Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 407: Tự chôn mình

151@-
Vương miện có tổng cộng 5 góc nhọn, nhưng vương miệng trên đầu lâu còn chưa hình thành, còn thiếu một cái sừng.  

Hành thi Thần Anh Cảnh!  

Hơn nữa còn là Thần Anh tam trọng thiên, chỉ thiếu chút là có thể bước vào tồn tại Hóa Thần Cảnh! Chu Hằng có cảm giác, khi vương miệng đó hoàn toàn thành hình, cũng là lúc hành thi này thành Hóa Thần Cảnh!  

Không, đó là kết quả, không phải nguyên nhân. Phải nói là khi bộ hành thi này tiến vào Hóa Thần Cảnh, như vậy vương miện này mới được hoàn chỉnh, là thể hiện cảnh giới, cũng như Thần Anh của võ giả hoàn toàn trưởng thành.  

Mao gia quả thật bỏ vốn một phen, bố trí một cái trận pháp vây khốn, lại điều động hành thi Thần Anh Cảnh đỉnh phong, chính là không cho Chu Hằng có cơ hội nào, phải chém giết hắn ở đây!  

– Chu tiểu tử, ngươi làm sao bồi thường cho bổn tọa? Con lừa đen đạp bốn vó chạy tới.  

– Trước tiên làm thịt con tiện lừa này! Mao Tế Dương giơ tay vỗ xuống con lừa đen, một con Giao xà bảy đầu sinh ra, mỗi cái đầu đều há miệng rít gào.  

– Má ơi, Chu tiểu tử mau cứu giá! Con lừa đen chạy như khói ra đằng sau Chu Hằng, nếu có thể không ra tay thì nó tuyệt đối sẽ không ra tay.  

Chu Hằng đánh ra một quyền, quyền mang màu vàng trào ra, Giao xà bảy đầu lập tức bị đánh thành mảnh vụn.  

– Hừ! Chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi! Mao Tế Dương cũng không quan tâm chuyện này, hắn lạnh lùng nhìn Chu Hằng, nói: – Tiểu tử, ngươi nhiều lần phá hỏng đại kế của Mao gia ta, lần này rốt cuộc phải trả giá đắt, chôn thân nơi này!  

Chu Hằng cười ha hả, nói: – Chỉ bằng trận thế này? Họ Mao, nếu các ngươi chỉ điều động chút lực lượng này, khó tránh khỏi lại thua thiệt lớn rồi!  

– Mỏ nhọn lươn lẹo!  

Mao Tế Dương cười lạnh. – Âm Hà Đại Trận có thể nhốt ngươi, còn bộ hành thi này chỉ thiếu chút có thể bước vào Hóa Thần Cảnh, trở thành Thi Vương! Chẳng qua, lão tổ nhà ta coi trọng thân thể ngươi…  

– Không xong, Chu tiểu tử, lão tổ nhà hắn coi trọng thân thể ngươi, đúng là lão biến thái, ngươi phải bảo vệ mông của mình cho kỹ! Con lừa đen lập tức hô lên, nhưng tiếp theo lại cúi đầu, lẩm bẩm. – Nói đi phải nói lại, không chừng lão già kia là thụ thì sao?  

– Câm miệng! Mao Tế Dương giận không thể nén, con lừa đê tiện này dám nói xấu lão tổ gia tộc bọn họ, quả thật đáng giết!  


– Bị chọc trúng chỗ đau? Con lừa đen đầy đắc ý. – Quả nhiên bổn tọa liệu sự như thần!  

Sắc mặt Mao Tế Dương thay đổi không ngừng, không nhịn được giải thích: – Lão tổ muốn biến thân thể ngươi thành hành thi, thể chất mạnh mẽ như thế, ngày sau nhất định thành Thi Hoàng mạnh nhất thiên hạ!  

– Tiểu tử, coi như là một hồi tạo hóa của ngươi!  

