong tay, quát lớn với quân Chó Đen, "Tới đây! Lão tử kéo 10 người các ngươi cùng xuống địa ngục!"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tang Ba Can nhìn Tần Quyên, "Ngươi theo ta, còn hắn..."
"Ta tên Mộc Nhã." Mộc Nhã nói.
"Mộc Nhã, ngươi đi theo huynh đệ Đại Ưng của ta."
Đại Ưng 16 tuổi, là người Kim quốc nhưng mẫu thân là người dân tộc Mông Cổ. Hắn là phụ tá đắc lực của Tang Ba Can, có tài gảy bàn tính cực kỳ điệu nghệ, cũng rất biết buôn bán mặc cả với người ta.
Tần Quyên nghĩ bụng, nếu cha nó còn sống, chắc sẽ thích Đại Ưng lắm. Năm xưa, cha vẫn luôn muốn tìm một quản sự giỏi việc tính toán để quản lý thay mình.
Tang Ba Can cưỡi chung ngựa với Tần Quyên, bọn họ đi về hướng nam, mau chóng về Cát Cáp Bố doanh để báo cáo tình hình ở đây cho Tả An đại nhân.
Xuôi nam chừng 20 dặm, không biết đã mấy giờ, Tần Quyên chợt lên tiếng, "Bách phu trưởng..."
"Gọi ta là Tang Ba Can."
"Tang Ba Can." Tần Quyên chợt cao giọng, lớn tiếng nói, "Ta thấy có nghi hoặc."
Mấy người khác đi theo phía sau, Đại Ưng và Mộc Nhã đều về phía bọn họ: "Có chuyện gì thế?"
Tang Ba Can giải thích, "Tần Quyên có chuyện muốn nói với ta."
Tần Quyên chỉ vào một phong hỏa đài hoang tàn đổ nát đằng xa, "Từ lúc rời Cát Cáp Bố doanh, ta đếm được tổng cộng 13 cái phong hỏa đài* như vậy."
*Phong hỏa đài : Một dạng công trình thắp lửa để truyền tin khi có kẻ địch tấn công, thường nằm dọc những tuyến đường quan trọng hay những khu vực trọng yếu.
Nó vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ da dê trong ngực áo. Tang Ba Can nhìn chữ viết của Tần Quyên chi chít trong đó, đương nhiên chẳng hiểu chữ nào....
"Rõ là lắm chuyện." Mộc Nhã cười.
Tần Quyên đỏ mặt, nhưng ánh mắt kiên định, tiếp tục nói, "Đây là phong hỏa đài đằng kia, là cái thứ tư kể từ lúc chúng ta quay về, nhưng lại không phải cái thứ 10 chúng ta thấy từ khi xuất phát."
Mộc Nhã là loại cơ bắp phát triển hơn trí não, nghĩ mãi không hiểu, "Sao lại là cái thứ 10? Không phải thứ 9 à? 13 trừ 4 là 9, theo số thì phải là 9 chứ?"
Đại Ưng vỗ đầu hắn một cái, "Không phải đâu, đồ ngốc. Ngươi tính toán chút đi, tổng cộng có 13 cái, đếm xuôi là cái thứ 10 thì đếm ngược sẽ là cái thứ 4. Tần Quyên nói không sai đâu, ngươi đừng có ngắt lời."
Mộc Nhã vẫn mơ mơ màng màng. Hắn đếm thì quả thật đếm xuông tới cái thứ 10 thì đếm ngược sẽ là cái thứ 4.....Nhưng rõ ràng 4 phải thêm 9 mới là 13 mà, sao lại thế được? Cho nên mấy năm nay, thành tích học số của của hắn trong quân ngũ luôn đứng thứ 2 từ dưới lên là chẳng sai.
Tần Quyên tiếp tục nói, "Phong hỏa đài thứ 4 này hẳn là phong hỏa đài thứ 8 chúng ta gặp kể từ lúc xuất phát."
Nghe vậy, Đại Ưng nhướn mày, "Ngươi chắc không?"
