Kiều Nữ Lâm gia
170: Chương 142
Hôm nay thời tiết tốt, vạn dặm không một bóng mây.
Trong Minh Phương viên phía tây cung nội uyển Bách phi long trọng cử hành bữa tiệc.
Trên đại yến nội ngoại mệnh phụ tụ tập, ngồi đầy quần áo sặc sỡ, trang điểm lộng lẫy, chuyện trò vui vẻ, còn có cao lương mỹ vị, ca múa trợ hứng, cực kỳ náo nhiệt.
La Thư tới không sớm, khi nàng mang theo Tề Vân và Lâm Thấm đi vào chúc mừng Bách phi, bên cạnh Bách phi đã vây quanh rất nhiều mệnh phụ, quý nữ, quần áo đẹp đẽ, trang sức leng keng, hương thơm ngào ngạt, thơm say lòng người.
Bách phi vốn vô cùng không vừa mắt với nữ quyến Lâm gia, nhưng hôm nay tâm tình của nàng thật sự quá tốt rồi, cho dù thấy mẫu thân, đại tẩu và muội muội của Tề Vương phi cũng vẻ mặt tươi cười, ngược lại còn gọi Lâm Thấm tới, hiền hòa tâm sự vài câu việc nhà với nàng.
Lâm Thấm từ trước đến giờ yêu xinh đẹp, hôm nay dĩ nhiên ăn mặc rất đẹp.
Trên người mặc áo tay rộng bằng gấm cung đình màu hồng nhạt thêu chìm cúc sen đan xen, cổ áo chéo, màu sắc nhẹ nhàng, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa thuần khiết như tuyết càng thêm lóng lánh trong sáng, phía dưới phối với váy mã diện bằng sa tanh hoa văn song lan đan xen với thêu chìm bảo tương hoa, trong sáng nhạt giống như điểm chút vàng, lại mang một chút lam, màu sắc vô cùng vui tai vui mắt, váy nhiều kiểu hoa văn hoa lan, ngụ ý phong phú, ánh sáng lung linh, đoan chính thanh nhã hoa mỹ.
(*) Bảo tương hoa: hoa văn cát tường truyền thống, một trong tam bảo cát tường, thịnh hành trong thời kỳ Tùy Đường Trung Quốc.
Tam bảo gồm có bảo tương hoa (hoa văn cát tường), dao tiền thụ (cây rụng tiền), tụ bảo bồn (chậu châu báu).
Mặc dù Bách phi hả lòng hả dạ, khí thế tự đắc, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thấm như vậy, trong lòng vẫn không thoải mái, “Ngày hôm nay a Thấm ăn mặc thật dễ nhìn.” Trong giọng nói vô tình mang theo chút chua chát.
“Mỗi ngày ta đều ăn mặc rất đẹp mắt.” Lâm Thấm gương mặt ngây thơ hồn nhiên, buông tay Bách phi đang kéo ra, nhẹ nhàng xoay hai vòng, “Bách phi nương nương, bộ váy này của ta nhìn có đẹp không?” Sau khi xoay hai vòng, nàng đã cách Bách phi một khoảng.
Nếu như Bách phi lại định kéo tay nàng thân thiết nói chuyện tiếp thì lại phải vẫy tay gọi nàng lại.
Bách phi mỉm cười khích lệ, “Đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt.”
Dương Linh đã đứng bên cạnh Bách phi rồi, hôm nay nàng không nhiều lời, lúc này lại “Ah” một tiếng, “Lâm nhị tiểu thư, chiếc váy này của ngươi nhìn thẳng là một màu, nhìn nghiêng lại là một màu khác, lúc chuyển động lên thật đẹp mắt nha.”
Lâm Thấm mặt mày nhẹ nhàng, “Dương đại tiểu thư ngươi rất có ánh mắt!”
