Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 45
107@-
Kính chống đạn của chiếc Rolls-Royce cách âm rất tốt, dù cho đang lao nhanh trên đường lớn, nó vẫn có thể ngăn cách toàn bộ âm thanh.
Càng yên tĩnh, bầu không khí mập mờ trong xe càng nồng đậm.
Hơi thở của anh nóng hổi, đôi mắt đen tràn ngập d*c v*ng không che giấu, nhưng cả người anh vẫn tỏa ra cảm giác lịch sự và nhàn nhã, mùi hương tuyết tùng mát lạnh cho người ta cảm giác suy tư và yên tĩnh.
Rõ ràng cô bị nhốt vào không gian xe có hạn, thân trên mảnh mai bị ưu thế về chiều cao của anh chèn ép, tạm thời bị tước đoạt sự tự đo.
Nhưng vào giây phút mập mờ thế này, cô cảm thấy bản thân mình như đang bước vào vùng hoang vu ẩm ướt, khoang mũi tràn ngập mùi hương mềm mại của đất ẩm sau mưa hòa cùng cỏ tươi.
Câu “Anh hơi để bụng” trầm thấp và tối tăm quanh quẩn bên tai, lâu thật lâu cũng không biến mất.
Tim cô đập như nhịp trống, lẽ ra cô nên hoảng loạn, nhưng không hiểu sao cô lại buộc bản thân mình bình tĩnh.
Gương mặt trầm tĩnh và khôi ngô tuấn tú của anh sát gần bên cô, tầm mắt của cô tràn ngập hơi nước mập mờ, cô không thể nhìn rõ, nhưng cô bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình, buộc bản thân phải tỉnh táo, cô cố nhìn anh, chỉ muốn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt anh.
Thật sự là d*c v*ng sao?
Chỉ có d*c v*ng, hay còn có những thành phần khác.
Cô thật sự muốn nhìn rõ.
Anh không hung hăng tấn công lãnh thổ của cô như cô khi say rượu, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Chỉ một phần ba môi cô.
Lúc gần lúc xa, như thật lại như giả.
Rõ ràng nên là một nụ hôn vượt giới hạn, nhưng anh kiềm chế như vậy, giống như gõ một tiếng chuông cảnh báo cô, chứ thật sự không muốn làm gì với cô.
“Hạ tổng, anh… có ý gì?”
Bên trong chiếc xe đóng kín, giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô rất nhẹ, rất yếu, nhưng cũng bộc lộ sự bướng bỉnh hiếm thấy.
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn anh, rõ ràng là tâm trí của cô rối bời, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Rõ ràng môi anh đã lùi lại một chút, nhưng vì cách xưng hô lạnh nhạt và xa cách của cô, nó lại áp vào lần nữa.
Thi Họa sợ hãi nhắm mắt, vai gầy không ngừng run rẩy, phản ứng bản năng nhất đã phản bội linh hồn của cô.
Rõ ràng không khí trong xe lạnh thấu xương, nhưng nhiệt độ đôi môi vừa chạm vào khóe môi cô lại nóng rát, cô bị giằng xé giữa hai loại nhiệt độ, đầu óc rối bời.
Đại não thiếu oxy nghiêm trọng, lòng bàn tay bị bấm cũng đau đớn.
Rõ ràng là cô tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy năm giác quan và lý trí của mình bị kéo vào một vòng xoáy nào đó, nếu như không thể thoát ra, cô sẽ mãi mãi chìm đắm và sa đọa.
Cảm giác mất kiểm soát làm cô sợ hãi, hơi thở nóng hổi của anh vương vấn trên má cô.
Cô không dám tưởng tượng một người lạnh lùng và kiềm chế như vậy sẽ làm đến mức nào.
Trong lúc họ giằng co, phía trước đột ngột phát ra tiếng ho khe khẽ, rất nhỏ, nhưng vì không gian trong xe quá yên tĩnh, bấy nhiêu cũng đủ làm xáo trộn bầu không khí hỗn loạn này.
Địch Tùng sợ đến mức tim đập thình thịch, gương mặt anh ta nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, muốn khắc cốt ghi tâm nguyên tắc phi lễ vật thị (*).
(*) Nghĩa là những gì không phù hợp với lễ nghi thì không nên nhìn, xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử.
Trời đất chứng giám, anh ta thật sự không cố ý.