Tần Quyên gật đầu, "Chắc chắn."
Đại ưng hỏi, "Có nghĩa chúng ta quay về từ phong hỏa đài thứ 11?"
"Không, chúng ta quay về từ phong hỏa đài thứ 13, đi qua 3 cái, đến cái thứ 4 thì lại lại biến thành cái thứ 8 tính từ lúc xuất phát." Tần Quyên nói chắc nịch.
Sự quả quyết ấy của nó khiến những người khác thấy lo sợ.
Mộc Nhã không kiềm chế được mà nói, "Tần, ngươi làm ta nổi hết cả da gà. Ngươi không lầm đấy chứ? Mà không, trước giờ ngươi chỉ cần thấy một lần là không nhớ sai....Nhưng nếu đúng là như vậy thì thật đáng sợ."
Đại Ưng bỗng quát, "Hai trong số 13 phong hỏa đài (thứ 9 và thứ 10) đã biến mất ư?"
Tần Quyên nhìn Tang Ba Can, "Bách phu trưởng đại nhân, chắc chắn hai phong hỏa đài ấy có vấn đề. Chúng ta vội bỏ trốn nên không chú ý. Trên đường đi, ta chỉ nhớ đã đi ngang qua mấy phong hỏa đài, nhưng trời tối lại đang hoảng loạn nên không quan sát được. Ta nghi ngờ hai phong hỏa đài này có thể giải đáp được vấn đề cho chúng ta. Vậy nên bách phu trưởng, Tần Quyên đề nghị, cùng là quay về, thay vì làm đào binh trốn thoát trở về, sao không mang về thông tin có giá trị?"
Nghe nó nói, tuy mọi người có động tâm, nhưng cũng vì thế mà mâu thuẫn.
"Không có vũ khí, đồ ăn thức uống cũng vứt đi, trong túi chẳng còn lại gì nhiều, 9 người chúng ta không thể ở đây quá hai ngày được."
"Vậy thì bảo vài người quay về báo cáo, chia thức ăn nước uống ra, một số người khác đi tìm hiểu..."
Nghe tới đây, liền có người hô, "Ta muốn về, ta không muốn tìm hiểu gì hết. Ta không cần công lao, chỉ cần sống sót thôi. Các huynh đệ ta chết cả rồi. Lũ người đó quá đáng sợ, ta không...."
"...."
Hết người này đến người kia tranh luận, lại đang giữa cảnh sa mạc hoang vu, bầu không khi lo lắng sợ hãi bao trùm cả nhóm người.
Sau một hồi cân nhắc, Tang Ba Can bảo mọi người chia thức ăn nước uống thành hai phần.
"Ta, Đại Ưng, Tần Quyên và Mộc Nhã sẽ đi điều tra. 5 người các ngươi về Cát Cáp Bố doanh, báo cáo mọi chuyện với Tả An đại nhân. Phải mau lên."
"Tang Ba Can, chúng ta cũng muốn theo ngươi!" Một huynh đệ khác của Tang Ba Can nói, bọn họ không muốn quay về cùng đám hèn này.
"Không được." Tang Ba Can yêu cầu hai trong ba huynh đệ của mình quay về là có lý do. Một trong số đó là vì hắn sợ ba người còn lại quay về rồi sẽ nói dối với Tả An phó tướng. Có huynh đệ hắn đi cùng, chuyện này sẽ không xảy ra.
Tang Ba Can lại nói, "Nhưng ta còn một yêu cầu cuối cùng. Các ngươi cưỡi 3 con ngựa này về, còn 4 con, mỗi người chúng ta một con."
Các huynh đệ của Tang Ba Can đương nhiên không phản đối. Những người kia im lặng đắn đó một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.
Vậy là 5 người quay về, các huynh đệ của Tang Ba Can vỗ vai hắn, "Chờ ngươi về doanh uống rượu."
Bóng dáng họ xa dần, nhòe tan trong gió cát.
