Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 37
280@-
Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa chớp một cái, vì chưa tỉnh rượu, cô không thể lập tức hiểu được ý nghĩa lời chất vấn của anh.
Phòng ngủ chính lớn như vậy, giường ngủ rộng rãi lại mềm mại, xung quanh tối tăm, không nhìn thấy ánh sáng.
Khả năng nhìn trong bóng tối của cô không tốt lắm, không gian quá tối, thị lực của cô sẽ giảm xuống.
Dù giờ phút này có mở to hai mắt, cô cũng không thể nhìn rõ mặt của Hạ Nghiên Đình, chỉ có đường nét sóng mũi cao đẹp mắt là ẩn hiện trong bóng tối.
Càng nhìn thấy ít, cô càng dạn dĩ hơn.
Dù cho vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt như vậy, cô cũng không hoảng hốt chút nào.
Chỉ là giọng nói quá nghiêm nghị và lạnh lùng của anh cắt đứt toàn bộ say mê và chìm đắm của cô.
Ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô đổ mồ hôi, cẩn thận vòng qua cổ anh, bởi vì hôn không giỏi, cũng không biết lấy hơi, giờ phút này cô chỉ có thể ngả đầu lên vai anh, khổ sở thở hồng hộc.
Thiếu nữ chỉ tham lam tìm kiếm dưỡng khí, nhưng hơi thở của cô trôi lãng đãng vào tai anh, nghe như cố tình mê hoặc.
Hạ Nghiên Đình cảm thấy bụng dưới nóng bừng khó chịu, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của anh áp vào lưng dưới thon nhỏ của cô, hơi dùng lực, giống như v**t v* một viên ngọc.
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm như đang nghiêm khắc tra hỏi ——
“Thi Họa, anh là ai?”
Thân thể của Thi Họa mềm mại như hồ nước, cũng giống như con thuyền sắp lật, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn sóng nhấn chìm.
Tự dưng cô cảm thấy sợ, nhưng cũng cảm thấy ấm ức, giọng nói mềm mại lại nghẹn ngào: “Hạ Nghiên Đình, sao anh hung dữ thế…”
Anh quá hung dữ.
Trong trí nhớ của cô, kể từ khi gặp lại nhau vào mùa hè năm nay, cô chưa từng nhìn thấy anh hung dữ, cũng chưa từng bị anh đối xử hung dữ.
Giọng nói ngọt ngào và mềm mại của cô còn mang theo sự nũng nịu mà anh chưa từng nhìn thấy.
Cô chưa từng làm nũng thế này trước mặt anh.
Sự khó chịu trong anh càng dâng trào mạnh mẽ hơn, nhưng sự tức giận và cơn ghen không nói thành lời vô thức hạ nhiệt, biến thành cái v**t v* cực kỳ dịu dàng và trấn an.
Mắt anh sáng như đuốc, dù cho ở trong phòng tối, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của Thi Họa.
Hai cánh hoa hồng bị anh hôn đến ướt át, có lẽ còn hơi sưng.
Thật đẹp.
Thật mềm.
Những lời oán trách ngây thơ phát ra từ đôi môi sưng đỏ đó.
Cô còn mắng anh hung dữ.
Nhưng tự dưng anh không muốn tiếp tục nữa.
Không muốn nghĩ nhiều.
Cô có thừa nhận mình sai hay nhìn nhầm anh thành người khác, anh cũng không muốn bận tâm.
Sau khi chậm rãi trấn an mình, anh cố gắng ổn định hơi thở, sau đó lẳng lặng đặt thân thể ấm áp trong lòng xuống chiếc gối mềm mại.
Giọng nói trầm thấp đè nén d*c v*ng thầm kín, bộc lộ sự uy nghi không thể tranh cãi: “Trễ rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mặc dù bầu không khí trong phòng ngủ chính vẫn còn ẩm ướt và lả lướt, anh cũng đã lấy lại sự tỉnh táo.
Thi Họa phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn anh phải rời chiếc giường này càng sớm càng tốt.
Không thì cô gái đã uống quá nhiều rượu dương mai còn càn quấy giữa đêm hôm khuya khoắt sẽ bị d*c v*ng đè nén gần ba mươi năm của một người đàn ông xé nát, tình cờ tối nay anh ghen, cô sẽ khóc lóc thê thảm.
Cô bị xé nát, bị cho vào bụng cũng là chuyện sớm muộn.
Nhưng không phải tối nay.
Anh đã kiềm chế bản thân mình đến mức này, cô lại không biết điều.
Cánh tay mềm mại lẳng lặng vòng qua eo anh, giọng nói của cô nũng nịu: “Muốn ôm ngủ…”
Cảm xúc khó kìm nén sắp tràn ra khỏi cổ họng, giọng nói trầm khàn nguy hiểm lại phát ra một lần nữa: “Em ngoan một chút, ngủ một mình đi.”
“Không chịu, muốn ôm.”
“…” Cô ôm eo anh, không dùng lực thì không thể nhúc nhích được, hình như d*c v*ng trong máu của anh lại sôi sục.
Anh nhẹ nhàng giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, khàn giọng chất vấn: “Ngoan một chút được không?”
Cô chớp mắt sắp khóc, lại nhỏ giọng nỉ non: “Em không có hư, chỉ muốn được ôm ngủ thôi, anh vừa hôn em, bây giờ lại không quan tâm đến em…”
“…”
Lời oán trách trong nước mắt của cô tràn đầy tủi thân, giống như nai con thua thiệt.
Giữa màn đêm nồng đậm, không hiểu sao ánh mắt của anh lại nóng bừng lên.
Cô ngây thơ như vậy, anh không thể không mềm lòng, nhưng trực giác không khỏi hoài nghi cô giả vờ.
Làm gì có nai con vô tội.
Rõ ràng là hồ ly nhỏ trêu đùa người ta mà không biết.
Hoài nghi sâu sắc, nhưng lại không có chứng cứ.
Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, buộc phải làm gối ôm cho cô.
Gương mặt lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng lại đang khổ sở đè nén tâm tư bí mật dưới dạ dày.
Đợi đến khi cô ngủ say, bắt đầu thở đều đều.
Tiếng thở nhẹ nhàng bộc lộ sự hồn nhiên mà ban ngày không thấy được.
Cuối cùng anh cũng có thể xoay người xuống giường, một tay cởi nút áo, bước về phía phòng tắm.
Đêm nay không dài.
Nhưng phòng tắm trong phòng ngủ chính liên tục phát ra tiếng nước lạnh chảy từ vòi sen.
…
Thi Họa yên giấc suốt đêm, trải qua đêm đầu tiên “chung phòng” sau khi kết hôn.
Nhưng có người xui xẻo, phải sốt ruột cả đêm.
Người xui xẻo này tên Hạ Hành.
Thư ký Đỗ tăng ca còn phải nhận thêm việc Hạ tổng đã giao ngoài giờ.
Nhân viên văn phòng bình thường sẽ phàn nàn.
Nhưng thư ký Đỗ thì không.
Bởi vì công việc ngoài giờ này đòi hỏi anh ta phải suy nghĩ nhiều hơn công việc thường ngày, Đỗ Sâm kiếm được bốn triệu tệ mỗi năm, đối với anh ta, công việc này không có gì khó khăn.
Huống hồ chi anh ta càng làm việc hiệu quả, số tiền thưởng giữa năm và cuối năm càng tăng lên.
Đối với một người xem trọng tiền bạc hơn bất cứ thứ gì khác như thư ký Đỗ, đây là một khoản tiền thưởng hậu hĩnh và là một công việc béo bở.
Sự thật chứng minh, Hạ Nghiên Đình trấn an Thi Họa bằng câu “Em lo cho người khác làm gì” cũng không phải là nói đùa.
Mà cũng là vì anh hiểu rõ Đỗ Sâm.
Việc này thật sự không có gì quá khó đối với Đỗ Sâm.
Anh ta chỉ nhìn ảnh chụp sinh nhật của Từ Thanh Uyển năm phút đồng hồ, sau đó bắt đầu tìm kiếm các thông tin liên quan đến chiếc váy vàng đó.
Sau khi truy tìm tung tích, cuối cùng cũng tra ra nguồn gốc của chiếc váy.
Hóa ra nó thuộc về ngôi sao Liên Cảng quá cố, Từ Chi Nghê —— một thời vang dội, từng giành giải Ảnh hậu Kim Tượng.
Xâm nhập từng chút, Đỗ Sâm điều tra ra thông tin hiếm ai biết.
Nữ minh tinh Liên Cảng quá cố, Từ Chi Nghê, là chị gái ruột của Từ Quán Lâm, đạo diễn duy nhất của Trung Quốc từng giành giải Sư tử Vàng.
Con gái duy nhất của Từ Quán Lâm, Từ Thanh Uyển, là cháu gái ruột của Từ Chi Nghê.
Từ đó suy ra, em họ Thi Họa của Từ Thanh Uyển là con gái của Từ Chi Nghê và chồng bà ấy.
Đỗ Sâm ngẩn người một hồi lâu.
Hóa ra phu nhân nhà mình là con gái ruột của nữ thần Liên Cảng năm đó, Từ Chi Nghê!
Chẳng trách sao quyền sở hữu của một chiếc váy xa xưa như vậy lại có thể động đến một người không bao giờ để ý đến chuyện của người khác như Hạ tổng.
Phán đoán được chuyện này, trong lòng Đỗ Sâm cũng căm phẫn.