Lúc “vô tình” nhìn thấy Hạ tổng cúi người, anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, cổ họng lại ngứa ngáy. Đó có lẽ là phản ứng của cơ thể trước sự căng thẳng, càng cố nén thì càng ngứa ngáy, anh ta chịu đựng một hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng.
Anh ta đã cố hạ âm lượng xuống thấp nhất có thể, nhưng hình như vẫn phá hỏng chuyện tốt của Hạ tổng và phu nhân.
Lúc này, Địch Tùng cảm thấy vô cùng đau khổ, đã chuẩn bị tinh thần mất đi chén cơm, nhưng một chút lý trí cuối cùng vẫn đánh thức anh ta, với lương tâm của tài xế kiêm vệ sĩ, anh ta vươn tay bấm nút, nâng vách ngăn lên.
Vách ngăn màu đen chậm rãi nâng lên, hoàn toàn kín đáo và cách âm, tài xế không thể nhìn trộm khung cảnh phía sau, chỉ nhìn thấy màu đen như mực.
Toàn bộ xe do Hạ tổng đứng tên đều có đồ tốt như vậy, Địch Tùng từng nghe một đồng nghiệp kể chuyện tương tự trong tiệc rượu, nhưng anh ta phục vụ Hạ tổng đã lâu, nhiều năm rồi cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, cho nên giây phút này, anh ta không kịp phản ứng.
Quá tắc trách, quá tắc trách.
Tự dưng Địch Tùng lại cảm thấy áy náy vì được trả lương cao.
Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ta.
Nhiều năm như vậy, đừng nói là bất kỳ người phụ nữ nào ngoài phu nhân, có khi ngay cả muỗi cái cũng chưa từng đi chung xe với Hạ tổng.
Không nói đến phụ nữ, thậm chí đàn ông có việc cần đi xe cũng không có may mắn được ngồi ghế sau, ngay cả thư ký Đỗ thân tín nhất cũng luôn ngồi ghế trước.
Ghế sau chỉ dành cho Hạ tổng.
Dạo này còn có phu nhân.
Đối với Địch Tùng, đây là thay đổi lớn trong công việc của anh ta, chuyện đêm nay làm anh ta chấn động.
/
Cử chỉ hồi đáp của Địch Tùng không hề giúp ích cho Thi Họa.
Bầu không khí vốn đã mập mờ, vách ngăn còn chậm rãi nâng lên, hoàn toàn tách biệt không gian phía trước và phía sau.
Đầu óc của Thi Họa như muốn nổ tung, hơi thở của cô càng lúc càng yếu ớt, cả người mất hết sức lực.
Nhưng sự run rẩy của cô đột ngột dừng lại.
Anh ngồi thẳng dậy, mặc dù vẫn rất gần gũi với cô, nhưng cũng chừa cho cô không gian để thở.
Khóe môi của anh cong lên, giọng điệu hơi châm chọc, giống như đang trách móc, nhưng cũng giống như đang thăm dò: “Em vừa gọi anh là gì?”
Không biết gương mặt trắng trẻo của Thi Họa toát mồ hôi từ lúc nào, cô muốn trốn đi, nhưng lưng lại dán sát vào ghế, không có cách nào né tránh.
Cô cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, trong lòng hơi hối hận, lẽ ra không nên dùng cách xưng hô khiêu khích như vậy.
Rõ ràng cô không phải đối thủ của anh.
Cũng may, hình như Hạ Nghiên Đình không có ý định làm gì cô, d*c v*ng cháy bỏng cũng tan biến gần hết, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm thấp và lười biếng: “Bà xã nên gọi anh thế nào?”
Đôi môi của Thi Họa khẽ run rẩy, hai cánh hoa màu anh đào mềm mại, rõ ràng mới bị đụng chạm có hai lần, cũng không đến nỗi hung hăng, nhưng lúc này lại run rẩy, lấp lánh lại mềm mại.
Dưới ánh trăng sáng ngời, trông vô cùng mê hoặc.
Giọng nói của anh như đang chậm rãi lôi kéo cô, cô lờ mờ hiểu ra anh muốn nghe cái gì.
Cô quá căng thẳng và xấu hổ, chỉ ước mình có thể nặn ra hai chữ đó cho xong, gạt chuyện tối nay sang một bên càng sớm càng tốt.
Nhưng hình như cổ họng bị chặn lại, làm thế nào cũng không thốt ra được hai chữ đó.
Chật vật một hồi lâu, cuối cùng cô cũng yếu ớt giải thích: “Mối quan hệ của em và đồng nghiệp nam đó cũng không phải là quá tốt, chỉ là mối quan hệ công việc bình thường, nếu như anh để tâm, lần sau em sẽ chú ý hơn…”
Cô không thể nặn ra hai chữ đó, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Lần trước cô gọi anh như vậy trước mặt dì Lan và mọi người cũng là do uống rượu dương mai có nồng độ cồn cao mới thốt ra được.
Cử chỉ của Hạ Nghiên Đình đêm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Nhưng chính xác thì sự lo lắng này có nghĩa là gì?
Có giống như mùi vị chua xót mà cô cảm nhận được khi nhìn thấy Lương Sắt Hề bày tỏ tình cảm với anh mà anh lại hoàn toàn không nhận ra không?
Hoặc có lẽ, anh là một người đứng trên cao, là chồng hợp pháp của cô, muốn nhắc nhở vợ mình không nên quá thân thiết với đồng nghiệp khác giới.
Nhưng nếu chỉ là vậy thì có cần thiết phải dùng phương thức này ngay trước mặt tài xế để nhắc nhở cô về thân phận của mình khi cô vừa mới lên xe không?
Dựa trên hiểu biết và phán đoán của Thi Họa về người đàn ông này, cô luôn nghĩ là không cần thiết.
Nhưng thân phận đó che giấu cảm xúc gì, cô không dám đoán.
Cũng không dám ước lượng.
Cô đột ngột thay đổi đề tài, Hạ Nghiên Đình cũng không tra hỏi nữa.
Không biết hơi thở của anh ổn định lại từ lúc nào, anh vẫn đứng đắn và vững vàng như mọi ngày.
Thấy anh im lặng một hồi lâu, Thi Họa không rõ thái độ của anh, cũng không muốn anh hiểu lầm, vậy là cô lại e dè lên tiếng: “Đồng nghiệp vừa tan làm với em là anh Lê, anh ấy là người dẫn chương trình nổi tiếng của Ban Tài chính và Kinh tế, em chỉ xem anh ấy là tiền bối, vừa rồi anh ấy còn tốt bụng đưa cho em tài liệu ghi chép và thu âm bài huấn luyện.”
Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại, lúc nói chuyện, cô lại cúi đầu theo thói quen, dáng vẻ ngoan ngoãn lại dịu dàng.
Trước mặt anh, cô luôn ngoan ngoãn và dịu dàng như vậy, hình như rất sợ anh.
Hạ Nghiên Đình nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp của cô, nghe cô nói luyên thuyên về người khác, anh cũng giả vờ hờ hững.
Anh chỉ muốn nghe hai chữ thôi.
Cô lại không chịu nói.
Còn cam tâm tình nguyện thanh minh cho một người đàn ông khác.
Nhưng cô lại dịu dàng như vậy, còn vờ như mình rất ngoan ngoãn.
Làm anh không đành lòng tiến gần thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ đẩy cô vào đường cùng, làm cô sợ hãi trốn chạy như nai con.
d*c v*ng giằng xé trong lồng ngực hoàn toàn biến mất, gương mặt lạnh lùng của anh bình tĩnh, anh vẫn không đáp lời, giọng nói hờ hững chậm rãi vang lên.
“Xuống xe đi.”
Thi Họa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn ra cửa xe.
Hóa ra xe đã vững vàng đỗ vào vị trí, cách đó không xa là căn nhà mang phòng cách Giang Nam, ánh đèn bên trong leo lắt, có đài phun nước nhỏ, là một nhà hàng chú trọng sự riêng tư.
Lúc này cô mới nhớ người giúp việc ở Nhạn Tây đều đã đi huấn luyện, phải chờ thật lâu mới quay lại, trong thời gian đó, hai người họ phải tự nấu ăn, hoặc gọi thức ăn giao đến, hoặc ra ngoài ăn.
Đêm muộn, đúng giờ ăn khuya.
Cô xuống xe, giày bệt chạm đất, hai chân vẫn mềm nhũn.
Thi Họa không nhìn thấu nụ hôn bất chợt lại khó hiểu kia, chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể đang sôi sục và hỗn loạn vì nụ hôn lướt qua khóe môi mà không hề tiến xa hơn.
