Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 9

146@-

Thi Họa hoang mang đuổi theo anh, lát sau mới phản bác: “Con, con không phải bạn nhỏ…”


Hai người lần lượt lên xe, Thi Họa càng tỉnh táo hơn, chỉ cảm thấy người đàn ông này không xem cô là người lớn.


Năm nay cô đã hai mươi mốt rồi, đương nhiên trong lòng cô không phục.


Mà nghĩ lại, có lẽ là vì lần gặp mặt đầu tiên ở đảo Liên nhiều năm trước đây đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, đúng là ấn tượng đầu tiên sẽ đâm rễ sâu hơn.


Giống như cô không bao giờ quên được, thời niên thiếu, anh đã đến đảo Liên sống cùng ba mình.


Thi Họa sợ ấn tượng này sẽ ảnh hưởng đến quá trình phỏng vấn, làm lỡ việc quan trọng của cô, vậy là cô nhỏ giọng phản bác: “Năm ngoái con đã bắt đầu đi thực tập, có thể kiếm tiến, con, con có tiền…”


Cô chỉ muốn khẳng định sự thật, rằng cô không còn là trẻ con.


Hạ Nghiên Đình không nói gì, từ chối bình luận về lý lẽ biện hộ của cô.


Thi Họa không tự tin lắm, giọng nói của cô dần dần trở nên nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve.


Không gian bên trong chiếc Rolls-Royce rất im lặng, nhưng tài xế phía trước nãy giờ yên tĩnh, không tạo ra cảm giác tồn tại, bây giờ lại đột ngột cười khẽ.


Cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ta.


Dù sao anh ta cũng đã lái xe cho ông chủ này nhiều năm trời, chưa từng thấy một cô gái trẻ ngồi trên ghế sau tranh cãi với anh.


Cảnh tượng này quá mới mẻ.


Tài xế cố gắng kiên nhẫn và kiềm chế hết sức có thể.


Hạ Nghiên Đình lại không dao động, giống như không để bụng chuyện này.


Thi Họa nghe rõ tiếng cười.


Cô khẽ cắn môi, vô thức chun chiếc mũi nhỏ nhắn, vành tai trắng trẻo lẳng lặng ửng đỏ.


Mặc dù cô biết tài xế không có ác ý, nhưng cô vẫn hơi buồn bực, sau đó cô quyết tâm không nói gì nữa.


Sau một hồi lâu, cô mới nói được một câu: “Con lái xe đến đây, vui lòng đưa con quay lại Lệ Phủ.”


Thi Họa nói với người bên cạnh, nhưng tài xế hiểu lầm cô đang nói với anh ta, vậy là anh ta cung kính trả lời: “Được rồi, cô Thi, tôi sẽ đưa cô quay lại bãi xe để lấy xe.”


Nhà hàng cách Lệ Phủ một cây số.


Thi Họa phát hiện sắp hết thời gian, không thể để bữa cơm hôm nay tốn công vô ích được.


Cô âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay của mình, đánh bạo hỏi: “Hạ tổng, chuyện phỏng vấn…”


Hình như vị Bồ Đề Tổ Sư này đã bước vào trạng thái nghỉ ngơi, anh chậm rãi cởi nút tay áo, ung dung nhướng mày: “Chú trăm công ngàn việc.”


Thi Họa khựng lại một lát, thật sự không hiểu nổi, nếu anh đã từ chối dứt khoát và không nể nang gì, tại sao tối nay còn kéo cô đi ăn tối chứ?


Trong lúc cô phiền muộn và mất hy vọng.


Đối phương đột ngột thả lỏng ——


“Thứ bảy tuần sau chú về nhà cũ, nhớ đến tìm chú.”



“!” Bất ngờ đến đột ngột, gương mặt của cô giãn ra, đôi mắt lệ chi sáng long lanh cong cong, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào gấp ba, “Không thành vấn đề! Chú cứ yên tâm, con rất chú trọng hiệu suất, sẽ không làm mất thời gian của chú đâu.”



Lấy xe xong, Thi Họa cầm lái vững vàng.


Cuối cùng cũng chốt được lịch phỏng vấn, cô vô cùng nhẹ nhõm.