Xin hỏi cô Từ Thanh Uyển là ai mà dám khoe khoang chiếc váy cũ thuộc về mẹ vợ quá cố của Hạ tổng?
Đúng là vượt quá giới hạn, thật vô phép.
Mặc dù căm phẫn như vậy, nhưng Đỗ Sâm vẫn còn lý trí.
Thân phận của Hạ tổng như vậy, đây lại là một chiếc váy cũ, mua lại với giá cao hay dùng quyền lực chiếm đoạt đều trái với thân phận cao quý của anh.
Chuyện này nên có giải pháp thích đáng.
Đỗ Sâm lướt qua mấy bức ảnh mà Từ Thanh Uyển đăng trên tài khoản mạng xã hội, trong đó đương nhiên không thể thiếu Hạ Hành.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, sau đó đột ngột cong môi mỉm cười.
Giải pháp thích đáng đương nhiên phải được giao cho đúng cho người thực hiện.
…
Kết quả là Hạ Hành vừa mệt mỏi thoát khỏi bữa tối từ thiện của ngành ngân hàng.
Mới tắm xong, vừa mặc áo choàng tắm, chuẩn bị chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền để đi ngủ.
Dạo này anh ta quá bận rộn, áp lực đến mức mắc bệnh dạ dày.
Chỉ có bốn tiếng để ngủ, nhất định phải chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt.
Đêm nay đi xã giao mấy tiếng, một đống tin nhắn cần trả lời đã chồng chất trên WeChat.
Có cái đã đọc, có cái chưa đọc.
Mà trong đó, cái làm anh ta chán ghét nhất chính là mười mấy tin nhắn liên tiếp của Từ Thanh Uyển.
Chẳng qua là chia sẻ chuyện hàng ngày, sinh nhật mà cần rùm beng như vậy làm gì?
Thỉnh thoảng lại chia sẻ cô ấy đang làm gì, nhàm chán hết sức.
Thậm chí Hạ Hành còn nghĩ cô ấy là người phụ nữ nhàm chán nhất mà anh ta từng gặp trong đời.
Mặc dù hai người quen biết nhau nhiều năm, xem như là bạn cũ, cũng có tiếp xúc gần gũi.
Nhưng trước đây, anh ta chỉ xem Từ Thanh Uyển là một món đồ để giải sầu khi khó chịu, lúc bực bội thì ngồi cùng cô ấy một chút, lúc tâm tình tốt thì không nghĩ đến cô ấy.
Chưa từng thử tiếp xúc dài hạn với cô ấy.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, thân phận của họ có chuyển biến, anh ta bất đắc dĩ trở thành “hôn phu chính thức” của Từ Thanh Uyển trước mắt người đời, bắt đầu thực hiện trách nhiệm của một vị hôn phu.
Cứ như vậy, anh ta dần dần phát hiện ra người phụ nữ này không hề khác mấy cô tiểu thư nhà giàu không não trong giới thượng lưu, chỉ biết mua sắm và tụ tập.
Cô ấy là một người phụ nữ không có linh hồn.
Sở dĩ trước đây cô ấy thể hiện sự chu đáo, dịu dàng và tốt bụng trước mặt anh ta là vì cô ấy thích anh ta, cho nên phải cố gắng thể hiện ưu điểm của mình trước mắt anh ta, chỉ là trạng thái của một người phụ nữ say tình mất trí.
Nói trắng ra, Hạ Hành không thích những người say tình mất trí.
Thi Họa chưa từng say tình mất trí.
Cũng vì không say tình mất trí, cho nên không tránh khỏi việc cô thỉnh thoảng lơ là anh ta.
Nhất là hai năm qua, anh ta vượt qua bài đánh giá của gia đình, dần dần tiếp quản việc làm ăn của tập đoàn, phải chịu áp lực lớn chưa từng có, trải qua vô số đêm muộn khủng hoảng và lo âu.
Nhưng suốt thời gian đó, Thi Họa lại bận rộn học hành và làm việc.
Cô đi học, đi thi, nhận việc dẫn chương trình để kiếm tiền, cố giành suất thực tập tại Đài truyền hình Kinh Bắc…
Cuộc sống của cô luôn xoay quanh bản thân, mặc dù khi nói chuyện điện thoại hay nhắn tin WeChat cũng quan tâm đến anh ta.
Nhưng anh ta có thể cảm nhận được, Thi Họa không yêu anh ta nhiều như vậy, ít nhất là không đặt anh ta ở vị trí đầu tiên.
Anh ta lại yêu Thi Họa quá nhiều, không đành lòng trút áp lực lên cô.
Dù sao anh ta phải nhận áp lực là vì muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của vương miện, là sứ mệnh khi sinh ra trong nhà họ Hạ.
Thật lòng mà nói, anh ta chăm chỉ như vậy cũng không phải là vì Thi Họa, mà là vì chính bản thân mình.
Anh ta biết Thi Họa hiếu thắng, từng bước đi đến ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.
Tại sao anh ta phải dùng áp lực của mình để làm ảnh hưởng đến cô?
Cũng vì mâu thuẫn cảm xúc, anh ta mới dung túng cho Từ Thanh Uyển nịnh nọt thật lâu bên cạnh mình, lúc nào cũng xoay quanh anh ta, thậm chí cô ấy muốn cái gì, anh ta cũng cho hết.
Anh ta là đàn ông, luôn có lúc buông lỏng, luôn có lúc phạm sai lầm.
Cũng có những lúc anh ta biết Thi Họa đắm chìm vào việc riêng của mình, không để tâm đến anh ta, mà trước giờ cô cũng lạnh lùng và hờ hững như vậy, không thích tiếp xúc quá thân mật với anh ta.
Anh ta lại không có cách nào giải tỏa những mệt mỏi dồn ứ của mình, chỉ biết đắm chìm vào sự dịu dàng của Từ Thanh Uyển.
Một người phụ nữ một lòng lao vào vòng tay của anh ta, tinh thần không nản chí đó sẽ làm người ta rung động.
Huống hồ chi cô ấy là một người phụ nữ mỏng manh, mắc bệnh nan y, đáng được người ta thương xót.
Bây giờ anh ta hối hận.
Nhưng hối hận thì đã muộn.
Chỉ có thể đối mặt với thể xác xinh đẹp mà không có linh hồn của Từ Thanh Uyển, diễn kịch không ngừng nghỉ như một cái xác biết đi.
Có lẽ đó là quả báo của anh ta.
Bây giờ anh ta nắm quyền ở ngân hàng Hoa Tỳ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Hàng đêm chìm vào giấc ngủ, anh ta lại nhớ những tháng ngày ở bên Thi Họa.
Dù cho chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi để dùng bữa cùng nhau, chỉ cần Thi Họa ngồi đối diện, trong lòng anh ta đã cảm thấy ấm áp.
Anh ta cũng biết.
Sẽ không bao giờ có những tháng ngày như vậy nữa.
Lại nghĩ về cô.
Anh ta phiền muộn xoa ấn đường, chuẩn bị đứng lên lấy thuốc.
Gần đây anh ta bị rối loạn giấc ngủ, rất khó chìm vào giấc ngủ, nhất là khi nghĩ đến những chuyện có liên quan đến Thi Họa trước giờ ngủ lại càng dễ mất ngủ hơn, anh ta chỉ có thể phụ thuộc vào thuốc.
Vừa chuẩn bị uống thuốc, điện thoại đột ngột rung lên, anh ta nhíu mày, khó chịu nhìn điện thoại, sau đó lại sửng sốt.
Đỗ Sâm?
Giờ này Đỗ Sâm tìm anh ta làm gì?
Lo sợ và bất an, anh ta bắt máy.
Năm phút sau, gương mặt của anh ta trắng bệch, mấy ngón tay đang cầm điện thoại khẽ run rẩy, nhưng giọng điệu lại nhún nhường, lịch sự: “Hiểu rồi, thư ký Đỗ, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ lo liệu sớm.”
…
Đêm đó, Hạ Hành hoàn toàn mất tư cách yên giấc.
Anh ta thay quần áo ra đường, cầm lấy chìa khóa xe, đi thẳng đến gara.
Đêm hôm khuya khoắt, chiếc Maserati lao đi thật nhanh, người đàn ông trên ghế lái nhíu mày, đôi mắt đen nhánh bộc lộ tâm tình phức tạp.
Đêm khuya Hạ Hành ghé thăm, đương nhiên cả nhà họ Từ đều chấn động.
Vợ chồng Từ Quán Lâm bị đánh thức, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, ngay cả Từ Thanh Uyển bình thường yếu ớt cũng khoác áo choàng ngủ, chậm rãi xuống lầu.
Thấy sắc mặt của Hạ Hành hơi tái, Từ Thanh Uyển không khỏi ngây người.
Cô ấy không ngốc, đương nhiên không nghĩ Hạ Hành chạy đến nhà cô ấy giữa đêm khuya chỉ đơn thuần là để gặp cô ấy.
Nhất định là có chuyện gì đó.
Khi xử lý chuyện khó, thái độ của Hạ Hành rất nghiêm túc, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, chỉ cần hai phút ngắn ngủi đã giải thích hết thảy mọi chuyện.
Từ Quán Lâm không còn trẻ, đã hơn năm mươi, còn mắc vài căn bệnh phổ biến của người trung niên, nhưng ra đường luôn ăn mặc đàng hoàng, trông không già chút nào.
Bị đánh thức giữa đêm, lại chịu áp lực lớn như vậy, đột nhiên ông ấy trở nên già nua, tiều tụy hơn nhiều, không còn dáng vẻ hăng hái như xưa kia đứng trước ống kính.
Giọng nói khàn khàn của Từ Quán Lâm run rẩy: “Thiếu gia Hành, ý của con là Thanh Uyển đắc tội với chú Chín của con, là Hạ Nghiên Đình sao?!”
Từ Thanh Uyển tái mặt đứng yên tại chỗ, không còn dáng vẻ diễu võ dương oai trước mặt Thi Họa trong nhà hàng Pháp trưa nay.
Cô ấy hoảng loạn.
Sợ Hạ Nghiên Đình, cũng sợ Hạ Hành chán ghét mình.
Bản tính của mẹ Từ nhu nhược, nghe đến đây, bà ấy bật khóc, nhìn con gái mình, sau đó hoảng loạn nói: “Uyển Uyển, mẹ đã biết trưa nay con… Sao con không nói sớm với ba mẹ?”
Trưa nay Từ Thanh Uyển ra khỏi nhà vệ sinh, trên má cô ấy có mấy vệt đỏ, mặc dù có lớp trang điểm che đi, người ngoài có thể không nhìn thấy, nhưng người yêu thương con gái nhất chính là mẹ, vừa nhìn một cái đã biết có gì đó không đúng.
Mà chưa kể sắc mặt của Bạch Tư Nhàn cũng kỳ lạ, cho nên mẹ Từ âm thầm tự hỏi giữa hai người họ có mâu thuẫn gì hay không.
Nhưng sau bữa tiệc, bà ấy hỏi chuyện, con gái không chịu nói, bà ấy định tìm cơ hội thích hợp sau ngày sinh nhật để nói tiếp chuyện này.
Nhưng chưa từng nghĩ chuyện là thế này.
Từ Quán Lâm bước về phía trước, ngón trỏ hung hăng chọc vào trán của con gái, giận dữ mắng cô ấy: “Con điên rồi à, đang yên đang lành, con mặc váy của bà ấy làm gì, bình thường con muốn cái gì mà ba không mua cho con, sao lại phạm vào vùng cấm của Thi Họa, nó là một đứa nhỏ mồ côi, bình thường chúng ta cũng không tiếp xúc nhiều, con… Ba thật sự không biết phải nói thế nào với con.”
Từ Thanh Uyển rơi nước mắt, tỏ vẻ vô tội, nhỏ giọng giải thích: “Làm sao con biết hôm nay lại gặp được Thi Họa, chẳng qua con thấy váy của cô quá đẹp, lần trước đi Liên Cảng cùng nhóm Mạn Mạn, con tình cờ nhìn thấy chiếc váy đó được mang ra đấu giá, cũng không phải là quá đắt tiền, cho nên con mới mua, rõ ràng là Thi Họa gây sự, mà chưa kể, mối quan hệ giữa nó với chú Hạ Cửu là gì, tại sao chú Hạ Cửu lại giúp nó?”
Từ trước đến nay, tính tình của Từ Quán Lâm nóng nảy, nhưng ông ấy thương con gái, ít khi nổi giận trước mặt người ngoài, giờ phút này, ông ấy cũng mấy lý trí: “Ngu ngốc! Đẹp, đẹp, đẹp, đẹp thì làm được cái gì, chẳng qua chỉ là một món đồ của người đã khuất, mau lấy chiếc váy gì gì đó ra đây, trả lại cho thiếu gia Hành.”
Từ Thanh Uyển thút thít, nhớ đến buổi lễ đính hôn ngày đó, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy chú Hạ Cửu cho Thi Họa ngồi trước mặt bao nhiêu người.
Có ý ưu ái cô.
Một người quan trọng như vậy, toàn bộ nhà họ Hạ đều dựa dẫm vào anh, vậy mà anh lại làm chỗ dựa cho Thi Họa.
Lúc đó cô ấy cảm thấy không đúng, nhưng theo lời Hạ Hành, chú Chín của anh ta trước giờ lạnh lùng, cấm dục, không có hứng thú với phụ nữ.
Lý do anh giúp Thi Họa có thể là vì anh vừa về nước, muốn thị uy, muốn tạo nên hình ảnh không thiên vị, tính cách rõ ràng trước mắt mọi người.
Cô ấy cũng tin.
Dù sao trông Thi Họa cũng trong sáng, vô vị, không nhìn ra dấu hiệu câu dẫn đàn ông.
Lại không nghĩ Thi Họa thật sự có bản lĩnh ngồi lên đùi một người quyền cao chức trọng như vậy.
Sắc mặt của Hạ Hành nghiêm túc, sự dịu dàng và cưng chiều thường ngày cũng biến mất, thậm chí anh ta còn không nhìn Từ Thanh Uyển.
Từ Quán Lâm lên tiếng, nhưng Từ Thanh Uyển vẫn không cam tâm, cô ấy nức nở vòng vo: “Tại sao, con mua trong buổi đấu giá hợp pháp, tại sao con phải trả lại chỉ vì Thi Họa muốn, tại sao?”
Hạ Hành cười nhạo, lạnh lùng liếc cô ấy, giống như đang mỉa mai, cũng giống như đang tự giễu: “Bởi vì Hạ Nghiên Đình bằng lòng lên tiếng thay cô ấy.”
–
Thi Họa ngủ đến tận trưa, dì Liên nhỏ giọng đánh thức cô.
Cô mơ màng mở mắt, xoa thái dương, cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng lại không đau đầu.
“Tiểu Họa, dậy rồi sao?”
Giọng nói quen thuộc của dì Liên truyền vào tai, Thi Họa hoàn hồn, đầu óc hỗn loạn, giống như mất đi một vài ký ức, cô bối rối, trống rỗng.
Thấy cô hơi yếu ớt, dì Liên nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, cầm ly nước mật ong ấm, đưa đến bên miệng cô: “Đứa nhỏ ngốc, tối qua con uống rượu nhiều quá, uống một ít nước mật ong thấm ướt cổ họng trước đã, sau khi say rượu, uống nhiều nước mật ong mới không đau đầu.”
Gương mặt của Thi Họa trắng bệch, nhưng đôi môi vẫn hồng hào, tỉnh dậy sau cơn say, trạng thái của cô cũng không đến nỗi tệ.
Sau khi chậm rãi uống hơn nửa ly nước mật ong, ý thức của cô mới dần dần quay trở lại, vài mảnh ký ức đứt quãng lướt qua đầu cô.
Lộn xộn. Vụn vỡ.
Làm người ta… đỏ mặt.
Gương mặt trắng trẻo và sạch sẽ của cô đột ngột chuyển sang màu đỏ động lòng người, làm dì Liên giật mình, bà ấy vội vàng đưa tay chạm vào trán cô thử nhiệt độ: “Không sao chứ, Tiểu Họa, sao tự dưng mặt lại đỏ thế này, có bị sốt không?”
Trước những hình ảnh đáng xấu hổ kia, Thi Họa… chấn động muốn chết.
Nghe thấy giọng nói của dì Liên, cô hoàn hồn, hoang mang trả lời: “Dạ không, không có.”
“Sờ vào cũng không thấy nóng, chắc là không sốt.” Dì Liên lẩm bẩm, sau đó mỉm cười, “Dì Lan thương con, biết con uống nhiều rượu dương mai, mới sáng sớm, bà ấy đã nấu cháo tổ yến cho con, nói là cho con giải rượu và dưỡng dạ dày.”
Nghe bà ấy nói, Thi Họa mới nhớ hình như tối qua cô uống rất nhiều rượu dương mai.
Ngọt ngọt, chua chua.
“Rượu dương mai đó, con uống say sao dì?”
Dì Liên mím môi cười: “Đúng rồi, chuyện này cũng tại A Lan, bà ấy quên nói, mặc dù rượu ngọt, nhưng được ủ bằng rượu trắng 42 độ, uống một, hai chén nhỏ thì không sao, ai mà ngờ, chớp mắt một cái, đứa nhỏ này đã uống hết nửa chai.”
“…” Thi Họa im lặng.
Vậy là cô đã bất tỉnh sao?
Những ký ức kia… hẳn là xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Say như vậy mà, chắc chỉ nằm ngáy khò khò thôi.
Nhất định là mơ.
Nghĩ vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng nhổm dậy, nhẹ nhàng nói: “Dì Liên, con muốn đi tắm, dì cứ làm việc của dì đi, con sẽ xuống lầu ăn cháo ngay.”
“Được rồi, vậy dì đi xả nước nóng cho con.”
“Không cần đâu ạ, dì Liên, con muốn tắm vòi sen.”
Dì Liên chuẩn bị rời đi, Thi Họa cũng đứng lên, lúc đi ngang qua chiếc ghế dài màu xanh bên cạnh giường ngủ, cô nhìn thấy chiếc váy màu vàng óng đang lẳng lặng nằm trên đó.
Màu vàng sâm panh, kiểu Liên Cảng xưa, cổ vuông kiểu Pháp, được bọc trong một chiếc túi bọc quần áo cao cấp.
“Cái này là…” Cô ngơ ngác.
Dì Liên thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, giọng nói cũng hơi hoang mang: “Cái này, dì cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe nói sáng sớm, thiếu gia A Hành đã đưa đến đây, Cửu gia nói mang lên đặt ở đây, cho nên dì mới đặt ở đây.”
Thi Họa vô thức cúi người, đầu ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng, ch*m r** v**t v* chiếc váy.
Hình ảnh Từ Thanh Uyển mặc nó hôm qua đã phai nhạt, được thay thế bằng ký ức về mẹ cô.
Cô nhớ dáng vẻ của mẹ khi mặc nó.
Rất quen thuộc, rất dễ chịu.
Những mảnh ký ức vụn vặt lại tràn ngập trong tâm trí, hình như cô lờ mờ nhớ ra mình đã khóc trước mặt Hạ Nghiên Đình.
Lẽ nào… đây không phải là mơ?
Cô thật sự lợi dụng men say để làm gì đó với Hạ Nghiên Đình.
Ý nghĩ đáng sợ này làm cô xấu hổ và giận dữ đến mức phải trốn vào phòng tắm, mãi đến khi hơi nước thấm ướt đầu óc, cô mới miễn cưỡng ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Sao lại không phải là mơ?
Chắc chắn.
Có thể cô đã nói năng linh tinh, nhưng chắc chắn cô không làm gì.
Hình ảnh Hạ Nghiên Đình cho phép cô tấn công còn vô lý hơn.
Hạ Nghiên Đình hờ hững như một vị Phật tử xuất gia, làm sao có thể tồn tại d*c v*ng như vậy?
Sự cố rượu dương mai đêm qua chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn.
Hôm nay là một ngày mới, cô còn phải đi làm.
Thi Họa khoác áo choàng ngủ đi xuống phòng ăn, chuẩn bị ăn cháo tổ yến mà dì Lan đã nấu.
Dù sao thì phụ lòng người khác cũng không tốt.
Nhưng không thấy dì Lan đâu, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải đối diện với người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng ăn.
Anh mặc áo sơ mi màu đen, gương mặt yên tĩnh lại nghiêm nghị, nhã nhặn ăn trưa.
Thi Họa vội vàng rũ mắt, nhỏ giọng lên tiếng: “Tại sao… trưa rồi mà anh còn ở nhà?”
Kể từ khi sống chung, ngày nào Hạ Nghiên Đình cũng đi sớm về trễ, chưa từng có tiền lệ ăn trưa ở Nhạn Tây Ngự Phủ.
Có lẽ là vì cô quấy rầy bữa trưa yên tĩnh của anh, anh chỉ lơ đãng ngước mắt, nhàn nhạt nhìn cô.
Ánh mắt thâm sâu lại phức tạp, tựa như nhuốm cảm xúc tối tăm nào đó.
Anh nhìn như vậy, trong lòng Thi Họa sợ hãi, cô run rẩy hỏi: “Anh, anh sao thế?”
Nhưng tư thế của Hạ Nghiên Đình rất thoải mái, anh dùng dao nĩa chậm rãi, không nhìn cô lần nữa, chỉ bình thản nói: “Ngồi xuống ăn cháo đi.”
“Ồ.” Thi Họa trả lời ỉu xìu, sau đó cũng ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống.
Chén sứ màu xanh bạc hà đựng cháo tổ yến đường đỏ, làm cô thèm ăn hết sức, mặc dù miệng lưỡi đắng ngắt sau khi tỉnh dậy từ cơn say.
Cô nếm thử một muỗng, phát hiện nhiệt độ chén cháo rất vừa miệng, giống như có người múc ra từ sáng sớm để nó nguội bớt vì cô.
Hai muỗng, ba muỗng, năm muỗng.
Cháo tổ yến tan chảy trong miệng, nhưng phòng ăn hơi yên tĩnh quá đáng.
Thi Họa không khỏi ngước mắt nhìn trộm anh, thấy anh cao quý, đứng đắn, từng cử chỉ trong lúc dùng bữa cũng cực kỳ nhã nhặn, giống như dáng vẻ hờ hững xưa nay của anh.
Tự dưng lại cảm thấy hơi yên lòng một chút.
Có lẽ tất cả chỉ là mơ thôi.
Cô sợ mình không bao giờ nhìn thấu được, người đàn ông lạnh lùng, cấm dục như Phật tử này, đêm qua đã phải tắm ba lần nước lạnh mới miễn cưỡng dập tắt hơi nóng đã thiêu đốt anh.
Cô ăn hết chén cháo thứ hai, điện thoại trong túi áo choàng rung lên.
Thi Họa bấm vào, nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Lương Sắt Hề.
Lại hẹn cô cùng ăn trưa.
Nhớ đến cuộc trò chuyện trưa qua, cũng không khó để cô đoán ra hành động này của Lương Sắt Hề có dụng ý khác.
Hôm qua đã chốt xong mọi chi tiết liên quan đến buổi phỏng vấn, nếu thật sự có vấn đề thì cũng không đến nỗi phải hẹn gặp lần hai vào ngày kế tiếp.
Có khi nào vì buổi nói chuyện hôm qua kéo họ lại gần nhau hơn, Lương Sắt Hề cũng tiết lộ những tâm tư bí mật của mình với cô, cho nên hôm nay cô ấy lại muốn tiếp tục nghe ngóng thông tin của Hạ Nghiên Đình?
Thi Họa từ chối khéo, không hề do dự.
[Xin lỗi, tôi ăn rồi]
Lương Sắt Hề nhanh chóng trả lời:
[Ừm, vậy buổi chiều có tiện cho cô không, nếu được, tôi sẽ đến quán cà phê dưới lầu Đài truyền hình Kinh Bắc để đợi cô, tình cờ buổi tối tôi có một cuộc họp gần đó, chúng ta có thể trao đổi ngắn gọn về những chi tiết liên quan đến buổi phỏng vấn, không đến nửa tiếng đâu.]
Cảm nhận được sự kiên quyết của cô ấy, Thi Họa ngẩn người một lát.
Không biết phải trả lời thế nào.
Nói đến công việc, cô đã nhận buổi phỏng vấn này, dựa trên nguyên tắc công việc, bất kể đối tượng phỏng vấn là ai, cô đều sẽ ưu tiên công việc.
Huống hồ chi Lương Sắt Hề lại không làm gì có lỗi, Thi Họa chỉ hoài nghi cô ấy mượn công việc để “kết bạn” với cô.
Đương nhiên cô không thể từ chối người ta mãi được.
Nhưng ở phương diện cá nhân, cô thật sự không muốn lừa gạt Lương Sắt Hề nữa.
Cũng không muốn bị mắc kẹt giữa Hạ Nghiên Đình và Lương Sắt Hề, đóng vai người trung gian lúng túng.
Cảm giác đó làm cô khó chịu.
Ngón tay nhỏ nhắn cầm chiếc muỗng sứ, khuấy cháo không ngừng.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, giấu sự căng thẳng trong lòng, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Hạ Nghiên Đình, em muốn hỏi anh một chuyện, anh có… quen biết cô Lương không?”
Nghe thấy lời này, người đàn ông vừa cho măng tây vào miệng lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thản và yên tĩnh: “Cô Lương nào?”
“…Lương Sắt Hề.” Cô vô thức nuốt nước bọt, c*n m** d***.
“Không quen.”
Hạ Nghiên Đình trả lời không do dự, cũng không có cảm xúc nào.
Giống như đang trả lời một câu hỏi nhàm chán như “Ăn cơm chưa”, “Ăn rồi”.
Thi Họa hơi nghẹn họng, cô dừng mấy giây, điều chỉnh cảm xúc xong mới bình tĩnh lên tiếng: “Là thế này, gần đây em thường xuyên tiếp xúc với cô Lương vì công việc, hình như cô ấy hơi… có hứng thú với anh. Nói chuyện công việc xong, cô ấy rất hay nói về anh, đương nhiên chuyện này cũng có thể xuất phát từ sự nhạy cảm của em, có lẽ không phải là ý định của cô ấy. Nhưng em vẫn muốn xác nhận với anh, anh có… tâm tư nào với cô ấy hay không?”
Câu hỏi kết thúc.
Bầu không khí trong phòng ăn đột ngột yên tĩnh.
Thi Họa càng thấp thỏm, nắm chặt muỗng sứ trong tay quá lâu, lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi dính dính.
Hạ Nghiên Đình đột ngột đặt dao nĩa xuống, đôi mắt thâm sâu bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Anh là đàn ông đã kết hôn, ngoài vợ mình thì còn có thể có tâm tư gì với người khác?”
Giọng điệu của anh không hiền lành chút nào, rất lạnh lẽo, còn hơi mỉa mai.
Giống như cô đưa ra một câu hỏi rất hoang đường.
Nhưng Thi Họa không cảm thấy khó chịu, mà lại có cảm giác hòn đá lớn đè nặng trên tim chậm rãi lăn xuống.
Cô nhỏ giọng đáp lời, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục im lặng ăn cháo.
Nếu đã như vậy, cô sẽ thả lỏng, dự định tiếp xúc bình thường với Cersei.
Ăn hết cháo, cô rời bàn, nhỏ giọng cảm ơn anh: “Cảm ơn anh vì chiếc váy.”
Hạ Nghiên Đình không trả lời, chỉ cầm ly hồng trà uống một ngụm. Sau một hồi lâu, anh đột ngột đặt ly trà xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế, chân dài bắt chéo nhã nhặn, nhàn nhã nhìn cô, bóng gió lên tiếng: “Bà xã, không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì à?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa chớp một cái, vì chưa tỉnh rượu, cô không thể lập tức hiểu được ý nghĩa lời chất vấn của anh.
Phòng ngủ chính lớn như vậy, giường ngủ rộng rãi lại mềm mại, xung quanh tối tăm, không nhìn thấy ánh sáng.
Khả năng nhìn trong bóng tối của cô không tốt lắm, không gian quá tối, thị lực của cô sẽ giảm xuống.
Dù giờ phút này có mở to hai mắt, cô cũng không thể nhìn rõ mặt của Hạ Nghiên Đình, chỉ có đường nét sóng mũi cao đẹp mắt là ẩn hiện trong bóng tối.
Càng nhìn thấy ít, cô càng dạn dĩ hơn.
Dù cho vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt như vậy, cô cũng không hoảng hốt chút nào.
Chỉ là giọng nói quá nghiêm nghị và lạnh lùng của anh cắt đứt toàn bộ say mê và chìm đắm của cô.
Ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô đổ mồ hôi, cẩn thận vòng qua cổ anh, bởi vì hôn không giỏi, cũng không biết lấy hơi, giờ phút này cô chỉ có thể ngả đầu lên vai anh, khổ sở thở hồng hộc.
Thiếu nữ chỉ tham lam tìm kiếm dưỡng khí, nhưng hơi thở của cô trôi lãng đãng vào tai anh, nghe như cố tình mê hoặc.
Hạ Nghiên Đình cảm thấy bụng dưới nóng bừng khó chịu, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của anh áp vào lưng dưới thon nhỏ của cô, hơi dùng lực, giống như v**t v* một viên ngọc.
Giọng nói trầm thấp và gợi cảm như đang nghiêm khắc tra hỏi ——
“Thi Họa, anh là ai?”
Thân thể của Thi Họa mềm mại như hồ nước, cũng giống như con thuyền sắp lật, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn sóng nhấn chìm.
Tự dưng cô cảm thấy sợ, nhưng cũng cảm thấy ấm ức, giọng nói mềm mại lại nghẹn ngào: “Hạ Nghiên Đình, sao anh hung dữ thế…”
Anh quá hung dữ.
Trong trí nhớ của cô, kể từ khi gặp lại nhau vào mùa hè năm nay, cô chưa từng nhìn thấy anh hung dữ, cũng chưa từng bị anh đối xử hung dữ.
Giọng nói ngọt ngào và mềm mại của cô còn mang theo sự nũng nịu mà anh chưa từng nhìn thấy.
Cô chưa từng làm nũng thế này trước mặt anh.
Sự khó chịu trong anh càng dâng trào mạnh mẽ hơn, nhưng sự tức giận và cơn ghen không nói thành lời vô thức hạ nhiệt, biến thành cái v**t v* cực kỳ dịu dàng và trấn an.
Mắt anh sáng như đuốc, dù cho ở trong phòng tối, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của Thi Họa.
Hai cánh hoa hồng bị anh hôn đến ướt át, có lẽ còn hơi sưng.
Thật đẹp.
Thật mềm.
Những lời oán trách ngây thơ phát ra từ đôi môi sưng đỏ đó.
Cô còn mắng anh hung dữ.
Nhưng tự dưng anh không muốn tiếp tục nữa.
Không muốn nghĩ nhiều.
Cô có thừa nhận mình sai hay nhìn nhầm anh thành người khác, anh cũng không muốn bận tâm.
Sau khi chậm rãi trấn an mình, anh cố gắng ổn định hơi thở, sau đó lẳng lặng đặt thân thể ấm áp trong lòng xuống chiếc gối mềm mại.
Giọng nói trầm thấp đè nén d*c v*ng thầm kín, bộc lộ sự uy nghi không thể tranh cãi: “Trễ rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mặc dù bầu không khí trong phòng ngủ chính vẫn còn ẩm ướt và lả lướt, anh cũng đã lấy lại sự tỉnh táo.
Thi Họa phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn anh phải rời chiếc giường này càng sớm càng tốt.
Không thì cô gái đã uống quá nhiều rượu dương mai còn càn quấy giữa đêm hôm khuya khoắt sẽ bị d*c v*ng đè nén gần ba mươi năm của một người đàn ông xé nát, tình cờ tối nay anh ghen, cô sẽ khóc lóc thê thảm.
Cô bị xé nát, bị cho vào bụng cũng là chuyện sớm muộn.
Nhưng không phải tối nay.
Anh đã kiềm chế bản thân mình đến mức này, cô lại không biết điều.
Cánh tay mềm mại lẳng lặng vòng qua eo anh, giọng nói của cô nũng nịu: “Muốn ôm ngủ…”
Cảm xúc khó kìm nén sắp tràn ra khỏi cổ họng, giọng nói trầm khàn nguy hiểm lại phát ra một lần nữa: “Em ngoan một chút, ngủ một mình đi.”
“Không chịu, muốn ôm.”
“…” Cô ôm eo anh, không dùng lực thì không thể nhúc nhích được, hình như d*c v*ng trong máu của anh lại sôi sục.
Anh nhẹ nhàng giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, khàn giọng chất vấn: “Ngoan một chút được không?”
Cô chớp mắt sắp khóc, lại nhỏ giọng nỉ non: “Em không có hư, chỉ muốn được ôm ngủ thôi, anh vừa hôn em, bây giờ lại không quan tâm đến em…”
“…”
Lời oán trách trong nước mắt của cô tràn đầy tủi thân, giống như nai con thua thiệt.
Giữa màn đêm nồng đậm, không hiểu sao ánh mắt của anh lại nóng bừng lên.
Cô ngây thơ như vậy, anh không thể không mềm lòng, nhưng trực giác không khỏi hoài nghi cô giả vờ.
Làm gì có nai con vô tội.
Rõ ràng là hồ ly nhỏ trêu đùa người ta mà không biết.
Hoài nghi sâu sắc, nhưng lại không có chứng cứ.
Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, buộc phải làm gối ôm cho cô.
Gương mặt lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng lại đang khổ sở đè nén tâm tư bí mật dưới dạ dày.
Đợi đến khi cô ngủ say, bắt đầu thở đều đều.
Tiếng thở nhẹ nhàng bộc lộ sự hồn nhiên mà ban ngày không thấy được.
Cuối cùng anh cũng có thể xoay người xuống giường, một tay cởi nút áo, bước về phía phòng tắm.
Đêm nay không dài.
Nhưng phòng tắm trong phòng ngủ chính liên tục phát ra tiếng nước lạnh chảy từ vòi sen.
…
Thi Họa yên giấc suốt đêm, trải qua đêm đầu tiên “chung phòng” sau khi kết hôn.
Nhưng có người xui xẻo, phải sốt ruột cả đêm.
Người xui xẻo này tên Hạ Hành.
Thư ký Đỗ tăng ca còn phải nhận thêm việc Hạ tổng đã giao ngoài giờ.
Nhân viên văn phòng bình thường sẽ phàn nàn.
Nhưng thư ký Đỗ thì không.
Bởi vì công việc ngoài giờ này đòi hỏi anh ta phải suy nghĩ nhiều hơn công việc thường ngày, Đỗ Sâm kiếm được bốn triệu tệ mỗi năm, đối với anh ta, công việc này không có gì khó khăn.
Huống hồ chi anh ta càng làm việc hiệu quả, số tiền thưởng giữa năm và cuối năm càng tăng lên.
Đối với một người xem trọng tiền bạc hơn bất cứ thứ gì khác như thư ký Đỗ, đây là một khoản tiền thưởng hậu hĩnh và là một công việc béo bở.
Sự thật chứng minh, Hạ Nghiên Đình trấn an Thi Họa bằng câu “Em lo cho người khác làm gì” cũng không phải là nói đùa.
Mà cũng là vì anh hiểu rõ Đỗ Sâm.
Việc này thật sự không có gì quá khó đối với Đỗ Sâm.
Anh ta chỉ nhìn ảnh chụp sinh nhật của Từ Thanh Uyển năm phút đồng hồ, sau đó bắt đầu tìm kiếm các thông tin liên quan đến chiếc váy vàng đó.
Sau khi truy tìm tung tích, cuối cùng cũng tra ra nguồn gốc của chiếc váy.
Hóa ra nó thuộc về ngôi sao Liên Cảng quá cố, Từ Chi Nghê —— một thời vang dội, từng giành giải Ảnh hậu Kim Tượng.
Xâm nhập từng chút, Đỗ Sâm điều tra ra thông tin hiếm ai biết.
Nữ minh tinh Liên Cảng quá cố, Từ Chi Nghê, là chị gái ruột của Từ Quán Lâm, đạo diễn duy nhất của Trung Quốc từng giành giải Sư tử Vàng.
Con gái duy nhất của Từ Quán Lâm, Từ Thanh Uyển, là cháu gái ruột của Từ Chi Nghê.
Từ đó suy ra, em họ Thi Họa của Từ Thanh Uyển là con gái của Từ Chi Nghê và chồng bà ấy.
Đỗ Sâm ngẩn người một hồi lâu.
Hóa ra phu nhân nhà mình là con gái ruột của nữ thần Liên Cảng năm đó, Từ Chi Nghê!
Chẳng trách sao quyền sở hữu của một chiếc váy xa xưa như vậy lại có thể động đến một người không bao giờ để ý đến chuyện của người khác như Hạ tổng.
Phán đoán được chuyện này, trong lòng Đỗ Sâm cũng căm phẫn.
