Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
Chương 31: Chương 31
Bên này Tại Chính Hiên cũng tìm kiếm Ngôn Tuấn Hàn nhưng quả thật hắn không nghĩ Ngôn Tuấn Hàn thế mà lại có thể che giấu tung tích tốt đến như vậy, đường đường thái tử điện hạ trốn ra ngoài nhưng không ai nghi ngờ cũng như không làm hành động quá khiến người chý ý, hắn vốn định cho rằng Ngôn Tuấn Hàn chỉ ở trong kinh thành không nghĩ đến thế mà Ngôn Tuấn Hàn đã cùng Chu Đình chạy đến Tình Châu mất rồi
Ngôn Tuấn Vỹ mấy này liền cố gắng giấu diếm việc hoàng đệ mình bỏ trốn khỏi đông cung, cho người tuyệt đối không để ai đến làm phiền hoàng đêh đang dưỡng bệnh ở đông cung
“Sao rồi, tìm được đệ ấy chưa”
Tại Chính Hiên lắc đầu, quả thật hắn đã sai người lật tung cái kinh thành lên nhưng một tung tích cũng không có
“Có thể đệ ấy sớm rời khỏi kinh thành từ lâu rồi”
Ngôn Tuấn Vỹ hiểu rõ đệ đệ nhà mình nhất, nếu đã trốn đi ít nhất cũng không trốn ở kinh thành đâu, mà gần kinh thành có một noie cũng tấp nập không kém là Tình Châu
“Ngươi đến Tình Châu thử xem, ta nghĩ Hàn nhi có thể ở đó, với tính cách của đệ ấy, chắc chắn là không dám đi xa hơn nữa”
Tại Chính Hiên gật đầu sau hắn lại quên mất ngoài kinh thành, Tình Châu cũng là một nơi không thua kém hơn nữa ở đây còn có thể xem là nơi những người trong võ lâm thường xuyên lui tới
Tại Chính Hiên không nghĩ nhiều liền kéo Dinh Lâm dẫn theo vài người đến Tình Châu
Ngôn Tuấn Hàn và Chu Đình ở Tình Châu uống rượu vui chơi vô cùng vui vẻ, đến khi Từ Chân Thiên đến bắt Chu Đình trở về
“Ta không về, ta còn phải ở đây bồi Tuấn Hàn chơi”
Chu Đình nói
“Phụ thân ngươi kêu ta đến đây bắt người về ngươi không về thì ta bắt”
Từ Chấn Thiên nói, vốn định đến kinh thành tìm Chu Đình trở về ai ngờ nhận được tin Chu Đình thế mà đã ở Tình Châu từ lâu nhưng lại không chịu về Chu minh chủ liền nổi trận lôi đình
“Ngươi muốn phụ thân ngươi chặt gãy chân ngươi sao”
“Phụ thân không dám làm việc đó đâu, mẫu thân ta mất sớm để lại hai tỷ đệ ta, phụ thân cưng chiều không hết, chỉ là hâm doạ thôi”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn màn này liền phì cười, y nhận ra phụ hoàng y cũng vậy mặc dù người rất hay mắng nhưng chưa bao giờ người làm vậy cả, lần này trốn khỏi cung y cũng không sợ mấy cùng lắm phụ hoàng phạt một trận nữa mà thôi, phế y nữa thì càng tốt
“Chu Đình ngươi đừng cứ suốt ngày cứng đầu như vậy, Chu Vân lo lắng cho ngươi”
“Ta không quan tâm, ngươi không có quyền bắt ta về”
“Ta là tỷ phu của ngươi đương nhiên có quyền”
“Ngươi và tỷ tỷ vẫn chưa thành thân ngươi không có cái quyền đó”
Chu Đình quát lớn, Ngôn Tuấn Hàn thấy vậy liền lên tiếng
“Chấn Thiên ngươi không cần lớn tiến với Chu Đình, ngày mai ta sẽ cùng Chu Đình về Chu gia được chứ, ngươi cứ về trước đi”
“Ngươi chắc”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Vậy được rồi ta trở về trước, Chu Đình ngươi không thể như lúc nhỏ được sao nghe lời một chút không phải tốt hơn hay sao”
Từ Chấn Thiên nói rồi quay lưng đi, ba người Tôn Tình ở bên ngoài bị một trận náo động bên trong làm giật mình
“Đó là Từ đại hiệp nổi danh hay sao”
“Đúng vậy, là bằng hữu của điện hạ a”
