Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
Chương 133: Chương 133
Ngôn Tuấn Hàn đã biến mất được một năm, trong nửa năm này đã có rất nhiều chuyện diễn ra từ chuyện Hoàng thượng băng hà và Ngôn Tuấn Vỹ kế vị, đến việc Tại Chính Hiên gia nhập quân ngũ, từng bước từng bước trở thành một tướng quân, trận đánh đầu tiên của hắn chính là cùng Địch quốc giao chiến
Lúc này ở biên giới giữa Bình Thiên quốc và Địch quốc, Tại Chính Hiên khoác lên người bộ giáp, trên tay chính là một cây thương lớn, bên cạnh là huynh trưởng của hắn Tại Chính Điền, sau lưng hai người là vô số binh mã, tay cầm vũ khí chuẩn bị nghênh chiến
Phía bên kia không ai khác chính là Hạ Đinh dẫn theo mấy vạn binh mã của Địch quốc, Hạ Đinh đưa mắt nhìn về phía Tại Chính Hiên đầy căm hận
Ngôn Đình Anh chết là nỗi đau lớn trong lòng Hạ Đinh, Hạ Đinh mặc dù lợi dụng Ngôn Đình Anh nhưng cũng thật lòng thật dạ yêu Ngôn Đình Anh, mối hận này y không thể nào bỏ qua được, nhất định bắt Bình Thiên quốc trả đủ, bắt Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Hàn đền mạng
Tại Chính Hiên nhìn tướng quân của Địch quốc quen thuộc đến như vậy làm sao không nhận ra, ngày hôm đó sau khi tạo phản thất bại, Ngôn Đình Anh được Hoàng thượng ban rượu độc vì tình nghĩa phụ tử mà không chém đầu giữ cho hắn được toàn thây
Ngôn Đình Anh chết, xác của hắn vẫn được an táng trong lăng của các vị hoàng tử nhưng trên đường đến lăng mộ liền bị một đám người cướp mất, Hoàng thượng cũng không để tâ m đến nhưng Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Vỹ làm sao không đón ra được người cướp xác của Ngôn Đình Anh là Hạ Đinh
Suốt một năm qua Hạ Đinh như biến mất không một tung tích cho đến khi Địch quốc lần nữa khiêu chiến với Bình Thiên quốc
“Hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi để tế cho mạng của điện hạ, ta sẽ khiến cho Ngôn Tuấn Hàn cảm nhận đau đớn khi mất đi người mình yêu thương”
Hạ Đinh hét lớn, Tại Chính Hiên chỉ cười nhẹ với Hạ Đinh này hắn đương nhiên không sợ
“TẤN CÔNG”
Tại Chính Điền hét lớn, toàn quân liền mau chóng xong lên dàn trận, bên phía Hạ Đinh cũng hét lớn mà xông lên
Dinh Lâm và Tôn Tình ở trên tường thanh nhanh chóng cho phóng tiễn về phía quân Địch quốc, quân Địch quốc không ngờ được liền thương vong không ít
Tại Chính Hiên trực tiếp xông pha chiến đấu với Hạ Đinh, Hạ Đinh cũng xông lên, hai người giao đấu không ai chịu thua ai; Hạ Đinh mỗi một đòn điều muốn lấy mạng của Tại Chính Hiên, Tại Chính Hiên đương nhiên sẽ không yếu thế, hắn đáp trả lại Hạ Đinh mỗi một thương đều muốn xiên vào người Hạ Đinh
Hai người kịch liệt giao đấu, xung quanh quân Địch quốc dần yếu thế, Hạ Đinh thấy tình hình không ổn liền ra lệnh rút quân, bản thân cũng nhanh chóng lùi lại, Tại Chính Hiên không vội đuổi theo, đây chỉ là trận mở đầu, hắn nhất định sẽ diêt sạch dũng khí của quân Địch quốc với ý dồ thâu tóm tất cả
Trận chiến giữa Địch quốc và Bình Thiên quốc diễn ra suốt nhiều tháng liền, đương nhiên Địch quốc hao tổn binh lực không ít nhưng Hạ Đinh vẫn bất chấp tất cả mà liều đánh, y nhất định báo thù cho Ngôn Đình Anh, phải khiến Ngôn Tuấn Hàn đau khổ mời được
