Kiếm Pháp Vương Giả
Chương 312: Bích Nhãn Thủy Ngưu
133@-Đến ngày ước định, Chu Hằng liền dẫn con lừa đen đi hội hợp với ba người Tang Thanh Sơn, đi tới di tích cổ địa còn chưa biết kia.
Vì ác tâm một chút với con lừa đen, Chu Hằng còn máng trên lưng con lừa đê tiện một bộ yên ngựa, con lừa đen tức giận đến “oa oa” gào to, một đôi mắt lừa lóe ra ánh mắt như sắp giết người. Nhưng tham tài là vết thương trí mạng của con lừa này, vì bảo vật, nó vẫn cố nhịn xuống.
Nhưng Chu Hằng cũng không có làm chuyện quá đáng cưỡi lên lưng con lừa, nếu không tất nhiên con lừa đê tiện này sẽ cắn cái mông của hắn.
Hắn tới trễ nhất, Tang Thanh Sơn, Dương Chiêm cùng Tinh Dạ Vũ đang chờ hắn, nhưng cũng không có lâu lắm, bởi vì Chu Hằng đã tính toán thời gian chính xác, không nhiều hơn một giây, không kém một giây, chẳng qua hắn trở thành người tới cuối cùng, thuần túy là vì ba người kia tới quá sớm mà thôi.
– Hừ! Dương Chiêm xem Chu Hằng không vừa mắt, lập tức nhếch khóe miệng lộ ra một chút hàn ý.
– Chu huynh như thế nào còn mang theo một con lừa đến? Băng Hoàng Nữ thì rất kinh ngạc, hỏi.
– Đây là vật cưỡi của ta, là thượng cổ tạp… dị chủng, có đại năng lực! Chu Hằng không chút nào phí tiền vốn thổi phồng con lừa đê tiện một chút, hắn cười ha hả, nói tiếp: – Ta mang theo vật cưỡi hẳn là không sao chứ?
Tang Thanh Sơn cùng Băng Hoàng Nữ đều gật gật đầu, con lừa đen này tuy rằng nhìn qua thập phần thần tuấn, nhưng súc sinh dù sao chỉ là súc sinh, đâu cần phải để vào mắt. Xem theo khí tức lộ ra từ trên người nó cũng chỉ là Khai Thiên Cảnh, đúng chỉ là một vật cưỡi mà thôi.
Dương Chiêm thì vẫn giữ vẻ mặt như trước, tận lực không thèm nhìn tới Chu Hằng.
Con lừa đen cào cào chân, “phì phì phì” từ trong mũi phun ra mấy luồng hơi trắng. Miệng lưỡi của nó chính là đê tiện nhất thiên hạ, nếu đổi là lúc khác, nó đã sớm chỉ vào mũi ba người Tang Thanh Sơn, lắc lắc cái mông lừa mắng bọn họ từ đầu tới đuôi rồi! Nhưng trước mắt lại là có miệng mà không nói được, đương nhiên nó vô cùng uất nghẹn.
Ba người Tang Thanh Sơn không khỏi liếc mắt nhìn con lừa đen một cái, chỉ cảm thấy con lừa này rất có nhân tính hóa, không ngờ nhích động khóe miệng làm ra hình dáng của cái miệng đang nói, tưởng tượng tỉ mỉ tinh tế, rất giống như đang nói: “ngu ngốc”.
Bọn họ dù có sức tưởng tượng như thế nào đi nữa cũng không có khả năng nghĩ là một con lừa lại biết lên tiếng nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy quái dị một chút, rồi cũng không nghĩ tới phương diện này nữa.
Chu Hằng bay lên đá một cước vào trên thân con lừa đen, miễn cho con lừa miệng lưỡi đê tiện này làm hỏng chuyện!
Con lừa đen há là kẻ chấp nhận thua thiệt, nó lập tức nhảy lên tung vó sau đá đánh trả Chu Hằng. Ba người Tang Thanh Sơn trông thấy một màn này đều có cảm giác đầu óc không đủ dùng.
– Chu huynh! Vật cưỡi của huynh này dường như có chút dã tính chưa thuần! Tang Thanh Sơn cười to nói.
Chu Hằng ấn một chưởng đặt trên thân con lừa đen, bắt đầu mạnh mẽ khởi động, ép tới con lừa đen chỉ có thể toàn lực chống cự lại, không còn lực lượng tung chân liều mạng với hắn. Hắn cũng cười cười, nói: – Tạp chủng thượng cổ, khẳng định có chút táo bạo!
Con lừa đen bi phẫn trợn ngược con mắt lừa, nếu không vì nó thật sự quá tham tài, khẳng định lập tức trở mặt với Chu Hằng: tạp chủng em gái ngươi á!
– Lên đường thôi!
Dương Chiêm lạnh lùng nói.
Tang Thanh Sơn cung tay mời, nói với Băng Hoàng Nữ: – Nếu lên đường, còn phải thỉnh Tinh sư muội lấy ra Nguyên Kim Chu!
Băng Hoàng Nữ vẻ mặt như gió lạnh mùa đông, nhìn Tang Thanh Sơn không đổi sắc chút nào, nhưng phong thái tuyệt mỹ dù lạnh lùng như băng giá của nàng càng lộ ra xinh đẹp, vô cùng kích thích ý muốn chinh phục của nam nhân, chà đạp đóa tuyết liên cao quý này.
Nàng lật tay phải một cái, hiện lên một luồng sáng vàng: Một chiếc thuyền lớn dài mười trượng liền đột ngột hiện lên trong không khí, có khoang thuyền có cánh buồm, không thể dùng thuyền để hình dung.
– Điểm Tinh Tông chế luyện pháp khí không hổ là đệ nhất thiên hạ! Tang Thanh Sơn rất có phong phạm của con lừa đen, tận hết sức lực tâng bốc người, dù sao cũng không cần tiền vốn.
Bốn người một con lừa nhảy lên thuyền lớn. Trên thuyền này có mười mấy phòng, hơn nữa thập phần rộng thoáng. Sau khi mỗi người chọn một gian, Băng Hoàng Nữ liền thúc động Nguyên Kim Chu vọt lên trời cao vạn trượng, xuyên phá gió mạnh bay đi về hướng tây.
– Tang huynh, hiện tại có thể nói mục đích chuyến đi này của chúng ta rồi chứ? Bốn người tụ tập ở trên đầu thuyền, tuy rằng gió mạnh kịch liệt, nhưng bốn phía thân thuyền có một đạo linh quang trận pháp phòng ngự, bên trong đúng là gió êm sóng lặng, dù là một ly trà đầy cũng không tràn ra một giọt.
– Tam Dương cổ địa! Băng Hoàng Nữ lại giành nói trước.
Chu Hằng liếc nhìn con lừa đen một cái, con lừa đen thì lườm hắn một cái rõ ràng là xem thường, tròng mắt lại đảo láo liên, lòng dạ không chịu yên nhìn xem các ngõ ngách Nguyên Kim Chu, dường như đang suy nghĩ có nên hay không nơi nơi rải ra nước tiểu lừa như chó đánh dấu.
– Thế gian có rất nhiều di tích, cổ địa từ thời kỳ thượng cổ, có một số từ rất nhiều năm trước đã bị khai thác không còn, thậm chí ngay cả nền đều bị người đào lật lên! Tuy nhiên, không gian bên trong Tam Dương cổ địa rất quỷ dị, lần nào cũng đều có phát hiện mới!
Tang Thanh Sơn nói tiếp: – 7 năm trước ta từng đi tới Tam Dương cổ địa, phát hiện một chỗ cửa vào bí mật, nhưng bị cấm chế phong tỏa không thể đến gần, chỉ có thể sử dụng Vực ở cự ly xa thúc động cơ quan để mở ra! Một mình ta không đủ lực lượng, liền thỉnh mời Tinh sư muội cùng Dương huynh đồng hành, nhưng hợp lực ba người chúng ta cũng chỉ có thể hơi hơi nhích động cơ quan kia mà thôi! Hiện tại có Chu huynh, tin chắc vậy là đủ rồi!
Chu Hằng mỉm cười, nói: – Nguyện ra hết sức lực! Hắn lơ đãng nhìn về phía con lừa đen, dùng ánh mắt ra hiệu, có ý là con lừa đê tiện ngươi quá tham lam mà, ba người Tang Thanh Sơn đều không mở ra được cơ quan, hai người chẳng phải là càng không được sao?
Nói đến trình tự linh lực, Thần chích mạnh, ba người Tang Thanh Sơn không có một ai yếu hơn Chu Hằng!
Con lừa đen thấy vậy liền ngửa mặt lên trời ngáp một cái, lười biếng ghé đầu trên boong thuyền chợp mắt coi như không thấy, phát huy ra hết chữ “đê tiện” của nó.
Trên bầu trời trừ gió mạnh ra, không có vật gì trở ngại, Kim Nguyên thuyền phi hành mười ba ngày sau, Băng Hoàng Nữ điều khiển pháp khí từ từ hạ xuống, bọn họ đã tới phía trên một cái hồ thật lớn.
Vạn dặm sóng nước trùng trùng điệp điệp, gió nhẹ thổi qua tầng tầng gợn sóng.
– Hạ! Băng Hoàng Nữ nhẹ giọng quát, thu hồi pháp khí. Lập tức thân hình bốn người một con lừa rơi xuống.
Tuy nhiên ba người Tang Thanh Sơn đã bước đầu tạo thành Thần chích, có được năng lực phi hành hư không, nên đều lơ lửng ở giữa không trung, phần con lừa đen bởi vì không muốn để lộ ra thực lực, chỉ đành phải cùng Chu Hằng cùng nhau hạ xuống trên mặt hồ, đạp sóng mà đứng.
– Cửa vào Cổ địa ở dưới đáy hồ! Tang Thanh Sơn nói: – Đi thôi, không nên lãng phí thời gian!
Bốn người cùng đi xuống đáy hồ.
Bọn họ đều là Linh Hải Cảnh, trong cơ thể tạo thành Linh Hải, có thể sinh ra cộng minh với nước ở bên ngoài, ý niệm vừa động, hồ nước liền tự động tách ra hai bên, tạo thành một lối đi.
“Grào…” Hồ này chẳng những phạm vi thật lớn, chiều sâu cũng tới mấy trăm dặm. Bốn người một con lừa đi xuống không bao lâu, trong hồ đã là ánh sáng không chiếu tới, chung quanh một mảnh đen như mực, nhưng đúng lúc này truyền đến một tiếng gầm, chấn động sóng nước bay tung tóe.
– Thật đúng là xui xẻo, lại gặp con Bích Nhãn Thủy Ngưu kia! Tang Thanh Sơn thở dài.
– Lần này chúng ta có bốn người, làm thịt con yêu thú này đi! Băng Hoàng Nữ lạnh lùng nói, trong ánh mắt toát ra sát khí. Nước hồ ở chung quanh cũng ào ào đông lại, hóa thành một cái đà băng to lớn, trồi lên phía mặt hồ.
– Giết! Dương Chiêm gật gật đầu: – Ta cần cái sừng của nó để luyện chế một kiện pháp khí!
– Chu huynh! Bích Nhãn Thủy Ngưu này cũng là yêu thú hình thành Thần chích, lực vô cùng cường đại, sở trường dùng thủy hệ, ở trong nước tác chiến, ít nhất nó có thể gia tăng ba thành chiến lực. Tuy nhiên, chúng ta hợp lực bốn người có thể đánh chết nó, thế nào, đồng loạt ra tay chứ? Tang Thanh Sơn nhìn về phía Chu Hằng: – Yêu thú cấp bậc này toàn thân là bảo, giá trị của nó hẳn không cần ta nhiều lời?
Chu Hằng cười cười, lại lời ít mà ý nhiều nói:
– Giết!
Hắc kiếm của hắn đã thật lâu chưa từng thấy qua máu, gần đây dường như đang hướng về hắn phóng ra khí tức khát máu, khiến hắn bị kích động muốn đại khai sát giới.
“Ầm…” Sóng nước bắt đầu cuồn cuộn, giống như động đất cuốn lên sóng thần, đầu ngọn sóng kia đủ để trong nháy mắt lật úp một chiếc thuyền lớn. Tuy rằng bốn phía đen như mực, nhưng bốn người một con lừa đều là tu vi Linh Hải Cảnh, trong bóng tối thấy vật không thành vấn đề, chỉ thấy một con trâu nước to lớn hiện ra trước mặt bọn họ.
Con trâu nước này ít nhất dài trăm trượng; hình thể to lớn như một ngọn núi nhỏ; toàn thân màu xanh biếc, dường như là dùng Phỉ Thúy điêu khắc thành; trên đầu chỉa ra một cây sừng độc nhất cũng một màu xanh biếc, lại tản ra sáng bóng giống như kim loại.
Đỉnh đầu của nó có vầng sáng tràn ra tạo thành một con trâu nước đồng dạng màu xanh, độ ngưng thật đó còn vượt qua ba người Tang Thanh Sơn, gần bằng với Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân. Hiển nhiên trên con đường hình thành Thần chích nó còn đi xa hơn so với ba người Tang Thanh Sơn.
Ngay lúc nhìn thấy một cái sừng kia, tay phải Chu Hằng không khỏi chấn động một cái, ngón trỏ giật giật, có một loại như Thao Thiết đói khát đòi ăn.
Đó là kim loại!
Hơn nữa còn là kim loại cực kỳ hi hữu, có thể khiến thể chất của Phệ Kim tộc sinh ra bản năng nhu cầu, tới mức tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
“Dương Chiêm… không có phần của ngươi rồi!”
Chu Hằng gào to một tiếng, là người thứ nhất đánh tới. Trong ý niệm vừa động, vô số nắm tay màu vàng đánh tới con Bích Nhãn Thủy Ngưu, mà trong tay phải thì tràn ra một đóa hoa sen tám màu, đồng dạng xoay tròn bay tới.
Trâu nước nổi giận gầm lên một tiếng, miệng Thần chích Huyền Ngưu trên đỉnh đầu kia mở lớn, phun ra một cột nước ào ào cuốn tới.
“Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm…”
Tất cả nắm tay màu vàng đều bị đánh tan, liên đới hoa sen tám màu cũng giữa đường đã nổ tung hết sạch, năng lượng khủng bố làm cho hồ nước cuồn cuộn sùng sục.
– Chu huynh! Con yêu trâu này đã sắp thành đạo, một người căn bản không làm gì được nó! Tang Thanh Sơn thân hình bắn vọt ra, cũng gia nhập chiến đoàn. Tay phải hắn dương ra liền nhiều thêm một thanh thiết thương, đâm tới hướng con trâu nước.
Một thương vừa động, vạn ảnh theo sau, thiết thương của hắn còn không có bắn tới, nhưng đã có vô số thương ảnh hiện lên ở quanh thân con trâu nước, điên cuồng công kích đối với nó.
Thần chích trên đỉnh đầu con trâu nước giống như thiên thần tọa trấn, ung dung há mồm phun ra, lập tức tạo thành sóng nước ngất trời, chẳng những đánh tan hàng vạn hàng ngàn thương ảnh, mà còn có dư lực phát động phản kích lại Tang Thanh Sơn.
Tang Thanh Sơn gào to một tiếng, thiết thương múa ra một mảng thương ảnh, lập tức hóa giải một kích của trâu nước này.
– Băng Phượng Dực! Băng Hoàng Nữ cũng gia nhập chiến đoàn, hai tay bốc lên lập tức nước chảy nhanh chóng đóng băng, hóa thành một con Phượng hoàng băng, công kích tới phía con trâu nước.
– Thiên Hà Lạc! Dương Chiêm không cam lòng yếu thế, trong tay phải cuốn ra một đạo thiên hà đánh xuống hồ nước, nặng như ức vạn cân, ầm ầm giáng xuống mình con trâu nước.
Ở dưới công kích của bốn cao thủ Linh Hải Cảnh, hơn nữa đều là nắm giữ Vực, có ba người đã tạo thành Thần chích hình thức ban đầu… con trâu nước liền hiển lộ ra năng lực cường đại của nó, Thần chích Huyền Ngưu trên đỉnh đầu nó khống chế thủy phòng ngự, tạo thành một màn hộ thuẫn không thể phá vỡ, bản thân nó thì phát động công kích về hướng bốn người, tả xung hữu đột.
– Quái! Thực lực của con yêu trâu này lại có bước tiến bộ lớn như vậy!
Kiếm Pháp Vương Giả
Vì ác tâm một chút với con lừa đen, Chu Hằng còn máng trên lưng con lừa đê tiện một bộ yên ngựa, con lừa đen tức giận đến “oa oa” gào to, một đôi mắt lừa lóe ra ánh mắt như sắp giết người. Nhưng tham tài là vết thương trí mạng của con lừa này, vì bảo vật, nó vẫn cố nhịn xuống.
Nhưng Chu Hằng cũng không có làm chuyện quá đáng cưỡi lên lưng con lừa, nếu không tất nhiên con lừa đê tiện này sẽ cắn cái mông của hắn.
Hắn tới trễ nhất, Tang Thanh Sơn, Dương Chiêm cùng Tinh Dạ Vũ đang chờ hắn, nhưng cũng không có lâu lắm, bởi vì Chu Hằng đã tính toán thời gian chính xác, không nhiều hơn một giây, không kém một giây, chẳng qua hắn trở thành người tới cuối cùng, thuần túy là vì ba người kia tới quá sớm mà thôi.
– Hừ! Dương Chiêm xem Chu Hằng không vừa mắt, lập tức nhếch khóe miệng lộ ra một chút hàn ý.
– Chu huynh như thế nào còn mang theo một con lừa đến? Băng Hoàng Nữ thì rất kinh ngạc, hỏi.
– Đây là vật cưỡi của ta, là thượng cổ tạp… dị chủng, có đại năng lực! Chu Hằng không chút nào phí tiền vốn thổi phồng con lừa đê tiện một chút, hắn cười ha hả, nói tiếp: – Ta mang theo vật cưỡi hẳn là không sao chứ?
Tang Thanh Sơn cùng Băng Hoàng Nữ đều gật gật đầu, con lừa đen này tuy rằng nhìn qua thập phần thần tuấn, nhưng súc sinh dù sao chỉ là súc sinh, đâu cần phải để vào mắt. Xem theo khí tức lộ ra từ trên người nó cũng chỉ là Khai Thiên Cảnh, đúng chỉ là một vật cưỡi mà thôi.
Dương Chiêm thì vẫn giữ vẻ mặt như trước, tận lực không thèm nhìn tới Chu Hằng.
Con lừa đen cào cào chân, “phì phì phì” từ trong mũi phun ra mấy luồng hơi trắng. Miệng lưỡi của nó chính là đê tiện nhất thiên hạ, nếu đổi là lúc khác, nó đã sớm chỉ vào mũi ba người Tang Thanh Sơn, lắc lắc cái mông lừa mắng bọn họ từ đầu tới đuôi rồi! Nhưng trước mắt lại là có miệng mà không nói được, đương nhiên nó vô cùng uất nghẹn.
Ba người Tang Thanh Sơn không khỏi liếc mắt nhìn con lừa đen một cái, chỉ cảm thấy con lừa này rất có nhân tính hóa, không ngờ nhích động khóe miệng làm ra hình dáng của cái miệng đang nói, tưởng tượng tỉ mỉ tinh tế, rất giống như đang nói: “ngu ngốc”.
Bọn họ dù có sức tưởng tượng như thế nào đi nữa cũng không có khả năng nghĩ là một con lừa lại biết lên tiếng nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy quái dị một chút, rồi cũng không nghĩ tới phương diện này nữa.
Chu Hằng bay lên đá một cước vào trên thân con lừa đen, miễn cho con lừa miệng lưỡi đê tiện này làm hỏng chuyện!
Con lừa đen há là kẻ chấp nhận thua thiệt, nó lập tức nhảy lên tung vó sau đá đánh trả Chu Hằng. Ba người Tang Thanh Sơn trông thấy một màn này đều có cảm giác đầu óc không đủ dùng.
– Chu huynh! Vật cưỡi của huynh này dường như có chút dã tính chưa thuần! Tang Thanh Sơn cười to nói.
Chu Hằng ấn một chưởng đặt trên thân con lừa đen, bắt đầu mạnh mẽ khởi động, ép tới con lừa đen chỉ có thể toàn lực chống cự lại, không còn lực lượng tung chân liều mạng với hắn. Hắn cũng cười cười, nói: – Tạp chủng thượng cổ, khẳng định có chút táo bạo!
Con lừa đen bi phẫn trợn ngược con mắt lừa, nếu không vì nó thật sự quá tham tài, khẳng định lập tức trở mặt với Chu Hằng: tạp chủng em gái ngươi á!
– Lên đường thôi!
Dương Chiêm lạnh lùng nói.
Tang Thanh Sơn cung tay mời, nói với Băng Hoàng Nữ: – Nếu lên đường, còn phải thỉnh Tinh sư muội lấy ra Nguyên Kim Chu!
Băng Hoàng Nữ vẻ mặt như gió lạnh mùa đông, nhìn Tang Thanh Sơn không đổi sắc chút nào, nhưng phong thái tuyệt mỹ dù lạnh lùng như băng giá của nàng càng lộ ra xinh đẹp, vô cùng kích thích ý muốn chinh phục của nam nhân, chà đạp đóa tuyết liên cao quý này.
Nàng lật tay phải một cái, hiện lên một luồng sáng vàng: Một chiếc thuyền lớn dài mười trượng liền đột ngột hiện lên trong không khí, có khoang thuyền có cánh buồm, không thể dùng thuyền để hình dung.
– Điểm Tinh Tông chế luyện pháp khí không hổ là đệ nhất thiên hạ! Tang Thanh Sơn rất có phong phạm của con lừa đen, tận hết sức lực tâng bốc người, dù sao cũng không cần tiền vốn.
Bốn người một con lừa nhảy lên thuyền lớn. Trên thuyền này có mười mấy phòng, hơn nữa thập phần rộng thoáng. Sau khi mỗi người chọn một gian, Băng Hoàng Nữ liền thúc động Nguyên Kim Chu vọt lên trời cao vạn trượng, xuyên phá gió mạnh bay đi về hướng tây.
– Tang huynh, hiện tại có thể nói mục đích chuyến đi này của chúng ta rồi chứ? Bốn người tụ tập ở trên đầu thuyền, tuy rằng gió mạnh kịch liệt, nhưng bốn phía thân thuyền có một đạo linh quang trận pháp phòng ngự, bên trong đúng là gió êm sóng lặng, dù là một ly trà đầy cũng không tràn ra một giọt.
– Tam Dương cổ địa! Băng Hoàng Nữ lại giành nói trước.
Chu Hằng liếc nhìn con lừa đen một cái, con lừa đen thì lườm hắn một cái rõ ràng là xem thường, tròng mắt lại đảo láo liên, lòng dạ không chịu yên nhìn xem các ngõ ngách Nguyên Kim Chu, dường như đang suy nghĩ có nên hay không nơi nơi rải ra nước tiểu lừa như chó đánh dấu.
– Thế gian có rất nhiều di tích, cổ địa từ thời kỳ thượng cổ, có một số từ rất nhiều năm trước đã bị khai thác không còn, thậm chí ngay cả nền đều bị người đào lật lên! Tuy nhiên, không gian bên trong Tam Dương cổ địa rất quỷ dị, lần nào cũng đều có phát hiện mới!
Tang Thanh Sơn nói tiếp: – 7 năm trước ta từng đi tới Tam Dương cổ địa, phát hiện một chỗ cửa vào bí mật, nhưng bị cấm chế phong tỏa không thể đến gần, chỉ có thể sử dụng Vực ở cự ly xa thúc động cơ quan để mở ra! Một mình ta không đủ lực lượng, liền thỉnh mời Tinh sư muội cùng Dương huynh đồng hành, nhưng hợp lực ba người chúng ta cũng chỉ có thể hơi hơi nhích động cơ quan kia mà thôi! Hiện tại có Chu huynh, tin chắc vậy là đủ rồi!
Chu Hằng mỉm cười, nói: – Nguyện ra hết sức lực! Hắn lơ đãng nhìn về phía con lừa đen, dùng ánh mắt ra hiệu, có ý là con lừa đê tiện ngươi quá tham lam mà, ba người Tang Thanh Sơn đều không mở ra được cơ quan, hai người chẳng phải là càng không được sao?
Nói đến trình tự linh lực, Thần chích mạnh, ba người Tang Thanh Sơn không có một ai yếu hơn Chu Hằng!
Con lừa đen thấy vậy liền ngửa mặt lên trời ngáp một cái, lười biếng ghé đầu trên boong thuyền chợp mắt coi như không thấy, phát huy ra hết chữ “đê tiện” của nó.
Trên bầu trời trừ gió mạnh ra, không có vật gì trở ngại, Kim Nguyên thuyền phi hành mười ba ngày sau, Băng Hoàng Nữ điều khiển pháp khí từ từ hạ xuống, bọn họ đã tới phía trên một cái hồ thật lớn.
Vạn dặm sóng nước trùng trùng điệp điệp, gió nhẹ thổi qua tầng tầng gợn sóng.
– Hạ! Băng Hoàng Nữ nhẹ giọng quát, thu hồi pháp khí. Lập tức thân hình bốn người một con lừa rơi xuống.
Tuy nhiên ba người Tang Thanh Sơn đã bước đầu tạo thành Thần chích, có được năng lực phi hành hư không, nên đều lơ lửng ở giữa không trung, phần con lừa đen bởi vì không muốn để lộ ra thực lực, chỉ đành phải cùng Chu Hằng cùng nhau hạ xuống trên mặt hồ, đạp sóng mà đứng.
– Cửa vào Cổ địa ở dưới đáy hồ! Tang Thanh Sơn nói: – Đi thôi, không nên lãng phí thời gian!
Bốn người cùng đi xuống đáy hồ.
Bọn họ đều là Linh Hải Cảnh, trong cơ thể tạo thành Linh Hải, có thể sinh ra cộng minh với nước ở bên ngoài, ý niệm vừa động, hồ nước liền tự động tách ra hai bên, tạo thành một lối đi.
“Grào…” Hồ này chẳng những phạm vi thật lớn, chiều sâu cũng tới mấy trăm dặm. Bốn người một con lừa đi xuống không bao lâu, trong hồ đã là ánh sáng không chiếu tới, chung quanh một mảnh đen như mực, nhưng đúng lúc này truyền đến một tiếng gầm, chấn động sóng nước bay tung tóe.
– Thật đúng là xui xẻo, lại gặp con Bích Nhãn Thủy Ngưu kia! Tang Thanh Sơn thở dài.
– Lần này chúng ta có bốn người, làm thịt con yêu thú này đi! Băng Hoàng Nữ lạnh lùng nói, trong ánh mắt toát ra sát khí. Nước hồ ở chung quanh cũng ào ào đông lại, hóa thành một cái đà băng to lớn, trồi lên phía mặt hồ.
– Giết! Dương Chiêm gật gật đầu: – Ta cần cái sừng của nó để luyện chế một kiện pháp khí!
– Chu huynh! Bích Nhãn Thủy Ngưu này cũng là yêu thú hình thành Thần chích, lực vô cùng cường đại, sở trường dùng thủy hệ, ở trong nước tác chiến, ít nhất nó có thể gia tăng ba thành chiến lực. Tuy nhiên, chúng ta hợp lực bốn người có thể đánh chết nó, thế nào, đồng loạt ra tay chứ? Tang Thanh Sơn nhìn về phía Chu Hằng: – Yêu thú cấp bậc này toàn thân là bảo, giá trị của nó hẳn không cần ta nhiều lời?
Chu Hằng cười cười, lại lời ít mà ý nhiều nói:
– Giết!
Hắc kiếm của hắn đã thật lâu chưa từng thấy qua máu, gần đây dường như đang hướng về hắn phóng ra khí tức khát máu, khiến hắn bị kích động muốn đại khai sát giới.
“Ầm…” Sóng nước bắt đầu cuồn cuộn, giống như động đất cuốn lên sóng thần, đầu ngọn sóng kia đủ để trong nháy mắt lật úp một chiếc thuyền lớn. Tuy rằng bốn phía đen như mực, nhưng bốn người một con lừa đều là tu vi Linh Hải Cảnh, trong bóng tối thấy vật không thành vấn đề, chỉ thấy một con trâu nước to lớn hiện ra trước mặt bọn họ.
