Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Chương 1
114@-
Cuối tháng năm, Kinh Bắc vừa để lộ ra dấu hiệu của mùa hè.
Mặt trời lặn hóa màu vàng óng, mây đen lặng lẽ trôi trên đỉnh đầu, mưa đầu mùa hung hăng trút xuống.
Không khí bên ngoài nóng bức, nhưng máy điều hòa trung tâm của cửa hàng quần áo may đo cao cấp lại phả từng cơn gió lạnh.
Trong khu vực nghỉ ngơi rộng lớn, cô gái ngồi trên sofa da màu nâu đang rũ mắt nhìn thời gian trên điện thoại lần thứ năm.
Quản lý cửa hàng rất chuyên nghiệp, kịp thời giải thích: “Mưa to đột ngột, lại đúng lúc tan tầm, khó tránh khỏi kẹt xe, mong cô Thi kiên nhẫn chờ một chút, nhất định Hạ tiên sinh sẽ đến đây sớm thôi.”
Year Haute là thương hiệu váy cưới cao cấp nổi tiếng thế giới, cửa hàng ở Kinh Bắc là cửa hàng lớn nhất toàn châu Á, quản lý cửa hàng đã phục vụ vô số khách hàng giàu có và sang trọng, tình huống tương tự thế này cũng tương đối phổ biến.
Khách nam đến trễ vì bận rộn công việc, khách nữ chờ đợi mãi cũng nóng nảy, thậm chí còn rời đi trong bực dọc.
Nhưng hôm nay, cô Thi này trông rất dịu dàng, tốt bụng, đã đợi lâu như vậy rồi, mặc dù cũng nhìn thời gian mấy lần, nhưng sắc mặt của cô không hề mất kiên nhẫn, còn lẳng lặng mặc thử sườn xám đính hôn.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, cô gái này có gương mặt trái xoan bằng lòng bàn tay, đôi mắt lệ chi to tròn, trong trẻo, làn da trắng nõn mà lại hồng hào, nhìn gần càng thấy giống hệt như búp bê sứ tinh xảo.
Hẳn là cô mang dáng vẻ điển hình của con gái Giang Nam, khung xương nhỏ nhắn, vòng eo mảnh mai như thể có thể nắm bằng một bàn tay, bộ sườn xám màu hồng sẫm ôm sát người cô, để lộ đôi chân nhỏ nhắn, trắng trẻo, bắp chân khép chặt, đoan trang, dịu dàng, giống hệt như nụ hoa anh đào chớm nở.
Gương mặt xinh đẹp như vậy, người ta thật khó lòng rời mắt, nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh và hiền lành của cô, trái tim của quản lý cửa hàng sắp mềm nhũn ra rồi.
Sao trên đời này lại có người nhẫn tâm để một tiên nữ như thế này chờ đợi hai tiếng đồng hồ chứ, không thì tại sao người ta lại nói đàn ông không có trái tim?
Thứ bảy tuần sau, Thi Họa và bạn trai Hạ Hành sẽ đính hôn.
Hồi nhỏ, cô là trẻ mồ côi, lên mười tuổi, cô được nhà họ Hạ nhận nuôi, là thanh mai trúc mã với Hạ Hành, cùng nhau lớn lên.
Ông nội Hạ rất thích cô, thấy năm nay cô tốt nghiệp đại học, một thời gian trước đã ký hợp đồng dài hạn với Đài truyền hình Kinh Bắc, xem như đã có sự nghiệp ổn định, vậy là ông thúc giục hai người họ kết hôn càng sớm càng tốt.
Giới thượng lưu Kinh Bắc xem cuộc hôn nhân này là một giai thoại.
Tính tình của Thi Họa không nóng không lạnh, người ngoài không thấy cô nhiệt tình trước cuộc hôn nhân này, nhưng chỉ có cô biết, được vun đắp một gia đình nhỏ thuộc về mình cùng với Hạ Hành, trong lòng cô rất hạnh phúc.
Nhưng dạo này, hình như Hạ Hành rất bận rộn.
Giống như bây giờ, Hạ Hành biết hiện tại cô được phân công dẫn chương trình thời sự nửa đêm, phải đến sớm ít nhất ba tiếng để chuẩn bị bản thảo và trang điểm, hai người họ đã đồng ý đi thử đồ cưới vào lúc năm giờ chiều, bây giờ đã hơn bảy giờ, cô vẫn không nghe tin gì từ anh ta.
Thấy trời càng lúc càng tối, Thi Họa cầm điện thoại lên, định gọi một cuộc, thật đúng lúc làm sao, điện thoại reo lên.
Hạ Hành gọi đến.
Đầu ngón tay trắng trẻo bấm nghe máy, giọng nói vừa ấm vừa lạnh của người đàn ông bên kia truyền qua điện thoại: “Họa Họa, xin lỗi, công ty có chuyện gấp, anh phải bay đến thành phố B để công tác, anh đã đến sân bay rồi, ngày khác anh sẽ đi thử đồ đính hôn với em.”
Nghe thấy lời này, đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Thi Họa khẽ siết chặt, cô thật sự không ngờ đến chuyện này.
Lúc này, cửa hàng không đón tiếp khách khác, cả không gian lớn như vậy lại im lặng lạ thường, giọng người đàn ông phát ra từ điện thoại, quản lý và nhân viên cửa hàng đứng gần đó đều có thể nghe rõ.
Rõ ràng cô Thi bị hôn phu cho leo cây, nhân viên cửa hàng lúng túng giữ im lặng.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông kia lại xin lỗi: “Anh thật sự xin lỗi, dạo này anh bận quá, làm em chịu khổ rồi. Đợi xong chuyện này, anh sẽ đi Thụy Sỹ mừng tốt nghiệp với em.”
Ánh mắt của Thi Họa bất an lo lắng, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ không biểu hiện sự khó chịu nào: “Không sao, công việc của anh quan trọng mà.”
“Được rồi, vậy anh lên máy bay trước.”
“Dạ.”
Sau khi cô cúp máy, quản lý cửa hàng lịch sự mỉm cười, bước về phía trước, tốt bụng nói: “Cô Thi, hay là chúng tôi giao lễ phục của Hạ tiên sinh đến nhà, đến lúc đó sẽ có chuyên viên đi cùng, tôi cũng sẽ giữ lại bộ này cho cô.”
Cô gái đối diện ngẩn người, nhưng vẫn lịch sự ngẩng đầu: “Được rồi, làm phiền cô.”
Sau khi thay quần áo xong đi ra, rõ ràng Thi Họa đã thấy nhân viên cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm khó giấu.
Đối với người ngoài, buổi thử đồ đính hôn mà cũng bị hôn phu cho leo cây hẳn là rất đáng thương.
–
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Thi Họa vội vàng rời khỏi cửa hàng, lấy xe dưới tầng hầm, cúi đầu nhìn định vị, xác nhận đoạn đường kẹt xe.
Chiếc xe mạo hiểm lao đi dưới mưa to gió lớn, cô đến đơn vị lúc đồng hồ điện tử trên tòa nhà đã gần chuyển sang chín giờ.
Màn đêm ngày càng nồng đậm, tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc đứng sừng sững dưới bóng tối dày đặc. Tòa nhà biểu tượng của thành phố này có thiết kế siêu thực, hiện đại và tinh tế, có bức tường thủy tinh bất đối xứng, giá trị lên đến hàng chục tỷ, cân bằng được giữa tính thẩm mỹ và thực tế.
Thi Họa ngồi vào bàn làm việc của mình, trợ lý Tiểu Nguyễn bên cạnh lập tức mỉm cười ghé đến gần, “Chị Thi, thử váy thế nào rồi? Có chụp ảnh đẹp cho em xem không?”
Nghĩ đến hai tiếng đồng hồ chờ đợi trong vô vọng của mình, cổ họng của Thi Họa nghẹn lại, đầu ngón tay trắng trẻo, mảnh mai của cô bấm chuột máy tính, cô nhẹ nhàng nói: “Chị làm việc trước, xong việc nói tiếp.”
“Dạ, vậy em không làm phiền chị nữa.”
Thi Họa bước vào trạng thái làm việc rất nhanh, chậm rãi thấp giọng đọc bản thảo tin tức tới lui, mãi đến khi thuộc nằm lòng.
Tiểu Nguyễn bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, không hề che giấu.
Thật ra Tiểu Nguyễn và Thi Họa không quen biết nhau, cô ấy là sinh viên năm ba của Đại học Truyền thông Kinh Bắc, nửa tháng trước mới đến đây thực tập. Được lãnh đạo sắp xếp cho làm trợ lý của biên tập viên Thi Họa dẫn chương trình thời sự nửa đêm, Tiểu Nguyễn âm thầm phấn khích suốt một thời gian dài.
Có thể làm việc cùng một người đẹp thông minh như vậy, Tiểu Nguyễn cảm thấy đây là may mắn nho nhỏ của mình khi làm nhân viên mới.
Nửa tiếng trước khi chương trình lên sóng, Thi Họa vào phòng thay quần áo, thợ trang điểm làm tóc và trang điểm cho cô.
Cô là người mới, không có phòng trang điểm riêng, chỉ có thể ngồi trong phòng trang điểm chung cùng mười mấy người khác.
Mặc dù đã khuya, nhưng vẫn còn rất nhiều đồng nghiệp ngồi trang điểm và tẩy trang, xung quanh ồn ào, Thi Họa không đọc bản thảo nữa, đành buồn chán lướt điện thoại.
