Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 300: Chỉ phát kiếm khí
Lúc đầu Tiềm Long Bảng kết thúc, Tư Không Thánh cưỡi một con Thất cấp yêu thú Hoàng Lôi Thú trên Huyền Không Sơn, một tuần liền về đến Huyền Không Sơn. Bắt đầu bế quan, cái này cũng là vì hắn ước hẹn nửa năm đối chiến với Diệp Trần. Dù sao Nam Trác Vực quá lớn, không có yêu thú tốc độ cực nhanh, thời gian chạy đi đều cần một hai tháng.
- Chín tháng bế quan, ngươi có nắm chắc chiến thắng Diệp Trần?
Lão giả mặc trường y màu xám trắng nói.
Tư Không Thánh nói:
- Trong trận đấu cuối cùng của Tiềm Long Bảng, Thương Thiên Phách Quyền thức thứ nhất sát chiêu của ta vẫn chưa hoàn toàn viên mãn, công pháp cũng dừng lại ở đệ thập nhất trọng đỉnh phong cảnh giới, chưa tiến vào đệ thập nhị trọng, lần này bế quan, công pháp của ta thành công đột phá đệ thập nhị trọng, Thương Thiên Phách Quyền thức thứ nhất sát chiêu cũng luyện thành, thức thứ hai sát chiêu đã lĩnh ngộ sơ bộ, đủ để chiến thắng hắn.
- Như vậy hay nhất, yêu thú thay đi bộ của Lưu Vân Tông là Thiên Phong thứu, từ Tiềm Long Cổ Thành chạy về Lưu Vân Tông ít nhất phải mất hai tháng. Nói cách khác hắn chỉ có bảy tháng bế quan, so với ngươi kém hai tháng, tu vi đạt được Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, thời gian bảy tháng căn bản không thể đề thăng bao nhiêu chiến lực, lần này hắn phải thua không thể nghi ngờ.
- Hừ! Cái thuộc về ta, ta sẽ tự mình đoạt lại, tình cảnh ngày trước không tinh là gì.
Nhãn thần Tư Không Thánh lạnh hơn.
Hoàng Lôi Thú chui khỏi tầng mây, hai người thấy được chủ phong của Lưu Vân Tông Chủ cách đó không xa.
- Xuống phía dưới.
Lão giả thét ra lệnh.
Ba!
Trong hư không điện quang chợt lóe rồi biến mất, khi xuất hiện lại đã đến bầu trời Lưu Vân Tông.
- Yêu thú thật nhanh, bên trên có người.
- Thật có người? Lai giả bất thiện, mau nhanh thông tri cho tông chủ và các vị trưởng lão!
Hoàng Lôi Thú động tĩnh quá lớn, khiến mọi người trên Lưu Vân Tông Chủ đều nhất tề chạy tới quảng trưởng.
La Hành Liệt từ trong đại điện đi tới, thấy Tư Không Thánh trên Hoàng Lôi Thú, con mắt híp lại, lễ phép nói:
- Tại hạ Tông chủ Lưu Vân Tông La Hành Liệt, không biết nhị vị đi tới Lưu Vân Tông có việc gì?
Lão giả nhìn La Hành Liệt nói:
- Gọi Diệp Trần ra đây.
- Diệp Trần? Hắn đang bế quan, không thích hợp quấy rối.
La Hành Liệt mày nhăn lại, ý đồ đến của Tư Không Thánh hắn biết khá rõ, xem ra, đối phương trong hơn chính tháng có chút tiến triển, lần này nhất định là vì đánh bại Diệp Trần, đoạt lại long mạch chi khí thuộc về hắn.
Bá!
Tư Không Thánh từ trên Hoàng Lôi Thú nhảy xuống, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, chú ý tới nội môn đệ tử của Lưu Vân Tông tốt xấu lẫn lộn, cười lạnh nói:
- Ta cùng hắn có ước định, để hắn cùng ta quyết đấu trước, rồi lại bế quan cũng không muộn.
Lưu Vân Tông đại trưởng lão nói:
- Cái này e là không tốt lắm đi sao!
Nói tới đây, đại trưởng lão bắt đầu lo lắng cho Diệp Trần, Tư Không Thánh thế tới ào ạt, không có nắm chặt nhất định, sẽ không đến đây, nếu đến khẳng định có phần nắm chắc chiến thắng Diệp Trần.
- Có gì không tốt.
Lão giả tại Huyền Không Sơn là hạch tâm trưởng lão, tu vi từ lâu đạt tới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, đối với La Hành Liệt và đại trưởng lão căn bản không để vào mắt.
Nghe vậy, La Hành Liệt vẻ mặt chợt biến, tình thế so sánh địch mạnh, ta yếu. Dù hắn không nguyện ý, cũng không có cách nào, trong lòng thầm than một tiếng, long mạch chi khí này quả nhiên là khoai lang phỏng tay, muốn bảo trụ không dễ dàng.
- Tư Không Thánh, ngươi tới chậm.
Đúng vào lúc này, trên Kinh Vân Phong có đạo âm thanh trong sáng truyền đến. Cổ thanh âm này vô cùng lợi hại, phảng phất như kiếm khí, cấp tốc tràn ngập qua đây.
- Diệp sư huynh xuất quan!
Rất nhiều nội môn đệ tử cùng với hạch tâm đệ tử chịu khí thế của Tư Không Thánh áp bách, không chỗ phát tiết, phảng phất như đứng trước mặt họ là người khổng lồ, một chiến thần, cái loại khí thế Vương giả bễ nghễ tất cả khiến họ không thở nổi, thế mới biết Diệp sư huynh đánh bại đến tột cùng là ai, trong lòng đối với Diệp Trần kính nể tột đỉnh, đạt tới mức sùng bái.
Lưu Vân Tông Chủ phong và Kinh Vân Phong vân vụ bị xẻ mở ra một cái vết tích, Diệp Trần mặc áo lam, hông đeo trường kiếm bay vút mà đến, chỗ đi qua, không khí như nước, sóng gợn tràn ngập.
Trong nháy mắt, Diệp Trần rơi xuống trên chủ phong.
- Diệp Trần, ngươi không sao chứ!
La Hành Liệt vội vã hỏi.
Diệp Trần lắc đầu, ánh mắt mở miệng chuyển dời đến trên người Tư Không Thánh, mở miệng nói:
- Nếu như ngươi tới sớm một tháng, ta nghĩ ngươi không phải dễ dàng như vậy, thế nhưng cơ hội này ngươi không nắm được nữa rồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Hơn nửa tháng trước, Diệp Trần đã để Thanh Liên Kiếm Quyết từ đệ bát trọng luyện đến đệ cửu trọng, thời gian còn lại, hắn liền đề thăng tới đệ cửu trọng đỉnh phong. Trong cơ thể ba đạo Thanh Liên chân khí sản sinh hai lần biến chất, lại trải qua hơn năm tháng bồi dưỡng, Thanh Liên kiếm khí uy lực bạo tăng, được coi là một sát chiêu của hắn, cận chiến không có đối thủ.
Tư Không Thánh cảm thụ được kiếm thế của Diệp Trần so với ở Tiềm Long Cổ Thành mạnh hơn chút, bất quá nghĩ đến chính mình tiến bộ lớn hơn nữa, nhất thời cười nhạt:
Diệp Trần liếc mắt nhìn lão giả trên Hoàng Lôi Thú:
- Rất đáng tiếc, đệ nhất Tiềm Long Bảng cùng long mạch chi khí, ta chưa từng dự định để mất.
- Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi sao!
Hai người không thèm nhắc lại, ánh mắt lạnh thấu xương giao kích cách khoảng không, sản sinh ra khí thế ba động, cho dù là La Hàn Sơn, Chu Mai cũng không dám tới gần trong vòng ba mươi trượng.
Trên Nhàn Vân Phong.
Thiên Lôi Tán Nhân ngưng trọng nói:
- Tư Không Thánh này không đơn giản, lấy chín tháng ngắn ngủi liền có đề thăng rất lớn, tựa hồ còn cách lần thứ hai Đề Luyện Chân Nguyên không xa.
Nhàn Vân tử gật đầu:
- Người này ta vẫn là lần đầu tiên gặp qua, không hổ là tuyệt đỉnh thiên tài thân mang huyết mạch Vương giả, chỉ cần khí thế áp bách cũng đủ khiến người khác không dám đối địch, e là chỉ có kiếm thế của Diệp Trần mới có thể chống lại.
- Chỉ là Diệp Trần thay đổi công pháp tu luyện, có thể khôi phục chiến lực vốn có đã cực hạn, tình thế không được lạc quan.
Thiên Lôi Tán Nhân không có để Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp của Diệp Trần tính ở bên trong, môn bí kỹ này tuy rằng cường hãn, có thể tăng phúc chiến lực, nhưng ngoài lai lịch không được để lộ, năm đó Huyết Ma chân nhân đã tàn sát không ít cao thủ Huyền Không Sơn, khó bảo đảm lão giả trên Hoàng Lôi Thú không truy cứu việc này, mà sinh sự.
- Yễn lặng xem kỳ biến, ta nghĩ Diệp Trần Diệp Trần không có khả năng không biết điểm này.
Nhàn Vân tử so với Thiên Lôi Tán Nhân lãnh tĩnh hơn nhiều, Diệp Trần có thể có thành tựu ngày hôm nay tuyệt đối không phải may mắn.
- Nơi đây không phải địa phương quyết đấu quyết đấu, đổi chỗ khác đi.
Chiến lực đạt được tầng thứ như bọn họ, lực phá hoại cực kỳ lớn, đã không kém cường giả Tinh Cực Cảnh bao nhiêu, một hồi đại chiến xuống tới, kiến trúc trên chủ phong liền biến thành phế tích, không phải là điều mà Diệp Trần muốn nhìn thấy.
Thân hình chợt lóe, Diệp Trần hướng đàn sơn phía sau chủ phong lao đi.
Tư Không Thánh chiến ý bắt đầu khởi động theo sát sau đó.
- Mau cùng lên, Diệp sư huynh muốn đại chiến với Tư Không Thánh.
- Đây là chiến đấu đỉnh cao của thiếu niên một đời Nam Trác Vực, bỏ qua lần này, kiếp này đều nhìn không thấy.
Rất nhiều hạch tâm đệ tử, nội môn đệ tử đuổi theo, La Hành Liệt không có ngăn cản, mặc kệ Diệp Trần thắng hay bại, có thể quan khán trận so đấu này, đối với đệ tử Lưu Vân Tông mà nói đều là một chuyên có lợi vô hại.
Nơi này là một ngọn núi trong quần sơn, cao chỉ tám trăm mét, chiếm địa thất bát trọng, trên núi nham thạch trải rộng, cây cỏ hiếm thấy.
Bốn phía sơn ải, khắp nơi đều là bóng người, có người đứng trên cây cổ thụ cao mười trượng, có người đứng ở sườn núi, còn có người nhãn lực tốt, thẳng leo lên Viễn Sơn phong, từ trên cao nhìn xuống. Giờ khắc này, gần như phân nửa người của Lưu Vân Tông đã hội tụ tới quần sơn này.
Ông!
Trữ Vật Linh Giới u quang chợt lóe, trong tay Tư Không Thánh hiện ra hai thanh hắc sắc quyền bộ, quyền bộ lóe ra hàn quang bức người.
Đeo quyền sáo vào, bán bộ chân nguyên trong cơ thể Tư Không Thánh triệt để bạo phát, lực áp bách cường đại tứ tán phóng ra, sơn ải này cây cối thưa thớt lập tức bị nhổ tận gốc, thanh thế kinh nhân, mà đối diện Diệp Trần tay phải đặt trên chuôi kiếm, khí thế như kiếm. Tư Không Thánh bạo phát bán bộ chân nguyên tạo ra lực áp bách chưa tới gần, đã bị cổ kiếm thế cường liệt này mở ra, tạo thành một khu vực bình tĩnh vô ba.
- Chiến đi sao!
Trong mắt tinh quang nồng nặc đến cực hạn, bàn chân Tư Không Thánh bước ra, trong nháy mắt đi tới trước người Diệp Trần, đánh ra một quyền.
Di Không Thuấn Thiểm Bộ! Thương Thiên Phách Quyền!
Vừa bắt đầu, Tư Không Thánh đã để chiến lực của bản thân đề thăng tới tới đỉnh phong, không động thì thôi, đã động liền như kinh đào hãi lãng, trời xanh đổ nát.
- Thanh Liên Đoạt Hoa!
Thương!
Trong nháy mắt rút ra Tinh Ngân Kiếm, Diệp Trần khẽ quát một tiếng, chống đỡ quyền phong của Tư Không Thánh.
Tạp sát! Không gian giữa hai người bỗng xuất hiện một cái khe lớn, cái khe lan tràn cực nhanh sang hai bên, trong nháy mắt biến thành một khe rãnh đen kịt, dài đến vài dặm, rộng mười thước.
- Sơn Liệt!
Đông đảo đệ tử Lưu Vân Tông chưa từng gặp qua chiến đấu đáng sợ như vậy, vừa giao phong, ngọn núi cao tới tám trăm mét nứt ra, đất đai rung chuyển.
- Hay, lại tiếp một quyền của ta!
Ánh mắt Tư Không Thánh đáng sợ, thân hình chấn động, bán bộ chân nguyên tràn ngập, bao phủ cả nửa ngọn núi, một màn kinh người phát sinh, một nửa ngọn núi đã rạn nứt cư nhiên đánh tới phía Diệp Trần, phối hợp khí thế cường đại của Tư Không Thánh, tựa như một pho tượng Chiến Thần sinh động.
- Thanh Liên Khai Sơn!
Diệp Trần không lùi không tránh, trong tay Tinh Ngân Kiếm giương lên cao, kiếm khí như thất luyện bạo phát ra, để ngọn núi bên phía Tư Không Thánh bị chém thành hai nửa, đá vụn văng tung tóe.
Tư Không Thánh phi thân dựng lên, người đang ở không trung, một quyền kích xuống, cũng là sát chiêu Quyền Phá Thiên Kinh trong Thương Thiên Phách Quyền.
Ầm ầm long!
Ngọn núi bên cạnh triệt để bạo toái, từng khối cự thạch rơi xuống, tựa như Thiên Nữ Tán Hoa, bắn ra tứ phía.
Những khối cự thạch này nhỏ nhất cũng có mấy vạn cân, lớn tương đương với toà núi nhỏ, đông đảo đệ tử Lưu Vân Tông không dám một mình chống lại, mười mấy người đứng cạnh nhau, cùng hợp lực đánh bay cự thạch, vẻ mặt vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.
Bàn chân dẫm nát một khối cự thạch, bay thẳng lên trên, Diệp Trần thầm nghĩ:
- xác thực tiến bộ rất lớn, ngày đó sát chiêu này vẫn chưa viên mãn, nên bị Tru Tâm Nhất Kiếm của mình dễ dàng phá hủy, hôm nay đã hoàn toàn viên mãn, chỉ còn lại có phát triển ý cảnh.
Địa cấp võ học tu luyện viên mãn, võ giả muốn càng lớn mạnh, nhất định phải nghiên cứu ý cảnh, cường giả Tinh Cực Cảnh trừ tu vi cường đại, võ học ý cảnh cũng muốn vượt lên trên võ giả Bão Nguyên Cảnh, đây là đạo lý đồng nhất.
- Xuất ra sát chiêu của ngươi đi sao! Bằng không chiến đấu sẽ rất nhanh phân ra thắng bại.
Tư Không Thánh đồng dạng dẫm nát một khối cự thạch, khoảng cách với Diệp Trần từ từ kéo xa.
- Như ngươi mong muốn, bất hủ Thiên Toái Vân!
Phân Thân Hóa Ảnh thi triển khinh công, Diệp Trần ngay lập tức ly khai cự thạch, nhào tới chỗ Tư Không Thánh đứng, đánh xuống một kiếm mang theo lôi quang.
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch...
Nguyên bản còn có rất nhiều cự thạch chưa rơi xuống đất, vẫn đang vận động, thế nhưng dưới một kiếm của Diệp Trần đều bạo toái, một đóa thổ hoàng sắc pháo hoa lăng không phóng ra, cực kỳ rực rỡ/
- Uống! Toái cho ta!
Tư Không Thánh lại thi triển ra Quyền Phá Thiên Kinh, quyền kình bá đạo lần lượt phá võ kiếm khí cách không chém tới, bóng người chợt lóe, khoảng cách tựa hồ hoàn toàn bị hắn bỏ qua, đột ngột xuất hiện trước người Diệp Trần, một quyền xuyên thủng không khí, đánh thẳng tới.
- Nguy hiểm!
Có đệ tử Lưu Vân Tông phát sinh kinh hô, Tư Không Thánh bộ pháp vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt di động làm cho không kịp phản ứng.
Diệp Trần cười nhạt một cái, tay trái hai ngón chìa ra, hư không nhất điểm.
Xích!
Kiếm khí xanh trong phá chỉ ra, cắt hư không.
- Trong cơ thể sinh ra kiếm khí?
Quyền kình bị trung hoà, Tư Không Thánh vội vã đảo lùi lại mấy bước, sau một khắc, một đạo kiếm khí kích bắn qua, tuy rằng hắn đã rất nhanh nhưng vẫn bị đánh trung, tiên huyết phun ra.
Trên cao, lão giả đứng trên lưng Hoàng Lôi Thú nhíu mày, vốn định nhìn một hồi quyết đấu nghiêng về một phía, chỉ là Diệp Trần này so với trong tưởng tượng của hắn lợi hại hơn hẳn, cư nhiên cùng với Tư Không Thánh bất phân thắng bại, hiện tại lại lộ ra một chiêu chỉ phát kiếm khí, mạnh mẽ cướp lấy thượng phong.
- Tổn thất lưỡng đạo Thanh Liên kiếm khí vẫn chưa chiếm được thượng phong quá lớn, xem ra cảnh giới công pháp chênh lệch không phải dễ dàng bù đắp như vậy.
Diệp Trần nhìn ra công pháp của Tư Không Thánh lại có đề thăng, phỏng chừng tại trên dưới đệ thập nhị trọng, mà Thanh Liên Kiếm Quyết của hắn mới là đệ cửu trọng đỉnh phong. Do là công pháp thích hợp kiếm khách tu luyện uy lực tương đương với đệ thập trọng, phối hợp trên Thất Thành Kiếm Ý, miễn cưỡng có thể phá vỡ bán bộ hộ thể chân nguyên của Tư Không Thánh, bằng không khoảng cách gàn như vậy, Thanh Liên kiếm khí sẽ không thất thủ.
Kiếm Đạo Độc Tôn
- Chín tháng bế quan, ngươi có nắm chắc chiến thắng Diệp Trần?
Lão giả mặc trường y màu xám trắng nói.
Tư Không Thánh nói:
- Trong trận đấu cuối cùng của Tiềm Long Bảng, Thương Thiên Phách Quyền thức thứ nhất sát chiêu của ta vẫn chưa hoàn toàn viên mãn, công pháp cũng dừng lại ở đệ thập nhất trọng đỉnh phong cảnh giới, chưa tiến vào đệ thập nhị trọng, lần này bế quan, công pháp của ta thành công đột phá đệ thập nhị trọng, Thương Thiên Phách Quyền thức thứ nhất sát chiêu cũng luyện thành, thức thứ hai sát chiêu đã lĩnh ngộ sơ bộ, đủ để chiến thắng hắn.
- Như vậy hay nhất, yêu thú thay đi bộ của Lưu Vân Tông là Thiên Phong thứu, từ Tiềm Long Cổ Thành chạy về Lưu Vân Tông ít nhất phải mất hai tháng. Nói cách khác hắn chỉ có bảy tháng bế quan, so với ngươi kém hai tháng, tu vi đạt được Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, thời gian bảy tháng căn bản không thể đề thăng bao nhiêu chiến lực, lần này hắn phải thua không thể nghi ngờ.
- Hừ! Cái thuộc về ta, ta sẽ tự mình đoạt lại, tình cảnh ngày trước không tinh là gì.
Nhãn thần Tư Không Thánh lạnh hơn.
Hoàng Lôi Thú chui khỏi tầng mây, hai người thấy được chủ phong của Lưu Vân Tông Chủ cách đó không xa.
- Xuống phía dưới.
Lão giả thét ra lệnh.
Ba!
Trong hư không điện quang chợt lóe rồi biến mất, khi xuất hiện lại đã đến bầu trời Lưu Vân Tông.
- Yêu thú thật nhanh, bên trên có người.
- Thật có người? Lai giả bất thiện, mau nhanh thông tri cho tông chủ và các vị trưởng lão!
Hoàng Lôi Thú động tĩnh quá lớn, khiến mọi người trên Lưu Vân Tông Chủ đều nhất tề chạy tới quảng trưởng.
La Hành Liệt từ trong đại điện đi tới, thấy Tư Không Thánh trên Hoàng Lôi Thú, con mắt híp lại, lễ phép nói:
- Tại hạ Tông chủ Lưu Vân Tông La Hành Liệt, không biết nhị vị đi tới Lưu Vân Tông có việc gì?
Lão giả nhìn La Hành Liệt nói:
- Gọi Diệp Trần ra đây.
- Diệp Trần? Hắn đang bế quan, không thích hợp quấy rối.
La Hành Liệt mày nhăn lại, ý đồ đến của Tư Không Thánh hắn biết khá rõ, xem ra, đối phương trong hơn chính tháng có chút tiến triển, lần này nhất định là vì đánh bại Diệp Trần, đoạt lại long mạch chi khí thuộc về hắn.
Bá!
Tư Không Thánh từ trên Hoàng Lôi Thú nhảy xuống, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, chú ý tới nội môn đệ tử của Lưu Vân Tông tốt xấu lẫn lộn, cười lạnh nói:
- Ta cùng hắn có ước định, để hắn cùng ta quyết đấu trước, rồi lại bế quan cũng không muộn.
Lưu Vân Tông đại trưởng lão nói:
- Cái này e là không tốt lắm đi sao!
Nói tới đây, đại trưởng lão bắt đầu lo lắng cho Diệp Trần, Tư Không Thánh thế tới ào ạt, không có nắm chặt nhất định, sẽ không đến đây, nếu đến khẳng định có phần nắm chắc chiến thắng Diệp Trần.
- Có gì không tốt.
Lão giả tại Huyền Không Sơn là hạch tâm trưởng lão, tu vi từ lâu đạt tới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, đối với La Hành Liệt và đại trưởng lão căn bản không để vào mắt.
Nghe vậy, La Hành Liệt vẻ mặt chợt biến, tình thế so sánh địch mạnh, ta yếu. Dù hắn không nguyện ý, cũng không có cách nào, trong lòng thầm than một tiếng, long mạch chi khí này quả nhiên là khoai lang phỏng tay, muốn bảo trụ không dễ dàng.
- Tư Không Thánh, ngươi tới chậm.
Đúng vào lúc này, trên Kinh Vân Phong có đạo âm thanh trong sáng truyền đến. Cổ thanh âm này vô cùng lợi hại, phảng phất như kiếm khí, cấp tốc tràn ngập qua đây.
- Diệp sư huynh xuất quan!
Rất nhiều nội môn đệ tử cùng với hạch tâm đệ tử chịu khí thế của Tư Không Thánh áp bách, không chỗ phát tiết, phảng phất như đứng trước mặt họ là người khổng lồ, một chiến thần, cái loại khí thế Vương giả bễ nghễ tất cả khiến họ không thở nổi, thế mới biết Diệp sư huynh đánh bại đến tột cùng là ai, trong lòng đối với Diệp Trần kính nể tột đỉnh, đạt tới mức sùng bái.
Lưu Vân Tông Chủ phong và Kinh Vân Phong vân vụ bị xẻ mở ra một cái vết tích, Diệp Trần mặc áo lam, hông đeo trường kiếm bay vút mà đến, chỗ đi qua, không khí như nước, sóng gợn tràn ngập.
Trong nháy mắt, Diệp Trần rơi xuống trên chủ phong.
- Diệp Trần, ngươi không sao chứ!
La Hành Liệt vội vã hỏi.
Diệp Trần lắc đầu, ánh mắt mở miệng chuyển dời đến trên người Tư Không Thánh, mở miệng nói:
- Nếu như ngươi tới sớm một tháng, ta nghĩ ngươi không phải dễ dàng như vậy, thế nhưng cơ hội này ngươi không nắm được nữa rồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Hơn nửa tháng trước, Diệp Trần đã để Thanh Liên Kiếm Quyết từ đệ bát trọng luyện đến đệ cửu trọng, thời gian còn lại, hắn liền đề thăng tới đệ cửu trọng đỉnh phong. Trong cơ thể ba đạo Thanh Liên chân khí sản sinh hai lần biến chất, lại trải qua hơn năm tháng bồi dưỡng, Thanh Liên kiếm khí uy lực bạo tăng, được coi là một sát chiêu của hắn, cận chiến không có đối thủ.
Tư Không Thánh cảm thụ được kiếm thế của Diệp Trần so với ở Tiềm Long Cổ Thành mạnh hơn chút, bất quá nghĩ đến chính mình tiến bộ lớn hơn nữa, nhất thời cười nhạt:
Diệp Trần liếc mắt nhìn lão giả trên Hoàng Lôi Thú:
- Rất đáng tiếc, đệ nhất Tiềm Long Bảng cùng long mạch chi khí, ta chưa từng dự định để mất.
- Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi sao!
Hai người không thèm nhắc lại, ánh mắt lạnh thấu xương giao kích cách khoảng không, sản sinh ra khí thế ba động, cho dù là La Hàn Sơn, Chu Mai cũng không dám tới gần trong vòng ba mươi trượng.
Trên Nhàn Vân Phong.
Thiên Lôi Tán Nhân ngưng trọng nói:
- Tư Không Thánh này không đơn giản, lấy chín tháng ngắn ngủi liền có đề thăng rất lớn, tựa hồ còn cách lần thứ hai Đề Luyện Chân Nguyên không xa.
Nhàn Vân tử gật đầu:
- Người này ta vẫn là lần đầu tiên gặp qua, không hổ là tuyệt đỉnh thiên tài thân mang huyết mạch Vương giả, chỉ cần khí thế áp bách cũng đủ khiến người khác không dám đối địch, e là chỉ có kiếm thế của Diệp Trần mới có thể chống lại.
- Chỉ là Diệp Trần thay đổi công pháp tu luyện, có thể khôi phục chiến lực vốn có đã cực hạn, tình thế không được lạc quan.
Thiên Lôi Tán Nhân không có để Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp của Diệp Trần tính ở bên trong, môn bí kỹ này tuy rằng cường hãn, có thể tăng phúc chiến lực, nhưng ngoài lai lịch không được để lộ, năm đó Huyết Ma chân nhân đã tàn sát không ít cao thủ Huyền Không Sơn, khó bảo đảm lão giả trên Hoàng Lôi Thú không truy cứu việc này, mà sinh sự.
- Yễn lặng xem kỳ biến, ta nghĩ Diệp Trần Diệp Trần không có khả năng không biết điểm này.
Nhàn Vân tử so với Thiên Lôi Tán Nhân lãnh tĩnh hơn nhiều, Diệp Trần có thể có thành tựu ngày hôm nay tuyệt đối không phải may mắn.
- Nơi đây không phải địa phương quyết đấu quyết đấu, đổi chỗ khác đi.
Chiến lực đạt được tầng thứ như bọn họ, lực phá hoại cực kỳ lớn, đã không kém cường giả Tinh Cực Cảnh bao nhiêu, một hồi đại chiến xuống tới, kiến trúc trên chủ phong liền biến thành phế tích, không phải là điều mà Diệp Trần muốn nhìn thấy.
Thân hình chợt lóe, Diệp Trần hướng đàn sơn phía sau chủ phong lao đi.
Tư Không Thánh chiến ý bắt đầu khởi động theo sát sau đó.
- Mau cùng lên, Diệp sư huynh muốn đại chiến với Tư Không Thánh.
- Đây là chiến đấu đỉnh cao của thiếu niên một đời Nam Trác Vực, bỏ qua lần này, kiếp này đều nhìn không thấy.
Rất nhiều hạch tâm đệ tử, nội môn đệ tử đuổi theo, La Hành Liệt không có ngăn cản, mặc kệ Diệp Trần thắng hay bại, có thể quan khán trận so đấu này, đối với đệ tử Lưu Vân Tông mà nói đều là một chuyên có lợi vô hại.
Nơi này là một ngọn núi trong quần sơn, cao chỉ tám trăm mét, chiếm địa thất bát trọng, trên núi nham thạch trải rộng, cây cỏ hiếm thấy.
Bốn phía sơn ải, khắp nơi đều là bóng người, có người đứng trên cây cổ thụ cao mười trượng, có người đứng ở sườn núi, còn có người nhãn lực tốt, thẳng leo lên Viễn Sơn phong, từ trên cao nhìn xuống. Giờ khắc này, gần như phân nửa người của Lưu Vân Tông đã hội tụ tới quần sơn này.
Ông!
Trữ Vật Linh Giới u quang chợt lóe, trong tay Tư Không Thánh hiện ra hai thanh hắc sắc quyền bộ, quyền bộ lóe ra hàn quang bức người.
Đeo quyền sáo vào, bán bộ chân nguyên trong cơ thể Tư Không Thánh triệt để bạo phát, lực áp bách cường đại tứ tán phóng ra, sơn ải này cây cối thưa thớt lập tức bị nhổ tận gốc, thanh thế kinh nhân, mà đối diện Diệp Trần tay phải đặt trên chuôi kiếm, khí thế như kiếm. Tư Không Thánh bạo phát bán bộ chân nguyên tạo ra lực áp bách chưa tới gần, đã bị cổ kiếm thế cường liệt này mở ra, tạo thành một khu vực bình tĩnh vô ba.
- Chiến đi sao!
Trong mắt tinh quang nồng nặc đến cực hạn, bàn chân Tư Không Thánh bước ra, trong nháy mắt đi tới trước người Diệp Trần, đánh ra một quyền.
Di Không Thuấn Thiểm Bộ! Thương Thiên Phách Quyền!
Vừa bắt đầu, Tư Không Thánh đã để chiến lực của bản thân đề thăng tới tới đỉnh phong, không động thì thôi, đã động liền như kinh đào hãi lãng, trời xanh đổ nát.
- Thanh Liên Đoạt Hoa!
Thương!
Trong nháy mắt rút ra Tinh Ngân Kiếm, Diệp Trần khẽ quát một tiếng, chống đỡ quyền phong của Tư Không Thánh.
Tạp sát! Không gian giữa hai người bỗng xuất hiện một cái khe lớn, cái khe lan tràn cực nhanh sang hai bên, trong nháy mắt biến thành một khe rãnh đen kịt, dài đến vài dặm, rộng mười thước.
- Sơn Liệt!
Đông đảo đệ tử Lưu Vân Tông chưa từng gặp qua chiến đấu đáng sợ như vậy, vừa giao phong, ngọn núi cao tới tám trăm mét nứt ra, đất đai rung chuyển.
- Hay, lại tiếp một quyền của ta!
Ánh mắt Tư Không Thánh đáng sợ, thân hình chấn động, bán bộ chân nguyên tràn ngập, bao phủ cả nửa ngọn núi, một màn kinh người phát sinh, một nửa ngọn núi đã rạn nứt cư nhiên đánh tới phía Diệp Trần, phối hợp khí thế cường đại của Tư Không Thánh, tựa như một pho tượng Chiến Thần sinh động.
- Thanh Liên Khai Sơn!
Diệp Trần không lùi không tránh, trong tay Tinh Ngân Kiếm giương lên cao, kiếm khí như thất luyện bạo phát ra, để ngọn núi bên phía Tư Không Thánh bị chém thành hai nửa, đá vụn văng tung tóe.
Tư Không Thánh phi thân dựng lên, người đang ở không trung, một quyền kích xuống, cũng là sát chiêu Quyền Phá Thiên Kinh trong Thương Thiên Phách Quyền.
Ầm ầm long!
Ngọn núi bên cạnh triệt để bạo toái, từng khối cự thạch rơi xuống, tựa như Thiên Nữ Tán Hoa, bắn ra tứ phía.
Những khối cự thạch này nhỏ nhất cũng có mấy vạn cân, lớn tương đương với toà núi nhỏ, đông đảo đệ tử Lưu Vân Tông không dám một mình chống lại, mười mấy người đứng cạnh nhau, cùng hợp lực đánh bay cự thạch, vẻ mặt vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.
Bàn chân dẫm nát một khối cự thạch, bay thẳng lên trên, Diệp Trần thầm nghĩ:
- xác thực tiến bộ rất lớn, ngày đó sát chiêu này vẫn chưa viên mãn, nên bị Tru Tâm Nhất Kiếm của mình dễ dàng phá hủy, hôm nay đã hoàn toàn viên mãn, chỉ còn lại có phát triển ý cảnh.
Địa cấp võ học tu luyện viên mãn, võ giả muốn càng lớn mạnh, nhất định phải nghiên cứu ý cảnh, cường giả Tinh Cực Cảnh trừ tu vi cường đại, võ học ý cảnh cũng muốn vượt lên trên võ giả Bão Nguyên Cảnh, đây là đạo lý đồng nhất.
- Xuất ra sát chiêu của ngươi đi sao! Bằng không chiến đấu sẽ rất nhanh phân ra thắng bại.
Tư Không Thánh đồng dạng dẫm nát một khối cự thạch, khoảng cách với Diệp Trần từ từ kéo xa.
- Như ngươi mong muốn, bất hủ Thiên Toái Vân!
Phân Thân Hóa Ảnh thi triển khinh công, Diệp Trần ngay lập tức ly khai cự thạch, nhào tới chỗ Tư Không Thánh đứng, đánh xuống một kiếm mang theo lôi quang.
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch...
Nguyên bản còn có rất nhiều cự thạch chưa rơi xuống đất, vẫn đang vận động, thế nhưng dưới một kiếm của Diệp Trần đều bạo toái, một đóa thổ hoàng sắc pháo hoa lăng không phóng ra, cực kỳ rực rỡ/
- Uống! Toái cho ta!
Tư Không Thánh lại thi triển ra Quyền Phá Thiên Kinh, quyền kình bá đạo lần lượt phá võ kiếm khí cách không chém tới, bóng người chợt lóe, khoảng cách tựa hồ hoàn toàn bị hắn bỏ qua, đột ngột xuất hiện trước người Diệp Trần, một quyền xuyên thủng không khí, đánh thẳng tới.
- Nguy hiểm!
Có đệ tử Lưu Vân Tông phát sinh kinh hô, Tư Không Thánh bộ pháp vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt di động làm cho không kịp phản ứng.
Diệp Trần cười nhạt một cái, tay trái hai ngón chìa ra, hư không nhất điểm.
Xích!
Kiếm khí xanh trong phá chỉ ra, cắt hư không.
- Trong cơ thể sinh ra kiếm khí?
Quyền kình bị trung hoà, Tư Không Thánh vội vã đảo lùi lại mấy bước, sau một khắc, một đạo kiếm khí kích bắn qua, tuy rằng hắn đã rất nhanh nhưng vẫn bị đánh trung, tiên huyết phun ra.
Trên cao, lão giả đứng trên lưng Hoàng Lôi Thú nhíu mày, vốn định nhìn một hồi quyết đấu nghiêng về một phía, chỉ là Diệp Trần này so với trong tưởng tượng của hắn lợi hại hơn hẳn, cư nhiên cùng với Tư Không Thánh bất phân thắng bại, hiện tại lại lộ ra một chiêu chỉ phát kiếm khí, mạnh mẽ cướp lấy thượng phong.
- Tổn thất lưỡng đạo Thanh Liên kiếm khí vẫn chưa chiếm được thượng phong quá lớn, xem ra cảnh giới công pháp chênh lệch không phải dễ dàng bù đắp như vậy.
Diệp Trần nhìn ra công pháp của Tư Không Thánh lại có đề thăng, phỏng chừng tại trên dưới đệ thập nhị trọng, mà Thanh Liên Kiếm Quyết của hắn mới là đệ cửu trọng đỉnh phong. Do là công pháp thích hợp kiếm khách tu luyện uy lực tương đương với đệ thập trọng, phối hợp trên Thất Thành Kiếm Ý, miễn cưỡng có thể phá vỡ bán bộ hộ thể chân nguyên của Tư Không Thánh, bằng không khoảng cách gàn như vậy, Thanh Liên kiếm khí sẽ không thất thủ.
Kiếm Đạo Độc Tôn
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Tôn
Story
Chương 300: Chỉ phát kiếm khí
6.4/10 từ 170 lượt.