Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
13: Giam Giữ Và Phạt Tiền
Trị an huyện Phúc Dương vẫn rất tốt, cảnh sát bình thường khá rảnh rỗi, ngẫu nhiên có người báo cảnh sát, cũng chỉ là chuyện ai thuê nhà không chịu trả tiền, ai cùng ai say rượu đánh nhau linh tinh.
Bọn họ rất nhàn rỗi, lần này trường trung học cơ sở Bắc Môn lại có người gây chuyện, dứt khoát làm ầm ĩ tới một đám.
Hiệu trưởng nhìn thấy trận chiến này, nhất thời có chút mất hứng, Trác Thiệu lại rất hài lòng.
Sau khi cảnh sát được bảo vệ cổng trường đưa đến tòa nhà khu phức hợp, họ ngay lập tức được hỏi: "Người báo cảnh sát là ai? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Khuất Quế Hương một lòng muốn những cảnh sát kia cho Trác Thiệu nhìn chút sắc mặt, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy cảnh sát, bà ta lại nhịn không được có chút hoảng hốt.
Nhưng mà Khuất Quế Hương cũng đã gặp qua nhiều cảnh đời, bà ta thoáng hoảng hốt, ngay sau đó đã tỉnh táo lại, lập tức nói: "Cảnh sát! Tôi là người gọi cảnh sát! Là thằng nhãi này đã ăn cắp tiền của gia đình tôi, đánh con trai tôi!"
Khuất Quế Hương chỉ vào Trác Thiệu, thanh âm vang dội, tiếng khóc la lúc trước một chút cũng không làm tổn thương đến cổ họng bà ta.
Gọi điện báo cảnh sát rõ ràng là một cậu bé, tại sao lại trở thành người này? Nhưng Khuất Quế Hương nói như vậy, những cảnh sát này cũng gật đầu đồng ý, lại hỏi: "Hắn trộm bao nhiêu tiền? Con trai bà đâu?"
Khuất Quế Hương khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Hắn trộm năm ngàn! Con trai tôi bị thương, vẫn còn nằm ở nhà!"
Những cảnh sát này vừa nghe Khuất Quế Hương nói, còn tưởng là hai đứa nhỏ trong trường cãi vã đánh nhau, lại trộm hơn mười mấy hai mươi đồng, không nghĩ tới Khuất Quế Hương lại nói một con số lớn như vậy, con trai bà ta...!Không có khả năng bị đánh?
Các cảnh sát vốn có chút lười nhác, nhất thời tinh thần trở nên hang hái.
"Rốt cuộc là tình huống gì, bà nói tỉ mỉ một chút!" Cảnh sát nói.
"Mấy vị, học sinh này của tôi không có trộm tiền." Dương Kiến Hoa có chút sốt ruột, lại nhìn Trác Thiệu một cái, hy vọng Trác Thiệu nhanh chóng giải thích cho mình vài câu.
"Tôi không trộm tiền, cũng không đánh người." Trác Thiệu lập tức nói.
Cho dù là giáo viên hiệu trưởng trong trường, đối với pháp luật phỏng chừng cũng không quen thuộc lắm, nhưng lúc trước hắn ở trong tù, cũng đọc rất nhiều sách về phương diện này.
Không nói cái khác, chỉ nói Khuất Quế Hương ở trường gây sự, còn báo cảnh sát giả, có thể để cho bà ta bị giam giữ hơn mười ngày, phạt mấy trăm đồng.
Quan trọng hơn, điều này còn có thể khiến Khuất Quế Hương có tiền án.
"Để cho bà ấy nói trước." Cảnh sát nhìn Trác Thiệu một cái, chỉ Khuất Quế Hương.
Bề ngoài của Khuất Quế Hương rất dễ khiến người ta sinh lòng đồng tình.
Bà ta không chỉ bạc đãi Trác Thiệu và Trác Đình, còn bạc đãi chính mình, một xu không nỡ tiêu vào người mình, thế cho nên luôn mặc quần áo cũ, còn rất gầy...
"Cảnh sát, là như vậy, sau khi ba mẹ người này qua đời, liền ở nhà tôi, kết quả nó không chỉ trộm tiền nhà tôi, còn đánh con trai tôi!" Khuất Quế Hương nói, sau khi nói xong, lại trừng mắt nhìn Trác Thiệu một cái.
"Tôi không có!" Trác Thiệu lại biện giải một câu.
Nói như vậy không có bằng chứng, hiển nhiên là không được, sau khi cảnh sát đơn giản hiểu rõ tình huống một chút, đề nghị muốn đến nhà Khuất Quế Hương xem một chút, cũng muốn đi thăm con trai Khuất Quế Hương.
Ngôi nhà mới của Khuất gia rất gần trường học, nên mọi người đi đến đó trước.
Căn nhà mới của Khuất gia mua ở một tiểu khu mới xây ở huyện Phúc Dương, mà tiểu khu này, là một trong mấy tiểu khu khép kín duy nhất của huyện Phúc Dương, cảnh sát thấy thế, đều có chút kinh ngạc.
Nhà ở nơi này đều là tầng năm, nhà ở của Khuất gia cũng ở tầng năm, Khuất Quế Hương quen thuộc dùng chìa khóa mở cửa, lại nói: "Cảnh sát, con trai tôi ở bên trong, hôm qua nó bị tên nhãi ranh kia đánh, hiện tại cả người đều đau, còn đang nằm!"
Nói xong, Khuất Quế Hương chạy tới, mở cửa phòng con trai mình.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong phòng, một gã mập mạp chỉ mặc một cái quần tam giác đang ngủ trên giường, sau khi gã ta bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh, cả người còn nhịn không được run rẩy.
"Mẹ, mẹ không biết phải gõ cửa sao?" Trác Gia Bảo bất mãn nói.
Lúc này Khuất Quế Hương lại không rảnh để ý tới anh ta, chỉ nói với cảnh sát: "Cảnh sát, các người xem, trên người con trai tôi đều bị đánh đến xanh tím."
Trên người mập mạp này quả thật có một vết bầm tím to bằng quả trứng gà.
Nhưng một vết bầm tím nhỏ như vậy...!Có thể bị nói là đánh không xuống được giường?
Bọn họ thấy gã mập mạp này rõ ràng là trung khí mười phần!
"Đã kiểm tra thương tích chưa?" Cảnh sát cầm đầu hỏi.
Lúc này Trác Gia Bảo mới phát hiện có một đám người tới, cầm lấy chăn bên cạnh che mình lại, có chút khó hiểu hỏi: "Kiểm tra thương tích gì?"
"Xét nghiệm thương tích? Các người kiểm tra đi! Con trai tôi vẫn còn bị thương trên lưng!" Khuất Quế Hương nói.
Tất cả những cảnh sát đó đều im lặng.
Cho dù thật sự có người đánh gã mập mạp này, cứ như vậy qua mấy ngày nữa tuyệt đối nhìn không ra vết bầm tím...!Chẳng lẽ bọn họ còn có thể bắt Trác Thiệu?
Dương Kiến Hoa và hiệu trưởng trường học cũng đi theo, đồng dạng rất không nói nên lời, đồng thời, bọn họ coi như là hiểu được vì sao Khuất Quế Hương này báo cảnh sát, mà Trác Thiệu một chút phản ứng cũng không có.
"Bà nói thằng nhóc này đã đánh con trai bà? Bà có bằng chứng nào không?", cảnh sát hỏi thẳng.
"Đây không phải là bằng chứng ư?" Khuất Quế Hương vừa nói vừa chỉ vào vết bầm tím trên người con mình.
"Đây không thể tính là bằng chứng, muốn có bằng chứng, phải đến bệnh viện kiểm tra thương tích mới được..." Cảnh sát kiểm tra một chút, nhịn không được nhíu mày: "Rốt cuộc bà muốn thế nào?"
"Bắt nó lại!" Khuất Quế Hương nói.
"Cảnh sát, cậu ta đánh tôi, hôm qua tôi đến cổng trường chặn...!Không, tìm cậu ta, sau đó cậu ta đánh tôi!" Lúc này Trác Gia Bảo cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống.
"Hôm qua anh ấy chặn tôi ở cổng trường, muốn đánh tôi, tôi đẩy anh ấy một cái, anh ấy ngã xuống." Trác Thiệu nói, "Tôi không đánh anh ta."
Cảnh sát nhanh chóng làm rõ vụ việc.
Nói chung, chính là Trác Gia Bảo đến cổng trường chặn Trác Thiệu, muốn đánh Trác Thiệu, kết quả bị Trác Thiệu đẩy một cái, té ngã —— Trác Gia Bảo nói Trác Thiệu ấn gã ta đánh một trận, nhưng đối với lời này, cảnh sát không tin.
Điều này cũng quá bịa đặt rồi...!Một học sinh gầy gò như vậy, đem một gã mập mạp nặng trăm bảy trăm tám cân đè đánh một trận?
Cảnh sát chỉ cảm thấy hai mẹ con này miệng đầy lời nói dối, đều không vui ở lại đây, nên yêu cầu đến nhà họ Trác xem một chút.
Khuất Quế Hương nói Trác Thiệu trộm năm ngàn đồng trong nhà, nếu là thật, thì chính là chuyện lớn!
Đương nhiên, thật ra bọn họ đã không quá tin tưởng Khuất Quế Hương, cảm thấy Khuất Quế Hương hơn phân nửa là nói dối.
Sau đó...
"Trộm tiền, Khuất Quế Hương có thể khóa hết gạo lại, đứa nhỏ có bản lĩnh gì trộm tiền?"
"Lần trước đứa nhỏ này thật sự trộm đồ, trộm mấy gói mì ăn liền, Khuất Quế Hương không cho bọn họ ăn mì ăn liền, đứa nhỏ này và em gái nó ăn, chính là trộm!"
"Đứa nhỏ này cũng thật xui xẻo, tiền bồi thường của cha mẹ đều bị Khuất Quế Hương cầm, kết quả hiện tại cơm cũng không cho bọn nó ăn..."
......
Hàng xóm cơ bản đều vì Trác Thiệu nói chuyện, cho dù có quan hệ tốt với Khuất Quế Hương, lúc này cũng cảm thấy cách làm của Khuất Quế Hương không hợp lý.
Khuất Quế Hương không phải lúc nào cũng oán giận gia đình nghèo sao? Tại sao lại có năm ngàn đồng cho người ta ăn cắp?
"Cảnh sát, nó đã ăn cắp tiền! Nó biết mở khóa!" Khuất Quế Hương lớn tiếng nói.
"Cậu ấy ăn cắp tiền mặt? Tại sao gia đình bà lại để năm ngàn tiền mặt ở nhà? Bà định làm gì? Tiền được đặt ở đâu và nó bị đánh cắp thế nào?" Dọc theo đường đi, cảnh sát đã từ chỗ Dương Kiến Hoa biết được rất nhiều tình huống liên thanh hỏi.
Khuất Quế Hương nói ấp úng nói.
"Bà có biết hay không, báo cảnh sát giả sẽ bị giam giữ? Và phạt tiền!" Cảnh sát nói thêm.
Khuất Quế Hương nhất thời choáng váng..
Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt