Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 1216: Lục tinh sát thương
Thương
Nguy hiểm!
Hắc sắc Cự Kiếm vừa thoáng xuất hiện, Hư Hoàng lập tức cảm nhận rõ một thứ nguy cơ khó nói thành lời, cảm giác như loại nguy cơ này đã kích thích khí huyết của hắn sôi trào liên hồi, đồng tử co lại thành một điểm, trong vô ý thức nói cho hắn biết rằng, hiện tại Kim Chung Bất Diệt phải tăng lên thành Lục giai Linh khu bằng không tuyệt đối không ngăn được một kiếm này. Uy lực một kiếm này so với lúc trước cường đại hơn đâu chỉ là gấp đôi hay gấp ba, hầu như đã sinh ra biến hóa về chất, nếu không có thủ đoạn mới để chống đỡ thì trúng một kiếm này không chết cũng bị trọng thương.
Không có chút do dự nào, Hư Hoàng vận chuyển chân nguyên tới cực hạn, từ chỗ sâu trong đan điền, cái viên Long Hổ Bạo Nguyên đan đang nằm yên lặng đột ngột trong giây lát xoay tròn, một cổ dược lực cực kỳ đáng sợ lập tức được kích phát ra dung nhập vào bên trong chân nguyên Hư Hoàng. Lập tức, chân nguyên Hư Hoàng bạo phát, loại bộc phát này thật giống như đốt một cái thùng thuốc súng tạo ra tiếng nổ vang dội, thế nên vào thời khắc ấy, khí tức từ Hư Hoàng đã đem không gian xé ra một cái hang lớn.
Rống!
Lực lượng cường đại này làm cho Hư Hoàng nhịn không được rống to một tiếng, hắn có thể cảm giác được sức bật chân nguyên của chính mình đã tăng lên gấp bội, tuy nói không phải thực lực tổng thể tăng lên gấp bội nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Mà chân nguyên lại thoáng cái bạo tăng nhiều như vậy khiến cho Lục giai Linh khu như tràn ngập hương vị. Trước đó, hắn không hề có cảm giác hơn hai nghìn năm tu vi mang lại áp lực cho hắn, thật giống như dùng thùng thiết để đựng nước vậy, nước dù cuồng bạo thế nào cũng đều khó có khả năng phá tan thùng thiết, nhưng hiện tại nước đã biến thành Hỏa Dược vậy thì không còn giống với lúc trước nữa. Đương nhiên, Lục giai Linh khu dù sao vẫn là Lục giai Linh khu, xa xa cũng không có đạt tới cực hạn chịu đựng của nó.
Hai mắt đỏ thẫm, Hư Hoàng nhanh như cắt tung một quyền đánh về hướng phía Hắc sắc cự kiếm kia, chiêu này chính là Quang Diệu quyền nhanh nhất chứ không phải Đại Diệt Kim Nhiên chưởng, bởi vì Hắc sắc cự kiếm cũng có tốc độ quá nhanh.
Hầu như là trong nháy mắt, nắm đấm ánh sáng cùng Hắc sắc cự kiếm va chạm vào nhau, một tiếng va chạm đáng sợ đến mức tận cùng được tạo ra, không gian vừa yên lặng đã sau một khắc liền bạo phát ra. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhịn không được đều phải tự phong bế thính lực, không ai có thể hình dung nổi cái tiếng va chạm này đáng sợ đến cỡ nào. Bởi vì bọn họ không thể nào hiểu được năng lượng va chạm như thế nào lại có năng lực tạo thành âm thanh lớn như vậy, nếu không phải bọn họ đều là Sinh Tử Cảnh Vương giả thì chỉ cần sóng âm thôi cũng có thể đem bọn họ chấn thành bùn máu.
Một gã Sinh Tử Cảnh Vương giả cảm giác được bên tai mình có chút cảm giác mát lạnh, nhịn không được, tay hắn sờ soạng hai tai một chút rồi đưa đến trước mắt xem xét, các ngón tay của hắn lúc này đã bị nhuộm đỏ, đó chính là máu tươi.
"Mạnh đến mức không còn gì để nói, coi như là hai ngôi sao đụng nhau, cũng không thứ gì có thể hơn cái này nữa rồi!"
Cự Kiếm hắc sắc có uy năng so với trong tưởng tượng của Hư Hoàng còn cường đại hơn, lực đạo kinh khủng kia chẳng những không bị phát tiết mất trong quá trình va chạm, ngược lại còn theo hướng quả đấm của hắn như tia chớp lan tràn đi qua, trong chốc lát, cánh tay phải Hư Hoàng bị bạo thành huyết vụ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn ngay ngắn bị nghiền nát, khí huyết ngược dòng. Đây cũng chưa phải là cái chết, cái chết thật sự chính là Cự kiếm hắc sắc sau khi đem cánh tay phải của hắn hóa thành huyết vụ, vẫn tiếp tục với khí thế như chẻ tre oanh kích tới.