Tang Ba Can nhìn về phía Tần Quyên, "Giờ ngươi nói xem, vì sao ngươi tin chắc phong hỏa đài kia là đám thứ 8 từ lúc ta xuất phát?"
"Vì ở đó có một đống xương khô rất lớn. Lúc ta đi qua đây đã nghĩ, không biết có phải từng có một thương đội lớn đi ngang không. Bọn họ bị cướp tấn công nên mới có nhiều xương cốt như thế." Tần Quyên đáp.
Tang Ba Can cau mày, nhưng cũng tin phán đoán của nó.
"Tần Quyên, ngươi cưỡi ngựa của ta. Mỗi người 1 con, chúng ta đi về phía bắc." Tang Ba Can xuống ngựa, đưa dây cương cho Tần Quyên. Tần Quyên bước tới, Tang Ba Can gỡ mũ nỉ của mình xuống, đội lên đầu cho nó. Tần Quyên sửng sốt một lúc.
Tang Ba Can không có mũ nỉ nhưng vẫn còn trụ giáp sắt. Hắn thấy Tần Quyên ngoài áo giáp ra thì chẳng mặc gì nhiều, mũ cũng không có. Từ lúc chạy trốn đến giờ, thằng bé chỉ có một cái áo choàng rách nát.
Sau khi đám Tần Quyên lên ngựa, Đại Ưng nói, "Ngươi có nhớ gần phong hỏa đài thứ 9 có đặc thù gì không?"
"Đám thứ chín có vài gốc hồ dương." Tần Quyên đáp. Nhưng trên đường trốn về bọn họ không đi ngang cây hồ dương nào. Tần Quyên chỉ mải lo chú ý phong hỏa đài lửa mà quên mất cây hồ dương, nên nó không nói cho những người khác biết chuyện này.
*
Quả nhiên điều Tần Quyên lo lắng đã thành hiện thực.
Bởi vì phong hỏa đài biến mất nên bọn họ phải tìm mấy cây hồ dương, nhưng đi qua đi lại mấy lần không thấy có hồ dương đâu cả.
Thậm chí, họ bắt đầu nghi ngờ Tần Quyên nhớ sai.
"Ta cảm giác phong hỏa đài hẳn là ở quanh đây. Nếu không tìm thấy cây hồ dương, vậy..." Tần Quyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Có khả năng hồ dương cũng bị chặt rồi. Chỉ có thể như vậy thôi."
Hồ dương là giống cây cao duy nhất có thể mọc trên sa mạc. Ở phong hỏa đài thứ 9, có khả năng trước kia từng tồn tại một ốc đảo, thậm chí còn có một rừng hồ dương lớn. Nhưng qua thời gian, gió cát chồng chất, thời đại đổi thay, phong hỏa đài trở nên hoang tàn mục nát, còn rừng hồ dương chỉ còn vài cây lơ thơ.
*
Đám Tần Quyên phải đi rất lâu mới tìm được gốc hồ dương. Tần Quyên dựa vào vị trí của gốc hồ dương ấy để đoán ra vị trí của phong hỏa đài thứ 9.
Từ trên lưng ngựa, nó chậm rãi vươn tay, chỉ về một phía. Nó khẳng định mấy ngày trước chắc chắn có một tòa phong hỏa đài cũ nát ở đó. Nhưng cũng quá sức khó tin. Chỉ mới mấy ngày mà phong hỏa đài biến mất, hồ dương thì bị chặt...?
Bốn người đều cảm thấy khác thường. Tang Ba Can xuống ngựa, Đại Ưng và Mộc Nhã cũng xuống theo. Họ buộc ngựa vào gốc cây hồ dương đã bị chặt.
"Chúng ta sẽ đi xem sao, hai người các ngươi ở lại đây, thấy nguy hiểm thì chạy mau, biết chưa?"
Không ai biết sau đụn cát đằng kia là gì....
Tang Ba Can đưa túi nước cho Tần Quyên. Hắn và Đại Ưng nhân lúc trời tối mà lên đường.
Tháng giêng, trên sa mạc, hạt cát cũng như hạt băng. Bọn họ không dám đứng, chỉ có thể ngồi xổm.