Cuối cùng có người thấy được chiếc váy này của nàng đẹp ở chỗ nào rồi, Lâm Thấm sinh ra cảm giác tri kỷ, vui mừng kéo tay Dương Linh thì thầm nói chuyện, “Chất liệu chiếc váy này rất khó được, trên thị trường không mua được đâu, là do một vị sư phụ nổi tiếng ở Tô Châu mất không biết bao nhiêu công phu mới làm ra được đấy.”
Dương Linh nghe say sưa ngon lành, “Thật sao? Không trách được xinh đẹp như vậy, rất khác biệt như vậy.”
Bách phi không khỏi có vài phần không vui trong lòng, “Vị Dương đại tiểu thư này xuất thân từ Hộ Quốc công phủ, nên rất có ánh mắt, lời nói làm việc rất có chừng mực chứ? Chẳng lẽ nàng ta không biết rằng Lâm Thấm là muội muội của Tề Vương phi, từ trước đến giờ bản cung đều không thích sao? Trước mặt bản cung lại thân thiết với Lâm Thấm như vậy, quả thật buồn cười.”
Thẩm Minh Châu tới rất sớm, nàng cắn cắn môi, nhìn Lâm Thấm và Dương Linh cười như hoa nở, trong lòng rối bời, “Chẳng phải Dương cô nương ngươi đã biết Sở Vương điện hạ ái mộ a Thấm rồi sao? Vì sao lại vẫn quan hệ tốt với a Thấm như vậy? A Thấm, ta và ngươi là thân thích, là biểu tỷ muội, đã nhiều năm như vậy ngươi không chịu có quan hệ tốt với ta, nhưng lại đối xử tốt với Dương cô nương mới quen biết không lâu như vậy.
A Thấm, ngươi… ngươi thật vô tình…”
“A Thấm, ngươi và Dương cô nương tốt như vậy nha.” Thẩm Minh Châu là một cô nương không giấu giếm được tâm sự, không tự chủ được tiến lên trước hai bước, vừa hâm mộ lại hơi ghen tỵ nói.
“Đúng vậy nha, ta thích nàng.” Lâm Thấm không hề để ý gật đầu, khoác tay Dương Linh.
Thẩm Minh Châu giống như uống dấm, đừng nhắc tới chua bao nhiêu, “A Thấm, ta là biểu muội của ngươi đó, ngươi nên rất thích ta chứ?”
Lâm Thấm cười một tiếng, “Cái này cũng không cần ta nói cho ngươi biết đi? Ngươi về nhà hỏi thử lệnh đường xem, hỏi nàng có thích nương của ta không, thì chuyện gì đều rõ ràng.”
Thẩm Minh Châu rất đau lòng, “A Thấm, ân oán giữa nương của ta và nương của ngươi đã là chuyện đời trước, tại sao phải để những chuyện cũ năm xưa đó ảnh hưởng đến tình nghĩa tỷ muội giữa chúng ta chứ? Nương của ta là nương của ta, ta không giống nương của ta.
Ta rất muốn có quan hệ tốt với ngươi, làm một đôi biểu tỷ muội thân mật không khoảng cách.”
Lâm Thấm liếc nhìn nàng.
Tiêu Lan ám hại hai huynh muội La Giản và La Thư nhiều năm như vậy, La Thư và La Giản lại không hề đối phó tỷ muội khác mẹ này.
Có chuyện cũ này để trước mặt, Thẩm Minh Châu lại nói muốn cùng Lâm Thấm kết thành đôi biểu tỷ muội thân mật không khoảng cách, đây quả thật không thể gọi là ngây thơ, không phải đơn thuần, là ngu ngốc.
Thẩm Minh Châu càng nói càng cảm thấy rất uất ức, “A Thấm, chúng ta có cùng ông ngoại, chẳng phải nên rất gần gũi rất thân thiết sao? Ta… ta rất đau lòng, dì không thích để ý đến ta, biểu tỷ cũng luôn luôn hờ hững ta, ta thật sự rất muốn thân mật thắm thiết với dì, biểu tỷ còn có a Thấm ngươi, giống như người một nhà, tại sao các ngươi lại không chịu tiếp nhận ta chứ?”
