Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 162: Khai chiến!

Lưu Vân Tông tứ trưởng lão đứng sóng vai với đại trưởng lão, hai mắt trợn trừng,

- Nực cười, hôm nay ngươi đưa Diệp Trần đi, Lưu Vân Tông ta còn mặt mũi nào tồn tại, chuyện này không cần nghĩ cũng biết, ai dám động vào hắn, giết không tha.

Trọng Nhạc đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khí tức bàng bạc khiến cho bề mặt sa mạch cũng phải lõm xuống,

- Dựa vào ngươi, giết ngươi dễ như giết chó, tiểu tử, qua đây.

Vù.

Nói xong, hắn một tay chiêu nhẹ, một lực hút đáng sợ sản sinh, cát bụi quanh người Diệp Trần cuộn lên và bị hút đi theo hình cái phễu, Diệp Trần chỉ cảm thấy thân thể như mất trọng lượng, không thể khống chế được mình. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Trảm!

Thiết thương ngưng tụ ra một đường xích hồng bảo kiếm, mang theo kiếm ý vô kiên bất toái nặng nề chém vào hư không, cắt đứt lực hút.

Di.


Trọng Nhạc đại trưởng lão nhíu mày, tay phải thu ra sau, lực hút tái sinh, hơn nữa còn cường đại gấp đôi lần trước, cát sâu mười mét cũng bị bốc lên.

- Đúng là ép người quá đáng, định cho ta.

Lưu Vân Tông đại trưởng lão nổi giận lôi đình, một bước tiến lên, chân khí ngập tràn, khoá chặt không gian nơi Diệp Trần đang đứng, dù cho lực hút có mạnh cỡ nào cũng không mảy may động đậy.

- Ngươi muốn chết.

Thổ hoàng chân khí cự chưởng ầm ầm bắn ra, ép về phía Lưu Vân Tông đại trưởng lão, từng tầng cát bạo liệt, tạo thành những cột cát chọc trời rộng mấy mét, cao vài chục mét, là Trọng Nhạc đại trưởng lão động thủ trước, thi triển Băng sơn ấn như của Hồng Thiên Quân.

Chỉ là Băng sơn ấn trên tay lợi hại hơn Hồng Thiên Quân rất nhiều lần, một chưởng phát ra, đủ để làm vỡ đại sơn, đánh nứt đại địa.

- Tử quang thiên.

Y phục trên người đại trưởng lão không gió tự động bay ra sau, hắn hạ trọng tâm, một chỉ vừa nhanh vừa chậm điểm xuất, xì xì, tử quang tuyến như hà quang ngưng tụ, một đòn xuyên qua chân khí cự chưởng thổ hoàng, phát ra âm thanh như tiếng cắt kim loại.

- Mau xem, Trọng Nhạc và Lưu Vân Tông đánh nhau rồi.



- Không phải sao, người bị áp giải về, không chết cũng mất tí da, đánh cho nhận tội.

- Trọng Nhạc là trung đẳng quốc gia Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông, thế lực cường đại, từ trước đã rất huênh hoang, chỉ có thể trách Lưu Vân Tông xui xẻo, đụng phải chúng.

- Hắc hắc, Lưu Vân Tông lần này sẽ được dạy cho một bài học, một cửu phẩm tông chui ra một tuyệt đỉnh thiên tài, khó tránh bị người đời ghen ghét đố kị, Trọng Nhạc chắc gì không có tâm tư đó.

- Ừm, nói thật, đến ta cũng đố kị, một trảm cắt đứt lực hút lúc nãy, rõ ràng có kiếm ý tồn tại, đấy là lý do tại sao hắn có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm của Thiên Mộng chiến điện, tranh đoạt ba món bảo vật.

Những tông trưởng lão khác hoặc là không cam lòng, hoặc là đố kị, nhiều nhất là đố kị, tại sao tông họ không có tuyệt đỉnh thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý.

- Động thủ.

- Sát.

- Dám đối đầu với Trọng Nhạc ta.

Lần này Trọng Nhạc tổng cộng đến mười một vị nội trưởng lão, vài chục vị ngoại trưởng lão, toàn bộ đều là Bão Nguyên Cảnh trung kì tu vi, lúc này thấy đại trưởng lão Lưu Vân Tông động thủ, không kìm được sát ý, ào ào lao lên.


- Lưu Vân Tông chúng nhân nghe lệnh, giết cho ta.

Tứ trưởng lão rít lên một tiếng, hoả diễm bùng bùng quanh người, đốt cháy mặt cát nứt nẻ thành những tinh thể đen bóng.

- Tứ trưởng lão, tiếp thương.

Diệp Trần nhiệt huyết sục sôi, nhưng đầu óc thì vẫn còn rất tỉnh táo, bất luận là thực lực tổng hợp hay thực lực cá nhân, Trọng Nhạc trưởng lão đều mạnh hơn một bậc, may mà Lưu Vân Tông mặc dù là cửu phẩm tông nhưng tông thực lực không hề thua kém bát phẩm tông, chỉ kém thất phẩm tông Trọng Nhạc một phẩm, không phải đối tượng muốn giết thế nào thì giết, hắn sớm biết tứ trưởng lão tu luyện hoả hệ chân khí, hạ phẩm thiết thương vừa hay phù hợp với hắn, không cần suy nghĩ, vung tay ném thiết thương cho tứ trưởng lão.

- Hạ phẩm bảo thương?

Tứ trưởng lão may tay nhận thương, lập tức cảm nhận năng lượng hoả diễm ẩn hàm bên trong thiết thương, không khỏi ha ha cười lớn, Chân Linh đại lục bảo khí rất nhiều, đáng tiếc võ giả nhiều hơn, không phải Võ giả Bão Nguyên Cảnh nào cũng có bảo khí trong tay, tứ trưởng lão chính là một trong số đó, bây giờ có hạ phẩm bảo thương, cho dù Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả hắn cũng không sợ.

Ầm.

Thiết thương quét ngang, xích hồng hoả diễm hoá thành thiên hoả, đánh lùi hai Trọng Nhạc nội trưởng lão đang lao về phía hắn.

- Thất trưởng lão, cửu trưởng lão, đoản đao và chuỷ thủ cho hai người.

Nội môn thất trưởng lão và cửu trưởng lão là cao thủ dùng đao và cao thủ kích sát, hạ phẩm đoản đao và hạ phẩm chuỷ thủ mà Ma cồng tử trả cho hắn vừa hay thích hợp với họ, lần lượt được Diệp Trần đưa ra.

- Một lúc lấy được ba món hạ phẩm bảo khí?

- Phải biết các trưởng lão chúng ta rất ít người sở hữu bảo khí, chỉ có một bộ phận nhỏ là nhận được bảo khí thích hợp trong bảo kho tông môn, bảo khí không thích hợp không giúp được gì cho việc tăng trưởng thực lực, ví dụ dùng kiếm, nhưng lại cho hắn dùng đao, cho dù là hạ phẩm bảo đao cũng không thể thích bằng bảo kiếm bình thường.

- Ừm, rất khó có được bảo khí thích hợp với mình, rất nhiều người phải dùng vậy cả đời.

Đám đông quan chiến trợn mắt há hồm, hít ngược một hơi lãnh khí.

Lần này trên tràng đấu giá Tây Bắc, Lâm Kì có thể mua được hạ phẩm bảo đao Liệt không đao, hoàn toàn là bởi vì tông trưởng lão dùng đao ngại không muốn cạnh tranh với hắn, dù sao Lâm Kì sau này chắc chắn trở thành trụ cột của Bắc Tuyết sơn trang, Bắc Tuyết sơn trang trưởng lão kiểu gì cũng phải giữ thể diện cho hắn, còn những tông trưởng lão khác mặc dù không cần giữ thể diện cho Lâm Kì, nhưng nếu họ đi, Bắc Tuyết sơn trang trưởng lão khẳng định cũng đi, đến lúc mua được Liệt không đao, vẫn phải tặng cho Lâm Kì, cho nên không phải hội đấu giá lớn tụ tập rất nhiều bảo vật, tông trưởng lão rất ít xuất động, hội đấu giá nhỏ mới là nơi các tông đệ tử cạnh tranh.

- Hảo đao.

- Hảo chuỷ thủ.

Thất trưởng lão và cửu trưởng lão hai mắt sáng rực, khẽ mỉm cười.

Kì thực Diệp Trần vẫn còn một thanh bảo đao, nhưng nó lại nằm trong Linh Giới Trữ Vật, và Linh Giới Trữ Vật lúc này đang nằm trong Linh Giới Trữ Vật của đại trưởng lão, bây giờ không thể làm phiền hắn, cao thủ với nhau, chỉ cần sơ sẩy một chút là bị đánh bại, vì lấy ra hạ phẩm bảo đao, khiến đại trưởng lão - nhân vật tâm phúc của tất cả chúng nhân bị đánh bại, điểm này Diệp Trần rất có chừng mực.

Kiếm Đạo Độc Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Tôn Truyện Kiếm Đạo Độc Tôn Story Chương 162: Khai chiến!
6.4/10 từ 170 lượt.
loading...