Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 378: Cửa điện mở ra

Các nhân vật đời trước đều toát ra vẻ tiêu điều, nhưng cũng có thiên kiều trẻ tuổi không phục đứng lên, thả ra hào quang của mình đua sáng với Chu Hằng!

Tỷ như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, ở thời kỳ thượng cổ nàng đã sớm nhìn đến được cánh cửa Hóa Thần Cảnh, chỉ là bị giới hạn thiên địa đại biến, ngay cả duy trì trình tự linh lực Khai Thiên Cảnh cũng không nổi, làm sao nói tới tiếp tục xông lên Hóa Thần Cảnh?

Nàng bị buộc lựa chọn phong ấn trong Thời Gian Nguyên Dịch, vượt qua mấy vạn năm, đợi cho linh khí thiên địa khôi phục lần nữa, lúc này mới phá phong ấn đi ra, thuận tiện cũng hái lấy tiên duyên. Chẳng những có thể đột phá Hóa Thần Cảnh, nói không chừng còn có thể một hơi xông phá tiên cảnh!

Võ đạo hiện tại điêu linh, trong đời trẻ tuổi Nhân tộc có thể coi là thiên kiều cũng chỉ có mấy người ít ỏi như Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, Triệu An Viễn, Tang Thanh Sơn, hoàn toàn không thể so sánh với niên đại thượng cổ. Mà trong những người này lại chỉ có Triệu An Viễn đi đến đây, hắn tự nhiên cũng không cam yếu thế đứng ra, tỏa sáng phong thái của mình.

Ngoài hai người này ra, còn có hai người trẻ tuổi ngạo nghễ đứng ra, có phong thái Thiên Tôn tương lai!

Bọn họ cũng đến từ thời đại thượng cổ, cũng như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, lúc trước đã nhìn ra hy vọng đột phá Hóa Thần Cảnh, chỉ là thiên địa thay đổi, bất đắc dĩ mới lựa chọn tự phong ấn.

Nhân vật như vậy tự nhiên vô cùng kiêu ngạo, nào cho phép Chu Hằng tỏa sáng một mình, đều tỏa ra hào quang của mình chống đối.

Nhất thời, trên sân liền thành nơi cho năm người trẻ tuổi tỏa sáng tranh đấu, như làm cho những người thế hệ cũ ảm đạm kém sắc.

So sánh lại, Chu Hằng cùng Triệu An Viễn cảnh giới hơi thấp, chỉ là Kết Thai Cảnh mà thôi. Chỉ là Chu Hằng có thể cân nhắc như Kết Thai Cảnh thông thường hay sao, ngay cả Thần Anh Cảnh mà hắn cũng liều mạng được!

Cứ thế, Triệu An Viễn liền trở nên không biết lượng sức, như đom đóm còn muốn khoe sắc với ánh trăng, chỉ làm người ta chê cười.

Dường như hắn cũng ý thức được điểm này, sắc mặt liền đỏ như máu, sau đó lúc xanh lúc trắng, làm cho con lừa đen nhìn mà cười ha ha.

Chu Hằng nhìn lại hai thiên kiều khác, đều là nam nhân hơn 20 tuổi. Một người tuấn mỹ có thể khiến rất nhiều mỹ nữ phải xấu hổ, một người khác thì cao to khỏe mạnh, toàn thân đầy bắp thịt nổi lên, làn da tỏa ra ánh sáng như ngọc.

Bằng ánh mắt của Chu Hằng, có thể kết luận người cao to này cũng kiêm tu thể chất, cũng không biết so sánh với thể chất Phệ Kim tộc thì bên nào biến thái hơn.

Theo năm đại thiên kiều chậm rãi thu hồi hào quang của mình, xung quanh cung điện cũng bình ổn trở lại.


Lần này, không ai mở ra cuộc chiến nữa.

Rất đơn giản, núi bảo vật chưa mở ra, đánh nhau lúc này cũng không có ý nghĩa.

Nói không chừng bọn họ còn phải liên thủ hợp sức mới mở ra cung điện, thiếu một người là không được, vậy chẳng phải đang tự hủy cơ duyên hay sao?

Chờ! Kiên nhẫn chờ!

Mọi người đều tối thiểu là tồn tại Kết Thai Cảnh, ngoài loại biến thái như Chu Hằng, ai không phải trải qua ít nhất mấy trăm năm khổ tu mới có được thành tựu như hôm nay, ai mà không có kiên nhẫn?

Chu Hằng trải qua nhiều chuyện như thế, tâm tính cũng trầm ổn hơn cả bàn thạch, cũng có thể nhịn được. Hơn nữa đại sát khí Hoặc Thiên còn chưa đến, hắn có muốn mạnh mẽ phá Tiên Cung cũng không được!

Lúc trước hắn chọt vào khúc xương bạc kia, thiếu chút giết cả hắn, ngay cả Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng để lại đầy dấu tích. Nếu chọc vào cái cung điện "xương" to lớn này, vậy kết quả cũng như tên cường giả lúc trước, sẽ tan xương nát thịt!

Tin rằng nơi này đột nhiên phát ra "triệu hoán", coi như tòa Tiên Cung này muốn truyền thừa, vậy khẳng định sẽ tự mở ra, chỉ là hiện tại còn chưa đến thời gian.

Hắn nhẫn nhịn, khoanh chân giữa hư không, người nhỏ màu vàng múa lên Lăng Thiên Cửu Thức trong thức hải,rèn luyện thần thức.

Còn con lừa đen thì làm sao cũng không ngồi xuống được, đối với con lừa tham tài này, bảo tàng ở ngay trước mặt, tự nhiên phải đi đầu xông vào, bỏ lại đám đông mà vơ vét, mọi người tràn vào, làm sao còn độc chiếm được chỗ tốt?

Tuy rằng Chu Hằng có thể chống đỡ Thần Anh Cảnh, nhưng cũng chỉ là có thể xoay sở được vài người, bảo vệ được tính mạng, còn nói chiến thắng cường giả Thần Anh Cảnh, vậy là người si nói mộng!

Cho nện, hiện tại quá không bảo hiểm!

Con lừa đê tiện này tìm mọi cách giật dây Chu Hằng đột phá Tiên Cung, nhưng Chu Hằng nào thèm để ý nó, mặc cho nó nói toát cả mồm cũng vô dụng.



Không khí nôn nóng lan tràn trong đám đông, nếu như Tiên Cung này còn không mở, nói không chừng giữa đám đông sẽ bùng ổ xung đột.

Nhân vật thượng cổ cùng nhận vật đương thời dù không có khả năng có ân oán gì, nhưng giữa nhân vật thượng cổ với nhau, nhân vật đương thời với nhau, đều có đủ loại mâu thuẫn, ở giữa tâm lý nôn nóng này, rất có khả năng đụng nhau là bùng nổ!

Đến ngày thứ 53, đột nhiên Tiên Cung phóng ra hào quang sáng chói, truyền ra những đợt dao động chí cao vô thượng, như có Tiên Tôn truyền đạo, làm cho trong lòng mỗi người dâng lên lĩnh ngộ không nói rõ.

- Lão phu thấy được hy vọng đột phá!

- Thì ra là như vậy! Ha ha ha! Bổn tọa nhất định có thể đột phá Hóa Thần Cảnh!

- Lão phu đánh một vòng nhiều năm như thế, kết quả rõ ràng ở ngay trước mắt!

Mọi người đều phát ra kinh hô, dao động này gần như tự truyền đại đạo, làm cho bọn họ phát hiện mê hoặc hay thiếu sót trên tiến triển võ đạo của mình, mỗi người đều thu được lĩnh ngộ cực lớn.

Ngoài Chu Hằng ra, đối với những võ giả khác, chỗ làm bọn họ khốn khó không phải là tích lũy linh lực, mà là lĩnh ngộ cảnh giới. Bọn họ ai không phải tồn tại Kết Thai tam trọng thiên, Thần Anh tam trọng thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một tia lĩnh ngộ linh quang chợt lóe là có thể đột phá!

Dao động đại đạo này kéo dài nửa ngày, hào quang Tiên Cung dần dần thu lại, cuối cùng chỉ còn ánh sáng lấp lánh trên tường cung điện trắng bạc, ẩn tàng không phát, cánh cửa vốn đóng chặt cũng từ từ mở ra.

Tiên Cung, mở rồi!

Nhất thời, đám đông xao động, nháo nhào xông về phía cửa điện.

- Chu tiểu tử, còn thất thần cái gì, mau xông! Xông lên! Con lừa đen thấy Chu Hằng vẫn ngồi yên như vại, không khỏi thúc giục, như là chậm một giây thì bảo vật trong Tiên Cung sẽ bị người ta cướp sạch.

Chu Hằng mở mắt, mỉm cười, nói: - Con lừa, tâm bình thường! Tâm bình thường!



- Tim của bổn tọa sắp nhảy ra rồi, không thể bình thường được! Con lừa đen vòng quanh Chu Hằng, muốn làm Chu Hằng choáng váng.

Chu Hằng cười ha hả, thân mình bắn lên, nói: - Đi!