Con trâu nước này ít nhất dài trăm trượng; hình thể to lớn như một ngọn núi nhỏ; toàn thân màu xanh biếc, dường như là dùng Phỉ Thúy điêu khắc thành; trên đầu chỉa ra một cây sừng độc nhất cũng một màu xanh biếc, lại tản ra sáng bóng giống như kim loại.
Đỉnh đầu của nó có vầng sáng tràn ra tạo thành một con trâu nước đồng dạng màu xanh, độ ngưng thật đó còn vượt qua ba người Tang Thanh Sơn, gần bằng với Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân. Hiển nhiên trên con đường hình thành Thần chích nó còn đi xa hơn so với ba người Tang Thanh Sơn.
Ngay lúc nhìn thấy một cái sừng kia, tay phải Chu Hằng không khỏi chấn động một cái, ngón trỏ giật giật, có một loại như Thao Thiết đói khát đòi ăn.
Đó là kim loại!
Hơn nữa còn là kim loại cực kỳ hi hữu, có thể khiến thể chất của Phệ Kim tộc sinh ra bản năng nhu cầu, tới mức tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
“Dương Chiêm… không có phần của ngươi rồi!”
Chu Hằng gào to một tiếng, là người thứ nhất đánh tới. Trong ý niệm vừa động, vô số nắm tay màu vàng đánh tới con Bích Nhãn Thủy Ngưu, mà trong tay phải thì tràn ra một đóa hoa sen tám màu, đồng dạng xoay tròn bay tới.
Trâu nước nổi giận gầm lên một tiếng, miệng Thần chích Huyền Ngưu trên đỉnh đầu kia mở lớn, phun ra một cột nước ào ào cuốn tới.
“Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm…”
Tất cả nắm tay màu vàng đều bị đánh tan, liên đới hoa sen tám màu cũng giữa đường đã nổ tung hết sạch, năng lượng khủng bố làm cho hồ nước cuồn cuộn sùng sục.
– Chu huynh! Con yêu trâu này đã sắp thành đạo, một người căn bản không làm gì được nó! Tang Thanh Sơn thân hình bắn vọt ra, cũng gia nhập chiến đoàn. Tay phải hắn dương ra liền nhiều thêm một thanh thiết thương, đâm tới hướng con trâu nước.
Một thương vừa động, vạn ảnh theo sau, thiết thương của hắn còn không có bắn tới, nhưng đã có vô số thương ảnh hiện lên ở quanh thân con trâu nước, điên cuồng công kích đối với nó.
Thần chích trên đỉnh đầu con trâu nước giống như thiên thần tọa trấn, ung dung há mồm phun ra, lập tức tạo thành sóng nước ngất trời, chẳng những đánh tan hàng vạn hàng ngàn thương ảnh, mà còn có dư lực phát động phản kích lại Tang Thanh Sơn.
Tang Thanh Sơn gào to một tiếng, thiết thương múa ra một mảng thương ảnh, lập tức hóa giải một kích của trâu nước này.
– Băng Phượng Dực! Băng Hoàng Nữ cũng gia nhập chiến đoàn, hai tay bốc lên lập tức nước chảy nhanh chóng đóng băng, hóa thành một con Phượng hoàng băng, công kích tới phía con trâu nước.
– Thiên Hà Lạc! Dương Chiêm không cam lòng yếu thế, trong tay phải cuốn ra một đạo thiên hà đánh xuống hồ nước, nặng như ức vạn cân, ầm ầm giáng xuống mình con trâu nước.
Ở dưới công kích của bốn cao thủ Linh Hải Cảnh, hơn nữa đều là nắm giữ Vực, có ba người đã tạo thành Thần chích hình thức ban đầu… con trâu nước liền hiển lộ ra năng lực cường đại của nó, Thần chích Huyền Ngưu trên đỉnh đầu nó khống chế thủy phòng ngự, tạo thành một màn hộ thuẫn không thể phá vỡ, bản thân nó thì phát động công kích về hướng bốn người, tả xung hữu đột.
– Quái! Thực lực của con yêu trâu này lại có bước tiến bộ lớn như vậy!
Kiếm Pháp Vương Giả
Đánh giá:
Truyện Kiếm Pháp Vương Giả
Story
Chương 312: Bích Nhãn Thủy Ngưu
10.0/10 từ 19 lượt.