Chu Hằng đạp con lừa một cái, quay sang Mao Tế Dương nói: – Các ngươi liền khẳng định, cái xác sống này có thể giết được ta?  

– Ngay cả chuẩn Thi Vương cũng không giết được ngươi, chẳng lẽ còn phải điều động Thiên Tôn chân chính? Mao Tế Dương đầy vẻ cao ngạo, đây chỉ là hành thi số 3, còn có hai cỗ chuẩn Thi Vương số 1 cùng số 2, càng tới gần cảnh giới Thi Vương chân chính!  

Chu Hằng thở dài, nói: – Muốn giết người còn nói nhảm nhiều như vậy, đúng là không hiểu nối  

– Đúng đó, sư phụ, xử lý bọn chúng! Vương Hà người nhỏ quỷ lớn kêu to.  

– Con nít con nôi, đừng có cả ngày kêu la giết người phóng hỏa! Chu Hằng đánh lên mông tiểu ăn tạp, tiện tay ném hắn cho con lừa đen, làm một người một lừa rất bất mãn.  

– Muốn chết! Mao Tế Dương rống giận, hắn không lập tức ra tay là bởi trước đó Chu Hằng phá hoại quá nhiều kế hoạch, không đả kích tiểu tử này một phen thì thật là không hả giận được, lại không ngờ bị Chu Hằng cùng con lừa kia chọc giận dựng cả tóc!  

– Giết cho ta! Hắn vung tay, miệng phát ra tiếng rít, chuẩn Thi Vương kia lập tức tiến tới, đạp không lao về phía Chu Hằng.  

Không hổ là tồn tại gần tới Hóa Thần Cảnh, một bước đạp ra mây gió quay cuồng, không khí xung quanh như bị nó ép vỡ ra, hình thành vô số đường vân, mỗi cái đều vỡ nát.  

Chu Hằng cũng đạp không xông lên, miễn cho dư sóng chiến đấu lan tới con lừa và Vương Hà.  

Trong mắt chuẩn Thi Vương bùng cháy ngọn lửa xanh biếc, nó lạnh lùng nhìn Chu Hằng, khí thế không ngừng tăng mạnh, trên xương cốt trắng bệch mơ hồ chớp động những đường vân vàng, lại có một loại cảm giác thần thánh.  

Vù!  

Nó xông ra, đánh về phía Chu Hằng.  


Chu Hằng tự nhiên không thể sợ hãi, nắm chặt tay phải, một quyền đánh về phía chuẩn Thi Vương.  

Mao Tế Dương không khỏi cười lạnh, hắn biết lực lượng thân thể Chu Hằng rất mạnh, nhưng so sánh với hành thi? Nói đùa! Có lẽ so sánh được với hành thi Kết Thai Cảnh, nhưng theo cảnh giới tăng lên, xương cốt của hành thi cũng sẽ trở nên ngày càng cứng rắn, có tính trưởng thành rất cao.  

Sở trường của Chu Hằng ở chỗ thân pháp, vô cùng nhanh chóng, quỷ thần khó lường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu Hằng bày ra Âm Hà Đại Trận. Nhưng Chu Hằng bỏ qua sở trường của mình, lại đi đánh bừa với hành thi Thần Anh Cảnh thế này còn không phải lấy yếu đánh mạnh, tự tìm đường chết hay sao!  

Nếu sớm biết tiểu tử này lỗ mãng xằng bậy như thế, làm sao phải hy sinh hai tòa thành lớn, trực tiếp chặn đánh hắn giữa đường là được rồi!  

Cũng như hai quân giao chiến, một bên tướng lĩnh bày ra 99 kế liên hoàn, nhưng tướng lĩnh nhưng đối phương lại ngu đần ngốc nghếch trực tiếp đi giao đấu trực diện, làm cho mọi mưu kế, an bài đều lãng phí!  

Ầm!  

Nắm tay của Chu Hằng đụng vào vuốt xương trắng của chuẩn Thi Vương, lực lượng chấn động, phát ra tiếng nổ thật to, không khí xung quanh sôi trào như nước, điên cuồng lan tràn.  

Dư sóng tràn lan, ầm ầm ầm, kiến trúc xung quanh như tờ giấy ào ào sụp đổ, vỡ nát, toàn bộ tòa thành chỉ nháy mắt bị phá hủy, chỉ còn lại tường thành lẻ loi còn đứng vững.  

Bởi vì có Âm Hà Đại Trận bảo hộ, không phải Hóa Thần Cảnh không thể đánh phá, tuy rằng Chu Hằng nghịch thiên còn chuẩn Thi Vương này cũng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng không phải Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh.  

– Cái gì! Mao Tế Dương trợn tròn mắt, đầy vẻ khó tin.  

Trong một đòn này, Chu Hằng không hề chịu thiệt!  

Sao lại thế này!  

Tiểu tử kia không phải Kết Thai Cảnh hay sao, làm sao có thể chống đỡ hành thi Thần Anh tam trọng thiên? Không thể nào! Có phải sai chỗ nào hay không? Chẳng lẽ chuẩn Thi Vương làm việc không dốc sức?  

Không đúng, hành thi không có thần trí, mỗi một hành động đều là do hắn khống chế, làm sao có thể lười biếng lãn công được?  

Mao Tế Dương bỗng cảm thấy đầu óc không dùng được, làm sao cũng không nghĩ ra! Hắn căn bản không nghĩ tới Chu Hằng có thể là tồn tại Thần Anh Cảnh, bởi vì quá mức không thể! Tiểu tử này khi tiến vào Thượng Thiên Võ Các là vừa bước vào Linh Hải Cảnh, có thể đột phá Kết Thai Cảnh cũng là may mắn bằng trời, làm sao có thể nhanh chóng đạt đến Thần Anh Cảnh như thế được?  


Nửa bước tiên nhân trưởng thành, cần có cơ duyên, nghị lực, thiên phú, thậm chí còn có một chút vận số, căn bản không có khả năng tốc hành được!  

Cho nên, Mao Tế Dương căn bản không nghĩ theo hướng Thần Anh Cảnh, mà là cho rằng Chu Hằng vừa tế ra bảo vật gì đó, nhưng né được ánh mắt của mình.  

Nhất định là như thế!  

Vù! Chuẩn Thi Vương ngừng lại xoay ngược lui vè, trong mắt lóe lên tia sắc bén, phát ra tiếng rít gào thật lớn, lại xông về phía Chu Hằng, trên người trào ra hư ảnh đầu lâu, hình thành con sông quỷ ở đằng sau nó.  

Hành thi không thể vận dụng Vực, nhưng tự nhiên có Pháp kỹ riêng của nó, sông quỷ này như Hoàng Tuyền, bị dính phải là nhất định không thể xoay mình!  

– Chỉ có chút kỹ xảo này thôi? Chu Hằng cười nhạt, tâm niệm xoay chuyển, trên người bắt đầu tuôn trào ngọn lửa, hình thành một mảnh biển lửa, chống lại dòng sông quỷ.  

Đen và tím, nước cùng lửa!  

Ầm!  

Hai đại cường giả Thần Anh Cảnh đều bùng nổ uy thế của mình, sông quỷ cùng biển lửa chia nhau chiếm một nửa trời đất, hình thành giằng co rõ ràng. Đen và tím là chủ đạo tuyệt đối, tràn ngập tòa thành, nếu không có Âm Hà Đại Trận cản trở, chắc chắn sẽ quét ngang trời đất!  

– Cái gì? Mao Tế Dương kinh hãi rung động, vào lúc này cuối cùng hắn ý thức được mình sai lầm xa đến cỡ nào!  

Thần Anh Cảnh! Tuyệt đối là Thần Anh Cảnh, ai nói không phải hắn sẽ liều mạng với kẻ đó!  