Hắn quả thật không vội, tuy rằng Tiên Cung mở ra, nhưng hắn tuyệt không tin truyền thừa, bảo vật tiên gia sẽ chắp tay cho người tùy ý nhặt. Ngay cả có thế, khẳng định bên trong cũng sẽ mật ít ruồi nhiều, bây giờ hắn còn không có thực lực một tay trấn áp quần hùng, vào sớm một chút, trễ một chút cũng không khác gì nhau.

Con lừa đen chỉ chờ hắn nói câu này, vội vàng húc đầu vào hông hắn đẩy thẳng tới Tiên Cung.

Chu Hằng quét nhìn qua, chỉ thấy không phải mọi người đều xông vào Tiên Cung, có khoảng mười mấy người đều ngồi xếp bằng, trên người tỏa ra khí thế cổ xưa, mơ hồ có tiếng đại đạo vang lên!

Bọn họ... ngay khi nhận được chỗ tốt, thấy được hy vọng đột phá Hóa Thần Cảnh, cho nên không muốn bỏ qua cơ duyên này, nắm chắc một tia hiểu ra chợt lóe này bắt đầu thử đột phá!

Chu Hằng có chút kính nể nhìn những người này, có thể nhịn được tiên vật dụ hoạch, điều này cũng cần có dũng khí cùng nghị lực cực lớn!

So ra, những người này mới thật là có đại trí tuệ.

- Đừng nhìn nữa, đi mau!

Con lừa đen vội vàng đến tái mặt, rất sợ bảo vật bên trong bị người ta cướp hết.

Con lừa này tham lam thật là hết cứu được!

Chu Hằng đạp bước đi, nhanh chân đến trước Tiên Cung, hắn thuận tay sờ vách tường cung điện, trầm tư không nói.

- Chu tiểu tử, ngươi còn ngẩn ra cái gì, bảo vật ở bên trong, không phải ở ngoài! Con lừa đen vội muốn chết, thật muốn đập vào gáy Chu Hằng. Nhưng ngẫm lại thể chất biến thái của hắn còn cứng hơn cả pháp khí Kết Thai Cảnh, đánh như vậy sẽ chỉ chấn cho chân nó phát đau, đành phải rút chân về.



Nơi này quả thật làm cung điện xương!

Đột nhiên Chu Hằng có cảm giác rợn tóc gáy, hắn thu hồi khúc xương bạc, bước vào trong cung điện.

Oong!

Một cỗ khí tức to lớn đè xuống, làm hắn liền toát ra cảm giác đè nén không thở nổi.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trong cung điện có 36 cây trụ lớn chống đỡ, cao trăm trượng, đứng ở trong này sẽ làm người ta toát ra cảm giác nhỏ bé. Cung điện này cực kỳ trống trải, ngoài những cây trụ ra, chỉ ở dưới cùng có một cái vương tọa, bên trên cao có một người khổng lồ đang ngồi!

Quả thật là người khổng lồ, đang ngồi cũng cao đến 5-6 trượng, tóc đen thật dày, trong mắt có hào quang trời trăng ngôi sao, làn da không ngừng chớp lóe tia sáng bạc.

Cỗ khí tức trước đó chính là hắn phát ra!

Chủ nhân Tiên Cung... không chết?

Trong nháy mắt nhin thấy người khổng lồ này, Chu Hằng liền có thể kết luận, đây không phải Hóa Thần Cảnh, mà là tiên nhân! Hắn đi qua Tiên đại lục, lại có những tiên vật Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, Bách Quỷ Kiếm, rất là quen thuộc khí tức của tiên.

Nhưng hơi thở của đối phương có chút cổ quái, dường như không tinh khiết cỡ nào, trình tự thì cao, nhưng không thể làm người ta thần phục sát đất, cứ thiếu một phần thứ gì đó mấu chốt.

Ngay cả như thế, đối mặt với một vị có thể là tiên nhân này, tâm linh mọi người đều rung động, kích động, khẩn trương, hưng phấn... rất nhiều loại.

Bọn họ đều tin tưởng trên Hóa Thần Cảnh là tiên,nhưng chưa từng có người chân chính gặp qua tiên nhân, làm sao có được ý niệm kiên quyết? Hiện tại rốt cuộc thấy được một vị tiên nhân sống sờ sờ, tự nhiên làm cho tâm linh mỗi người kiên cường, không còn chút lòng hoài nghi.

Ngay vào lúc này, người khổng lồ màu bạc kia đột nhiên đứng lên, khí tức kinh khủng quét qua, như là sóng thần gầm thét!

----------oOo----------

Kiếm Động Cửu Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Động Cửu Thiên Truyện Kiếm Động Cửu Thiên Story Chương 378: Cửa điện mở ra
9.1/10 từ 57 lượt.
loading...