Bước vào khoảng sân nhỏ của nhà hàng riêng tư, đi trên phiến đá xanh, thân thể cô lảo đảo.
Bất cứ lúc nào, những câu hỏi ẩn núp trong cổ họng cô cũng có thể tràn ra, nhưng một khi nhìn vào đôi mắt tối tăm lại sáng tỏ của anh lại cảm thấy đó là hồ sâu bí ẩn, cô không dám lên tiếng.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung, một cánh tay mạnh mẽ đột ngột vòng qua lưng cô.
Vững chãi đối đầu với mềm mại, anh ôm cô công khai như vậy, không hề e dè.
Thi Họa kinh ngạc, cảm giác động lòng sinh sôi nảy nở và lan tỏa trong tim, trong phổi.
Xuyên qua hoa cỏ trong sân, bước lên mấy phiến đá bên hồ nước, sau đó mới vào phòng riêng.
Cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, cô cắn chặt môi dưới, ngẩng cằm lên, gom hết dũng khí để nhìn anh, run rẩy hỏi: “Hạ Nghiên Đình, rốt cuộc bây giờ, mối quan hệ giữa anh và em là gì…”
Câu hỏi đột ngột xuất hiện, cuối cùng cũng đã đến lúc lựa chọn giữa né tránh và nắm bắt cơ hội.
Hơi thở của Thi Họa nặng nề, cảm thấy chua xót, đắng ngắt, sợ hãi.
Đôi mắt màu hổ phách ươn ướt nhìn anh.
Chứa đựng rất nhiều mong đợi và khát khao.
Bên cạnh cô, người đàn ông cao ráo dừng lại một lát, nhưng cánh tay bên eo cô không hề thả lỏng mà còn siết chặt hơn.
“Quan hệ hôn nhân.”
Anh chỉ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục sải bước, giọng nói rõ ràng lại nhã nhặn, không hề đùa giỡn hay chiếu lệ: “Bà xã biết rồi thì cần gì phải hỏi?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Hạ phá bỏ ranh giới _(:D ∠ )_
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Kính chống đạn của chiếc Rolls-Royce cách âm rất tốt, dù cho đang lao nhanh trên đường lớn, nó vẫn có thể ngăn cách toàn bộ âm thanh.
Càng yên tĩnh, bầu không khí mập mờ trong xe càng nồng đậm.
Hơi thở của anh nóng hổi, đôi mắt đen tràn ngập d*c v*ng không che giấu, nhưng cả người anh vẫn tỏa ra cảm giác lịch sự và nhàn nhã, mùi hương tuyết tùng mát lạnh cho người ta cảm giác suy tư và yên tĩnh.
Rõ ràng cô bị nhốt vào không gian xe có hạn, thân trên mảnh mai bị ưu thế về chiều cao của anh chèn ép, tạm thời bị tước đoạt sự tự đo.
Nhưng vào giây phút mập mờ thế này, cô cảm thấy bản thân mình như đang bước vào vùng hoang vu ẩm ướt, khoang mũi tràn ngập mùi hương mềm mại của đất ẩm sau mưa hòa cùng cỏ tươi.
Câu “Anh hơi để bụng” trầm thấp và tối tăm quanh quẩn bên tai, lâu thật lâu cũng không biến mất.
Tim cô đập như nhịp trống, lẽ ra cô nên hoảng loạn, nhưng không hiểu sao cô lại buộc bản thân mình bình tĩnh.
Gương mặt trầm tĩnh và khôi ngô tuấn tú của anh sát gần bên cô, tầm mắt của cô tràn ngập hơi nước mập mờ, cô không thể nhìn rõ, nhưng cô bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình, buộc bản thân phải tỉnh táo, cô cố nhìn anh, chỉ muốn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt anh.
Thật sự là d*c v*ng sao?
Chỉ có d*c v*ng, hay còn có những thành phần khác.
Cô thật sự muốn nhìn rõ.
Anh không hung hăng tấn công lãnh thổ của cô như cô khi say rượu, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Chỉ một phần ba môi cô.
Lúc gần lúc xa, như thật lại như giả.
Rõ ràng nên là một nụ hôn vượt giới hạn, nhưng anh kiềm chế như vậy, giống như gõ một tiếng chuông cảnh báo cô, chứ thật sự không muốn làm gì với cô.