Xin hỏi cô Từ Thanh Uyển là ai mà dám khoe khoang chiếc váy cũ thuộc về mẹ vợ quá cố của Hạ tổng?
Đúng là vượt quá giới hạn, thật vô phép.
Mặc dù căm phẫn như vậy, nhưng Đỗ Sâm vẫn còn lý trí.
Thân phận của Hạ tổng như vậy, đây lại là một chiếc váy cũ, mua lại với giá cao hay dùng quyền lực chiếm đoạt đều trái với thân phận cao quý của anh.
Chuyện này nên có giải pháp thích đáng.
Đỗ Sâm lướt qua mấy bức ảnh mà Từ Thanh Uyển đăng trên tài khoản mạng xã hội, trong đó đương nhiên không thể thiếu Hạ Hành.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, sau đó đột ngột cong môi mỉm cười.
Giải pháp thích đáng đương nhiên phải được giao cho đúng cho người thực hiện.
…
Kết quả là Hạ Hành vừa mệt mỏi thoát khỏi bữa tối từ thiện của ngành ngân hàng.
Mới tắm xong, vừa mặc áo choàng tắm, chuẩn bị chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền để đi ngủ.
Dạo này anh ta quá bận rộn, áp lực đến mức mắc bệnh dạ dày.
Chỉ có bốn tiếng để ngủ, nhất định phải chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt.
Đêm nay đi xã giao mấy tiếng, một đống tin nhắn cần trả lời đã chồng chất trên WeChat.
Có cái đã đọc, có cái chưa đọc.
Mà trong đó, cái làm anh ta chán ghét nhất chính là mười mấy tin nhắn liên tiếp của Từ Thanh Uyển.
Chẳng qua là chia sẻ chuyện hàng ngày, sinh nhật mà cần rùm beng như vậy làm gì?
Thỉnh thoảng lại chia sẻ cô ấy đang làm gì, nhàm chán hết sức.
Thậm chí Hạ Hành còn nghĩ cô ấy là người phụ nữ nhàm chán nhất mà anh ta từng gặp trong đời.
Mặc dù hai người quen biết nhau nhiều năm, xem như là bạn cũ, cũng có tiếp xúc gần gũi.
Nhưng trước đây, anh ta chỉ xem Từ Thanh Uyển là một món đồ để giải sầu khi khó chịu, lúc bực bội thì ngồi cùng cô ấy một chút, lúc tâm tình tốt thì không nghĩ đến cô ấy.
Chưa từng thử tiếp xúc dài hạn với cô ấy.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, thân phận của họ có chuyển biến, anh ta bất đắc dĩ trở thành “hôn phu chính thức” của Từ Thanh Uyển trước mắt người đời, bắt đầu thực hiện trách nhiệm của một vị hôn phu.
Cứ như vậy, anh ta dần dần phát hiện ra người phụ nữ này không hề khác mấy cô tiểu thư nhà giàu không não trong giới thượng lưu, chỉ biết mua sắm và tụ tập.
Cô ấy là một người phụ nữ không có linh hồn.
Sở dĩ trước đây cô ấy thể hiện sự chu đáo, dịu dàng và tốt bụng trước mặt anh ta là vì cô ấy thích anh ta, cho nên phải cố gắng thể hiện ưu điểm của mình trước mắt anh ta, chỉ là trạng thái của một người phụ nữ say tình mất trí.
Nói trắng ra, Hạ Hành không thích những người say tình mất trí.
Thi Họa chưa từng say tình mất trí.
Cũng vì không say tình mất trí, cho nên không tránh khỏi việc cô thỉnh thoảng lơ là anh ta.
Nhất là hai năm qua, anh ta vượt qua bài đánh giá của gia đình, dần dần tiếp quản việc làm ăn của tập đoàn, phải chịu áp lực lớn chưa từng có, trải qua vô số đêm muộn khủng hoảng và lo âu.
Nhưng suốt thời gian đó, Thi Họa lại bận rộn học hành và làm việc.
Cô đi học, đi thi, nhận việc dẫn chương trình để kiếm tiền, cố giành suất thực tập tại Đài truyền hình Kinh Bắc…
Cuộc sống của cô luôn xoay quanh bản thân, mặc dù khi nói chuyện điện thoại hay nhắn tin WeChat cũng quan tâm đến anh ta.
Nhưng anh ta có thể cảm nhận được, Thi Họa không yêu anh ta nhiều như vậy, ít nhất là không đặt anh ta ở vị trí đầu tiên.
Anh ta lại yêu Thi Họa quá nhiều, không đành lòng trút áp lực lên cô.
Dù sao anh ta phải nhận áp lực là vì muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của vương miện, là sứ mệnh khi sinh ra trong nhà họ Hạ.
Thật lòng mà nói, anh ta chăm chỉ như vậy cũng không phải là vì Thi Họa, mà là vì chính bản thân mình.
Anh ta biết Thi Họa hiếu thắng, từng bước đi đến ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.
Tại sao anh ta phải dùng áp lực của mình để làm ảnh hưởng đến cô?
Cũng vì mâu thuẫn cảm xúc, anh ta mới dung túng cho Từ Thanh Uyển nịnh nọt thật lâu bên cạnh mình, lúc nào cũng xoay quanh anh ta, thậm chí cô ấy muốn cái gì, anh ta cũng cho hết.
Anh ta là đàn ông, luôn có lúc buông lỏng, luôn có lúc phạm sai lầm.
Cũng có những lúc anh ta biết Thi Họa đắm chìm vào việc riêng của mình, không để tâm đến anh ta, mà trước giờ cô cũng lạnh lùng và hờ hững như vậy, không thích tiếp xúc quá thân mật với anh ta.
Anh ta lại không có cách nào giải tỏa những mệt mỏi dồn ứ của mình, chỉ biết đắm chìm vào sự dịu dàng của Từ Thanh Uyển.
Một người phụ nữ một lòng lao vào vòng tay của anh ta, tinh thần không nản chí đó sẽ làm người ta rung động.
Huống hồ chi cô ấy là một người phụ nữ mỏng manh, mắc bệnh nan y, đáng được người ta thương xót.
Bây giờ anh ta hối hận.
Nhưng hối hận thì đã muộn.
Chỉ có thể đối mặt với thể xác xinh đẹp mà không có linh hồn của Từ Thanh Uyển, diễn kịch không ngừng nghỉ như một cái xác biết đi.
Có lẽ đó là quả báo của anh ta.
Bây giờ anh ta nắm quyền ở ngân hàng Hoa Tỳ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Hàng đêm chìm vào giấc ngủ, anh ta lại nhớ những tháng ngày ở bên Thi Họa.
Dù cho chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi để dùng bữa cùng nhau, chỉ cần Thi Họa ngồi đối diện, trong lòng anh ta đã cảm thấy ấm áp.
Anh ta cũng biết.
Sẽ không bao giờ có những tháng ngày như vậy nữa.
Lại nghĩ về cô.
Anh ta phiền muộn xoa ấn đường, chuẩn bị đứng lên lấy thuốc.
Gần đây anh ta bị rối loạn giấc ngủ, rất khó chìm vào giấc ngủ, nhất là khi nghĩ đến những chuyện có liên quan đến Thi Họa trước giờ ngủ lại càng dễ mất ngủ hơn, anh ta chỉ có thể phụ thuộc vào thuốc.
Vừa chuẩn bị uống thuốc, điện thoại đột ngột rung lên, anh ta nhíu mày, khó chịu nhìn điện thoại, sau đó lại sửng sốt.
Đỗ Sâm?
Giờ này Đỗ Sâm tìm anh ta làm gì?
Lo sợ và bất an, anh ta bắt máy.
Năm phút sau, gương mặt của anh ta trắng bệch, mấy ngón tay đang cầm điện thoại khẽ run rẩy, nhưng giọng điệu lại nhún nhường, lịch sự: “Hiểu rồi, thư ký Đỗ, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ lo liệu sớm.”
…
Đêm đó, Hạ Hành hoàn toàn mất tư cách yên giấc.
Anh ta thay quần áo ra đường, cầm lấy chìa khóa xe, đi thẳng đến gara.
Đêm hôm khuya khoắt, chiếc Maserati lao đi thật nhanh, người đàn ông trên ghế lái nhíu mày, đôi mắt đen nhánh bộc lộ tâm tình phức tạp.
Đêm khuya Hạ Hành ghé thăm, đương nhiên cả nhà họ Từ đều chấn động.
Vợ chồng Từ Quán Lâm bị đánh thức, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, ngay cả Từ Thanh Uyển bình thường yếu ớt cũng khoác áo choàng ngủ, chậm rãi xuống lầu.
Thấy sắc mặt của Hạ Hành hơi tái, Từ Thanh Uyển không khỏi ngây người.
Cô ấy không ngốc, đương nhiên không nghĩ Hạ Hành chạy đến nhà cô ấy giữa đêm khuya chỉ đơn thuần là để gặp cô ấy.
Nhất định là có chuyện gì đó.
Khi xử lý chuyện khó, thái độ của Hạ Hành rất nghiêm túc, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, chỉ cần hai phút ngắn ngủi đã giải thích hết thảy mọi chuyện.
Từ Quán Lâm không còn trẻ, đã hơn năm mươi, còn mắc vài căn bệnh phổ biến của người trung niên, nhưng ra đường luôn ăn mặc đàng hoàng, trông không già chút nào.
