Kiếm Pháp Vương Giả
Chương 1060: Cầu bái sư
127@-Người xuất sắc nhất trận này không thể nghi ngờ là Long Tùy Phong, giết chết tuyển thủ cường đại nhất của Hổ tộc là hắn!
Chu Hằng có cảm giác, tên này chính là Tử Linh nửa người nửa rồng, tràn đầy quỷ khí âm u lạnh lẽo, khi chiến đấu mở ra một phù văn mờ mịt, hắn chẳng khác nào Tử Linh, có được lực xuyên thấu đáng sợ! Đối thủ như vậy, ngay cả Chu Hằng cũng phải nhăn mày!
Tuy nhiên, nếu Long Tùy Phong thật có liên hệ với Tử Linh, lại là người nhất định bị Chu Hằng khắc chế, bởi vì ánh sáng thiên hà của hoàn toàn có thể sát thương Tử Linh!
Lúc hắn còn là Tuệ Tinh Vương, ánh sáng thiên hà đã khiến Tử Linh cấp bậc Hắc Động sợ hãi, nếu Long Tùy Phong thật sự có đặc tính của Tử Linh, như vậy khẳng định cũng sẽ bị ánh sáng thiên hà áp chế.
Nhưng mà chiến đấu xuất sắc cũng vô dụng, nhân vật chính của hôm nay tuyệt không thể nào là Long Tùy Phong. Mà là Thạch Dương, Hoặc Thiên!
Thạch Dương uy phong lúc đầu, coi Long tộc trở thành thịt gà khi dễ, mà lúc sau lại bị giáo huấn một trận, bị Hoặc Thiên coi như thịt gà chà đạp, mặt mũi Thánh nhân cũng mất sạch!
Phải nói Bạch Cốt nhất mạch trước đó tuy rằng thanh danh không tốt, lộ ra xu hướng suy tàn, nhưng mà ít nhất còn có di uy của Bạch Cốt Thánh nhân trước đó, hơn nữa cống hiến của hắn cũng không người nào có thể xóa sạch được, cho nên Bạch Cốt nhất mạch thực ra vẫn còn cái tiếng.
Nhưng bây giờ Thạch Dương tự đánh mất nhân phẩm, lại bị Hoặc Thiên hành hung, mặt mũi của Bạch Cốt nhất mạch tự nhiên không còn gì.
Tương ứng, thanh thế Thái Hư nhất mạch lại tăng mạnh! Có một vị Thánh nhân có thể tát mặt Thánh nhân tọa trấn, vậy còn chưa đủ uy phong sao?
Chu Hằng cũng lây dính chút uy phong, ai bảo hắn là sư đệ của Hoặc Thiên chứ? Nhìn thái độ bảo vệ của Hoặc Thiên đối với hắn, chẳng khác nào đối với tình lang.
Sư đệ sư tỷ, sư huynh sư muội vân vân, không phải dễ bén lửa nhất sao?
Hơn nữa, Hoặc Thiên lạnh lùng với mọi người. Nếu như đi đập đầu vào cây đại thụ chỉ sẽ bị coi thường, nhưng mà Chu Hằng thì không giống, nhìn là biết thiếu niên nhiệt huyết lên cao không chịu được mê hoặc.
Tỷ như nịnh hót. Tỷ như Bảo khí, tỷ như mỹ nữ!
Nếu có quan hệ tốt với Thái Hư nhất mạch thì hay rồi! Đặc biệt những thần thú trước kia từng vây công Bạch Cốt nhất mạch trong lòng đều cấp bách, bởi vì Thạch Dương ngay cả ân nhân Long tộc cũng muốn đối phó, huống chi là bọn họ.
Nhưng nếu giao hảo được với Thái Hư nhất mạch, Thạch Dương dám động vào bọn họ sao?
Không sợ lại bị Hoặc Thiên tiếp tục tát mặt nữa sao?
Cho nên. Ánh mắt từng người nhìn Chu Hằng như cha mẹ vợ nhìn con rể vậy, đều nóng hổi.
