Kiều Nữ Lâm gia
194: Chương 166
Tấn Giang Hầu nói tất cả đều là lời vàng ngọc, Thẩm Minh Châu lại hoàn toàn không nghe lọt, vừa rơi lệ, vừa lắc đầu.
“Châu nhi, Sở Vương từng biểu đạt yêu mến cháu chưa?” Tấn Giang Hầu hỏi.
Giọng ông không cao, giọng điệu rất chậm, nhưng lại từng chữ rất rõ ràng.
Thẩm Minh Châu càng thêm đau lòng, “Không có, chưa hề có.
Ông ngoại, sau khi lớn lên cháu hiếm khi nhìn thấy hắn, khi còn bé… khi còn bé luôn là hắn chạy theo sau lưng a Thấm, cháu chạy theo sau lưng hắn…”
Trước mắt Thẩm Minh Châu giống như xuất hiện ba bóng dáng nhỏ, tiểu nữ hài trước nhất thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, luôn cười hì hì, rất khiến người khác ưa thích, một tiểu nam hài da trắng, mắt thật to liều mạng đuổi theo nàng, trong miệng ngang ngược kêu “Lâm Thấm, đợi ta một chút”.
Hắn chỉ chú ý ra sức đuổi theo phía trước, không để ý đến phía sau hắn có một tiểu nữ hài nhi không thông minh lanh lợi như vậy, không hoạt bát đáng yêu như vậy hoảng loạn gọi ca ca, một lòng chỉ mong đuổi kịp hắn, chơi đùa với hắn…
“Cháu cũng là cháu gái ngoại mà.” Thẩm Minh Châu đau buồn.
“Nếu Sở Vương chưa bao giờ biểu đạt yêu mến cháu, nói cách khác, cháu chỉ tương tư một phía thôi.” Giọng Tấn Giang Hầu vững vàng lại bình tĩnh, “Châu nhi, cháu như vậy là bệnh, phải trị.
Nhưng mà, trị bệnh này không thể dựa vào đại phu, phải dựa vào bản thân cháu.”
“Nhạc phụ, ngài đừng như vậy.” Thẩm Ung vẫn đứng ở cửa ra vào, lúc này lại không nhịn được, lên tiếng năn nỉ, “Châu nhi là cháu gái ngoại ruột thịt của ngài, ngài phải làm chủ thay con bé.”
Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói: “Thẩm Ung, Sở Vương có âm thầm quyến rũ con bé, còn từng cầu hôn ngươi và La Anh chưa?”
Thẩm Ung ngẩn người, nói: “Đều không có.”
Tấn Giang Hầu hừ lạnh, “Chưa hề quyến rũ con bé, chưa hề cầu hôn, ngươi kêu ta làm chủ thay con bé như thế nào? Thẩm Ung, chẳng lẽ bởi vì con bé thích, Sở Vương nhất định phải cưới con bé sao?” Lạnh nhạt nhìn Thẩm Ung, “Không trách được ngươi và La Anh có thể dạy dỗ Châu nhi thành như vậy.
La Anh cậy mạnh, ngươi cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu.
Cho rằng trên cõi đời này chuyện gì đều do các ngươi ta cần ta cứ lấy sao?”
Thẩm Ung rất xấu hổ, nhưng vẫn không nỡ để Thẩm Minh Châu chịu khổ, nhỏ giọng cầu khẩn, “Nhạc phụ, ngài xem Châu nhi đáng thương bao nhiêu…”
Cháu ngoại gái như vậy, ngươi còn kêu bổn Hầu thương nàng, làm chủ cho nàng?”
Sắc mặt Thẩm Ung trắng bệch.
Hắn không ngờ Tấn Giang Hầu nói chuyện không nể mặt như vậy.
“Châu nhi còn nhỏ…” Tay chân hắn luống cuống rồi, hốt hoảng giải thích.
“Cũng bởi vì còn nhỏ, mới cần ngươi làm cha dạy dỗ.” Giọng Tấn Giang Hầu trầm thấp, giữa hai chân mày thoáng hiện vẻ đau xót, “Nếu như đã lớn giống La Anh, đã lập gia đình, sinh con dưỡng cái rồi, làm cha còn cần trông nom, còn cần để ý sao?”
Thẩm Ung bất giác biến sắc.