Nhưng sao lại thế được?  

Vẻ mặt Mao Tế Dương lúc này như bị luân gian cúc hoa mấy trăm lần, một hồi đỏ, một hồi trắng, vặn vẹo không ngừng.  

Nếu Chu Hằng là Thần Anh Cảnh, vậy có nghĩa là mọi thủ đoạn, bố trí của hắn đều chỉ là uổng phí, bởi vì Kết Thai Cảnh và Thần Anh Cảnh là căn bản không thể so sánh với nhau! Gia tộc vì bố trí Âm Hà Đại Trận, có thể nói là trả giá cực lớn, lỡ như vẫn không thể trấn giết được Chu Hằng, tổn thất này sẽ quá lớn!  

– Ngao! Chuẩn Thi Vương lại rít gào, một tay vỗ xuống Chu Hằng, dòng sông khô lâu đen mạnh mẽ xông vào trong biển lửa, vô số đầu lâu há to miệng, mỗi con dữ tợn gào thét.  


– Cũng hay! Chu Hằng khẽ mỉm cười, chuẩn Thi Vương này quả thật rất mạnh, nhất là thủ đoạn công kích này, hoàn toàn khác với linh lực công kích thông thường, chẳng những lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa còn có tác dụng ăn mòn Thần chích rất mạnh!  

Làm bẩn thần thức, khó trách võ giả sau khi chết lại biến thành cái xác không hồn như thế!  

Hắn đánh ra một quyền, quyền mang vàng đánh vào trong dòng sông quỷ, thần quang chiếu rọi, tất cả đầu lâu đều tan rã như tuyết, cứ như thế, khí cơ tác động, một quyền này kéo theo ngọn lửa tím ngập trời ập tới chuẩn Thi Vương.  

Ầm!  

Chuẩn Thi Vương giơ hai tay che trước người, quyền mang vàng đánh xuống, trên khung xương của nó xuất hiện dấu ấn nắm đấm, có thể thấy rõ bốn ngón tay!  

Cái gì!  

Tròng mắt của Mao Tế Dương muốn lồi ra, đó là chuẩn Thi Vương đấy, thân thể cứng rắn cỡ nào, nhưng lại bị Chu Hằng một quyền để lại dấu vết, hơn nữa còn là đánh ra từ khoảng cách xa như vậy!  

Lực lượng của tiểu tử này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?  

Hơn nữa, mấu chốt hơn là Chu Hằng còn chưa sử dụng Thần chích!  

Không giống với hành thi, hành thi mạnh nhất là lực lượng cơ thể của chúng, đánh ra một quyền là công kích mạnh nhất. Nhưng võ giả thì khác, ngoài linh lực ra còn có Thần chích, Thần chích và linh lực cùng phát huy, đó mới là thể hiện thực lực mạnh nhất.  

Nhưng Chu Hằng không dùng toàn lực liền thiếu chút đánh cho chuẩn Thi Vương bị thương, vậy ra tay toàn lực, còn không phải một quyền đánh nổ tan chuẩn Thi Vương?  

Tình huống không ổn!  

Càng làm hắn khóc không ra nước mắt, là vì phòng ngừa Chu Hằng phá hỏng đại trận trốn thoát, trung tâm trận pháp trong thành còn có trận pháp khác bảo hộ, không phải hai ba cái là đánh phá được!  

Điều này cũng có nghĩa bản thân hắn cũng không dễ dàng đánh phá được!  

Vốn là Âm Hà Đại Trận dùng để vây khốn Chu Hằng, hiện tại lại trở thành cái lồng nhốt hắn, đây là chuyện châm chọc cỡ nào?  

Quả thật là tự chôn mình mà!
Kiếm Pháp Vương Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Pháp Vương Giả Truyện Kiếm Pháp Vương Giả Story Chương 407: Tự chôn mình
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...