Lâm Thấm bị nàng chọc tức, “Ngươi muốn giống như người một nhà với chúng ta thì chúng ta phải tiếp nhận ngươi sao? Nhất định phải theo tâm ý của ngươi sao? Thẩm Minh Châu, uổng công ngươi lớn như vậy rồi, dường như vốn không hiểu ngươi tình ta nguyện là có ý gì.”
Thẩm Minh Châu rất không phục, đang định tiếp tục lý luận với Lâm Thấm, đoàn người Tương Dương trưởng công chúa, Trấn Quốc công phu nhân đến.
Tương Dương trưởng công chúa khí sắc cực tốt, thần thái phấn khởi, từ trước đến giờ Trấn Quốc công phu nhân luôn thích giả bộ bệnh nhẹ, hôm nay lại tinh thần tỏa sáng.
Đi bên cạnh Trấn Quốc công phu nhân là thiếu nữ tuổi xuân, một tấc không rời bà, đó chính là cháu gái của bà Phó Bảo rồi.
Bách phi tự mình đứng dậy nghênh đón Tương Dương trưởng công chúa và Trấn Quốc công phu nhân, lại kéo tay Phó Bảo khen mấy câu, “Thật đúng là dáng dấp đẹp, tính tình tốt, cô nương Phó gia quả nhiên không giống bình thường.”
Phó Bảo không ngờ Bách phi sẽ đối xử đặc biệt với mình vài phần, vui mừng quá đỗi, nhẹ nhàng khom gối, “Tạ nương nương khích lệ, không dám nhận.” Phó Bảo vui mừng khấp khởi nhìn Trấn Quốc công phu nhân, Trấn Quốc công phu nhân cười gật đầu với nàng, sắc mặt cũng cực kỳ hài lòng.
Lâm Thấm khinh thường, “Nàng ta nào thích Phó Bảo, vì Phó Bảo theo chân Tương Dương trưởng công chúa và Trấn Quốc công phu nhân đến đây, hiểu chưa?”
Người sáng suốt khẳng định đã sớm nhìn ra được, Bách phi khích lệ Phó Bảo là đang lấy lòng Tương Dương trưởng công chúa.
Cho dù nàng là sủng phi trong cung, trông coi lục cung, cũng không dám đắc tội Tương Dương trưởng công chúa đúng không? Hoàng đế luôn luôn sủng ái Tương Dương trưởng công chúa vị muội muội cùng mẹ này, đừng nói một Bách phi, cho dù thêm mấy vị cung phi được sủng ái nữa cũng không được coi trọng bằng Tương Dương trưởng công chúa.
Thẩm Minh Châu ngây ngốc, cười lấy lòng, “A Thấm ngươi thật thông minh, về sau ngươi dạy ta nhiều chút, được không?”
Lâm Thấm sưng mặt lên, “Tai họa của con người chính là thích lên mặt dạy đời, ta không có ham mê này."
Thẩm Minh Châu u oán nhìn Lâm Thấm, “A Thấm, ngươi quá vô tình rồi.”
Lâm Thấm bị nàng dây dưa nhức đầu, cảm thấy tình nguyện đối mặt với Bách phi cũng không muốn đối mặt với nàng, không quản Tương Dương trưởng công chúa vẫn còn đang cùng Bách phi chờ hàn huyên, đã kéo Dương Linh đi đến, “Cô, ngài đã tới rồi? Không tiếp đón từ xa được, không tiếp đón từ xa được.” Thấy Tương Dương trưởng công chúa, nghịch ngợm cười nói.
Tương Dương trưởng công chúa thấy Lâm Thấm, cười đến híp mắt lại, “A Thấm, cháu nhìn thấy cô
.
Kiều Nữ Lâm gia