Chu Hằng nhanh tới chỗ mình, lúc này nhị tổ đã tỉnh lại, hắn bỏ lỡ trò hay nhất, khi biết Chu Hằng lại là sư đệ của Hoặc Thiên, sắc mặt không khỏi cổ quái. Cũng không biết là lo lắng hay là cao hứng nữa.
Là người bị hại từng thể nghiệm qua bị Hoặc Thiên dùng thế ép người, theo bản năng của nhị tổ không muốn có quan hệ với Hoặc Thiên, đúng sự là bóng ma quá nặng, trách không được hắn phát hiện ra cỗ khí tức cổ lão mà quen thuộc trên trán Chu Hằng, quả nhiên không nhìn lầm a!
Nhưng tình huống bây giờ lại nhất định phải nhấc lên quan hệ với Hoặc Thiên, nhất định phải giữ Chu Hằng ở lại Long tộc!
Nếu không, Thạch Dương giết tới thì làm sao bây giờ?
Có sư đệ của Hoặc Thiên ở đây. Thạch Dương ngươi dám động thủ sao? Động thủ không sợ đả động Hoặc Thiên, đánh cho Bạch Cốt nhất mạch ngươi từ trên xuống dưới một lần, đánh cho Thạch Dương ngươi té đái sao?
Cho nên nhất thiết phải lưu lại Chu Hằng! Nhưng mà khi nghĩ tới tên này là sư đệ của Hoặc Thiên, nhị tổ luôn cảm thấy cúc hoa (lỗ đít) co rút, có cảm giác nhức trứng (trứng chim – dái).
Nói đi thì nói lại, Chu Hằng sao lại trở thành sư đệ của Hoặc Thiên chứ?
Chẳng những nhị tổ có nghi vấn như vậy, những người khác cũng giống vậy. Hoặc Thiên không phải thích nhất chà đạp bốn đại thần thú sao, hơn nữa Thái Hư Thánh Nhân đã chết trăm vạn năm, Chu Hằng vừa hìn đã biết không phải người lớn tuổi gì rồi, hiển nhiên là đồ đệ Hoặc Thiên đại sư thu. Nhưng vì sao lại thu một tên Long tộc chứ?
– Chuyện là thế này… Anh Chu Hằng kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chỉ nói khi quen biết Hoặc Thiên hắn còn chưa thức tỉnh huyết mạch Long tộc, dù sao đây cũng không phải nói sạo, khi đó quả thật hắn không có huyết mạch Long tộc. Về phần chi tiết, Chu Hằng không muốn nói. Những người khác lại dám hỏi tới sao?
Tìm hiểu tư mật của đại ma nữ, không sợ Long tộc gặp tai ương sao?
4 thánh thế hệ này vừa thấy là biết đạo đức chẳng tốt lành gì rồi. Thạch Dương chính là một tên tiểu nhân, mà Hoặc Thiên lạnh lùng, đã sớm nổi danh hỉ nộ vô thường, Huyết Sát thì là một sát thủ, đối giết người còn hứng thú hơn cứu người.
Coi như bình thường chỉ có một mình Đế Khuyết, nhưng mà hắn ngăn cản được Hoặc Thiên sao? Trong 4 tân Thánh, hiển nhiên Hoặc Thiên ưu tú nhất, năm đó nàng ở Hỗn Độn Cảnh đã có được ưu thế nhất, sau khi thành Thánh hoàn toàn chuyển hóa thành chiến lực vô địch, cho dù đều là Thánh nhân, Thạch Dương cũng bị tát mặt trước bao người.
Cường giả như vậy, ai dám xúc phạm?
Sau khi trở lại chỗ ở, mọi người nói chuyện một hồi liền đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có một cuộc tranh tài, Thanh Long đấu Chu Tước, quyết định ai là vua thần thú vạn năm tiếp.
Chỉ là Chu Hằng còn không chưa ngồi yên đã thấy Long Toa Toa phong phong hỏa hỏa vọt vào.
– Cửa đang đóng có nghĩa là ta không muốn gặp người, phải nghỉ ngơi cho thật khỏe! Chu Hằng thở dài, xương cốt hắn bị khí thế Thánh nhân áp bách, trong lúc nhất thời cũng không tốt như vậy, nhất thiết phải vận chuyển Đại Ngũ Hành Phù Văn chữa trị, nếu không ngày mai lên đài khẳng định nguy to.
– Ồ! Long Toa Toa thuận miệng đáp, không hề tự giác.
Chu Hằng thở dài, nói: – Nói đi, đá tung cửa phòng ta không phải chỉ nói ờ chứ?
Long Toa Toa lập tức hưng phấn, nói: – Ta rất ngưỡng mộ Hoặc Thiên tiền bối, ngươi giúp ta nói giúp để nàng thu ta làm đồ đệ đi.
Chu Hằng lập tức nghĩ tới Hồng Nguyệt, hiển nhiên sau khi lần đó Hoặc Thiên bị phản bội, đã không còn tính toán thu đồ đệ nữa! Hắn lắc đầu, nói: – Chuyện này ta không giúp được ngươi!
– Như thế nào, ngươi sợ sau khi ta trở thành đồ đệ của Hoặc Thiên tiền bối, sư phụ sẽ không thích ngươi nữa sao? Hừ hừ hừ, đó là đương nhiên, bổn cô nương thông minh lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu như vậy, đương nhiên người gặp người thích!
Long Toa Toa quả nhiên da mặt rất dầy. Chu Hằng cười ha ha, nói: – Vậy ta càng không thể giúp được gì cho ngươi.
Long Toa Toa không cam lòng quấn lấy Chu Hằng, nhưng mà Chu Hằng rất quyết tâm, căn bản không có một chút do dự, bởi vì hắn biết Hoặc Thiên tuyệt đối không đồng ý.
– Nếu không, ta bái ngươi làm sư phụ nha? Long Toa Toa đột nhiên xoay chuyển ánh mắt.
Xoay chuyển ý nghĩ quá nhanh, trong lúc nhất thời Chu Hằng còn không theo kịp suy nghĩ của nàng, chẳng lẽ đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi, Tiểu Long Nữ này vì quá ngưỡng mộ Hoặc Thiên, cho nên liền ngưỡng mộ luôn mình sao?
Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc hắc!
Chu Hằng cười nói: – Tiêu chuẩn ta thu đồ đệ rất nghiêm! Hắn nghĩ tới đồ đệ duy nhất, mình căn bản áp dụng nuôi thả bỏ mặc Tiểu ăn tạp à, nhớ tới thật sự hổ thẹn, ít có sư phụ nào như hắn nha.
– Không sao, ta cũng không phải thật sự muốn bái ngươi làm sư phụ! Lời nói tiếp theo của Long Toa Toa khiến cho Chu Hằng nghiến răng ken két: – Sau khi ta bái ngươi làm thầy, Hoặc Thiên tiền bối sẽ thường xuyên nhìn thấy ta, cái gọi là lâu ngày sinh tình, thiên tư thông minh, hiếu học chăm chỉ giống như ta, khẳng định Hoặc Thiên tiền bối sẽ thích, sẽ muốn thu ta làm đệ tử, chỉ ngươi, ôi, sao dạy được thiên tài giống như ta chứ.
Trời ạ, xú mỹ a!
Chu Hằng khó chịu bĩu môi, nhãn châu xoay động, lại bật cười, nói: – Muốn ta thu ngươi làm đồ đệ cũng không phải không thể, nhưng ngươi nên biết rằng làm đồ đệ quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, sư phụ buồn thì cùng buồn, sư phụ lo thì cùng lo, mỗi ngày đều phải hầu hạ sư phụ rời giường, rửa mặt súc miệng, bưng trà đưa nước, buổi tối còn phải ấm giường! Phốc!
Lúc này đến phiên Long Toa Toa phun nước miếng, nàng chưa từng bái sư, lại là tiểu công chúa cao quý nhất của Long tộc, ai dám đùa giỡn nàng như vậy? Cô gái nhỏ này lập tức sợ ngây người!
Hầu hạ Hoặc Thiên mặc quần áo rời giường, rửa mặt súc miệng, bưng trà đưa nước, thậm chí buổi tối làm ấm cũng không có gì, ngược lại, nàng còn lấy làm mừng, có thể gần gũi với thần tượng, đặc biệt buổi tối còn cùng thần thượng ngủ một chỗ ôm nhau… Ngẫm lại cũng khiến cho rồng kích động a!
Nhưng, nếu đối lại là Chu Hằng!
Toàn thân Long Toa Toa không khỏi run lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng lập tức tràn đầy cảnh giác: – Ta cảnh cáo ngươi a, ngàn vạn không được cua ta, nếu không bổn cô nương đánh chết ngươi!
Đúng là dễ gạt a!
Chu Hằng cố ý lộ ra bộ dáng đắm đuối, ánh mắt không ngừng bắn phá bộ ngực, eo thon, cái mông vểnh của thiếu nữ, cuối cùng khiến cho Long Toa Toa không chịu nổi, thét một tiếng kinh hãi, chật vật chạy trốn. Cùng ca đấu? Kém 10 vạn năm đấy!
Chu Hằng nắm bắt thời gian khôi phục xương cốt, tuy rằng không có cơ hội ôn chuyện xưa với Hoặc Thiên, nhưng mà vẫn còn nhiều cơ hội, chờ ngày mai đánh xong cũng không muộn!
Một đêm trôi qua, thương thế hầu như không còn, nhưng vẫn còn kém hoàn hảo một chút, dù sao đây chính là thương tích bị khí thế của Thánh nhân gây ra, cho dù chỉ một chút khí thế, nhưng mà có thể xem nhẹ sao?
Thánh nhân yếu hơn gà thì cũng là một trong năm người mạnh nhất à.
Mặt trời vừa mọc lên từ hướng đông, mọi người lại tiến tràng, lần này cũng không cần từng người rắc rối lên tràng, mọi người nhao nhao đi tới chỗ ngày hôm qua ngồi xuống, đợi trận quyết chiến sau cùng của Thiên Thần Đại Hội diễn ra.
Đương nhiên, 1 vạn năm tiến hành một lần thịnh hội như vậy tuyệt đối không phải chỉ đánh mấy trận, sau cuộc tranh tài còn tiến hành trao đổi vật phẩm, để mọi người trao đổi, mua bán vật phẩm quý hiếm.
Với thủ đoạn của chúng thần thú, Thánh nhân, bảo vật gì mà không có? Có bảo vật mình chưa cần, bởi vậy trao đổi với nhau là tốt nhất.
Cũng chính vì vậy, Thiên Thần Đại Hội vạn năm một lần mới náo nhiệt như vậy, trên cơ bản không ai vắng họp.
Trận chiến cuối cùng, Thanh Long đối Chu Tước.
Ánh mắt Chu Hằng dừng lại ở một thiếu nữ áo đỏ, nàng này hoàn toàn ở trạng thái hình người, chỉ là tóc môi đỏ thắm, dáng người ngạo nhân vô cùng, bộ ngực lớn muốn banh áo, mà éo thon một tay là có thể ôm gọn, mông phát dục vểnh vao, đùi thon dài kinh người, đủ để khiến người mơ ước.
Tuy nhiên, nguyên nhân khiến Chu Hằng nhìn nàng chằm chằm cũng không phải là diện mạo xinh đẹp hay dáng người nóng bỏng của nữ nhân này, mà là khí tức của nàng lộ ra.
Nữ nhân này rất cường đại, cường đại đến mức hoàn toàn có thể sánh ngang với Long Tùy Phong!
Kiếm Pháp Vương Giả
Chu Hằng có cảm giác, tên này chính là Tử Linh nửa người nửa rồng, tràn đầy quỷ khí âm u lạnh lẽo, khi chiến đấu mở ra một phù văn mờ mịt, hắn chẳng khác nào Tử Linh, có được lực xuyên thấu đáng sợ! Đối thủ như vậy, ngay cả Chu Hằng cũng phải nhăn mày!
Tuy nhiên, nếu Long Tùy Phong thật có liên hệ với Tử Linh, lại là người nhất định bị Chu Hằng khắc chế, bởi vì ánh sáng thiên hà của hoàn toàn có thể sát thương Tử Linh!
Lúc hắn còn là Tuệ Tinh Vương, ánh sáng thiên hà đã khiến Tử Linh cấp bậc Hắc Động sợ hãi, nếu Long Tùy Phong thật sự có đặc tính của Tử Linh, như vậy khẳng định cũng sẽ bị ánh sáng thiên hà áp chế.
Nhưng mà chiến đấu xuất sắc cũng vô dụng, nhân vật chính của hôm nay tuyệt không thể nào là Long Tùy Phong. Mà là Thạch Dương, Hoặc Thiên!
Thạch Dương uy phong lúc đầu, coi Long tộc trở thành thịt gà khi dễ, mà lúc sau lại bị giáo huấn một trận, bị Hoặc Thiên coi như thịt gà chà đạp, mặt mũi Thánh nhân cũng mất sạch!
Phải nói Bạch Cốt nhất mạch trước đó tuy rằng thanh danh không tốt, lộ ra xu hướng suy tàn, nhưng mà ít nhất còn có di uy của Bạch Cốt Thánh nhân trước đó, hơn nữa cống hiến của hắn cũng không người nào có thể xóa sạch được, cho nên Bạch Cốt nhất mạch thực ra vẫn còn cái tiếng.
Nhưng bây giờ Thạch Dương tự đánh mất nhân phẩm, lại bị Hoặc Thiên hành hung, mặt mũi của Bạch Cốt nhất mạch tự nhiên không còn gì.
Tương ứng, thanh thế Thái Hư nhất mạch lại tăng mạnh! Có một vị Thánh nhân có thể tát mặt Thánh nhân tọa trấn, vậy còn chưa đủ uy phong sao?
Chu Hằng cũng lây dính chút uy phong, ai bảo hắn là sư đệ của Hoặc Thiên chứ? Nhìn thái độ bảo vệ của Hoặc Thiên đối với hắn, chẳng khác nào đối với tình lang.
Sư đệ sư tỷ, sư huynh sư muội vân vân, không phải dễ bén lửa nhất sao?
Hơn nữa, Hoặc Thiên lạnh lùng với mọi người. Nếu như đi đập đầu vào cây đại thụ chỉ sẽ bị coi thường, nhưng mà Chu Hằng thì không giống, nhìn là biết thiếu niên nhiệt huyết lên cao không chịu được mê hoặc.
Tỷ như nịnh hót. Tỷ như Bảo khí, tỷ như mỹ nữ!
Nếu có quan hệ tốt với Thái Hư nhất mạch thì hay rồi! Đặc biệt những thần thú trước kia từng vây công Bạch Cốt nhất mạch trong lòng đều cấp bách, bởi vì Thạch Dương ngay cả ân nhân Long tộc cũng muốn đối phó, huống chi là bọn họ.
Nhưng nếu giao hảo được với Thái Hư nhất mạch, Thạch Dương dám động vào bọn họ sao?
Không sợ lại bị Hoặc Thiên tiếp tục tát mặt nữa sao?
Cho nên. Ánh mắt từng người nhìn Chu Hằng như cha mẹ vợ nhìn con rể vậy, đều nóng hổi.
