Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 3
143@-
Trong lúc lái xe, đầu óc của Thi Họa liên tục nghĩ đến những năm mà cô và Hạ Hành ở bên cạnh nhau, nhưng ý chí nội tâm của cô không hề dao động.
Tình cảm nhiều năm là thật, nhưng sự lừa dối và không chung thủy của anh ta là một điều vô cùng đau đớn.
Chỉ có điều, sự bình tĩnh và quyết tâm này lại sụp đổ vào giây phút cô về đến nhà, mở cửa ra…
“Tiểu Họa, về rồi à?”
Giọng nói khàn khàn mà dễ gần của ông cụ vang lên trong phòng khách yên tĩnh và lạnh lẽo.
Thi Họa giật mình, cô nhìn trong bóng tối, dần dần thấy rõ gương mặt của ông cụ Hạ, cô bước nhanh đến, vội vàng ngồi bên cạnh ông cụ trên sofa: “Ông nội, hơn hai giờ rưỡi rồi, sao ông chưa đi ngủ?”
Mặc dù đã vào hè, nhưng ông cụ vẫn mặc quần áo dày và đội mũ len trong nhà, rõ ràng là sức khỏe không tốt, gương mặt và ánh mắt đều để lộ dấu hiệu của bệnh tật.
Ông cụ Hạ mỉm cười hiền lành, ấm áp: “Ông đi tiểu đêm, nhìn thời gian, nghĩ con sắp tan ca đêm, sẵn tiện ông đợi con.”
“Mới có hai giờ, ông thức dậy rồi thì phải ngủ lại mới được.”
“Đứa nhỏ ngốc, ông nội già rồi, đâu có ngủ bao nhiêu, ngủ ít hay ngủ nhiều cũng không quan trọng. Nhưng con còn đang lớn, ngày nào cũng thức khuya như vậy thì làm sao chịu được, ông nội phải đi nói chuyện với giám đốc đài truyền hình của con mới được, đang yên đang lành, sao lại để cô bé nhà mình dẫn bản tin nửa đêm chứ!”
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt hốc hác, hao gầy và bàn tay xương xẩu đã trổ đồi mồi của ông cụ.
Ông cụ từng là một nhân vật hết sức quan trọng của Kinh Khuyên, bề ngoài cũng vô cùng sang trọng. Trong ký ức mười mấy năm của Thi Họa, ông nội chưa từng gầy yếu, mãi đến hai năm trước được chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy, trải qua mấy cuộc đại phẫu, bây giờ phải dựa vào các loại thuốc đắt tiền để duy trì sự sống, thân thể của ông mới ngày càng sa sút.
Khoang mũi của Thi Họa đau xót, cổ họng như nghẹn lại, khó khăn lắm mới nói ra được: “Không sao mà, ông nội, con rất thích công việc hiện tại…”
Đúng như dự đoán, ông cụ Hạ để lộ sắc mặt trách móc mà lại yêu thương: “Biết rồi, biết rồi, từ nhỏ con đã rất cố chấp, cực kỳ bướng bỉnh.”
Ông cụ cũng chỉ nói vài lời lấy lệ, ông biết Thi Họa không muốn gia đình can thiệp vào chuyện học hành và công việc của cô, mặc dù được nhận nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cô cũng chỉ dựa vào chính mình.
Hai ông cháu tán gẫu vài phút, Thi Họa đã hối thúc ông về phòng nghỉ ngơi.
Cô đỡ ông đứng dậy, chậm rãi đi đến thang máy, ông cụ không chống gậy, lúc bước đi còn run rẩy, trong lòng cô càng thêm nặng nề.
Trước khi về phòng, ông nội Hạ cười híp mắt, nói: “Thứ bảy tuần này, con và A Hành sẽ đính hôn, từ giờ về sau, Tiểu Họa danh chính ngôn thuận là người nhà họ Hạ, cuối cùng ông nội cũng yên lòng. Nếu có yêu cầu gì đối với tiệc đính hôn, con cứ nói, nhất định ông nội sẽ cho con nở mày nở mặt.”
Trái tim của Thi Họa càng khó chịu hơn, cô không đành lòng nói ra chuyện hôm nay.
Cô lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Con không cần gì cả, chỉ muốn ông nội khỏe mạnh, vui vẻ.”
…
Sau khi tắm xong, Thi Họa nằm trên giường, vùi mình vào chiếc chăn mềm mại.
Đôi mắt đen láy nhìn lên trần nhà, trống rỗng, vô hồn, giống như qua một đêm, linh hồn của cô đã bị rút cạn kiệt.
Hạ quyết tâm chia tay thì dễ, nhưng biết nói với ông nội thế nào bây giờ?
Ung thư tuyến tụy là vua của các loại ung thư, ngay cả những bác sĩ hàng đầu cũng không thể ước chừng ông nội còn bao nhiêu thời gian.
Hạ Hành là đứa cháu đích tôn mà ông nội yêu thương nhất, lẽ nào cô lại nói thẳng là Hạ Hành lừa dối cô? Cô tự nhủ mình không được làm vậy.
Thi Họa không buồn ngủ chút nào, cũng không thể không xem qua tất cả các tài khoản mạng xã hội của Từ Thanh Uyển.
Tik Tok, Facebook, Weibo, Instagram, con gái mà để ý chi tiết thì không khác nào Sherlock Holmes.
Dòng thời gian cũng trở nên rõ ràng.
Hóa ra là đã bắt đầu từ rất sớm.
Mùng bốn Tết năm nay, Thi Họa bay đến đảo Liên một mình để tảo mộ ông bà nội, vốn dĩ Hạ Hành định đi cùng, nhưng đúng lúc đó lại cho cô leo cây vì có việc gấp, hóa ra “việc gấp” chính là —— đón sinh nhật Từ Thanh Uyển.
Ngày 14 tháng 2, Lễ Tình nhân, đúng như dự đoán, Hạ Hành cũng ở bên cô ấy.
Ngày 8 tháng 3, Từ Thanh Uyển khoe một bó hoa, là hoa hồng Menta màu Morandi, rất giống với mắt thẩm mỹ của Hạ Hành.
Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng tư, Thi Họa bị cảm lạnh, phát sốt, cô nhớ rõ ràng ngày đó Hạ Hành cũng nói “đi công tác đột xuất”. Không tìm thấy chứng cứ trên tài khoản mạng xã hội của Từ Thanh Uyển, vậy là cô học theo một quyển sách phổ cập khoa học, tìm ra tài khoản game của Hạ Hành.
Mặc dù anh ta che giấu mối quan hệ và lịch sử chiến tích, Thi Họa vẫn phát hiện chiến tích trò chơi ngày đó thông qua một doanh trại trong game.
Đúng vậy, đêm đó cô sốt cao, khó chịu, thiếu gia Hạ trăm công ngàn việc lại có thể chơi game cùng người ta.
Thi Họa vô thức chạm vào mặt, ráo hoảnh, không một giọt nước mắt.
Không biết nên khóc hay cười.
Cô không giống như các cô gái cùng lứa, không để ý đến cái gọi là nghi thức. Hình như giá trị quan của Hạ Hành cũng giống như cô, mặc dù hai người họ bước vào mối quan hệ tình cảm, nhưng bình thường ai cũng bận rộn, cô bộn bề với việc học hành, thực tập, thăng chức, Hạ Hành cũng từng bước tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc, được nhiều người lớn trong nghề công nhận.
Thi Họa cảm thấy thế này cũng đúng, mặc dù hai người họ bên nhau, nhưng mỗi người lại là một linh hồn độc lập, cho nên cô không bao giờ để bụng chuyện Hạ Hành vắng mặt.
Bây giờ xem ra anh ta đã có người sẻ chia vui buồn từ lâu rồi.
…
Đầu óc hỗn loạn, hơi thở nặng nề, Thi Họa chìm vào giấc ngủ từ khi nào không biết.
Bị tiếng gõ cửa nặng nề đánh thức, cô mở mắt ra.
“Cốc, cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa không ngừng, bộc lộ sự cố chấp.
Thi Họa chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa thái dương đau nhức, mang dép lê, xuống giường, đi mở cửa.
Cánh cửa gỗ hé mở, bên ngoài là gương mặt mệt mỏi và nóng nảy của Hạ Hành.
Sáng nay nhìn thấy tên Thi Họa trong danh sách khách ghé thăm của y tá, trong lòng anh ta trùng xuống, sự chấn động tột độ này làm anh ta thở hồng hộc, anh ta vội vàng lao về nhà.
Thi Họa ngơ ngác hết nửa giây, sau đó đóng cửa thật mạnh.
“Họa Họa, chuyện không như em nghĩ đâu, em mở cửa ra trước đã…”
“Đợi một chút, em thay quần áo.” Giọng nói của Thi Họa từ bên trong truyền ra.
Hạ Hành cứng đờ trước cửa, đây là lần đầu tiên anh ta hoảng hốt như vậy.
Thi Họa mất nửa phút để thay quần áo cho hợp tiếp khách, cô mở cửa ra, gương mặt vô cảm.
Lần này, cô chủ động đi trước, lạnh nhạt nói: “Vào phòng làm việc nói chuyện.”
Sau đêm qua, trong đầu mình, cô đã phân chia ranh giới rạch ròi với người đàn ông này, không muốn anh ta bước vào phòng ngủ của cô thêm lần nào nữa.
Thái độ lạnh như băng của cô càng làm Hạ Hành cảm thấy bất an, hiếm hoi lắm, gương mặt đẹp trai và kiêu ngạo đó mới để lộ ra một chút xíu nóng nảy.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, anh ta đã thấp giọng giải thích: “Họa Họa, anh biết đêm qua em đến Bệnh viện số 3, phải, anh đi thăm bệnh, anh xin lỗi vì đã che giấu một phần sự thật với em, nhưng anh tuyệt đối không cố ý làm em tổn thương…”
Thi Họa nhẹ nhàng tựa vào bàn làm việc, ánh mắt lướt nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt từ trên xuống dưới.
Anh ta là thiếu gia nhà giàu, vậy mà vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu yến mạch giống hệt như hôm qua, cũng không khó để đoán anh ta đã qua đêm ở đâu.
Thi Họa cong môi, giọng nói mềm mại thường ngày của cô lại trở nên lạnh lẽo: “Không cần phải xin lỗi, nửa năm qua, anh liên tục viện cớ để thất hứa với em, em nghe hai từ xin lỗi này cũng chán rồi.”
Có lẽ Hạ Hành chưa từng nhìn thấy Thi Họa cư xử thế này bao giờ, trong lòng anh ta khó chịu, giọng nói cũng cứng đờ, anh ta lại tiếp tục biện hộ: “Em đừng như vậy, anh và Từ Thanh Uyển chỉ là bạn bè bình thường, dù sao cô ấy cũng là chị họ của em, em cũng biết cô ấy mắc bệnh tim mà? Hôm qua cô ấy trở bệnh nặng, cho nên anh mới đến bệnh viện. Không thử đồ đính hôn cùng em là lỗi của anh, thế này, bây giờ chúng ta đi thử lại, được không?”
Thi Họa khẽ nhíu mày, chiếc mũi xinh xắn cũng vô thức chun lại, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô có ác cảm với người này.
Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra anh ta đạo đức giả thế này chứ?
“Hạ Hành.” Giọng nói thiếu nữ mềm mại đột ngột vang lên.
Hạ Hành ngây người.
Hồi còn nhỏ, Thi Họa gọi anh ta là anh A Hành, lớn lên thì gọi là A Hành.
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh ta.
“Chúng ta chia tay đi.”
Một câu hời hợt như vậy, mà lại giống như một cú giáng nặng nề vào Hạ Hành.
Vào giây phút này, bầu không khí trong phòng làm việc như đóng băng, Hạ Hành không tin, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giọng nói của anh ta lại hơi bực bội: “Em nói cái gì?!”
Câu hỏi này đã có câu trả lời, Thi Họa không đáp.
Ý thức được sự quyết tâm của cô, sắc mặt của Hạ Hành càng lúc càng mất kiểm soát: “Không, anh không đồng ý! Làm sao chúng ta chia tay được? Cả Kinh Khuyên đều biết chúng ta sắp đính hôn, còn lễ đính hôn thì sao?”