“Hạ tổng, anh… có ý gì?”
Bên trong chiếc xe đóng kín, giọng nói trong trẻo và mềm mại của cô rất nhẹ, rất yếu, nhưng cũng bộc lộ sự bướng bỉnh hiếm thấy.
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn anh, rõ ràng là tâm trí của cô rối bời, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Rõ ràng môi anh đã lùi lại một chút, nhưng vì cách xưng hô lạnh nhạt và xa cách của cô, nó lại áp vào lần nữa.
Thi Họa sợ hãi nhắm mắt, vai gầy không ngừng run rẩy, phản ứng bản năng nhất đã phản bội linh hồn của cô.
Rõ ràng không khí trong xe lạnh thấu xương, nhưng nhiệt độ đôi môi vừa chạm vào khóe môi cô lại nóng rát, cô bị giằng xé giữa hai loại nhiệt độ, đầu óc rối bời.
Đại não thiếu oxy nghiêm trọng, lòng bàn tay bị bấm cũng đau đớn.
Rõ ràng là cô tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy năm giác quan và lý trí của mình bị kéo vào một vòng xoáy nào đó, nếu như không thể thoát ra, cô sẽ mãi mãi chìm đắm và sa đọa.
Cảm giác mất kiểm soát làm cô sợ hãi, hơi thở nóng hổi của anh vương vấn trên má cô.
Cô không dám tưởng tượng một người lạnh lùng và kiềm chế như vậy sẽ làm đến mức nào.
Trong lúc họ giằng co, phía trước đột ngột phát ra tiếng ho khe khẽ, rất nhỏ, nhưng vì không gian trong xe quá yên tĩnh, bấy nhiêu cũng đủ làm xáo trộn bầu không khí hỗn loạn này.
Địch Tùng sợ đến mức tim đập thình thịch, gương mặt anh ta nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, muốn khắc cốt ghi tâm nguyên tắc phi lễ vật thị (*).
(*) Nghĩa là những gì không phù hợp với lễ nghi thì không nên nhìn, xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử.
Trời đất chứng giám, anh ta thật sự không cố ý.
Lúc “vô tình” nhìn thấy Hạ tổng cúi người, anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, cổ họng lại ngứa ngáy. Đó có lẽ là phản ứng của cơ thể trước sự căng thẳng, càng cố nén thì càng ngứa ngáy, anh ta chịu đựng một hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng.
Anh ta đã cố hạ âm lượng xuống thấp nhất có thể, nhưng hình như vẫn phá hỏng chuyện tốt của Hạ tổng và phu nhân.
Lúc này, Địch Tùng cảm thấy vô cùng đau khổ, đã chuẩn bị tinh thần mất đi chén cơm, nhưng một chút lý trí cuối cùng vẫn đánh thức anh ta, với lương tâm của tài xế kiêm vệ sĩ, anh ta vươn tay bấm nút, nâng vách ngăn lên.
Vách ngăn màu đen chậm rãi nâng lên, hoàn toàn kín đáo và cách âm, tài xế không thể nhìn trộm khung cảnh phía sau, chỉ nhìn thấy màu đen như mực.
Toàn bộ xe do Hạ tổng đứng tên đều có đồ tốt như vậy, Địch Tùng từng nghe một đồng nghiệp kể chuyện tương tự trong tiệc rượu, nhưng anh ta phục vụ Hạ tổng đã lâu, nhiều năm rồi cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, cho nên giây phút này, anh ta không kịp phản ứng.
Quá tắc trách, quá tắc trách.
Tự dưng Địch Tùng lại cảm thấy áy náy vì được trả lương cao.
Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ta.
Nhiều năm như vậy, đừng nói là bất kỳ người phụ nữ nào ngoài phu nhân, có khi ngay cả muỗi cái cũng chưa từng đi chung xe với Hạ tổng.
Không nói đến phụ nữ, thậm chí đàn ông có việc cần đi xe cũng không có may mắn được ngồi ghế sau, ngay cả thư ký Đỗ thân tín nhất cũng luôn ngồi ghế trước.
Ghế sau chỉ dành cho Hạ tổng.
Dạo này còn có phu nhân.
Đối với Địch Tùng, đây là thay đổi lớn trong công việc của anh ta, chuyện đêm nay làm anh ta chấn động.