Những ngày ở chiến trường, Tại Chính Hiên luôn tâm niệm nếu như bản thân có chết hắn cũng nhất định muốn gặp lại Ngôn Tuấn Hàn dù chỉ một lần, Tôn Tình nhìn thấy vậy cũng xót xa, nàng rất muốn nói cho Tại Chính Hiên biết chủ tử của nàng hiện tại đang ở đâu nhưng nếu nàng nói ra chắc chắn Ngôn Tuấn Hàn sẽ không tha thứ cho nàng
Ở ma giáo, lúc này có một người đang cầm bút vẽ phong cảnh bên hiên cửa sổ của, Tống Kỳ Nam bước vào mang theo một chén thuốc
“Thân thể ngươi vừa chỉ mới khởi sắc lại một chút đừng lao lực như vậy”
Người kia mỉm cười nhẹ, ở nơi này ngoại trừ đọc sách vẽ tranh ra y không còn biết có thể làm gì nữa, một năm qua mỗi ngày đều nằm trên giường uống thuốc, khó khăn lắm y mới có thể ngồi dậy có tinh thần mà vẽ tranh
Một năm kia đã hết chín tháng Ngôn Tuấn Hàn chỉ có thể nằm trên giường, lúc hôn mê lúc tỉnh táo, Tống Kỳ Nam liên tục giúp y chữa trị, hắn hoàn toàn chú tâm vào vệc chữa trị cho Ngôn Tuấn Hàn mà không hề đến Bình Thiên quốc dù chỉ một lần, Ngôn Tuấn Hàn nhờ sự tận tình của Tống Kỳ Nam mà đã có thể ngồi dậy đi dạo cũng xem như là một kỳ tích
Ngôn Tuấn Hàn không nói gì y cầm lấy chén thuốc mà uống, vị đắng của thuốc lang toả trong miệng y đã sớm quen thuộc
“Người của ta mang tin tức về, Bình Thiên quốc liên tục thắng trận, xem ra Địch quốc không cầm cự được bao lâu nữa, trận chiến này sẽ sớm kết thúc mà thôi”
“Sớm kết thúc sẽ tốt cho bá tánh, chẳng ai muốn chiến tranh xảy ra, ta thật tò mò rốt cuộc sao tên Hạ Đinh kia có thể thống lĩnh binh lính đánh với Bình Thiên quốc, còn mang danh nghĩa báo thù cho Ngôn Đình Anh thật tò mò”
Tống Kỳ Nam cũng không rõ nhưng đối gới tham vọng của Địch quốc nhiều đời, có thể thất Hạ Đinh kia e là đã thoả thuận điều gì đó với Hoàng đế Địch quốc để có thể dẫn quân đi đánh Bình Thiên quốc
“Lần này nếu như thắng trận tên kia nhất định sẽ được phong thưởng rất lớn, có thể trở thành đại tướng quân cũng nên”
“Vậy thì tốt, huynh ấy trở thành đại tướng quân đúng với di nguyện của phụ thân huynh ấy, bên cạnh hoàng huynh của ta có một người như huynh ấy ta cũng an tâm phần nào”
Tống Kỳ Nam nhìn Ngôn Tuấn Hàn, hắn biết y vẫn luôn nhớ mong về Tại Chính Hiên, những lúc y hôn mê luôn gọi tên người kia, nhưng y thế nhưng lại không có hy vọng bản thân sẽ sống, hắn rất tức giận khi biết y luôn nghĩ rằng bản thân sẽ chết, y làm như vậy chẳng khác gì xem thường hắn cả, hắn đã nói sẽ trị khỏi cho y nhất định sẽ trị khỏi cho y
“Ngươi đừng cứ nói những lời như bản thân sắp chết vậy, Tuấn Hàn có ta ở đây cho dù diêm vương có muốn mạng người ta cũng không cho phép, tin tưởng ta một chút, một thời gian nửa ta sẽ trị khỏi cho ngươi, tin ta có được không”
Ngôn Tuấn Hàn gật nhẹ đầu, y biết lời của Tống Kỳ Nam là thật nhưng y cũng biết bản thân mình như thế nào, thân thể này của y cho dù hồi phục những cũng sẽ chẳng thể như trước đây nữa, hơn nữa Tống Kỳ Nam vì chữa trị cho y đã mất nhiều công sức, y không muốn tiếp tục làm phiền Tống Kỳ Nam như vậy nhưng nếu y nói ra Tống Kỳ Nam nhất định sẽ nổi giận cho mà xem
Thời gian ở đây Chu Đình có một lần đến thăm y nhưng lần đó nhìn hắn sắc mặt không tốt, Ngôn Tuấn Hàn cũng lo lắng nhưng Chu Đình đến mang đến tin tức sau đó cũng rời đi, Chu Đình rời đi chưa bao lâu thì Từ Chấn Thiên cũng đến, y thật tò mò rõ ràng đều là người có tình tại sao phải làm khổ nhau như vậy.
Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu