Kim Nhật Nghi An Hòa
Chương 4: Hoàn
Kỳ thi đại học kết thúc, Tạ Kim An đạt được 675 điểm, trở thành đối tượng mà các trường đại học săn đón.
Rất nhiều giảng viên từ các trường đại học danh tiếng đến tận nhà nhằm thuyết phục Tạ Kim An. Phòng khách trở nên đông đúc, ai cũng ngầm đấu đá nhau để giành được người về phía mình.
Mỗi trường đều giới thiệu về ưu điểm và lợi ích cho hắn khi theo học ở đó. Tạ Kim An còn không thèm nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nói:
“Thật ngại quá, em xin lỗi vì để thầy cô phải chờ, em vừa đi đến phòng tuyển sinh của Đại Giang, lúc về thì bị tắc đường.”
Từ xa xa tôi nhìn thấy một bóng người rất quen, khi tới gần thì tôi mới nhận ra, đây là giáo viên của tôi.
Thầy ấy dường như cũng nhớ ra tôi, vốn dĩ đang cảm thấy có ít khả năng cạnh tranh được với các trường khác nên nhìn thấy tôi, thầy như vớ được phao cứu sinh. Thầy không ngừng trao đổi ánh mắt, phát ra tín hiệu mong tôi có thể thuyết phục Tạ Kim An.
Được rồi thầy ơi, thầy đừng nhìn nữa….Tôi là ai mà có thể thuyết phục được Tạ Kim An cơ chứ….
Lúc trước tôi thi vào trường với thành tích khá tốt, nhưng Tạ Kim An thì hay rồi, hắn còn được nhà trường mời thẳng đến phòng tuyển sinh và thầy giáo trong trường tới thuyết phục nữa chứ. Đúng là không so sánh không đau thương mà.
Mãi cho đến khi thầy giáo của tôi giới thiệu về mình, Tạ Kim An mới ngẩng đầu lên, lễ phép cúi đầu từ chối các giáo viên trường khác:
"Em đã chọn được trường đại học cho mình rồi ạ, đó là Giang Đại, em xin lỗi đã để mọi người phải mất công tới đây vì em.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Kim An đã vội vàng đưa ra quyết định.
Tôi cũng bị sốc, nắm lấy cánh tay hắn hỏi: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em có chắc không phải trường nào khác à?"
Từ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Tạ Kim An không chịu nói chuyện với tôi nữa.
Hắn nghe tôi vậy liền tức giận, gạt tay tôi ra rồi đi thẳng lên lầu.
Vào buổi tối, bạn cùng lớp của Tạ Kim An mời hắn ra ngoài uống rượu.
Có lẽ vì muốn để bản thân được thả lỏng sau kỳ thi tuyển sinh đại học nên hắn đã nhận lời đến điểm hẹn.
Rạng sáng rồi mà Tạ Kim An vẫn chưa trở về nhà. Tôi do dự một lúc rồi bật máy lên gọi điện thoại cho hắn, đầu bên kia đổ chuông một lúc liền kết nối được:
"Sao tới giờ này rồi mà em vẫn chưa về nhà?.”
Tôi khẽ cau mày, trong giọng nói có chút bất mãn
Đầu bên kia hơi sửng sốt một chút rồi nói: “Chị chính là chị gái của Tạ Kim An phải không ạ?. Cậu ấy lỡ uống hơi nhiều, chị có thể qua đón cậu ấy được không ạ?.”
………
Khi tôi đến nơi thì thấy Tạ Kim An đang ngồi trong góc, cả người đầy mùi rượu.
Một thiếu niên trông rất to lớn mỉm cười với tôi, trông hắn rất quen, có lẽ hắn là một trong những cầu thủ tôi gặp trong trận đấu ngày hôm đó.
Hắn nói: “Em chào chị, làm phiền chị quá, bọn em không biết nhà cậu ấy ở đâu…”
Trên người tôi lúc này còn đang mặc quần áo ở nhà, tóc búi gọn gàng, mặt không trang điểm đơn giản nhưng vẫn khiến chàng trai trước mặt ngại ngùng đỏ mặt.
Sau đó hắn giống như nghĩ ra cái gì đó, ấp úng một lúc lâu mới nói.
"Chị ơi….Hình như Tạ Kim An bị thất tình rồi… Nếu có thể, trong thời gian này mong chị để ý đến cậu ấy nhiều hơn.”
Bảo sao dạo gần đây tâm trạng thằng nhóc này cứ thay đổi thất thường.
Tôi cố gắng dìu Tạ Kim An về, hắn dựa vào người tôi như không xương vậy. Cho đến khi về tới nhà hắn vẫn không chịu tỉnh.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở phả ra từ khuôn mặt nép vào cổ mình.
Tôi khó khăn ném hắn xuống giường rồi thở hắt ra một hơi, lấy tay phẩy phẩy tự quạt cho mình bớt nóng.
Tạ Kim An nửa tỉnh nửa mê, khẽ kêu nóng sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Tôi bất lực đành phải đi tới cởi áo khoác cho hắn.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi tại sao hắn lại mặc áo khoác vào cái thời tiết này!.
Vì Tạ Kim An nằm lên áo khoác nên tôi dùng sức kéo mạnh cái áo ra, do quán tính mà tôi xuống ngã lăn ra đất.
Lúc sợ hãi, tôi bám tay ôm lấy eo Tạ Kim An, Tư thế này có chút kỳ lạ, tôi thở phào một hơi, đang định nhanh chóng chuồn đi trước hắn tỉnh lại thì bắt gặp đôi mắt hoa đào đang nhìn mình.
Đồng tử của tôi khẽ run lên, cả người chéc lặng.
Tạ Kim An dường như cảm nhận được xúc cảm ở bụng truyền đến nên di chuyển tầm mắt xuống phía dưới.
Lúc này tôi mới nhận ra là tay mình vẫn còn đang để ở bụng Tạ Kim An.
Tôi vội vàng muốn rụt tay lại rồi giải thích với hắn, nhưng Kim An đã nắm chặt tay tôi.
Hắn nằm bất động trên giường, trong mắt nhìn tôi với những cảm xúc kỳ lạ.
Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận rồi nói chuyện lạnh lùng với tôi như mấy hôm trước nhưng không ngờ giây tiếp theo nước mắt của Tạ Kim An lại lăn dài trên khóe mắt.
Giọng hắn khàn khàn, kéo tay tôi chạm vào cơ bụng cứng rắn của hắn.
Dù cách một lớp vải nhưng người tôi vẫn không khỏi run lên.
“Chị ơi, nếu chị thích thì em sờ cho chị nhé. Đừng thích người khác, có được không...?"
Thấy tôi im lặng, hơi thở của Tạ Kim An liền trở nên gấp gáp, hắn đột nhiên vén áo lên, buộc tôi phải chạm vào cơ thể ấm áp của hắn.
Tôi chếc vì chảy máu mũi mất!.
Tôi khẽ nuốt nước bọt, bầu không khí đang dần trở nên mất kiểm soát, tôi thầm niệm chú trong lòng, nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhìn hắn.
"Tạ Kim An, em đang không tỉnh táo, tốt nhất nên buông tay chị ra.”
Không biết lời nào chọc trúng hắn, Tạ Kim An giống như một con thú nhỏ bị k1ch thích, trong lúc tôi không chú ý, liền lật người đè tôi xuống giường.
Hắn nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống trên mặt tôi.
"Tại sao lại không thích em, tại sao lại thích người khác...đồ lừa đảo, lừa mất trái tim người ta..."
Bị đẩy xuống giường, tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, chân tay trở nên luống cuống.
“Từ từ đã, Tạ Kim An, em nhận nhầm rồi. Chị không phải cô gái đó.”
Hắn dường như không nghe thấy lời tôi nói, nhéo cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tạ Kim An cứ nhìn chằm chằm vào môi tôi, khi tiếp xúc da thịt ở khoảng cách gần thế này, tôi dường như cảm nhận được lồ ng ngực đang đập dữ dội cùng hơi thở nóng rực của hắn.
Tôi cố gắng đẩy Tạ Kim An ra.
"Chờ đã….”
hôn ấm áp của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, trong đầu tôi lúc
hết
cố ép tôi mở miệng nhưng
sức đạp mạnh một cước vào người Tạ Kim
muốn chạy đi thì thấy Tạ
đạp trúng chỗ
An, em
mặt đau đớn. Tôi vội tiến đến muốn kiểm
lại một vệt hồng. Tạ Kim An ôm chặt lấy tôi khiến tôi không
Tạ Kim An
vừa xem ti vi vừa ăn sáng
toét trên môi
tóc rối bù xù, ánh mắt vẫn
nhìn xung quanh, tầm mắt vô
của hắn, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ
đôi mắt âm trầm
Kim An như thế nào. Sau chuyện đêm qua, trong
hắn đã quên mất chuyện ngày hôm qua mất rồi. Đối
như bây giờ vậy, chỉ có hai chúng tôi ở trong nhà ăn. Tôi lau
đã thổ lộ với chị
các đốt ngón tay trở nên trắng bệch,
ai nói
nói hết câu thì
sớm hắn
trầm mặc, xa cách giống như trước kia. Hắn rất
hồ cảm nhận được tình cảm khác thường mà Trần
lời mời lặp đi lặp lại của
giường xem phim thì đột nhiên trên
An, cũng chính là nam sinh cơ bắp đã
liên lạc nhưng cuộc gọi bất ngờ
nghe thấy giọng nói
động XX giúp bọn em với. Tạ
thấy tiếng tranh cãi ở
rồi mặc áo
đã nhìn hắn lớn lên, tính cách rất giống tôi. Tôi không
mái tóc bù xù, sân vận
đám đông, tôi chỉ nhìn
lại nhìn tôi,
về phía mình, hắn liền
cả, mãi cho tới khi nhìn thấy Trần
Tạ Kim An, hắn đi vào bên
quá dài nên tôi đã mất dấu
cửa phòng đột nhiên mở ra. Một bàn tay to
bao trùm cả căn phòng. Cả hai tay của tôi đều bị
bên má của tôi, khiến tôi lúng túng lùi lại phía sau. Khi tôi đang định hét lên,
đã đoán được
gắng đẩy
hắn liền cúi xuống hôn tôi một cách rất
nén được sự rối loạn trong lòng mà buông tôi ra. Nhưng
khàn giọng nói:
lại. Hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
rõ trong mắt tôi, khóe mắt hơi
nói: “Đúng, là em. Giờ
Hà, chị biết không, em chán ngấy với việc suốt ngày phải âm thầm nhẫn nại. Em
với hắn, em hận không thể
đang đập loạn lên của mình, những lúc
thể giả vờ như không có chuyện gì xảy
mặc dù chúng tôi quả thực không cùng huyết thống, nhưng tôi dường như không có
sẽ xuất hiện sau
nam chính lẫn kẻ phản diện đều không
cảm xúc cuồn cuộn, nóng lòng muốn biết câu trả
lẫn giữa tình cảm gia đình với tình yêu
tay ra để giữ tôi lại, nhưng cuối
Kim An đã
Trần Trạch Từ cũng
chính Kiều Phù đang theo học tới hàng
được chị, nghe nói chị thích ăn đồ
Trần Trạch Từ bưng mấy hộp bánh nhỏ được trang
mua hơi nhiều, các
cười tỏa nắng khiến những
liền huých nhẹ vào người tôi với vẻ
Trạch Từ. Nhưng hắn vô cùng kiên trì, trong suốt một học
cánh tay hắn nên quan tâm hỏi: "Em
cười rụt tay
có bạn nữ ở trường bên
vào học, để chị
đầu, rồi đứng đợi
có một cô gái nhỏ đứng cạnh Trần Trạch
túng xua tay với
Khác với Tạ Kim An, ban đầu cô ấy định học ở một ngôi trường số 2
tay chào cô bé. Sơ Ý liền vui vẻ chạy tới khoác lấy
giới thiệu với chị. Đây
à, nhưng tôi nhớ rõ ràng cô ấy học ở một trường đại học nổi tiếng
mọi thứ đang dần chệch
lịch sự với tôi
có chút ngạc
biết Sơ Ý và
gần nhà chị, bọn chị
cô gái làm Trần Trạch
nam nữ chính quả
Tạ Kim
rồi kể từ lần cuối
trong lòng cảm thấy có chút bồi hồi và lo lắng, tôi dường như nghe được nhịp
xa Kiều
nữa, giọng điệu kia là sao, giọng nói vừa âm trầm
truyện, Tạ Kim An cũng
sự tủi thân và
làm gì gây tổn hại tới cô ấy. Em lo lắng như thế thì đi
kìm nén nước mắt lại, cẩn thận nói: "Chị ơi, giờ đến
An, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Tôi
em, là do chị
Tạ Kim An được
có chút tình cảm nào
bối rối, vội gạt tay hắn rồi
hơn, từ lời kể của cô ấy tôi biết được, trước đây cô
giúp em theo đuổi
dịu dàng của cô ấy, tôi khẽ thất
có hảo cảm gì đối với Kiều Phù. Ngược
chỉ cười nhẹ, rồi còn tự làm bánh
An lạnh lùng từ chối những món quà của Kiều
mọi thứ đều nhẹ nhàng mỉm
nước, đôi mắt đỏ hoe mang theo sự mất
giống như một tảng đá vậy, em đã cố gắng để
qua loa gạt đi. Cô ấy lấy ra một hộp bánh quy được gói
được không?. Em chỉ muốn cậu ấy nếm thử
yêu cầu của cô ấy nên đã cầm lấy
Kiều Phù nhờ đưa quà hộ nên dạo
hiểu lầm rằng tôi đang theo đuổi hắn, nên khi tôi
gái thích cậu lại
bao nhiêu rồi, sao cậu có thể
chúng ta chỉ có thể
lắm, hắn chen qua đám người đi tới trước mặt tôi.
nhận đâu,
cũng là tâm
bóng rổ xuống, kéo tay
ép tôi vào tường. Bầu
chị lại muốn giúp Kiều Phù theo đuổi em?.
đưa cho em, em không nhận nên giờ chị đành phải tự mình
tủi thân, giọng điệu lại càng
thích em
lời, đôi mắt đen
mặt, khẽ
rộ lên, vui sướng hôn nhẹ lên
ông đã bắt cóc chúng ta năm đó vì
chính xinh đẹp, dịu dàng trong tiểu thuyết sánh ngang với nam
cô ấy được nhiều người biết đến nhờ tài
từng sợi tóc của tôi, giống như đọc
thi viết về khoa học và biến đổi khí hậu của Trái Đất đã học đánh đàn piano. Nhưng sau vì
điều gì đó, bèn
ta không?. Em không nhận bánh quy có phải do
mỉm cười với tôi, ở trong hoàn cảnh đó không
dai dẳng bám theo tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn
suy nghĩ của mình, Tạ Kim
làm sai là cha của cô
nói gì chỉ
Ý gửi tin
ra ngoài một lát được không?
nói bình thường nhưng tôi lại cảm
cho tôi, Sơ Ý vẫn luôn thích để dấu
một tin nhắn ngắn gọn cùng địa chỉ gặp
một mình tôi đi đến đây
An, để đề phòng bất trắc nên
Kiều Phù đã phát giác ra điều
được chỉ định,
động
20, chị
bỏ hoang lâu ngày. Tôi cảm thấy có
đoán được ý định của
không muốn cô ta
ôn nhu như trước nữa, giọng điệu bây giờ
dại dột, tôi liền chạy lên lầu
thang máy nên tôi phải
lúc nửa đêm thực
và cảnh sát rồi cùng hành động, nhưng tôi sợ điều này
Kiều Phù đang cầm một chiếc
khóc to, khi nhìn thấy tôi đi tới
em với... Em sợ
Cô bé không dám cử động, chỉ sợ chiếc kéo vô tình đăm vào cổ mình.
