Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
Chương 92: Chương 92
Đương nhiên việc này đã đến tay Hoàng thượng, ban đầu người vẫn không để tâm nhưng đến quan lại trong triều cũng bắt đầu bàn tán hơn nữa còn dâng tấu lên, Hoàng thượng đành phải chịu kiến Ngôn Tuấn Hàn vào cung để hỏi cho rõ chuyện
Ngôn Tuấn Hàn đang vẽ tranh bị công công đến gọi vào cung cũng không nói gì liền bình thản mà thay y phục vào cung, Tại Chính Hiên cũng đi theo sau y
“Vương gia, nếu lát nữa Hoàng thượng có lớn tiếng với người người hãy cứ im lặng, gần đây Hoàng thượng không vui cộng thêm tin đồn về ngày…”
“Công công yên tâm, ta đã biết không cần lo lắng”
Ngôn Tuấn Hàn bước vào trong điện
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”
“Bình thân, ngươi biết trẫm triệu kiến ngươi có việc gì đúng chứ”
“Nhi thần biết thưa phụ hoàng”
Hoàng thượng nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó thở dài
“Rốt cuộc ngươi sao tại sao lại để những tin đồn như vậy truyền đi khắp nơi cơ chứ, còn nữa ngươi sao lại dám vào cung còn dắt theo tên Tại Chính Hiên kia, ngươi là không sợ mất mặt sao”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười nhẹ
“Phụ hoàng ta chẳng làm gì sai tại sao lại sợ mất mặt, hơn nữa phụ hoàng người cũng biết nhi thần vốn dĩ không hề làm gì cả, tin đồn kia từ đâu mà ra nhi thần đương nhiên không biết, chỉ là Phùng thượng thư sao lại im lặng khi nhi nữ mình bị đồn đại đến như vậy”
Hoàng thượng nghe vậy có chút nhíu này,quả thật người cũng chưa từng hỏi qua Phùng thượng thư thật hư mọi chuyện như thế nào cả
“Rốt cuộc hôm đó Phùng thượng thư đến tìm ngươi làm gì”
“Bẩm phụ hoàng, Phùng đại nhân đến tìm nhi thần để nói về việc nhi nữ của của đại nhân ngưỡng mộ nhi thần đã lâu, muốn gả cho nhi thần làm thê thiếp, nhưng trong kinh thành bấy lâu có tin đồn Phùng cô nương là người mà nhị ca muốn lấy về, nhi thần làm sao lại có thể giành người của hoàng huynh cơ chứ”
Ngôn Tuấn Hàn thuật lại mọi chuyện, không quên lôi cả Ngôn Đình Anh vào, Ngôn Đình Anh muốn gây chuyện với y thì y sẵn sàng tiếp đón vậy
Hoàng thượng nghe nhắc đến Ngôn Đình Anh liền nhíu mày
“Chuyện của Phùng cô nương, trẫm không nói đến nhưng chuyện của ngươi và Tại Chính Hiên, ngươi nói rõ cho trẫm rốt cuộc ngươi và Tại Chính Hiên có quan hệ gì”
Ngôn Tuấn Hàn vẫn bình thản mà đáp lời
“Bâm phụ hoàng ta và Tại thị vệ quan hệ là vương gia và thuộc hạ, không biết ai lại đi nói bậy bạ ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất, những kẻ như vậy xứng đáng chém đầu”
Hoàng thượng nhìn Ngôn Tuấn Hàn, không đón ra được nét mặt của y là đang nói thật hay không nhưng nếu y đã trả lời như vậy thì đương nhiên Hoàng thượng sẽ không hỏi đến, nhưng nếu Ngôn Tuấn Hàn thật sự cùng Tại Chính Hiên có thứ tình cảm gì đó liền cho Tại Chính Hiên đến biên cương như huynh trưởng của hắn cả đời không được trở về, còn Ngôn Tuấn Hàn liền chọn cho y một cô nương con nhà đại thần rồi lập vương phi
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên biết phụ thân mình nghĩ gì, đời trước chỉ mẫu hậu là nhìn ra y là có tình ý với Tại Chính Hiên mà thôi còn Phụ hoàng đến lúc băng hà vẫn không hề nhận ra chỉ nghĩ y đối với Tại Chính Hiên là bằng hữu cùng nhau lớn lên mà thôi
Hoàng thượng sau đó liền cho Ngôn Tuấn Hàn lui đi, căn dặn công công xử lí tốt việc này cũng như phái người đến vương phủ của Ngôn Tuấn Hàn giám sát hành động của Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên, nếu cảm thấy bất thường liền trở về bẩm báo lại cho Hoàng thượng
Ngôn Tuấn Hàn bước ra bên ngoài một cách bình thãn, Tại Chính Hiên thấy y bước ra ngoài bình an liền thở phào nhẹ nhõm
“Để nô tài đưa người đến cổng cung trở về vương phủ”
“Không cần phiền công công, ta muốn đễn đông cung gặp hoàng huynh của ta, ngày cứ ở lại đây hầu hạ phụ hoàng ta”
Ngôn Tuấn Hàn nói xong liền nhanh chân bước đi, Tại Chính Hiên theo phí sau
“Hoàng thượng không trách tội ngươi chứ”
“Ta đã làm gì sai mà phụ hoàng trách tội, an tâm ta không sao, chúng ta đến Đông cung thôi, ta có vài chuyện muốn trò chuyện cùng ca ca ta”
Ở Đông cung, đã một thời gian Huỳnh Liên luôn ở lại Đông cung, việc Huỳnh thái y mất tích cũng được Ngôn Tuấn Vỹ che dấu hoàn toàn không một ai nghi ngờ gì
Huỳnh Liên mặc dù không bị giam lỏng canh phòng nghiêm ngặt như trước đây nhưng y vẫn là không được phép ra khỏi Đông cung, ngoài việc mỗi ngày điều chế thuốc cho Ngôn Tuấn Hàn ra thì y chính là đối mặt cùng Ngôn Tuấn Vỹ, vốn dĩ đây đã là một đoạn nghiệt duyên cho nên Huỳnh Liên không hề muốn nó phát triển cũng như không hề muốn gặp lại Ngôn Tuấn Vỹ một chút nào, nhất là khi biết thân phận thật của Ngôn Tuấn Vỹ và biết được Ngôn Tuấn Vỹ lại là huynh đệ ruột của Ngôn Tuấn Hàn
Chuyện phải kể lại cách đây năm năm, lúc đó Huỳnh Liên vẫn còn ở cùng phụ thân y, thần y trong lời đồn của thiên hạ, hôm đó y lên rừng hài thuốc vô tình phát hiện một nam nhân bị thương vô cùng nặng, đương nhiên là một đại phụ làm sao có thể thấy chết không cứu cho nên Huỳnh Liên đã cứu lấy nam nhân kia, đưa y về nơi mình và phụ thân ở để trị thương
Nam nhân bận y phục vô cùng đẹp xem ra nếu không phải là công tử của nhà quan lại hay nhà có tiền, đưa nam nhân trở về nhà trị thương, Huỳnh Liên giúp nam nhân băng bó lại vết thương cũng như cho nam nhân sử dụng dược liệu để nam nhân mau chóng hồi phục
Quả thật ba ngày sau nam nhân liền tỉnh lại, nhìn xung quanh khung cảnh thật lạ khiến cho nam nhân hơi bất ngờ, đúng lúc này Huỳnh Liên bước vào trên tay là một thao nước, còn có vài bình thuốc
Huỳnh Liên nhìn thấy người tỉnh dậy liền lên tiếng
“Ngươi đã tỉnh rồi sao, có cảm thấy mệt mỏi hay là đau ở chỗ nào nữa khôbg ngoài vết thương ra”
Nam nhân nhìn Huỳnh Liên sau đó lên tiếng
“Ngươi là ai, tại sao lại cứu ta”
“Ta là Huỳnh Liên, đương nhiên ta là đại phu hỏi thừa, vậy ngươi nghĩ ai băng bó cho ngươi cơ chứ, còn nữa ta cứu ngươi là vì ta là đại phu thấy người sắp chết lại không cứu hay sao”
Huỳnh Liên khó chịu nói nhưng vẫn ôn nhu giúp nam nhân băng bó thoa dược liệu
Lúc này nam nhân mới đáp lời lại
“Ta là Tuấn Vỹ, cảm tạ ơn cứu mạng của đại phu, sau khi ta khoẻ nhất đình sẽ đền ơn cứu mạng này”
“Ơn thì không cần đền chỉ là ngươi bị thương nặng, chân bị gãy ngươi ít nhất một đoạn thời gian nữa mới đi lại được, ngươi hãy an tâm mà ở lại đây nơi đây chỉ có ta và phụ thân ta, nhưng phụ thân ta thường xuyên ra ngoài trị bệnh, không cần lon lắng”
Huỳnh Liên nói.
Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu