Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 220: Giữa họa và phúc

177@-
Chu Hằng quát lớn, vào lúc này hắn phải đối phó toàn lực.  

Cửu U Băng Thiên Quyết!  

Hắn tạo thành lớp băng dày ở bên ngoài người, tuy rằng chỉ là cấp Khai Thiên Cảnh, nhưng bây giờ hắn cần phát huy toàn bộ lực lượng.  

Xèo xèo xèo!  

Ngọn lửa dính tới, lớp băng còn không kịp qua quá trình hòa tan thành nước liền trực tiếp bốc hơi, tạo thành sương trắng, xẹt qua sát người Chu Hằng.  

Tầng băng mà ngay cả cường giả Sơn Hà Cảnh cũng có thể cản trở một chút lại không hề có chỗ đứng nào ở trước mặt lực lượng khủng bố này, nháy mắt liền biến mất, nhưng Chu Hằng không tiếc linh lực liều mạng vận chuyển, tan liền đông lại, vẫn bao bọc lấy hắn cùng Hàn Diệc Dao.  

Sức mạnh cơ bắp của hắn hiện tại vượt xa linh lực, bất kỳ võ giả nào cũng không thể vung kiếm đánh quyền mạnh bằng hắn, cho nên hao hết linh lực cũng không sao.  

Tảng đá tới gần, đụng vào!  

Chu Hằng cắn răng, vận chuyển huyết mạch kim loại, cả người lập tức biến thành màu vàng rực, đây là phòng ngự thứ hai.  

Bùm!  

Lực lượng kinh khủng đụng tới, Chu Hằng hừ nặng, cả người như nháy mắt tan rã!  

Đó không phải là cảm giác, mà là chuyện đang xảy ra! Da thịt của hắn ồ ạt rời khỏi xương cốt, hiện ra khung xương vàng đỏ, độ bền vững vượt xa huyết mạch xích kim, thân thể đủ sánh được với pháp khí Sơn Hà Cảnh!  

Đạt đến cấp bậc như hắn, da thịt đã không còn trọng yếu, xương cốt, máu, kinh mạch mới liên quan tới sống chết!  

Khung xương vàng đỏ bao bọc chặt chẽ nội tạng, kinh mạch mềm yếu, thậm chí dùng mắt thường cũng thấy được máu của hắn đang chảy thật nhanh, phát ra tiếng vang như sấm nổ.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Sau một lần va chạm, Chu Hằng bị phản chấn bắn lên, nhưng nháy mắt bị tảng đá đuổi theo, lại đụng, lại văng ra, lại đụng lên! Thẳng đến bảy tám lần sau, hắn mới dính lên tảng đá, dán làm một tiến lên trên tầng nước hồ.  

Xương cốt toàn thân của hắn đã không còn thuộc loài người, nhưng va đập như thế cũng xuất hiện vô số vết rạn lan tràn. Nếu không phải thân thể khác với pháp khí, là sinh mệnh thật sự, khẳng định đã hóa thành ngàn vạn mảnh vụn tan vỡ!  

Chu Hằng dùng ý chí to lớn bảo trì hình thể của mình, nếu ý niệm của hắn thả lỏng, khung xương sẽ tan vỡ trong nháy mắt!  


Hắn không dễ chịu, Hàn Diệc Dao cũng đau khổ, tuy rằng phần lớn lực va đập bị Chu Hằng hấp thu, nhưng chấn động thông qua thân thể hắn truyền đến cũng làm nàng chịu đủ. Bị chấn đến phun máu, từng ngụm máu phun lên người Chu Hằng.  

Nhưng mà, như vậy còn xa mới kết thúc!  

Lửa trắng đang thiêu đốt!  

– A…. Ngay cả lực phòng ngự như Chu Hằng cũng không nhịn được hét to ra tiếng, ngọn lửa này quá bá đạo, ngay cả thân thể sánh với pháp khí Sơn Hà Cảnh như hắn cũng không chịu nổi!  

Khung xương đầy vết rạn lại có xu thể hòa tan!  

Cái đậu!  

Dùng lửa đấu lửa!  

Chu Hằng dùng huyết mạch Thanh Long làm dịu xương cốt, có thể chữa trị bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đồng thời lại vận chuyển huyết mạch tử hỏa, chống chọi lại ngọn lửa trắng thiêu đốt!  

Hắn cắn răng kiên trì, chịu đựng đau đớn không thể dùng lời nào để hình dung!  

Không có mồ hôi lạnh trào ra, bởi vì hắn chỉ còn một bộ xương bao bọc, ngay cả có chảy được mồ hôi thì cũng sẽ bị nhiệt độ cực nóng đáng sợ này hóa khí, căn bản không thấy được.  

Nếu không phải ý chí của hắn vô cùng mạnh mẽ, vậy lúc này đã sớm không chịu nổi mà chết ngất! Một khi ngất đi, vậy chỉ nháy mắt là hắn cùng Hàn Diệc Dao sẽ bị đốt thành tro tàn!  

Hắn không muốn chết!  

Hắn còn phải đón mẫu thân về, một nhà đoàn tụ! Hắn còn muốn đánh ông cậu thiên phú siêu việt kia một trận, hung hăng trút giận cho phụ thân!  

Còn muốn đánh mông Hàn Diệc Dao! Đánh cho mông nữ nhân này nở hoa, khiến cho hắn chịu đau khổ lớn như thế!  

Mạng ta, của ta! Không phải do trời!  

Trong mắt Chu Hằng bùng lên ánh sáng chói lóa, như tia chớp xẹt qua giữa bầu trời đêm tối tăm, khí thế cuồng bạo không ngừng trào dâng.  

Hàn Diệc Dao kinh ngạc nhìn nam nhân gần trong gang tấc, đã chỉ có thể coi như một bộ xương khô, trong lòng trào lên cảm xúc không rõ! Nàng biết Chu Hằng đang tự cứu, nhưng chuyện này cũng không che giấu được sự thật là Chu Hằng đang cứu nàng!  


Nàng không biết Chu Hằng gánh chịu bao nhiêu đau đớn, nhưng nàng có thể tưởng tượng được, bởi vì dù có được Chu Hằng bảo hộ, nàng vẫn phải chịu một bộ phận lực đánh, nhiệt độ cao, làm cho nàng đau đớn, có cảm giác muốn từ bỏ chết đi cho bớt chịu khổ.  

Nam nhân này, thật là cứng cỏi!  

Lúc trước Hàn Diệc Dao đã lĩnh giáo một lần, nhưng lần đánh vào này rõ ràng càng mạnh hơn, làm cho tâm linh của nàng hoảng hốt, nhất thời không biết nghĩ gì, có cảm giác hoang đường là chết đi như thế này cũng được.  

Không lấy được pháp khí tuyệt thế, cuối cùng nàng cũng khó thoát cái chết, mà có một nam nhân vì bảo hộ nàng mà cùng xuống suối vàng, như vậy cũng không tệ!  

Trong lúc nàng suy nghĩ lung tung, Chu Hằng bùng lên toàn bộ ý chí chiến đấu, bố trí ngọn lửa tím ra khắp xương cốt toàn thân, chống lại ngọn lửa trắng nóng bỏng. Đùng đùng đùng, xương cốt của hắn vẫn bị nhiệt độ cao hòa tan, hóa thành những dòng chất lỏng.  

Nhưng vẫn không hủy hoại!  

Hắn có đại nghị lực khống chế thân thể, về mặt khác, huyết mạch tử hỏa cũng đưa đến tác dụng tương đối, đang điên cuồng cắn nuốt lửa trắng, bảo trì một đường sinh cơ cho hắn.  

Đúng thế, chính là cắn nuốt!  

Huyết mạch tử hỏa vốn không có được công năng này, nhưng vạn pháp thiên hạ khác nhau nhưng giống nhau, nếu có thể cắn nuốt kim loại, có thể cắn nuốt tinh khí sinh mệnh, vì cái gì ngọn lửa lại không thể?  

[CHARGE=3]Đặt ở người khác thì không làm được, nhưng thiên tài thì có thể làm chuyện người ta không làm được!  