Bị đánh thức giữa đêm, lại chịu áp lực lớn như vậy, đột nhiên ông ấy trở nên già nua, tiều tụy hơn nhiều, không còn dáng vẻ hăng hái như xưa kia đứng trước ống kính.
Giọng nói khàn khàn của Từ Quán Lâm run rẩy: “Thiếu gia Hành, ý của con là Thanh Uyển đắc tội với chú Chín của con, là Hạ Nghiên Đình sao?!”
Từ Thanh Uyển tái mặt đứng yên tại chỗ, không còn dáng vẻ diễu võ dương oai trước mặt Thi Họa trong nhà hàng Pháp trưa nay.
Cô ấy hoảng loạn.
Sợ Hạ Nghiên Đình, cũng sợ Hạ Hành chán ghét mình.
Bản tính của mẹ Từ nhu nhược, nghe đến đây, bà ấy bật khóc, nhìn con gái mình, sau đó hoảng loạn nói: “Uyển Uyển, mẹ đã biết trưa nay con… Sao con không nói sớm với ba mẹ?”
Trưa nay Từ Thanh Uyển ra khỏi nhà vệ sinh, trên má cô ấy có mấy vệt đỏ, mặc dù có lớp trang điểm che đi, người ngoài có thể không nhìn thấy, nhưng người yêu thương con gái nhất chính là mẹ, vừa nhìn một cái đã biết có gì đó không đúng.
Mà chưa kể sắc mặt của Bạch Tư Nhàn cũng kỳ lạ, cho nên mẹ Từ âm thầm tự hỏi giữa hai người họ có mâu thuẫn gì hay không.
Nhưng sau bữa tiệc, bà ấy hỏi chuyện, con gái không chịu nói, bà ấy định tìm cơ hội thích hợp sau ngày sinh nhật để nói tiếp chuyện này.
Nhưng chưa từng nghĩ chuyện là thế này.
Từ Quán Lâm bước về phía trước, ngón trỏ hung hăng chọc vào trán của con gái, giận dữ mắng cô ấy: “Con điên rồi à, đang yên đang lành, con mặc váy của bà ấy làm gì, bình thường con muốn cái gì mà ba không mua cho con, sao lại phạm vào vùng cấm của Thi Họa, nó là một đứa nhỏ mồ côi, bình thường chúng ta cũng không tiếp xúc nhiều, con… Ba thật sự không biết phải nói thế nào với con.”
Từ Thanh Uyển rơi nước mắt, tỏ vẻ vô tội, nhỏ giọng giải thích: “Làm sao con biết hôm nay lại gặp được Thi Họa, chẳng qua con thấy váy của cô quá đẹp, lần trước đi Liên Cảng cùng nhóm Mạn Mạn, con tình cờ nhìn thấy chiếc váy đó được mang ra đấu giá, cũng không phải là quá đắt tiền, cho nên con mới mua, rõ ràng là Thi Họa gây sự, mà chưa kể, mối quan hệ giữa nó với chú Hạ Cửu là gì, tại sao chú Hạ Cửu lại giúp nó?”
Từ trước đến nay, tính tình của Từ Quán Lâm nóng nảy, nhưng ông ấy thương con gái, ít khi nổi giận trước mặt người ngoài, giờ phút này, ông ấy cũng mấy lý trí: “Ngu ngốc! Đẹp, đẹp, đẹp, đẹp thì làm được cái gì, chẳng qua chỉ là một món đồ của người đã khuất, mau lấy chiếc váy gì gì đó ra đây, trả lại cho thiếu gia Hành.”
Từ Thanh Uyển thút thít, nhớ đến buổi lễ đính hôn ngày đó, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy chú Hạ Cửu cho Thi Họa ngồi trước mặt bao nhiêu người.
Có ý ưu ái cô.
Một người quan trọng như vậy, toàn bộ nhà họ Hạ đều dựa dẫm vào anh, vậy mà anh lại làm chỗ dựa cho Thi Họa.
Lúc đó cô ấy cảm thấy không đúng, nhưng theo lời Hạ Hành, chú Chín của anh ta trước giờ lạnh lùng, cấm dục, không có hứng thú với phụ nữ.
Lý do anh giúp Thi Họa có thể là vì anh vừa về nước, muốn thị uy, muốn tạo nên hình ảnh không thiên vị, tính cách rõ ràng trước mắt mọi người.
Cô ấy cũng tin.
Dù sao trông Thi Họa cũng trong sáng, vô vị, không nhìn ra dấu hiệu câu dẫn đàn ông.
Lại không nghĩ Thi Họa thật sự có bản lĩnh ngồi lên đùi một người quyền cao chức trọng như vậy.
Sắc mặt của Hạ Hành nghiêm túc, sự dịu dàng và cưng chiều thường ngày cũng biến mất, thậm chí anh ta còn không nhìn Từ Thanh Uyển.
Từ Quán Lâm lên tiếng, nhưng Từ Thanh Uyển vẫn không cam tâm, cô ấy nức nở vòng vo: “Tại sao, con mua trong buổi đấu giá hợp pháp, tại sao con phải trả lại chỉ vì Thi Họa muốn, tại sao?”
Hạ Hành cười nhạo, lạnh lùng liếc cô ấy, giống như đang mỉa mai, cũng giống như đang tự giễu: “Bởi vì Hạ Nghiên Đình bằng lòng lên tiếng thay cô ấy.”
–
Thi Họa ngủ đến tận trưa, dì Liên nhỏ giọng đánh thức cô.
Cô mơ màng mở mắt, xoa thái dương, cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng lại không đau đầu.
“Tiểu Họa, dậy rồi sao?”
Giọng nói quen thuộc của dì Liên truyền vào tai, Thi Họa hoàn hồn, đầu óc hỗn loạn, giống như mất đi một vài ký ức, cô bối rối, trống rỗng.
Thấy cô hơi yếu ớt, dì Liên nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, cầm ly nước mật ong ấm, đưa đến bên miệng cô: “Đứa nhỏ ngốc, tối qua con uống rượu nhiều quá, uống một ít nước mật ong thấm ướt cổ họng trước đã, sau khi say rượu, uống nhiều nước mật ong mới không đau đầu.”
Gương mặt của Thi Họa trắng bệch, nhưng đôi môi vẫn hồng hào, tỉnh dậy sau cơn say, trạng thái của cô cũng không đến nỗi tệ.
Sau khi chậm rãi uống hơn nửa ly nước mật ong, ý thức của cô mới dần dần quay trở lại, vài mảnh ký ức đứt quãng lướt qua đầu cô.
Lộn xộn. Vụn vỡ.
Làm người ta… đỏ mặt.
Gương mặt trắng trẻo và sạch sẽ của cô đột ngột chuyển sang màu đỏ động lòng người, làm dì Liên giật mình, bà ấy vội vàng đưa tay chạm vào trán cô thử nhiệt độ: “Không sao chứ, Tiểu Họa, sao tự dưng mặt lại đỏ thế này, có bị sốt không?”
Trước những hình ảnh đáng xấu hổ kia, Thi Họa… chấn động muốn chết.
Nghe thấy giọng nói của dì Liên, cô hoàn hồn, hoang mang trả lời: “Dạ không, không có.”
“Sờ vào cũng không thấy nóng, chắc là không sốt.” Dì Liên lẩm bẩm, sau đó mỉm cười, “Dì Lan thương con, biết con uống nhiều rượu dương mai, mới sáng sớm, bà ấy đã nấu cháo tổ yến cho con, nói là cho con giải rượu và dưỡng dạ dày.”
Nghe bà ấy nói, Thi Họa mới nhớ hình như tối qua cô uống rất nhiều rượu dương mai.
Ngọt ngọt, chua chua.
“Rượu dương mai đó, con uống say sao dì?”
Dì Liên mím môi cười: “Đúng rồi, chuyện này cũng tại A Lan, bà ấy quên nói, mặc dù rượu ngọt, nhưng được ủ bằng rượu trắng 42 độ, uống một, hai chén nhỏ thì không sao, ai mà ngờ, chớp mắt một cái, đứa nhỏ này đã uống hết nửa chai.”
“…” Thi Họa im lặng.
Vậy là cô đã bất tỉnh sao?
Những ký ức kia… hẳn là xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Say như vậy mà, chắc chỉ nằm ngáy khò khò thôi.
Nhất định là mơ.
Nghĩ vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng nhổm dậy, nhẹ nhàng nói: “Dì Liên, con muốn đi tắm, dì cứ làm việc của dì đi, con sẽ xuống lầu ăn cháo ngay.”
“Được rồi, vậy dì đi xả nước nóng cho con.”
“Không cần đâu ạ, dì Liên, con muốn tắm vòi sen.”
Dì Liên chuẩn bị rời đi, Thi Họa cũng đứng lên, lúc đi ngang qua chiếc ghế dài màu xanh bên cạnh giường ngủ, cô nhìn thấy chiếc váy màu vàng óng đang lẳng lặng nằm trên đó.
Màu vàng sâm panh, kiểu Liên Cảng xưa, cổ vuông kiểu Pháp, được bọc trong một chiếc túi bọc quần áo cao cấp.
“Cái này là…” Cô ngơ ngác.
Dì Liên thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, giọng nói cũng hơi hoang mang: “Cái này, dì cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe nói sáng sớm, thiếu gia A Hành đã đưa đến đây, Cửu gia nói mang lên đặt ở đây, cho nên dì mới đặt ở đây.”