Chu Hằng nhanh tới chỗ mình, lúc này nhị tổ đã tỉnh lại, hắn bỏ lỡ trò hay nhất, khi biết Chu Hằng lại là sư đệ của Hoặc Thiên, sắc mặt không khỏi cổ quái. Cũng không biết là lo lắng hay là cao hứng nữa.
Là người bị hại từng thể nghiệm qua bị Hoặc Thiên dùng thế ép người, theo bản năng của nhị tổ không muốn có quan hệ với Hoặc Thiên, đúng sự là bóng ma quá nặng, trách không được hắn phát hiện ra cỗ khí tức cổ lão mà quen thuộc trên trán Chu Hằng, quả nhiên không nhìn lầm a!
Nhưng tình huống bây giờ lại nhất định phải nhấc lên quan hệ với Hoặc Thiên, nhất định phải giữ Chu Hằng ở lại Long tộc!
Nếu không, Thạch Dương giết tới thì làm sao bây giờ?
Có sư đệ của Hoặc Thiên ở đây. Thạch Dương ngươi dám động thủ sao? Động thủ không sợ đả động Hoặc Thiên, đánh cho Bạch Cốt nhất mạch ngươi từ trên xuống dưới một lần, đánh cho Thạch Dương ngươi té đái sao?
Cho nên nhất thiết phải lưu lại Chu Hằng! Nhưng mà khi nghĩ tới tên này là sư đệ của Hoặc Thiên, nhị tổ luôn cảm thấy cúc hoa (lỗ đít) co rút, có cảm giác nhức trứng (trứng chim – dái).
Nói đi thì nói lại, Chu Hằng sao lại trở thành sư đệ của Hoặc Thiên chứ?
Chẳng những nhị tổ có nghi vấn như vậy, những người khác cũng giống vậy. Hoặc Thiên không phải thích nhất chà đạp bốn đại thần thú sao, hơn nữa Thái Hư Thánh Nhân đã chết trăm vạn năm, Chu Hằng vừa hìn đã biết không phải người lớn tuổi gì rồi, hiển nhiên là đồ đệ Hoặc Thiên đại sư thu. Nhưng vì sao lại thu một tên Long tộc chứ?
– Chuyện là thế này… Anh Chu Hằng kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chỉ nói khi quen biết Hoặc Thiên hắn còn chưa thức tỉnh huyết mạch Long tộc, dù sao đây cũng không phải nói sạo, khi đó quả thật hắn không có huyết mạch Long tộc. Về phần chi tiết, Chu Hằng không muốn nói. Những người khác lại dám hỏi tới sao?
Tìm hiểu tư mật của đại ma nữ, không sợ Long tộc gặp tai ương sao?
4 thánh thế hệ này vừa thấy là biết đạo đức chẳng tốt lành gì rồi. Thạch Dương chính là một tên tiểu nhân, mà Hoặc Thiên lạnh lùng, đã sớm nổi danh hỉ nộ vô thường, Huyết Sát thì là một sát thủ, đối giết người còn hứng thú hơn cứu người.
Coi như bình thường chỉ có một mình Đế Khuyết, nhưng mà hắn ngăn cản được Hoặc Thiên sao? Trong 4 tân Thánh, hiển nhiên Hoặc Thiên ưu tú nhất, năm đó nàng ở Hỗn Độn Cảnh đã có được ưu thế nhất, sau khi thành Thánh hoàn toàn chuyển hóa thành chiến lực vô địch, cho dù đều là Thánh nhân, Thạch Dương cũng bị tát mặt trước bao người.
Cường giả như vậy, ai dám xúc phạm?
Sau khi trở lại chỗ ở, mọi người nói chuyện một hồi liền đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có một cuộc tranh tài, Thanh Long đấu Chu Tước, quyết định ai là vua thần thú vạn năm tiếp.
Chỉ là Chu Hằng còn không chưa ngồi yên đã thấy Long Toa Toa phong phong hỏa hỏa vọt vào.
– Cửa đang đóng có nghĩa là ta không muốn gặp người, phải nghỉ ngơi cho thật khỏe! Chu Hằng thở dài, xương cốt hắn bị khí thế Thánh nhân áp bách, trong lúc nhất thời cũng không tốt như vậy, nhất thiết phải vận chuyển Đại Ngũ Hành Phù Văn chữa trị, nếu không ngày mai lên đài khẳng định nguy to.
– Ồ! Long Toa Toa thuận miệng đáp, không hề tự giác.
Chu Hằng thở dài, nói: – Nói đi, đá tung cửa phòng ta không phải chỉ nói ờ chứ?
Long Toa Toa lập tức hưng phấn, nói: – Ta rất ngưỡng mộ Hoặc Thiên tiền bối, ngươi giúp ta nói giúp để nàng thu ta làm đồ đệ đi.
Chu Hằng lập tức nghĩ tới Hồng Nguyệt, hiển nhiên sau khi lần đó Hoặc Thiên bị phản bội, đã không còn tính toán thu đồ đệ nữa! Hắn lắc đầu, nói: – Chuyện này ta không giúp được ngươi!
– Như thế nào, ngươi sợ sau khi ta trở thành đồ đệ của Hoặc Thiên tiền bối, sư phụ sẽ không thích ngươi nữa sao? Hừ hừ hừ, đó là đương nhiên, bổn cô nương thông minh lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu như vậy, đương nhiên người gặp người thích!
Long Toa Toa quả nhiên da mặt rất dầy. Chu Hằng cười ha ha, nói: – Vậy ta càng không thể giúp được gì cho ngươi.
Long Toa Toa không cam lòng quấn lấy Chu Hằng, nhưng mà Chu Hằng rất quyết tâm, căn bản không có một chút do dự, bởi vì hắn biết Hoặc Thiên tuyệt đối không đồng ý.
– Nếu không, ta bái ngươi làm sư phụ nha? Long Toa Toa đột nhiên xoay chuyển ánh mắt.
Xoay chuyển ý nghĩ quá nhanh, trong lúc nhất thời Chu Hằng còn không theo kịp suy nghĩ của nàng, chẳng lẽ đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi, Tiểu Long Nữ này vì quá ngưỡng mộ Hoặc Thiên, cho nên liền ngưỡng mộ luôn mình sao?
Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc hắc!
Chu Hằng cười nói: – Tiêu chuẩn ta thu đồ đệ rất nghiêm! Hắn nghĩ tới đồ đệ duy nhất, mình căn bản áp dụng nuôi thả bỏ mặc Tiểu ăn tạp à, nhớ tới thật sự hổ thẹn, ít có sư phụ nào như hắn nha.
– Không sao, ta cũng không phải thật sự muốn bái ngươi làm sư phụ! Lời nói tiếp theo của Long Toa Toa khiến cho Chu Hằng nghiến răng ken két: – Sau khi ta bái ngươi làm thầy, Hoặc Thiên tiền bối sẽ thường xuyên nhìn thấy ta, cái gọi là lâu ngày sinh tình, thiên tư thông minh, hiếu học chăm chỉ giống như ta, khẳng định Hoặc Thiên tiền bối sẽ thích, sẽ muốn thu ta làm đệ tử, chỉ ngươi, ôi, sao dạy được thiên tài giống như ta chứ.
Trời ạ, xú mỹ a!
Chu Hằng khó chịu bĩu môi, nhãn châu xoay động, lại bật cười, nói: – Muốn ta thu ngươi làm đồ đệ cũng không phải không thể, nhưng ngươi nên biết rằng làm đồ đệ quan trọng nhất là tôn sư trọng đạo, sư phụ buồn thì cùng buồn, sư phụ lo thì cùng lo, mỗi ngày đều phải hầu hạ sư phụ rời giường, rửa mặt súc miệng, bưng trà đưa nước, buổi tối còn phải ấm giường! Phốc!
Lúc này đến phiên Long Toa Toa phun nước miếng, nàng chưa từng bái sư, lại là tiểu công chúa cao quý nhất của Long tộc, ai dám đùa giỡn nàng như vậy? Cô gái nhỏ này lập tức sợ ngây người!