Chu Hằng nhận thức võ đạo vượt xa cảnh giới, ở trước mặt áp lực sinh tử, hắn không sụp đổ từ bỏ, mà phát huy ngộ tính đến cực hạn.  

Đương nhiên hắn cắn nuốt như thế hoàn toàn không thể so sánh với năng lực của Phệ Kim tộc, huyết mạch tử hỏacũng không lớn mạnh, chỉ là làm giảm bớt tổn thương của hắn, bảo hắn trong thời gian ngắn sáng tạo ra năng lực “Phệ Hỏa tộc”, đó là không thể nào!  

Bách luyện thành tiên!  

Tuy rằng xương cốt của hắn biến thành kim loại lỏng, nhưng không phân hủy, ngược lại như đang đúc lại trong lò, càng thêm tinh thuần hơn, tiến lên một tầng cao hơn.  

Điều kiện quyết định, đó là hắn có thể sống qua được!  

Ngọn lửa bùng lên trăm trượng, hoàn toàn bao phủ Chu Hằng cùng Hàn Diệc Dao ở trong đó, người ngoài căn bản không thấy được tình huống bên trong, nhưng ai cũng biết khẳng định đôi nam nữ này xong đời rồi.  

Va đập như thế, nhiệt độ cao như vậy, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng chưa chắc sống sót được!  

Ầm!  

Tảng đá vụt qua như sấm nổ biển gầm, lực va đập đáng sợ đụng lên tầng nước hồ!  

Lúc này, nếu đứng trên bờ Phong Hỏa Tử Hồ, sẽ có thể thấy được mặt hồ sôi trào bỗng nhiên dâng lên sóng cao mấy trăm trượng, lan ra vỗ vào mặt hồ xung quanh, thật sự là có thể che lấp cả trời!  

Lại gặp va chạm dữ dội, xương cốt trạng thái kim loại lỏng của Chu Hằng thiếu chút nữa vỡ nát, lửa gặp nước, nhưng vì nhiệt độ quá cao mà không trực tiếp tắt đi, mà mạnh mẽ hóa khí nước hồ tràn tới, như một quả cầu lửa phá tan hồ nước bắn thẳng lên trời cao.  

Quả thật giống như sao băng, rực rỡ chói mắt, vẽ một đường cong thật dài, ầm ầm rơi xuống.  

Ầm!  

Tảng đá trải qua thiêu đốt dữ dội như vậy, thể tích đã rút nhỏ 3/4, nhưng đá còn thừa lại vẫn rất lớn, rơi xuống đất liền mạnh mẽ đập ra cái hố sâu đến một dặm, rộng đến 30 dặm!  

Vô số bùn đất văng lên trời, tạo thành mây nấm màu xám đen.  

Bùm!  

Một bàn tay nhỏ vươn ra từ trong bùn đất, xuất hiện Hàn Diệc Dao đầu đầy bụi đất, tay kia của nàng thì ôm theo Chu Hằng đã hôn mê, lắc lư lảo đảo đứng lên.  

Nàng cùng Chu Hằng… vẫn còn không chết!  

Hàn Diệc Dao cúi đầu liếc nhìn Chu Hằng, trong lòng xẹt qua một tia rung động, nhưng thân mình liền run lên, hộc ra máu. Tình huống của nàng tốt hơn Chu Hằng một chút, nhưng cũng bị thương nặng.  

– Ha ha ha! Đây là kết cục đắc tội bổn tọa! Con lừa đen lao đi như gió, nhanh chóng chạy đến, nhưng nhìn thấy bộ dạng Chu Hằng chỉ còn lại khung xương, không khỏi cười to.  

– Bổn tọa là vật điềm lành thiên địa, phải cung kính bái lạy, bằng không sẽ là địch với thiên địa! Con lừa đê tiện này thần côn nói, sau đó nhìn Hàn Diệc Dao. – Yên tâm, mạng của tiểu tử này còn hơn cả con gián, không chết được!  

