Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 335: Thi thể biến mất

Đại quân dị tộc hai đại Đế triều nhanh chóng lui lại, một lần nữa đóng quân ở ngoài vạn dặm. 
Nhân loại bên này cũng không thừa thắng truy kích, một là Linh Quang Pháo tiêu hao nghiêm trọng, cần làm bổ sung, điều chỉnh, thứ hai đừng nhìn đã chết hơn một ngàn vạn người, quy mô này có thể xem như một trận tiêu hao nho nhỏ, căn bản không thương gân động cốt! 
Dị tộc tuy rằng đã chết một Kết Thai Cảnh, nhưng cũng chỉ là chết một người mà thôi, nói không chừng trong đại quân mờ mịt kia còn có một Thiên Quân Thần Anh Cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đánh lén! 
Đến lúc đó, cho dù lão tổ Kết Thai Cảnh cũng có thể bị đánh lén một kích mà chết! 
Song phương tạm thời ngưng chiến, nhưng chiến tranh cũng không kết thúc dễ dàng như vậy, sứ mệnh vật hi sinh chính là sung làm con tốt thí mạng, tất cả binh sĩ đều có thể toi mạng, chỉ là làm sao chết, mà chết bao nhiêu, chết khi nào mà thôi. 
Chu Hằng về tới Không Hạm, một đường đi qua, mọi người đều cung kính thi lễ từ sâu trong nội tâm với hắn, đây là tôn trọng đối với cường giả! 
Giết một Thần Anh Cảnh, giết một Kết Thai Cảnh, Chu Hằng đã dùng máu tươi chứng minh hắn cường đại rồi. 
Trở lại gian phòng mình, Chu Hằng lập tức ngã nhào trên mặt đất, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Trước khi sử dụng Lăng Thiên Cửu Thức, hắn còn bị thương nặng, vốn cũng không có gì, nhưng sử dụng sau khi Lăng Thiên Cửu Thức tiêu hao tất cả lực lượng, di chứng liền hiện ra, khiến hắn mệt vật vã. - Phu quân! 
- Chu Hằng! 
Chư nữ vội vàng nhào tới, ba chân bốn cẳng nâng Chu Hằng dậy, từng người nhìn hắn với ánh mắt ân cần. 
Chu Hằng giống như từ nước vớt ra, trong thời gian ngắn ngủi vậy mà trên mặt đất đã có một vũng nước nhỏ, hắn thở suyễn, sắc mặt trắng bệch, nói: - Không sao!
Giết ngược tồn tại Kết Thai Cảnh, cho dù hắn có nhiều con bài chưa lật cũng không thể không trả một cái giá lớn! 
Chu Hằng dâng lên một cỗ hối hận, lúc trước vì sao không cánh hoa đào đánh với Ưng Sơn Mục Chi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể gặp nguy hiểm chết người, có thể tiếp tục, cũng dẫn Ưng Sơn Mục Chi bước vào bẫy, cũng là có phần may mắn! 
Trải qua trận chiến như vậy, linh lực tích lũy của hắn tự nhiên không có khả năng tiếp tục gia tăng, nhưng tiểu nhân màu vàng trên đỉnh đầu lại càng thêm ngưng thực, lập tức đi ra được 7, 8 bước nữa, cách hình thành thần thai càng gần hơn! 

Trả giá cao hoàn toàn đáng giá! 
Hắn không thiếu lĩnh ngộ cảnh giới, Lăng Thiên Cửu Thức trảm phá vũ trụ, có được huyền diệu đại đạo cuối cùng! Nhưng thấy còn sống mà cảm nhận được hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. 
Ở dưới áp lực sinh tử, Thần chích của hắn tăng tiến vùn vụt! 
Hắn nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm luyện hóa, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, hết sức chuyên chú. 
Trong hắc kiếm truyền lại tinh khí sinh mệnh Ưng Sơn Mục Chi, trợ giúp hắn nhanh chóng khôi phục và tích lũy linh lực, nửa ngày sau, hắn đã hoàn toàn khôi phục. 
Hắn đi ra khoang thuyền, chỉ thấy một cung nữ đang giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn lập tức quỳ xuống thi lễ, nói:
- Đại nhân, Tinh đại nhân cầu kiến! 
Tinh đại nhân? Tinh Dạ Vũ? 
Chu Hằng sửng sốt một nói: - Mời nàng tiến vào! 
Trên Không Hạm ít nhất có mấy vạn phòng, có vài phòng rất nhỏ, có vài phòng rất lớn, giống như trong thành thị, có nhà trệt, có khu nhà cấp cao. Chu Hằng tự nhiên là ở trong khu nhà cấp cao, tiến vào thì cũng phải có trình tự. 
Chỉ một lúc sau, Băng Hoàng Nữ cười duyên tiến tới, vẫn bộ quần áo trắng như vạn năm không đổi, hoàn toàn làm nổi bật dáng người của nàng, hai đỉnh vú như muốn xé áo ngoi ra, eo mảnh một nắm nắm hết, thân hình giống như rắn nước, mông nhỏ mượt mà, đi một bước, vải quần ép lên mông hiện ra cảnh mật đào. 
Cũng là phong cách đó, nàng lại suy diễn ra phong tình khác nhau, ai lại tin nàng là Băng Hoàng lạnh lùng kia? 
- Chu huynh! Băng Hoàng Nữ vén áo thi lễ với Chu Hằng, mà không ôm quyền thi lễ giống như trước nữa, mặc dù chỉ là biến hóa nho nhỏ, nhưng nhìn ngực hạ thấp, hai bầu vú lớn buông xuống, nam nhân nào có thể không rung động đây? 
Chu Hằng tươi cười, nói: - Tinh cô nương, để ngươi chờ lâu rồi! 
- Chu huynh, cuộc đời ta chưa phục ai, nhưng lại thật sự phục Chu huynh ngươi rồi! Băng Hoàng Nữ dùng ánh mắt kính ngưỡng không chút che giấu nào nhìn Chu Hằng: - Lúc trước Chu huynh đánh chém Thiên Quân Thần Anh Cảnh, ta còn cố chấp cho rằng Chu huynh dựa vào Hóa Thần Cảnh kế thừa, nhưng bây giờ... Tiểu muội thật sự bội phục sát đất!

Cùng Ưng Sơn Mục Chi chiến một trận, có thể nói là quang minh chính đại, chỉ là ai cũng không biết trên người Chu Hằng còn có một cánh hoa đào, bảo vật thần kỳ này nhẹ nhàng hấp thu một kích toàn lực của Ưng Sơn Mục Chi, mới cho Chu Hằng cơ hội đánh chết hắn! 
Nhưng không thể không thừa nhận, cho dù đem cơ hội này cho người khác, tùy tiện là Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm hoặc là Tang Thanh Sơn, bọn họ cũng chỉ có dựa vào cánh hoa đào bảo vệ mạng thôi, ngay cả phản kích cũng chưa nói tới! 
Chu Hằng có được cơ hội này, cũng chỉ có một lần cơ hội, Lăng Thiên Cửu Thức ra, chém lão tổ Kết Thai Cảnh dưới kiếm! 
- Tinh cô nương quá khen rồi! Chu Hằng nhìn ra được Băng Hoàng có hứng thú rất lớn với mình, lúc hắn chỉ cần bày ra tư thế theo đuổi, thì có được đối phương không quá khó khăn. 
Nhưng mà tại sao hắn phải làm như thế chứ? 
Hắn căn bản không động tâm với nữ nhân này, tại sao phải làm chuyện vô nghĩa này? Lúc trước Băng Hoàng Nữ còn một bộ cao ngạo ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hiện tại đổi thành khuôn mặt tươi cười làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh?
Nói giỡn, hắn không thể không có lòng tự trọng! 
Băng Hoàng Nữ hiển nhiên hơi xấu hổ, nàng đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng mà Chu Hằng không ngờ giả câm giả điếc! Người kia không phải là ngốc tử không biết phong tình chứ? 
Chẳng lẽ muốn nàng chủ động xuất kích? 
Nàng có chút không vui, nên biết rằng nàng chính là giai nhân tuyệt sắc, ngày sau lại tất thành lão tổ Kết Thai Cảnh, thiên tài tuấn kiệt theo đuổi của nàng quả thực có thể xếp hàng vòng quanh Thượng Thiên Võ Các mấy vòng đó! 
Hơn nữa, tuy rằng Chu Hằng chiến lực cường đại, nhưng dù sao còn chưa tiến vào Kết Thai Cảnh, mà nàng còn có một Kết Thai Cảnh theo đuổi, vị thiên tài Triệu gia kia lúc còn là Sơn Hà Cảnh gặp nàng, từ đó về sau không ngừng theo đuổi, nàng cũng chưa thèm động tâm đâu! 
Nữ nhân ưu tú như nàng, đáng giá cho bất kỳ nam nhân nào trả cái giá bất cứ giá nào theo đuổi đấy! 
Kể từ đó, không khí lập tức lạnh xuống, Băng Hoàng Nữ rất nhanh mượn cớ rời đi, mông nhỏ vẫn lắc lư gợi cảm. 
Chu Hằng căn bản không để Băng Hoàng Nữ ở trong lòng, luận dung mạo Ứng Mộng Phạm cùng Hoặc Thiên đều trên nàng, mà nói đến tiền đồ phát triển võ đạo, ai có thể so với được với Hoặc Thiên tu luyện một chút thiếu chút nữa hút khô toàn bộ Huyền Càn Tinh đây?
Phải theo đuổi, cũng là vị Nữ Vương đại nhân kiều ngạo kia! 

Nghĩ đến Hoặc Thiên, Chu Hằng không khỏi tươi cười, hắn bình sinh chưa yêu bất cứ người nào, nhưng đối với Hoặc Thiên tuyệt đối là nhất kiến chung tình, không có lý do gì! 
Chiến sự tạm ngừng, trong vòng hai ngày cũng không bạo phát đại chiến nữa, trở lại thời kỳ hòa bình ngắn ngủi. 
Chu Hằng không có việc gì làm tự nhiên đi tìm Hoặc Thiên, đối với nữ nhân này hắn lần đầu phát sinh tình yêu, đương nhiên hắn phải tốn tâm tư theo đuổi. Chỉ là hắn cũng không giống nam nhân khác quỳ gối, cố ý lấy lòng như vậy, mà trước giờ đều đấu võ mồm đối nghịch với Hoặc Thiên, thường khiến Nữ Vương đại nhân tức giận nhăn mày nhăn mặt.
Nếu như Hoặc Thiên biết đây chỉ là phương thức theo đuổi của Chu Hằng, chỉ sợ hộc ra một ngụm máu à! 
Đang nói chuyện linh tinh, chỉ thấy một binh sĩ gõ cửa tiến vào, quỳ xuống nói: - Khởi bẩm bệ hạ, phát sinh một việc lạ! Chúng ta đi thu thập thi thể đồng bào ta, nhưng thi thể lại không còn. 
- Mất thì mất, không cần lấy chuyện làm phiền Bổn cung như vậy! Hoặc Thiên thập phần ngạo kiều nói. 
Chu Hằng lại nhướng mày, nói: - Tất cả thi thể? Bao gồm cả địch nhân? 
- Bẩm đại nhân, đúng là như vậy!
Binh sĩ kia ngẩng đầu đáp, vẻ mặt đầy sùng kính, dù sao sự cường đại của Chu Hằng rành rành bày ra trước mắt mọi người. 