“Đương nhiên là hủy rồi.” Gương mặt trái xoan trắng trẻo của Thi Họa càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Hạ Hành giữ lấy cổ tay cô, chặn đường cô: “Còn ông nội thì sao, ông nội sẽ nói gì? Họa Họa, em đừng làm lớn chuyện được không, đây đâu phải trò đùa!”
“Vấn đề của anh, anh tự đi giải thích với ông nội đi. Sự im lặng của em chính là sự tôn trọng lớn nhất mà em dành cho anh rồi đấy.” Cô lạnh lùng gạt tay anh ta ra, sau đó ra khỏi phòng, không quay đầu nhìn lại.
Đêm qua cô còn lo lắng vì bệnh tình của ông nội, nhưng sáng nay bị Hạ Hành đánh thức, cô đã có một ý tưởng.
Hạ Hành là một người rất chú trọng đến hình tượng của bản thân, ông nội của anh ta tán thành anh ta tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc. Vấn đề của anh ta, anh ta phải tự mình giải quyết, cô tin anh ta sẽ có cách duy trì hình ảnh lịch thiệp trước mặt ông nội.
–
Sau khi bực bội chia tay với Hạ Hành, Thi Họa về phòng ngủ tiếp.
Bây giờ cô phụ trách chuyên mục nửa đêm, nếu không có tình huống đặc biệt, cô chỉ cần đến nơi làm việc sau tám giờ tối.
Nhưng một giờ chiều, cô lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Tối qua, cô đã cho số điện thoại của Hạ Hành vào danh sách Không Làm Phiền, cho nên người gọi điện thoại không phải là anh ta, mà là chủ nhiệm Nhâm.
Chủ nhiệm Nhâm phụ trách toàn bộ Ban Thời sự, Thi Họa chỉ là người mới, trong trí nhớ của cô, ngoại trừ ngày ký hợp đồng dài hạn, chủ nhiệm Nhâm chưa từng nói chuyện riêng với cô.
Thất tình là chuyện nhỏ, công việc mới là chuyện lớn.
Thi Họa lập tức ngồi dậy trên giường, hắng giọng: “Xin chào, chủ nhiệm Nhâm.”
Đầu dây bên kia phát ra giọng nói của vị lãnh đạo trung niên, lời ít ý nhiều: “Tiểu Thi, hiện tại có một buổi phỏng vấn, địa điểm là khách sạn Park Hyatt, bốn giờ chiều phải có mặt, cô có thời gian không?”
Ra ngoài phỏng vấn sao? Thi Họa hơi bất ngờ.
Năm ngoái thực tập, đúng là cô phải ra ngoài làm việc rất nhiều, đối với ngành của cô, giai đoạn thực tập có thể làm cả mảng biên tập và đưa tin, nhưng bây giờ cô phụ trách dẫn chương trình, thường không nhận những công việc bên ngoài.
Nhưng vì chủ nhiệm đích thân gọi, chắc chắn cô sẽ không từ chối: “Dạ có, bây giờ tôi chuẩn bị thì sẽ kịp.”
“Được rồi, ban tổ chức của sự kiện này là Hiệp hội Thương mại Kinh Bắc, người được phỏng vấn là Hạ Nghiên Đình, sẽ hơi khó một chút, nhưng cứ cố gắng hết sức, nếu được, chúng tôi sẽ xác nhận lịch phỏng vấn với người đó.”
“…”
Tuy Thi Họa thiếu ngủ, nhưng vẫn có tinh thần, cô rửa mặt bằng nước lạnh, lập tức chuyển sang trạng thái chuyên nghiệp.
Mặc dù lâu rồi cô chưa phỏng vấn ai, nhưng cô có nền tảng chuyên môn, chuyện này đối với cô cũng không có gì khó.
Sau bốn mươi, năm mươi phút, cô đã viết xong bản thảo phỏng vấn vào sổ tay.
Phỏng vấn không khó, đối tượng phỏng vấn mới khó.
Thật lòng mà nói, cô không ôm hy vọng gì. Mặc dù đã ba năm không gặp, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô về anh, khả năng anh không chấp bất kỳ lời mời phỏng vấn nào lên đến chín mươi phần trăm, ngay cả một cơ quan truyền thông uy tín như Đài truyền hình Kinh Bắc cũng không có cơ hội.
Mặc dù không kiểm soát được kết quả, nhưng từ nhỏ cô đã có thói quen cố gắng hết sức trong phạm vi trách nhiệm của mình.
Hết sức nỗ lực, dù cho xác suất thành công rất mong manh, nhưng bản thảo phỏng vấn của cô phải hoàn hảo.
Nếu may mắn, cô có thể tiếp xúc gần gũi với anh hơn.
Dù sao thì, dựa trên vai vế, cô nên gọi anh là… chú Chín?
Sau khi hoàn thành mọi việc, Thi Họa sửa soạn, sau đó lái xe đi gặp trợ lý Tiểu Nguyễn.
Trong xe, sau khi đọc bản thảo phỏng vấn của Thi Họa, Tiểu Nguyễn không thể không giơ ngón tay cái, giọng nói mang theo sự sùng bái không cách nào che giấu: “Hay quá, không hổ danh là sinh viên hàng đầu của đại học Kinh Bắc! Vậy xin hỏi cô Tiểu Thi, một trợ lý nghiệp dư như tôi có thể giúp được gì không?”
Thi Họa cầm vô lăng, mắt nhìn phía trước, sau một hồi nghĩ ngợi, cô cong môi cười: “Có, lát nữa xuống xe, xin nhờ bạn học Tiểu Nguyễn đến cửa hàng tiện lợi mua sandwich giúp tôi.”
…
Thi Họa đã không ăn gì từ tối hôm qua, đúng là hơi đói bụng, cô vội vàng ăn hết nửa chiếc bánh sandwich trên xe, sau đó lại đến giờ vào hội trường.
Sảnh tiệc của khách sạn Park Hyatt xa hoa, sang trọng, các sếp lớn trên thương trường ăn mặc chỉnh tề, lần lượt bước vào.
Buổi họp báo diễn ra trước giờ khai tiệc, có lẽ đến tối sẽ kết thúc. Tiết mục nổi bật nhất là tiệc rượu xã giao, truyền thông không được phép vào bên trong.
Ngoài giới tinh hoa ăn mặc chỉnh tề, trong sảnh tiệc rộng lớn còn có rất nhiều phụ nữ trẻ ăn mặc lộng lẫy, rõ ràng là không hợp cảnh, nhìn khí chất cũng không thấy giống minh tinh, mà trông giống tiểu thư nhà giàu trong Kinh Khuyên hơn.
Cũng không khó để đoán ra họ đến đây vì ai.
Đây là lần đầu tiên thực tập sinh Tiểu Nguyễn nhìn thấy một sự kiện lộng lẫy thế này, hai mắt cô ấy lấp lánh, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Thi Họa quen rồi, cô bình thản hàn huyên với các đồng nghiệp cùng ngành, mãi đến khi cô chuẩn bị ngồi vào vị trí, nhân viên phục vụ mới lịch sự nói với cô:
Sắc mặt của Thi Họa khẽ dao động, trong lòng cô có dự cảm không lành.
Tiểu Nguyễn kinh ngạc lên tiếng: “Hả! Đừng nói là Triệu Đài Hoa đấy nhé, em thấy Triệu Đài Hoa và trợ lý của cô ấy ngồi bên kia!”
Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Nguyễn, Thi Họa thấy Triệu Duyệt Lâm đang mặc váy lụa xanh.
Cô ấy đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy vị tiền bối có thâm niên trong nghề ở hàng đầu.
Những sự kiện thế này không chỉ kiểm tra danh tính của phóng viên rất nghiêm ngặt, mà còn yêu cầu cung cấp tên thật để đặt chỗ. Không biết làm sao Triệu Duyệt Lâm lại có thể nhanh chân đến trước.
Bởi vì không còn chỗ ngồi, Thi Họa và Tiểu Nguyễn đành phải đứng một góc, rõ ràng là được lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc phân công, vậy mà bây giờ chỉ có thể chen chúc cùng các hãng truyền thông tư nhân nhỏ.
Tiểu Nguyễn không khỏi giậm chân: “Triệu Đài Hoa quá đáng rồi đấy, chủ nhiệm Nhâm giao việc phỏng vấn cho chị Tiểu Thi, rõ ràng không nghĩ cô ấy sẽ xía vào, không chừng đây là kế hoạch của cô Tưởng bên Ban Tài chính và Kinh tế đấy!”
Thi Họa cũng nhớ, đêm qua ngồi trong phòng trang điểm trước giờ lên sóng, cô đã nghe nói Triệu Duyệt Lâm có mâu thuẫn với Tưởng Lam.
Dù sao Tiểu Nguyễn cũng là nhân viên mới, chưa bị xã hội vùi dập, cô ấy thấp giọng phẫn nộ: “Chị Thi, chúng ta phải nhịn cô ấy thật sao? Đây đâu phải là lần đầu tiên cô ấy ngáng đường chị đâu…”
Thi Họa đột ngột ngước mắt, đôi mắt lệ chi thâm trầm im lặng nhìn chằm chằm cô ấy một lát, Tiểu Nguyễn lập tức ngừng nói, ngậm chặt miệng lại.
Ở một nơi đông đúc như vậy, đúng là cô ấy hơi kích động quá rồi.
Nhưng cô ấy thật lòng bất bình thay Thi Họa. Thi Họa có năng lực chuyên môn hơn người, vốn dĩ phải được gia nhập Tổ Phát sóng, mọi người trong đài truyền hình đều biết, là Triệu Đài Hoa lén lút ra tay, đẩy Thi Họa vào khung giờ nửa đêm, là khung giờ có lượt tương tác thấp nhất, sợ viên ngọc quý Thi Họa tỏa sáng.
Trong bữa tiệc đó, Triệu Duyệt Lâm đã thấy Thi Họa đứng trong góc từ sớm.
Cô ấy đã tạo mối quan hệ với quản lý của sảnh tiệc này từ trước, cho nên không khó để chiếm trước hai chỗ ngồi. Tiếc là trong lòng thoải mái không được bao lâu.
Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn Thi Họa, thấy Thi Họa mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh, bên dưới là chiếc váy đuôi cá màu đen, bình thường nhưng không tầm thường, chiếc váy trên người cô ấy hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ban đầu còn tràn đầy tự tin, nhưng càng nhìn trộm, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình như hôm nay Thi Họa không trang điểm, nhưng gương mặt trái xoan trắng trẻo, sạch sẽ, mái tóc đen nhẹ nhàng vén sau tai, trông càng mềm mại và tươi tắn hơn.
Cô để mặt mộc, không hiểu sao lại làm người ta chú ý, giống như một con thiên nga nhỏ tỏa ra năng lượng thần kỳ, linh hoạt lại tao nhã.
Còn chính mình… Mặc một chiếc váy dài chạm đất trang trọng như vậy, sao lại giống như người dẫn chương trình Xuân Vãn thế này?
…
Cảm giác phiền muộn này kéo dài gần hai tiếng, không chỉ vì Thi Họa, mà còn vì nhân vật chính mà cô ấy chờ đợi rất lâu không hề xuất hiện.
Các đồng nghiệp trong ngành đứng sau hậu trường xôn xao một hồi.
Ai cũng đến đây vì người con trai thứ chín của nhà họ Hạ, anh lại chưa xuất hiện, có lẽ là không còn hy vọng.
Mãi đến sáu giờ bốn mươi lăm, cả một sảnh tiệc rộng lớn lại im lặng.
Vào giây phút đó, từ người nổi tiếng, giới tinh hoa, đến phóng viên, nhân viên phục vụ của khách sạn, ai ai cũng im lặng, chỉ chào hỏi người đang đi về phía họ theo bản năng.
Ánh đèn trong sảnh tiệc giống như một giấc mộng.
Bốn vệ sĩ dọn đường, ba thư ký vây quanh, người đàn ông cao lớn bình tĩnh bước vào. Âu phục phẳng phiu, cà vạt thắt kiểu Windsor gọn gàng, nhã nhặn, gương mặt thâm trầm, anh tuấn, rõ ràng là không để lộ cảm xúc nào, nhưng lại làm những người đang dõi theo từ phía xa xa phải run sợ.
Là Hạ Nghiên Đình.
