Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 5

128@-

Những năm gần đây, con cháu trong nhà họ Hạ đều gọi anh là chú Chín.


Thi Họa cũng làm vậy.


Thế hệ trẻ lễ phép, cung kính, nghe lời người lớn, về lý mà nói thì không có gì sai.


Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh hướng về gương mặt cô, đôi mắt đen nhánh như hồ nước, sắc mặt thâm sâu như vậy hoàn toàn không phân biệt được hỉ nộ ái ố.


Vào giây phút đó, Thi Họa càng e sợ, ngón tay trắng trẻo của cô âm thầm siết chặt chiếc chăn mỏng, không rõ là mình có xưng hô sai, làm cho anh không vui hay không.


Nhưng giọng nói bình tĩnh và hờ hững của Hạ Nghiên Đình lại phát ra bên tai: “Ừ, nghe nói con tốt nghiệp xong thì vào đài truyền hình, dạo này công việc thế nào?”


Thi Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bản thân mình quá nhạy cảm và căng thẳng thôi.


Hóa ra là người lớn hỏi thăm con cháu.


Cũng xem như là…lịch sự và xa cách ôn lại chuyện xưa.


Thi Họa ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Dạ, con học ngành nghệ thuật phát sóng và dẫn chương trình, năm cuối thì đi thực tập ở Đài truyền hình Kinh Bắc, gần đây con vừa ký hợp đồng dài hạn, hiện tại đang phụ trách chuyên mục thời sự nửa đêm.”


“Chuyên mục nửa đêm.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh hơi khàn, nhưng lại êm tai lạ thường, “Cho nên hai giờ sáng vẫn còn ở ngoài đường một mình?”


Thi Họa nghĩ đến chuyện tối nay mình bị anh bắt gặp đi trong màn mưa thì xấu hổ hết sức, vành tai trắng trẻo ửng đỏ trong vô thức, giống như con cháu gây họa, cô vội vàng thanh minh cho bản thân: “Dạ không có, bình thường con tan làm với đồng nghiệp, rất an toàn, tối nay là ngoại lệ…”


Cũng may Hạ Nghiên Đình chỉ nhắc đến chuyện này một chút, hình như cũng không có ý định tra hỏi.


Sau đó lại nói chuyện linh tinh.


Hết chuyện công việc lại đến chuyện đời sống, Hạ Nghiên Đình hỏi cuộc sống của cô có thuận lợi không.


Giữa hai người có khoảng cách địa vị và khoảng cách thế hệ, đương nhiên Thi Họa cũng hơi khép kín.


Chỉ nói chuyện trong nhà rất tốt, ông nội Hạ yêu thương cô như thường lệ, cô không phải lo cơm ăn áo mặc, lại tốt nghiệp đại học thuận lợi, chỉ lo lắng về bệnh tình của ông nội.


Cuối cùng, cô tổng kết lại giống như đang báo cáo với người lớn: “Nói chung là mọi chuyện đều ổn, cảm ơn chú đã quan tâm.”


Cô chỉ không nói đến chuyện Hạ Hành lừa dối cô, cô hủy bỏ lễ đính hôn.


Hạ Nghiên Đình nhìn vào mắt cô, chỉ nhàn nhạt nhận xét phần tổng kết của cô: “Rất tốt.”


Sau đó không ai lên tiếng nữa, chiếc xe lại chìm vào im lặng.


Hạ Nghiên Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại cầm máy tính bảng trong xe để xử lý công việc.


Thi Họa sợ công việc của anh có liên quan đến bí mật kính doanh, cho nên cô không dám tò mò, cũng không dám nhìn quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng ghế trước mặt.


Trong chiếc xe yên tĩnh, điều rõ ràng nhất mà các giác quan cảm nhận được chính là mùi gỗ tươi mát vương vấn trên chóp mũi.




Đêm khuya, xe chạy rất nhanh, chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy đến biệt thự của nhà họ Hạ.


Trước khi xuống xe, Thi Họa kéo chăn ra, gấp lại, sau đó lễ phép cảm ơn anh: “Cảm ơn chú đã đưa con về, ngủ ngon.”


Cô vừa định trả lại chiếc chăn trên tay, trong đầu lại có một ý nghĩ, bàn tay cô do dự một lát, cổ tay trắng trẻo dừng lại giữa không trung.


Vừa rồi cô ướt nhẹp, bây giờ đã khô, nhưng hẳn là sự ẩm ướt này đã thấm vào chiếc chăn, trong ký ức mơ hồ của cô, Hạ Nghiên Đình là một người cực kỳ sạch sẽ.


Cô vội vàng giữ lại chiếc chăn, ôm nó trong lòng, hàng mi của cô run rẩy, cô nhỏ giọng nói: “Con sẽ giặt tấm chăn này, xong rồi sẽ trả lại sau, xin lỗi chú.”


Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra.


Thi Họa vội vàng xuống xe, hoàn toàn không ý thức được, vừa rồi trong lúc bối rối, cô đã chạm vào cổ tay mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh.


Trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce, người đàn ông nhìn xuyên qua màn đêm nồng đậm, ánh mắt lơ đãng hướng về bóng người đang đạp loạn xạ lên mấy vũng nước để chạy vào nhà.


Thiếu nữ mảnh mai, ôm tấm chăn nỉ trên tay, dáng vẻ vội vàng, bóng lưng bộc lộ sự hoảng loạn và bất an.


Giống như là chạy thoát khỏi chiếc xe của anh.


Có đôi khi thế giới này lại để lộ ra sự ngây thơ và bối rối trẻ con như vậy.


Sân nhà này trồng rất nhiều loại cây, ánh sáng len lỏi qua mấy tán lá, chiếu lên kính xe anh, gương mặt anh lờ mờ hiện ra, cũng không thể thấy rõ.


Anh rũ mắt nhìn cổ tay của mình.


Hình như cảm giác ấm áp và mềm mại vẫn còn vấn vương trên đó.



Đêm đã khuya, mọi người đều đã ngủ say.


Thi Họa rón rén về phòng.


Cô bị mắc mưa, sợ cảm lạnh sẽ làm chậm trễ công việc, vậy là cô vội vàng đi tắm nước nóng.


Nhưng vừa cởi váy áo trong phòng tắm, cô ngây người.


Có một vết máu trên chiếc váy đuôi cá màu đen.


Theo tính toán của cô, kỳ sinh lý vẫn chưa đến, nhưng có lẽ là vì tâm trạng, kỳ sinh lý lại đến sớm bốn ngày.


Cô không nhớ chính xác cụ thể là ngày nào, may mà hôm nay cô mặc váy đen.


Chỉ là không biết có làm bẩn xe của Hạ Nghiên Đình hay không…


Da mặt cô vô thức nóng lên, cô ăn nhờ ở đậu từ hồi còn nhỏ, đã tập thói quen không làm phiền người khác.



Thi Họa đi tắm trong sự áy náy và lúng túng.


Sau khi mặc đồ ngủ, cô xếp chiếc chăn màu xám gọn gàng lại, nghĩ ngày mai sẽ gửi đi giặt khô.


Chiếc chăn mỏng cũng vương mùi hương trong xe, tuyết tùng mát lạnh hòa lẫn với đàn hương thâm trầm, lại xâm nhập vào mũi một lần nữa.


Cô đã từng ngửi qua nhiều loại nước hoa, nhưng không có loại nào bí ẩn, độc nhất vô nhị và khó quên như mùi hương này.


Thi Họa ngẩn người, thất thần hết mấy giây.


Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn kiên quyết cầm điện thoại lên.


Cô tìm WeChat của Hạ Nghiên Đình trong nhóm gia đình.


Không có thông tin liên lạc, chỉ có thể xin lỗi bằng cách kết bạn WeChat.


Nhóm gia đình của nhà họ Hạ có mười mấy người, bình thường không có ai trò chuyện, yên tĩnh đến mức không có cảm giác tồn tại, chỉ có ngày lễ, người lớn mới lên phát bao lì xì.


Cô biết Hạ Nghiên Đình cũng có mặt trong nhóm này, nhưng nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy anh nói lời nào.


Thậm chí cũng không chắc tài khoản WeChat này còn hoạt động hay không.


Tên WeChat của anh chỉ có một chữ H ngắn gọn, hẳn là chữ cái đầu tiên trong họ của anh.


Thi Họa tò mò bấm vào ảnh đại diện, đợi một lát, một bức ảnh chụp ngọn núi tuyết hiện ra.


Hình như là tiện tay chụp trên đường đi.


Ngọn núi hình tam giác độc đáo, sừng sững, hiểm trở, trùng trùng điệp điệp, tuyết trắng phủ quanh năm, phản chiếu ánh nắng trong trẻo.


Làm cô nhớ đến Hạ Nghiên Đình.


Kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng lại hút hồn.


Tựa như anh vĩnh viễn đứng trên đỉnh núi tuyết, không liên quan đến nhân gian.


Ngón tay hơi do dự một chút, cuối cùng cũng bấm gửi lời mời kết bạn.


Cô cẩn thận lại cung kính gõ từng từ từng chữ vào khung giới thiệu:


[Xin chào, chú Chín. Cảm ơn chú đã đưa con về nhà, tối nay đã làm phiền chú rồi, xin lỗi chú.]


Gõ xong dòng tin này, cuối cùng Thi Họa cũng thở phào nhẹ nhõm.


Cô nằm xuống gối, nhắm mắt, cố ngủ, mãi đến khi cô chìm vào giấc ngủ, WeChat cũng không thông báo có thêm bạn mới.


Dù sao cũng đã xin lỗi rồi, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.


Thân phận của anh như vậy, có lẽ chỉ dùng WeChat để làm việc, không bao giờ kết bạn với một người không quan trọng như cô.



Không chấp nhận lời mời kết bạn là chuyện bình thường, có lẽ anh sẽ không bao giờ chấp nhận.



Đêm đó, Thi Họa ngủ không ngon.


Kỳ sinh lý đến sớm luôn làm cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cô ngủ được ba tiếng, sau đó lại tỉnh giấc vì quá đau, uống ibuprofen xong, cô lại ngủ tiếp, ngủ chập chờn suốt ba tiếng đồng hồ, đến khoảng chín giờ thì tỉnh giấc hẳn.


Cô cầm điện thoại lên mở WeChat, đúng như dự đoán, Hạ Nghiên Đình vẫn không chấp nhận lời mời kết bạn của cô.


Sau khi kiểm tra và trả lời các tin nhắn công việc, Thi Họa lại bấm vào ảnh đại diện cố định ở góc trên điện thoại.


Cô đã cho Hạ Hành vào danh sách Không Làm Phiền nhưng quên xóa đi, bây giờ nhìn rất chướng mắt.


Vậy là cô xóa anh ta khỏi danh sách Không Làm Phiền, thấy anh ta liên tục nhắn mấy đoạn tin nhắn dài để giải thích và đòi hàn gắn, cô cũng không ngạc nhiên.


Cô nhíu mày, tắt điện thoại, đứng lên đi rửa mặt, không muốn nhìn mấy dòng chữ làm cô buồn nôn thêm một giây nào nữa.


Hôm nay là ngày nghỉ, Thi Họa không phải đến văn phòng, định ăn sáng xong sẽ nằm tiếp.


Nhưng lúc đang ăn, cô lại nhận được tin nhắn thoại trên WeChat từ Tống Thời Tích, bạn thân thời đại học của cô.


[Cưng ơi, sáng nay tớ nhìn thấy trên nhóm bạn học, biết tin cô Tưởng Lam vừa đi cắt khối u tuyến giáp, tớ định đi thăm cô ấy, cậu có rảnh không, chúng ta có thể đi cùng nhau chứ?]


Thi Họa dừng tay, đặt chiếc bánh sừng bò trên tay xuống, gõ tin nhắn trả lời:


[Được rồi, hôm nay tớ được nghỉ, cậu đang ở ký túc xá à? Lát nữa tớ đến đón cậu.]


Sau khi hẹn thời gian cùng Tống Thời Tích, Thi Họa vội vàng ăn hết bữa sáng, sau đó đi thay quần áo.


Mặc dù cùng làm việc ở Đài truyền hình Kinh Bắc, nhưng cấp bậc của Tưởng Lam không cần trực ban, lại thuộc hai bộ phận khác nhau, bình thường Thi Họa ít có cơ hội tiếp xúc với cô ấy, lần trước nghe tin cô ấy làm phẫu thuật, Thi Họa còn tưởng chỉ là tin đồn.


Tưởng Lam là giáo sư đặc biệt của Đại học Truyền thông Kinh Bắc, Thi Họa và Tống Thời Tích đều là học trò của cô ấy.


Tưởng Lam là một vị giáo sư vô cùng nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn hơi cứng rắn quá mức, cư xử với học trò rất nghiêm túc, lúc đi học, mọi người đều hơi sợ cô ấy.


Nhưng đến khi tốt nghiệp, càng lúc càng có nhiều sinh viên phát hiện cô ấy cứng miệng mềm lòng.


Khóa của họ gặp đúng mùa xin việc khó khăn nhất trong lịch sử, Tưởng Lam hào phóng viết thư giới thiệu cho tất cả những sinh viên mà cô ấy từng dạy.


Năm ngoái, Thi Họa được nhận vào Đài truyền hình Kinh Bắc để thực tập cũng nhờ có thư giới thiệu của cô ấy.



Đêm qua mưa to, Thi Họa tình cờ gặp Hạ Nghiên Đình, anh đưa cô về nhà, xe của Thi Họa vẫn còn trong bãi đỗ xe của đơn vị.


Đầu tiên cô bắt taxi đến văn phòng lấy xe, sau đó đi đón Tống Thời Tích, hai người họ cùng đi mua một bó hoa, trái cây và một ít thuốc bổ.