Nhưng tung tăng một hồi, tự dưng cô hoàn hồn.


Thứ bảy tuần sau?


Không phải là ngày mà ban đầu cô định làm lễ đính hôn với Hạ Hành sao?


Chẳng trách sao anh lại nói sẽ về nhà cũ.


Ngay cả anh cũng được mời về, có thể thấy nhà họ Hạ xem trọng hôn sự này thế nào.


Trong lòng Thi Họa trùng xuống, cô trầm lặng lái xe.


Đêm khuya tĩnh mịch, cô lẻ loi, ủ rũ.


Về đến nhà, vừa bước vào cửa trước, Thi Họa phát hiện đèn phòng khách ở tầng một lại sáng hơn mọi ngày.


Cô hoài nghi bước về phía trước, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã đối diện với gương mặt khôi ngô tuấn tú của Hạ Hành.


Thấy cô, Hạ Hành lập tức mỉm cười dịu dàng, giọng nói chu đáo như thường lệ: “Về rồi à, em sắp đến kỳ sinh lý rồi đấy, uống chén trà gừng đường đỏ này trước đi, sau đó về phòng tắm nước nóng.”


Trước đây là thiếu gia cao quý, mười ngón tay không dính nước mùa xuân (*).


(*) Nguyên văn là “”, là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ý nói thời tiết tháng ba rất lạnh, không được tự tay giặt quần áo. Giống như một người sinh ra trong một gia đình khá giả, không cần tự tay giặt quần áo, không cần làm việc nhà, ngón tay được nâng niu từ nhỏ, sống trong nhung lụa.


Giờ phút này lại xắn tay áo, cầm một chén trà gừng nóng ra khỏi nhà bếp.


Thi Họa mím môi, khẽ nhíu mày.


“Hạ Hành, anh không cần phải làm như vậy, chúng ta chia tay rồi.”


Thái độ lạnh nhạt của cô làm ánh mắt của anh ta u ám đi, nhưng anh ta vội vàng che giấu, sau đó lại đặt chiếc chén sứ trên tay xuống bàn cà phê, giọng điệu hơi van xin: “Họa Họa, đừng lạnh nhạt với anh như vậy nữa được không, tình cảm mấy năm trời, em cho anh thêm một cơ hội đi, anh chưa từng muốn chia tay với em.”


Thi Họa ngồi xuống sofa, nheo mắt nhìn anh ta chằm chằm, gương mặt vô cảm: “Chúng ta dễ hợp dễ tan, đàng hoàng một chút không được sao?”


Quai hàm của anh ta căng lên, đôi mắt đẹp đẽ và thâm sâu của anh ta dần dần tối lại.


Giọng nói dịu dàng cũng trở nên ảm đạm: “Anh cũng muốn đàng hoàng, nhưng Thi Họa, anh yêu em.”


“…” Thi Họa nghẹn lời, “Anh yêu em à? Còn Từ Thanh Uyển thì sao?”


“Cô ấy chỉ là bạn thôi.”


Thi Họa hoài nghi mình đã ăn quá no, cảm thấy hơi buồn nôn: “Em hẹp hòi, anh bỏ qua cho em, nhưng em không thể chấp nhận được bạn bè “bình thường” mà lại ôm nhau giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy.”


Ánh mắt của Hạ Hành dao động, giọng nói trở nên cứng rắn hơn: “Anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa, sẽ cắt đứt liên lạc với cô ấy, có được không?”


“Không cần, bây giờ em không có hứng thú với mối quan hệ của hai người, bởi vì em không còn hứng thú với anh nữa.”


Thi Họa thật sự không muốn nói nhiều, cô đứng dậy, đi vòng qua anh ta, bước đến thang máy, sau đó lạnh lùng nói: “Anh cũng đừng dây dưa nữa, mau nói chuyện với ông nội, hủy bỏ lễ đính hôn, như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”



Chớp mắt một cái, cả phòng khách rộng lớn chỉ còn một mình Hạ Hành.


Anh ta dựa vào sofa, cảm giác như có ai đó đấm một cú vào cột sống của anh ta.


Không tin nổi.


Cái đuôi nhỏ từng bám theo anh ta lại có thể độc ác như vậy.



Thời gian trôi qua, đã đến thứ năm, tuần này, ngoại trừ việc lên sóng hàng ngày, tạm thời Thi Họa cũng không còn việc gì khác.


Cuộc phỏng vấn với Hạ Nghiên Đình sẽ diễn ra vào thứ bảy, công việc tiến triển rất tốt.


Chỉ có Hạ Hành là liên tục làm cô phiền muộn.


Sắp đến thứ bảy, vậy mà Hạ Hành vẫn không có động tĩnh gì.


Thi Họa đành phải gọi anh ta mấy cuộc nhân lúc rảnh rỗi để hối thúc anh ta.


Nhưng người này lại biệt tăm biệt tích, gọi đến không bắt máy, tin nhắn WeChat cũng không trả lời.


Thi Họa rất phiền muộn, còn nghĩ nếu tối nay anh ta không giải quyết, cô đành phải đích thân giải thích với ông nội.


Khoảng tám giờ rưỡi tối, Thi Họa vừa nhận bản thảo mới hoàn thành, đang kiểm tra và đọc thầm.


Triệu Đài Hoa vừa lên sóng xong, bây giờ lại mang giày cao gót bước đến, trông rất hùng hổ, cô ấy gõ gõ ngón trỏ lên bàn làm việc của Thi Họa: “Tiểu Thi, cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”


Đồng nghiệp xung quanh đều nhìn sang, ánh mắt cực kỳ tò mò.


Thi Họa nhướng mày nhìn cô ấy.


Triệu Duyệt Lâm mặc áo vest và váy màu vàng cam để dẫn bản tin thời sự tối nay, làm Thi Họa hơi nhức mắt.


Thi Họa chậm rãi đứng dậy, theo cô ấy vào phòng trà.


Hiếm hoi lắm, gương mặt xinh đẹp của Triệu Duyệt Lâm mới nở một nụ cười gượng gạo, cô ấy khách sáo nói: “Tôi nghe nói Tưởng Lam ủy thác cho cô phỏng vấn Hạ tiên sinh, cô mới tốt nghiệp, còn ít kinh nghiệm, tôi nói thẳng với cô, tôi và Tưởng Lam mâu thuẫn đã lâu, Tiểu Thi, cô trở thành công cụ cho người khác làm gì?”


Từ trước đến nay, trong công việc, Thi Họa luôn cẩn trọng lời nói và hành động. Mặc dù Triệu Duyệt Lâm tỏ vẻ chân thành với cô, cô cũng không để tâm, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không rõ chuyện này, tôi chỉ làm những việc mà lãnh đạo phân công thôi.”


Đôi môi đỏ thắm của Triệu Duyệt Lâm cong lên, đôi mắt không hề che giấu sự kiêu ngạo và tự phụ: “Thế này đi, cô hứa không nhúng tay vào buổi phỏng vấn này, tôi hứa sẽ đề cử cô với giám đốc để cô được quay về Tổ Phát sóng, không phải năm ngoái cô đã thực tập trong Tổ Phát sóng sao?”


Hàng mi dài của Thi Họa khẽ dao động, sau đó cô cười khẽ, nhìn Triệu Duyệt Lâm không chớp mắt.


Trước khi cô kết thúc kỳ thực tập, người đẹp này đã tìm đủ mọi cách để lan truyền tin đồn bất lợi về cô, cuối cùng lãnh đạo phải sắp xếp cho cô lên sóng vào khung giờ nửa đêm.


Bây giờ lại tốt bụng đề cử cô sao?


Bố thí à? Thật thú vị.


Thi Họa nhìn chằm chằm, Triệu Duyệt Lâm cũng cảm thấy hơi lo sợ.


Không biết một người trông giống hệt một trái hồng mềm như Thi Họa thì có thể tính toán gì.


Sau một hồi, Thi Họa nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi thích bầu không khí lúc nửa đêm, không làm phiền cô Triệu nói tốt.”


Nhìn bóng lưng của cô thản nhiên rời đi, Triệu Duyệt Lâm tức giận trừng mắt.



Vốn dĩ cô ấy đã tính toán trước, dù cho Thi Họa có được chuyển về Tổ Phát sóng, nhưng kinh nghiệm của cô như vậy, hai năm đầu chỉ có thể làm tổ trưởng dự bị. Mà chưa kể cô còn trở thành cấp dưới của Triệu Duyệt Lâm, cô ấy có thể sai bảo, thừa dịp này chèn ép một phen.


Không ngờ Thi Họa không sập bẫy.


Thật sự không biết điều.



Thi Họa không để tâm đến lời đề nghị của Triệu Đài Hoa.


Cô còn đang do dự, không biết nên nói thế nào với ông nội.


Lúc tan làm về nhà, ông nội đã đi ngủ.


Cô đành phải chờ sáng hôm sau dậy sớm, sau khi rửa mặt xong, cô lại đi đến phòng ăn, ngồi bên cạnh ông cụ, cúi đầu định nói, nhưng lời vừa đến bên môi, cô vẫn không khỏi do dự: “Ông nội, con có chuyện muốn thú nhận với ông.”


Ông cụ Hạ vừa ăn sáng xong, chuẩn bị uống thuốc, thấy buổi sáng Thi Họa dậy sớm, giọng nói của ông trầm khàn mà lại tốt bụng: “Cháu cưng, sao lại nghiêm túc thế, có chuyện gì?”


Thi Họa khổ sở mở miệng: “Ông nội, thật ra gần đây con và Hạ Hành đã chia tay, xin lỗi ông, lẽ ra con nên nói sớm, nhưng mà…”


Nghe thấy lời này, ông cụ hoảng hốt, bàn tay cầm ly nước run rẩy.


Thi Họa dừng lại mấy giây, nhìn vào gương mặt gầy yếu và già nua của ông cụ, cô càng không đành lòng.


Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể kéo dài được nữa.


Cô hạ quyết tâm: “Ông nội, Hạ Hành và con không có duyên phận, con cảm ơn tình thương của ông, con vĩnh viễn là cháu nội của ông, con sẽ tiếp tục ở nhà chăm sóc ông.”


Sắc mặt của của ông cụ Hạ u ám, nhìn thấy Thi Họa đỏ mắt, ông nghĩ cô nghiêm túc, không giống như đang nói dối.


Ông che miệng, ho hai cái, sau đó nhíu mày, giọng nói trịnh trọng, nụ cười cũng biến mất: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thằng nhóc A Hành làm khổ con à? Nói thật cho ông nội nghe, ông nội sẽ phân xử cho con.”


Cổ họng của Thi Họa nghẹn lại, cô không nói nên lời.


Hạ Hành…dù sao cũng là cháu trai duy nhất của ông nội Hạ.


Cô im lặng cúi đầu, vừa nhỏ bé vừa bất lực.


Vào thời khắc đó, bầu không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng.


Là bác Vinh quản gia hay chuẩn bị thuốc cho ông nội cười ha hả xoa dịu: “Đôi trẻ sớm tối bên nhau, thỉnh thoảng có mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, ông đừng tức giận, vẫn nên gọi thiếu gia A Hành về hỏi chuyện mới được.”


Thi Họa mím môi, không nói gì nữa.


Thân phận của cô như vậy, thật sự không thể oán trách Hạ Hành trước mặt ông nội được, đành đợi anh ta về nhà giải thích vậy.


Bác Vinh đã làm việc ở nhà họ Hạ mấy chục năm, rất hiểu nhân tình thế thái.


Có lẽ là thấy Thi Họa khó xử, ông ấy tốt bụng khuyên nhủ: “Ông xem, cô Thi còn phải làm ca đêm, mất thâm quầng cả rồi, để cô ấy vào phòng ngủ bù đi.”


Ông cụ Hạ rất yêu thương Thi Họa, nghe vậy, ông thả cô đi.


Sau khi Thi Họa rời đi, gương mặt ông cụ tối sầm lại, vừa uống thuốc xong, ông đập chén thuốc xuống bàn, tức giận mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp! Lão Vinh, mau gọi nó về đây cho tôi!”



Hai ngày tiếp theo, nhà cũ rất yên bình.



Thi Họa nghe nói Hạ Hành đã về gặp ông nội, nhưng không biết cụ thể là anh ta giải thích thế nào.


Ông nội cũng không tìm cô nữa, cho nên cô tạm thời gác lại vấn đề này.


Dù sao trước mặt ông nội, tình cảm giữa cô và Hạ Hành vẫn luôn luôn ổn định, ông nội rất hy vọng cô có thể trở thành cháu dâu, cũng khó tránh khỏi việc ông không chấp nhận được thực tại.


Chỉ cần hủy bỏ lễ đính hôn này là được, cho ông nội vài ngày để tiêu hóa, cô lại đi dỗ dành, chắc là sẽ không sao.


Nhưng mãi đến sáng sớm thứ bảy, Thi Họa đang say giấc lại bị tiếng pháo giấy dưới lầu đánh thức.


Cô dụi mắt, xoay người xuống giường, mở cửa ra, mới phát hiện tình thế hoàn toàn khác với hiểu biết của cô ——


Mới sáng sớm, dì Liên chăm lo cuộc sống hàng ngày của cô đã hết sức bận rộn, thấy Thi Họa thức dậy, bà ấy cười nói: “Tiểu Họa, sao con dậy sớm thế? Con đi ngủ trễ, có muốn ngủ thêm một chút không, lát nữa dì sẽ gọi con dậy, đừng lo, dì sẽ không làm chậm trễ thời gian trang điểm và thay quần áo của con đâu.”


“?” Thi Họa hoang mang, trong lòng có dự cảm không lành, “Thay quần áo? Quần áo gì ạ?”


Ngay cả dì Liên cũng sửng sốt một lát, sau đó lại vui vẻ: “Con bé này, buồn ngủ nên ngốc à, hôm nay là lễ đính hôn của con và thiếu gia A Hành, tiệm váy cưới cao cấp đã giao lễ phục đến cho con rồi đấy.”


“…” Thi Họa ngây người.


Dì Liên quay đầu đi làm việc tiếp, để lại cô đứng đó ngơ ngác hết một phút, sau đó cô mới quay vào phòng, lo lắng bấm gọi cho Hạ Hành.


Gọi bốn, năm cuộc liên tiếp, nhưng anh ta không bắt máy.


Trong lòng Thi Họa nóng như lửa đốt, cô gọi đến biệt thự Thủy Ngạn.


Biệt thự Thủy Ngạn là nơi ở của ba đời nhà Hạ Hành.


Chuông reo thật lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.


“A lô, đây là nơi ở của ngài Hạ Cảnh Minh, xin hỏi ai vậy?”


Thi Họa nhận ra đó là giọng nói của người giúp việc A Bảo, cô vội vàng lên tiếng: “A Bảo, tôi là Thi Họa, Hạ Hành có ở nhà không?”


A Bảo ngây người một lát: “Thiếu gia không có ở nhà… Cô Thi, sao thế, có chuyện gì gấp hay sao, cô có cần tôi gọi phu nhân xuống nghe máy không?”


Thi Họa tái mặt, giọng nói của cô cứng đờ: “Không cần, làm phiền cô nói lại với bác trai và bác gái của tôi, nửa tháng trước tôi đã chia tay với Hạ Hành, chắc chắn bác gái biết chuyện này. Đến bây giờ mà anh ấy còn lừa gạt ông nội, hy vọng hôm nay anh ấy có thể chịu trách nhiệm cho chuyện này.”


Nói xong, Thi Họa cúp máy.


Cô ngồi thụp xuống sofa, lồng ngực nặng nề, trong lòng vô cùng tức giận.


Hạ Hành điên rồi à, không biết anh ta đã nói gì với ông nội, tại sao lễ đính hôn vẫn không bị hủy?


Vậy chẳng phải lát nữa khách mời sẽ lần lượt đến đây hay sao?


Thi Họa phiền muộn, không có ý định trang điểm, làm tóc, chỉ vội vàng rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm ông nội Hạ.


Nhưng người giúp việc nói sáng sớm, ông nội Hạ đã đến Ung Hòa Cung dâng hương cùng bác Vinh.


Ông nói hôm nay là ngày lành, muốn đi cầu phúc cho mấy đứa nhỏ.


Trong lòng Thi Họa trùng xuống.


Căn nhà im lặng một hồi lâu, cô cong môi giễu cợt.


Cô thật sự muốn xem.


Chính xác thì hôm nay Hạ Hành muốn làm gì.


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 9
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...