Đột nhiên, bài viết của một tài khoản tài chính và kinh tế có tích V trên Weibo xuất hiện trong tầm mắt ——
[Tin độc quyền! Gần đây, người đứng đầu bí ẩn của tập đoàn Hạ Tỳ đã về nước, theo nhân viên sân bay, có nghi vấn chuyên cơ riêng của người này đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kinh Bắc…]
Đầu ngón tay của cô lướt trên màn hình, hàng mi cong dài khẽ run rẩy.
Hạ Nghiên Đình…
Anh về nước sao?
Suy nghĩ trôi xa trong vô thức.
Tính toán cẩn thận, hình như hơn ba năm rồi anh chưa về nước.
Hơn ba năm, không dài cũng không ngắn.
Hạ Nghiên Đình, cái tên này từng làm Kinh Khuyên danh lợi vừa nghe đã sợ… Nhìn lướt qua lại thấy hơi lạ lẫm.
Tiếng trò chuyện của mấy đồng nghiệp xa lạ phát ra sau lưng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thi Họa.
“Nghe nói hôm nay Triệu Đài Hoa và cô Tưởng của Ban Tài chính và Kinh tế cãi nhau lớn đấy.”
“Thật à, hình như cô Tưởng bị bệnh, có làm phẫu thuật không?”
“Có lẽ là muốn tranh giành suất phỏng vấn sếp lớn của nhà họ Hạ, Triệu Đài Hoa cũng ghê gớm thật, cô ấy làm bên Tổ Phát sóng thời sự, vậy mà lại chạy sang Ban Tài chính và Kinh tế giành việc.”
Thi Họa chưa từng thích nhiều chuyện, nhưng khi nghe thấy cái tên vừa quen vừa lạ đó một lần nữa trong cuộc trò chuyện của họ, cô vô thức âm thầm lắng tai nghe.
Giống như đồng nghiệp hiểu rất rõ chuyện của anh.
Hạ Nghiên Đình là con cháu nhà họ Hạ, một trong tứ đại gia tộc của Kinh Bắc, bởi vì không ai dám gọi tên của anh, người trong giới chỉ có thể cung kính gọi anh là Cửu gia.
Cửu gia của nhà họ Hạ chìm nổi ở thành phố Nữu của nước M nhiều năm trời, một tay sáng lập nên Quỹ đầu tư Tỳ Nguyên và Công ty Khoa học công nghệ Long Tâm, bây giờ đã là thế hệ lãnh đạo thực quyền tiếp theo của nhà họ Hạ.
Lần này đột ngột về nước, nghe nói là do các công ty kinh doanh những ngành nghề liên quan mời về, định hợp tác trong lĩnh vực chip bán dẫn.
“Ai mà giành được suất phỏng vấn độc quyền cùng người này thì có thể xem đó là cột mốc trong sự nghiệp của mình.”
“Nghe nói anh ấy chưa lập gia đình, tôi cũng hiểu tại sao Triệu Đài Hoa không thể ngồi yên rồi.” Một đồng nghiệp đùa giỡn.
Những người khác đang nghe chuyện cũng bật cười: “Chưa lập gia đình à, chẳng trách sao mấy năm qua Triệu Đài Hoa lại kén chọn, hóa ra tiêu chuẩn của cô ấy cao như vậy.”
“Người ta lạnh lùng thế kia, Triệu Đài Hoa cũng dũng cảm quá nhỉ.”
“…”
Đồng nghiệp dần dần tản ra, căn phòng lại trở về trạng thái im lặng.
Thi Họa nhìn chằm chằm vào chiếc gương trang điểm trước mặt, suy nghĩ miên man.
Không biết tại sao, đột ngột nghe tin Hạ Nghiên Đình về nước, cô lại căng thẳng vô cớ.
Cũng đúng, đứa trẻ nào mà không sợ Diêm Vương tính tình khó đoán như vậy chứ?
Trong ấn tượng của cô, ngay cả Hạ Hành hồi còn nhỏ cũng sợ run người, cố né tránh chú Chín nhiều nhất có thể.
Mười một giờ mười lăm, sau khi âm thầm đọc lại bản thảo lần cuối cùng, Thi Họa đứng lên, rời khỏi phòng trang điểm, chuẩn bị vào thang máy đi lên phim trường trên tầng cao nhất.
Trong lúc đợi thang máy, WeChat hiện ra hai tin nhắn, là của Hạ Hành.
[Họa Họa, sắp lên sóng rồi sao?]
[Anh vẫn đang họp, xong việc thì lái xe cẩn thận, nếu mưa lớn quá thì gọi tài xế đến đón.]
Cô đang định soạn tin nhắn trả lời, một thông báo đột ngột xuất hiện trên đầu màn hình của cô, bị tiêu đề thu hút, cô vô thức bấm vào.
[Xin giúp đỡ: Một tháng trước khi đính hôn, hôn phu của tôi thường xuyên đi công tác, lại còn mất liên lạc, chuyện gì xảy ra thế này?]
Trong lòng Thi Họa hơi run rẩy, thầm nghĩ thuật đọc tâm vào thời đại Big Data này quá chính xác.
Không nghĩ câu trả lời bên dưới còn làm người ta đau lòng hơn ——
[Lầu 1: Chúc mừng chủ nhà, hôn phu của cô đang yêu rồi]
[Lầu 2: Cái loại cặn bã gì thế này, muốn chia tay thì cứ nói thẳng, sao lại bạo lực lạnh!]
[Lầu 3: Tôi hiểu vấn đề này, chủ nhà đừng đợi làm gì, cứ tra địa chỉ giao hàng, quà Taobao, thông tin đặt khách sạn Ctrip…]
[Lầu 4: Ủng hộ, chủ nhà mau tra đi, đừng để bị lừa dối mà không hay biết gì]
…
Sau khi vào thang máy, Thi Họa cất điện thoại đi, buộc bản thân kìm nén thôi thúc đọc tiếp.
Sắp lên sóng, cô phải duy trì trạng thái tốt nhất.
Nhưng khi một hạt giống hoài nghi nào đó đã được gieo xuống, đương nhiên nó sẽ mọc rễ, nảy mầm không ngừng nghỉ.
Bước vào phim trường, cửa sổ sát đất trong suốt phản chiếu mấy tòa nhà chọc trời san sát nhau, nhìn thấy trọn vẹn cảnh đêm lộng lẫy của Kinh Bắc. Xe cộ tới lui bên dưới, nhìn từ xa không khác nào dải ngân hà cô độc đang run rẩy chảy xuống.
–
Đêm khuya, một chiếc xe Pullman thân dài màu đen chạy ngang qua tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc trên đường Vành Đai 3, lao nhanh trong màn đêm.
Mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, thanh gạt nước trên kính chắn gió không hề dừng lại, nhưng không gian bên trong chiếc xe xa xỉ luôn tĩnh lặng vô cùng.
Người ngồi trên ghế sau mặc một bộ âu phục được may đo tỉ mỉ, rõ ràng là vừa rời khỏi một bữa tiệc rượu. Gương mặt anh tuấn, thâm trầm, cổ thẳng tắp, cà vạt thắt kiểu Windsor đẹp mắt càng làm yết hầu của anh trông sắc bén hơn.
Vào giây phút này, người đàn ông đó đang nhắm mắt dựa vào lưng ghế, hàng mày hơi nhíu lại, cả người lạnh lẽo, u ám, mặc dù anh không nói lời nào, nhưng tài xế có thể cảm nhận được áp suất thấp, lạnh lẽo đến thấu xương, không khỏi suy đoán tâm trạng hiện tại của ông chủ nhà mình không tốt.
Trong xe còn không có một tiếng nhạc nào, im lặng như tờ, tài xế nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc lái xe, càng thận trọng hơn.
Trong lòng không khỏi hoài nghi.
Từ lúc ông chủ về Kinh Bắc đến nay, toàn bộ dự án đều tiến triển thuận lợi, chuyện làm ăn vẫn tốt, tại sao lại không vui chứ?
Đột nhiên, người đàn ông đó không nói không rằng, lại đưa tay lên, ngón tay thon dài, lạnh lẽo nhẹ nhàng bấm vào màn hình trên ghế sau.
Nhạc hiệu của bản tin thời sự đột ngột vang lên, tài xế ngạc nhiên lắng tai nghe, vô thức nhìn vào kính chiếu hậu.
Sau đó lại cảm thấy mình vượt quá giới hạn, vội vàng dời mắt, lại tập trung lái xe.
Chẳng qua là anh ta cảm thấy ngạc nhiên, ông chủ luôn thích sự im lặng, không bao giờ nghe nhạc trong xe, chứ đừng nói đến bản tin thời sự.
Người đàn ông kia dựa lưng vào ghế, thả lỏng người, ánh mắt u ám không rõ, luôn nhìn chăm chú vào màn hình.
Trong màn hình, nữ biên tập viên trẻ tuổi mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, mặc bộ áo vest cùng váy màu hồng, đoan trang, nhã nhặn, giọng nói rõ ràng, như thanh âm của khu rừng và dòng suối, hoàn toàn khác với giọng nói mềm mại thường ngày của cô.
“Chào buổi tối quý vị, đây là bản tin nửa đêm, được phát sóng trực tiếp từ Đài truyền hình Kinh Bắc, cảm ơn quý vị đã theo dõi, đầu tiên là tin tức chính trị hiện tại…”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mình viết truyện mới, là một câu chuyện cưới trước yêu sau ngọt ngào, chênh lệch 7 tuổi, nữ chính 21, nam chính 28, 1v1, song xử, nam chính đã để ý từ lâu, siêu ngọt, ngọt, ngọt, ngọt, ngọt!
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Cuối tháng năm, Kinh Bắc vừa để lộ ra dấu hiệu của mùa hè.
Mặt trời lặn hóa màu vàng óng, mây đen lặng lẽ trôi trên đỉnh đầu, mưa đầu mùa hung hăng trút xuống.
Không khí bên ngoài nóng bức, nhưng máy điều hòa trung tâm của cửa hàng quần áo may đo cao cấp lại phả từng cơn gió lạnh.
Trong khu vực nghỉ ngơi rộng lớn, cô gái ngồi trên sofa da màu nâu đang rũ mắt nhìn thời gian trên điện thoại lần thứ năm.
Quản lý cửa hàng rất chuyên nghiệp, kịp thời giải thích: “Mưa to đột ngột, lại đúng lúc tan tầm, khó tránh khỏi kẹt xe, mong cô Thi kiên nhẫn chờ một chút, nhất định Hạ tiên sinh sẽ đến đây sớm thôi.”
Year Haute là thương hiệu váy cưới cao cấp nổi tiếng thế giới, cửa hàng ở Kinh Bắc là cửa hàng lớn nhất toàn châu Á, quản lý cửa hàng đã phục vụ vô số khách hàng giàu có và sang trọng, tình huống tương tự thế này cũng tương đối phổ biến.
Khách nam đến trễ vì bận rộn công việc, khách nữ chờ đợi mãi cũng nóng nảy, thậm chí còn rời đi trong bực dọc.
Nhưng hôm nay, cô Thi này trông rất dịu dàng, tốt bụng, đã đợi lâu như vậy rồi, mặc dù cũng nhìn thời gian mấy lần, nhưng sắc mặt của cô không hề mất kiên nhẫn, còn lẳng lặng mặc thử sườn xám đính hôn.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, cô gái này có gương mặt trái xoan bằng lòng bàn tay, đôi mắt lệ chi to tròn, trong trẻo, làn da trắng nõn mà lại hồng hào, nhìn gần càng thấy giống hệt như búp bê sứ tinh xảo.
Hẳn là cô mang dáng vẻ điển hình của con gái Giang Nam, khung xương nhỏ nhắn, vòng eo mảnh mai như thể có thể nắm bằng một bàn tay, bộ sườn xám màu hồng sẫm ôm sát người cô, để lộ đôi chân nhỏ nhắn, trắng trẻo, bắp chân khép chặt, đoan trang, dịu dàng, giống hệt như nụ hoa anh đào chớm nở.
Gương mặt xinh đẹp như vậy, người ta thật khó lòng rời mắt, nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh và hiền lành của cô, trái tim của quản lý cửa hàng sắp mềm nhũn ra rồi.
Sao trên đời này lại có người nhẫn tâm để một tiên nữ như thế này chờ đợi hai tiếng đồng hồ chứ, không thì tại sao người ta lại nói đàn ông không có trái tim?
Thứ bảy tuần sau, Thi Họa và bạn trai Hạ Hành sẽ đính hôn.
Hồi nhỏ, cô là trẻ mồ côi, lên mười tuổi, cô được nhà họ Hạ nhận nuôi, là thanh mai trúc mã với Hạ Hành, cùng nhau lớn lên.
Ông nội Hạ rất thích cô, thấy năm nay cô tốt nghiệp đại học, một thời gian trước đã ký hợp đồng dài hạn với Đài truyền hình Kinh Bắc, xem như đã có sự nghiệp ổn định, vậy là ông thúc giục hai người họ kết hôn càng sớm càng tốt.
Giới thượng lưu Kinh Bắc xem cuộc hôn nhân này là một giai thoại.
Tính tình của Thi Họa không nóng không lạnh, người ngoài không thấy cô nhiệt tình trước cuộc hôn nhân này, nhưng chỉ có cô biết, được vun đắp một gia đình nhỏ thuộc về mình cùng với Hạ Hành, trong lòng cô rất hạnh phúc.
Nhưng dạo này, hình như Hạ Hành rất bận rộn.
Giống như bây giờ, Hạ Hành biết hiện tại cô được phân công dẫn chương trình thời sự nửa đêm, phải đến sớm ít nhất ba tiếng để chuẩn bị bản thảo và trang điểm, hai người họ đã đồng ý đi thử đồ cưới vào lúc năm giờ chiều, bây giờ đã hơn bảy giờ, cô vẫn không nghe tin gì từ anh ta.
Thấy trời càng lúc càng tối, Thi Họa cầm điện thoại lên, định gọi một cuộc, thật đúng lúc làm sao, điện thoại reo lên.
Hạ Hành gọi đến.
Đầu ngón tay trắng trẻo bấm nghe máy, giọng nói vừa ấm vừa lạnh của người đàn ông bên kia truyền qua điện thoại: “Họa Họa, xin lỗi, công ty có chuyện gấp, anh phải bay đến thành phố B để công tác, anh đã đến sân bay rồi, ngày khác anh sẽ đi thử đồ đính hôn với em.”
Nghe thấy lời này, đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Thi Họa khẽ siết chặt, cô thật sự không ngờ đến chuyện này.
Lúc này, cửa hàng không đón tiếp khách khác, cả không gian lớn như vậy lại im lặng lạ thường, giọng người đàn ông phát ra từ điện thoại, quản lý và nhân viên cửa hàng đứng gần đó đều có thể nghe rõ.
Rõ ràng cô Thi bị hôn phu cho leo cây, nhân viên cửa hàng lúng túng giữ im lặng.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông kia lại xin lỗi: “Anh thật sự xin lỗi, dạo này anh bận quá, làm em chịu khổ rồi. Đợi xong chuyện này, anh sẽ đi Thụy Sỹ mừng tốt nghiệp với em.”
Ánh mắt của Thi Họa bất an lo lắng, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ không biểu hiện sự khó chịu nào: “Không sao, công việc của anh quan trọng mà.”
“Được rồi, vậy anh lên máy bay trước.”
“Dạ.”
Sau khi cô cúp máy, quản lý cửa hàng lịch sự mỉm cười, bước về phía trước, tốt bụng nói: “Cô Thi, hay là chúng tôi giao lễ phục của Hạ tiên sinh đến nhà, đến lúc đó sẽ có chuyên viên đi cùng, tôi cũng sẽ giữ lại bộ này cho cô.”
Cô gái đối diện ngẩn người, nhưng vẫn lịch sự ngẩng đầu: “Được rồi, làm phiền cô.”
Sau khi thay quần áo xong đi ra, rõ ràng Thi Họa đã thấy nhân viên cửa hàng nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm khó giấu.
Đối với người ngoài, buổi thử đồ đính hôn mà cũng bị hôn phu cho leo cây hẳn là rất đáng thương.
–
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Thi Họa vội vàng rời khỏi cửa hàng, lấy xe dưới tầng hầm, cúi đầu nhìn định vị, xác nhận đoạn đường kẹt xe.
Chiếc xe mạo hiểm lao đi dưới mưa to gió lớn, cô đến đơn vị lúc đồng hồ điện tử trên tòa nhà đã gần chuyển sang chín giờ.
Màn đêm ngày càng nồng đậm, tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc đứng sừng sững dưới bóng tối dày đặc. Tòa nhà biểu tượng của thành phố này có thiết kế siêu thực, hiện đại và tinh tế, có bức tường thủy tinh bất đối xứng, giá trị lên đến hàng chục tỷ, cân bằng được giữa tính thẩm mỹ và thực tế.
Thi Họa ngồi vào bàn làm việc của mình, trợ lý Tiểu Nguyễn bên cạnh lập tức mỉm cười ghé đến gần, “Chị Thi, thử váy thế nào rồi? Có chụp ảnh đẹp cho em xem không?”
Nghĩ đến hai tiếng đồng hồ chờ đợi trong vô vọng của mình, cổ họng của Thi Họa nghẹn lại, đầu ngón tay trắng trẻo, mảnh mai của cô bấm chuột máy tính, cô nhẹ nhàng nói: “Chị làm việc trước, xong việc nói tiếp.”
“Dạ, vậy em không làm phiền chị nữa.”
Thi Họa bước vào trạng thái làm việc rất nhanh, chậm rãi thấp giọng đọc bản thảo tin tức tới lui, mãi đến khi thuộc nằm lòng.
Tiểu Nguyễn bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, không hề che giấu.
Thật ra Tiểu Nguyễn và Thi Họa không quen biết nhau, cô ấy là sinh viên năm ba của Đại học Truyền thông Kinh Bắc, nửa tháng trước mới đến đây thực tập. Được lãnh đạo sắp xếp cho làm trợ lý của biên tập viên Thi Họa dẫn chương trình thời sự nửa đêm, Tiểu Nguyễn âm thầm phấn khích suốt một thời gian dài.
Có thể làm việc cùng một người đẹp thông minh như vậy, Tiểu Nguyễn cảm thấy đây là may mắn nho nhỏ của mình khi làm nhân viên mới.
Nửa tiếng trước khi chương trình lên sóng, Thi Họa vào phòng thay quần áo, thợ trang điểm làm tóc và trang điểm cho cô.
Cô là người mới, không có phòng trang điểm riêng, chỉ có thể ngồi trong phòng trang điểm chung cùng mười mấy người khác.
Mặc dù đã khuya, nhưng vẫn còn rất nhiều đồng nghiệp ngồi trang điểm và tẩy trang, xung quanh ồn ào, Thi Họa không đọc bản thảo nữa, đành buồn chán lướt điện thoại.
Đột nhiên, bài viết của một tài khoản tài chính và kinh tế có tích V trên Weibo xuất hiện trong tầm mắt ——
[Tin độc quyền! Gần đây, người đứng đầu bí ẩn của tập đoàn Hạ Tỳ đã về nước, theo nhân viên sân bay, có nghi vấn chuyên cơ riêng của người này đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kinh Bắc…]
Đầu ngón tay của cô lướt trên màn hình, hàng mi cong dài khẽ run rẩy.
Hạ Nghiên Đình…
Anh về nước sao?
Suy nghĩ trôi xa trong vô thức.
Tính toán cẩn thận, hình như hơn ba năm rồi anh chưa về nước.
Hơn ba năm, không dài cũng không ngắn.
Hạ Nghiên Đình, cái tên này từng làm Kinh Khuyên danh lợi vừa nghe đã sợ… Nhìn lướt qua lại thấy hơi lạ lẫm.
Tiếng trò chuyện của mấy đồng nghiệp xa lạ phát ra sau lưng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thi Họa.
“Nghe nói hôm nay Triệu Đài Hoa và cô Tưởng của Ban Tài chính và Kinh tế cãi nhau lớn đấy.”
“Thật à, hình như cô Tưởng bị bệnh, có làm phẫu thuật không?”
“Có lẽ là muốn tranh giành suất phỏng vấn sếp lớn của nhà họ Hạ, Triệu Đài Hoa cũng ghê gớm thật, cô ấy làm bên Tổ Phát sóng thời sự, vậy mà lại chạy sang Ban Tài chính và Kinh tế giành việc.”
Thi Họa chưa từng thích nhiều chuyện, nhưng khi nghe thấy cái tên vừa quen vừa lạ đó một lần nữa trong cuộc trò chuyện của họ, cô vô thức âm thầm lắng tai nghe.
Giống như đồng nghiệp hiểu rất rõ chuyện của anh.
Hạ Nghiên Đình là con cháu nhà họ Hạ, một trong tứ đại gia tộc của Kinh Bắc, bởi vì không ai dám gọi tên của anh, người trong giới chỉ có thể cung kính gọi anh là Cửu gia.
Cửu gia của nhà họ Hạ chìm nổi ở thành phố Nữu của nước M nhiều năm trời, một tay sáng lập nên Quỹ đầu tư Tỳ Nguyên và Công ty Khoa học công nghệ Long Tâm, bây giờ đã là thế hệ lãnh đạo thực quyền tiếp theo của nhà họ Hạ.
Lần này đột ngột về nước, nghe nói là do các công ty kinh doanh những ngành nghề liên quan mời về, định hợp tác trong lĩnh vực chip bán dẫn.
“Ai mà giành được suất phỏng vấn độc quyền cùng người này thì có thể xem đó là cột mốc trong sự nghiệp của mình.”
“Nghe nói anh ấy chưa lập gia đình, tôi cũng hiểu tại sao Triệu Đài Hoa không thể ngồi yên rồi.” Một đồng nghiệp đùa giỡn.
Những người khác đang nghe chuyện cũng bật cười: “Chưa lập gia đình à, chẳng trách sao mấy năm qua Triệu Đài Hoa lại kén chọn, hóa ra tiêu chuẩn của cô ấy cao như vậy.”
“Người ta lạnh lùng thế kia, Triệu Đài Hoa cũng dũng cảm quá nhỉ.”
“…”
Đồng nghiệp dần dần tản ra, căn phòng lại trở về trạng thái im lặng.
Thi Họa nhìn chằm chằm vào chiếc gương trang điểm trước mặt, suy nghĩ miên man.
Không biết tại sao, đột ngột nghe tin Hạ Nghiên Đình về nước, cô lại căng thẳng vô cớ.
Cũng đúng, đứa trẻ nào mà không sợ Diêm Vương tính tình khó đoán như vậy chứ?
Trong ấn tượng của cô, ngay cả Hạ Hành hồi còn nhỏ cũng sợ run người, cố né tránh chú Chín nhiều nhất có thể.
Mười một giờ mười lăm, sau khi âm thầm đọc lại bản thảo lần cuối cùng, Thi Họa đứng lên, rời khỏi phòng trang điểm, chuẩn bị vào thang máy đi lên phim trường trên tầng cao nhất.
Trong lúc đợi thang máy, WeChat hiện ra hai tin nhắn, là của Hạ Hành.
[Họa Họa, sắp lên sóng rồi sao?]
[Anh vẫn đang họp, xong việc thì lái xe cẩn thận, nếu mưa lớn quá thì gọi tài xế đến đón.]
Cô đang định soạn tin nhắn trả lời, một thông báo đột ngột xuất hiện trên đầu màn hình của cô, bị tiêu đề thu hút, cô vô thức bấm vào.
[Xin giúp đỡ: Một tháng trước khi đính hôn, hôn phu của tôi thường xuyên đi công tác, lại còn mất liên lạc, chuyện gì xảy ra thế này?]
Trong lòng Thi Họa hơi run rẩy, thầm nghĩ thuật đọc tâm vào thời đại Big Data này quá chính xác.
Không nghĩ câu trả lời bên dưới còn làm người ta đau lòng hơn ——
[Lầu 1: Chúc mừng chủ nhà, hôn phu của cô đang yêu rồi]
[Lầu 2: Cái loại cặn bã gì thế này, muốn chia tay thì cứ nói thẳng, sao lại bạo lực lạnh!]
[Lầu 3: Tôi hiểu vấn đề này, chủ nhà đừng đợi làm gì, cứ tra địa chỉ giao hàng, quà Taobao, thông tin đặt khách sạn Ctrip…]
[Lầu 4: Ủng hộ, chủ nhà mau tra đi, đừng để bị lừa dối mà không hay biết gì]
…
Sau khi vào thang máy, Thi Họa cất điện thoại đi, buộc bản thân kìm nén thôi thúc đọc tiếp.
Sắp lên sóng, cô phải duy trì trạng thái tốt nhất.
Nhưng khi một hạt giống hoài nghi nào đó đã được gieo xuống, đương nhiên nó sẽ mọc rễ, nảy mầm không ngừng nghỉ.
Bước vào phim trường, cửa sổ sát đất trong suốt phản chiếu mấy tòa nhà chọc trời san sát nhau, nhìn thấy trọn vẹn cảnh đêm lộng lẫy của Kinh Bắc. Xe cộ tới lui bên dưới, nhìn từ xa không khác nào dải ngân hà cô độc đang run rẩy chảy xuống.
–
Đêm khuya, một chiếc xe Pullman thân dài màu đen chạy ngang qua tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc trên đường Vành Đai 3, lao nhanh trong màn đêm.
Mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, thanh gạt nước trên kính chắn gió không hề dừng lại, nhưng không gian bên trong chiếc xe xa xỉ luôn tĩnh lặng vô cùng.
Người ngồi trên ghế sau mặc một bộ âu phục được may đo tỉ mỉ, rõ ràng là vừa rời khỏi một bữa tiệc rượu. Gương mặt anh tuấn, thâm trầm, cổ thẳng tắp, cà vạt thắt kiểu Windsor đẹp mắt càng làm yết hầu của anh trông sắc bén hơn.
Vào giây phút này, người đàn ông đó đang nhắm mắt dựa vào lưng ghế, hàng mày hơi nhíu lại, cả người lạnh lẽo, u ám, mặc dù anh không nói lời nào, nhưng tài xế có thể cảm nhận được áp suất thấp, lạnh lẽo đến thấu xương, không khỏi suy đoán tâm trạng hiện tại của ông chủ nhà mình không tốt.
Trong xe còn không có một tiếng nhạc nào, im lặng như tờ, tài xế nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc lái xe, càng thận trọng hơn.
Trong lòng không khỏi hoài nghi.
Từ lúc ông chủ về Kinh Bắc đến nay, toàn bộ dự án đều tiến triển thuận lợi, chuyện làm ăn vẫn tốt, tại sao lại không vui chứ?
Đột nhiên, người đàn ông đó không nói không rằng, lại đưa tay lên, ngón tay thon dài, lạnh lẽo nhẹ nhàng bấm vào màn hình trên ghế sau.
Nhạc hiệu của bản tin thời sự đột ngột vang lên, tài xế ngạc nhiên lắng tai nghe, vô thức nhìn vào kính chiếu hậu.
Sau đó lại cảm thấy mình vượt quá giới hạn, vội vàng dời mắt, lại tập trung lái xe.
Chẳng qua là anh ta cảm thấy ngạc nhiên, ông chủ luôn thích sự im lặng, không bao giờ nghe nhạc trong xe, chứ đừng nói đến bản tin thời sự.
Người đàn ông kia dựa lưng vào ghế, thả lỏng người, ánh mắt u ám không rõ, luôn nhìn chăm chú vào màn hình.
Trong màn hình, nữ biên tập viên trẻ tuổi mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, mặc bộ áo vest cùng váy màu hồng, đoan trang, nhã nhặn, giọng nói rõ ràng, như thanh âm của khu rừng và dòng suối, hoàn toàn khác với giọng nói mềm mại thường ngày của cô.
“Chào buổi tối quý vị, đây là bản tin nửa đêm, được phát sóng trực tiếp từ Đài truyền hình Kinh Bắc, cảm ơn quý vị đã theo dõi, đầu tiên là tin tức chính trị hiện tại…”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mình viết truyện mới, là một câu chuyện cưới trước yêu sau ngọt ngào, chênh lệch 7 tuổi, nữ chính 21, nam chính 28, 1v1, song xử, nam chính đã để ý từ lâu, siêu ngọt, ngọt, ngọt, ngọt, ngọt!
Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Story
Chương 1
10.0/10 từ 30 lượt.