Tấn Giang Hầu lạnh nhạt nói: “Chuyện xảy ra ở Tiên Cư điện, lúc ấy ngươi không biết, nhưng hiện giờ nên rõ ràng rồi.
Ngươi kêu ta làm chủ cho Châu nhi, vậy ngươi biết a Thấm muốn ta làm gì không?”
Thẩm Ung mê man trong lòng, trên mặt có nét hổ thẹn, “Nhạc phụ, con không biết.”
Tấn Giang Hầu khẽ thở dài một tiếng, “Đầu tiên a Thấm để tất cả mọi người gạt ta, sau đó đó chuyện xôn xao truyền loạn, thật sự không dối gạt được, a Thấm còn ngăn cản ta, không cho ta đến Thẩm gia khiển trách La Anh, con bé nói…” Trên mặt Tấn Giang Hầu hiện lên vẻ ôn nhu, giọng nói cũng nhu hòa, “Con bé nói, ‘Ông ngoại lớn tuổi rồi, đừng vì những chuyện như vậy mà phiền lòng, con cháu tự có phúc của con cháu’, a Thấm là một hài tử ngoan hiếu thuận hiểu chuyện.”
Cho dù Thẩm Ung sầu lo vì Thẩm Minh Châu, cũng không thể không thừa nhận, Lâm Thấm đúng là hiểu chuyện, rất suy nghĩ vì Tấn Giang Hầu đã lớn tuổi.
“A Thấm là một hài tử ngoan.” Giọng Thẩm Ung thật thấp, mang theo chút xấu hổ, “Khó trách nhạc phụ yêu thương nàng hơn.”
“Cháu cũng là cháu gái ngoại mà.” Thẩm Minh Châu nhỏ giọng, tội nghiệp nói.
Tấn Giang Hầu yên lặng nhìn Thẩm Minh Châu một hồi lâu, đứng dậy, Thẩm Minh Châu vốn có vẻ nhỏ gầy, lúc này càng bị bóng dáng cao lớn của ông che phủ lại.
Giọng Tấn Giang Hầu trầm thấp mà uy nghiêm, “Châu nhi, nếu như cháu là một hài tử ngoan, vậy phải nghĩ cho cha mẹ cho gia tộc mình, quên chuyện quá khứ, lần nữa làm người.
Ông ngoại nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt.”
Thẩm Minh Châu khóc như mưa, Thẩm Ung không đành lòng, năn nỉ nói: “Nhạc phụ, Châu nhi hài tử này thật sự quá cuồng dại.
Dù sao Châu nhi và a Thấm là biểu tỷ muội, không bằng noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, có được không? Cũng là một đoạn giai thoại.”
Hắn một lòng yêu con, mặc dù không nỡ để Thẩm Minh Châu làm trắc phi của Sở Vương, nhưng như vậy dù sao cũng còn tốt hơn để con bé nằm trên giường chờ chết.
Trong mắt Thẩm Minh Châu có tia sáng.
Tấn Giang Hầu giận dữ, lạnh lùng quát: “La Khởi ta nam tử đội trời đạp đất, hai cháu gái ngoại cùng gả cho một nam tử, xấu mặt không chịu nổi! Nam nhân trên đời này chết hết rồi à, nhất định phải biểu tỷ muội chung chồng?”
Ánh mắt Thẩm Minh Châu tối đi.
Thẩm Ung nhanh chóng rơi nước mắt, “Nhạc phụ, nếu nói mất mặt, chẳng lẽ không phải Thẩm gia mất mặt hơn sao? Con… con thật sự không có cách nào, con không thể trơ mắt nhìn Châu nhi dâng mạng…”
Tấn Giang Hầu bình tĩnh nhìn Thẩm Ung hồi lâu, cười lạnh, “Ta còn tưởng rằng, La Khởi ta ngựa chiến nửa đời, quanh năm suốt tháng không ở nhà, ta coi như là phụ thân không biết nuôi dạy nữ nhi nhất rồi.
Hôm nay gặp ngươi, ta lại mặc cảm, Thẩm Ung, nếu bàn về không biết nuôi dạy nữ nhi, ngươi vẫn còn ở trên ta đó!”
Trên mặt Thẩm Ung lúc
.
Kiều Nữ Lâm gia