Lần đầu tiên, Hư Hoàng bị buộc phải sử dụng Không Gian Áo Nghĩa thân pháp để thoát khốn.
Thoáng một khắc, không gian tại phía bên phải Hư Hoàng phảng phất xuất hiện một chiếc gương không gian, thân ảnh Hư Hoàng thoáng cái biến thành hai, một cái trong gương, một cái tại bên ngoài tấm gương, 2 đạo thân ảnh nối liền cùng nhau, nhưng lại không ở cùng một thế giới, cái loại cảm giác này thập phần quái dị, giống như một người đang soi gương vậy.
PHỐC!
Hắc sát cự kiếm phóng xuyên qua thân ảnh Hư Hoàng bên ngoài tấm gương, thân ảnh Hư Hoàng lập tức bị nổ tung nhưng không có máu tươi tràn ra, Hắc sát cự kiếm thoáng cái dùng sức mạnh khủng bố kia mang theo thứ kiếm thế vô địch hướng về phía sau vọt tới.
"Không xong rồi!"
Tại phía sau, ước chừng có ba vị Sinh Tử Cảnh Vương giả đang ở vào tuyến đường công kích của hắc sắc cự kiếm, độ lệch không cao hơn vài trăm mét, phải biết rằng Tử sắc cự kiếm cho dù là đang phi cực tốc nhưng dư âm mang đến cũng không phải chuyện đùa, độ lệch vài trăm mét như trước vẫn có thể trọng thương bọn hắn. Cho nên, hai người phía trước thấy vậy liền điên cuồng giãn cách cự li, đem độ lệch kéo đến hơn 1000m, trong thời gian ngắn như vậy, điểm này chính là thứ duy nhất mà bọn hắn có thể làm được, còn người cuối cùng tựa hồ như đang suy nghĩ về thứ gì đó nên căn bản chưa kịp né tránh.
Hai người phía trước chỉ vừa cảm thấy hô hấp bị trì trệ, khí huyết sôi trào liền nhanh chóng kéo khoảng cách ra gấp đôi nên ngược lại không có việc gì xảy ra với họ, còn người cuối cùng kia thì không ngờ tới sự tình này, sắc thái cứ như thế biến hóa, đôi mắt trợn trừng lên.
Thân phận của hắn rõ ràng là Thiên Âm Vương.
Thiên Âm Vương cảm giác mình bị oan uổng cực kỳ, Diệp Trần sử dụng Địa Sát kiếm thuật lại để cho hắn có chút không cam lòng, cho nên thoáng phân tâm đi một chút. Hắn cũng không nghĩ tới Hư Hoàng sẽ sử dụng tới chiêu thức tựa như chiếc gương phân thân giống như Không Gian Áo Nghĩa thân pháp, khiến cho hắn rơi vào tình thế gắp lửa bỏ tay người, Hắc sát cự kiếm không thể thu lại được nên vẫn trực tiếp hướng tới chỗ hắn bay xẹt tới.
Khoảng cách giữa hai người phía trước đối với công kích lộ tuyến của Hắc sát cự kiếm có mấy trăm mét, nhưng là bọn hắn đang đứng ở phía trước công kích lộ tuyến nên công bằng có thể né tránh được, hơn nữa nếu lại phân tâm thì không thể nào thoát được.
"Ta không cam lòng ah!"
Giờ này khắc này, Thiên Âm Vương cảm giác mình uất ức vô cùng, hắn thà tình nguyện đường đường chính chính chết ở trên tay Diệp Trần, làm cho đối phương biết mình là ai, biết mình là kẻ từng phái người đuổi giết hắn. Còn như hiện tại, chết kiểu như vậy hoàn toàn là không có được một chút ảnh hưởng đến Diệp Trần, căn bản không không hề có một điểm giá trị hay một chút ý nghĩa nào.
Cự kiếm tử sắc có thế đi nhanh đến bực nào, thoáng cái xuyên qua thân thể Thiên Âm Vương, ngụy Cực phẩm chiến giáp đang mặc trên người hắn thủng một lỗ to.
Thiên Âm Vương cúi đầu nhìn ngực bị thủng lỗ đầy máu, tựa hồ như muốn nói chuyện gì nhưng bất quá miệng vừa mở ra một chút thì thân thể liền bị nổ tung lên thành huyết vụ, không đạt tới Tích Huyết Trọng Sinh hắn nhận lấy một cái chết nhanh chóng.
"Tấm gương phân thân!"
Đối với cái chết của Thiên Âm Vương, Diệp Trần một điểm cũng không thèm để ý, ngược lại là tấm gương phân thân của Hư Hoàng đã để cho hắn mở rộng tầm mắt, những kẻ Phong Đế Vương giả tinh thông Không Gian Áo Nghĩa này, không thể coi thường được. Không Gian Áo Nghĩa võ học được sáng tạo ra, quả thực là đủ loại, Diệp Trần cảm giác được không gian áo nghĩa võ học của mình đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là dùng để công kích hoặc là di động, không có loại hình Không Gian Áo Nghĩa võ học nào khác.
"Trở về!"
Tay khẽ vẫy, Tử sắc cự kiếm vẽ ra một đường vòng cung màu đen quay trở lại trước người Diệp Trần.
Tựa hồ đã phát tiết mất đại bộ phận lực lượng, cự kiếm tử sắc không còn đen tuyền như lúc trước nữa, màu tím bắt đầu bạo lộ ra, hiện lên một màu tím đen.
Đây chính là hiện tượng Địa Nguyên sát khí sắp tiêu hao hết.
Địa Sát kiếm thuật có thể hấp thu một lượng lớn Địa Nguyên sát khí rồi hòa tan vào bản thân, sau đó được cường hóa qua kiếm thuật khiến uy năng tăng vọt, áp súc không phải vô cùng đơn giản như vậy. Trước đó Tử sắc cự kiếm biến mất, nhưng thật ra là Diệp Trần điều khiển Tử sắc cự kiếm lẻn vào dưới đáy biển để hấp thu Địa Nguyên sát khí, trong hư không tuy nhiên cũng có thể hấp thu Địa Nguyên sát khí, nhưng số lượng lại quá hiếm nên không bì kịp nổi so với trong đáy biển hoặc là đại địa.
Địa Sát kiếm thuật uy năng quả thực không để cho Diệp Trần thất vọng, dù cho Hư Hoàng đã kích phát ra Long Hổ Bạo Nguyên đan dược lực, cũng đỡ không nổi công phạt của môn kiếm thuật này, cuối cùng vẫn phải dựa vào Không Gian Áo Nghĩa thân pháp mới thoát khỏi cục diện trọng thương, nhưng điều này cũng đưa đến Thiên Âm Vương bị đột tử.
"Đây là cái cấp bậc lực lượng gì vậy?"
Đúng như mọi người đoán, một kiếm này hoàn toàn chính xác có Lục Tinh lực sát thương.
Địa Sát kiếm thuật ở bên trong Ngự Kiếm Thuật là một môn kiếm thuật hết sức kỳ lạ, trên lý luận uy lực của nó có thể tăng lên vô hạn chỉ cần có thời gian hấp thu đầy đủ. Cho nên, dù là ngày sau thực lực Diệp Trần có đạt tới tình trạng Địa Sát kiếm thuật cực cao thì tác dụng của nó cũng không có nhiều thay đổi, điều kiện tiên quyết là có thời gian sung túc, thì uy lực Địa Sát kiếm thuật thậm chí có thể vượt qua 81 Kiếm Tề Phát, trên cả năng lực sử dụng tới Cửu Cửu Quy Nhất kiếm thuật, tuy nhiên, cái đó cần thời gian quá dài rồi.
Mà Địa Sát kiếm thuật lại có nhược điểm không nhỏ, đó chính là nhất định phải có Địa Nguyên sát khí, không có Địa Nguyên sát khí thì Địa Sát kiếm thuật bất quá so Bát Quái Diệt Tuyệt kiếm thuật chỉ lợi hại hơn vài lần mà thôi, cùng tương đương với Thủy Hỏa Vô Tình.
Tóm lại, Địa Sát kiếm thuật là một môn kiếm thuật cần súc tích lực lượng để phát huy uy năng.
"Xuống dưới!"
Chứng kiến bộ dáng Cự kiếm hắc sắc như vậy, Diệp Trần biết rõ, dùng Địa Sát kiếm thuật hiện tại không có khả năng sinh ra uy hiếp đối với Hư Hoàng, ngón tay hắn khẽ động, Cự kiếm hắc sắc lần nữa được đẩy vào hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
"Diệp Trần!"
Hư Hoàng há có khả năng để cho Diệp Trần có thời gian súc tích thêm lực lượng, giờ phút này hắn chẳng những thi triển Hư Không Bất Bại Chiến Pháp, Long Hổ Bạo Nguyên đan dược lực cũng kích phát ra…khiến chiến lực lần nữa tăng lên một đoạn.
Ầm!
Hai mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ rừng rực, Hư Hoàng bạo phóng tới Diệp Trần, một chưởng đánh tới.
"Cho dù không có Địa Sát kiếm thuật, ngươi cũng không làm gì được ta đâu"
Khí kình rung động quét ngang tám phương, cơ thể Hư Hoàng hơi nhoáng một chút nhưng cũng cũng không lui lại một bước nào, trái lại Diệp Trần lần đầu tiên bị chấn động bay ra ngoài, nhưng ngoại trừ khí huyết sôi trào, trên mặt hiển hiện ra ngoài một ít tái nhợt, tựa hồ cũng không bị bất cứ thương tổn gì. Kỳ thật, nếu như không phải đổi thành ngụy Cực phẩm bảo kiếm Thiết Huyết Ngân Lam kiếm thì Hư Hoàng chưa hẳn có thể chiếm được thế thượng phong, Long Hổ Bạo Nguyên đan lại cho thực lực của hắn tăng lên một đoạn, nhưng Thủy Hỏa Vô Tình rốt cuộc vẫn là Đỉnh giai áo nghĩa kiếm pháp, không phải thứ “ngồi không” nên Diệp Trần chỉ bị thiệt hại một chút do dùng bảo kiếm phẩm cấp thấp một cấp bậc so với Thiên Hạt kiếm.
Có lẽ là Hư Không Bất Bại Chiến Pháp lại để cho chiến ý Hư Hoàng tăng lên vô cùng, thêm hỗ trợ của cường đại dược lực trong Long Hổ Bạo Nguyên đan, do vậy hắn bắt đầu trở nên cuồng bạo, tiếp đó, Hư Hoàng liên tiếp không ngừng tiến công về hướng Diệp Trần, thế công như mưa giông gió bão khiến cho nhật nguyệt vô quang, Thiên Địa lúc sáng lúc tối, còn nước biển phía dưới không ngừng nhấc lên sóng biển cao ngập trời, Lôi Quang lập loè.
Diệp Trần liên tiếp lui về phía sau, hiện tại Hư Hoàng quá mạnh mẽ, chiến lực của đối phương bao trùm lấy hắn, chân nguyên chẳng những như dòng nước trôi qua, ngực cũng dần dần cảm thấy phiền muộn, đó là dấu hiệu nhanh chóng bị tổn thương. Thế nhưng nụ cười trên mặt Diệp Trần lại càng ngày càng mạnh mẽ.
"Không sai biệt lắm đã tích lũy đầy đủ ah!"
Aaa!
Lại một lần nữa bị đánh bay đến mấy trăm dặm bên ngoài, Diệp Trần quát lên một tiếng lớn, kiếm chỉ giương lên, uy thế khủng bố của Hắc sát cự kiếm bắt đầu tái hiện, một cỗ cường đại kiếm thế khuếch tán ra.
Hư Hoàng đến cùng cũng còn có lý trí, lập tức kéo dài khoảng cách, thân hình lơ lửng không cố định, đây là dấu hiệu hắn muốn thi triển Không Gian Áo Nghĩa thân pháp.
"Ngươi không có cơ hội rồi!"
Diệp Trần mi tâm màu bạc dọc mắt mở ra, một đạo chùm sáng màu bạc chui vào đến trong Hồn Hải Hư Hoàng.
Linh Hồn Chi Quang không có khả năng làm bị thương linh hồn Hư Hoàng, bất quá chỉ cần có thể làm cho đối phương mê muội trong chốc lát cũng đã quá đủ, dù sao Địa Sát kiếm thuật là kiếm thuật cao cấp bên trong Ngự Kiếm Thuật, tốc độ so với bất luận môn kiếm pháp nào của Diệp Trần cũng đều phải nhanh hơn mấy bậc.
"Trận chiến đấu này, nên kết thúc rồi!"
Chùm sáng màu bạc được kích bắn đi ra sau cả Tử sắc cự kiếm, nhưng vì chùm sáng màu bạc này có tốc độ quá nhanh, phát sau mà đến trước, Tử sắc cự kiếm theo sát phía sau tàn nhẫn mà oanh kích tại trên ngực Hư Hoàng, tuy còn chưa tiếp xúc thật sự nhưng phía sau lưng Hư Hoàng đã bị một đạo cường đại kiếm kính xâm nhập vào cơ thể đi xuyên qua, chỉ như vậy cũng đủ để thấy được một kiếm này có uy lực kinh nhân đến cỡ nào.
Kiếm Đạo Độc Tôn
Nguy hiểm!
Hắc sắc Cự Kiếm vừa thoáng xuất hiện, Hư Hoàng lập tức cảm nhận rõ một thứ nguy cơ khó nói thành lời, cảm giác như loại nguy cơ này đã kích thích khí huyết của hắn sôi trào liên hồi, đồng tử co lại thành một điểm, trong vô ý thức nói cho hắn biết rằng, hiện tại Kim Chung Bất Diệt phải tăng lên thành Lục giai Linh khu bằng không tuyệt đối không ngăn được một kiếm này. Uy lực một kiếm này so với lúc trước cường đại hơn đâu chỉ là gấp đôi hay gấp ba, hầu như đã sinh ra biến hóa về chất, nếu không có thủ đoạn mới để chống đỡ thì trúng một kiếm này không chết cũng bị trọng thương.
Không có chút do dự nào, Hư Hoàng vận chuyển chân nguyên tới cực hạn, từ chỗ sâu trong đan điền, cái viên Long Hổ Bạo Nguyên đan đang nằm yên lặng đột ngột trong giây lát xoay tròn, một cổ dược lực cực kỳ đáng sợ lập tức được kích phát ra dung nhập vào bên trong chân nguyên Hư Hoàng. Lập tức, chân nguyên Hư Hoàng bạo phát, loại bộc phát này thật giống như đốt một cái thùng thuốc súng tạo ra tiếng nổ vang dội, thế nên vào thời khắc ấy, khí tức từ Hư Hoàng đã đem không gian xé ra một cái hang lớn.
Rống!
Lực lượng cường đại này làm cho Hư Hoàng nhịn không được rống to một tiếng, hắn có thể cảm giác được sức bật chân nguyên của chính mình đã tăng lên gấp bội, tuy nói không phải thực lực tổng thể tăng lên gấp bội nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Mà chân nguyên lại thoáng cái bạo tăng nhiều như vậy khiến cho Lục giai Linh khu như tràn ngập hương vị. Trước đó, hắn không hề có cảm giác hơn hai nghìn năm tu vi mang lại áp lực cho hắn, thật giống như dùng thùng thiết để đựng nước vậy, nước dù cuồng bạo thế nào cũng đều khó có khả năng phá tan thùng thiết, nhưng hiện tại nước đã biến thành Hỏa Dược vậy thì không còn giống với lúc trước nữa. Đương nhiên, Lục giai Linh khu dù sao vẫn là Lục giai Linh khu, xa xa cũng không có đạt tới cực hạn chịu đựng của nó.
Hai mắt đỏ thẫm, Hư Hoàng nhanh như cắt tung một quyền đánh về hướng phía Hắc sắc cự kiếm kia, chiêu này chính là Quang Diệu quyền nhanh nhất chứ không phải Đại Diệt Kim Nhiên chưởng, bởi vì Hắc sắc cự kiếm cũng có tốc độ quá nhanh.
Hầu như là trong nháy mắt, nắm đấm ánh sáng cùng Hắc sắc cự kiếm va chạm vào nhau, một tiếng va chạm đáng sợ đến mức tận cùng được tạo ra, không gian vừa yên lặng đã sau một khắc liền bạo phát ra. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhịn không được đều phải tự phong bế thính lực, không ai có thể hình dung nổi cái tiếng va chạm này đáng sợ đến cỡ nào. Bởi vì bọn họ không thể nào hiểu được năng lượng va chạm như thế nào lại có năng lực tạo thành âm thanh lớn như vậy, nếu không phải bọn họ đều là Sinh Tử Cảnh Vương giả thì chỉ cần sóng âm thôi cũng có thể đem bọn họ chấn thành bùn máu.
Một gã Sinh Tử Cảnh Vương giả cảm giác được bên tai mình có chút cảm giác mát lạnh, nhịn không được, tay hắn sờ soạng hai tai một chút rồi đưa đến trước mắt xem xét, các ngón tay của hắn lúc này đã bị nhuộm đỏ, đó chính là máu tươi.
"Mạnh đến mức không còn gì để nói, coi như là hai ngôi sao đụng nhau, cũng không thứ gì có thể hơn cái này nữa rồi!"
Cự Kiếm hắc sắc có uy năng so với trong tưởng tượng của Hư Hoàng còn cường đại hơn, lực đạo kinh khủng kia chẳng những không bị phát tiết mất trong quá trình va chạm, ngược lại còn theo hướng quả đấm của hắn như tia chớp lan tràn đi qua, trong chốc lát, cánh tay phải Hư Hoàng bị bạo thành huyết vụ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn ngay ngắn bị nghiền nát, khí huyết ngược dòng. Đây cũng chưa phải là cái chết, cái chết thật sự chính là Cự kiếm hắc sắc sau khi đem cánh tay phải của hắn hóa thành huyết vụ, vẫn tiếp tục với khí thế như chẻ tre oanh kích tới.
Lần đầu tiên, Hư Hoàng bị buộc phải sử dụng Không Gian Áo Nghĩa thân pháp để thoát khốn.
Thoáng một khắc, không gian tại phía bên phải Hư Hoàng phảng phất xuất hiện một chiếc gương không gian, thân ảnh Hư Hoàng thoáng cái biến thành hai, một cái trong gương, một cái tại bên ngoài tấm gương, 2 đạo thân ảnh nối liền cùng nhau, nhưng lại không ở cùng một thế giới, cái loại cảm giác này thập phần quái dị, giống như một người đang soi gương vậy.
PHỐC!
Hắc sát cự kiếm phóng xuyên qua thân ảnh Hư Hoàng bên ngoài tấm gương, thân ảnh Hư Hoàng lập tức bị nổ tung nhưng không có máu tươi tràn ra, Hắc sát cự kiếm thoáng cái dùng sức mạnh khủng bố kia mang theo thứ kiếm thế vô địch hướng về phía sau vọt tới.
"Không xong rồi!"
Tại phía sau, ước chừng có ba vị Sinh Tử Cảnh Vương giả đang ở vào tuyến đường công kích của hắc sắc cự kiếm, độ lệch không cao hơn vài trăm mét, phải biết rằng Tử sắc cự kiếm cho dù là đang phi cực tốc nhưng dư âm mang đến cũng không phải chuyện đùa, độ lệch vài trăm mét như trước vẫn có thể trọng thương bọn hắn. Cho nên, hai người phía trước thấy vậy liền điên cuồng giãn cách cự li, đem độ lệch kéo đến hơn 1000m, trong thời gian ngắn như vậy, điểm này chính là thứ duy nhất mà bọn hắn có thể làm được, còn người cuối cùng tựa hồ như đang suy nghĩ về thứ gì đó nên căn bản chưa kịp né tránh.
Hai người phía trước chỉ vừa cảm thấy hô hấp bị trì trệ, khí huyết sôi trào liền nhanh chóng kéo khoảng cách ra gấp đôi nên ngược lại không có việc gì xảy ra với họ, còn người cuối cùng kia thì không ngờ tới sự tình này, sắc thái cứ như thế biến hóa, đôi mắt trợn trừng lên.
Thân phận của hắn rõ ràng là Thiên Âm Vương.
Thiên Âm Vương cảm giác mình bị oan uổng cực kỳ, Diệp Trần sử dụng Địa Sát kiếm thuật lại để cho hắn có chút không cam lòng, cho nên thoáng phân tâm đi một chút. Hắn cũng không nghĩ tới Hư Hoàng sẽ sử dụng tới chiêu thức tựa như chiếc gương phân thân giống như Không Gian Áo Nghĩa thân pháp, khiến cho hắn rơi vào tình thế gắp lửa bỏ tay người, Hắc sát cự kiếm không thể thu lại được nên vẫn trực tiếp hướng tới chỗ hắn bay xẹt tới.
Khoảng cách giữa hai người phía trước đối với công kích lộ tuyến của Hắc sát cự kiếm có mấy trăm mét, nhưng là bọn hắn đang đứng ở phía trước công kích lộ tuyến nên công bằng có thể né tránh được, hơn nữa nếu lại phân tâm thì không thể nào thoát được.
"Ta không cam lòng ah!"
Giờ này khắc này, Thiên Âm Vương cảm giác mình uất ức vô cùng, hắn thà tình nguyện đường đường chính chính chết ở trên tay Diệp Trần, làm cho đối phương biết mình là ai, biết mình là kẻ từng phái người đuổi giết hắn. Còn như hiện tại, chết kiểu như vậy hoàn toàn là không có được một chút ảnh hưởng đến Diệp Trần, căn bản không không hề có một điểm giá trị hay một chút ý nghĩa nào.
Cự kiếm tử sắc có thế đi nhanh đến bực nào, thoáng cái xuyên qua thân thể Thiên Âm Vương, ngụy Cực phẩm chiến giáp đang mặc trên người hắn thủng một lỗ to.
Thiên Âm Vương cúi đầu nhìn ngực bị thủng lỗ đầy máu, tựa hồ như muốn nói chuyện gì nhưng bất quá miệng vừa mở ra một chút thì thân thể liền bị nổ tung lên thành huyết vụ, không đạt tới Tích Huyết Trọng Sinh hắn nhận lấy một cái chết nhanh chóng.
"Tấm gương phân thân!"
Đối với cái chết của Thiên Âm Vương, Diệp Trần một điểm cũng không thèm để ý, ngược lại là tấm gương phân thân của Hư Hoàng đã để cho hắn mở rộng tầm mắt, những kẻ Phong Đế Vương giả tinh thông Không Gian Áo Nghĩa này, không thể coi thường được. Không Gian Áo Nghĩa võ học được sáng tạo ra, quả thực là đủ loại, Diệp Trần cảm giác được không gian áo nghĩa võ học của mình đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là dùng để công kích hoặc là di động, không có loại hình Không Gian Áo Nghĩa võ học nào khác.
"Trở về!"
Tay khẽ vẫy, Tử sắc cự kiếm vẽ ra một đường vòng cung màu đen quay trở lại trước người Diệp Trần.
Tựa hồ đã phát tiết mất đại bộ phận lực lượng, cự kiếm tử sắc không còn đen tuyền như lúc trước nữa, màu tím bắt đầu bạo lộ ra, hiện lên một màu tím đen.
Đây chính là hiện tượng Địa Nguyên sát khí sắp tiêu hao hết.
Địa Sát kiếm thuật có thể hấp thu một lượng lớn Địa Nguyên sát khí rồi hòa tan vào bản thân, sau đó được cường hóa qua kiếm thuật khiến uy năng tăng vọt, áp súc không phải vô cùng đơn giản như vậy. Trước đó Tử sắc cự kiếm biến mất, nhưng thật ra là Diệp Trần điều khiển Tử sắc cự kiếm lẻn vào dưới đáy biển để hấp thu Địa Nguyên sát khí, trong hư không tuy nhiên cũng có thể hấp thu Địa Nguyên sát khí, nhưng số lượng lại quá hiếm nên không bì kịp nổi so với trong đáy biển hoặc là đại địa.
Địa Sát kiếm thuật uy năng quả thực không để cho Diệp Trần thất vọng, dù cho Hư Hoàng đã kích phát ra Long Hổ Bạo Nguyên đan dược lực, cũng đỡ không nổi công phạt của môn kiếm thuật này, cuối cùng vẫn phải dựa vào Không Gian Áo Nghĩa thân pháp mới thoát khỏi cục diện trọng thương, nhưng điều này cũng đưa đến Thiên Âm Vương bị đột tử.
"Đây là cái cấp bậc lực lượng gì vậy?"
Đúng như mọi người đoán, một kiếm này hoàn toàn chính xác có Lục Tinh lực sát thương.
Địa Sát kiếm thuật ở bên trong Ngự Kiếm Thuật là một môn kiếm thuật hết sức kỳ lạ, trên lý luận uy lực của nó có thể tăng lên vô hạn chỉ cần có thời gian hấp thu đầy đủ. Cho nên, dù là ngày sau thực lực Diệp Trần có đạt tới tình trạng Địa Sát kiếm thuật cực cao thì tác dụng của nó cũng không có nhiều thay đổi, điều kiện tiên quyết là có thời gian sung túc, thì uy lực Địa Sát kiếm thuật thậm chí có thể vượt qua 81 Kiếm Tề Phát, trên cả năng lực sử dụng tới Cửu Cửu Quy Nhất kiếm thuật, tuy nhiên, cái đó cần thời gian quá dài rồi.
Mà Địa Sát kiếm thuật lại có nhược điểm không nhỏ, đó chính là nhất định phải có Địa Nguyên sát khí, không có Địa Nguyên sát khí thì Địa Sát kiếm thuật bất quá so Bát Quái Diệt Tuyệt kiếm thuật chỉ lợi hại hơn vài lần mà thôi, cùng tương đương với Thủy Hỏa Vô Tình.
Tóm lại, Địa Sát kiếm thuật là một môn kiếm thuật cần súc tích lực lượng để phát huy uy năng.
"Xuống dưới!"
Chứng kiến bộ dáng Cự kiếm hắc sắc như vậy, Diệp Trần biết rõ, dùng Địa Sát kiếm thuật hiện tại không có khả năng sinh ra uy hiếp đối với Hư Hoàng, ngón tay hắn khẽ động, Cự kiếm hắc sắc lần nữa được đẩy vào hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
"Diệp Trần!"
Hư Hoàng há có khả năng để cho Diệp Trần có thời gian súc tích thêm lực lượng, giờ phút này hắn chẳng những thi triển Hư Không Bất Bại Chiến Pháp, Long Hổ Bạo Nguyên đan dược lực cũng kích phát ra…khiến chiến lực lần nữa tăng lên một đoạn.
Ầm!
Hai mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ rừng rực, Hư Hoàng bạo phóng tới Diệp Trần, một chưởng đánh tới.
"Cho dù không có Địa Sát kiếm thuật, ngươi cũng không làm gì được ta đâu"
Khí kình rung động quét ngang tám phương, cơ thể Hư Hoàng hơi nhoáng một chút nhưng cũng cũng không lui lại một bước nào, trái lại Diệp Trần lần đầu tiên bị chấn động bay ra ngoài, nhưng ngoại trừ khí huyết sôi trào, trên mặt hiển hiện ra ngoài một ít tái nhợt, tựa hồ cũng không bị bất cứ thương tổn gì. Kỳ thật, nếu như không phải đổi thành ngụy Cực phẩm bảo kiếm Thiết Huyết Ngân Lam kiếm thì Hư Hoàng chưa hẳn có thể chiếm được thế thượng phong, Long Hổ Bạo Nguyên đan lại cho thực lực của hắn tăng lên một đoạn, nhưng Thủy Hỏa Vô Tình rốt cuộc vẫn là Đỉnh giai áo nghĩa kiếm pháp, không phải thứ “ngồi không” nên Diệp Trần chỉ bị thiệt hại một chút do dùng bảo kiếm phẩm cấp thấp một cấp bậc so với Thiên Hạt kiếm.
Có lẽ là Hư Không Bất Bại Chiến Pháp lại để cho chiến ý Hư Hoàng tăng lên vô cùng, thêm hỗ trợ của cường đại dược lực trong Long Hổ Bạo Nguyên đan, do vậy hắn bắt đầu trở nên cuồng bạo, tiếp đó, Hư Hoàng liên tiếp không ngừng tiến công về hướng Diệp Trần, thế công như mưa giông gió bão khiến cho nhật nguyệt vô quang, Thiên Địa lúc sáng lúc tối, còn nước biển phía dưới không ngừng nhấc lên sóng biển cao ngập trời, Lôi Quang lập loè.
Diệp Trần liên tiếp lui về phía sau, hiện tại Hư Hoàng quá mạnh mẽ, chiến lực của đối phương bao trùm lấy hắn, chân nguyên chẳng những như dòng nước trôi qua, ngực cũng dần dần cảm thấy phiền muộn, đó là dấu hiệu nhanh chóng bị tổn thương. Thế nhưng nụ cười trên mặt Diệp Trần lại càng ngày càng mạnh mẽ.
"Không sai biệt lắm đã tích lũy đầy đủ ah!"
Aaa!
Lại một lần nữa bị đánh bay đến mấy trăm dặm bên ngoài, Diệp Trần quát lên một tiếng lớn, kiếm chỉ giương lên, uy thế khủng bố của Hắc sát cự kiếm bắt đầu tái hiện, một cỗ cường đại kiếm thế khuếch tán ra.
Hư Hoàng đến cùng cũng còn có lý trí, lập tức kéo dài khoảng cách, thân hình lơ lửng không cố định, đây là dấu hiệu hắn muốn thi triển Không Gian Áo Nghĩa thân pháp.
"Ngươi không có cơ hội rồi!"
Diệp Trần mi tâm màu bạc dọc mắt mở ra, một đạo chùm sáng màu bạc chui vào đến trong Hồn Hải Hư Hoàng.
Linh Hồn Chi Quang không có khả năng làm bị thương linh hồn Hư Hoàng, bất quá chỉ cần có thể làm cho đối phương mê muội trong chốc lát cũng đã quá đủ, dù sao Địa Sát kiếm thuật là kiếm thuật cao cấp bên trong Ngự Kiếm Thuật, tốc độ so với bất luận môn kiếm pháp nào của Diệp Trần cũng đều phải nhanh hơn mấy bậc.
"Trận chiến đấu này, nên kết thúc rồi!"
Chùm sáng màu bạc được kích bắn đi ra sau cả Tử sắc cự kiếm, nhưng vì chùm sáng màu bạc này có tốc độ quá nhanh, phát sau mà đến trước, Tử sắc cự kiếm theo sát phía sau tàn nhẫn mà oanh kích tại trên ngực Hư Hoàng, tuy còn chưa tiếp xúc thật sự nhưng phía sau lưng Hư Hoàng đã bị một đạo cường đại kiếm kính xâm nhập vào cơ thể đi xuyên qua, chỉ như vậy cũng đủ để thấy được một kiếm này có uy lực kinh nhân đến cỡ nào.
Kiếm Đạo Độc Tôn
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Tôn
Story
Chương 1216: Lục tinh sát thương
6.4/10 từ 170 lượt.