Thời gian chờ đợi tưởng chừng dài đằng đẵng. Mãi đến khi Tang Ba can và Đại Ưng quay về, sắc mặt họ trắng bệch. Tang Ba Can bần thần rất lâu, còn Đại Ưng sợ tới nỗi nói cũng lắp bắp.
"Rốt cuộc có chuyện gì...." Mộc Nhã tình tình nóng nảy, không nhịn được mà hỏi.
"Chạy trước đã!" Tang Ba Can trầm mặt, gần như run rẩy lên ngựa.
Tần Quyên không nghi ngờ hắn, lập tức làm theo. Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.
Đại Ưng quát lên, "Trước tiên đừng hoảng. Bọn họ thường xuyên đột kích nhưng chưa chắc đã biết chúng ta nấp ở đây. Dù sao chúng ta không phải quân đội mà chỉ là đám tán binh."
Nghe giọng nói run bần bật của hắn, Tần Quyên liền hiểu ý.
"Chúng ta mau đi thôi." Tang Ba Can nói.
Đại Ưng, "Đừng đi hướng nam. Nghe tiếng vó ngựa đi, bọn chúng cũng đi từ hướng bắc xuống nam giống như ngày trước. Chúng ta chạy về hướng vuông góc với họ đi."
Mộc Nhã sốt ruột hỏi, "Vậy thì là đông hay tây?"
"Phía đông." Tang Ba Can nói.
Bốn người quyết định đi về phía đông.
Phía sau bọn họ, đội quân Chó Đen vọt qua. Bấy giờ, bốn người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Nhã hỏi Đại Ưng, "Phong hỏa đài kia làm sao mà khi trở về mặt các ngươi trắng bệch như vậy?"
Nghe thế, Đại Ưng một lần nữa tái mét, nửa ngày sau mới dám nói, "Hố chôn tù binh."
Nghe vậy, Mộc Nhã cũng biến sắc, "Chẳng lẽ...."
"Hố chôn tù binh của đại quân Y Văn vương, ít nhất cũng 1000 người." Tang Ba Can trầm giọng, bàn tay lặng lẽ siết chặt cán chùy.
Có lẽ vì quá kinh hoảng, khi bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa mà quay đầu nhìn, đám Chó Đen đã phát hiện ra họ đang chạy về hướng đông.
Tang Ba Can hô lớn, "Đừng do dự. Tần Quyên, Đại Ưng, Mộc Nhã, các ngươi tách nhau ra, ta ngăn chúng lại. Nhanh lên!"
Nói rồi, hắn ném cho Tần Quyên một vật, "Phải sống sót quay về, giao cái này cho Tả An đại nhân, kể hết chuyện hôm nay cho Tả An đại nhân biết."
Tần Quyên dù sao cũng là trẻ nhỏ, hoảng sợ gọi, "Bách phu trưởng!"
"Mau cút đi! Nhớ báo thù cho lão tử!"
"Tang Ba Can!" Hai mắt Đại Ưng đỏ ngầu, kêu lớn.
"Cút mau! Tách nhau ra mà chạy, đừng chạy chung! Nhớ rõ, ngày này năm sau, mua cho lão tử nhiều rượu một chút!"
Tần Quyên nắm dây cương đến suýt bật máu.
Khi bọn họ tách ra, Tần Quyên cũng không biết mình rốt cuộc đã chạy hướng nào, đông tây hay nam bắc...
Khi quân Chó Đen đuổi đến, chúng bao vây Tang Ba Can.
Tang Ba Can khi ấy mới 17 tuổi, một thiếu niên cường tráng. Hắn phải giúp đám Tần Quyên tranh thủ thêm thời gian bỏ trốn.
Hắn giơ cao cây chùy trong tay, quát lớn với quân Chó Đen, "Tới đây! Lão tử kéo 10 người các ngươi cùng xuống địa ngục!"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 10: Chọn hạt giống kỵ binh 5
10.0/10 từ 21 lượt.