Anh đã trở về.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Trong lúc lái xe, đầu óc của Thi Họa liên tục nghĩ đến những năm mà cô và Hạ Hành ở bên cạnh nhau, nhưng ý chí nội tâm của cô không hề dao động.
Tình cảm nhiều năm là thật, nhưng sự lừa dối và không chung thủy của anh ta là một điều vô cùng đau đớn.
Chỉ có điều, sự bình tĩnh và quyết tâm này lại sụp đổ vào giây phút cô về đến nhà, mở cửa ra…
“Tiểu Họa, về rồi à?”
Giọng nói khàn khàn mà dễ gần của ông cụ vang lên trong phòng khách yên tĩnh và lạnh lẽo.
Thi Họa giật mình, cô nhìn trong bóng tối, dần dần thấy rõ gương mặt của ông cụ Hạ, cô bước nhanh đến, vội vàng ngồi bên cạnh ông cụ trên sofa: “Ông nội, hơn hai giờ rưỡi rồi, sao ông chưa đi ngủ?”
Mặc dù đã vào hè, nhưng ông cụ vẫn mặc quần áo dày và đội mũ len trong nhà, rõ ràng là sức khỏe không tốt, gương mặt và ánh mắt đều để lộ dấu hiệu của bệnh tật.
Ông cụ Hạ mỉm cười hiền lành, ấm áp: “Ông đi tiểu đêm, nhìn thời gian, nghĩ con sắp tan ca đêm, sẵn tiện ông đợi con.”
“Mới có hai giờ, ông thức dậy rồi thì phải ngủ lại mới được.”
“Đứa nhỏ ngốc, ông nội già rồi, đâu có ngủ bao nhiêu, ngủ ít hay ngủ nhiều cũng không quan trọng. Nhưng con còn đang lớn, ngày nào cũng thức khuya như vậy thì làm sao chịu được, ông nội phải đi nói chuyện với giám đốc đài truyền hình của con mới được, đang yên đang lành, sao lại để cô bé nhà mình dẫn bản tin nửa đêm chứ!”
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt hốc hác, hao gầy và bàn tay xương xẩu đã trổ đồi mồi của ông cụ.
Ông cụ từng là một nhân vật hết sức quan trọng của Kinh Khuyên, bề ngoài cũng vô cùng sang trọng. Trong ký ức mười mấy năm của Thi Họa, ông nội chưa từng gầy yếu, mãi đến hai năm trước được chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy, trải qua mấy cuộc đại phẫu, bây giờ phải dựa vào các loại thuốc đắt tiền để duy trì sự sống, thân thể của ông mới ngày càng sa sút.
Khoang mũi của Thi Họa đau xót, cổ họng như nghẹn lại, khó khăn lắm mới nói ra được: “Không sao mà, ông nội, con rất thích công việc hiện tại…”
Đúng như dự đoán, ông cụ Hạ để lộ sắc mặt trách móc mà lại yêu thương: “Biết rồi, biết rồi, từ nhỏ con đã rất cố chấp, cực kỳ bướng bỉnh.”
Ông cụ cũng chỉ nói vài lời lấy lệ, ông biết Thi Họa không muốn gia đình can thiệp vào chuyện học hành và công việc của cô, mặc dù được nhận nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cô cũng chỉ dựa vào chính mình.
Hai ông cháu tán gẫu vài phút, Thi Họa đã hối thúc ông về phòng nghỉ ngơi.
Cô đỡ ông đứng dậy, chậm rãi đi đến thang máy, ông cụ không chống gậy, lúc bước đi còn run rẩy, trong lòng cô càng thêm nặng nề.
Trước khi về phòng, ông nội Hạ cười híp mắt, nói: “Thứ bảy tuần này, con và A Hành sẽ đính hôn, từ giờ về sau, Tiểu Họa danh chính ngôn thuận là người nhà họ Hạ, cuối cùng ông nội cũng yên lòng. Nếu có yêu cầu gì đối với tiệc đính hôn, con cứ nói, nhất định ông nội sẽ cho con nở mày nở mặt.”
Trái tim của Thi Họa càng khó chịu hơn, cô không đành lòng nói ra chuyện hôm nay.
Cô lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Con không cần gì cả, chỉ muốn ông nội khỏe mạnh, vui vẻ.”
…
Sau khi tắm xong, Thi Họa nằm trên giường, vùi mình vào chiếc chăn mềm mại.
Đôi mắt đen láy nhìn lên trần nhà, trống rỗng, vô hồn, giống như qua một đêm, linh hồn của cô đã bị rút cạn kiệt.
Hạ quyết tâm chia tay thì dễ, nhưng biết nói với ông nội thế nào bây giờ?
Ung thư tuyến tụy là vua của các loại ung thư, ngay cả những bác sĩ hàng đầu cũng không thể ước chừng ông nội còn bao nhiêu thời gian.
Hạ Hành là đứa cháu đích tôn mà ông nội yêu thương nhất, lẽ nào cô lại nói thẳng là Hạ Hành lừa dối cô? Cô tự nhủ mình không được làm vậy.
Thi Họa không buồn ngủ chút nào, cũng không thể không xem qua tất cả các tài khoản mạng xã hội của Từ Thanh Uyển.
Tik Tok, Facebook, Weibo, Instagram, con gái mà để ý chi tiết thì không khác nào Sherlock Holmes.
Dòng thời gian cũng trở nên rõ ràng.
Hóa ra là đã bắt đầu từ rất sớm.
Mùng bốn Tết năm nay, Thi Họa bay đến đảo Liên một mình để tảo mộ ông bà nội, vốn dĩ Hạ Hành định đi cùng, nhưng đúng lúc đó lại cho cô leo cây vì có việc gấp, hóa ra “việc gấp” chính là —— đón sinh nhật Từ Thanh Uyển.
Ngày 14 tháng 2, Lễ Tình nhân, đúng như dự đoán, Hạ Hành cũng ở bên cô ấy.
Ngày 8 tháng 3, Từ Thanh Uyển khoe một bó hoa, là hoa hồng Menta màu Morandi, rất giống với mắt thẩm mỹ của Hạ Hành.
Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng tư, Thi Họa bị cảm lạnh, phát sốt, cô nhớ rõ ràng ngày đó Hạ Hành cũng nói “đi công tác đột xuất”. Không tìm thấy chứng cứ trên tài khoản mạng xã hội của Từ Thanh Uyển, vậy là cô học theo một quyển sách phổ cập khoa học, tìm ra tài khoản game của Hạ Hành.
Mặc dù anh ta che giấu mối quan hệ và lịch sử chiến tích, Thi Họa vẫn phát hiện chiến tích trò chơi ngày đó thông qua một doanh trại trong game.
Đúng vậy, đêm đó cô sốt cao, khó chịu, thiếu gia Hạ trăm công ngàn việc lại có thể chơi game cùng người ta.
Thi Họa vô thức chạm vào mặt, ráo hoảnh, không một giọt nước mắt.
Không biết nên khóc hay cười.
Cô không giống như các cô gái cùng lứa, không để ý đến cái gọi là nghi thức. Hình như giá trị quan của Hạ Hành cũng giống như cô, mặc dù hai người họ bước vào mối quan hệ tình cảm, nhưng bình thường ai cũng bận rộn, cô bộn bề với việc học hành, thực tập, thăng chức, Hạ Hành cũng từng bước tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc, được nhiều người lớn trong nghề công nhận.
Thi Họa cảm thấy thế này cũng đúng, mặc dù hai người họ bên nhau, nhưng mỗi người lại là một linh hồn độc lập, cho nên cô không bao giờ để bụng chuyện Hạ Hành vắng mặt.
Bây giờ xem ra anh ta đã có người sẻ chia vui buồn từ lâu rồi.
…
Đầu óc hỗn loạn, hơi thở nặng nề, Thi Họa chìm vào giấc ngủ từ khi nào không biết.
Bị tiếng gõ cửa nặng nề đánh thức, cô mở mắt ra.
“Cốc, cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa không ngừng, bộc lộ sự cố chấp.
Thi Họa chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa thái dương đau nhức, mang dép lê, xuống giường, đi mở cửa.
Cánh cửa gỗ hé mở, bên ngoài là gương mặt mệt mỏi và nóng nảy của Hạ Hành.
Sáng nay nhìn thấy tên Thi Họa trong danh sách khách ghé thăm của y tá, trong lòng anh ta trùng xuống, sự chấn động tột độ này làm anh ta thở hồng hộc, anh ta vội vàng lao về nhà.
Thi Họa ngơ ngác hết nửa giây, sau đó đóng cửa thật mạnh.
“Họa Họa, chuyện không như em nghĩ đâu, em mở cửa ra trước đã…”
“Đợi một chút, em thay quần áo.” Giọng nói của Thi Họa từ bên trong truyền ra.
Hạ Hành cứng đờ trước cửa, đây là lần đầu tiên anh ta hoảng hốt như vậy.
Thi Họa mất nửa phút để thay quần áo cho hợp tiếp khách, cô mở cửa ra, gương mặt vô cảm.
Lần này, cô chủ động đi trước, lạnh nhạt nói: “Vào phòng làm việc nói chuyện.”
Sau đêm qua, trong đầu mình, cô đã phân chia ranh giới rạch ròi với người đàn ông này, không muốn anh ta bước vào phòng ngủ của cô thêm lần nào nữa.
Thái độ lạnh như băng của cô càng làm Hạ Hành cảm thấy bất an, hiếm hoi lắm, gương mặt đẹp trai và kiêu ngạo đó mới để lộ ra một chút xíu nóng nảy.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, anh ta đã thấp giọng giải thích: “Họa Họa, anh biết đêm qua em đến Bệnh viện số 3, phải, anh đi thăm bệnh, anh xin lỗi vì đã che giấu một phần sự thật với em, nhưng anh tuyệt đối không cố ý làm em tổn thương…”
Thi Họa nhẹ nhàng tựa vào bàn làm việc, ánh mắt lướt nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt từ trên xuống dưới.
Anh ta là thiếu gia nhà giàu, vậy mà vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu yến mạch giống hệt như hôm qua, cũng không khó để đoán anh ta đã qua đêm ở đâu.
Thi Họa cong môi, giọng nói mềm mại thường ngày của cô lại trở nên lạnh lẽo: “Không cần phải xin lỗi, nửa năm qua, anh liên tục viện cớ để thất hứa với em, em nghe hai từ xin lỗi này cũng chán rồi.”
Có lẽ Hạ Hành chưa từng nhìn thấy Thi Họa cư xử thế này bao giờ, trong lòng anh ta khó chịu, giọng nói cũng cứng đờ, anh ta lại tiếp tục biện hộ: “Em đừng như vậy, anh và Từ Thanh Uyển chỉ là bạn bè bình thường, dù sao cô ấy cũng là chị họ của em, em cũng biết cô ấy mắc bệnh tim mà? Hôm qua cô ấy trở bệnh nặng, cho nên anh mới đến bệnh viện. Không thử đồ đính hôn cùng em là lỗi của anh, thế này, bây giờ chúng ta đi thử lại, được không?”
Thi Họa khẽ nhíu mày, chiếc mũi xinh xắn cũng vô thức chun lại, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô có ác cảm với người này.
Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra anh ta đạo đức giả thế này chứ?
“Hạ Hành.” Giọng nói thiếu nữ mềm mại đột ngột vang lên.
Hạ Hành ngây người.
Hồi còn nhỏ, Thi Họa gọi anh ta là anh A Hành, lớn lên thì gọi là A Hành.
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh ta.
“Chúng ta chia tay đi.”
Một câu hời hợt như vậy, mà lại giống như một cú giáng nặng nề vào Hạ Hành.
Vào giây phút này, bầu không khí trong phòng làm việc như đóng băng, Hạ Hành không tin, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giọng nói của anh ta lại hơi bực bội: “Em nói cái gì?!”
Câu hỏi này đã có câu trả lời, Thi Họa không đáp.
Ý thức được sự quyết tâm của cô, sắc mặt của Hạ Hành càng lúc càng mất kiểm soát: “Không, anh không đồng ý! Làm sao chúng ta chia tay được? Cả Kinh Khuyên đều biết chúng ta sắp đính hôn, còn lễ đính hôn thì sao?”