/
Cử chỉ hồi đáp của Địch Tùng không hề giúp ích cho Thi Họa.
Bầu không khí vốn đã mập mờ, vách ngăn còn chậm rãi nâng lên, hoàn toàn tách biệt không gian phía trước và phía sau.
Đầu óc của Thi Họa như muốn nổ tung, hơi thở của cô càng lúc càng yếu ớt, cả người mất hết sức lực.
Nhưng sự run rẩy của cô đột ngột dừng lại.
Anh ngồi thẳng dậy, mặc dù vẫn rất gần gũi với cô, nhưng cũng chừa cho cô không gian để thở.
Khóe môi của anh cong lên, giọng điệu hơi châm chọc, giống như đang trách móc, nhưng cũng giống như đang thăm dò: “Em vừa gọi anh là gì?”
Không biết gương mặt trắng trẻo của Thi Họa toát mồ hôi từ lúc nào, cô muốn trốn đi, nhưng lưng lại dán sát vào ghế, không có cách nào né tránh.
Cô cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, trong lòng hơi hối hận, lẽ ra không nên dùng cách xưng hô khiêu khích như vậy.
Rõ ràng cô không phải đối thủ của anh.
Cũng may, hình như Hạ Nghiên Đình không có ý định làm gì cô, d*c v*ng cháy bỏng cũng tan biến gần hết, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm thấp và lười biếng: “Bà xã nên gọi anh thế nào?”
Đôi môi của Thi Họa khẽ run rẩy, hai cánh hoa màu anh đào mềm mại, rõ ràng mới bị đụng chạm có hai lần, cũng không đến nỗi hung hăng, nhưng lúc này lại run rẩy, lấp lánh lại mềm mại.
Dưới ánh trăng sáng ngời, trông vô cùng mê hoặc.
Giọng nói của anh như đang chậm rãi lôi kéo cô, cô lờ mờ hiểu ra anh muốn nghe cái gì.
Cô quá căng thẳng và xấu hổ, chỉ ước mình có thể nặn ra hai chữ đó cho xong, gạt chuyện tối nay sang một bên càng sớm càng tốt.
Nhưng hình như cổ họng bị chặn lại, làm thế nào cũng không thốt ra được hai chữ đó.
Chật vật một hồi lâu, cuối cùng cô cũng yếu ớt giải thích: “Mối quan hệ của em và đồng nghiệp nam đó cũng không phải là quá tốt, chỉ là mối quan hệ công việc bình thường, nếu như anh để tâm, lần sau em sẽ chú ý hơn…”
Cô không thể nặn ra hai chữ đó, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Lần trước cô gọi anh như vậy trước mặt dì Lan và mọi người cũng là do uống rượu dương mai có nồng độ cồn cao mới thốt ra được.
Cử chỉ của Hạ Nghiên Đình đêm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Nhưng chính xác thì sự lo lắng này có nghĩa là gì?
Có giống như mùi vị chua xót mà cô cảm nhận được khi nhìn thấy Lương Sắt Hề bày tỏ tình cảm với anh mà anh lại hoàn toàn không nhận ra không?
Hoặc có lẽ, anh là một người đứng trên cao, là chồng hợp pháp của cô, muốn nhắc nhở vợ mình không nên quá thân thiết với đồng nghiệp khác giới.
Nhưng nếu chỉ là vậy thì có cần thiết phải dùng phương thức này ngay trước mặt tài xế để nhắc nhở cô về thân phận của mình khi cô vừa mới lên xe không?
Dựa trên hiểu biết và phán đoán của Thi Họa về người đàn ông này, cô luôn nghĩ là không cần thiết.
Nhưng thân phận đó che giấu cảm xúc gì, cô không dám đoán.
Cũng không dám ước lượng.
Cô đột ngột thay đổi đề tài, Hạ Nghiên Đình cũng không tra hỏi nữa.
Không biết hơi thở của anh ổn định lại từ lúc nào, anh vẫn đứng đắn và vững vàng như mọi ngày.
Thấy anh im lặng một hồi lâu, Thi Họa không rõ thái độ của anh, cũng không muốn anh hiểu lầm, vậy là cô lại e dè lên tiếng: “Đồng nghiệp vừa tan làm với em là anh Lê, anh ấy là người dẫn chương trình nổi tiếng của Ban Tài chính và Kinh tế, em chỉ xem anh ấy là tiền bối, vừa rồi anh ấy còn tốt bụng đưa cho em tài liệu ghi chép và thu âm bài huấn luyện.”
Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại, lúc nói chuyện, cô lại cúi đầu theo thói quen, dáng vẻ ngoan ngoãn lại dịu dàng.
Trước mặt anh, cô luôn ngoan ngoãn và dịu dàng như vậy, hình như rất sợ anh.
Hạ Nghiên Đình nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp của cô, nghe cô nói luyên thuyên về người khác, anh cũng giả vờ hờ hững.
Anh chỉ muốn nghe hai chữ thôi.
Cô lại không chịu nói.
Còn cam tâm tình nguyện thanh minh cho một người đàn ông khác.
Nhưng cô lại dịu dàng như vậy, còn vờ như mình rất ngoan ngoãn.
Làm anh không đành lòng tiến gần thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ đẩy cô vào đường cùng, làm cô sợ hãi trốn chạy như nai con.
d*c v*ng giằng xé trong lồng ngực hoàn toàn biến mất, gương mặt lạnh lùng của anh bình tĩnh, anh vẫn không đáp lời, giọng nói hờ hững chậm rãi vang lên.
“Xuống xe đi.”
Thi Họa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn ra cửa xe.
Hóa ra xe đã vững vàng đỗ vào vị trí, cách đó không xa là căn nhà mang phòng cách Giang Nam, ánh đèn bên trong leo lắt, có đài phun nước nhỏ, là một nhà hàng chú trọng sự riêng tư.
Lúc này cô mới nhớ người giúp việc ở Nhạn Tây đều đã đi huấn luyện, phải chờ thật lâu mới quay lại, trong thời gian đó, hai người họ phải tự nấu ăn, hoặc gọi thức ăn giao đến, hoặc ra ngoài ăn.
Đêm muộn, đúng giờ ăn khuya.
Cô xuống xe, giày bệt chạm đất, hai chân vẫn mềm nhũn.
Thi Họa không nhìn thấu nụ hôn bất chợt lại khó hiểu kia, chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể đang sôi sục và hỗn loạn vì nụ hôn lướt qua khóe môi mà không hề tiến xa hơn.
Bước vào khoảng sân nhỏ của nhà hàng riêng tư, đi trên phiến đá xanh, thân thể cô lảo đảo.
Bất cứ lúc nào, những câu hỏi ẩn núp trong cổ họng cô cũng có thể tràn ra, nhưng một khi nhìn vào đôi mắt tối tăm lại sáng tỏ của anh lại cảm thấy đó là hồ sâu bí ẩn, cô không dám lên tiếng.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung, một cánh tay mạnh mẽ đột ngột vòng qua lưng cô.
Vững chãi đối đầu với mềm mại, anh ôm cô công khai như vậy, không hề e dè.
Thi Họa kinh ngạc, cảm giác động lòng sinh sôi nảy nở và lan tỏa trong tim, trong phổi.
Xuyên qua hoa cỏ trong sân, bước lên mấy phiến đá bên hồ nước, sau đó mới vào phòng riêng.
Cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, cô cắn chặt môi dưới, ngẩng cằm lên, gom hết dũng khí để nhìn anh, run rẩy hỏi: “Hạ Nghiên Đình, rốt cuộc bây giờ, mối quan hệ giữa anh và em là gì…”
Câu hỏi đột ngột xuất hiện, cuối cùng cũng đã đến lúc lựa chọn giữa né tránh và nắm bắt cơ hội.
Hơi thở của Thi Họa nặng nề, cảm thấy chua xót, đắng ngắt, sợ hãi.
Đôi mắt màu hổ phách ươn ướt nhìn anh.
Chứa đựng rất nhiều mong đợi và khát khao.
Bên cạnh cô, người đàn ông cao ráo dừng lại một lát, nhưng cánh tay bên eo cô không hề thả lỏng mà còn siết chặt hơn.
“Quan hệ hôn nhân.”
Anh chỉ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục sải bước, giọng nói rõ ràng lại nhã nhặn, không hề đùa giỡn hay chiếu lệ: “Bà xã biết rồi thì cần gì phải hỏi?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Hạ phá bỏ ranh giới _(:D ∠ )_
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 45
10.0/10 từ 30 lượt.