“Ta không nghĩ điện hạ lại có quan hệ tốt với người võ lâm như vậy, không phải là đó giờ triều đình và võ lâm đều không hợp sao”
“Chuyện triều đình và võ lâm không liên quan đến điện hạ, điện hạ nói chỉ cần là bằng hữu tốt thì quan trọng những thứ khác làm gì”
Tôn Tình giải thích
“Mà nè vậy ngày mai chúng ta thật sự đến chỗ minh chủ võ lâm sao”
Tôn Tình gật đầu
“Điện hạ đã nói cùng Chu công tử trở về thì chính là vậy a”
Hai ngươi Kim Hoa An và Viên Trình Nam gật đầu
Tại Chính Hiên theo lời Ngôn Tuấn Vỹ đến Tình Châu tìm người không quản ngày đêm thúc ngựa mà đi, gốt cuộc cũng có thể đếb Tình Châu
Theo như thuộc hạ ở đây báo lại có nhìn thấy người như diễn tả của thiếu chủ, bên cạnh người đó còn có ba nam nhân và một nữ nhân, bọn họ nhận ra một trong ba nam nhân, không ai xa lạ chính là Chu Đình, con trai duy nhấ của Chu minh chủ, hai ngày trước bọn họ đã về Chu gia
Tại Chính Hiên gật đầu, xem ra hắn còn nhiều thứ không hiểu rõ về Ngôn Tuấn Hàn, ngay cả con trai của Chu minh chủ, minh chủ võ lâm y cũng có quen biết thật là khiến người ta tò mò gốt cuộc thái tử điện hạ có bao nhiêu quan hệ với những kẻ trong gianh hồ đây
“Dinh Lâm ngươi điều tra một chút về Chu Đình cho ta”
Dinh Lâm tuân lệnh đi làm
Quay trở lại với Ngôn Tuấn Hàn và Chu Đình, vì có sự xuất hiện của Ngôn Tuấn Hàn đương kim thái tử điện hạ cho nên Chu Minh cũng tạm thời bỏ qua cho nhi tử của mình, cũng nồng hậu đón tiếp Ngôn Tuần Hàn, mặc dù võ lâm và triều đình không ưa nhau nhưng người đến đều là khách Chu Minh cũng không muốn sau này lại mang tiếng đối đãi khổng tốt với điện hạ
“Có ngươi trở về thật may mắn nếu không ta thật sự bị phụ thân chặt chân”
Chu Đình ôm lấy Ngôn Tuấn Hàn cười vui vẻ
“Ngươi bảo không sợ mà, sao giờ lại bày ra bôh mặt này”
Ngôn Tuần Hàn cười, đồ thỏ đế không sợ sao ngươi trốn đi lâu như vậy chứ
“Đình nhi đệ trở về rồi”
Giọng nói này không ai khác chính là Chu Vân tỷ tỷ của Chu Đình
“Tham kiến thái tử điện hạ”
“Không cần đa lễ như vậy, ta hiện tại là trốn ra ngoài cung, không phải thái tử gì đó, Chu cô nương không cần phải hành lễ”
Chu Vân mỉm cười
“Đệ đên ta ở kinh thành chắc là đã làm phiền điện hạ rất nhiều”
“Không có, là làm phiền hắn, Chu cô nương nghe nói không lâu nữa sẽ thành thân với Từ Chấn Thiên”
Chu Vân mỉm cười
“Không gấp như vậy đợi một thời gian nữa đợi Đình nhi thành gia lập thất ta mới an tâm mà thành thân”
Ngôn Tuấn Hàn liền nhìn Chu Đình, Chu Dinhd cười cười
“Ta không thành thân đâu ta sẽ cứ là tiểu hài tử để cho a tỷ chăm sóc”
Chu Đình nói, lúc này Từ Chân Thiên cũng bước đến
“Vân nhi”
“Chấn Thiên, ngươi chưa đi cùng phụ thân sao”
Từ Chấn Thiên cười ôn nhu nhìn nàng
“Phụ thân muội kêu ta ở lại canh chừng Chu Đình, không để y lần nữa chạy đi”
Chu Đình hậm hực, Ngôn Tuấn Hàn nhìn, cảm thấy tốt nhất vẫn là đưa Chu Đình rời khỏi đây
“Chu Đình ngươi dẫn ta đi xem chỗ này đi”
Chu Đình hiểu ý liền cáo từ Chu Vân và Từ Chấn Thiên
Đi được một đoạn xa, Ngôn Tuấn Hàn liền lên tiếng
“Ngươi ổn không”
Chu Đình cười đau xót, ổn làm sao mà được chứ
“Ta không sao, Tuấn Hàn ngươi ở chơi một thời gian, khi nào trở về kinh thành thì đưa ta theo được không”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu.
Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu