Kiều Nữ Lâm gia
Chương 81: Thiếu
Editor: Puck - Diễn đàn
“A Hàn, có hài lòng không?” Hoài Viễn Vương hỏi Lâm Hàn.
Lâm Thấm vội vàng nhìn nhị ca, lông mi thật dài chớp chớp, xinh đẹp giống như hai cánh bướm xinh đẹp nhẹ nhàng xẹt qua khỏi mặt nước, “Nhị ca, ca có hài lòng không vậy.”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đáp: “Diệu ca ca thay mặt a Thấm nói xin lỗi, hơn nữa còn bồi thường một trăm lượng vàng, nên xem như được rồi đi. Nhưng mà, a Thấm rõ ràng đến đây, lại không tự mở miệng nói xin lỗi...”
“Mới không cần.” Lâm Thấm liên tục lắc đầu nhỏ, non nớt nói: “Rất không có mặt mũi đó nha.”
Lâm Hàn không nói được gì.
Hoài Viễn Vương không khỏi mỉm cười.
Sao tiểu oa nhi này lại quỷ linh tinh như vậy chứ?
“A Thấm, muội như vậy là không đúng...” Lâm Hàn mặt như sương lạnh, còn định dạy muội muội.
Lâm Thấm đảo loạn mắt to, cười rất chột dạ.
Hoài Viễn Vương không đành lòng, dịu dàng nói cho Lâm Hàn, “A Hàn, muội muội còn nhỏ, nói quá độc ác sẽ dọa sợ nàng đó.”
“Là như vậy sao?” Lâm Hàn sợ hết hồn, lập tức sửa lại, “A Thấm ngoan, về nhà nhị ca dạy muội toán thuật, được không?”
“Không nói muội nha.” Lâm Thấm cực kỳ cao hứng.
Một lớn hai nhỏ ba người ra khỏi phủ Thẩm Tướng, vừa đúng lúc Lâm Khai cũng chạy tới.
“Đại ca.” Lâm Thấm thấy Lâm Khai, cười như đóa hoa nhỏ, “Nhị ca hài lòng, không nói muội nữa.”
Lâm Khai rất đau lòng, đón lấy Lâm Thấm từ trong tay Hoài Viễn Vương, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng hỏi: “A Thấm bị nhị ca nói rồi, có tức giận không vậy?”
Lâm Thấm hào hứng bừng bừng, “Nhị ca nói muội, muội sẽ đi nói đại Bạch, tiểu Hôi còn có tiểu khổng tước nữa nha, nếu như nói bọn chúng xong mà muội còn chưa đã ghiền, lại đi nói cậu nữa!”
Lâm Khai cười toét miệng.
Hoài Viễn Vương và Lâm Hàn cũng cảm thấy buồn cười.
Lâm Khai ôm muội muội lên xe, trêu ghẹo nói: “Không phải cậu đã để cho mợ nói rồi sao? A Thấm lại nói, đây có phải càng bao biện làm thay rồi không.”
Lâm Thấm suy nghĩ một chút, vồn vã hỏi dò, “Vậy muội thương lượng với mợ trước được không? Mợ đồng ý thì muội mới nói.”
Lâm Hàn cũng lên xe, tốt bụng nhắc nhở nàng, “A Thấm, nếu như mợ không đồng ý, vậy muội không được nói rồi.”
Lâm Thấm cười hì hì, say mê sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Không đâu, mợ sẽ thích muội đó.”
Lâm Hàn không biết nên nói gì mới được rồi.
Trở lại Lâm phủ, Lâm Thấm tiểu cô nương gặp ai liền khoe khoang, “Nhị ca hài lòng, không nói ta.”
Khoe khoang xong, ngẩng đầu ưỡn ngực đến Thấm viên lần lượt dạy dỗ đại Bạch, tiểu Hôi, tiểu khổng tước một phen, mặc dù đại Bạch còn không có dáng vẻ phục tùng, nhưng tiểu Hôi “Ừm bee --” vô cùng tốt, tiểu khổng tước thản nhiên chậm rãi đi trên thảm cỏ, không ngừng gật đầu, Lâm Thấm vẫn rất hài lòng.
“A Thấm, còn nói cậu không?” La Thư nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nữ nhi sinh lòng vui mừng, cười híp mắt hỏi nàng.
“Không nói.” Lâm Thấm ngửa đầu nhỏ lên, “Con quá bận rộn, nói không được!”
Dáng vẻ đắc ý ngạo mạn, trêu chọc tất cả mọi người cười.
Thẩm Tướng đi theo sau lưng Hoài Viễn Vương tiến hắn đến cửa chính, nhìn bóng lưng Hoài Viễn Vương và đoàn người Lâm Khai đi xa, tâm tư phức tạp.
“Phụ thân, trở về thôi.” Thẩm Ung nhẹ giọng nói.
Thẩm Tướng bước không nhanh không chậm đi về, lạnh nhạt nói: “Thật không nghĩ tới, Hoài Viễn Vương sẽ đến Thẩm gia để làm chuyện như vậy.”
Thẩm Ung không khỏi cười khổ, “Phụ thân, Họa nhi đã oán trách với con, nói rằng rõ ràng là tiểu biểu muội a Thấm hắt con bé chứ không phải là cửu công chúa. Hoài Viễn Vương mới vừa nói ‘Muội muội của bổn Vương vô ý hắt thức ăn lên trên quần áo của đại tiểu thư quý phủ’, lời nói này thật mơ hồ, để người ngoài nghe được vốn không hiểu hắn đang xin lỗi thay cửu công chúa hay xin lỗi thay a Thấm, dù sao cả hai đều là muội muội của hắn.”
Một là muội muội ruột, một là em vợ, em vợ có nhỏ nữa cũng coi là muội muội.
Ánh mắt Thẩm Tướng lạnh lẽo, “Hoài Viễn Vương đối xử tốt với Lâm gia không hề che giấu chút nào đâu đấy. Bắt đầu từ trước mặt mọi người thổ lộ không phải Lâm Đàm không cưới cho đến bây giờ, hễ Lâm gia có gió thổi cỏ lay gì hắn đều sẽ đi lấy lòng, kể cả chuyện có liên quan đến phủ Tấn Giang Hầu cũng cực kỳ tận tâm. Nghe nói vụ án Nhương gia này hắn tự mình có mặt hả? Có thể thấy được ân cần cỡ nào.”
Thẩm Ung theo Thẩm Tướng trở lại thư phòng, hai cha con mới thương lượng chút chuyện, phụ tá của Thẩm Tướng Du Tiểu Chu mới từ phủ Thuận Thiên trở lại, bẩm báo rõ ràng chi tiết vụ án Nhương gia, “... Sau khi Lâm đại công tử chắc chắn như vậy, Đường Thôi quan liền cứng rắn, nhất định phải kiểm tra thi thể Nhương thị. Đúng là giết hại, Nhương nhị lão gia cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành phải giao thi thể Nhương thị ra. Tuy rằng bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi, nhưng trên người thật sự có vết đao...”
Thẩm Ung nghe rất nhập thần, không khỏi nói: “Ta không thể không bội phục Lâm huynh rồi, hắn thật sự biết dạy hài tử. A Khai mới vừa mười sáu tuổi, phá án đã chu đáo như thế rồi.” Rất tán thưởng “Lâm Khai”.
Thẩm Tướng cười nhạt: “Những năm gần đây Lâm Phong đầu tiên nhậm chức huyện lệnh ở Lương Nguyên, lăn qua lộn lại mới thăng lên Tri châu An Định châu, thê tử con cái vẫn đi theo hắn tới chỗ nhậm chức, người một nhà chưa từng chia lìa. Sau khi cả nhà Lâm gia về kinh, ta đã từng sai người tìm hiểu hành tung mười năm tới nay của Lâm gia, Lâm Khai một mực dưỡng thương, vài năm gần đây thân thể mới dần dần chuyển biến tốt, nhưng một mực đi theo bên cạnh Lâm Phong bôn ba ra sức không phải là Lâm Khai mà là muội muội sinh đôi của hắn Lâm Đàm.”
Thẩm Ung cực kỳ kinh ngạc, hít sâu một hơi.
Du Tiểu Chu cũng thất thanh nói: “Chẳng lẽ Hoài Viễn Vương phi còn là một vị nữ anh hùng sao?”
Thẩm Tướng từ chối cho ý kiến, nói: “Lâm Phong người này giỏi ẩn nhẫn, không thể khinh thường, con cái của hắn cũng rất xuất sắc, mỗi đứa đều không thể phớt lờ.”
Thẩm Ung và Du Tiểu Chu cung kính đáp ứng, “Dạ, đại nhân.”
Thẩm Tướng lại phân phó, “Vụ án Nhương gia này không nên nháo lớn, nhanh chóng chấm dứt.”
Du Tiểu Chu gật đầu, “Dạ, đại nhân, học trò biết nên làm sao.” Xin chỉ thị mấy chuyện rồi cáo từ đi ra ngoài.
Thẩm Ung còn chìm trong đủ loại cảm xúc khiếp sợ, hâm mộ, lẩm bẩm nói: “Ngay từ lúc trước sau khi nghe nói đến lời nói hành động của nàng trong Dưỡng Ninh cung, con đã thấy vị cô nương này bất thường. Haizzz, Lâm huynh hắn thật sự biết dạy dỗ hài tử.”
Thẩm Tướng không tán thành liếc nhìn hắn, lắc đầu, “Ung nhi, con lại coi nhẹ mình rồi, Lâm Đàm xuất sắc, chẳng lẽ Họa nhi không thể càng ở trên cao hơn nàng ta sao? Nữ hài nhi gia lấy thùy mị trinh tĩnh làm chủ, đại gia khuê tú cũng không phải quan nhỏ địa phương, cần thẩm án phá án làm cái gì.”
Thẩm
//
Kiều Nữ Lâm gia