Hầu hạ Hoặc Thiên mặc quần áo rời giường, rửa mặt súc miệng, bưng trà đưa nước, thậm chí buổi tối làm ấm cũng không có gì, ngược lại, nàng còn lấy làm mừng, có thể gần gũi với thần tượng, đặc biệt buổi tối còn cùng thần thượng ngủ một chỗ ôm nhau… Ngẫm lại cũng khiến cho rồng kích động a!
Nhưng, nếu đối lại là Chu Hằng!
Toàn thân Long Toa Toa không khỏi run lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng lập tức tràn đầy cảnh giác: – Ta cảnh cáo ngươi a, ngàn vạn không được cua ta, nếu không bổn cô nương đánh chết ngươi!
Đúng là dễ gạt a!
Chu Hằng cố ý lộ ra bộ dáng đắm đuối, ánh mắt không ngừng bắn phá bộ ngực, eo thon, cái mông vểnh của thiếu nữ, cuối cùng khiến cho Long Toa Toa không chịu nổi, thét một tiếng kinh hãi, chật vật chạy trốn. Cùng ca đấu? Kém 10 vạn năm đấy!
Chu Hằng nắm bắt thời gian khôi phục xương cốt, tuy rằng không có cơ hội ôn chuyện xưa với Hoặc Thiên, nhưng mà vẫn còn nhiều cơ hội, chờ ngày mai đánh xong cũng không muộn!
Một đêm trôi qua, thương thế hầu như không còn, nhưng vẫn còn kém hoàn hảo một chút, dù sao đây chính là thương tích bị khí thế của Thánh nhân gây ra, cho dù chỉ một chút khí thế, nhưng mà có thể xem nhẹ sao?
Thánh nhân yếu hơn gà thì cũng là một trong năm người mạnh nhất à.
Mặt trời vừa mọc lên từ hướng đông, mọi người lại tiến tràng, lần này cũng không cần từng người rắc rối lên tràng, mọi người nhao nhao đi tới chỗ ngày hôm qua ngồi xuống, đợi trận quyết chiến sau cùng của Thiên Thần Đại Hội diễn ra.
Đương nhiên, 1 vạn năm tiến hành một lần thịnh hội như vậy tuyệt đối không phải chỉ đánh mấy trận, sau cuộc tranh tài còn tiến hành trao đổi vật phẩm, để mọi người trao đổi, mua bán vật phẩm quý hiếm.
Với thủ đoạn của chúng thần thú, Thánh nhân, bảo vật gì mà không có? Có bảo vật mình chưa cần, bởi vậy trao đổi với nhau là tốt nhất.
Cũng chính vì vậy, Thiên Thần Đại Hội vạn năm một lần mới náo nhiệt như vậy, trên cơ bản không ai vắng họp.
Trận chiến cuối cùng, Thanh Long đối Chu Tước.
Ánh mắt Chu Hằng dừng lại ở một thiếu nữ áo đỏ, nàng này hoàn toàn ở trạng thái hình người, chỉ là tóc môi đỏ thắm, dáng người ngạo nhân vô cùng, bộ ngực lớn muốn banh áo, mà éo thon một tay là có thể ôm gọn, mông phát dục vểnh vao, đùi thon dài kinh người, đủ để khiến người mơ ước.
Tuy nhiên, nguyên nhân khiến Chu Hằng nhìn nàng chằm chằm cũng không phải là diện mạo xinh đẹp hay dáng người nóng bỏng của nữ nhân này, mà là khí tức của nàng lộ ra.
Nữ nhân này rất cường đại, cường đại đến mức hoàn toàn có thể sánh ngang với Long Tùy Phong!
Kiếm Pháp Vương Giả
Đánh giá:
Truyện Kiếm Pháp Vương Giả
Story
Chương 1060: Cầu bái sư
10.0/10 từ 19 lượt.