"Tạ Kim Hà, bởi vì mày cùng Tạ Kim An mà tao cái gì cũng không còn nữa... Ha ha ha ha ha... Mẹ tao mất rồi, cha tao thì phải ở trong tù, còn tao thì sao?! Tao vĩnh viễn không thể chơi đàn được nữa!!”
"Mày có biết không? Trước khi mẹ tao qua đời, tao đã đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, cũng vì thế mà vô tình bị một thanh thép đâm vào tay. Mày có biết cảm giác lúc đó như thế nào không?"
"Mày biết không?!"
Cô ấy đột nhiên không kiểm soát cảm xúc, hét lớn về phía tôi, chiếc kéo trong tay càng s s.iế.t chặt hơn.
Cổ Sở Ý vì vậy mà xuất hiện một vết xước dài, cả người cô bé run rẩy, sợ hãi mà khóc lên.
Tôi cố xoa dịu cảm xúc của Kiều Phù, nhẹ giọng giải thích:
“Nếu lúc đó cha cô không bị bắt, thì người chết là tôi và Tạ Tế Nam… Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của cô, nhưng…”
Cảnh cửa phía sau tôi truyền đến tiếng động, cảnh sát đã tới. Kiều Phù lập tức nhìn về hướng đó.
Cô ta càng điên cuồng hơn, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi hét lên:
"Sao mày dám báo cảnh sát, sao mày dám….Ai còn tiến thêm một bước tôi liền giéc chéc cô ta!”
"Đừng, làm ơn đừng, bất kể điều gì cô muốn tôi đều đồng ý giúp cô!. Cô hãy thả em ấy ra đi.”
Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, trái tim như bị bóp nghẹt. Nếu không phải tại tôi, Sơ Ý làm sao phải chịu tình cảnh như thế này.
Cảnh sát thấy tâm trạng kích động của Kiều Phù, không có cách nào khác đành lùi về phía sau.
Một cảnh sát lớn tuổi lên tiếng trấn an:
"Cô gái, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh giải quyết, mau thả con tin ra trước!”
Kiều Phù cười khẩy một tiếng, nói: "Được, vậy Tạ Kim Hà, cô tới đây làm con tin thay cho cô ta đi.”
Người cảnh sát nháy mắt ra hiệu cho tôi không được bốc đồng, nhưng trong nháy mắt tôi đã chú ý vào người xuất hiện phía sau Kiều Phù.
Đó là Tạ Kim An.
Hắn đã leo lên từ bức tường đá hẹp ở sát vách sân thượng.
Cậu ta điên rồi sao?!
Tạ Kim An cẩn thận di chuyển, mọi động tác đều được thực hiện cực kỳ chậm rãi để Kiều Phù không phát hiện ra.
Tôi dường như hiểu được ý định của Tạ Kim An, mặc dù rất nguy hiểm nhưng tôi chỉ có thể lựa chọn đánh cược một phen.
"Được, tôi đồng ý với cô.”
Tôi lên tiếng rồi đi về phía Kiều Phù.
Mỗi bước đi đều giống như bước trên tấm băng mỏng. Càng ngày càng đến gần cô ta, nhưng không giống những gì tôi dự tính từ trước, Kiều Phù hét lên, phát điên đẩy Sơ Ý ra rồi cầm kéo lao về phía tôi.
Tim tôi đập dữ dội, cả người cứng đờ, đầu óc trì trệ, không kịp tránh né. Khi chiếc kéo chỉ còn cách tôi vài tấc, Kiều Phù đột nhiên ngã xuống.
Tạ Kim An xuất hiện như một đấng cứu thế, nhanh chóng nhảy khỏi bục cao và đá qua làm Kiều Phù ngã xuống mặt đất.
Đội cảnh sát lập tức vây quanh, khống chế cô ta lại.
Trong lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã ổn thì Kiều Phù bất ngờ lấy từ ngực ra một kh.ẩu sú.n.g, họng súng chĩa thẳng về phía tôi.
"Tạ Kim An, nếu Tạ Kim Hà chéc, ngươi có phải sẽ sống trong đau khổ cả đời đúng không? Hahahahahahaha."
Cô ta vừa nói vừa nổ súng.
Viên đạn bay rất nhanh, chỉ như một cái chớp mắt.
Tạ Kim An xoay người ôm chặt lấy tôi, đồng thời đỡ lấy viên đạn.
22.
Tạ Kim An bị bắn phải nhập viện, ở ngoài phòng cấp cứu, tôi suy sụp khóc lớn.
Trong chốc lát, tôi chỉ biết đau lòng, tự trách bản thân mình.
Nếu lúc đó tôi cảnh giác hơn thì tốt rồi, nếu lúc đó tôi không gọi cho Tạ Kim An thì tốt rồi, nếu…
Tôi ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Sau nhiều giờ trong phòng cấp cứu, Tạ Kim An cuối cùng đã được cứu sống.
Bác sĩ nói hắn mệnh cứng, viên đạn chỉ cách tim vài milimet, nếu bị bắn trúng thì dù có là thần tiên cũng không thể cứu được hắn.
Tảng đá lớn trong lòng tôi lập tức được hạ xuống.
Tạ Kim An nằm trên giường suốt mấy tháng trời không có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh hắn, hy vọng hắn sẽ tỉnh lại.
Ngày hôm đó, tôi đang lau người cho hắn, khi di chuyển đến phần bụng, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể hắn run lên.
Tạ Kim An đã tỉnh lại.
Hắn lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, cất giọng nói mà tôi hằng đêm mong nhớ:
"Chị... chị có thực sự thích cơ thể của em không?"
Chiếc khăn trong tay tôi khẽ rơi xuống đất, toàn thân run lên, nước mắt giàn giụa, không nói được lên lời.
Nước mắt lăn dài trên má, tôi đưa tay nắm lấy tay hắn, ngón tay chúng tôi đan vào nhau, Tạ Kim An mỉm cười nói với tôi: “Bây giờ em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Khi Tạ Kim An nhập viện, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không thể diễn tả được nỗi đau đến ngạt thở, cảm giác chua chát lan khắp cơ thể là gì. Tôi chợt nhận ra mình đã yêu anh mất rồi.
Tôi gật đầu, không kìm được cảm xúc, rõ ràng là nên vui mừng nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
…
Cái kết dành cho Kiều Phù chắc chắn sẽ không có hậu và tôi cũng chẳng còn quan tâm đ ến điều đó nữa.
Khi biết tôi và Tạ Kim An không phải chị em ruột và đã ở bên nhau, Trần Trạch Từ không hề tỏ ra bất ngờ mà chỉ có chút thất vọng nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chọn chúc phúc cho chúng tôi.
Tạ Đình Chính có lẽ đã làm quá nhiều điều ác nên phải nhận quả báo xứng đáng, ông ta bị ung thư dạ dày trong lúc Tạ Kim An đang nhập viện.
Sau khi xuất viện, Tạ Kim An tiếp quản công ty, hợp tác trong một dự án với Trần Trạch Từ và kiếm được số tiền khổng lồ.
Điều khiến tôi bất lực nhất là Tạ Kim An quá dính người nhưng không sao cả.
Ai bảo tôi chỉ thích mỗi mình cậu ấy thôi chứ?
(hoàn thành)
Kim Nhật Nghi An Hòa