Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 1112: Long Vương, Hỏa Hoàng! (1)
Cờ...rắc!!!
Lúc kiếm kính hình đinh ốc cùng chấn động kiếm kính đụng vào nhau, không gian giống như thủy tinh bị toái tạc, kiếm khí hình cung bị nghiền nát, chấn động kiếm kính cũng bị đứt quãng phân biệt vị trí của hai người bắn xuyên qua.
Diệp Trần bằng vào kiếm vực chỉ bị tổn thương một chút bên ngoài, kiếm khí hình cung vặn vẹo không làm gì được hắn.
Mà hộ thể kiếm nguyên của Đồng Kiếm Vương cũng rất mạnh mẽ, có thể đơn giản bán bay chấn động kiếm khí.
Kiếm thứ ba, song phương vẫn cân sức ngang tài với nhau.
Đương nhiên Diệp Trần chiếm tiện nghi vì có Thiên Hạt Kiếm trong tay.
- Kẻ này thật là đáng sợ!
Thu kiếm bay ngược ra sau, Đồng Kiếm Vương ngưng trọng đánh giá Diệp Trần.
Tuy một kiếm vừa rồi là Loa Toàn Phi Hoa Kiếm nhưng thật ra cũng chỉ là một kiếm chiêu bình thường mà thôi. Đồng Kiếm Vương vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào một kiếm này có thể đánh bại được Diệp Trần, nhưng không nghĩ tới đối phương lại có được kiếm chiêu còn lợi hại hơn. Lực lượng chấn động ẩn chứa trong một kiếm vừa rồi của Diệp Trần trong nháy mắt đã đạt tới cao điểm, lại khiến cho Đồng Kiếm Vương phải có cảm giác run tay.
- Loa Toàn Phi Hoa Kiếm thật đáng sợ.
Diệp Trần cũng rất bội phục Đồng Kiếm Vương. Kiếm thứ hai của Đồng Kiếm Vương, mỗi một đóa hoa kiếm tuy nói rằng đều ẩn chứa lực lượng đinh ốc nhưng không nhiều. Mà kiếm thứ ba lực lượng đinh ốc không chỉ lớn hơn gấp mười lần mà loáng thoáng còn sản sinh ra một cỗ lực hướng tâm, hình tán thần không tán.
Nếu không phải có Thiên Hạt Kiếm trong tay, một kiếm này có thể khiến cho Diệp Trần bị phế đi cánh tay phải.
Trong hư không, một cỗ linh hồn lực được che giấu cực kỳ cẩn thận thẩm thấu đi ra.
- Làm sao có thể, thật sự không có chết?
Không gian chi lực lượn lờ xung quanh người, người đeo mặt nạ kinh dị kêu lên.
Lôi hỏa tứ trọng thiên của hắn chính là sát chiêu mạnh nhất mà hắn có được. Bốn trọng chưởng lực cùng đánh lên một điểm, ngay cả chính bản thân hắn cũng không dám đón đỡ. Tuy là đồng thời đánh lên nhưng không thể tránh được việc sinh ra hao tổn, lại cũng không phải một tiểu tử có tu vi Sinh Tử huyền quan đệ tam trọng đỉnh phong có thể ngăn cản. Điều này khiến cho người đeo mặt nạ đen khó hiểu cùng kinh sợ.
- Đại nhân nói không sai! Kẻ này! Uy hiếp quá lớn, tuyệt đối không thể để cho hắn bước vào Sinh Tử Cảnh, bằng không lại sinh ra một tồn tại ngang hàng với Chiến Vương cùng Huyền Hậu. Nói không chừng còn đáng sợ hơn.
Linh hồn lực lặng lẽ thu hồi, không tạo ra bất kỳ một tiếng động nào. Người đeo mặt nạ lặng lẽ rời đi.
- Người nào?
Đồng Kiếm Vương quát lên một tiếng, đồng thời hắn cũng đâm ra một kiếm.
Không gian bình chướng bị kiếm kính hình đinh ốc xuyên thủng, một kiếm này ẩn chứa phong chi áo nghĩa và kim chi áo nghĩa. So với kiếm thứ ba vừa rồi đâu chỉ cường đại hơn mười lần. Trong nháy mắt người đeo mặt nạ trước mắt bị giết chết.
Phốc!
Đầu của người đeo mặt nạ bị xuyên thủng, linh hồn lực tản ra.
- Tinh thần tưởng niệm thể?
Tròng mắt Đồng Kiếm Vương hơi híp lại, đối với một kiếm đánh chết người đeo mặt nạ, hắn một điểm không thèm để ý. Bình thường Vương giả trung giai rất khó có thể ngăn được một kiếm của hắn. Đây chính là kiếm nguyên mang đến lực sát thương rất lớn.
Phạm vi linh hồn lực Diệp Trần có thể bao quát được so ra vẫn kém Đồng Kiếm Vương, hỏi:
- Tiền bối, là người phương nào?
- Là một cỗ tinh thần tưởng niệm thể, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ che khuất dung mạo của hắn.
Tròng lòng Đồng Kiếm Vương cười khổ một tiếng. Tinh thần tưởng niệm thể có được thực lực Vương giả trung giai, như vậy bản thể chỉ sợ là Vương giả cao giai. Mà hắn cũng chỉ có thể xưng bá được trong Vương giả trung giai mà thôi. Nếu như miễn cưỡng cũng có thể chống lại Vương giả cao giai, còn nếu nói đánh thì đánh không lại.
Người đeo mặt nạ!
Trong đầu Diệp Trần hiện lên một hình ảnh.
- Chẳng lẽ hắn đến để xem ta có chết hay không?
Người đeo mặt nạ cùng với hắn không cừu không oán, nhưng người này lại muốn hắn chết. Rất hiển nhiên là cố ý nhằm vào hắn. Diệp Trần có thể cảm giác được một cái lưới vô hình đang bao trùm xung quanh người, dần dần bức bản thân hắn vào bước đường cùng.
- Tiểu tử! Xem ra ngươi đắc tội với rất nhiều người?
Đồng Kiếm Vương quay đầu lại nhìn, vẻ mặt phiền muộn bay đến khoảng không gian kia.
Hắn có thể khẳng định, người đeo mặt nạ không phải là nhằm vào hắn. Đã không phải nhằm vào hắn thì chỉ có thể là Diệp Trần mà thôi. Đồng Kiếm Vương thực không thể nào tưởng tượng được chính mình vô duyên vô cớ lại đi đắc tội với Vương giả cao giai. Hắn không phiền muộn mới là lạ.
- Kỳ thật ta cũng không biết hắn là ai!
Diệp Trần làm sao mà biết được chính mình bị một cường giả ở thế giới khác chú ý. Hắn lại càng không biết Chiến Vương chính là chết trong tay những người này, Huyền Hậu cũng từng lọt vào ám sát của bọn họ.
- Đáng lẽ ra ta không nên đến đây.
Đồng Kiếm Vương lắc đầu, hắn nhanh chóng khu trừ tạp niệm, nói tiếp:
- Ta nói rồi! Nếu như ngươi có thể tiếp được ba kiếm của ta thì sẽ không làm khó ngươi. Hiện tại ba kiếm đã qua. Ta nói lời sẽ giữ lời.
- Đa tạ tiền bối.
Đối với Diệp Trần mà nói, có thể không mở ra Nguyên Hoàng ảnh tưởng là điều tốt nhất. Dù sao đây cũng là con át chủ bài cứu mạng của hắn.
Bỏ đi tâm tư đối với cực phẩm bảo kiếm, Đồng Kiếm Vương đối với Diệp Trần lại nảy sinh hứng thú.
- Theo như ta được biết, ở Chân Linh thế giới, có được kiếm vực cũng chỉ cso năm người. Trong đó có bốn người là người ở Thiên Kiếm đại lục chúng ta. Chỉ có ngươi là không phải người của Thiên Kiếm đại lục. Khặc khắc! Ngươi có biết, kiếm vực có thể đạt tới cấp cao nhất là mấy trọng không?
- Không biết!
Diệp Trần lắc đầu.
- Tam trọng!
Đồng Kiếm Vương nói.
- Kiếm vực có tất cả chín trọng. Nhưng kiếm vực so với linh thân thể cùng ý chí càng khó tăng thăng cấp hơn. Mỗi lần tăng lên được một trọng thì kiếm chi quy tắc lại cường đại lên mấy lần. Như ngươi, nếu có thể đột phá kiếm vực lên đệ nhị trọng đỉnh phong, cho dù ta có toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có thể chiến thắng ngươi một cách đơn giản. Đạt tới đệ tam trọng chỉ cần ngươi không có hao hết chân nguyên, ta hoàn toàn không có biện pháp đến gần ngươi. Đương nhiên bản thân thực lực của ngươi còn thấp, cho nên ta không có biện pháp đánh bại ngươi, ngươi cũng không có biện pháp chiến thắng ta.
Đồng Kiếm Vương có được kiếm nguyên, lực công kích cùng phòng ngự so với Vương giả cùng giai đều mạnh hơn gấp mấy lần, có thể cùng Vương giả cao giai bình thường chống đỡ một phen.
- Đúng vậy!
Nếu để cho Diệp Trần tuyển chọn một trong hai, một là Vương giả cao giai bình thường, hai là Đồng Kiếm Vương thì Diệp Trần tình nguyện tuyển chọn Vương giả cao giai bình thường. Ít nhất, lực phòng ngự của đối phương cũng không quá mạnh mẽ. Nếu như lựa chọn Đồng Kiếm Vương, chỉ sợ có hao hết chân nguyên cũng chưa hẳn có thể gây được tổn thương lên đối phương, càng không nói đến chuyện đánh thắng.
- Thiên Kiếm đại lục, hội tụ kiếm khí của thiên hạ, càng có không gian kiếm giới kỳ dị. Nếu như có cơ hội thì ngươi nên xông vào trong kiếm giới.
Kiếm Đạo Độc Tôn
Lúc kiếm kính hình đinh ốc cùng chấn động kiếm kính đụng vào nhau, không gian giống như thủy tinh bị toái tạc, kiếm khí hình cung bị nghiền nát, chấn động kiếm kính cũng bị đứt quãng phân biệt vị trí của hai người bắn xuyên qua.
Diệp Trần bằng vào kiếm vực chỉ bị tổn thương một chút bên ngoài, kiếm khí hình cung vặn vẹo không làm gì được hắn.
Mà hộ thể kiếm nguyên của Đồng Kiếm Vương cũng rất mạnh mẽ, có thể đơn giản bán bay chấn động kiếm khí.
Kiếm thứ ba, song phương vẫn cân sức ngang tài với nhau.
Đương nhiên Diệp Trần chiếm tiện nghi vì có Thiên Hạt Kiếm trong tay.
- Kẻ này thật là đáng sợ!
Thu kiếm bay ngược ra sau, Đồng Kiếm Vương ngưng trọng đánh giá Diệp Trần.
Tuy một kiếm vừa rồi là Loa Toàn Phi Hoa Kiếm nhưng thật ra cũng chỉ là một kiếm chiêu bình thường mà thôi. Đồng Kiếm Vương vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào một kiếm này có thể đánh bại được Diệp Trần, nhưng không nghĩ tới đối phương lại có được kiếm chiêu còn lợi hại hơn. Lực lượng chấn động ẩn chứa trong một kiếm vừa rồi của Diệp Trần trong nháy mắt đã đạt tới cao điểm, lại khiến cho Đồng Kiếm Vương phải có cảm giác run tay.
- Loa Toàn Phi Hoa Kiếm thật đáng sợ.
Diệp Trần cũng rất bội phục Đồng Kiếm Vương. Kiếm thứ hai của Đồng Kiếm Vương, mỗi một đóa hoa kiếm tuy nói rằng đều ẩn chứa lực lượng đinh ốc nhưng không nhiều. Mà kiếm thứ ba lực lượng đinh ốc không chỉ lớn hơn gấp mười lần mà loáng thoáng còn sản sinh ra một cỗ lực hướng tâm, hình tán thần không tán.
Nếu không phải có Thiên Hạt Kiếm trong tay, một kiếm này có thể khiến cho Diệp Trần bị phế đi cánh tay phải.
Trong hư không, một cỗ linh hồn lực được che giấu cực kỳ cẩn thận thẩm thấu đi ra.
- Làm sao có thể, thật sự không có chết?
Không gian chi lực lượn lờ xung quanh người, người đeo mặt nạ kinh dị kêu lên.
Lôi hỏa tứ trọng thiên của hắn chính là sát chiêu mạnh nhất mà hắn có được. Bốn trọng chưởng lực cùng đánh lên một điểm, ngay cả chính bản thân hắn cũng không dám đón đỡ. Tuy là đồng thời đánh lên nhưng không thể tránh được việc sinh ra hao tổn, lại cũng không phải một tiểu tử có tu vi Sinh Tử huyền quan đệ tam trọng đỉnh phong có thể ngăn cản. Điều này khiến cho người đeo mặt nạ đen khó hiểu cùng kinh sợ.
- Đại nhân nói không sai! Kẻ này! Uy hiếp quá lớn, tuyệt đối không thể để cho hắn bước vào Sinh Tử Cảnh, bằng không lại sinh ra một tồn tại ngang hàng với Chiến Vương cùng Huyền Hậu. Nói không chừng còn đáng sợ hơn.
Linh hồn lực lặng lẽ thu hồi, không tạo ra bất kỳ một tiếng động nào. Người đeo mặt nạ lặng lẽ rời đi.
- Người nào?
Đồng Kiếm Vương quát lên một tiếng, đồng thời hắn cũng đâm ra một kiếm.
Không gian bình chướng bị kiếm kính hình đinh ốc xuyên thủng, một kiếm này ẩn chứa phong chi áo nghĩa và kim chi áo nghĩa. So với kiếm thứ ba vừa rồi đâu chỉ cường đại hơn mười lần. Trong nháy mắt người đeo mặt nạ trước mắt bị giết chết.
Phốc!
Đầu của người đeo mặt nạ bị xuyên thủng, linh hồn lực tản ra.
- Tinh thần tưởng niệm thể?
Tròng mắt Đồng Kiếm Vương hơi híp lại, đối với một kiếm đánh chết người đeo mặt nạ, hắn một điểm không thèm để ý. Bình thường Vương giả trung giai rất khó có thể ngăn được một kiếm của hắn. Đây chính là kiếm nguyên mang đến lực sát thương rất lớn.
Phạm vi linh hồn lực Diệp Trần có thể bao quát được so ra vẫn kém Đồng Kiếm Vương, hỏi:
- Tiền bối, là người phương nào?
- Là một cỗ tinh thần tưởng niệm thể, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ che khuất dung mạo của hắn.
Tròng lòng Đồng Kiếm Vương cười khổ một tiếng. Tinh thần tưởng niệm thể có được thực lực Vương giả trung giai, như vậy bản thể chỉ sợ là Vương giả cao giai. Mà hắn cũng chỉ có thể xưng bá được trong Vương giả trung giai mà thôi. Nếu như miễn cưỡng cũng có thể chống lại Vương giả cao giai, còn nếu nói đánh thì đánh không lại.
Người đeo mặt nạ!
Trong đầu Diệp Trần hiện lên một hình ảnh.
- Chẳng lẽ hắn đến để xem ta có chết hay không?
Người đeo mặt nạ cùng với hắn không cừu không oán, nhưng người này lại muốn hắn chết. Rất hiển nhiên là cố ý nhằm vào hắn. Diệp Trần có thể cảm giác được một cái lưới vô hình đang bao trùm xung quanh người, dần dần bức bản thân hắn vào bước đường cùng.
- Tiểu tử! Xem ra ngươi đắc tội với rất nhiều người?
Đồng Kiếm Vương quay đầu lại nhìn, vẻ mặt phiền muộn bay đến khoảng không gian kia.
Hắn có thể khẳng định, người đeo mặt nạ không phải là nhằm vào hắn. Đã không phải nhằm vào hắn thì chỉ có thể là Diệp Trần mà thôi. Đồng Kiếm Vương thực không thể nào tưởng tượng được chính mình vô duyên vô cớ lại đi đắc tội với Vương giả cao giai. Hắn không phiền muộn mới là lạ.
- Kỳ thật ta cũng không biết hắn là ai!
Diệp Trần làm sao mà biết được chính mình bị một cường giả ở thế giới khác chú ý. Hắn lại càng không biết Chiến Vương chính là chết trong tay những người này, Huyền Hậu cũng từng lọt vào ám sát của bọn họ.
- Đáng lẽ ra ta không nên đến đây.
Đồng Kiếm Vương lắc đầu, hắn nhanh chóng khu trừ tạp niệm, nói tiếp:
- Ta nói rồi! Nếu như ngươi có thể tiếp được ba kiếm của ta thì sẽ không làm khó ngươi. Hiện tại ba kiếm đã qua. Ta nói lời sẽ giữ lời.
- Đa tạ tiền bối.
Đối với Diệp Trần mà nói, có thể không mở ra Nguyên Hoàng ảnh tưởng là điều tốt nhất. Dù sao đây cũng là con át chủ bài cứu mạng của hắn.
Bỏ đi tâm tư đối với cực phẩm bảo kiếm, Đồng Kiếm Vương đối với Diệp Trần lại nảy sinh hứng thú.
- Theo như ta được biết, ở Chân Linh thế giới, có được kiếm vực cũng chỉ cso năm người. Trong đó có bốn người là người ở Thiên Kiếm đại lục chúng ta. Chỉ có ngươi là không phải người của Thiên Kiếm đại lục. Khặc khắc! Ngươi có biết, kiếm vực có thể đạt tới cấp cao nhất là mấy trọng không?
- Không biết!
Diệp Trần lắc đầu.
- Tam trọng!
Đồng Kiếm Vương nói.
- Kiếm vực có tất cả chín trọng. Nhưng kiếm vực so với linh thân thể cùng ý chí càng khó tăng thăng cấp hơn. Mỗi lần tăng lên được một trọng thì kiếm chi quy tắc lại cường đại lên mấy lần. Như ngươi, nếu có thể đột phá kiếm vực lên đệ nhị trọng đỉnh phong, cho dù ta có toàn lực ứng phó cũng chưa chắc có thể chiến thắng ngươi một cách đơn giản. Đạt tới đệ tam trọng chỉ cần ngươi không có hao hết chân nguyên, ta hoàn toàn không có biện pháp đến gần ngươi. Đương nhiên bản thân thực lực của ngươi còn thấp, cho nên ta không có biện pháp đánh bại ngươi, ngươi cũng không có biện pháp chiến thắng ta.
Đồng Kiếm Vương có được kiếm nguyên, lực công kích cùng phòng ngự so với Vương giả cùng giai đều mạnh hơn gấp mấy lần, có thể cùng Vương giả cao giai bình thường chống đỡ một phen.
- Đúng vậy!
Nếu để cho Diệp Trần tuyển chọn một trong hai, một là Vương giả cao giai bình thường, hai là Đồng Kiếm Vương thì Diệp Trần tình nguyện tuyển chọn Vương giả cao giai bình thường. Ít nhất, lực phòng ngự của đối phương cũng không quá mạnh mẽ. Nếu như lựa chọn Đồng Kiếm Vương, chỉ sợ có hao hết chân nguyên cũng chưa hẳn có thể gây được tổn thương lên đối phương, càng không nói đến chuyện đánh thắng.
- Thiên Kiếm đại lục, hội tụ kiếm khí của thiên hạ, càng có không gian kiếm giới kỳ dị. Nếu như có cơ hội thì ngươi nên xông vào trong kiếm giới.
Kiếm Đạo Độc Tôn
Đánh giá:
Truyện Kiếm Đạo Độc Tôn
Story
Chương 1112: Long Vương, Hỏa Hoàng! (1)
6.4/10 từ 170 lượt.