Gần đây, Tống Thời Tích mới gia nhập hãng thông tấn “Tuần San Phương Bắc”, vừa trở thành phóng viên mới, trông cô ấy vô cùng vui vẻ.



Thi Họa vừa lái xe vừa an ủi: “Tớ đã hỏi một đàn chị có quen biết với cô ấy, nghe nói ca phẫu thuật rất thuận lợi.”


“Vậy thì tốt, cảm ơn trời.” Tống Thời Tích vỗ vỗ ngực, sau đó lại thay đổi đề tài, “Đúng rồi, không phải hai ngày trước cậu đi thử váy đính hôn sao, sao không gửi cho tớ xem, hay là tớ bận quá nên lỡ mất?”


Sắc mặt của Thi Họa trắng bệch, đôi môi khẽ run rẩy.


Sự cố đột ngột xảy ra, Tống Thời Tích lại mới vừa đi làm, cho nên cô không nói hết cho cô ấy biết.


Bây giờ đã tiêu hóa xong, cảm xúc của cô vẫn rất nặng nề.


Tống Thời Tích phát hiện có gì đó không đúng, vậy là cô ấy vội vàng hỏi: “Sao thế, cãi nhau với Hạ Hành sao?”


Vừa nói ra lời này, một giây sau, Tống Thời Tích lại phủ nhận.


Sao có thể cãi nhau được chứ?


Thi Họa dịu dàng, không bao giờ nổi nóng, Hạ Hành lại là một người bạn trai lịch thiệp, chu đáo, hoàn hảo.


Làm người đứng xem suốt bốn năm đại học, Tống Thời Tích chưa từng nhìn thấy họ cãi nhau như các cặp đôi khác.


Thi Họa hít một hơi, sau đó chậm rãi kể lại sự tình.


Sau một giây phút sợ hãi, hoài nghi, khó tin, Tống Thời Tích như bị đa nhân cách, lập tức hóa thành con người khác, tiến hành một cuộc tấn công cường độ cao dài đến hai mươi phút đối với người đàn ông dối trá kia.


“Gì chứ, ngoại tình trước khi đính hôn sao! Trước đây tớ cũng có ấn tượng tốt về anh ta, không ngờ lại là quỷ đội lốt người! Rác rưởi! Nếu có một ngày tớ đụng phải anh ta, tớ sẽ mắng thẳng vào mặt anh ta!”


Nếu như không phải xe đã chạy vào bãi đỗ xe của Bệnh viện Kinh Bắc 3, cô ấy còn có thể nói tiếp hai tiếng đồng hồ nữa.


Sau khi đỗ xe, Thi Họa dở khóc dở cười: “Thật trùng hợp, đêm đó tớ phát hiện anh ấy ngoại tình cũng ở bệnh viện này.”


Hai cô gái cầm hoa tươi và thuốc bổ, miễn cưỡng trấn tĩnh bản thân, sau đó bước vào khu nội trú.


Rất nhiều sinh viên của Đại học Truyền thông Kinh Bắc cũng hẹn giờ đến thăm bệnh, mặc dù vẫn phải nằm trên giường, nhưng sắc mặt của cô Tưởng Lam lại rất tốt.


Sau khi phòng bệnh ồn ào một hồi, sợ quấy rầy cô giáo nghỉ ngơi, các sinh viên lần lượt rời đi.


Trước khi ra khỏi phòng bệnh, Tưởng Lam đột ngột gọi Thi Họa: “Tiểu Thi, em ở lại một lát đi, cô có công việc cần bàn với em.”


Thi Họa giật mình, sau đó gật đầu: “Dạ.”


Cửa phòng bệnh đóng lại, hơn nửa tiếng sau, Thi Họa bước ra.


Tống Thời Tích ghé đầu đến gần, rất tò mò: “Sao lại nói chuyện lâu thế?”


Thi Họa vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn, đôi mắt lệ chi hơi bối rối: “Cô Tưởng bảo tớ thay mặt cô ấy phỏng vấn một người rất quan trọng…”


“Hả, phỏng vấn ai? Nhất định là ông lớn nào đó mới có thể điều động cô Tưởng được!”


Thi Họa nhớ đến sự khổ sở và áy náy trên chiếc Rolls-Royce đêm qua, trong lòng cô trùng xuống, dường như mùi tuyết tùng mát lạnh lại vương vấn bên mũi cô, vành tai trắng trẻo của cô lại ửng đỏ trong vô thức.


Cô khoác tay bạn mình, “Xuống lầu trước đã, vừa đi vừa nói.”


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 5
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...