“Đương nhiên là hủy rồi.” Gương mặt trái xoan trắng trẻo của Thi Họa càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Hạ Hành giữ lấy cổ tay cô, chặn đường cô: “Còn ông nội thì sao, ông nội sẽ nói gì? Họa Họa, em đừng làm lớn chuyện được không, đây đâu phải trò đùa!”
“Vấn đề của anh, anh tự đi giải thích với ông nội đi. Sự im lặng của em chính là sự tôn trọng lớn nhất mà em dành cho anh rồi đấy.” Cô lạnh lùng gạt tay anh ta ra, sau đó ra khỏi phòng, không quay đầu nhìn lại.
Đêm qua cô còn lo lắng vì bệnh tình của ông nội, nhưng sáng nay bị Hạ Hành đánh thức, cô đã có một ý tưởng.
Hạ Hành là một người rất chú trọng đến hình tượng của bản thân, ông nội của anh ta tán thành anh ta tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc. Vấn đề của anh ta, anh ta phải tự mình giải quyết, cô tin anh ta sẽ có cách duy trì hình ảnh lịch thiệp trước mặt ông nội.
–
Sau khi bực bội chia tay với Hạ Hành, Thi Họa về phòng ngủ tiếp.
Bây giờ cô phụ trách chuyên mục nửa đêm, nếu không có tình huống đặc biệt, cô chỉ cần đến nơi làm việc sau tám giờ tối.
Nhưng một giờ chiều, cô lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Tối qua, cô đã cho số điện thoại của Hạ Hành vào danh sách Không Làm Phiền, cho nên người gọi điện thoại không phải là anh ta, mà là chủ nhiệm Nhâm.
Chủ nhiệm Nhâm phụ trách toàn bộ Ban Thời sự, Thi Họa chỉ là người mới, trong trí nhớ của cô, ngoại trừ ngày ký hợp đồng dài hạn, chủ nhiệm Nhâm chưa từng nói chuyện riêng với cô.
Thất tình là chuyện nhỏ, công việc mới là chuyện lớn.
Thi Họa lập tức ngồi dậy trên giường, hắng giọng: “Xin chào, chủ nhiệm Nhâm.”
Đầu dây bên kia phát ra giọng nói của vị lãnh đạo trung niên, lời ít ý nhiều: “Tiểu Thi, hiện tại có một buổi phỏng vấn, địa điểm là khách sạn Park Hyatt, bốn giờ chiều phải có mặt, cô có thời gian không?”
Ra ngoài phỏng vấn sao? Thi Họa hơi bất ngờ.
Năm ngoái thực tập, đúng là cô phải ra ngoài làm việc rất nhiều, đối với ngành của cô, giai đoạn thực tập có thể làm cả mảng biên tập và đưa tin, nhưng bây giờ cô phụ trách dẫn chương trình, thường không nhận những công việc bên ngoài.
Nhưng vì chủ nhiệm đích thân gọi, chắc chắn cô sẽ không từ chối: “Dạ có, bây giờ tôi chuẩn bị thì sẽ kịp.”
“Được rồi, ban tổ chức của sự kiện này là Hiệp hội Thương mại Kinh Bắc, người được phỏng vấn là Hạ Nghiên Đình, sẽ hơi khó một chút, nhưng cứ cố gắng hết sức, nếu được, chúng tôi sẽ xác nhận lịch phỏng vấn với người đó.”
“…”
Tuy Thi Họa thiếu ngủ, nhưng vẫn có tinh thần, cô rửa mặt bằng nước lạnh, lập tức chuyển sang trạng thái chuyên nghiệp.
Mặc dù lâu rồi cô chưa phỏng vấn ai, nhưng cô có nền tảng chuyên môn, chuyện này đối với cô cũng không có gì khó.
Sau bốn mươi, năm mươi phút, cô đã viết xong bản thảo phỏng vấn vào sổ tay.
Phỏng vấn không khó, đối tượng phỏng vấn mới khó.
Thật lòng mà nói, cô không ôm hy vọng gì. Mặc dù đã ba năm không gặp, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô về anh, khả năng anh không chấp bất kỳ lời mời phỏng vấn nào lên đến chín mươi phần trăm, ngay cả một cơ quan truyền thông uy tín như Đài truyền hình Kinh Bắc cũng không có cơ hội.
Mặc dù không kiểm soát được kết quả, nhưng từ nhỏ cô đã có thói quen cố gắng hết sức trong phạm vi trách nhiệm của mình.
Hết sức nỗ lực, dù cho xác suất thành công rất mong manh, nhưng bản thảo phỏng vấn của cô phải hoàn hảo.
Nếu may mắn, cô có thể tiếp xúc gần gũi với anh hơn.
Dù sao thì, dựa trên vai vế, cô nên gọi anh là… chú Chín?
Sau khi hoàn thành mọi việc, Thi Họa sửa soạn, sau đó lái xe đi gặp trợ lý Tiểu Nguyễn.
Trong xe, sau khi đọc bản thảo phỏng vấn của Thi Họa, Tiểu Nguyễn không thể không giơ ngón tay cái, giọng nói mang theo sự sùng bái không cách nào che giấu: “Hay quá, không hổ danh là sinh viên hàng đầu của đại học Kinh Bắc! Vậy xin hỏi cô Tiểu Thi, một trợ lý nghiệp dư như tôi có thể giúp được gì không?”
Thi Họa cầm vô lăng, mắt nhìn phía trước, sau một hồi nghĩ ngợi, cô cong môi cười: “Có, lát nữa xuống xe, xin nhờ bạn học Tiểu Nguyễn đến cửa hàng tiện lợi mua sandwich giúp tôi.”
…
Thi Họa đã không ăn gì từ tối hôm qua, đúng là hơi đói bụng, cô vội vàng ăn hết nửa chiếc bánh sandwich trên xe, sau đó lại đến giờ vào hội trường.
Sảnh tiệc của khách sạn Park Hyatt xa hoa, sang trọng, các sếp lớn trên thương trường ăn mặc chỉnh tề, lần lượt bước vào.
Buổi họp báo diễn ra trước giờ khai tiệc, có lẽ đến tối sẽ kết thúc. Tiết mục nổi bật nhất là tiệc rượu xã giao, truyền thông không được phép vào bên trong.
Ngoài giới tinh hoa ăn mặc chỉnh tề, trong sảnh tiệc rộng lớn còn có rất nhiều phụ nữ trẻ ăn mặc lộng lẫy, rõ ràng là không hợp cảnh, nhìn khí chất cũng không thấy giống minh tinh, mà trông giống tiểu thư nhà giàu trong Kinh Khuyên hơn.
Cũng không khó để đoán ra họ đến đây vì ai.
Đây là lần đầu tiên thực tập sinh Tiểu Nguyễn nhìn thấy một sự kiện lộng lẫy thế này, hai mắt cô ấy lấp lánh, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Thi Họa quen rồi, cô bình thản hàn huyên với các đồng nghiệp cùng ngành, mãi đến khi cô chuẩn bị ngồi vào vị trí, nhân viên phục vụ mới lịch sự nói với cô:
Sắc mặt của Thi Họa khẽ dao động, trong lòng cô có dự cảm không lành.
Tiểu Nguyễn kinh ngạc lên tiếng: “Hả! Đừng nói là Triệu Đài Hoa đấy nhé, em thấy Triệu Đài Hoa và trợ lý của cô ấy ngồi bên kia!”
Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Nguyễn, Thi Họa thấy Triệu Duyệt Lâm đang mặc váy lụa xanh.
Cô ấy đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy vị tiền bối có thâm niên trong nghề ở hàng đầu.
Những sự kiện thế này không chỉ kiểm tra danh tính của phóng viên rất nghiêm ngặt, mà còn yêu cầu cung cấp tên thật để đặt chỗ. Không biết làm sao Triệu Duyệt Lâm lại có thể nhanh chân đến trước.
Bởi vì không còn chỗ ngồi, Thi Họa và Tiểu Nguyễn đành phải đứng một góc, rõ ràng là được lãnh đạo của Đài truyền hình Kinh Bắc phân công, vậy mà bây giờ chỉ có thể chen chúc cùng các hãng truyền thông tư nhân nhỏ.
Tiểu Nguyễn không khỏi giậm chân: “Triệu Đài Hoa quá đáng rồi đấy, chủ nhiệm Nhâm giao việc phỏng vấn cho chị Tiểu Thi, rõ ràng không nghĩ cô ấy sẽ xía vào, không chừng đây là kế hoạch của cô Tưởng bên Ban Tài chính và Kinh tế đấy!”
Thi Họa cũng nhớ, đêm qua ngồi trong phòng trang điểm trước giờ lên sóng, cô đã nghe nói Triệu Duyệt Lâm có mâu thuẫn với Tưởng Lam.
Dù sao Tiểu Nguyễn cũng là nhân viên mới, chưa bị xã hội vùi dập, cô ấy thấp giọng phẫn nộ: “Chị Thi, chúng ta phải nhịn cô ấy thật sao? Đây đâu phải là lần đầu tiên cô ấy ngáng đường chị đâu…”
Thi Họa đột ngột ngước mắt, đôi mắt lệ chi thâm trầm im lặng nhìn chằm chằm cô ấy một lát, Tiểu Nguyễn lập tức ngừng nói, ngậm chặt miệng lại.
Ở một nơi đông đúc như vậy, đúng là cô ấy hơi kích động quá rồi.
Nhưng cô ấy thật lòng bất bình thay Thi Họa. Thi Họa có năng lực chuyên môn hơn người, vốn dĩ phải được gia nhập Tổ Phát sóng, mọi người trong đài truyền hình đều biết, là Triệu Đài Hoa lén lút ra tay, đẩy Thi Họa vào khung giờ nửa đêm, là khung giờ có lượt tương tác thấp nhất, sợ viên ngọc quý Thi Họa tỏa sáng.
Trong bữa tiệc đó, Triệu Duyệt Lâm đã thấy Thi Họa đứng trong góc từ sớm.
Cô ấy đã tạo mối quan hệ với quản lý của sảnh tiệc này từ trước, cho nên không khó để chiếm trước hai chỗ ngồi. Tiếc là trong lòng thoải mái không được bao lâu.
Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn Thi Họa, thấy Thi Họa mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh, bên dưới là chiếc váy đuôi cá màu đen, bình thường nhưng không tầm thường, chiếc váy trên người cô ấy hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ban đầu còn tràn đầy tự tin, nhưng càng nhìn trộm, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình như hôm nay Thi Họa không trang điểm, nhưng gương mặt trái xoan trắng trẻo, sạch sẽ, mái tóc đen nhẹ nhàng vén sau tai, trông càng mềm mại và tươi tắn hơn.
Cô để mặt mộc, không hiểu sao lại làm người ta chú ý, giống như một con thiên nga nhỏ tỏa ra năng lượng thần kỳ, linh hoạt lại tao nhã.
Còn chính mình… Mặc một chiếc váy dài chạm đất trang trọng như vậy, sao lại giống như người dẫn chương trình Xuân Vãn thế này?
…
Cảm giác phiền muộn này kéo dài gần hai tiếng, không chỉ vì Thi Họa, mà còn vì nhân vật chính mà cô ấy chờ đợi rất lâu không hề xuất hiện.
Các đồng nghiệp trong ngành đứng sau hậu trường xôn xao một hồi.
Ai cũng đến đây vì người con trai thứ chín của nhà họ Hạ, anh lại chưa xuất hiện, có lẽ là không còn hy vọng.
Mãi đến sáu giờ bốn mươi lăm, cả một sảnh tiệc rộng lớn lại im lặng.
Vào giây phút đó, từ người nổi tiếng, giới tinh hoa, đến phóng viên, nhân viên phục vụ của khách sạn, ai ai cũng im lặng, chỉ chào hỏi người đang đi về phía họ theo bản năng.
Ánh đèn trong sảnh tiệc giống như một giấc mộng.
Bốn vệ sĩ dọn đường, ba thư ký vây quanh, người đàn ông cao lớn bình tĩnh bước vào. Âu phục phẳng phiu, cà vạt thắt kiểu Windsor gọn gàng, nhã nhặn, gương mặt thâm trầm, anh tuấn, rõ ràng là không để lộ cảm xúc nào, nhưng lại làm những người đang dõi theo từ phía xa xa phải run sợ.
Là Hạ Nghiên Đình.
Anh đã trở về.
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 3
10.0/10 từ 30 lượt.