Chu Hằng gật gật đầu, vẫy tay cho hắn lui, không biết vì sao hắn không muốn để cho nam nhân khác có cơ hội ngắm nghía dung nhan tuyệt mỹ của Hoặc Thiên. Hắn không khỏi kỳ quái, chỉ có hai ngày, hơn một ngàn vạn cổ thi thể kia sao lại không còn? 
Người dị tộc lấy đi? 
Thứ nhất, hai ngày làm sao có thể quét sạch chiến trường như vậy? Thứ hai, bọn họ ngay cả thi thể binh sĩ nhân loại cũng lấy đi để làm gì? Không cẩn thận lấy đi một vái cái cũng không tính, nhưng mà tất cả thi thể không còn nữa, vậy không phải là rất cổ quái sao?
Chu Hằng lập tức đi tìm Tang Thanh Sơn, cùng hắn thương lượng. 
- Thi thể biến mất? Tang Thanh Sơn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi sửng sốt nói: - Bị yêu thú ăn? Không có khả năng a! 
Cho dù là yêu thú thực thi, cũng không có khả năng ăn sạch sẽ như thế! 

- Việc này có cổ quái, Tang huynh, cùng đi xem xem sao. Chu Hằng hỏi. 
- Ừ! 
Hai người từ Không Hạm hạ xuống, lúc này hung danh Chu Hằng liên tục chém hai đại nửa bước tiên nhân đã truyền khắp nơi, người dị tộc nếu như không có chuẩn bị vẹn toàn, tuyệt không có cao thủ đi lên chịu chết, nhưng cũng không cần lo lắng sau khi bọn họ rời đi, bên ta xuất hiện cao thủ bị người đánh lén. 
Còn nữa, Dương Thiên Thánh giả đang ở phía sau động viên, không bao lâu nữa sẽ có Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh lão tổ tự mình trình diện, đủ để chiến một trận với dị tộc! 
Hai người Chu Hằng đáp xuống đất, mặc dù mới qua hai ngày, nhưng máu tươi hàng ngạn vạn người chảy ra nhiều ra sao, mặt đất đều là bị nhuốm cho sền sệt, múi máu tanh kinh khủng. 
Hai người đều cung tay, kình phong cuốn qua, máu loãng bị đẩy ra, bên trong lại không có một cỗ thi thể nào.
- Chia ra điều tra! 
Hai người tách ra, Chu Hằng đi tới bên cạnh hồ máu, một đường bay qua gần nửa vòng tròn, phát hiện rõ ràng vô số dấu chân màu máu, một đường hướng tây, sau khi đi hơn 1000 trượng, dấu chân máu này không ngừng nhạt đi, cuối cùng biến mất. 
Chu Hằng gào to một tiếng, chỉ một lúc sau, Tang Thanh Sơn đạp không mà đến. 
- Lại có người trộm xác sao? Tang Thanh Sơn nhìn thấy dấu chân xộc xệch kia, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. 
Chu Hằng nhìn về phương tây, nói: - Nơi này thi thể chừng hơn ngàn vạn, phải cần bao nhiêu người mới có thể chuyển được chứ?
Cũng chỉ có hai ngày mà thôi, lại có thể di dời tất cả thi thể đi, nhân số động viên tuyệt đối là con số khổng lồ! Nhưng mà ở trên chiến trường xuất hiện chi thế lực thứ ba khổng lồ như vậy một, vì sao lại không có dấu hiệu báo trước nào? 
- Tang huynh, có hứng thú đuổi theo xem không? Chu Hằng nhìn về phía Tang Thanh Sơn. 
- Ta cũng rất ngạc nhiên! Tang Thanh Sơn gật gật đầu. 
Hai người bay lên nhanh chóng đuổi về phía tây.

Kiếm Động Cửu Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Động Cửu Thiên Truyện Kiếm Động Cửu Thiên Story Chương 335: Thi thể biến mất
9.1/10 từ 57 lượt.
loading...