Hàn Diệc Dao im lặng không nói, tuy rằng nàng vẫn không thích Chu Hằng, nhưng dù sao cũng được Chu Hằng cứu một mạng, có thế nào cũng phải biết mang ơn. Lúc này cầm lấy xương sống lưng Chu Hằng, phải đi tìm một chỗ an toàn, yên lặng để tĩnh dưỡng.  

Nàng cùng Chu Hằng đều cần.  

Con lừa đen bị không để ý, miệng lẩm bẩm “đồ xấu xí”, cũng đi theo sau Hàn Diệc Dao.  

Hàn Diệc Dao tìm một ụ đất nhỏ, nơi này có cái hang bỏ hoang, có thể trước kia có yêu thú ở trong này. Nàng lấy ra đan dược mà dùng, còn Chu Hằng thì nàng không biết thế nào, căn bản không biết xử lý ra sao.  

– Không cần để ý tới hắn! Con lừa đen chen vào nói: – Lần này tiểu tử kia gặp họa được phúc, xương cốt được địa hỏa rèn luyện, sẽ càng thêm chắc chắn không thể phá vỡ!  


Hàn Diệc Dao gật đầu, căn bản không muốn để ý tới con lừa đê tiện này, xếp gối ngồi xuống, luyện hóa dược lực mau chóng khôi phục thương thế.  

………….  

Chu Hằng cũng không hôn mê quá lâu, thế giới võ giả quá nguy hiểm, ai dám mất ý thức quá lâu, trong tiềm thức sẽ luôn buộc mình nhanh chóng tỉnh táo lại.  

Nhưng thương thế của hắn quá nặng, không cách nào ngồi dậy được.  

Vận chuyển huyết mạch Thanh Long, hắn bắt đầu tự mình điều trị. Nhưng lực huyết mạch vừa mới vận chuyển liền lập tức ngừng lại – xương cốt của hắn thiêu đốt như lửa, dễ dàng chưng khô huyết mạch Thanh Long thuộc tính thủy.  

Muốn điều trị thương thế, trước tiên phải giải quyết ngọn lửa trong xương cốt!  

Hắn tập trung tâm thần, chú ý xương cốt trạng thái chất lỏng.  

Bởi vì xương cốt trên dưới của hắn căn bản không thể định hình, mềm nhũn ra, nhưng độ dẻo được nâng lên đến độ cao chưa từng có.  

Đây là vì hắn cứu mạng, dùng huyết mạch tử hỏa cắn nuốt ngọn lửa trắng, nhưng hắn không phải người “Phệ Hỏa tộc”, ngọn lửa đã nuốt thì nuốt, nhưng căn bản không luyện hóa được!  

Không trục xuất được ngọn lửa này, xương cốt của hắn sẽ luôn ở trạng thái nóng bỏng không thể khôi phục, thời gian dài đương nhiên sẽ tổn thương tới kinh mạch nội phủ!  

Chu Hằng không thể mở miệng, không thể mở mắt, mọi chuyện chỉ có thể tự dựa vào bản thân.  

Tử hỏa, đi ra!  

Trong lòng Chu Hằng không ngừng lục lọi quá trình năng lực Phệ Kim tộc cắn nuốt kim loại, từng chút một, trong lòng không ngừng hình thành lĩnh ngộ.  

Ngọn lửa này quá mạnh, hắn không trục xuất được!  

Trục xuất không được thì cắn nuốt, cũng có thể giải quyết vấn đề, lại còn tăng cường được bản thân!  

Trên đời đã có Phệ Kim tộc, vì sao lại không có Phệ Hỏa tộc, Phệ Thủy tộc chứ? Thế gian vạn pháp, đều tới một phía, khả năng vô hạn!  

Chu Hằng trầm tĩnh lại, đặt toàn bộ tâm thần vào trong một đạo mới.  

Nếu thành công, như vậy rõ ràng là hắn sẽ sánh ngang với một đời tông sư, sáng tạo ra một môn tuyệt học!
Kiếm Pháp Vương Giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Pháp Vương Giả Truyện Kiếm Pháp Vương Giả Story Chương 220: Giữa họa và phúc
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...