Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 316: Cây mẹ

165@-
Cái hồ này cũng không lớn, kích cỡ cũng chỉ khoảng bốn năm trượng, hồ nước có màu phấn hồng, bên trên nổi cánh hoa thành mảng, nhưng vẫn có thể thấy được cửa ánh sáng xoay chuyển dưới đáy hồ.  

– Có lẽ nó chính là cửa đi ra? Chu Hằng đứng lại bên bờ hồ.  

Con lừa đen dùng mũi ngửi ngửi, nói: – Hẳn là dấu tích của lão quỷ kia!  

– Lão quỷ nào? Tam Dương Thiên Tôn? Chu Hằng hỏi, hắn bỗng nhớ ra con lừa đê tiện này đến từ thời đại Vạn Cổ Đại Đế, khẳng định biết rất nhiều bí ẩn năm đó, hắn lại đi ném quyển sách sử sống này sang một bên không đi hỏi!  

– Đương nhiên là lão già mất nết đó! Con lừa đen bĩu môi, đầy vẻ khinh thường. – Lão quỷ này già mất nết, cả ngày mặc váy hoa đào, bộ dạng biến thái ẻo lả!  

Chu Hằng trợn mặt cứng lưỡi, đường đường cường giả Hóa Thần Cảnh lại khó coi như thế? Hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn con lừa đen, hỏi: – Con lừa, có phải ngươi từng bị Tam Dương Thiên Tôn ngược đãi, lại đi vu khống người đã chết nhiều năm trước!  

– Xì, lão già mất nết đó vốn là đồ biến thái, yên lành không làm đàn ông, học nữ nhân bôi son trát phấn, uốn tóc mặc váy, ngươi nói có biến thái hay không chứ? Con lừa đen xì mũi nói.  

Chu Hằng thấy nó nói thẳng thắn như vậy, cũng không khỏi sinh ra hoài nghi, vị Tam Dương Thiên Tôn kia thật sự đến cỡ đó hay sao?  

– Lão già mất nết kia vốn là nam nhân bảy thước, ít nhất lúc là Thần Anh Cảnh thì còn bình thường, nhưng có thể vì đánh vào Hóa Thần Cảnh tẩu hỏa nhập ma, lại còn nói mình gặp được thiên nữ tuyệt thế, làm hắn cảm thấy đó là kiếp trước của mình, cho nên phải ném bỏ thân nam nhân, làm lại nữ nhân! Con lừa đen nhún vai, ra vẻ như bó tay.  

– Cái gì! Chu Hằng lại ngẩn ra, thiên nữ tuyệt thế?  

Vốn hắn nghĩ đó là Mã Bộ Tiền ảo tưởng, nhưng ngay cả Tam Dương Thiên Tôn cũng nói hắn thấy được thiên nữ tuyệt thế, vậy thì không giống nữa!  

Chẳng lẽ, nơi này thật sự có cái gọi là thiên nữ tuyệt thế?  

Không đúng, Tam Dương Thiên Tôn là nhân vật mấy vạn năm trước, Mã Bộ Tiền không có cổ xưa như thế! Hai người làm sao có thể nhìn thấy cùng một thiên nữ tuyệt thế? Trừ khi… là tiên!  

Trong nháy mắt, Chu Hằng lại có mấy phần mong chờ, muốn xem thử thiên nữ tuyệt thế này rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào, có thể khiến cho một vị cường giả Linh Hải Cảnh mê muội, ngay cả Thần chích cũng không thể hình thành, làm một vị cường giả Hóa Thần Cảnh hoài nghi giới tính của mình, từ bỏ thân nam nhân!  

Mị lực như thế làm người ta không thể tưởng tượng!  

Thế gian thực sự có mỹ nhân tuyệt sắc như thế?  

– Đi, đã có cửa có thể đi ra được, chúng ta có thể yên tâm đi tìm cây mẹ kia! Chu Hằng nhanh chóng hồi thần lại từ trong suy tưởng.  


Một người một lừa tiếp tục đi tới.  

Vài ngày say, sương mù trong rừng đào ngày càng dày, cuối cùng hoàn toàn che phủ mặt trời, phóng mắt nhìn là một mảnh hồng phấn, ngay cả đưa tay trước mặt cũng không nhìn thấy!  

Hơn nữa, chẳng những tầm nhìn không ổn, ngay cả thần thức cũng không thể xuyên thấu qua tầng sương mù này, như một người thường đứng giữa ban đêm không ánh sáng trăng sao, giơ tay không thấy ngón.  

Chu Hằng đành phải nắm lấy con lừa đen mà chạy, bằng không con lừa này căn bản không theo kịp hắn được.  

May mà sương mù này không hề ảnh hưởng đến hắc kiếm, vẫn có phản ứng dữ dội trong không gian đan điền của hắn, chỉ dẫn phương hướng.  

Đối với những người khác, sương mù này là chướng ngại to lớn, làm bọn họ không dám lộn xộn, hoàn toàn giống như người mù, cách làm lý trí nhất là lẳng lặng đợi cho sương mù tan đi.  

Nhưng đối với Chu Hằng mà nói, đây lại là tin tức tốt, bởi vì hắc kiếm chỉ hướng sẽ không thay đổi.  

Dường như, sau khi sương mù đến mức đỉnh, cây mẹ Thủy Tinh Đào sẽ dừng lại “nghỉ ngơi”.  

– Chu tiểu tử, sao ngươi lại dùng hai chân đi đường? Con lừa đen ở một bên thổi gió. – Thân là một con thú cưỡi, không phải là ngươi nên bò sát hay sao?  

– Tiện lừa, có tin bây giờ ta ném ngươi ra hay không?  

– Ha ha, đùa chút thôi, Chu tiểu tử ngươi thật là không có cảm giác hài hước!  

– Đánh một con lừa đê tiện nào đó một trận, cảm giác hài hước của ta sẽ phục hồi, nhìn thấy một con heo cũng sẽ cười ha ha!  

– Hắc hắc, trò đùa này tuyệt không buồn cười! Quả nhiên Chu tiểu tử ngươi không có cảm giác hài hước!  

– Hả! Chu Hằng đột nhiên dừng lại, chỉ thấy sương mù trên bầu trời biến ảo, quả thật đang ngưng kết thành hình một người.  

– Ồ? Con lừa đen cũng phát hiện, cũng phát ra tiếng hô nhỏ.  

Sương mù không ngừng biến hóa, ngưng tụ thành hình người ngày càng rõ ràng, nhanh chóng phân biệt ra được đó là một nữ nhân, dáng người lung linh, mỗi một tấc đều có tỷ lệ xinh đẹp kinh người, chỉ là bóng dáng đã khiến người ta sinh ra ý nghĩ vô hạn.  


Hình dạng khuôn mặt của nàng cũng chầm chậm trở nên rõ ràng, cuối cùng hình thành một khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ vô hạn!  

Thiên nữ tuyệt thế!  

Trong lòng Chu Hằng lập tức trào ra bốn chữ này!  

Cho dù đó chỉ là sương mù hồng nhạt hình thành, căn bản không thể chân chính phác họa ra dung nhan nữ nhân kia, nhưng chỉ đường nét đơn giản đã đã xinh đẹp đến kinh hồn hút phách, làm linh hồn của người ta muốn bay mất!  

Cuối cùng Chu Hằng hiểu được, vì sao Mã Bộ Tiền cam lòng coi nàng như trời, cả đời không thể hình thành Thần chích của mình, còn một vị Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh lại hoài nghi giới tính của mình, nghĩ rằng đây là kiếp trước của hắn!  

Bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung được tuyệt mỹ của nàng, chỉ có thể tận mắt mà thấy, lâm vào trong ái mộ sâu sắc!  

Chu Hằng vốn tưởng rằng Ứng Mộng Phạm đã là tuyệt sắc nhân gian, hơn nữa còn là sắc đẹp mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm mới sinh ra, thế gian không còn tìm thấy nữ nhân nào có thể so sánh được với nàng!  

Nhưng sương mù tạo thành mỹ nữ, chỉ mới là bức phác thảo hồng nhạt, lại vượt xa Ứng Mộng Phạm không biết bao lần!  

Ở dưới thiên nữ tuyệt thế diễm lệ, bất cứ mỹ nữ nào cũng chỉ phải lùi về làm nền.  

Chu Hằng như mê như say, tinh thần hoảng hốt, như muốn cứ nhìn mãi, thẳng đến tận cùng thời gian.  

Trong lòng hắn chấn động mạnh, tâm võ đạo của hắn đâu? Hắn có thể chìm đắm trong mỹ nữ không rút ra được? Hùng tâm tráng chí của hắn đâu? Theo đuổi của hắn đâu?  

Ánh mắt bỗng hiện ra hai bóng kiếm màu đen, vụt vụt vụt, hắn chém hết mê loạn, xuất hiện ra vẻ cứng cỏi.  

– Con lừa? Chu Hằng gọi.  

– Ông bà ông vãi ơi, yêu nữ này quá sức lợi hại, ngay cả bổn tọa cũng thiếu chút không chống đỡ nổi, tim nhỏ đập loạn thình thịch thình thịch này! Con lừa đen liên tục hô to, dùng một chân không ngừng vỗ ngực.  

Dù sao lừa đen không phải loài người, ánh mắt thẩm mỹ tuyệt đối không thể coi như loài người, cũng không vì thế mà say mê.  

– Cái gọi là truyền thuyết thiên nữ tuyệt thế, lại là sự thật? Chu Hằng nhíu chặt chân mày, chẳng lẽ Tam Dương Thiên Tôn vì điều này mới thành lập truyền tống trận, thiên nữ tuyệt thế này lại có quan hệ gì với cây mẹ Thủy Tinh Đào?  

– Đừng nhìn nữ, đi mau, yêu nữ này còn xinh đẹp hơn cả Thánh nữ Đông Linh Tiên Trì, bổn tọa cũng sắp không chịu nổi rồi! Con lừa đen nhắm mắt lại, còn quá đáng hơn dùng hai chân che mặt.  


Không biết bao lâu, sương mù lại biến ảo, độ dày cũng không giảm đi, nhưng hình dáng thiên nữ lại nhanh chóng biến mất.  

Chu Hằng xách con lừa đen, tiếp tục tiến tới theo hướng hắc kiếm chỉ.  

Đi nhanh, đi nhanh, đi nhanh!  

Hai ngày sau, cuối cùng sương mù bắt đầu tiêu tán, tốc độ của Chu Hằng lại nhanh hơn, bởi vì rất có khả năng, phương hướng hắc kiếm chỉ tới lại bắt đầu thay đổi.  

Hắn phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến đỉnh điểm, chân như ánh sáng xẹt qua, vụt qua bên trên rừng đào.  

– Con lừa, ngươi nên giảm béo đi, sao mà nặng như thế! Chu Hằng lắc lắc tay, thiếu chút ném con lừa này ra ngoài.  

– Xì, dáng người bổn tọa rất thon thả, chính là lừa trong loài lừa!  

– ….. Còn không phải một con lừa đê tiện hay sao?  

– Chu tiểu tử, coi chừng bổn tọa trở mặt với ngươi!  

– Hắc, hả? Chu Hằng đột nhiên dừng lại, bên trong sương mù hồng nhạt bồng bềnh, đằng trước mơ hồ hiện ra một cây to chọc trời.  

Chân chính là cây to chọc trời!  

Cây to này cao cỡ nào, Chu Hằng căn bản không thấy được đỉnh, nhưng gốc quả thật như một tòa thành, to đến quá cỡ! Đây quả thật là một gốc cây đào, không có lá, chỉ có hoa đào nở rộ.  

Hắc kiếm chỉ tới, chính là gốc cây to này… chỉ xéo tới trước, hẳn là trái nó kết ở trên đỉnh.  

– Cây mẹ Thủy Tinh Đào! Con lừa đen lập tức thẳng mắt, nước miếng chảy ào ào.  

– Không hay! Chu Hằng hô khẽ, thân hình lướt qua, theo sương mù không ngừng tiêu tan, gốc cây đào to lớn này cũng bắt đầu di chuyển.  

– Đuổi theo! Con lừa đen giãy ra, tung bốn chân chạy hết mức.  


Chu Hằng cũng đuổi sát theo, vù vù, một người một lừa vội vào leo lên trên thân cây. Lúc này, tốc độ cây đào càng lúc càng nhanh, cuối cùng đạt đến cực hạn. Mặc dù không kinh khủng như Chu Hằng toàn lực thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhưng võ giả Linh Hải Cảnh bình thường cũng không thể đạt đến.  

– …. Con lừa, tạo hình của ngươi đúng là không tệ mà! Chu Hằng nhìn con lừa đen sải bốn chân bám lên thân cây, ưỡn mông lên, rất là khôi hài.  

– Gâu, Chu tiểu tử ngươi thèm cắn hả? Tuy rằng con lừa đen hình thành Thần chích, có thể đạp không mà đi ở mức nhất định, nhưng tốc độ cây đào di động cực nhanh, nó đạp hụt một bước là sẽ bị ném ra đằng xa.  

Một người một lừa bò lên trên, bò lên khoảng ngàn trượng, lúc này mới vươn ra một nhánh, một nhánh tiếp một nhánh, cuối cùng con lừa đen không cần bám lên thân cây, mà có thể nhảy qua lại giữa các nhánh.  

– Ngừng! Chu Hằng đột nhiên giơ tay cản lại, nói: – Có động tĩnh!  

– Hả, chỗ này còn có người khác? Là ba tên tiểu quỷ kia? Con lừa đen chắp tay đứng, nó đã giả bộ câm điếc đủ rồi, hiện tại dù có gặp ba người Tang Thanh Sơn cũng sẽ không phải ngậm miệng nữa.  

Oong!  

Trận gió lốc quét tới, hoa đào tung lên, một con ong vàng to lớn đột nhiên hiện ra, thân thể lớn như con trâu, bốn cánh cực mỏng như giấy, vỗ ra gió thật mạnh.  

Yêu thú Linh Hải Cảnh!  

Vù, ong vàng này vừa xuất hiện liền lao về phía Chu Hằng, cái kim nhọn dài nhắm thẳng vào ngực Chu Hằng.  

Chu Hằng hừ một tiếng, xiết tay phải, đánh ra nắm đấm màu vàng, thẳng lên kim của ong vàng.  

Ầm!  

Dưới một quyền, chiếc kim màu xám đen của ong vàng bị đánh cong lại, ong vàng đau đến vỗ cánh bay đi, trong mắt toát ra giận dữ vô cùng.  

Chu Hằng không khỏi khựng lại, bởi vì một quyền của hắn lại không đánh gãy kim của ong vàng này, quả thật làm hắn bất ngờ.  

Một đạo ánh sáng mờ lóe lên, kim của ong vàng lập tức lại thẳng ra như kiếm, lại vỗ cánh lao thẳng vào Chu Hằng, chiếc kim cắt qua không gian, phát ra tiếng kêu sắc bén.  

– Chu tiểu tử, không cần nể mặt bổn tọa, đánh đi! Đánh! Con lừa đen ở một bên góp náo nhiệt.  

Chu Hằng hừ một tiếng, tay phải rung lên, tế ra hắc kiếm, phát động khí thế Tử Diễm Thiên Long, ong vàng lập tức tan vỡ tâm thần, xẹt, ánh sáng đen lóe lên, đâm vào trong ngực ong vàng.
Kiếm Pháp Vương Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Pháp Vương Giả Truyện Kiếm Pháp Vương Giả Story Chương 316: Cây mẹ
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...