Kiều Nữ Lâm gia
167: Chương 139
Hộ Quốc công về đến nhà, tiểu nhi tử mến yêu Dương Dục theo Hộ Quốc công phu nhân, Dương Linh cùng đi ra ngoài đón.
“Đi bơi hả?” Hộ Quốc công vừa nhìn gương mặt hắn đỏ bừng, tóc mai hơi ẩm thì biết rõ hắn lại đi bơi rồi, sờ đầu nhỏ của hắn, thuận miệng hỏi.
“Vâng, đi bơi.” Dương Dục trong sung sướng lại mang theo vài phần tự hào, “Lâm nhị ca dạy con cưỡi ngựa, con dạy huynh ấy bơi.
Huynh ấy làm lão sư của con, con cũng làm lão sư của huynh ấy, rất công bằng!”
Hộ Quốc công bất giác cười, Hộ Quốc công phu nhân tỏ vẻ cưng chiều, giận trách: “Hài tử này.”
Dương Linh cười tươi sáng, “Con và a Thấm cũng giống nhau đấy.
Nàng dạy con thư pháp, con dạy nàng bơi, có lúc làm lão sư có lúc làm học sinh, ai cũng không thua thiệt.
Nhưng mà, suy nghĩ của a Thấm cũng kỳ, bơi được rồi lại nhớ tới ngỗng trắng lớn ngỗng trắng nhỏ của nàng, còn muốn mang cả ngỗng trắng tới, bơi chung với chúng!”
“Bơi chung với ngỗng trắng à? Chơi thật vui chơi thật vui.” Dương Dục xưa nay hoạt bát, nghe được những lời này mắt sáng lên, vội vàng phụ họa, “Không chỉ ngỗng tiểu Bạch, con vịt vàng nhỏ lông mềm mềm đó cũng rất dễ thượng, lần tới đi bơi đệ mang theo cả con vịt nhỏ!”
“Nghe thử xem đây là lời hài tử cái gì.” Hộ Quốc công phu nhân không khỏi cười vui.
Hộ Quốc công cũng mỉm cười.
Lâm Thấm và Dương Linh hợp ý, Dương Dục lại rất thích nàng, cho nên thời gian này Lâm Thấm thường xuyên tới phủ Hộ Quốc công.
Mỗi ngày Lâm Hàn đều đi theo bên cạnh muội muội bảo vệ nàng, lúc này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ rồi, đi đâu đều theo.
Mới đầu Lâm Hàn luôn ngồi nghiêm chỉnh không nói cười tùy tiện, sau đã học được dụ dỗ hài tử rồi, chơi rất vui với Dương Dục.
Hiện giờ Dương Dục nhắc tới hắn cứ mở miệng là một tiếng Lâm nhị ca, vô cùng thân thiết.
“Hôm nay ở trong cung vô tình gặp được Sở Vương điện hạ, hắn khen ngợi Lâm nhị công tử một trận, cũng khen cả con.” Hộ Quốc công mỉm cười nói cho Dương Dục.
Dương Dục tò mò, “Sở Vương điện hạ khen con hả? Nhưng hắn còn chưa từng thấy con mà.”
Khóe miệng Hộ Quốc công hơi vểnh lên, “Hắn nói, Lâm nhị ca là nam tử chính trực nhất cả đời này hắn từng gặp được, cho nên, người trong lòng Lâm nhị công tử nhất định không tệ.”
“Lâm nhị ca có mặt mũi như vậy nha.” Dương Dục vẫn tâm tính tiểu hài tử, nghe lời này của Hộ Quốc công, cao hứng không thôi.
Hộ Quốc công phu nhân nghe lời Hộ Quốc công nói, lại như có điều suy nghĩ.
Dương Linh nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Mặc dù Hộ Quốc công không ở Kiến Khang, nhưng quân vụ phòng thủ trên biển ở Đông Nam vẫn do hắn phụ trách, thư phòng chất đống quân báo chờ hắn đi xử lý.
Tán gẫu mấy câu với phu nhân, con cái xong hắn đã đi bàn chuyện công việc rồi.
Hôm nay Dương Dục đặc biệt dính phụ thân, quấn quýt muốn đi cùng hắn, Hộ Quốc công nói cho tiểu nhi tử biết, “Có thể đi, nhưng không cho quấy rối, không cho đụng lung tung vào đồ của cha, cũng không cho nói lung tung.”
Dương Dục khôn khéo đáp ứng, Hộ Quốc công liền dẫn hắn đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh, Dương Linh bướng bỉnh cười, “Con lại có lời hay để trêu ghẹo a Thấm rồi.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Nghe nói Sở Vương điện hạ và Lâm Thấm lớn lên bên nhau từ nhỏ, vậy dĩ nhiên không giống người khác.
Giao tình từ luôn, luôn luôn càng dày nặng hơn.”
Dương Linh cười tươi, “Con trêu ghẹo a Thấm, nàng vẫn vịt chết còn cứng mỏ không chịu thừa nhận chứ, nhìn xem lúc này nàng còn lời gì muốn nói.”
Hộ Quốc công thuận miệng nói: “Ta đoán nàng đại khái sẽ nói Sở Vương nể mặt Tề Vương mới nói như vậy đi?”
Dương Linh suy nghĩ một chút, nói: “Thật sự là vậy, a Thấm vô cùng có khả năng sẽ nói vậy, nếu nàng không nghiêm chỉnh, nói nhăng nói cuội, trời nam biển bắc, không có giới hạn không có bến bờ.”
Hộ Quốc công phu nhân cười một tiếng, “Linh nhi, mặc dù con và Lâm nhị tiểu thư quen biết không lâu, nhưng lại hiểu biết được vài phần về tính tình của nàng.”
“Đó là đương nhiên.
Con là ai chứ, ánh mắt tinh đời, nhìn rõ.” Dương Linh thuận miệng nói.
Sau khi nói ra, nàng và Hộ Quốc công phu nhân đồng thời ngẩn người.
Giọng điệu này rất giống Lâm Thấm rồi… Chính là ba hoa mà Lâm Thấm yêu thích và sở trường…
Hộ Quốc công phu nhân buồn cười, “Đây thật đúng là theo cùng ai thì học người đó, con mới quen biết Lâm nhị tiểu thư không bao lâu, đã giống nàng ấy đến vậy rồi.
Haizzz, cổ nhân không lừa ta, kết bạn phải cẩn thận, gần son thì đỏ, gần mực thì đen.”
Dương Linh cười đến gãy lưng rồi.
Hộ Quốc công phu nhân nói giỡn với nàng, “Linh nhi, nếu như Lâm nhị tiểu thư biết được chuyện này, đã có khả năng không phải là con trêu ghẹo nàng ấy, mà là nàng ấy sẽ trêu ghẹo con đó.”
Dương Linh cười cười, “Nàng ấy không dám trêu ghẹo con đâu, nếu nàng ấy dám nhạo báng giễu cợt con, con sẽ… con sẽ…” Nói đến đây, trên khuôn mặt phù dung đột nhiên bay lên từng rặng mây đỏ, cúi thấp đầu, không nói tiếp được nữa.
“Linh nhi, con sẽ thế nào vậy?” Hộ Quốc công phu nhân vui vẻ hỏi tới.
“Nương thật là, con không nói chuyện với nương nữa!” Dương Linh giận dậm chân, xoay eo nhỏ, đi ra ngoài.
“Thật sự giận sao?” Hộ Quốc công phu nhân cười nói.
Dương Linh đã ra khỏi cửa, bên ngoài truyền đến tiếng cười giống như chuông bạc của nàng.
“Nha đầu ngốc này.” Trên mặt Hộ Quốc công phu nhân hiện lên vẻ cưng chiều, cười hiền lành.
Hộ Quốc công bận rộn đến rất khuya, người ngủ cả rồi mới quay về, Dương Dục đã ngủ say, được hắn ôm về.
Hộ Quốc công phu nhân ngồi dưới đèn chờ hắn, thấy hắn ôm Dương Dục đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Hộ Quốc công ấm giọng nói: “Không phải đã nói kêu nàng ngủ sớm đi rồi sao? Cần gì phải nhất định chờ ta chứ.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Cho dù không chờ chàng cũng phải chờ Dục nhi.
Không thấy hắn ngủ yên, ta đây làm mẹ sao có thể yên tâm đi ngủ được?”
Vừa nói chuyện, lệnh cho thị nữ trải giường cho Dương Dục, cẩn thận rửa tay, mặt, chân cho hắn, cởi quần áo, nhét vào trong chăn thơm ngát.
Dương Dục ngủ rất say, cho dù giày vò như vậy nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không phát hiện ra, ngủ rất sâu, Hộ Quốc công và phu nhân đều cười, “Giống như con heo nhỏ vậy.” Nhìn hắn ngủ, rón rén đi ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hộ Quốc công phu nhân nhớ tới việc ban ngày, dịu dàng hỏi.
Mặc dù lời nàng hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hộ Quốc công là phu thê nhiều năm với nàng, tự nhiên ăn ý, vừa nghe đã biết nàng đang quan tâm đến chuyện gặp được Sở Vương ở trong cung, nên thuật lại “Vô tình gặp được” Sở Vương, tất cả những gì Sở Vương đã nói cho phu nhân, “… Đầu tiên khen Lâm Hàn thành một đóa hoa, sau đó lại khen Dục nhi nhà chúng ta.”
Hộ Quốc công phu nhân suy nghĩ nói: “Hắn đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tìm Quốc công gia để khen Lâm nhị công tử, nhất định có mục đích của hắn.
Hoặc là định lấy lòng Lâm gia, hoặc là định phủi sạch bản thân, tỏ rõ hắn không có ý tứ gì với Linh nhi…”
“Xem ra Thẩm thất tiểu thư nói không ngoa, hắn thật sự ái mộ Lâm nhị tiểu thư.” Hộ Quốc công phu nhân cười cười.
Hai phu thê nắm tay ngồi xuống, Hộ Quốc công phu nhân thở dài nói: “Nếu Sở Vương điện hạ lập chí làm Hiền Vương, hắn và Lâm nhị tiểu thư ngược lại đúng là nhân duyên trời đất tạo nên.
Hắn cưới muội muội của Tề Vương phi, vừa là huynh đệ vừa là anh em cột chèo với Tề Vương, thân mật cỡ nào, sao phải lo lắng đến không thể bảo vệ cả đời vinh hoa phú quý chứ.”
Hộ Quốc công nhíu chặt mày rậm, chậm rãi nói: “Rốt cuộc cái gì mới có thể gọi là vinh hoa phú quý, suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau.
Ở trong cái nhìn của chúng ta, làm vị Hiền Vương chính là cực kỳ phú quý, nhưng ở trong cái nhìn của các hoàng tử hy vọng đoạt được trữ vị, sợ rằng chỉ có…” Hắn khẽ cười cười, “Sợ rằng chỉ có trên vị trí cao nhất thế gian kia mới có vinh hoa phú quý mà họ muốn.”
Hộ Quốc công phu nhân gật đầu, phiền não hỏi, “Vậy, chúng ta làm thế nào? Mấy vị phu nhân của Bách phủ một lần nữa lấy lòng ta, khen ngợi Linh nhi nhà chúng ta đấy.”
Hộ Quốc công tỏ vẻ âm trầm, “Sở Vương rõ ràng yêu người khác, Bách gia còn dây dưa với chúng ta làm gì? Đúng là không biết sống chết.”
Hộ Quốc công phu nhân nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: “Nếu Bách gia thật sự nói ra, chúng ta cự tuyệt ngay mặt cũng không được tốt nhỉ.
Dù sao hiện giờ trông coi lục cung chính là Bách phi, Sở Vương lại là con út của bệ hạ, rất được cưng chiều.
Theo ta thấy, chẳng bằng sớm trước một bước hứa gả Linh nhi ra ngoài đi.”
“Phải đến một bước này sao?” Hộ Quốc công không vui.
Hộ Quốc công phu nhân ngượng ngùng cười cười, “Cũng không chỉ có như vậy, cái đó, Lâm Hàn hài tử kia thật sự rất tốt, hiện giờ đã chơi đùa với Dục nhi rồi đấy.
Lâm nhị tiểu thư từng trêu ghẹo, nói nhị ca nàng từ nhỏ giống hệt như lão phu tử, kể cả muội muội đều không chịu dỗ.
Có thể thấy được hắn si mê Linh nhi bao nhiêu.”
Hộ Quốc công phu nhân im lặng nhìn nàng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Phu nhân, nàng nhìn trúng vị nhị công tử Lâm gia này bao nhiêu.
Vi phu nghe nàng nhắc tới hắn đã không dưới ba lượt rồi.”
“Bốn lần.” Hộ Quốc công phu nhân hé miệng cười, giơ bốn ngón tay về phía hắn.
Hộ Quốc công có vài phần dở khóc dở cười, “Lâm Hàn dĩ nhiên không tệ, nhưng mà, nào tốt đến mức giống như nàng nói?”
“Không chỉ bản thân hắn tốt, cha mẹ chồng cũng tốt, chị em bạn dâu cũng tốt, em chồng cũng tốt, chị chồng cũng tốt.
Haizzz, chàng là đấng mày râu, rất sơ ý, vốn không hiểu nữ hài nhi lập gia đình là như thế nào, vốn không hiểu cha mẹ chồng chị em bạn dâu chị chồng em chồng quan trọng cỡ nào.” Hộ Quốc công phu nhân cằn nhằn hắn.
“Viết thư đi.” Hộ Quốc công phu nhân lảm nhảm làu bàu hai sọt lời, Hộ Quốc công đáp lại nàng ba chữ ngắn ngủi.
“Thật sao?” Hộ Quốc công phu nhân vui mừng, “Thật sự định viết thư về xin phép nương sao? Vậy, hiện giờ ta sẽ đi luôn, hiện giờ đi luôn.”
“Đương nhiên phải xin phép nương rồi.” Hộ Quốc công lạnh nhạt nói: “Nếu như chúng ta dám tự tiện hứa gả Linh nhi cho người ta, trở lại Kiến Khang, nói không chừng sẽ bị một trận đánh bổ vào đầu ý chứ?”
Hộ Quốc công phu nhân hé miệng cười.
Nàng không kiềm chế được tâm tình kích động, đêm đó đã tự mình viết thư, hôm sau trời vừa sáng đã sai người mang đến Kiến Khang.
Thư nhà của Dương gia có cách thức quy luật, nhìn ngoài mặt giống như thư nhà bình thường, chỉ có người của Dương gia mới có thể nhìn ra được đang chân chính nói cái gì.
Gửi thư xong, Hộ Quốc công phu nhân đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Dương Linh.
--
Hoàng đế triệu kiến Tề Vương.
Tề Vương hành đại lễ bái kiến, yên lặng quỳ ngồi ở đối diện hoàng đế.
Hoàng đế ấm giọng nói: “Lần này cho đòi con qua đây là bởi vì chuyện nhà.
Diệu Linh, nghe nói con và a Đàm bao vây ngăn chặn Dục nhi, canh phòng nghiêm ngặt, không cho hắn thấy a Thấm, thật à?”
“Vâng.” Tề Vương trầm giọng nói.
Hắn trong quân nhiều năm, dáng người thẳng tắp, cho dù quỳ ngồi cũng có khí thế uy nghiêm oai hùng khiếp người.
Hoàng đế nói: “Trẫm đã sớm nghe nói tới chuyện này, lúc đó cũng không để trong lòng.
Nhưng mà, ngày hôm trước Dục nhi đã nói một câu khiến trong lòng trẫm cảm động.
Khi Dục nhi và a Thấm cùng một chỗ, hắn rất sung sướng, a Thấm cũng rất sung sướng.
Trẫm nghĩ, nếu như các con cứ tách Dục nhi và a Thấm ra như vậy, Dục nhi tất nhiên buồn bực không vui, còn a Thấm sẽ như thế nào? Nàng sẽ vui mừng sao?”
Tề Vương như có vẻ không vui, “Phụ hoàng, a Thấm vẫn còn rất nhỏ, rất ngây thơ.”
Hoàng đế mỉm cười, ánh mắt chậm rãi quét qua gò má Tề Vương, “Nếu như a Thấm còn nhỏ, còn ngây thơ, vậy càng không có lý do để cho bọn họ gặp mặt.
Sở dĩ con và a Đàm không cho Dục nhi và a Thấm gặp mặt, còn chẳng phải vì lo lắng a Thấm đối với Dục nhi lâu ngày sinh tình, đến lúc đó bị Bách phi làm khó đi?”
Tề Vương nhíu mày, “A Thấm được nhạc phụ nhạc mẫu nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, nếu Bách phi cho nàng sắc mặt nhìn, chẳng phải nhạc phụ nhạc mẫu đau lòng hỏng rồi sao? A Đàm cũng giống vậy, sẽ rất đau lòng.”
Ánh mắt hoàng đế lạnh lẽo, giọng lạnh nhạt nói: “Có trẫm ở đây, ai dám cho a Thấm sắc mặt nhìn?”
Tề Vương nhẫn nhịn giảng đạo lý với hoàng đế, “Ngài là hoàng đế chí cao vô thượng, có vài việc nhà ngài thật sự không có cách nào.
Thử nhìn cô của con xem là biết rồi.”
Tương Dương trưởng công chúa là muội muội cùng mẹ với hoàng đế, tình cảm sâu đậm, nhưng Trấn Quốc công gây chuyện hết lần này đến lần khác, nhưng ai có thể làm gì bà ta đây? Bây giờ chẳng phải bà ta vẫn còn rất tốt, không bị thương chút nào.
Hoàng đế hừ một tiếng, “Đừng nhắc tới cô của con.
Bao nhiêu năm trước trẫm đã từng nói muốn điều Trấn Quốc công ra ngoại tỉnh nhậm chức, Trấn Quốc công phu nhân đi theo, là cô con lo nghĩ quá nhiều, không chịu gật đầu.
Cô của con mê đắm, luôn luôn suy nghĩ thay Lương Vô Bệnh, Lương Vô Bệnh lại luôn suy nghĩ thay Trấn Quốc công phu nhân, người ngoài có thể có cách nào chứ? Nếu cô con độc ác một chút, nào đến mức như vậy?”
Tề Vương cau mày.
Trước kia hắn chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Suy nghĩ kỹ một chút, lời này của hoàng đế cũng có đạo lý.
Nếu như Tương Dương trưởng công chúa có thái độ cứng rắn, có lẽ sự tình sẽ có khác biệt rất lớn.
“Dượng là một người tốt, nhưng mà tính tình hơi mềm yếu.” Tề Vương nhỏ giọng nói.
Sắc mặt hoàng đế hòa hoãn xuống, “Nhắc tới dượng con, trẫm cũng lại nhớ tới Luân nhi hài tử này rồi.
Khi còn bé hắn cũng cùng chơi chung với a Thấm, a Thấm thấy hắn lại ngọt ngào gọi Luân ca ca, rất thích hắn.
Diệu Linh, để Luân nhi giống như Dục nhi đi, đều thường xuyên gặp mặt a Thấm.
Luân nhi và Dục nhi, a Thấm thích ai hơn thì chính là người đó.”
Thấy Tề Vương nghiêng người tới trước, giống như định nói lời phản đối, lại giơ tay lên ngăn cản hắn, “Nếu a Thấm thích Luân nhi hơn, vậy Trấn Quốc công ra ngoài trấn thủ đi.
Nếu như thích Dục nhi hơn, Bách phi nhẹ nhàng dễ chịu là tốt nhất, nếu như định sinh sự…” Trong mắt hoàng đế lóe lên vẻ ác lạnh, giọng nói lạnh nhạt khác thường, rất vô tình, “Trẫm có chỗ thu xếp cho nàng.”
Tề Vương trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ngài cũng không thiên vị nhi tử của mình.”
Hoàng đế cười một tiếng, ánh mắt ý vị sâu xa, “Vậy phải xem là nhi tử nào.”
Tề Vương né tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu, “Nhi thần cho rằng ngài suy nghĩ vì thập tứ đệ, thì ra không phải.”
Hoàng đế không hề mở cửa dẫn đường cho nhi tử mình mà lại lo nghĩ thay cho Lâm Thấm.
Biết Lâm Thấm thích náo nhiệt, biết Lâm Thấm đến độ tuổi chọn chồng, đã đặt hai mỹ thiếu niên ưu tú nhất bổn triều đến trước mặt nàng, mặc cho nàng chọn lựa.
Hơn nữa, hai tên thiếu niên này, một là nhi tử ruột của hắn, một là cháu ngoại hắn sủng ái.
Hoàng đế tỏ vẻ hiền lành, “Kể từ lần đầu tiên gặp a Thấm, trẫm đã nhìn con bé bằng ánh mắt khác.
Trẫm muốn chuyển tiếp tất cả thiếu nợ a Hành sang cho a Thấm, để a Thấm thành cô nương vô tư hồn nhiên nhất cõi đời này.
Diệu Linh, các con bảo vệ nàng quá nghiêm ngặt, nàng sẽ bỏ lỡ rất nhiều thú vui.
Nàng có thể tùy hứng một chút, đừng quá gò bó.”
“Được rồi, phụ mẫu, ca ca tẩu tẩu, tỷ tỷ anh rể của a Thấm, tất cả chúng con cộng lại cũng không suy nghĩ chu đáo thay a Thấm bằng ngài.” Tề Vương bất đắc dĩ nói.
“Diệu Linh biết vỗ mông ngựa rồi.” Hoàng đế mỉm cười.
Tề Vương mất tự nhiên nghiêng đầu..
Kiều Nữ Lâm gia