Thi Họa vô thức cúi người, đầu ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng, ch*m r** v**t v* chiếc váy.
Hình ảnh Từ Thanh Uyển mặc nó hôm qua đã phai nhạt, được thay thế bằng ký ức về mẹ cô.
Cô nhớ dáng vẻ của mẹ khi mặc nó.
Rất quen thuộc, rất dễ chịu.
Những mảnh ký ức vụn vặt lại tràn ngập trong tâm trí, hình như cô lờ mờ nhớ ra mình đã khóc trước mặt Hạ Nghiên Đình.
Lẽ nào… đây không phải là mơ?
Cô thật sự lợi dụng men say để làm gì đó với Hạ Nghiên Đình.
Ý nghĩ đáng sợ này làm cô xấu hổ và giận dữ đến mức phải trốn vào phòng tắm, mãi đến khi hơi nước thấm ướt đầu óc, cô mới miễn cưỡng ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Sao lại không phải là mơ?
Chắc chắn.
Có thể cô đã nói năng linh tinh, nhưng chắc chắn cô không làm gì.
Hình ảnh Hạ Nghiên Đình cho phép cô tấn công còn vô lý hơn.
Hạ Nghiên Đình hờ hững như một vị Phật tử xuất gia, làm sao có thể tồn tại d*c v*ng như vậy?
Sự cố rượu dương mai đêm qua chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn.
Hôm nay là một ngày mới, cô còn phải đi làm.
Thi Họa khoác áo choàng ngủ đi xuống phòng ăn, chuẩn bị ăn cháo tổ yến mà dì Lan đã nấu.
Dù sao thì phụ lòng người khác cũng không tốt.
Nhưng không thấy dì Lan đâu, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải đối diện với người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng ăn.
Anh mặc áo sơ mi màu đen, gương mặt yên tĩnh lại nghiêm nghị, nhã nhặn ăn trưa.
Thi Họa vội vàng rũ mắt, nhỏ giọng lên tiếng: “Tại sao… trưa rồi mà anh còn ở nhà?”
Kể từ khi sống chung, ngày nào Hạ Nghiên Đình cũng đi sớm về trễ, chưa từng có tiền lệ ăn trưa ở Nhạn Tây Ngự Phủ.
Có lẽ là vì cô quấy rầy bữa trưa yên tĩnh của anh, anh chỉ lơ đãng ngước mắt, nhàn nhạt nhìn cô.
Ánh mắt thâm sâu lại phức tạp, tựa như nhuốm cảm xúc tối tăm nào đó.
Anh nhìn như vậy, trong lòng Thi Họa sợ hãi, cô run rẩy hỏi: “Anh, anh sao thế?”
Nhưng tư thế của Hạ Nghiên Đình rất thoải mái, anh dùng dao nĩa chậm rãi, không nhìn cô lần nữa, chỉ bình thản nói: “Ngồi xuống ăn cháo đi.”
“Ồ.” Thi Họa trả lời ỉu xìu, sau đó cũng ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống.
Chén sứ màu xanh bạc hà đựng cháo tổ yến đường đỏ, làm cô thèm ăn hết sức, mặc dù miệng lưỡi đắng ngắt sau khi tỉnh dậy từ cơn say.
Cô nếm thử một muỗng, phát hiện nhiệt độ chén cháo rất vừa miệng, giống như có người múc ra từ sáng sớm để nó nguội bớt vì cô.
Hai muỗng, ba muỗng, năm muỗng.
Cháo tổ yến tan chảy trong miệng, nhưng phòng ăn hơi yên tĩnh quá đáng.
Thi Họa không khỏi ngước mắt nhìn trộm anh, thấy anh cao quý, đứng đắn, từng cử chỉ trong lúc dùng bữa cũng cực kỳ nhã nhặn, giống như dáng vẻ hờ hững xưa nay của anh.
Tự dưng lại cảm thấy hơi yên lòng một chút.
Có lẽ tất cả chỉ là mơ thôi.
Cô sợ mình không bao giờ nhìn thấu được, người đàn ông lạnh lùng, cấm dục như Phật tử này, đêm qua đã phải tắm ba lần nước lạnh mới miễn cưỡng dập tắt hơi nóng đã thiêu đốt anh.
Cô ăn hết chén cháo thứ hai, điện thoại trong túi áo choàng rung lên.
Thi Họa bấm vào, nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Lương Sắt Hề.
Lại hẹn cô cùng ăn trưa.
Nhớ đến cuộc trò chuyện trưa qua, cũng không khó để cô đoán ra hành động này của Lương Sắt Hề có dụng ý khác.
Hôm qua đã chốt xong mọi chi tiết liên quan đến buổi phỏng vấn, nếu thật sự có vấn đề thì cũng không đến nỗi phải hẹn gặp lần hai vào ngày kế tiếp.
Có khi nào vì buổi nói chuyện hôm qua kéo họ lại gần nhau hơn, Lương Sắt Hề cũng tiết lộ những tâm tư bí mật của mình với cô, cho nên hôm nay cô ấy lại muốn tiếp tục nghe ngóng thông tin của Hạ Nghiên Đình?
Thi Họa từ chối khéo, không hề do dự.
[Xin lỗi, tôi ăn rồi]
Lương Sắt Hề nhanh chóng trả lời:
[Ừm, vậy buổi chiều có tiện cho cô không, nếu được, tôi sẽ đến quán cà phê dưới lầu Đài truyền hình Kinh Bắc để đợi cô, tình cờ buổi tối tôi có một cuộc họp gần đó, chúng ta có thể trao đổi ngắn gọn về những chi tiết liên quan đến buổi phỏng vấn, không đến nửa tiếng đâu.]
Cảm nhận được sự kiên quyết của cô ấy, Thi Họa ngẩn người một lát.
Không biết phải trả lời thế nào.
Nói đến công việc, cô đã nhận buổi phỏng vấn này, dựa trên nguyên tắc công việc, bất kể đối tượng phỏng vấn là ai, cô đều sẽ ưu tiên công việc.
Huống hồ chi Lương Sắt Hề lại không làm gì có lỗi, Thi Họa chỉ hoài nghi cô ấy mượn công việc để “kết bạn” với cô.
Đương nhiên cô không thể từ chối người ta mãi được.
Nhưng ở phương diện cá nhân, cô thật sự không muốn lừa gạt Lương Sắt Hề nữa.
Cũng không muốn bị mắc kẹt giữa Hạ Nghiên Đình và Lương Sắt Hề, đóng vai người trung gian lúng túng.
Cảm giác đó làm cô khó chịu.
Ngón tay nhỏ nhắn cầm chiếc muỗng sứ, khuấy cháo không ngừng.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, giấu sự căng thẳng trong lòng, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Hạ Nghiên Đình, em muốn hỏi anh một chuyện, anh có… quen biết cô Lương không?”
Nghe thấy lời này, người đàn ông vừa cho măng tây vào miệng lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thản và yên tĩnh: “Cô Lương nào?”
“…Lương Sắt Hề.” Cô vô thức nuốt nước bọt, c*n m** d***.
“Không quen.”
Hạ Nghiên Đình trả lời không do dự, cũng không có cảm xúc nào.
Giống như đang trả lời một câu hỏi nhàm chán như “Ăn cơm chưa”, “Ăn rồi”.
Thi Họa hơi nghẹn họng, cô dừng mấy giây, điều chỉnh cảm xúc xong mới bình tĩnh lên tiếng: “Là thế này, gần đây em thường xuyên tiếp xúc với cô Lương vì công việc, hình như cô ấy hơi… có hứng thú với anh. Nói chuyện công việc xong, cô ấy rất hay nói về anh, đương nhiên chuyện này cũng có thể xuất phát từ sự nhạy cảm của em, có lẽ không phải là ý định của cô ấy. Nhưng em vẫn muốn xác nhận với anh, anh có… tâm tư nào với cô ấy hay không?”
Câu hỏi kết thúc.
Bầu không khí trong phòng ăn đột ngột yên tĩnh.
Thi Họa càng thấp thỏm, nắm chặt muỗng sứ trong tay quá lâu, lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi dính dính.
Hạ Nghiên Đình đột ngột đặt dao nĩa xuống, đôi mắt thâm sâu bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Anh là đàn ông đã kết hôn, ngoài vợ mình thì còn có thể có tâm tư gì với người khác?”
Giọng điệu của anh không hiền lành chút nào, rất lạnh lẽo, còn hơi mỉa mai.
Giống như cô đưa ra một câu hỏi rất hoang đường.
Nhưng Thi Họa không cảm thấy khó chịu, mà lại có cảm giác hòn đá lớn đè nặng trên tim chậm rãi lăn xuống.
Cô nhỏ giọng đáp lời, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục im lặng ăn cháo.
Nếu đã như vậy, cô sẽ thả lỏng, dự định tiếp xúc bình thường với Cersei.
Ăn hết cháo, cô rời bàn, nhỏ giọng cảm ơn anh: “Cảm ơn anh vì chiếc váy.”
Hạ Nghiên Đình không trả lời, chỉ cầm ly hồng trà uống một ngụm. Sau một hồi lâu, anh đột ngột đặt ly trà xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế, chân dài bắt chéo nhã nhặn, nhàn nhã nhìn cô, bóng gió lên tiếng: “Bà xã, không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì à?”
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 37
10.0/10 từ 30 lượt.